Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ
Chương 63: V văn
Phong Khởi Tuyết Vực
29/08/2017
Edit: V.O
"Bên kia có anh ở lại là được rồi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi." Tần Nguyệt nhẹ nhàng nói một câu, Bắc Diễn đang định trả lời, đột nhiên cảm nhận được có chút khác thường. Nụ cười của anh ta cứng đờ, mở miệng nói: "Cái gì vậy?"
"Chớ giả bộ, đại ca." Tần Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của anh ta, xoay người đi vào, lúc Bắc Diễn muốn đi theo vào thì đóng cửa lại ‘bộp’ một tiếng. Lỗ mũi thiếu chút nữa bị đập vào, Bắc Diễn đứng ở cửa sờ sờ tóc, hình như không hiểu mình bị lộ tẩy chỗ nào.
Lúc Tần Nguyệt quay vào nhà thì phát hiện hai con vật thường ngày thường không thấy bóng dáng lại đều ở đây, Hắc Miêu nằm ở trên đất trong phòng khách, nhìn thấy Tần nguyệt trở lại cũng không đứng dậy, một bộ dạng có vẻ không có sức sống, ngược lại Hắc Quả Phụ lại xoay quanh chung quanh nó, sau khi nhìn thấy Tần Nguyệt thì lập tức bò qua, nhìn qua rất là nôn nóng, lúc này Tần Nguyệt mới cảm thấy được có gì đó không đúng, cô vội vàng chạy tới kiểm tra xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Hắc Miêu quay đầu lè lưỡi liếm cái tay Tần Nguyệt vươn tới, ỉu xìu kêu một tiếng ‘meo meo’, âm thanh rất nhỏ bé. Tần nguyệt kiểm tra một chút, không có vết thương bên ngoài.
Vậy thì sao lại như vậy? Chẳng lẽ là ăn phải đồ hư rồi? Tần Nguyệt cau mày.
‘Meo meo’, Hắc Miêu dùng đầu cọ cọ lên tay Tần Nguyệt, đôi mắt tròn trịa không chớp nhìn chằm chằm lên trên. Tần Nguyệt sững sờ, lập tức liên tưởng đến tình cảnh lúc trước khi nó nuốt trọn dị năng hắc ám, lòng bàn tay Tần Nguyệt ngưng tụ ra lực công kích nguyên tố hắc ám, thử nhích lại gần về hướng Hắc Miêu.
Ban đầu cũng không dám chắc lắm, nhưng lúc tiến lại gần lại khiến cho ánh mắt của Hắc Miêu tỏa sáng, Tần Nguyệt hiểu, cảm thấy con vật này thật sự ‘ăn phải’ đồ hư rồi, một bụng tinh hạch không thể tiêu hóa được. Chờ đến lúc Tần Nguyệt giúp nó chải năng lượng tốt trong cơ thể, trong nháy mắt, Hắc Miêu đã nhảy lên.
Cách Tần Nguyệt khoảng một mét, toàn thân Hắc Miêu bị sương mù màu đen bao phủ, sương mù từ từ càng ngày càng dày đặc, bao vây toàn bộ thân thể của Hắc Miêu, sau đó vẫn tiếp tục không ngừng lan rộng ra.
Đây là biến dị? Tần Nguyệt ngạc nhiên suy nghĩ một chút, lại bình thường trở lại rất nhanh, động vật có thể hiểu rõ tính người như vậy, khả năng không biến dị quá nhỏ.
Qua khoảng nửa giờ, sương mù màu đen dần dần tản ra, một sinh vật giống như Hắc Kiếm Xỉ Hổ (hổ răng kiếm màu đen) dài hơn một thước xuất hiện ở trước mặt Tần Nguyệt.
Rống ——
Tên nhóc này biến đổi dị năng xong liền phát ra một tiếng gầm vang rội, chỉ thấy tinh thần của nó phấn chấn, run rẩy, nhảy một bước đến và ngồi xuống trước mặt Tần Nguyệt. Nghe lời như vậy thật sự khiến cho Tần Nguyệt vô ý thức vươn tay ra vuốt ve bộ lông đen nhánh tỏa sáng của nó.
"Hình dạng cũng không tồi." Khóe miệng Tần Nguyệt nở nụ cười, nói tiếp: "Ra cửa cẩn thận một chút, đừng để bị người bên ngoài làm thịt ăn."
Tần Nguyệt vừa nói như thế, Hắc Kiếm Xỉ Hổ rất hiểu tính người nháy mắt trợn to mắt, giống như là không thể tưởng tượng nổi, sau đó vung cái đuôi của nó lên, bộ dạng có chút khinh thường gầm lên một tiếng, giống như đang nói, ai dám tới ăn đại gia, đại gia ăn nó trước!
"Mày cũng đã tiến hóa, về sau Lão Miêu, gọi mày là Miêu cũng không tiện, vậy thì gọi mày là A Hổ thôi." Tần Nguyệt nói.
Rống. Hắc Kiếm Xỉ Hổ vốn tưởng rằng Tần Nguyệt sẽ đặt cho nó một cái tên vô cùng khí phách, một nửa tiếng gầm hùng dũng kẹt lại ở trong cổ họng, A Hổ?
Nó nháy nháy mắt, người phụ nữ này đặt tên vẫn có chút thất bại!
Chẳng có ai quan tâm đến sự uất ức của A Hổ, Hắc Quả Phụ hâm mộ bò từ bắp đùi cường tráng của Hắc Kiếm Xỉ Hổ lên trên, hai ba lượt liền bò được đến trên đỉnh đầu của A Hổ, nằm sấp lên đó, đôi mắt nhỏ xảo trá xoay chuyển một vòng, cuối cùng rơi vào trên người của Tần Nguyệt, hiển nhiên là đang có ý nghĩ xấu xa gì đó.
"Mày quả thật rất thông minh." Tần Nguyệt dùng một ngón tay bắn tới, trực tiếp bắn bay Hắc Quả Phụ: "Đừng đặt ý nghĩ xấu lên người tao." Hắc Quả Phụ đang bay lên, trong nháy mắt phun ra tơ nhện dính vào trên đầu Kiếm Xỉ Hổ, tơ nhện từ trên người nó lay động tạo thành một đường cong, sau đó an toàn rơi xuống đất, chỉ nhấc hai cái chân trước lên uy hiếp Tần Nguyệt.
Không. . . . . .
Không. . . . . .
Cũng không. . . . . .
Chắc là con vật này nhìn thấy được chỗ tốt khi biến dị của Hắc Miêu nên chính nó cũng muốn, Tần Nguyệt vung tay một cái nói: "Tùy mày, tao không biết Tri Chu tiến hóa như thế nào, nếu không mù mà ép buộc bản thân dẫn đến nổ tung thì sẽ không tốt. . . . . ." Cô nói xong dừng lại một chút, chợt quay lại nói với Hắc Quả Phụ: "Biết cái gì gọi là kíp nổ không? Đó chính là không nắm chắc được số lượng —— giống như thế này, ầm, thân thể đột nhiên nổ tung, cái gì cũng không còn." Tần Nguyệt vừa nói còn vừa bóp vỡ một cái chén sứ trong tay hù dọa Hắc Quả Phụ, sau khi con vật này nghe xong, quả nhiên suy nghĩ lại lui về phía sau không dám làm loạn.
Kiếm Xỉ Hổ nghe lời nói của Tần Nguyệt, thấp giọng gầm lên một tiếng, giống như đang đáp lại, thật ra thì chính nó biết, nếu như vừa rồi không nhờ Tần Nguyệt kịp thời giúp một tay chải năng lượng, nó thật sự sẽ phải đến Tây Thiên gặp tổ tiên rồi.
Tiếp tục như vậy, cuối cùng Hắc Quả Phụ cũng không gây chuyện, dùng sức vung chân nhỏ bày tỏ sẽ không làm loạn.
Nhận nhiệm vụ đi ra ngoài cùng với Tuyết Triệt, Tần Nguyệt vẫn còn có chút cảm giác không giải thích được, vốn tưởng rằng chỉ là tùy tiện nói một chút, không ngờ người này còn tưởng là thật, chưa tới hai ngày đã tới tìm cô nói cùng đi ra ngoài luyện tay, ma sát độ ăn ý một chút.
Không yên lòng để Kiếm Xỉ Hổ ở nhà, sau khi Tần Nguyệt đóng kỹ các cửa thì dặn dò hai con vật này ở yên một chỗ lần nữa, đừng gây chuyện cho cô, bây giờ bên ngoài còn chưa có xuất hiện Thuần Thú Sư, để chúng nó đi ra ngoài quá gây chú ý, dễ dàng bị người lỡ tay làm bị thương giết thịt ăn. Đợi cho hai con vật tương đối thành khẩn bày tỏ về sau chúng nó sẽ không gây chuyện, lúc này Tần Nguyệt mới yên tâm ra cửa.
Trên đường núi có hai đội đang cãi vã kịch liệt, bọn họ không hề có chút nào cảm thấy bởi vì cãi vả mà chặn đường xe. Sau khi Tần Nguyệt nhấn còi mới phát hiện căn bản là bọn họ không thèm đếm xỉa tới ai, liếc nhìn Tuyết Triệt ngồi ở sau xe có bộ dạng một tên nhóc vô sỉ, một bộ việc không liên quan đến mình, Tần Nguyệt chỉ có thể thầm thở dài hàm ý tự mình xuống xe.
"Mẹ kiếp, hôm nay bọn mày không nói một hai ba, lão Phương tao chắc chắn sẽ không cho bọn mày đi qua."
"Dựa vào cái gì, vật tư lần trước là chúng tôi phát hiện trước, mấy người đến sau thì thôi, còn cướp đi một phần ba, bây giờ ngược lại là lão Hoa chúng tôi tính sổ." Trong lòng Diệp Lương thầm mắng bọn khốn kiếp này, trên tay cũng không dám có hành động dư thừa, chỉ sợ một khi xử lý không tốt, hai bên sẽ sống mái với nhau ở nơi đồng bằng hoang dã này.
"Nếu không phải là bọn mày cản trở, ít nhất bọn tao có thể đoạt được một nửa, tao nói không phải hôm nay bọn mày nên nói một lời rõ ràng cho bọn tao sao?" Một người đàn ông có vẻ mặt vô lại nói.
"Hừ , bọn mày có còn biết xấu hổ hay không. . . . . ." Lời của Cao Lượng còn chưa nói hết, liền bị một giọng nói lành lạnh bên tai cắt ngang: "Mấy người muốn ầm ĩ thì đi qua một bên đi, đừng đứng đây cản đường."
Âm thanh truyền tới từ phía sau hắn, trong lòng Cao Lượng hoảng sợ, vội vàng xoay người lại, người nào lại có thể không tiếng động đến gần hắn, cho đến lúc phát ra âm thanh mới bị hắn phát hiện . . . . . . Nếu như đó là một người có thù với hắn, hắn càng nghĩ càng hoảng sợ.
Đó là một người phụ nữ.
Điều Cao Lượng nhìn đầu tiên không phải là gương mặt của cô, mà là hơi thở sát phạt tỏa ra lạnh lẽo quanh thân, cô cầm một cái búa trên tay, bên hông có súng, nhìn một cái cũng biết là người thường xuyên đi luyện võ ở bên ngoài. Hắn nhìn nhìn mặt của cô, thật ra thì bộ dạng của cô rất xinh đẹp, mắt đen, tóc đen, mặt trái xoan, nhưng khí thế dũng mãnh biểu hiện ra ngoài không thua bất kỳ người đàn ông nào, làm cho người khác rất dễ dàng không để ý đến bộ dạng của cô, nếu như cô có thể không lạnh băng như vậy, không cầm búa trên tay thì sẽ tốt hơn. . . . . .
Tần Nguyệt đợi trong chốc lát, thấy người trước mắt ngẩn ngơ một lúc lâu cũng không nói chuyện, nhướng mày, đang tính dùng bạo lực để giải quyết, người nọ chợt phản ứng kịp, nói liền một mạch: "Em gái đừng nóng vội, bọn anh sẽ lập tức tránh ra."
Mã Bình không vui, đi tới hai bước vươn tay ra phía trước mặt em trai nói: "Dựa vào cái gì, cô em nói nhường đường thì phải nhường đường, đường là cô mở? Hôm nay tiểu gia không nhường thì thế nào." Gã quan sát Tần Nguyệt một lúc, cười đểu nói: "Đương nhiên, nếu như cô em có thể tiếp ông đây, tất cả sẽ dễ bàn, tất cả sẽ dễ bàn. . . . . ."
Dễ bàn cái lông! Búa của Tần Nguyệt nghiêng một chút, một tia máu từ trên cổ Mã Bình chảy ra: "Hãy bớt nói lời vô ích đi, tất cả tránh ra." Cô nói như vậy xong, người chung quanh rối rít nhường đường, một bên là vì không muốn dẫn đến rắc rối, một bên là vì lão đại bị đánh cho ngốc ở dưới búa của người ta.
Tần Nguyệt cưỡng ép lôi Mã Bình lên xe, mọi người thuận theo tránh ra, dần dần mở ra một con đường. Mã Bình ở trên xe thấy Tần Nguyệt không trói tay của gã, tưởng rằng là một người mới vào nghề, đang định phản công để cho cô nếm thử một chút lợi hại của gã, Tần Nguyệt nghiêng mắt một cái, gã còn chưa kịp nhào tới đã bị gục ở trên ghế.
Tuyết Triệt hừ lạnh một tiếng, tiếp đó lắc lư hai chân chơi đùa: "Thật không biết tự lượng sức."
Tần Nguyệt không nói gì nữa, đi được chừng trăm mét liền trực tiếp dừng xe, Tuyết Triệt nhanh nhẹn mở cửa xe, một cước đá con tin đang choáng váng ra, mặc kệ gã lăn lộn, mắc vào dưới tàng cây ở trên sườn dốc ven đường.
Mắt nhìn về phía trước, mặt Tần Nguyệt không có vẻ gì tiếp tục lái xe, căn bản cô biết rõ dị năng của người này, có thể chính một loại "bàn tay vô hình" kia, có lẽ sau khi thăng cấp còn có "lỗ tai vô hình" , ai biết được, dù sao không phải kẻ địch là được rồi.
"Cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Nguyệt cũng không phải là người nghĩ một đằng nói một nẻo, có thắc mắc thì tự nhiên cô sẽ hỏi lại, về phần người khác có trả lời hay không trả lời cũng không sao, hỏi qua mà không trả lời cô cũng sẽ quên hết sạch mọi chuyện.
"Ý của cô là nói tới thân thể?" Bộ mặt Tuyết Triệt không sao cả nhún nhún vai, nói: "Cũng không có gì, chỉ là không cẩn thận ăn chút đồ này nọ, lớn lên không cao được thôi, nhưng đó là một loại vẫn chưa hoàn thành, hiệu quả của thuốc luôn luôn không có tác dụng, vốn muốn khôi phục có kết quả là cần phải có hình thể."
"Cậu có biết hiệu quả của thuốc không khống chế được con số thời gian không?"
"Không biết." Ngược lại Tuyết Triệt rất thản nhiên nói: "Nếu là sớm biết thì ngày đó cũng sẽ không ra cửa." Muốn chịu được cảm giác kéo dài thân thể ở ven đường cũng không phải là chuyện dễ chịu gì, huống chi còn có vài tên khốn kiếp có thù hận với cậu ta như vậy, bất cứ lúc nào cũng có ý định tìm cậu ta gây phiền phức, chỉ là, cũng may bây giờ người đều đã được xử lý xong.
"À." Tần Nguyệt đáp lời, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Tuyết Triệt ngồi ở đằng sau, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, lúc không nói lời nào, cho dù bộ dạng trẻ con của cậu ta cũng khiến cho người khác không thể khinh thường, lối suy nghĩ của cậu ta vĩnh viễn rõ ràng, đôi mắt long lanh tự tin và khôn khéo.
Cô làm cho cậu ta cảm thấy thú vị, Tuyết Triệt cười một tiếng, nhưng chỉ thú vị thì không đủ, cậu ta muốn xem xem cô có đủ năng lực tiếp tục sống ở trên thế giới này nữa hay không, dù sao sống không nổi thì không phải nói cái gì cũng uổng công hay sao?
Bên trong xe yên lặng, hai người đều tự có suy nghĩ của mình, điểm giống nhau duy nhất chính là đều đang cẩn thận quan sát thực lực của đối phương, để có lý do tính toán bước tiếp theo.
"Đến rồi." Tần Nguyệt dừng xe.
Nơi này, khắp nơi không có một bóng người, xa xa chỉ có một nhà xưởng, không nghe được tiếng tang thi gào thét trong tiếng gió, xung quanh yên tĩnh kỳ lạ, làm cho bản năng của con người cảm thấy nguy hiểm. Tần Minh nhìn cái tên cười đến không tim không phổi ở bên cạnh này, nhướng mày, rốt cuộc tên này đã nhận nhiệm vụ gì mà kéo cô cùng tới đây?
"Bên kia có anh ở lại là được rồi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi." Tần Nguyệt nhẹ nhàng nói một câu, Bắc Diễn đang định trả lời, đột nhiên cảm nhận được có chút khác thường. Nụ cười của anh ta cứng đờ, mở miệng nói: "Cái gì vậy?"
"Chớ giả bộ, đại ca." Tần Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của anh ta, xoay người đi vào, lúc Bắc Diễn muốn đi theo vào thì đóng cửa lại ‘bộp’ một tiếng. Lỗ mũi thiếu chút nữa bị đập vào, Bắc Diễn đứng ở cửa sờ sờ tóc, hình như không hiểu mình bị lộ tẩy chỗ nào.
Lúc Tần Nguyệt quay vào nhà thì phát hiện hai con vật thường ngày thường không thấy bóng dáng lại đều ở đây, Hắc Miêu nằm ở trên đất trong phòng khách, nhìn thấy Tần nguyệt trở lại cũng không đứng dậy, một bộ dạng có vẻ không có sức sống, ngược lại Hắc Quả Phụ lại xoay quanh chung quanh nó, sau khi nhìn thấy Tần Nguyệt thì lập tức bò qua, nhìn qua rất là nôn nóng, lúc này Tần Nguyệt mới cảm thấy được có gì đó không đúng, cô vội vàng chạy tới kiểm tra xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Hắc Miêu quay đầu lè lưỡi liếm cái tay Tần Nguyệt vươn tới, ỉu xìu kêu một tiếng ‘meo meo’, âm thanh rất nhỏ bé. Tần nguyệt kiểm tra một chút, không có vết thương bên ngoài.
Vậy thì sao lại như vậy? Chẳng lẽ là ăn phải đồ hư rồi? Tần Nguyệt cau mày.
‘Meo meo’, Hắc Miêu dùng đầu cọ cọ lên tay Tần Nguyệt, đôi mắt tròn trịa không chớp nhìn chằm chằm lên trên. Tần Nguyệt sững sờ, lập tức liên tưởng đến tình cảnh lúc trước khi nó nuốt trọn dị năng hắc ám, lòng bàn tay Tần Nguyệt ngưng tụ ra lực công kích nguyên tố hắc ám, thử nhích lại gần về hướng Hắc Miêu.
Ban đầu cũng không dám chắc lắm, nhưng lúc tiến lại gần lại khiến cho ánh mắt của Hắc Miêu tỏa sáng, Tần Nguyệt hiểu, cảm thấy con vật này thật sự ‘ăn phải’ đồ hư rồi, một bụng tinh hạch không thể tiêu hóa được. Chờ đến lúc Tần Nguyệt giúp nó chải năng lượng tốt trong cơ thể, trong nháy mắt, Hắc Miêu đã nhảy lên.
Cách Tần Nguyệt khoảng một mét, toàn thân Hắc Miêu bị sương mù màu đen bao phủ, sương mù từ từ càng ngày càng dày đặc, bao vây toàn bộ thân thể của Hắc Miêu, sau đó vẫn tiếp tục không ngừng lan rộng ra.
Đây là biến dị? Tần Nguyệt ngạc nhiên suy nghĩ một chút, lại bình thường trở lại rất nhanh, động vật có thể hiểu rõ tính người như vậy, khả năng không biến dị quá nhỏ.
Qua khoảng nửa giờ, sương mù màu đen dần dần tản ra, một sinh vật giống như Hắc Kiếm Xỉ Hổ (hổ răng kiếm màu đen) dài hơn một thước xuất hiện ở trước mặt Tần Nguyệt.
Rống ——
Tên nhóc này biến đổi dị năng xong liền phát ra một tiếng gầm vang rội, chỉ thấy tinh thần của nó phấn chấn, run rẩy, nhảy một bước đến và ngồi xuống trước mặt Tần Nguyệt. Nghe lời như vậy thật sự khiến cho Tần Nguyệt vô ý thức vươn tay ra vuốt ve bộ lông đen nhánh tỏa sáng của nó.
"Hình dạng cũng không tồi." Khóe miệng Tần Nguyệt nở nụ cười, nói tiếp: "Ra cửa cẩn thận một chút, đừng để bị người bên ngoài làm thịt ăn."
Tần Nguyệt vừa nói như thế, Hắc Kiếm Xỉ Hổ rất hiểu tính người nháy mắt trợn to mắt, giống như là không thể tưởng tượng nổi, sau đó vung cái đuôi của nó lên, bộ dạng có chút khinh thường gầm lên một tiếng, giống như đang nói, ai dám tới ăn đại gia, đại gia ăn nó trước!
"Mày cũng đã tiến hóa, về sau Lão Miêu, gọi mày là Miêu cũng không tiện, vậy thì gọi mày là A Hổ thôi." Tần Nguyệt nói.
Rống. Hắc Kiếm Xỉ Hổ vốn tưởng rằng Tần Nguyệt sẽ đặt cho nó một cái tên vô cùng khí phách, một nửa tiếng gầm hùng dũng kẹt lại ở trong cổ họng, A Hổ?
Nó nháy nháy mắt, người phụ nữ này đặt tên vẫn có chút thất bại!
Chẳng có ai quan tâm đến sự uất ức của A Hổ, Hắc Quả Phụ hâm mộ bò từ bắp đùi cường tráng của Hắc Kiếm Xỉ Hổ lên trên, hai ba lượt liền bò được đến trên đỉnh đầu của A Hổ, nằm sấp lên đó, đôi mắt nhỏ xảo trá xoay chuyển một vòng, cuối cùng rơi vào trên người của Tần Nguyệt, hiển nhiên là đang có ý nghĩ xấu xa gì đó.
"Mày quả thật rất thông minh." Tần Nguyệt dùng một ngón tay bắn tới, trực tiếp bắn bay Hắc Quả Phụ: "Đừng đặt ý nghĩ xấu lên người tao." Hắc Quả Phụ đang bay lên, trong nháy mắt phun ra tơ nhện dính vào trên đầu Kiếm Xỉ Hổ, tơ nhện từ trên người nó lay động tạo thành một đường cong, sau đó an toàn rơi xuống đất, chỉ nhấc hai cái chân trước lên uy hiếp Tần Nguyệt.
Không. . . . . .
Không. . . . . .
Cũng không. . . . . .
Chắc là con vật này nhìn thấy được chỗ tốt khi biến dị của Hắc Miêu nên chính nó cũng muốn, Tần Nguyệt vung tay một cái nói: "Tùy mày, tao không biết Tri Chu tiến hóa như thế nào, nếu không mù mà ép buộc bản thân dẫn đến nổ tung thì sẽ không tốt. . . . . ." Cô nói xong dừng lại một chút, chợt quay lại nói với Hắc Quả Phụ: "Biết cái gì gọi là kíp nổ không? Đó chính là không nắm chắc được số lượng —— giống như thế này, ầm, thân thể đột nhiên nổ tung, cái gì cũng không còn." Tần Nguyệt vừa nói còn vừa bóp vỡ một cái chén sứ trong tay hù dọa Hắc Quả Phụ, sau khi con vật này nghe xong, quả nhiên suy nghĩ lại lui về phía sau không dám làm loạn.
Kiếm Xỉ Hổ nghe lời nói của Tần Nguyệt, thấp giọng gầm lên một tiếng, giống như đang đáp lại, thật ra thì chính nó biết, nếu như vừa rồi không nhờ Tần Nguyệt kịp thời giúp một tay chải năng lượng, nó thật sự sẽ phải đến Tây Thiên gặp tổ tiên rồi.
Tiếp tục như vậy, cuối cùng Hắc Quả Phụ cũng không gây chuyện, dùng sức vung chân nhỏ bày tỏ sẽ không làm loạn.
Nhận nhiệm vụ đi ra ngoài cùng với Tuyết Triệt, Tần Nguyệt vẫn còn có chút cảm giác không giải thích được, vốn tưởng rằng chỉ là tùy tiện nói một chút, không ngờ người này còn tưởng là thật, chưa tới hai ngày đã tới tìm cô nói cùng đi ra ngoài luyện tay, ma sát độ ăn ý một chút.
Không yên lòng để Kiếm Xỉ Hổ ở nhà, sau khi Tần Nguyệt đóng kỹ các cửa thì dặn dò hai con vật này ở yên một chỗ lần nữa, đừng gây chuyện cho cô, bây giờ bên ngoài còn chưa có xuất hiện Thuần Thú Sư, để chúng nó đi ra ngoài quá gây chú ý, dễ dàng bị người lỡ tay làm bị thương giết thịt ăn. Đợi cho hai con vật tương đối thành khẩn bày tỏ về sau chúng nó sẽ không gây chuyện, lúc này Tần Nguyệt mới yên tâm ra cửa.
Trên đường núi có hai đội đang cãi vã kịch liệt, bọn họ không hề có chút nào cảm thấy bởi vì cãi vả mà chặn đường xe. Sau khi Tần Nguyệt nhấn còi mới phát hiện căn bản là bọn họ không thèm đếm xỉa tới ai, liếc nhìn Tuyết Triệt ngồi ở sau xe có bộ dạng một tên nhóc vô sỉ, một bộ việc không liên quan đến mình, Tần Nguyệt chỉ có thể thầm thở dài hàm ý tự mình xuống xe.
"Mẹ kiếp, hôm nay bọn mày không nói một hai ba, lão Phương tao chắc chắn sẽ không cho bọn mày đi qua."
"Dựa vào cái gì, vật tư lần trước là chúng tôi phát hiện trước, mấy người đến sau thì thôi, còn cướp đi một phần ba, bây giờ ngược lại là lão Hoa chúng tôi tính sổ." Trong lòng Diệp Lương thầm mắng bọn khốn kiếp này, trên tay cũng không dám có hành động dư thừa, chỉ sợ một khi xử lý không tốt, hai bên sẽ sống mái với nhau ở nơi đồng bằng hoang dã này.
"Nếu không phải là bọn mày cản trở, ít nhất bọn tao có thể đoạt được một nửa, tao nói không phải hôm nay bọn mày nên nói một lời rõ ràng cho bọn tao sao?" Một người đàn ông có vẻ mặt vô lại nói.
"Hừ , bọn mày có còn biết xấu hổ hay không. . . . . ." Lời của Cao Lượng còn chưa nói hết, liền bị một giọng nói lành lạnh bên tai cắt ngang: "Mấy người muốn ầm ĩ thì đi qua một bên đi, đừng đứng đây cản đường."
Âm thanh truyền tới từ phía sau hắn, trong lòng Cao Lượng hoảng sợ, vội vàng xoay người lại, người nào lại có thể không tiếng động đến gần hắn, cho đến lúc phát ra âm thanh mới bị hắn phát hiện . . . . . . Nếu như đó là một người có thù với hắn, hắn càng nghĩ càng hoảng sợ.
Đó là một người phụ nữ.
Điều Cao Lượng nhìn đầu tiên không phải là gương mặt của cô, mà là hơi thở sát phạt tỏa ra lạnh lẽo quanh thân, cô cầm một cái búa trên tay, bên hông có súng, nhìn một cái cũng biết là người thường xuyên đi luyện võ ở bên ngoài. Hắn nhìn nhìn mặt của cô, thật ra thì bộ dạng của cô rất xinh đẹp, mắt đen, tóc đen, mặt trái xoan, nhưng khí thế dũng mãnh biểu hiện ra ngoài không thua bất kỳ người đàn ông nào, làm cho người khác rất dễ dàng không để ý đến bộ dạng của cô, nếu như cô có thể không lạnh băng như vậy, không cầm búa trên tay thì sẽ tốt hơn. . . . . .
Tần Nguyệt đợi trong chốc lát, thấy người trước mắt ngẩn ngơ một lúc lâu cũng không nói chuyện, nhướng mày, đang tính dùng bạo lực để giải quyết, người nọ chợt phản ứng kịp, nói liền một mạch: "Em gái đừng nóng vội, bọn anh sẽ lập tức tránh ra."
Mã Bình không vui, đi tới hai bước vươn tay ra phía trước mặt em trai nói: "Dựa vào cái gì, cô em nói nhường đường thì phải nhường đường, đường là cô mở? Hôm nay tiểu gia không nhường thì thế nào." Gã quan sát Tần Nguyệt một lúc, cười đểu nói: "Đương nhiên, nếu như cô em có thể tiếp ông đây, tất cả sẽ dễ bàn, tất cả sẽ dễ bàn. . . . . ."
Dễ bàn cái lông! Búa của Tần Nguyệt nghiêng một chút, một tia máu từ trên cổ Mã Bình chảy ra: "Hãy bớt nói lời vô ích đi, tất cả tránh ra." Cô nói như vậy xong, người chung quanh rối rít nhường đường, một bên là vì không muốn dẫn đến rắc rối, một bên là vì lão đại bị đánh cho ngốc ở dưới búa của người ta.
Tần Nguyệt cưỡng ép lôi Mã Bình lên xe, mọi người thuận theo tránh ra, dần dần mở ra một con đường. Mã Bình ở trên xe thấy Tần Nguyệt không trói tay của gã, tưởng rằng là một người mới vào nghề, đang định phản công để cho cô nếm thử một chút lợi hại của gã, Tần Nguyệt nghiêng mắt một cái, gã còn chưa kịp nhào tới đã bị gục ở trên ghế.
Tuyết Triệt hừ lạnh một tiếng, tiếp đó lắc lư hai chân chơi đùa: "Thật không biết tự lượng sức."
Tần Nguyệt không nói gì nữa, đi được chừng trăm mét liền trực tiếp dừng xe, Tuyết Triệt nhanh nhẹn mở cửa xe, một cước đá con tin đang choáng váng ra, mặc kệ gã lăn lộn, mắc vào dưới tàng cây ở trên sườn dốc ven đường.
Mắt nhìn về phía trước, mặt Tần Nguyệt không có vẻ gì tiếp tục lái xe, căn bản cô biết rõ dị năng của người này, có thể chính một loại "bàn tay vô hình" kia, có lẽ sau khi thăng cấp còn có "lỗ tai vô hình" , ai biết được, dù sao không phải kẻ địch là được rồi.
"Cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Nguyệt cũng không phải là người nghĩ một đằng nói một nẻo, có thắc mắc thì tự nhiên cô sẽ hỏi lại, về phần người khác có trả lời hay không trả lời cũng không sao, hỏi qua mà không trả lời cô cũng sẽ quên hết sạch mọi chuyện.
"Ý của cô là nói tới thân thể?" Bộ mặt Tuyết Triệt không sao cả nhún nhún vai, nói: "Cũng không có gì, chỉ là không cẩn thận ăn chút đồ này nọ, lớn lên không cao được thôi, nhưng đó là một loại vẫn chưa hoàn thành, hiệu quả của thuốc luôn luôn không có tác dụng, vốn muốn khôi phục có kết quả là cần phải có hình thể."
"Cậu có biết hiệu quả của thuốc không khống chế được con số thời gian không?"
"Không biết." Ngược lại Tuyết Triệt rất thản nhiên nói: "Nếu là sớm biết thì ngày đó cũng sẽ không ra cửa." Muốn chịu được cảm giác kéo dài thân thể ở ven đường cũng không phải là chuyện dễ chịu gì, huống chi còn có vài tên khốn kiếp có thù hận với cậu ta như vậy, bất cứ lúc nào cũng có ý định tìm cậu ta gây phiền phức, chỉ là, cũng may bây giờ người đều đã được xử lý xong.
"À." Tần Nguyệt đáp lời, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Tuyết Triệt ngồi ở đằng sau, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, lúc không nói lời nào, cho dù bộ dạng trẻ con của cậu ta cũng khiến cho người khác không thể khinh thường, lối suy nghĩ của cậu ta vĩnh viễn rõ ràng, đôi mắt long lanh tự tin và khôn khéo.
Cô làm cho cậu ta cảm thấy thú vị, Tuyết Triệt cười một tiếng, nhưng chỉ thú vị thì không đủ, cậu ta muốn xem xem cô có đủ năng lực tiếp tục sống ở trên thế giới này nữa hay không, dù sao sống không nổi thì không phải nói cái gì cũng uổng công hay sao?
Bên trong xe yên lặng, hai người đều tự có suy nghĩ của mình, điểm giống nhau duy nhất chính là đều đang cẩn thận quan sát thực lực của đối phương, để có lý do tính toán bước tiếp theo.
"Đến rồi." Tần Nguyệt dừng xe.
Nơi này, khắp nơi không có một bóng người, xa xa chỉ có một nhà xưởng, không nghe được tiếng tang thi gào thét trong tiếng gió, xung quanh yên tĩnh kỳ lạ, làm cho bản năng của con người cảm thấy nguy hiểm. Tần Minh nhìn cái tên cười đến không tim không phổi ở bên cạnh này, nhướng mày, rốt cuộc tên này đã nhận nhiệm vụ gì mà kéo cô cùng tới đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.