Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện
Chương 35: Cơn mưa đen
NgnQunh490
27/06/2019
" Đây là bản tin trực tiếp tường thuật tại quảng trường Á Hự Hự. Hai ngày qua cơn mưa màu đen bất thường bao phủ diện rộng trên toàn thành phố đã bắt đầu có xu hướng lan ra khắp cả nước. Bên cạnh đó nhiều người cũng lâm vào sốt cao chưa có dấu hiệu giảm, theo thông tin nhận được từ phía bệnh viện hầu như những bệnh nhân này đều chủ yếu làm việc ngoài trời do dính phải nước mưa quá lâu sinh bệnh.
Chúng tôi xin khuyến cáo người dân hạn chế ra ngoài trong khoảng thời gian thời tiết bất ổn cho đến khi cơn mưa dứt hẳn tránh lây nhiễm cúm lạ.
Hiện nay các nhà khoa học vẫn đang cố gắng phân tích mẫu nước để tìm ra kết quả..."
Du Tư Duật tắt ti vi, đứng dậy tiến về phía cửa sổ vén một góc rèm che nhìn ra bên ngoài đã bị cơn mưa đen nhuốm lên toàn bộ mặt đất một màu hắc ám đen kịt bẩn thỉu. Nhìn qua không khác gì một vùng đất chết.
Phía xa xa có 2 người lò dò đi trong màn mưa lúc ẩn lúc hiện, bước từng bước như cơn mưa đen không chút nào ảnh hưởng đến công việc giao hàng họ đang làm. Được một khắc, bỗng chốc một bóng người ngã xuống vũng nước đen không động đậy, người còn lại hốt hoảng đỡ bóng người đã ngã lên vai mình, sau đó cố gắng kéo người nọ lên xe rồi khởi động cứ thế chạy mất hút trong màn mưa.
Du Tư Duật thầm mắng: "Đệch, lại thằng công tử bột hay con tiểu thư nào gọi ship đồ ăn liên lụy người khác. Ông nhớ rõ nhà mày rồi"
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần chợt vang lên, nhìn dãy số hiện trên màn hình Du Tư Duật liền cười vui vẻ bắt máy:
"Phong, huynh nhớ ta?"
"Buồn nôn, Tiểu khanh có ở đó không?"
Nghe giọng nói lạ hoắc phát ra trong điện thoại, Du Tư Duật đổi thành giọng điệu ghét bỏ: "Đó là giọng nhờ vả của mấy người à? Hừ .Ở đây không có ai tên Tiểu Khanh cả. Cút đi"
" .... Mẹ kiếp"
Người trong điện thoại nhỏ giọng chửi thề một câu, sau đó hít một hơi đổi thái độ hòa hoãn : "Tôi là Mạc Tần Ân, xin hỏi có Tiểu Khanh em gái tôi ở đó không? Xin hãy đưa con bé nghe máy"
"Tần Ân?" Du Tư Duật hỏi lại.
"Phải".
"A !! ... The pilot guy <3" Du Tư Duật vỗ đét một cái lên bệ cửa sổ như vừa gặp điều gì thú vị lắm.
"Cái gì ?" Mạc Tần Ân khó hiểu hỏi lại.
Du Tư Duật cười khùng khục, bộ dáng không sợ chết tiếp tục vô lại nói: " Nàng thì vừa thổi nến đón sinh nhật tuổi mới, bỏ mặc chàng tuổi nhỏ càng ngày càng cách xa nhau ... ư ư "
Nghe đến đây nếu không hiểu nữa thì Mạc Tần Ân đúng là ngu như con bò.
Hắn bực tức ném điện thoại xuống đất miệng chửi tục: "Con mẹ nó, sao đến cái này nó cũng biết? Chó chết !!"
A Nhất thân thủ rất nhanh như đã dự đoán trước kịp đón được điện thoại khỏi cái hôn cuồng bạo với mặt đất, tiếp tục cầm lên nghe điện mặc kệ vị thiếu gia nào đó quên luôn mục đích gọi điện để làm gì.
"Mọi người chỉ thắc mắc vì sao trong đoạn băng tiểu thư đoán được trời đổ cơn mưa đen"
Du Tư Duật nghe đúng giọng nói A Nhất phát ra mới hài lòng thu lại móng vuốt:
"Phong ~ , huynh và đám người còn lại có ai ra ngoài không?"
A Nhất có vẻ như đã tôi luyện được miễn dịch với thái độ của Du Tư Duật, nhạt giọng nói một câu: "Có người không ra ngoài cũng bị sốt"
"Who?"
"Đại thiếu gia"
Mạc Trí Tường? Thế thì lạ nhỉ.
Du Tư Duật nhớ rõ cơn mưa này trong Mạc gia chỉ có vài người bị sốt, nhưng trong đó không hề có Mạc Trí Tường mà người đó là Mạc Tần Ân. Diễn biến càng lúc càng lạ lùng này khiến Du Tư Duật có cảm giác về sau sẽ còn nhiều chuyện lệch nội dung nữa phát triển khiến em gái hắn vất vả một phen.
Chính hắn đáng lẽ ra cũng chỉ là người qua đường A, thế nhưng bây giờ lại nghiễm nhiên đi bên cạnh nhân vật phản diện boss to nhất của tiểu thuyết, mà hơn nữa boss lại đang là một đứa thần kinh người không ra người ngợm không ra ngợm đang làm con ma xó dưới hầm nhà hắn. Không biết con nhóc có đủ tỉnh táo mà dùng đống formalin trước đó nó chuẩn bị để tạt vào người tránh thối rữa hay không.
Mà nó có thối rữa thành đứa bẩn thỉu ghê tởm cũng chẳng sao. Chung quy lại đó vẫn là em gái hắn, nếu nó mất ý thức thì bắt người nuôi cho nó ăn là xong. Hắn cũng không ngại mình trở thành kẻ thù của nhân loại.
Đột nhiên có tiếng gầm thét từ phía căn hầm, tiếng rống rất to và vang dội khiến mọi đồ vật trong biệt thự hơi rung rung xê dịch cho đến tận lúc tiếng gầm chấm dứt mới chịu dừng lại.
Du Tư Duật cảm thán may mà căn nhà này đã tu sửa cách âm và gia cố chắc chắn nếu không mấy căn hàng xóm phía xa xa kia nghe thấy chắc. Ánh mắt vô tình liếc ra ngoài cửa sổ thấy đám mây đen dày đặc hình như không hẹn mà cùng tụ lại phía trên căn biệt thự của hắn. Càng lúc càng dày, mưa tập trung nơi này càng lúc càng lớn.
A Nhất ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy tiếng gầm rõ mồn một, đầu mày hơi xô lại có chút gấp hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra??"
Chưa kịp đáp lại. Du Tư Duật bỗng cảm thấy không khí quanh thân lạnh lẽo như bị hơi nước đá bao bọc, nhiệt độ trong cơ thể đột ngột tăng mạnh cho đến lúc một luồng khí nóng kinh người xộc thẳng vào não khiến đầu óc hắn choáng váng.
"Nóng ..." Chỉ kịp nhỏ giọng nói một từ duy nhất, như con rối đứt dây, Du Tư Duật cứ thế mất hết sức lực ngã nhào xuống sàn nhà để lại chiếc điện thoại vẫn còn trong vòng kết nối rơi cộp xuống sàn, loáng thoáng giọng nói không rõ của A Nhất.
Chẳng thể nhúc nhích được dù chỉ là đầu ngón tay, Du Tư Duật chỉ cảm thấy nếu không có nước lạnh tạt vào người hắn lúc này hắn sẽ chết vì cảm giác bỏng rát sôi trào khắp toàn thân này mất.
Tầm nhìn nhòe dần.
Du Tư Duật trực tiếp mất ý thức.
---
[...]
" A Thanh vẫn chưa tỉnh lại à?" Phó Vương gõ gõ cửa phòng riêng của con trai thứ hai, đi vào thấy Hà Vân Dao vợ ông vẫn ngồi bên túc trực, vành mắt hồng hồng sưng đỏ chưa tiêu tán.
Ông nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu, lúc cơn mưa trút xuống thằng bé cũng đâu có ra ngoài. Bà mau về phòng nghỉ đi"
Hà Vân Dao rốt cuộc vẫn là một người mẹ vô cùng xót con, nghe Phó Vương an ủi bà nghẹn ngào một câu: "Ông nói xem, bao giờ A Thanh mới tỉnh lại cơ chứ. Nó đã sốt ngủ li bì hơn 1 ngày rồi"
Phó Vương nháy mắt ra hiệu cho hai bác sĩ riêng túc trực đến chăm sóc Phó Thanh sau đó đỡ Hà Vân Dao lên dìu bà về phòng.
Phó Kiệt đứng trên hành lang tầng 3 nhìn xuống chứng kiến toàn bộ, trên mặt không có biểu tình gì khác.
Vào phòng chốt cửa lại, hắn mở điện thoại lên ấn nút gọi:
"Mọi người có nghe lời cháu dặn không ra ngoài không?"
Chiêu Huy đang ở thư phòng Chiêu gia giải quyết công việc của Tinh Tế, nhìn ngoài cửa sổ mưa đen dày đặc, nhớ đến lời dặn của cháu trai mấy hôm trước báo rằng có bạn ở đài khí tượng nói trời sắp mưa bất thường, ông gật đầu:
"Có, dù sao mưa cũng rất bẩn nên hầu như không ai muốn ra ngoài cả. Ở bên đó thế nào?"
"Phó Thanh bị sốt chưa tỉnh. Có vài người hầu cũng bị sốt"
Chiêu Huy trầm mặc một lúc sau đó ngập ngừng hỏi:
"Có tin tức gì của Mạc Khanh chưa?"
Ánh mắt Phó Kiệt chùng xuống che giấu cảm xúc không rõ nơi đáy mắt. Hắn chỉ trả lời qua loa và dặn dò thêm mấy câu rồi cúp máy.
Ném điện thoại xuống giường, Phó Kiệt nhìn ra ngoài trời mưa như trút bao trùm lên toàn bộ cây cối, nhà cửa, màu tro tàn ảm đạm như chính tương lai sắp tới của nhân loại.
[ Chủ nhân, Thủy Lam vừa cảm ứng được dao động tang thi lên cấp. Rất nhỏ và cũng rất khó xác định cấp bậc gì vì làn sóng này rất kỳ quái]
Nghe giọng nói của hệ thống báo cáo, không hiểu sao trong đầu của Phó Kiệt lập tức lóe lên hình ảnh của cô gái nhỏ có mái tóc đen ngắn lúc nào cũng có mấy hành động và suy nghĩ kỳ lạ. Rõ nét nhất là hình ảnh cô suy yếu gần như ngừng thở nằm trong ngực hắn đến phòng cấp cứu sau khi vừa mới ăn uống vui vẻ. Thậm chí, qua lớp vải hắn còn mơ hồ cảm nhận được vết dao cắt và hai lỗ đạn được băng kín gồ lên khỏi lớp áo đang rỉ ra máu tươi từ lúc nào.
Thân thể này, tất cả vết thương này, đều có phần do hắn gây ra khiến hắn chợt nghĩ có khi nào do bản thân đã khiến cô bị thương quá nhiều mà sự thù hận của cô so với kiếp trước càng nặng thêm mấy phần hay không.
Phó Kiệt ngập ngừng mấy giây sau đó khàn giọng hỏi: "Ngươi có xác định được vị trí sóng dao động không?"
[Chủ nhân thứ lỗi, Thủy Lam vẫn chưa khôi phục năng lực như cũ nên không xác định được. Tuy nhiên nếu mạt thế chưa đến mà đã xuất hiện tang thi cấp cao thì con đường sinh tồn phía trước của nhân loại rất khó khăn.
Chủ nhân nên nhanh chóng tìm ra nó và khai tử trước khi nó vượt cấp qua chủ nhân]
Phó Kiệt loáng thoáng nhìn thấy trong đầu phản chiếu hình ảnh da thịt cơ thể bị hủy hoại không còn chút gì và đôi mắt hung hãn đỏ quạch đầy tơ máu của Tang Thi Vương kiếp trước đã in hằn trong tâm trí hắn.
*" Cho dù ta có chết đi cũng sẽ có Tang Thi Vương khác tiếp nối ta giết chết các ngươi.
Tiêu diệt cho đến con người cuối cùng chính là số phận mặc định của tang thi bọn ta.
Tất cả, đều đáng chết"*
"..."
"Được. Ta đã biết"
[Chủ nhân, cổng di tích bậc 3 đang xảy ra biến hóa]
Nghe hệ thống thông báo, Phó Kiệt lập tức niệm tiến nhập vào không gian.
Nếu Mạc Khanh được ở đây chứng kiến thì cô sẽ ghen tị biết bao nhiêu so với không gian sơ sài bé nhỏ đầy ắp container của mình. 1
Ở đây có đầy đủ trời cao mây trắng, đất đai màu mỡ trù phú um tùm các loại cây ăn quả, cây thuốc và thảm cỏ mềm xanh mướt trải rộng vô tận. Phía xa xa đống vật tư xếp trong các thùng kích cỡ khác nhau chất thành mấy ngọn núi từ lớn đến nhỏ, tất cả đều là hắn đích thân đi thu mua càn quét trong mấy ngày liền, chưa kể còn có hàng hóa đặt từ nước ngoài chuyển đến số lượng không đo đếm được.
Mỗi lần đặt mua hàng Phó Kiệt đều bồi thêm vài câu bâng quơ nói rằng sắp tới chuẩn bị có thiên tai kéo dài nên phải mua dự trữ, hòng nhắc nhở bọn họ biết điều đi tích góp phòng ngừa. Ai nghe thì nghe không nghe thì thôi, dù sao hắn cũng không thể nói trắng ra được như vậy khác nào bị cho là kẻ điên.
Cũng may trên đầu gắn cái mác minh tinh nổi tiếng nên hầu như người bán hàng thái độ đối với hắn đều là ngưỡng mộ có thừa, vô cùng nhiệt tình giới thiệu hàng hóa và chở hàng đến tận nơi. Cho đến ngày cơn mưa đen trút xuống thì hắn ngừng không ra ngoài nữa, chỉ tập trung nhốt mình trong phòng vào không gian tu luyện.
Cũng may, Thủy Lam cũng theo hắn mà trùng sinh tuy nó hoàn toàn không nhớ gì khiến hắn phải cày lại từ đầu. Với lại chiếc nhẫn tượng trưng cho không gian biến mất nhưng hắn cũng không gấp, trái lại còn thấy may mắn vì không lo nó bị đánh rơi hay kẻ khác nhòm ngó. 2
Thủy Lam là ngọc khí cổ đại có niên sử từ thời nguyên thủy nền văn minh trước, vì vậy không khó để nhận thấy trong cách nói của Thủy Lam vẫn vương một chút ngữ điệu cổ kính và lễ nghi khó bỏ. 4
Phó Kiệt đi dọc theo bờ suối trong vắt nhìn thấy được cả những viên sỏi dưới đáy, đi một đoạn đến bên bờ thác nước thì dừng lại tay giơ lên phía trước bắt đầu phát động dị năng mở di tích tương ứng cấp bậc.
Hai dị năng mạnh mẽ màu trắng và đỏ tượng trưng cho Quang hệ và Hỏa hệ phóng ra về phía thác nước, chẳng mấy chốc một trận pháp dần dần thành hình như tam giác cổ vàng đượm, tạo một cổng vào ngay trung tâm.
"Trận pháp hình tròn biến mất?"
Thủy Lam mang hình hài của 5 viên trân châu trắng hợp lại giống sao biển bay vòng quanh Phó Kiệt.
[ Đây chính là biến đổi mới của di tích, chủ nhân có muốn tiến nhập xem thử vật phẩm và cách vượt ải có gì thay đổi không?]
"Ngươi ở ngoài canh chừng, nếu có người gõ cửa thì dùng tinh thần lực giả giọng nói của ta đuổi đi"
[Thưa vâng, Thủy Lam nhớ rồi]
Phó Kiệt đẩy cửa bước vào, lập tức không gian xung quanh khép kín lại tối đen như mực. Chỉ có ánh sáng mô phỏng hình ảnh một người tiền sử thân cao hơn 3 mét, tai nhọn tóc dài mặc trang phục bó sát dài tới bắp chân. Hai tay người đó đan vào nhau để phía trước, ánh mắt điềm tĩnh cất giọng với âm vực vô cùng lạ lùng:
// Chào mừng loài người. Vì ngươi là người trùng sinh nên ta đã đặc biệt được đánh thức. Các vật phẩm ở đây ngươi sẽ phải vượt qua rất nhiều cửa ải để đoạt nó.
Đương nhiên thành phẩm sẽ tốt hơn kiếp trước ngươi biết.
Mục đích ta được đánh thức và hỗ trợ ngươi mở các di tích tiếp theo chính là vì một nhiệm vụ tối cao quan trọng duy nhất.
...
Mang kẻ được viên đá lửa đưa đến đây, cho ta\\ 5
--------
Tiểu kịch trường:
Đường Lệ : Con nói sao? Con cũng chính là con đẻ của ta ư?
Du Tư Duật: Vâng, mẹ, con không muốn giấu nữa. Con sẽ về sống chung với Mạc gia.
Đường Lệ: Vậy thì tốt quá rồi. Từ giờ phút này con chính là con của mẹ. Vật tư của con cứ để đó mẹ giữ.
Du Tư Duật: Hừ !! Bà làm mẹ của tôi hơi lâu rồi đấy. Tạm biệt.
Chúng tôi xin khuyến cáo người dân hạn chế ra ngoài trong khoảng thời gian thời tiết bất ổn cho đến khi cơn mưa dứt hẳn tránh lây nhiễm cúm lạ.
Hiện nay các nhà khoa học vẫn đang cố gắng phân tích mẫu nước để tìm ra kết quả..."
Du Tư Duật tắt ti vi, đứng dậy tiến về phía cửa sổ vén một góc rèm che nhìn ra bên ngoài đã bị cơn mưa đen nhuốm lên toàn bộ mặt đất một màu hắc ám đen kịt bẩn thỉu. Nhìn qua không khác gì một vùng đất chết.
Phía xa xa có 2 người lò dò đi trong màn mưa lúc ẩn lúc hiện, bước từng bước như cơn mưa đen không chút nào ảnh hưởng đến công việc giao hàng họ đang làm. Được một khắc, bỗng chốc một bóng người ngã xuống vũng nước đen không động đậy, người còn lại hốt hoảng đỡ bóng người đã ngã lên vai mình, sau đó cố gắng kéo người nọ lên xe rồi khởi động cứ thế chạy mất hút trong màn mưa.
Du Tư Duật thầm mắng: "Đệch, lại thằng công tử bột hay con tiểu thư nào gọi ship đồ ăn liên lụy người khác. Ông nhớ rõ nhà mày rồi"
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần chợt vang lên, nhìn dãy số hiện trên màn hình Du Tư Duật liền cười vui vẻ bắt máy:
"Phong, huynh nhớ ta?"
"Buồn nôn, Tiểu khanh có ở đó không?"
Nghe giọng nói lạ hoắc phát ra trong điện thoại, Du Tư Duật đổi thành giọng điệu ghét bỏ: "Đó là giọng nhờ vả của mấy người à? Hừ .Ở đây không có ai tên Tiểu Khanh cả. Cút đi"
" .... Mẹ kiếp"
Người trong điện thoại nhỏ giọng chửi thề một câu, sau đó hít một hơi đổi thái độ hòa hoãn : "Tôi là Mạc Tần Ân, xin hỏi có Tiểu Khanh em gái tôi ở đó không? Xin hãy đưa con bé nghe máy"
"Tần Ân?" Du Tư Duật hỏi lại.
"Phải".
"A !! ... The pilot guy <3" Du Tư Duật vỗ đét một cái lên bệ cửa sổ như vừa gặp điều gì thú vị lắm.
"Cái gì ?" Mạc Tần Ân khó hiểu hỏi lại.
Du Tư Duật cười khùng khục, bộ dáng không sợ chết tiếp tục vô lại nói: " Nàng thì vừa thổi nến đón sinh nhật tuổi mới, bỏ mặc chàng tuổi nhỏ càng ngày càng cách xa nhau ... ư ư "
Nghe đến đây nếu không hiểu nữa thì Mạc Tần Ân đúng là ngu như con bò.
Hắn bực tức ném điện thoại xuống đất miệng chửi tục: "Con mẹ nó, sao đến cái này nó cũng biết? Chó chết !!"
A Nhất thân thủ rất nhanh như đã dự đoán trước kịp đón được điện thoại khỏi cái hôn cuồng bạo với mặt đất, tiếp tục cầm lên nghe điện mặc kệ vị thiếu gia nào đó quên luôn mục đích gọi điện để làm gì.
"Mọi người chỉ thắc mắc vì sao trong đoạn băng tiểu thư đoán được trời đổ cơn mưa đen"
Du Tư Duật nghe đúng giọng nói A Nhất phát ra mới hài lòng thu lại móng vuốt:
"Phong ~ , huynh và đám người còn lại có ai ra ngoài không?"
A Nhất có vẻ như đã tôi luyện được miễn dịch với thái độ của Du Tư Duật, nhạt giọng nói một câu: "Có người không ra ngoài cũng bị sốt"
"Who?"
"Đại thiếu gia"
Mạc Trí Tường? Thế thì lạ nhỉ.
Du Tư Duật nhớ rõ cơn mưa này trong Mạc gia chỉ có vài người bị sốt, nhưng trong đó không hề có Mạc Trí Tường mà người đó là Mạc Tần Ân. Diễn biến càng lúc càng lạ lùng này khiến Du Tư Duật có cảm giác về sau sẽ còn nhiều chuyện lệch nội dung nữa phát triển khiến em gái hắn vất vả một phen.
Chính hắn đáng lẽ ra cũng chỉ là người qua đường A, thế nhưng bây giờ lại nghiễm nhiên đi bên cạnh nhân vật phản diện boss to nhất của tiểu thuyết, mà hơn nữa boss lại đang là một đứa thần kinh người không ra người ngợm không ra ngợm đang làm con ma xó dưới hầm nhà hắn. Không biết con nhóc có đủ tỉnh táo mà dùng đống formalin trước đó nó chuẩn bị để tạt vào người tránh thối rữa hay không.
Mà nó có thối rữa thành đứa bẩn thỉu ghê tởm cũng chẳng sao. Chung quy lại đó vẫn là em gái hắn, nếu nó mất ý thức thì bắt người nuôi cho nó ăn là xong. Hắn cũng không ngại mình trở thành kẻ thù của nhân loại.
Đột nhiên có tiếng gầm thét từ phía căn hầm, tiếng rống rất to và vang dội khiến mọi đồ vật trong biệt thự hơi rung rung xê dịch cho đến tận lúc tiếng gầm chấm dứt mới chịu dừng lại.
Du Tư Duật cảm thán may mà căn nhà này đã tu sửa cách âm và gia cố chắc chắn nếu không mấy căn hàng xóm phía xa xa kia nghe thấy chắc. Ánh mắt vô tình liếc ra ngoài cửa sổ thấy đám mây đen dày đặc hình như không hẹn mà cùng tụ lại phía trên căn biệt thự của hắn. Càng lúc càng dày, mưa tập trung nơi này càng lúc càng lớn.
A Nhất ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy tiếng gầm rõ mồn một, đầu mày hơi xô lại có chút gấp hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra??"
Chưa kịp đáp lại. Du Tư Duật bỗng cảm thấy không khí quanh thân lạnh lẽo như bị hơi nước đá bao bọc, nhiệt độ trong cơ thể đột ngột tăng mạnh cho đến lúc một luồng khí nóng kinh người xộc thẳng vào não khiến đầu óc hắn choáng váng.
"Nóng ..." Chỉ kịp nhỏ giọng nói một từ duy nhất, như con rối đứt dây, Du Tư Duật cứ thế mất hết sức lực ngã nhào xuống sàn nhà để lại chiếc điện thoại vẫn còn trong vòng kết nối rơi cộp xuống sàn, loáng thoáng giọng nói không rõ của A Nhất.
Chẳng thể nhúc nhích được dù chỉ là đầu ngón tay, Du Tư Duật chỉ cảm thấy nếu không có nước lạnh tạt vào người hắn lúc này hắn sẽ chết vì cảm giác bỏng rát sôi trào khắp toàn thân này mất.
Tầm nhìn nhòe dần.
Du Tư Duật trực tiếp mất ý thức.
---
[...]
" A Thanh vẫn chưa tỉnh lại à?" Phó Vương gõ gõ cửa phòng riêng của con trai thứ hai, đi vào thấy Hà Vân Dao vợ ông vẫn ngồi bên túc trực, vành mắt hồng hồng sưng đỏ chưa tiêu tán.
Ông nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu, lúc cơn mưa trút xuống thằng bé cũng đâu có ra ngoài. Bà mau về phòng nghỉ đi"
Hà Vân Dao rốt cuộc vẫn là một người mẹ vô cùng xót con, nghe Phó Vương an ủi bà nghẹn ngào một câu: "Ông nói xem, bao giờ A Thanh mới tỉnh lại cơ chứ. Nó đã sốt ngủ li bì hơn 1 ngày rồi"
Phó Vương nháy mắt ra hiệu cho hai bác sĩ riêng túc trực đến chăm sóc Phó Thanh sau đó đỡ Hà Vân Dao lên dìu bà về phòng.
Phó Kiệt đứng trên hành lang tầng 3 nhìn xuống chứng kiến toàn bộ, trên mặt không có biểu tình gì khác.
Vào phòng chốt cửa lại, hắn mở điện thoại lên ấn nút gọi:
"Mọi người có nghe lời cháu dặn không ra ngoài không?"
Chiêu Huy đang ở thư phòng Chiêu gia giải quyết công việc của Tinh Tế, nhìn ngoài cửa sổ mưa đen dày đặc, nhớ đến lời dặn của cháu trai mấy hôm trước báo rằng có bạn ở đài khí tượng nói trời sắp mưa bất thường, ông gật đầu:
"Có, dù sao mưa cũng rất bẩn nên hầu như không ai muốn ra ngoài cả. Ở bên đó thế nào?"
"Phó Thanh bị sốt chưa tỉnh. Có vài người hầu cũng bị sốt"
Chiêu Huy trầm mặc một lúc sau đó ngập ngừng hỏi:
"Có tin tức gì của Mạc Khanh chưa?"
Ánh mắt Phó Kiệt chùng xuống che giấu cảm xúc không rõ nơi đáy mắt. Hắn chỉ trả lời qua loa và dặn dò thêm mấy câu rồi cúp máy.
Ném điện thoại xuống giường, Phó Kiệt nhìn ra ngoài trời mưa như trút bao trùm lên toàn bộ cây cối, nhà cửa, màu tro tàn ảm đạm như chính tương lai sắp tới của nhân loại.
[ Chủ nhân, Thủy Lam vừa cảm ứng được dao động tang thi lên cấp. Rất nhỏ và cũng rất khó xác định cấp bậc gì vì làn sóng này rất kỳ quái]
Nghe giọng nói của hệ thống báo cáo, không hiểu sao trong đầu của Phó Kiệt lập tức lóe lên hình ảnh của cô gái nhỏ có mái tóc đen ngắn lúc nào cũng có mấy hành động và suy nghĩ kỳ lạ. Rõ nét nhất là hình ảnh cô suy yếu gần như ngừng thở nằm trong ngực hắn đến phòng cấp cứu sau khi vừa mới ăn uống vui vẻ. Thậm chí, qua lớp vải hắn còn mơ hồ cảm nhận được vết dao cắt và hai lỗ đạn được băng kín gồ lên khỏi lớp áo đang rỉ ra máu tươi từ lúc nào.
Thân thể này, tất cả vết thương này, đều có phần do hắn gây ra khiến hắn chợt nghĩ có khi nào do bản thân đã khiến cô bị thương quá nhiều mà sự thù hận của cô so với kiếp trước càng nặng thêm mấy phần hay không.
Phó Kiệt ngập ngừng mấy giây sau đó khàn giọng hỏi: "Ngươi có xác định được vị trí sóng dao động không?"
[Chủ nhân thứ lỗi, Thủy Lam vẫn chưa khôi phục năng lực như cũ nên không xác định được. Tuy nhiên nếu mạt thế chưa đến mà đã xuất hiện tang thi cấp cao thì con đường sinh tồn phía trước của nhân loại rất khó khăn.
Chủ nhân nên nhanh chóng tìm ra nó và khai tử trước khi nó vượt cấp qua chủ nhân]
Phó Kiệt loáng thoáng nhìn thấy trong đầu phản chiếu hình ảnh da thịt cơ thể bị hủy hoại không còn chút gì và đôi mắt hung hãn đỏ quạch đầy tơ máu của Tang Thi Vương kiếp trước đã in hằn trong tâm trí hắn.
*" Cho dù ta có chết đi cũng sẽ có Tang Thi Vương khác tiếp nối ta giết chết các ngươi.
Tiêu diệt cho đến con người cuối cùng chính là số phận mặc định của tang thi bọn ta.
Tất cả, đều đáng chết"*
"..."
"Được. Ta đã biết"
[Chủ nhân, cổng di tích bậc 3 đang xảy ra biến hóa]
Nghe hệ thống thông báo, Phó Kiệt lập tức niệm tiến nhập vào không gian.
Nếu Mạc Khanh được ở đây chứng kiến thì cô sẽ ghen tị biết bao nhiêu so với không gian sơ sài bé nhỏ đầy ắp container của mình. 1
Ở đây có đầy đủ trời cao mây trắng, đất đai màu mỡ trù phú um tùm các loại cây ăn quả, cây thuốc và thảm cỏ mềm xanh mướt trải rộng vô tận. Phía xa xa đống vật tư xếp trong các thùng kích cỡ khác nhau chất thành mấy ngọn núi từ lớn đến nhỏ, tất cả đều là hắn đích thân đi thu mua càn quét trong mấy ngày liền, chưa kể còn có hàng hóa đặt từ nước ngoài chuyển đến số lượng không đo đếm được.
Mỗi lần đặt mua hàng Phó Kiệt đều bồi thêm vài câu bâng quơ nói rằng sắp tới chuẩn bị có thiên tai kéo dài nên phải mua dự trữ, hòng nhắc nhở bọn họ biết điều đi tích góp phòng ngừa. Ai nghe thì nghe không nghe thì thôi, dù sao hắn cũng không thể nói trắng ra được như vậy khác nào bị cho là kẻ điên.
Cũng may trên đầu gắn cái mác minh tinh nổi tiếng nên hầu như người bán hàng thái độ đối với hắn đều là ngưỡng mộ có thừa, vô cùng nhiệt tình giới thiệu hàng hóa và chở hàng đến tận nơi. Cho đến ngày cơn mưa đen trút xuống thì hắn ngừng không ra ngoài nữa, chỉ tập trung nhốt mình trong phòng vào không gian tu luyện.
Cũng may, Thủy Lam cũng theo hắn mà trùng sinh tuy nó hoàn toàn không nhớ gì khiến hắn phải cày lại từ đầu. Với lại chiếc nhẫn tượng trưng cho không gian biến mất nhưng hắn cũng không gấp, trái lại còn thấy may mắn vì không lo nó bị đánh rơi hay kẻ khác nhòm ngó. 2
Thủy Lam là ngọc khí cổ đại có niên sử từ thời nguyên thủy nền văn minh trước, vì vậy không khó để nhận thấy trong cách nói của Thủy Lam vẫn vương một chút ngữ điệu cổ kính và lễ nghi khó bỏ. 4
Phó Kiệt đi dọc theo bờ suối trong vắt nhìn thấy được cả những viên sỏi dưới đáy, đi một đoạn đến bên bờ thác nước thì dừng lại tay giơ lên phía trước bắt đầu phát động dị năng mở di tích tương ứng cấp bậc.
Hai dị năng mạnh mẽ màu trắng và đỏ tượng trưng cho Quang hệ và Hỏa hệ phóng ra về phía thác nước, chẳng mấy chốc một trận pháp dần dần thành hình như tam giác cổ vàng đượm, tạo một cổng vào ngay trung tâm.
"Trận pháp hình tròn biến mất?"
Thủy Lam mang hình hài của 5 viên trân châu trắng hợp lại giống sao biển bay vòng quanh Phó Kiệt.
[ Đây chính là biến đổi mới của di tích, chủ nhân có muốn tiến nhập xem thử vật phẩm và cách vượt ải có gì thay đổi không?]
"Ngươi ở ngoài canh chừng, nếu có người gõ cửa thì dùng tinh thần lực giả giọng nói của ta đuổi đi"
[Thưa vâng, Thủy Lam nhớ rồi]
Phó Kiệt đẩy cửa bước vào, lập tức không gian xung quanh khép kín lại tối đen như mực. Chỉ có ánh sáng mô phỏng hình ảnh một người tiền sử thân cao hơn 3 mét, tai nhọn tóc dài mặc trang phục bó sát dài tới bắp chân. Hai tay người đó đan vào nhau để phía trước, ánh mắt điềm tĩnh cất giọng với âm vực vô cùng lạ lùng:
// Chào mừng loài người. Vì ngươi là người trùng sinh nên ta đã đặc biệt được đánh thức. Các vật phẩm ở đây ngươi sẽ phải vượt qua rất nhiều cửa ải để đoạt nó.
Đương nhiên thành phẩm sẽ tốt hơn kiếp trước ngươi biết.
Mục đích ta được đánh thức và hỗ trợ ngươi mở các di tích tiếp theo chính là vì một nhiệm vụ tối cao quan trọng duy nhất.
...
Mang kẻ được viên đá lửa đưa đến đây, cho ta\\ 5
--------
Tiểu kịch trường:
Đường Lệ : Con nói sao? Con cũng chính là con đẻ của ta ư?
Du Tư Duật: Vâng, mẹ, con không muốn giấu nữa. Con sẽ về sống chung với Mạc gia.
Đường Lệ: Vậy thì tốt quá rồi. Từ giờ phút này con chính là con của mẹ. Vật tư của con cứ để đó mẹ giữ.
Du Tư Duật: Hừ !! Bà làm mẹ của tôi hơi lâu rồi đấy. Tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.