Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 87

Phong Khởi Tuyết Vực

20/07/2018

Người này tên là Tề Vụ, là đồng đội kiếp trước của Tần Nguyệt.

Nói đến hắn, đến nay Tần Nguyệt vẫn cảm thấy thật tức giận, nhưng cô vẫn giận bản thân nhất, kiếp trước, nói cô là một đứa ngu dại, thật đúng là không oan một chút nào. Trong trí nhớ, lần đầu nhìn thấy Tề Vụ là lúc hắn đang ở cùng một cô gái yếu đuối, nói là muốn gia nhập thành đội, vốn cô không đồng ý, nhưng không chịu nổi Bạch Vi Lan khuyên, cuối cùng cũng đồng ý.

Lại nhớ biểu cảm của cô gái lúc ấy rất kỳ lạ, chẳng qua không hiểu sao qua ngày thứ hai cô gái đó lại biến mất, lúc đó Tần Nguyệt không để ý, một người tùy tiện lạc mất trong mạt thế thật sự chỉ là chuyện rất bình thường, bây giờ nghĩ lại thật sự là mọi chỗ đều không bình thường, nhất định là cô ta đã phát hiện ra chuyện gì đó không nên phát hiện, nên mới bị người giải quyết thôi.

Lúc đó, Tần Nguyệt còn không biết lòng người không đáng, tham lam khiến người sa đọa, cô cho rằng kẻ mạnh phải nhận trách nhiệm càng nhiều, tuy rằng Dị năng giả bọn họ không thể càn quét tang thi, bình định thiên hạ, nhưng cũng có thể tiện tay giúp đỡ người có thể giúp dưới tình huống bản thân đủ khả năng và không ảnh hưởng đến lợi ích.

Mâu thuẫn bắt đầu bùng nổ là khi bọn họ ngoài ý muốn có được một đống súng ống đạn dược, lúc đó tình huống của căn cứ đã rất nguy cấp, phần lớn quân Bắc Dương hy sinh mới giữ được đống vật tư, nhưng cũng không sức chở về, dưới sự tranh đoạt của nhiều người có lòng quấy rối, không ngờ súng ống đạn dược lại rơi vào trong tay bọn nọ.

Vì bảo vệ tốt súng ống đạn dược, đám Tần Nguyệt lập tức tiến hành dời đi, sau vì vấn đề sở hữu đống súng ống đạn dược này, đoàn đội xảy ra cãi vả quy mô lớn lần đầu tiên. Nhóm Bạch Vi Lan tự ý giao súng ống đạn dược cho căn cứ phương Tây để đổi lấy quyền lực, hoặc là dùng đội súng ống đạn dược mạnh này để tranh thủ ích lợi lớn nhất, cô ta tự ý chở súng ống đạn dược về căn cứ phương Bắc, bởi vì từ lúc tang thi không ngừng tiến hóa, căn cứ gần như sắp hết sạch đạn dược, cộng thêm mấy lần tang thi vây thành, đối với căn cứ tạm thời cần vượt qua cửa ải khó khăn mà nói, đống vật tư này thật sự rất quan trọng.

Mấy ngày sau đó, Thẩm Nặc – người giữ ý kiến phản đối lớn nhất trong đội ngoài ý muốn bỏ mình lúc đối phó với tang thi biến dị, sau đó người giữ ý kiến không đồng ý trong đội càng ngày càng nhỏ, lại qua mấy ngày, căn cứ ra nhiệm vụ, yêu cầu bọn họ lập tức thi hành, cho đến cuối cùng cô mới phát hiện ra mình bị các đồng đội lừa. Sau khi giết chết năm đồng đội dẫn đầu ra tay làm cô bị thương, Tần Nguyệt mới biết được từ trong miệng một người cầu xin tha thứ, bắt đầu từ lúc bọn họ nhận nhiệm vụ, từ căn cứ lên đường, những đồng đội ở lại trong căn cứ kia đã bị Tề Vụ đưa tới tây thiên trước rồi.

Khó trách, nhiệm vụ lại được ra đúng lúc như vậy, khó trách cho tới nay người đảm đương vai quân sư - Tề Vụ lại không đi theo đội, cô hiểu ra quá muộn, không có sức thay đổi, rất hận, nhiều sinh mạng tươi sống như vậy, nói không còn đã không còn.

Tất cả chỉ vì ham muốn cá nhân, ham muốn vĩnh viễn không thể thỏa mãn.

Mắt Tần Nguyệt lạnh giống như băng, cô chuyển tay, xoay tay lái, sau khi quay đầu xe, lại lái xe đến trong góc khuất.

Tề Vụ đã chú ý tới chiếc xe từ lâu rồi, hắn đang lo lắng đây là người đối phương mời tới giúp đỡ, mặc dù người của hắn bị Tiếu Cường vây, nhưng hắn vẫn có tự tin dẫn người tới thôn Mai gia làm bia đỡ đạn. Lúc thấy người lái xe đi, Tề Vụ thở phào nhẹ nhõm, Tinh Nguyên rất quan trọng với bọn họ, việc này đúng là không hy vọng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

"Anh Cường, mọi người đều là người quen cũ, cần gì động dao động thương chứ." Tề Vụ nở nụ cười thành thạo, nói.

"Người quen con mẹ mày, mười dặm tám xã quanh đây, ai không biết thằng nhóc Tề mày nổi danh là hắc hồ ly." Lòng dạ đen tối, đến mực đen cũng tự ti, Tiếu Cường rất không khách sáo, thẳng thắn không cho mặt mũi, thứ người như thế từ trước đến giờ nhiều mưu ma chước quỷ, ý xấu trong bụng từng vò từng vò, nói thêm mấy câu cũng có thể vòng người vào không ra được.

"Anh Cường thật biết nói đùa."



Bị người ức hiếp không khách sáo chút nào, sắc mặt Tề Vụ có chút tối đen trong nháy mắt, nhưng mà hắn cũng không biểu hiện cảm xúc quá rõ ràng, ngược lại mỉm cười nói: "Chúng ta biết nhau lâu như vậy còn không quen biết sao, anh Cường quá khách sáo."

"Bớt lải nhải đi, lão Cường tao không có nhiều tâm địa gian xảo như mày, cong cong quẹo quẹo nhiều như vậy cũng không sợ ngày nào đó bị bản thân mình vòng chết." Tiếu Cường cũng không cho người ta sắc mặt tốt, từ trước đến giờ gã không có hảo cảm đối với thứ người như thế: "Hôm nay con mẹ mày cũng đừng nói nhảm, mày thành thật khai báo cho tao đám anh em của tao bị mày dẫn đi đâu rồi hả?"

"Ai?"

"Họ Tề, con mẹ mày chơi giả bộ với tao đúng không!" Tiếu Cường dùng ánh mắt ra hiệu cho một tên đàn em, người nọ lập tức hiểu ý đại ca, cầm một cây côn sắt lên chuẩn bị đập lên người Tề Vụ.

"Biết biết, aiz, em nói anh cái người này gấp như vậy làm gì, không phải em đây bỗng chốc không nhớ ra được à." Tề Vụ dứt lời, cố ý dừng lại một lát, ánh mắt quét qua những người của Tiếu Cường một vòng mới tiếp tục nói: "Bọn họ chạy đến thôn Mai gia." Dĩ nhiên, tất cả đã thành phân bón.

"Bọn họ đi đến đó làm gì?"

"Ai biết." Tề Vụ nở nụ cười thần bí, dùng giọng điệu không sao cả nói chuyện, Tiếu Cường nhéo nhéo nắm tay, thật sự không nhịn được muốn dạy dỗ hắn một chút: "Tiếu Cường tao, là một người quê mùa, chỉ là, ai muốn đụng tới anh em tao, tao là người đầu tiên không khách sáo với người đó."

Nghiêng đầu né tránh quả đấm Tiếu Cường vung tới, Tề Vụ giương hai tay ra làm dáng đầu hàng: "Bọn họ đi tìm bảo vật rồi."

"Ít nói kiểu một nửa giữ một nửa đi, mày dẫn bọn họ đi làm gì hả?" Nếu nói anh em thuộc hạ phản bội gã đi tìm bảo vật, Tiếu Cường sẽ là người đầu tiên không tin, chính xác là con hồ ly lòng dạ đen tối này lừa bọn họ rồi: "Nói, kiên nhẫn của ông đây có hạn."

"Thôn Mai gia xuất hiện Tinh Nguyên rồi."

Tiếu Cường hơi sững sờ, lập tức hiểu ý Tề Vụ, gã cực kỳ tức giận, nói: "Mày được đấy thằng vô lại, ông đây đã nói, mày không phải là người tốt!" Gã tự mình giành lấy một khẩu súng của anh em bên cạnh, muốn giải quyết tên cặn bã này ngay lập tức, báo thù cho anh em.

Tinh Nguyên?

Tần Nguyệt ẩn nấp ở bên ngoài cũng bị tin này làm cho sững sờ, vốn là cô đã gài súng xong rồi, chờ lát nữa sẽ đánh gục Tề Vụ, cho người như vậy một cơ hội cũng sẽ có thể trốn mất, làm người còn trơn hơn cá trạch, thật sự không thích hợp để nói nhảm. Chỉ là, bây giờ cô đổi ý rồi, Tinh Nguyên là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, nếu như có thể nhận được đúng là chuyện không thể tốt hơn. Nghĩ như vậy, Tần Nguyệt cất súng bắn tỉa vào, tính lát nữa đi theo bọn họ, về phần Tinh Nguyên, coi như là lãi cho kiếp trước cô bị đùa giỡn xoay quanh.



Đối mặt với cảnh tượng bất lợi như vậy, Tề Vụ cũng không hốt hoảng, Tần Nguyệt kiên nhẫn chờ đợi, cô biết dựa vào bản lĩnh của Tề Vụ, nắm Tiếu Cường trong tầm tay chỉ là vấn đề thời gian. Quả nhiên, không qua bao lâu, Tiếu Cường đã thỏa hiệp, đi theo Tề Vụ tiến về phía thôn Mai gia tính thử vận may một chút. Tần Nguyệt cẩn thận đi theo phía sau bọn họ, đi chưa được mấy bước, lại lấy súng lục từ trong không gian ra lắp ống hãm thanh vào. Mặc dù dựa vào bản lĩnh của cô, đề phòng những người đó rất dễ, nhưng Tần Nguyệt cũng không dám bảo đảm các tang thi có thể tiết lộ hành tung của cô không, vẫn là lo trước khỏi họa.

Trong lúc đi lại, vận may của Tề Vụ thật không tốt, bọn họ đã gặp được tang thi quy mô nhỏ hai lần, còn có một lần là chó tang thi, con chó tang thi xảo quyệt kia đã có đầy đủ thông minh bước đầu, hiểu được chiến lược tính lui về phía sau, thậm chí có một lần thiếu chút nữa phát hiện ra tung tích của Tần Nguyệt, chiến đấu không bao lâu, đám Tề Vụ còn chưa giải quyết chó tang thi xong đã mất bốn người.

Tần Nguyệt nhanh nhẹn bò đến một chỗ cao vắng vẻ để ẩn nấp, lúc hai chân cô vừa đứng vững, một cơn gió mang theo mùi thối thổi qua bên cạnh cô, nghĩ cũng chưa nghĩ, Tần Nguyệt đã vô thức giơ súng trong tay lên bắn về phía bên cạnh, sau đó trong bóng tối vang lên tiếng đồ rơi xuống. Cô tuột xuống dưới liếc mắt nhìn, là một con chim non tang thi, bị đạn bắn trúng, sau đó rơi vào trong khe. Sau khi đã xác nhận an toàn, Tần Nguyệt thu tầm mắt lại, trận chiến bên kia cũng sắp đến hồi kết thúc, không bao lâu, Tề Vụ đã đào tinh hạch từ trong óc chó tang thi đi rồi.

Ánh nắng tối tăm, u ám chiếu xuống từ những khe hở của rừng rậm, tay Tuyết Triệt đỡ sau đầu, nhàn nhã quan sát cảnh tượng bốn phía, nhóm bọn họ cũng không nói chuyện, yên tĩnh tự đi, lúc này chỉ có tiếng nhỏ nhẹ của lá cây rơi dưới đất bị hai chân dẫm nát phát ra.

Chít chít ——

Một tiếng chim hót không bình thường vang lên, đội dừng một chút, gã đàn ông dẫn đầu có chút bối rối nhìn khắp nơi tìm nơi phát ra âm thanh, Khúc Linh mở tay ra, một cái lồng trong suốt không thể nhìn thấy được bỗng chốc bao phủ toàn bộ mọi người vào bên trong, một giây kế tiếp, vô số loài chim xuất hiện ở chung quanh bọn họ, rậm rạp chằng chịt vây người lại.

Tuyết Triệt hừ lạnh một tiếng, vừa rồi cậu đã chú ý tới con chim kia, duỗi tay ra, lúc nắm lại, trước mặt bọn họ đã có một con chim rất béo đang không ngừng giãy giụa giống như bị một đôi tay vô hình nắm lấy: "Không phải là chim tang thi."

Trì Li liếc nhìn con chim bị bắt được, trong lòng biết có thể đã kinh động những người khác: "Là Khống thú giả (người khống chế thú)." Trước kia khi anh lưu lạc đã từng nghe nói có một loại người có thể khống chế dã thú thay mình chiến đấu, loại dị năng này được coi như là chi nhánh của dị năng hệ Tinh Thần, Khống thú giả cấp cao có thể khống chế thú biến dị mạnh, cấp thấp lại chỉ có thể khống chế một vài con mèo, con chim có linh tính quy mô nhỏ.

Cho dù con chim này bị bắt, mắt cũng không dừng xoay chuyển, hiển nhiên là một con có linh tính, Trì Li nhìn chốc lát, đang định mở miệng kêu Tuyết Triệt giết, lại cảm thấy vạt áo bị người kéo, anh cúi đầu, phát hiện chủ nhân của bàn tay nhỏ bé là Huyền Nguyệt: "Sao vậy?"

"Bên ngoài."

Huyền Nguyệt nói xong, Trì Li nhìn ra phía ngoài, bên ngoài cái lồng chỉ có bầy chim có vẻ điên cuồng bởi vì thủ lĩnh bị bắt, không đúng, Trì Li híp mắt, bầy chim này không chỉ có một vua, anh nhìn chung quanh tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện một con khác biệt.

"Bên kia lọt một con." Trì Li gọi Tuyết Triệt.

"Còn một con nữa?" Tuyết Triệt khẽ ngạc nhiên, bình thường mà nói một bầy chim chỉ có một vua, chẳng qua là nhìn những con chim này tự động tấn công, cậu cũng không nghi ngờ lời Trì Li nói chút nào, bĩu môi, dùng dị năng bắt con chim kia.

Một con thể tích hơi nhỏ hơn có đôi mắt như hạt đậu đen nhỏ nấp ở trong bầy chim, nhạy bén nhìn chung quanh mình một vòng, phát hiện không có đồ, sau đó bay đến một hướng khác, vậy mà nó còn chưa bay xa đã cùng chịu một kết quả với con chim béo kia —— bị Tuyết Triệt bắt lại chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook