Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 41

Phong Khởi Tuyết Vực

12/04/2016

Chết, có điểm không tốt!

Tần Nguyệt ánh mắt đảo qua ngã tư đường, nơi này trừ cô vừa đi vào tiệm thuốc, còn lại tất cả đều là cửa hàng bán quần áo và chăn bông. Bọn họ đây là tính toán dụ tang thi đến đây rồi vây khốn chúng nó, cuối cùng châm lửa thiêu đốt con đường này. Điên rồi, trước hết không nói đến trong lúc lửa cháy sẽ đem người trốn ở đây thiêu chết, mà còn những hộ gia đình ở đây nữa. Nếu họ phát hiện hỏa hoạn, bọn họ liền chạy trốn, thời điểm đó còn không phải dẫn đến một nhóm tang thi sao. Đốt tang thi bọn chúng chẳng phải cũng chạy loạn khắp nơi, lúc đó cả thành phố toàn là ánh lửa, con người, tang thi,.. không ai có thể chạy trốn khỏi. Thế này không phải quá ác sao.

Vì muốn báo thù cho bản thân mà muốn những hộ gia đình trên ngã tư đường chôn cùng sao? Ánh mắt Tần Nguyệt nhìn xuyên thấu ra bên ngoài qua cửa kính xe, nhóm người này có biết hay không mình đang làm cái gì.

Khởi động xe, Tần Nguyệt nhìn vài cái tang thi đang lắc lư tới đây, quay đầu nhìn xa xa nhóm người lại thấy không biết khi nào bọn họ mang mấy cái thùng to, vừa mở ra liền nhìn đến là một đống nội tạng, đẩy ngã thùng, tất cả trào ra thật kinh tởm, mùi máu tươi hướng bốn phía bay tới.

Đáng ghét! bọn họ đến tột cùng có biết mình đang làm gì không vậy.\ Tần Nguyệt tức giận mắng thầm.

Mặc kệ, Tần Nguyệt chuyển động chìa khóa lái xe, mới đi một đoạn thì phanh xe lại, cô làm không được . Mở cửa xe xách ra một túi to dùng sức quăng ra ngoài. Đây là vật cô vừa lấy từ trong không gian, là một đống pháo hoa, cái này là trong một lần đi thu thập vật tư tiện tay thu vào. Đang muốn vứt đi, nay nó lại có chỗ sử dụng.

Cứ coi như cứu được thì cứu đi, không có ai quy định người nào sẽ phải phụ trách với người nào, tận thế, sống được đến thời điểm nào thì hay thời điểm đó.

Tần Nguyệt đem chúng xếp thành bốn năm đống, dùng bật lửa châm lên đầu dây sau đó nhanh chóng lái xe chạy đi. Pháo hoa đặt bên này không tính là nơi náo nhiệt của thành thị, khi lửa chạm đến đầu pháo những âm thanh vang lên liên tiếp là bay lên trời, cứ thế sáng cả một vùng mà chủ nhân sự việc đã chạy không còn bóng dáng.

“Xem kìa có người đốt pháo hoa.” Một đại nam nhân đang khuân vác thùng vỗ bả vai anh em bên cạnh.

“Nơi nào? Ai lại đốt pháo hoa lúc này chứ, đây chẳng phải là ăn no không có việc gì làm sao?” Hắn theo bản năng quay đầu hỏi, mắt lại dáo dác tìm vị trí pháo hoa. Lúc này trận pháo hoa cũng đưa tới sự chú ý của nhiều người.

“Bên kia, ban ngày ban mặt ai lại đốt pháo hoa… thôi chết, pháo hoa vang lớn như vậy chắc chắn sẽ đem tang thi hấp dẫn lại đây. Chúng ta làm sao bây giờ?” Đang nói người đàn ông chợt phát hoảng nhận ra một sự thật tồi tệ.

“Làm rất tốt, đúng là ai cũng không cho người ta nhàn hạ được.”

Cô gái dẫn đầu nói xong mới chú ý tới tình huống bên kia, không tốt, như vậy không phải là muốn cảnh cáo người dân trong thành phố này sao, bây giờ không kịp ngăn cản, cô quát lên:”Nhìn gì mà nhìn, còn không nhanh lên, một phút sau theo kế hoạch mà tiến hành.”

“Có chuyện gì, quân đội tới sao?”

“Không biết, để tôi nhìn xem…”



“Thế này là sao..”

Nhũng hộ gia đình hai bên đường nghe thấy tiếng pháo sớm ngó đầu xuống nhìn xem chuyện gì xảy ra. Đầu tiên là chú ý đến nơi phát ra âm thanh sau đó nhìn xuống tìm kiếm nơi phát nổ. Này vừa nhìn, thật ghê gớm, bọn họ đang làm gì a?

“Này, chó má, các cậu đang làm cái quái gì vậy?” Một người đàn ông râu quai nón nhận ra có gì đó không ổn, bọn người kia đổ một đống máu tươi với nội tạng trước cửa hàng, khẳng định không phải chuyện tốt lành gì.

“Đủ rồi, bọn mày là muốn hại chết ai a?” Mở miệng là một hộ gia đình gần đó, mạt thế đến, ai chẳng biết thứ tang thi thích ăn nhất là ăn thịt uống máu, thật là con mẹ nó chứ, đây không phải gián tiếp hại những hộ gia đình ở đây sao? Một hai cái tang thi thì không sao, nhưng một đám thì dù cửa có chắc mấy cũng không địch lại được.

“A A, Trời ơi, sao lại có nhiều máu như vậy?” Một đại thẩm lầu hai vừa nhô đầu ra nhìn đến cảnh tượng như vậy, nhịn không được hét lên, như vậy chỉ muốn ngất luôn thôi.

“Mau mau, nhanh lên, phụ nữ cũng phải đi ra, cái gì cũng đừng cầm, mau chạy thôi.” Một hộ gia đình lầu hai thấy một màn như vậy, lại nghĩ nhà mình khó chống đỡ, không suy nghĩ nhiều trực tiếp cầm dao phay hướng người trong nhà hô to, bây giờ chạy đi may ra còn đường thoát, ở đây chỉ một kết quả là phải chết.

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, có một hộ sẽ có hai hộ ba hộ, nhiều người là trực tiếp lái xe đi, nhân lúc tang thi chưa tới đây chạy thoát. Tuy nhiên cũng có một vài hộ nhát gan lựa chọn ở lại, run cầm cập trốn sau sô pha hay bên dưới giường cầu nguyện chuyện tốt lành sẽ đến.

Đám tang thi ngửi được mùi máu tươi hưng phấn không thôi, chúng từ đằng xa chạy tới tập trung tại nơi đầy huyết khối, một chút ít thì chạy theo đám người đang hoảng loạn chạy trốn, một số ít không chen lấn được tụ tập tại các khu nhà dân theo mùi máu tươi còn sót lại kia.. Nhất thời cả thành phố vang lên âm thanh hỗn loạn, có tiếng rống khan khan hưng phấn của đám tang thi, tiếng khóc bị tang thi bắt được, tiếng nhà cửa đập nát, tiếng súng, âm thanh xoèn xoẹt,… tất cả đều rối loạn trong đám cháy.

Trên quốc lộ, một chiếc xe màu đen chạy tại nơi nguy hiểm đi ra, Tần Nguyệt xuyên thấu nơi phương xa. Mạt thế đến chính mình tự bảo hộ mình, người nào thông minh thì sống sót lâu dài.

Ánh chiều tà ngả về tây, Tần Nguyệt dừng xe trước một ngôi nhà trong thôn trấn nhỏ.

Tần Nguyệt xuống xe, mang theo một ba lô đồ ăn, tay cầm búa hướng ngôi nhà đi đến. Trong nhà có người, Tần Nguyệt biết. Thời điểm lái xe đến gần cô nhìn thấy bức màn cửa sổ bị người xốc lên nhìn lén cô. Bất quá đây là một ngôi nhà an toàn, đi lên trước nữa lại lệch khỏi kế hoạch, gần đây có một trạm xăng dầu mà cô muốn tìm.

Tần Nguyệt đi đến cửa chính, gõ cửa:”Đi qua đây, muốn nhờ tá túc một đêm, ngày mai tôi liền rời đi.” Một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì.”Không mở cửa cũng được, vậy tôi liền phá cửa mà vào, đến lúc đó đừng trách tôi không nói trước. Tôi nói được là làm được. Ba… Hai… Một…“

Trong nhà vẫn yên tĩnh, Tần Nguyệt đem búa vác lên vai, gõ nhẹ lên cửa hai tiếng như thăm dò, đang chuẩn bị đập thì trong nhà vang lên tiếng bước chân đát đát, cửa mở ra,” Cô! Đây là nhà tôi, tôi không chào đón cô, cút đi.”

Tần Nguyệt không sao cả nhún nhún vai,”Tôi nói trời tối quá, tôi ở một đêm mai liền đi.”

“Tôi cũng nói không cho cô ở.” Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt nâu phun ra lửa giận,cậu ta nổi giận đùng đùng cự tuyệt, đột nhiên ánh mắt cậu ta sáng lên,”Muốn ở nhà tôi cũng được, trước hết đem hết thức ăn trong xe ra đây.”



“Không có khả năng.” Tần Nguyệt từ trong ba lô lấy ra một bao mỳ ăn liền vứt sang.”Đây là tiền nhà một đêm.”

Cậu ta tiếp nhận được cầm trong tay đem ngửi ngửi,”Không đủ hay là cô đem xe đưa cho tôi.”

Tần Nguyệt rất tự nhiên đi vào, lướt qua thiếu niên,”Xem ngươi có bản lĩnh gì, thực ra còn có một cách nữa…” Cô tới gần thiếu niên có làn da non nớt kia, kề tai nói:” giết cậu xong toàn bộ ngôi nhà này sẽ là của tôi a.”

Đại khái là chưa từng nhìn thấy loại người trở mặt nhanh như vậy, cả người liền ngây ngốc đứng ở kia, nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp đưa ra lời uy hiếp còn cười tủm tỉm,”Cô… cô…” hắn lấy tay chỉ Tần Nguyệt, nói không nên lời nhưng Tần Nguyệt không phản ứng gì, nói xong cô lên lầu chọn phòng.

“Ai, cái người này sao có thể như vậy a!” Thiếu niên tức giận nói, đáng tiếc cô gái đang đi lên lầu không thèm để ý đến hắn, lúc sau chỉ quay lại ý tứ cảnh cáo nhìn hắn.

Cô gái này có điểm ý tứ. Khúc Linh thu hồi biểu tình, trên mặt tươi cười mang mấy phần bĩ khí, đóng cửa lại. Hai tay cho vào túi áo, thân thể thoáng động lên lầu.

Tần Nguyệt chọn một căn phòng có cửa sổ, như vậy có thể quan sát mọi động tĩnh bên ngoài. Nếu có chuyện gì xảy ra liền có thể từ cửa sổ nhảy xuống chạy trốn, còn nếu có gì từ ngoài xâm nhập vào, cửa sổ bị đập vỡ cũng cho cô phản ứng kịp, nói chung là còn hơn bốn phía đều là bức tường.

Kiểm tra căn phòng một chút, không có phát hiện gì mới đem ba lô cùng búa đặt trên giường, cách chỗ mình nằm là gần nhất, hai tay chống lên đầu nằm xuống nghỉ ngơi, trong đầu hồi tưởng lại thiếu niên kỳ quái kia. Thiếu niên dưới lầu mặc dù nhìn qua bộ dáng chỉ mới có bộ dáng mười mấy tuổi, lại cho cô cảm giác cậu ta rất nguy hiểm, mặc dù hắn là cố tình gây sự, nhưng đáy mắt không chút để ý lại để lộ hắn không chút để ý.

Thanh âm lên lầu vang lên, Tần Nguyệt hướng cửa chính nhìn lại, tuy cửa đóng nhưng vẫn có thể biết cậu ta dừng lại trước cửa phòng vài giây mới rời đi. Tần Nguyệt đứng lên mở cửa ra kiểm tra không có gì lại đóng cửa lại.

Một lúc sau, dưới lầu truyền đến thanh âm xe chạy.

Tần Nguyệt đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, một ô tô màu hồng đang đến gần, đằng sau là vài cái tang thi, hình ảnh thật bình thường nhưng khiến cô ngạc nhiên là bọn chúng không quá đến gần ngôi nhà, tuy rằng không biểu hiện gì là sợ hãi, nhưng lại như là cố ý hay vô ý không tiếp cận quá gần nơi này.

Chẳng nhẽ trong ngôi nhà này có cái gì, Tần Nguyệt đánh giá bên dưới.

“Được rồi, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết chúng, nếu không là đem đến càng nhiều tang thi.” Một người cao to từ trong xe đi ra nói hướng đầu tang thi bổ tới.

Những người trong đó cũng ra khỏi xe, nhìn thấy một người tương đối quen mắt, lúc này mới nhận ra đây là một nhóm người cô từng gặp, cái cô gái kia tên là cái gì Cảnh Nhi đi, cô ta vậy mà có thể thoát ra sống sót.

Tần Nguyệt đứng trước cửa sổ, nghiền ngẫm nhìn đám người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook