Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện
Chương 63: Tang thi triều
NgnQunh490
28/06/2019
Người ta thường nói sức hấp của các nhân vật nằm trong tuyến chính vô cùng mê người, cô vẫn luôn lạnh lùng bác bỏ.
Đường đường là tác giả đại nhân cô sẽ không bao giờ bị con đẻ của mình mê hoặc.
Rất mất mặt.
Thế nên cho dù lúc này Phó Kiệt có bày ra bộ dáng tùy tiện cũng có thể đẹp trai kia ở ngay bên cạnh cô cũng không mảy may dao động.
"Theo như lời anh nói thì cần có thẻ thân phận của Phó Kiệt mới có thể vào khu trung vực trung tâm sau tường rào?" Mạc Khanh nghe Mạc Tần Ân lúc về kể khổ có chút thắc mắc ông anh già rình rập quanh đó để làm cái méo gì vậy: "Thành Y không phải nơi gì đặc biệt tại sao lại cấm không cho anh vào?"
"Em gái, anh ngồi trước mặt em cơ mà"
Mạc Tần Ân quơ quơ tay gọi hồn Mạc Khanh mau rời khỏi Phó Kiệt.
"Em vẫn chú ý mà"
Mạc Khanh tư thế ngồi hai chân đan chéo cực kỳ đứng đắn, không chút lúng túng quay mặt lại phía Mạc Tần Ân.
"Trong đó có thứ gì cậu muốn lấy à?"
Phó Kiệt nhấp một ngụm nước chậm hỏi.
Hắn và Mạc Tần Ân bằng tuổi nhau còn giao thiệp vài lần từ nhỏ nên cũng coi như có quen biết.
Mạc Tần Ân đắn đo nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn quyết định ngả bài để nhanh chóng cứu cô ấy ra càng sớm càng tốt:
" Chiêu Bách Hân đang không rõ an nguy hiện đang ở trong thành Y, mật thám của tôi báo về khả năng rất cao đang ở khu vực trung tâm. Cậu không muốn hợp tác để vào đó cũng được. Tôi không ép"
Phó Kiệt nghe Mạc Tần Ân nhắc tới dì ba của mình sắc mặt liền lạnh xuống vài độ:
"Làm sao cậu biết? Rõ ràng tôi đã căn dặn người nhà Chiêu gia ngàn vạn lần không được phép rời khỏi thủ đô khi tôi không có mặt"
" Hừm, cái đó cậu nên hỏi trực tiếp cô ấy, tôi làm sao biết được"
Quả thực Mạc Tần Ân không biết lý do vì sao cô lại một mực đòi đến thành Y, vì quá lo lắng nên hắn đã lấy cớ đi ra ngoài kiếm thêm vật tư rời Ngũ Hành để đảm bảo an toàn cho cô.
Ai biết đâu khi vừa đến thành Y người gác cổng thành lại nói hắn không được phép vào, cô ấy lại như bị trúng bùa mê mà bỏ mặc sự tồn tại của hắn đi theo một đám người mặc áo bác sĩ lên xe chạy hòa vào đám người dần mất dạng.
Quá không an lòng nên 1 tuần qua hắn vẫn luôn ở quanh thành Y nghe ngóng tin tức, không ngừng cài người tiến vào thành để tìm cô.
Quả thực Phó Kiệt không để ý đến Mạc Tần Ân định tìm ai, bây giờ mọi sự chú ý của hắn đều đổ dồn hết lên tin tức vừa nhận được.
Đường đường là tác giả đại nhân cô sẽ không bao giờ bị con đẻ của mình mê hoặc.
Rất mất mặt.
Thế nên cho dù lúc này Phó Kiệt có bày ra bộ dáng tùy tiện cũng có thể đẹp trai kia ở ngay bên cạnh cô cũng không mảy may dao động.
"Theo như lời anh nói thì cần có thẻ thân phận của Phó Kiệt mới có thể vào khu trung vực trung tâm sau tường rào?" Mạc Khanh nghe Mạc Tần Ân lúc về kể khổ có chút thắc mắc ông anh già rình rập quanh đó để làm cái méo gì vậy: "Thành Y không phải nơi gì đặc biệt tại sao lại cấm không cho anh vào?"
"Em gái, anh ngồi trước mặt em cơ mà"
Mạc Tần Ân quơ quơ tay gọi hồn Mạc Khanh mau rời khỏi Phó Kiệt.
"Em vẫn chú ý mà"
Mạc Khanh tư thế ngồi hai chân đan chéo cực kỳ đứng đắn, không chút lúng túng quay mặt lại phía Mạc Tần Ân.
"Trong đó có thứ gì cậu muốn lấy à?"
Phó Kiệt nhấp một ngụm nước chậm hỏi.
Hắn và Mạc Tần Ân bằng tuổi nhau còn giao thiệp vài lần từ nhỏ nên cũng coi như có quen biết.
Mạc Tần Ân đắn đo nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn quyết định ngả bài để nhanh chóng cứu cô ấy ra càng sớm càng tốt:
" Chiêu Bách Hân đang không rõ an nguy hiện đang ở trong thành Y, mật thám của tôi báo về khả năng rất cao đang ở khu vực trung tâm. Cậu không muốn hợp tác để vào đó cũng được. Tôi không ép"
Phó Kiệt nghe Mạc Tần Ân nhắc tới dì ba của mình sắc mặt liền lạnh xuống vài độ:
"Làm sao cậu biết? Rõ ràng tôi đã căn dặn người nhà Chiêu gia ngàn vạn lần không được phép rời khỏi thủ đô khi tôi không có mặt"
" Hừm, cái đó cậu nên hỏi trực tiếp cô ấy, tôi làm sao biết được"
Quả thực Mạc Tần Ân không biết lý do vì sao cô lại một mực đòi đến thành Y, vì quá lo lắng nên hắn đã lấy cớ đi ra ngoài kiếm thêm vật tư rời Ngũ Hành để đảm bảo an toàn cho cô.
Ai biết đâu khi vừa đến thành Y người gác cổng thành lại nói hắn không được phép vào, cô ấy lại như bị trúng bùa mê mà bỏ mặc sự tồn tại của hắn đi theo một đám người mặc áo bác sĩ lên xe chạy hòa vào đám người dần mất dạng.
Quá không an lòng nên 1 tuần qua hắn vẫn luôn ở quanh thành Y nghe ngóng tin tức, không ngừng cài người tiến vào thành để tìm cô.
Quả thực Phó Kiệt không để ý đến Mạc Tần Ân định tìm ai, bây giờ mọi sự chú ý của hắn đều đổ dồn hết lên tin tức vừa nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.