Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện
Chương 46: Thực tế thì chuỵ đây cũng rất ngầu mà!!
NgnQunh490
27/06/2019
Xin lỗi, tất cả chỉ là giả dối !!!
Mạc Khanh vốn đã tỉnh từ lúc con tang thi biến dị kia xuất hiện nhưng mà vẫn chưa có cơ hội thích hợp mở mắt, tất cả cũng là do cái tên trong di tích kia sau khi đánh bài chán vứt cho cô một đống bí tịch luyện võ, rồi cắp nách mang theo Thứ Nguyên chạy ra ngoài không gian chơi.
Chơi chán thấy không có gì vui liền bắt cô gọi một vài đồng loại đến diễn cảnh đánh nhau bên ngoài cho hắn xem.
Con mẹ nó đường đường là boss phản diện lại phải diễn tuồng cho thằng bóng muộn này giải trí. Luân lý ở đâu???
Ngay khi bị hoả đạn và súng bắn thành tổ ong, con tang thi đã kêu ré lên như heo chọc tiết cầu cứu cô.
Rõ ràng lão đại đã nói nó chỉ việc bay nhảy một chút hù doạ, không cần động thủ, thế bất nào vừa sà xuống đất đã bị tên đẹp trai kia đạp một cước, đạp xong còn bị lửa thiêu.
Hoàn toàn không cho tang thi biến dị đặc biệt như nó chút tôn nghiêm nào.
Bọn thô lỗ !!!
Có khi chưa kịp chạy thoát thân đã bị cái xích của tên đẹp trai kia băm thây vạn đoạn.
Bất đắc dĩ, tang thi đáng thương phải đập cửa xe cầu cứu lão đại bên trong, thế nhưng móng vuốt còn chưa kịp chạm đến bả vai ngài, đã bị ăn chửi kêu cút.
Quả thực vô hạn uỷ khuất ....
Rất muốn khóc.
Mạc Khanh liếc ra phía trước thấy ánh mắt nam chính bắn sang phía mình vô cùng lạnh lẽo, trong lòng không ngừng đổ mồ hôi khẩn cầu bạn trẻ đừng dùng khả năng vàng của mọi nhân vật chính: chỉ cần một cái liếc mắt đã phân tích tình huống lên đến 3 mặt giấy đôi, chỉ cần 2 giây nhìn nhau đắm đuối đã phân chia rõ ràng nên giết hay nên lợi dụng.
Con mẹ nó cô không cần năng lực khốn kiếp đó treo trên người Phó Kiệt, nó sẽ rất đặc sắc trong tiểu thuyết nhưng chẳng phải cô bị nhảy vào đây rồi sao, tình tiết bị lệch đi vậy cho khả năng phán đoán của nam chính ngu theo đi a .....
Mạc Khanh cắn răng ra lệnh cho con tang thi mau mau cắt đứt dây xích, còn bản thân thì xông ra ngoài, vô cùng cố gắng phát huy khả năng diễn xuất vô hạn của bản thân chap trước tôi luyện nhuần nhuyễn, nhanh chóng đá được con tang thi thoát thân.
[[ Ting Ting !!!!
Giải cứu đồng bạn thành công !!!
Chỉ Số Đóng Kịch: +100
Thỉnh cố gắng]]
Ờ, cảm ơn đã khích lệ...
Mạc Khanh trong lòng lệ tuôn rơi nhìn con tang thi vừa chạy vừa la hét muốn tránh xa khỏi cô, quả thực có cảm giác mình là một lão đại thất bại.
Du Tư Duật thấy em gái bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy ra xe lấy một chiếc áo khoác gió đen khác trùm lên người Mạc Khanh, kéo mũ trùm đầu giấu đi gương mặt tái nhợt rồi đeo cho cô một cặp kính khác do vụ nổ xảy ra đã phá vỡ.
"Đột phá?" Du Tư Duật thấp giọng.
"Ừm"
Mạc Khanh cong cong khoé mắt biểu đạt. Từ giờ Ngũ Hành của cô đã ở trung cấp, năng lực mạnh một chút có thể bảo hộ được anh trai sống sót qua mạt thế tốt hơn.
Thế giới này do cô làm dịch chuyển, tên bóng muộn kia có nói sẽ có nhiều tang thi khác nỗ lực rèn luyện nếu cô không nhanh chóng mạnh lên sẽ bị chúng vượt mặt, tình tiết không thể cứu vãn, truyện không đi đến hồi kết sẽ không thể quay về hiện thực.
"Mạc Khanh"
Nghe giọng nói trầm ổn hữu lực vang lên sau lưng anh trai, Mạc Khanh giật mình thực sự có một xúc động muốn chạy trốn.
Hắn biết cô biến thành tang thi rồi mà còn chưa gì đã đánh cho con biến dị kia chạy mất dép hẳn thực lực đã lên rất mạnh mẽ, giống y như kiếp trước của hắn.
Cả hai vốn là kẻ tử thù cứ gặp là đánh không thể chung đụng quá lâu, nếu không nam chính sẽ không thể theo đúng diễn biến mà trưởng thành.
Nghĩ đến đó, ánh mắt của Mạc Khanh lạnh đi, cô thấp giọng:
" Yì?"
"..."
Thực ra là muốn nói "có việc gì", nhưng thanh âm đang ngọng líu ngọng lo nếu nói nhiều chẳng phải càng nghe càng buồn cười?
Phó Kiệt không để ý đến âm vực của cô thay đổi, hắn chỉ mải cảm nhận khí tức của cô, đường nét gương mặt của cô, hắn muốn nhìn kỹ một chút bóng dáng cô gái nhỏ tươi cười xán lạn kia có còn hay không nên bước chân tiến đến có phần vừa nóng vội vừa chậm thăm dò.
Cô gái không còn mùi của người sống, nhưng cũng không có mùi thối rữa đặc trưng, nước da trắng xanh chỉ để lộ một chút ở phần cằm cùng đôi môi nhợt nhạt. Nhìn qua không khác gì một người bệnh tật lâu năm chứ không ai nghĩ cô là tang thi.
Hắn không biết thời gian qua cô đã trải qua những chuyện gì, nhưng ngay từ khi mạt thế bắt đầu, tiếng kêu khóc, tiếng hét thất thanh cầu cứu, mùi máu tươi vẫn luôn vây quanh hắn mỗi ngày.
Chính phủ tập trung lực lượng nòng cốt ở thủ đô thế nên thời gian qua bọn họ chỉ chăm chăm thu dọn địa bàn tranh dành thế lực, xây dựng tường rào, thu thập vật tư, nào quan tâm đến các địa phương khác trên cả nước người sống sót đang gào khóc.
7 ngày trốn cơn mưa đen, lương thực cạn sạch, mưa dừng thì mạt thế ập tới. Con người nào trở tay kịp, tình thế hỗn loạn lại càng thêm loạn.
Hắn những ngày qua, chính là đi khắp nơi giúp đỡ mọi người, tiêu diệt tang thi, và cả tìm kiếm tung tích của cô.
Tang thi vương là con đầu đàn có thể khiến tất cả các tang thi khác trên thế giới phục tùng răm rắp nghe theo, thế nên trong thâm tâm hắn vẫn nuôi một chút hy vọng sau này cô có thể kìm chế được bọn chúng. Bóng ma trong lòng Phó Kiệt vẫn luôn chắc chắn rằng Mạc Khanh chính là tang thi vương tương lai, hoàn toàn không để các con khác vào mắt.
Nhưng vào khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, Phó Kiệt hoàn toàn có thể dựa vào năng lực dị năng giả cấp cao mà nhìn thấy sau cặp kính kia là đôi con ngươi đỏ thẫm nhuốm máu, tất cả đều là một vẻ lạnh nhạt như thể cô vẫn sẽ đi theo con đường tàn bạo đã định, mặc kệ nhân sinh.
Thứ Nguyên và di tích fake nhai bỏng ngô không nể tình phun ra một ngụm máu chó.
Đồ tự luyến không thể tha. Bổ não, quá bổ não. 1
Trong đầu tính toán sắp tới ngược nam chính một chút cho vui nhà vui cửa, hàng này tự tung tự tác quá lâu rồi. 2
Mạc Khanh đã đột phá tầng 3, có thể tự kiểm soát ai có thể đọc được suy nghĩ của mình nên đương nhiên Thứ Nguyên hay bất kỳ ai đều không thể tuỳ tiện thâm nhập vào đầu của cô nữa, thế nên hai kẻ vô tích sự này chỉ có thể tìm kiếm nguồn vui xung quanh.
Sắc mặt Phó Kiệt càng lúc càng âm trầm, quả thực nếu lúc này Mạc Khanh chỉ cần có thêm một động tác khiêu khích nhỏ nào nữa hắn hoàn toàn có thể ra tay diệt trừ hậu hoạ.
Khốn kiếp, từ khi tên mặc đồ trắng kia xuất hiện khiến cô rời khỏi tầm quan sát của hắn, hắn không tài nào đoán được 1 tháng qua đã có chuyện gì xảy ra với cô, không thể nào kịp thời ngăn chặn những điều xấu đã tiêm nhiễm vào cái đầu nhỏ bé lúc nào cũng nghĩ đến ăn kia.
Nhắc đến ăn, Phó Kiệt lập tức dời ánh mắt đến bên đôi môi tái nhợt của Mạc Khanh, như hận không thể xé toạc nó ra xem bên trong có đang ngậm cái gì bất chính không.
Mạc Khanh quả thực vô cùng bất đắc dĩ, nam chính dở người này lại tự biên tự diễn suy luận cái quần què gì rồi. Chừng nào mới chịu mở miệng??
"Đã ăn thịt chưa?" 2
Oanh !!!!
Một câu nói mãi mới ra thành công khiến tất cả những người xung quanh chết lặng.
Năng lực suy diễn 3s nhân vật chính mới có đương nhiên người bình thường không thể sở hữu, bọn họ chỉ nghĩ con quái vật vừa bị đuổi đi không lẽ cô gái quái dị kia trong lúc đánh nhau đã tranh thủ cắn vài miếng rồi??
Khẩu vị cũng quá doạ người đi.
Mạc Khanh nhíu mày lắc đầu: "Chưa"
Quần chúng: (nghĩa là đã từng ăn rồi hả??) 1
"Sao chưa ăn?"
Quần chúng: (Có ai đời truy vấn con gái người ta vì sao không ăn thịt quái vật không?)
"Chưa đói"
Quần chúng: (Nếu đói cô sẽ ăn thịt quái vật vừa nãy thật hả???)
"Không cho phép ăn"
Quần chúng: (Đúng đó, cho cô ấy ăn cơm đi, ăn quái vật không sợ miệng có mùi sao?)
Mạc Khanh và Phó Kiệt ta một câu ngươi một câu, bất giác một trận gió quét tới Du Tư Duật nhanh chóng phản ứng, lập tức giơ tay ra kéo Mạc Khanh ra sau lưng bảo hộ, vô cùng ra dáng một soái ca mạnh mẽ.
Nhìn người vừa lao tới, Du Tư Duật cong khoé miệng: "Biết ngay nam khốn nạn kia đã ở đây thể nào huynh cũng sẽ tìm tới. Không nhờ lại nhanh như vậy"
A Nhất đã loại bỏ quần áo thoải mái Mạc Khanh bắt hắn mặc trước đó, bây giờ quay lại là một kiện quần áo sát thủ đen tuyền, áo thun cổ lọ, khoác gió, quần vải gọn gàng ôm lấy chân dài rắn rỏi, đôi giày da cao cổ vững vàng đáp trên đất, đáy mắt lạnh lẽo:
"Thả tiểu thư ra"
Ngoài hôm ở nhà hàng hải sản, đây coi như là lần chạm mặt chân chính của cả hai, quả thực chưa gì đã nồng nặc mùi thuốc súng. A Nhất là tâm phúc của Mạc Quân, sát thủ hàng đầu Mạc gia, lúc này ngay khi nhìn thấy Mạc Khanh hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là bảo hộ cô quay về căn cứ an toàn, trùng phùng cùng người Diệp gia để cô không còn gặp nguy hiểm nữa. Không cần nói lý hay hoà hoãn với tên mặt dày mày dạn trước mắt này.
"She's mine !!!" (Con bé là của tôi) 1
Du Tư Duật hiển nhiên không vừa lòng khi mà bản thân lao tâm khổ cực nuôi béo mầm em gái lại bị đánh mắng hiểu lầm mang đi. 1
Còn chưa có lợi dụng được cái gì, vớ vẩn. 3
"Đừng bắt tôi động thủ" A Nhất vẫn một biểu tình lạnh lùng vạn năm không đổi trên mặt, tay phải đưa súng lên chĩa về phía Du Tư Duật.
Du Tư Duật tức giận, động cái rắm, tên quỷ này lúc anh bộc phát dị năng ngất đi không những không cúp điện thoại, thậm chí còn để yên kết nối cho đến tận lúc hết pin, cuộc gọi mới tạm thời dừng lại.
Đợi đến lúc khởi động máy nhìn cuộc gọi kéo dài những hơn 19 tiếng đồng hồ Du Tư Duật rất muốn đạp cho cái mặt đẹp trai kia mấy đạp, nhìn số tiền nợ khổng lồ hắn có chút run rẩy. Cước điện thoại là cả hai bên cùng chịu, tiền cước đến lúc mạt thế tới mới không còn bị nhân viên tổng đài gọi điện thúc giục hắn đóng nữa.
Quên chưa nói Du Tư Duật thân phận làm tay sai trong viện nghiên cứu nhưng vẫn khá nghèo, biệt thự hay xe cộ đều là hắn thô bỉ dùng thủ đoạn chiếm đoạt, thế nên mỗi một đồng tiền động não cướp được vẫn rất đáng quý. 1
Tiêu tiền xương máu của hắn, bảo hộ cho tiểu tổ tông cho cả nhà hắn mà hắn còn không biết cảm kích?
"Không biết nói nhẹ nhàng à?" Du Tư Duật gằn giọng
"Nói nhẹ nhàng ngươi có thả tiểu thư ra không?"
"Absolutely not !!!!"
"Vậy thì động thủ"
"..."
A Nhất không hổ là sát thủ đứng đầu, rất nhanh thân thủ đã vọt lên đến trước mặt Du Tư Duật, nghĩ đến dùng súng có thể khiến Mạc Khanh bị thương nên đã ném nó xuống đất, ý định dùng tay không hạ gục Du Tư Duật.
Du Tư Duật cười hắc hắc hai tiếng, vung chân đạp em gái bay ra trước, vừa vặn bị Phó Kiệt tiếp được, sau đó vận dị năng ném một thanh sắt vào chân A Nhất, còn mình nhảy ra thật xa.
Mạc Khanh: .......
Sao lại giao em gái anh cho thằng biến thái này???
Phó Kiệt đồng dạng cũng một mực biểu tình trầm lặng đợi cô đứng vững liền nhanh chóng đẩy Mạc Khanh sang một bên, hoàn toàn không đếm xỉa.
Di tích fake nhìn cảnh qua màn hình vô cùng hứng thú huýt lên một tiếng. Mỹ nữ đang đánh nhau này thế giới kia bộ dáng xinh đẹp, xuyên tới đây tính cách cũng rất mạnh mẽ, rất hợp ý hắn nha. Dù tiểu thuyết thế giới cô vẽ ra cái nào cái nấy sặc mùi trẻ nghé cũng không chút nào ảnh hưởng hắn thưởng thức. Khi nào con nhóc này đột phá tầng 4 hắn đã có thể ra ngoài, sẽ kiếm đồ biến đổi hình dáng cho cô sau đó ôm ấp trong tay vượt qua thời gian nửa năm mất linh lực nhàm chán.
Thứ Nguyên ngồi bên cạnh sao không nhìn ra, tuy vậy cái đầu trẻ con chỉ lắc đầu chậc chậc mấy tiếng. Giám sát Yuuh đã bị nguyền rủa rồi, không có gì cần lo lắng. Ngài Krish hối lộ em rất nhiều chỗ tốt, em tin rằng với thủ đoạn ôn nhu của ngài ấy giám sát Yuuh muốn chạy cũng không có cửa thắng.
Thân thủ Du Tư Duật tuy dẻo dai nhưng hầu hết đều là nhờ vào sự láu cá lươn lẹo của mình để giết chết đối phương, đối mặt với A Nhất Du Tư Duật không thể nào phát huy được sở trường đê tiện, chẳng được mấy chiêu rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong. Trong khi A Nhất còn nhường rất nhiều, chưa hề tung ra đến 3 phần sức lực.
Du Tư Duật thầm nghĩ mấy kiểu đánh nhau danh môn chính phái gì đó quả nhiên không dành cho mình, thế là hắn dùng dị năng xé hàng rào sắt ven đường lên thay nhau đánh về phía A Nhất, còn bản thân nhảy sang bên cạnh đoan đoan chính chính nghỉ ngơi.
Phủi bụi dính trên ống quần trắng, Du Tư Duật thở phào sửa sang lại vẻ ngoài, bên kia A Nhất vẫn đang hăng say chiến đấu với các ống thép, biểu tình của Du Tư Duật là hoàn toàn mặc kệ.
Đừng trách mấy tên cướp và một nhà Trình gia an phận sắm vai quần chúng, thực sự trong một tình huống người bọn họ quen biết đánh nhau với người lạ vừa mới tới, cho dù người vừa mới tới có là người tốt nhất thế gian thì cũng không ai rảnh hơi chạy ra cứu giúp. Thành thật đứng xem không phá hỏng chuyện của bọn họ thì hơn, thỉnh thoảng comment mấy câu vậy mới đúng đạo lý.
Du Tư Duật bước đến chỗ cây súng ngắn A Nhất vứt xuống lúc đầu, chĩa nghiêng xuống bên dưới đám thanh sắt đang điên cuồng bay lượn. Cứ thế mà bắn.
Trong tình tiết tiểu thuyết hay có cảnh một đôi yêu nhau không biết là yêu nhau thích chơi trò ngược đãi, đuổi nhau chạy hết chỗ này sang chỗ nọ, ngược hết tập này sang tập nọ, cuối cùng nữ chính vẫn là một ẻm cuồng SM, nam chính hành cô ta chết đi sống lại cô ta vẫn nhất kiến chung tình. Thà yêu thằng cuồng bạo dâm " chú chim nhỏ ngủ với ngàn em nhưng trong tim chỉ chứa một" còn hơn yêu một thằng nam phụ tốt tính nguyện bao bọc che chở sủng ái em đến hết đời. 2
Cổ nhân có câu nam chính là của nữ chính, nam phụ là của khán giả. Mà anh, không muốn làm nam phụ.
Du Tư Duật cũng là một người ham mê ngôn tình ngược, trước khi chiếm được thì phải chặt chân.
A Nhất bất ngờ bị một giàn sắt thép tấn công, tuy thân thủ không tồi nhưng cũng phải mất chút thời gian để thoát ra, đúng lúc này, có ba tiếng súng vang lên, A Nhất thấy có ba viên đạn đồng bay vòng cung quanh chân mình sau đó găm thành ba cái lỗ tạo thành hình tam giác nhỏ ở đùi phải.
Chính xác là hình vòng cung.
Mấy chục thanh sắt lớn bay quanh A Nhất đồng loạt rơi xuống, tư chất sát thủ khiến A Nhất không chút nào tỏ vẻ đau đớn ôm chân kêu khóc, ngược lại chỉ nhàn nhạt nhìn máu đã thấm ướt ống quần, chảy xuống đất, sau đó nhìn về phía Du Tư Duật.
Du Tư Duật cười cười ném cây súng trả lại cho A Nhất, giọng không nhanh không chậm:
"Chừng nào ba viên đạn còn nằm trong người anh, thì anh vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi tôi" 3
—————-
Tiểu kịch trường:
Trong phòng chiếu phim dành riêng cho cặp đôi 400 đồng hai vé, tay Hàn Trạc Thần đang ôm lấy vai Hàn Thiên Vu bỗng rút ra, vuốt ve từ đầu gối cô con gái nhỏ dần lên trên, vén váy cô lên, ngón tay đưa vào phần mềm nhất, bí mật nhất đang dâng trào hơi ấm.
Hàn Thiên Vu không thể nhúc nhích, chỉ có thể nắm chặt lấy áo sơ mi của hắn, mặc cho tay hắn vuốt ve khắp cơ thể, gợi lên khát vọng tội lỗi của cô.
Cơ thể Hàn Thiên Vu hoàn toàn bị Hàn Trạc Thần chinh phục. Cô nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của hắn, cùng hắn chìm đắm trong sự kích thích của giác quan và rơi vào vực sâu của dục vọng.
Ziiiiiiiii ....
"Uể, cho mượn túi bỏng với coca hen....
Uầy, haha, nóng bỏng quá. Không có gì cứ tiếp tục mạch truyện" 7
Ziiiiiiiii .....
Hàn Thiên Vu : ........
Hàn Trạc Thần : ..........
Đạo diễn hét lên: Ngây người cái gì, gọi nhân viên mang bỏng với nước mới đến !!!!
Mạc Khanh vốn đã tỉnh từ lúc con tang thi biến dị kia xuất hiện nhưng mà vẫn chưa có cơ hội thích hợp mở mắt, tất cả cũng là do cái tên trong di tích kia sau khi đánh bài chán vứt cho cô một đống bí tịch luyện võ, rồi cắp nách mang theo Thứ Nguyên chạy ra ngoài không gian chơi.
Chơi chán thấy không có gì vui liền bắt cô gọi một vài đồng loại đến diễn cảnh đánh nhau bên ngoài cho hắn xem.
Con mẹ nó đường đường là boss phản diện lại phải diễn tuồng cho thằng bóng muộn này giải trí. Luân lý ở đâu???
Ngay khi bị hoả đạn và súng bắn thành tổ ong, con tang thi đã kêu ré lên như heo chọc tiết cầu cứu cô.
Rõ ràng lão đại đã nói nó chỉ việc bay nhảy một chút hù doạ, không cần động thủ, thế bất nào vừa sà xuống đất đã bị tên đẹp trai kia đạp một cước, đạp xong còn bị lửa thiêu.
Hoàn toàn không cho tang thi biến dị đặc biệt như nó chút tôn nghiêm nào.
Bọn thô lỗ !!!
Có khi chưa kịp chạy thoát thân đã bị cái xích của tên đẹp trai kia băm thây vạn đoạn.
Bất đắc dĩ, tang thi đáng thương phải đập cửa xe cầu cứu lão đại bên trong, thế nhưng móng vuốt còn chưa kịp chạm đến bả vai ngài, đã bị ăn chửi kêu cút.
Quả thực vô hạn uỷ khuất ....
Rất muốn khóc.
Mạc Khanh liếc ra phía trước thấy ánh mắt nam chính bắn sang phía mình vô cùng lạnh lẽo, trong lòng không ngừng đổ mồ hôi khẩn cầu bạn trẻ đừng dùng khả năng vàng của mọi nhân vật chính: chỉ cần một cái liếc mắt đã phân tích tình huống lên đến 3 mặt giấy đôi, chỉ cần 2 giây nhìn nhau đắm đuối đã phân chia rõ ràng nên giết hay nên lợi dụng.
Con mẹ nó cô không cần năng lực khốn kiếp đó treo trên người Phó Kiệt, nó sẽ rất đặc sắc trong tiểu thuyết nhưng chẳng phải cô bị nhảy vào đây rồi sao, tình tiết bị lệch đi vậy cho khả năng phán đoán của nam chính ngu theo đi a .....
Mạc Khanh cắn răng ra lệnh cho con tang thi mau mau cắt đứt dây xích, còn bản thân thì xông ra ngoài, vô cùng cố gắng phát huy khả năng diễn xuất vô hạn của bản thân chap trước tôi luyện nhuần nhuyễn, nhanh chóng đá được con tang thi thoát thân.
[[ Ting Ting !!!!
Giải cứu đồng bạn thành công !!!
Chỉ Số Đóng Kịch: +100
Thỉnh cố gắng]]
Ờ, cảm ơn đã khích lệ...
Mạc Khanh trong lòng lệ tuôn rơi nhìn con tang thi vừa chạy vừa la hét muốn tránh xa khỏi cô, quả thực có cảm giác mình là một lão đại thất bại.
Du Tư Duật thấy em gái bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy ra xe lấy một chiếc áo khoác gió đen khác trùm lên người Mạc Khanh, kéo mũ trùm đầu giấu đi gương mặt tái nhợt rồi đeo cho cô một cặp kính khác do vụ nổ xảy ra đã phá vỡ.
"Đột phá?" Du Tư Duật thấp giọng.
"Ừm"
Mạc Khanh cong cong khoé mắt biểu đạt. Từ giờ Ngũ Hành của cô đã ở trung cấp, năng lực mạnh một chút có thể bảo hộ được anh trai sống sót qua mạt thế tốt hơn.
Thế giới này do cô làm dịch chuyển, tên bóng muộn kia có nói sẽ có nhiều tang thi khác nỗ lực rèn luyện nếu cô không nhanh chóng mạnh lên sẽ bị chúng vượt mặt, tình tiết không thể cứu vãn, truyện không đi đến hồi kết sẽ không thể quay về hiện thực.
"Mạc Khanh"
Nghe giọng nói trầm ổn hữu lực vang lên sau lưng anh trai, Mạc Khanh giật mình thực sự có một xúc động muốn chạy trốn.
Hắn biết cô biến thành tang thi rồi mà còn chưa gì đã đánh cho con biến dị kia chạy mất dép hẳn thực lực đã lên rất mạnh mẽ, giống y như kiếp trước của hắn.
Cả hai vốn là kẻ tử thù cứ gặp là đánh không thể chung đụng quá lâu, nếu không nam chính sẽ không thể theo đúng diễn biến mà trưởng thành.
Nghĩ đến đó, ánh mắt của Mạc Khanh lạnh đi, cô thấp giọng:
" Yì?"
"..."
Thực ra là muốn nói "có việc gì", nhưng thanh âm đang ngọng líu ngọng lo nếu nói nhiều chẳng phải càng nghe càng buồn cười?
Phó Kiệt không để ý đến âm vực của cô thay đổi, hắn chỉ mải cảm nhận khí tức của cô, đường nét gương mặt của cô, hắn muốn nhìn kỹ một chút bóng dáng cô gái nhỏ tươi cười xán lạn kia có còn hay không nên bước chân tiến đến có phần vừa nóng vội vừa chậm thăm dò.
Cô gái không còn mùi của người sống, nhưng cũng không có mùi thối rữa đặc trưng, nước da trắng xanh chỉ để lộ một chút ở phần cằm cùng đôi môi nhợt nhạt. Nhìn qua không khác gì một người bệnh tật lâu năm chứ không ai nghĩ cô là tang thi.
Hắn không biết thời gian qua cô đã trải qua những chuyện gì, nhưng ngay từ khi mạt thế bắt đầu, tiếng kêu khóc, tiếng hét thất thanh cầu cứu, mùi máu tươi vẫn luôn vây quanh hắn mỗi ngày.
Chính phủ tập trung lực lượng nòng cốt ở thủ đô thế nên thời gian qua bọn họ chỉ chăm chăm thu dọn địa bàn tranh dành thế lực, xây dựng tường rào, thu thập vật tư, nào quan tâm đến các địa phương khác trên cả nước người sống sót đang gào khóc.
7 ngày trốn cơn mưa đen, lương thực cạn sạch, mưa dừng thì mạt thế ập tới. Con người nào trở tay kịp, tình thế hỗn loạn lại càng thêm loạn.
Hắn những ngày qua, chính là đi khắp nơi giúp đỡ mọi người, tiêu diệt tang thi, và cả tìm kiếm tung tích của cô.
Tang thi vương là con đầu đàn có thể khiến tất cả các tang thi khác trên thế giới phục tùng răm rắp nghe theo, thế nên trong thâm tâm hắn vẫn nuôi một chút hy vọng sau này cô có thể kìm chế được bọn chúng. Bóng ma trong lòng Phó Kiệt vẫn luôn chắc chắn rằng Mạc Khanh chính là tang thi vương tương lai, hoàn toàn không để các con khác vào mắt.
Nhưng vào khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, Phó Kiệt hoàn toàn có thể dựa vào năng lực dị năng giả cấp cao mà nhìn thấy sau cặp kính kia là đôi con ngươi đỏ thẫm nhuốm máu, tất cả đều là một vẻ lạnh nhạt như thể cô vẫn sẽ đi theo con đường tàn bạo đã định, mặc kệ nhân sinh.
Thứ Nguyên và di tích fake nhai bỏng ngô không nể tình phun ra một ngụm máu chó.
Đồ tự luyến không thể tha. Bổ não, quá bổ não. 1
Trong đầu tính toán sắp tới ngược nam chính một chút cho vui nhà vui cửa, hàng này tự tung tự tác quá lâu rồi. 2
Mạc Khanh đã đột phá tầng 3, có thể tự kiểm soát ai có thể đọc được suy nghĩ của mình nên đương nhiên Thứ Nguyên hay bất kỳ ai đều không thể tuỳ tiện thâm nhập vào đầu của cô nữa, thế nên hai kẻ vô tích sự này chỉ có thể tìm kiếm nguồn vui xung quanh.
Sắc mặt Phó Kiệt càng lúc càng âm trầm, quả thực nếu lúc này Mạc Khanh chỉ cần có thêm một động tác khiêu khích nhỏ nào nữa hắn hoàn toàn có thể ra tay diệt trừ hậu hoạ.
Khốn kiếp, từ khi tên mặc đồ trắng kia xuất hiện khiến cô rời khỏi tầm quan sát của hắn, hắn không tài nào đoán được 1 tháng qua đã có chuyện gì xảy ra với cô, không thể nào kịp thời ngăn chặn những điều xấu đã tiêm nhiễm vào cái đầu nhỏ bé lúc nào cũng nghĩ đến ăn kia.
Nhắc đến ăn, Phó Kiệt lập tức dời ánh mắt đến bên đôi môi tái nhợt của Mạc Khanh, như hận không thể xé toạc nó ra xem bên trong có đang ngậm cái gì bất chính không.
Mạc Khanh quả thực vô cùng bất đắc dĩ, nam chính dở người này lại tự biên tự diễn suy luận cái quần què gì rồi. Chừng nào mới chịu mở miệng??
"Đã ăn thịt chưa?" 2
Oanh !!!!
Một câu nói mãi mới ra thành công khiến tất cả những người xung quanh chết lặng.
Năng lực suy diễn 3s nhân vật chính mới có đương nhiên người bình thường không thể sở hữu, bọn họ chỉ nghĩ con quái vật vừa bị đuổi đi không lẽ cô gái quái dị kia trong lúc đánh nhau đã tranh thủ cắn vài miếng rồi??
Khẩu vị cũng quá doạ người đi.
Mạc Khanh nhíu mày lắc đầu: "Chưa"
Quần chúng: (nghĩa là đã từng ăn rồi hả??) 1
"Sao chưa ăn?"
Quần chúng: (Có ai đời truy vấn con gái người ta vì sao không ăn thịt quái vật không?)
"Chưa đói"
Quần chúng: (Nếu đói cô sẽ ăn thịt quái vật vừa nãy thật hả???)
"Không cho phép ăn"
Quần chúng: (Đúng đó, cho cô ấy ăn cơm đi, ăn quái vật không sợ miệng có mùi sao?)
Mạc Khanh và Phó Kiệt ta một câu ngươi một câu, bất giác một trận gió quét tới Du Tư Duật nhanh chóng phản ứng, lập tức giơ tay ra kéo Mạc Khanh ra sau lưng bảo hộ, vô cùng ra dáng một soái ca mạnh mẽ.
Nhìn người vừa lao tới, Du Tư Duật cong khoé miệng: "Biết ngay nam khốn nạn kia đã ở đây thể nào huynh cũng sẽ tìm tới. Không nhờ lại nhanh như vậy"
A Nhất đã loại bỏ quần áo thoải mái Mạc Khanh bắt hắn mặc trước đó, bây giờ quay lại là một kiện quần áo sát thủ đen tuyền, áo thun cổ lọ, khoác gió, quần vải gọn gàng ôm lấy chân dài rắn rỏi, đôi giày da cao cổ vững vàng đáp trên đất, đáy mắt lạnh lẽo:
"Thả tiểu thư ra"
Ngoài hôm ở nhà hàng hải sản, đây coi như là lần chạm mặt chân chính của cả hai, quả thực chưa gì đã nồng nặc mùi thuốc súng. A Nhất là tâm phúc của Mạc Quân, sát thủ hàng đầu Mạc gia, lúc này ngay khi nhìn thấy Mạc Khanh hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là bảo hộ cô quay về căn cứ an toàn, trùng phùng cùng người Diệp gia để cô không còn gặp nguy hiểm nữa. Không cần nói lý hay hoà hoãn với tên mặt dày mày dạn trước mắt này.
"She's mine !!!" (Con bé là của tôi) 1
Du Tư Duật hiển nhiên không vừa lòng khi mà bản thân lao tâm khổ cực nuôi béo mầm em gái lại bị đánh mắng hiểu lầm mang đi. 1
Còn chưa có lợi dụng được cái gì, vớ vẩn. 3
"Đừng bắt tôi động thủ" A Nhất vẫn một biểu tình lạnh lùng vạn năm không đổi trên mặt, tay phải đưa súng lên chĩa về phía Du Tư Duật.
Du Tư Duật tức giận, động cái rắm, tên quỷ này lúc anh bộc phát dị năng ngất đi không những không cúp điện thoại, thậm chí còn để yên kết nối cho đến tận lúc hết pin, cuộc gọi mới tạm thời dừng lại.
Đợi đến lúc khởi động máy nhìn cuộc gọi kéo dài những hơn 19 tiếng đồng hồ Du Tư Duật rất muốn đạp cho cái mặt đẹp trai kia mấy đạp, nhìn số tiền nợ khổng lồ hắn có chút run rẩy. Cước điện thoại là cả hai bên cùng chịu, tiền cước đến lúc mạt thế tới mới không còn bị nhân viên tổng đài gọi điện thúc giục hắn đóng nữa.
Quên chưa nói Du Tư Duật thân phận làm tay sai trong viện nghiên cứu nhưng vẫn khá nghèo, biệt thự hay xe cộ đều là hắn thô bỉ dùng thủ đoạn chiếm đoạt, thế nên mỗi một đồng tiền động não cướp được vẫn rất đáng quý. 1
Tiêu tiền xương máu của hắn, bảo hộ cho tiểu tổ tông cho cả nhà hắn mà hắn còn không biết cảm kích?
"Không biết nói nhẹ nhàng à?" Du Tư Duật gằn giọng
"Nói nhẹ nhàng ngươi có thả tiểu thư ra không?"
"Absolutely not !!!!"
"Vậy thì động thủ"
"..."
A Nhất không hổ là sát thủ đứng đầu, rất nhanh thân thủ đã vọt lên đến trước mặt Du Tư Duật, nghĩ đến dùng súng có thể khiến Mạc Khanh bị thương nên đã ném nó xuống đất, ý định dùng tay không hạ gục Du Tư Duật.
Du Tư Duật cười hắc hắc hai tiếng, vung chân đạp em gái bay ra trước, vừa vặn bị Phó Kiệt tiếp được, sau đó vận dị năng ném một thanh sắt vào chân A Nhất, còn mình nhảy ra thật xa.
Mạc Khanh: .......
Sao lại giao em gái anh cho thằng biến thái này???
Phó Kiệt đồng dạng cũng một mực biểu tình trầm lặng đợi cô đứng vững liền nhanh chóng đẩy Mạc Khanh sang một bên, hoàn toàn không đếm xỉa.
Di tích fake nhìn cảnh qua màn hình vô cùng hứng thú huýt lên một tiếng. Mỹ nữ đang đánh nhau này thế giới kia bộ dáng xinh đẹp, xuyên tới đây tính cách cũng rất mạnh mẽ, rất hợp ý hắn nha. Dù tiểu thuyết thế giới cô vẽ ra cái nào cái nấy sặc mùi trẻ nghé cũng không chút nào ảnh hưởng hắn thưởng thức. Khi nào con nhóc này đột phá tầng 4 hắn đã có thể ra ngoài, sẽ kiếm đồ biến đổi hình dáng cho cô sau đó ôm ấp trong tay vượt qua thời gian nửa năm mất linh lực nhàm chán.
Thứ Nguyên ngồi bên cạnh sao không nhìn ra, tuy vậy cái đầu trẻ con chỉ lắc đầu chậc chậc mấy tiếng. Giám sát Yuuh đã bị nguyền rủa rồi, không có gì cần lo lắng. Ngài Krish hối lộ em rất nhiều chỗ tốt, em tin rằng với thủ đoạn ôn nhu của ngài ấy giám sát Yuuh muốn chạy cũng không có cửa thắng.
Thân thủ Du Tư Duật tuy dẻo dai nhưng hầu hết đều là nhờ vào sự láu cá lươn lẹo của mình để giết chết đối phương, đối mặt với A Nhất Du Tư Duật không thể nào phát huy được sở trường đê tiện, chẳng được mấy chiêu rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong. Trong khi A Nhất còn nhường rất nhiều, chưa hề tung ra đến 3 phần sức lực.
Du Tư Duật thầm nghĩ mấy kiểu đánh nhau danh môn chính phái gì đó quả nhiên không dành cho mình, thế là hắn dùng dị năng xé hàng rào sắt ven đường lên thay nhau đánh về phía A Nhất, còn bản thân nhảy sang bên cạnh đoan đoan chính chính nghỉ ngơi.
Phủi bụi dính trên ống quần trắng, Du Tư Duật thở phào sửa sang lại vẻ ngoài, bên kia A Nhất vẫn đang hăng say chiến đấu với các ống thép, biểu tình của Du Tư Duật là hoàn toàn mặc kệ.
Đừng trách mấy tên cướp và một nhà Trình gia an phận sắm vai quần chúng, thực sự trong một tình huống người bọn họ quen biết đánh nhau với người lạ vừa mới tới, cho dù người vừa mới tới có là người tốt nhất thế gian thì cũng không ai rảnh hơi chạy ra cứu giúp. Thành thật đứng xem không phá hỏng chuyện của bọn họ thì hơn, thỉnh thoảng comment mấy câu vậy mới đúng đạo lý.
Du Tư Duật bước đến chỗ cây súng ngắn A Nhất vứt xuống lúc đầu, chĩa nghiêng xuống bên dưới đám thanh sắt đang điên cuồng bay lượn. Cứ thế mà bắn.
Trong tình tiết tiểu thuyết hay có cảnh một đôi yêu nhau không biết là yêu nhau thích chơi trò ngược đãi, đuổi nhau chạy hết chỗ này sang chỗ nọ, ngược hết tập này sang tập nọ, cuối cùng nữ chính vẫn là một ẻm cuồng SM, nam chính hành cô ta chết đi sống lại cô ta vẫn nhất kiến chung tình. Thà yêu thằng cuồng bạo dâm " chú chim nhỏ ngủ với ngàn em nhưng trong tim chỉ chứa một" còn hơn yêu một thằng nam phụ tốt tính nguyện bao bọc che chở sủng ái em đến hết đời. 2
Cổ nhân có câu nam chính là của nữ chính, nam phụ là của khán giả. Mà anh, không muốn làm nam phụ.
Du Tư Duật cũng là một người ham mê ngôn tình ngược, trước khi chiếm được thì phải chặt chân.
A Nhất bất ngờ bị một giàn sắt thép tấn công, tuy thân thủ không tồi nhưng cũng phải mất chút thời gian để thoát ra, đúng lúc này, có ba tiếng súng vang lên, A Nhất thấy có ba viên đạn đồng bay vòng cung quanh chân mình sau đó găm thành ba cái lỗ tạo thành hình tam giác nhỏ ở đùi phải.
Chính xác là hình vòng cung.
Mấy chục thanh sắt lớn bay quanh A Nhất đồng loạt rơi xuống, tư chất sát thủ khiến A Nhất không chút nào tỏ vẻ đau đớn ôm chân kêu khóc, ngược lại chỉ nhàn nhạt nhìn máu đã thấm ướt ống quần, chảy xuống đất, sau đó nhìn về phía Du Tư Duật.
Du Tư Duật cười cười ném cây súng trả lại cho A Nhất, giọng không nhanh không chậm:
"Chừng nào ba viên đạn còn nằm trong người anh, thì anh vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi tôi" 3
—————-
Tiểu kịch trường:
Trong phòng chiếu phim dành riêng cho cặp đôi 400 đồng hai vé, tay Hàn Trạc Thần đang ôm lấy vai Hàn Thiên Vu bỗng rút ra, vuốt ve từ đầu gối cô con gái nhỏ dần lên trên, vén váy cô lên, ngón tay đưa vào phần mềm nhất, bí mật nhất đang dâng trào hơi ấm.
Hàn Thiên Vu không thể nhúc nhích, chỉ có thể nắm chặt lấy áo sơ mi của hắn, mặc cho tay hắn vuốt ve khắp cơ thể, gợi lên khát vọng tội lỗi của cô.
Cơ thể Hàn Thiên Vu hoàn toàn bị Hàn Trạc Thần chinh phục. Cô nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của hắn, cùng hắn chìm đắm trong sự kích thích của giác quan và rơi vào vực sâu của dục vọng.
Ziiiiiiiii ....
"Uể, cho mượn túi bỏng với coca hen....
Uầy, haha, nóng bỏng quá. Không có gì cứ tiếp tục mạch truyện" 7
Ziiiiiiiii .....
Hàn Thiên Vu : ........
Hàn Trạc Thần : ..........
Đạo diễn hét lên: Ngây người cái gì, gọi nhân viên mang bỏng với nước mới đến !!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.