[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc
Chương 102: Quân đội
FR-芳 蓉
19/06/2021
Thành phố Z đã bắt đầu hoạt động vào quỹ đạo thì trời cũng đã vào
tháng 10, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh làm các bác phải cực lục gia
công các quần áo ấm cho sắp tới. Không chỉ các bác gái bận rộn mà công
việc đồng án, chăn nuôi gia xúc để đủ số lượng dự trữ cho mùa đông tới
cũng là một vấn đề lớn, cũng hệ thống tưới tiêu và chăn nuôi đã được cải tiến nên mọi người cũng đỡ vất vả phần nào.
Một ngày yên bình như vậy lại nhanh chóng bị phá vở bởi sự xuất hiện của một đoàn người không ngờ tới - quân đội.
Tùe khi thanh danh thành phố Z đã có thể hoàn toàn khống chế được dịch bệnh tang thi không biết từ kẻ nào lan ra làm cho số lượng người xếp hàng để vào thành phố càng ngày càng đông, bốn cánh cổng đón tiếp luôn luôn xếp dài hàng trăm người chờ đợi. Nhưng bọn họ biết điều chờ đợi xếp hàng không có nghĩa sẽ có người cũng biết điều như vậy.
"Tránh ra, mấy người tránh ra. Xe quân đội đang đến"
Mọi người đang xếp hàng đồng loạt quay đầu lại nhìn thì phải có gần 10 chiếc xe quân dụng khí thế doạ người đang tiến đến, tất cả mọi người đồng loạt biết điều liền né qua một bên.
"Còn không mau tránh ra?" - Một thanh niên ngồi trên xe bọc thép không thèm bước xuống chỉ thò đầu ra khỏi xe quát nạt hai người đại diện thành phố đang ngồi tiếp nhận thông tin của người mới đến.
"Dù các người là ai cũng phải khai báo thông tin và kiểm tra cơ thể" - Người ngồi trên bàn thông tin vẫn tiếp tục ngồi kiểm tra thông tin người khai trước và nhập dữ liễu vào laptop.
"Ông có biết chúng tôi là quân đội không? Ông dám chống lại lệnh của quân đội?"
"Dù mấy người là quân đội vẫn phải khai báo, làm sao biết được các người không bị nhiễm"
"Ông..."
"Thôi được rồi"
Lúc cậu thanh niên mặc quân phục xuống xe muốn đôi co với ông ta thì trên xe vang lên một tiếng nói ngăn cảng. Cửa sau của xe bị mở ra, một người phụ nữ trung niên quân phục bước xuống xe, theo quân hàm bà ta lại là…
"Thiếu tướng, tại sao người lại xuống đây ạ? Mọi chuyện cứ để tôi giải quyết ạ" - Người thanh niên kia nhanh chóng lật mặt nịnh nọt lấy lòng với nữ thiếu tướng, không có một chút nào bộ dạng cao cao tại thượng lúc nãy khi đối mặt với người đàn ông kia.
"Dù là thiếu tướng cũng phải xếp hàng" - Người đàn ông nhìn chằm chằm bà ấy không một chút sợ hãi nào mở miệng.
"Tôi cũng không muốn làm khó mọi người, chúng tôi sẽ xếp hàng nên tôi xuống đây để xin lỗi vì thuộc hạ của mình đã không phải phép"
"Thiếu tướng"
"Đi, xếp hàng"
Nữ Thiếu tướng lạnh lùng nhìn chàng thiếu niên kia, vung tay ra lệnh tất cả quân nhân trên xe đều phải đi xuống, một hàng xe bộc thép được chạy đậu qua hai bên đường, những vị quân nhân ở đâu đều nghiên túc đứng đợi đến lượt khai báo.
Những người thường đang xếp hàng khác nhìn thấy vị nữ thiếu tượng như vậy không khỏi vôc tay khen hay. Từ khi mạt thế đến nay quân đội dừng như đã bỏ rơi bọn họ, hoặc nói cách khác quân đội bắt buộc phải lựa chọn bảo vệ những người quan trọng, có sức ảnh hưởng còn những kẻ thường dân như bọn họ chỉ có thể phó mặc cho số phận nên lòng dân đối với quân đội sớm đã bị lung lây.
Người thanh niên lúc nãy tuy mặc quân phục nhưng mọi người lại không kính nể mà chỉ sợ thế lực quân đội hùng mạn hcura hắn, nhưng cũng may người phụ nhân thiếu tướng này lại là người biết điều nên mọi ngườ sẽ không thèm chấp nhất.
Đối với thiếu niên lúc nãy lấy lòng vị thiếu tướng lại trở thành hiệu quả ngược, không bị khen mà trước mắt thiếu tướng bản thân lại bị mất điểm nên trong thâm tâm hắn đối với cái thành phố này có chút bất mãn.
Những quân nhân đó đã phải xếp hàng từ lúc sáng sớm đến khi chiều tối mới được vào bên trong căn cứ và được phân trong một căn nhà đất đơn sơ chỉ có mỗi giường để ngủ, thuéc ăn buổi tối cũng được căn cứ lo liệu cho mỗi người hai cái bánh bao không và một hộp thịt.
"Sao chỗ này lại có thể ăn những thứ này chứ? Thịt động vật biến dị đâu? Bánh bao không thì cứng như đá sao có thể nuốt?" - Tên thanh niên lúc nãy không ngừng bất với những thứ căn cứ sắp xếp.
Đáng lẽ biết bọn họ là quân nhân phải được đối xử đặc biệt hơn với người khác chứ. Nghe nói thành phố Z này có một khu biệt thự là chỗ ban đầu thành lập căn cứ, đáng lẽ nên cho bọn họ ở đó mới đúng. Còn thức ăn này cũng thật quá đơn giãn, những ngày qua bọn họ lang thang trên đường đã ăn không ít thịt biến dị động vật, bây giờ lại ở chỗ này chỉ có bánh bao không với thịt hợp, cuộc sống còn không bằng trước đây ở bên ngoài nữa. Không biết tại sao phải đến chỗ này.
"Cậu thôi đi. Có thức ăn là được rồi, ở căn cứ còn phải nuôi nhiều người của căn cứ, có ăn là mừng rồi" - Một vị quân nhân khác sớm đã thay đổi thành thường phục đang cầm bánh bao không và xẻ một miếng thịt hộp ăn không có chút bất mãn nào cả.
"Đúng vậy, chúng ta là quân nhân, phải biết cùng người dân trải qua cuộc sống, chứ đâu thể chúng ta ăn ngon mặc đẹp lại để người dân ăn khổ mặc cực" - Một vị quân nhân trẻ khác cũng lên tiếng.
Đa số những người theo thiếu tướng đến chỗ này đã sớm bực bội với cái tên này, hắn chính là một con sâu làm sầu nồi canh làm ảnh hưởng đến hình tượng của quân nhân trong mắt mọi người. Nếu không phải cái tên này có quen biết với cấp cao ở trên chắc bọn họ sớm đã hành cái tên này ra bả
Một ngày yên bình như vậy lại nhanh chóng bị phá vở bởi sự xuất hiện của một đoàn người không ngờ tới - quân đội.
Tùe khi thanh danh thành phố Z đã có thể hoàn toàn khống chế được dịch bệnh tang thi không biết từ kẻ nào lan ra làm cho số lượng người xếp hàng để vào thành phố càng ngày càng đông, bốn cánh cổng đón tiếp luôn luôn xếp dài hàng trăm người chờ đợi. Nhưng bọn họ biết điều chờ đợi xếp hàng không có nghĩa sẽ có người cũng biết điều như vậy.
"Tránh ra, mấy người tránh ra. Xe quân đội đang đến"
Mọi người đang xếp hàng đồng loạt quay đầu lại nhìn thì phải có gần 10 chiếc xe quân dụng khí thế doạ người đang tiến đến, tất cả mọi người đồng loạt biết điều liền né qua một bên.
"Còn không mau tránh ra?" - Một thanh niên ngồi trên xe bọc thép không thèm bước xuống chỉ thò đầu ra khỏi xe quát nạt hai người đại diện thành phố đang ngồi tiếp nhận thông tin của người mới đến.
"Dù các người là ai cũng phải khai báo thông tin và kiểm tra cơ thể" - Người ngồi trên bàn thông tin vẫn tiếp tục ngồi kiểm tra thông tin người khai trước và nhập dữ liễu vào laptop.
"Ông có biết chúng tôi là quân đội không? Ông dám chống lại lệnh của quân đội?"
"Dù mấy người là quân đội vẫn phải khai báo, làm sao biết được các người không bị nhiễm"
"Ông..."
"Thôi được rồi"
Lúc cậu thanh niên mặc quân phục xuống xe muốn đôi co với ông ta thì trên xe vang lên một tiếng nói ngăn cảng. Cửa sau của xe bị mở ra, một người phụ nữ trung niên quân phục bước xuống xe, theo quân hàm bà ta lại là…
"Thiếu tướng, tại sao người lại xuống đây ạ? Mọi chuyện cứ để tôi giải quyết ạ" - Người thanh niên kia nhanh chóng lật mặt nịnh nọt lấy lòng với nữ thiếu tướng, không có một chút nào bộ dạng cao cao tại thượng lúc nãy khi đối mặt với người đàn ông kia.
"Dù là thiếu tướng cũng phải xếp hàng" - Người đàn ông nhìn chằm chằm bà ấy không một chút sợ hãi nào mở miệng.
"Tôi cũng không muốn làm khó mọi người, chúng tôi sẽ xếp hàng nên tôi xuống đây để xin lỗi vì thuộc hạ của mình đã không phải phép"
"Thiếu tướng"
"Đi, xếp hàng"
Nữ Thiếu tướng lạnh lùng nhìn chàng thiếu niên kia, vung tay ra lệnh tất cả quân nhân trên xe đều phải đi xuống, một hàng xe bộc thép được chạy đậu qua hai bên đường, những vị quân nhân ở đâu đều nghiên túc đứng đợi đến lượt khai báo.
Những người thường đang xếp hàng khác nhìn thấy vị nữ thiếu tượng như vậy không khỏi vôc tay khen hay. Từ khi mạt thế đến nay quân đội dừng như đã bỏ rơi bọn họ, hoặc nói cách khác quân đội bắt buộc phải lựa chọn bảo vệ những người quan trọng, có sức ảnh hưởng còn những kẻ thường dân như bọn họ chỉ có thể phó mặc cho số phận nên lòng dân đối với quân đội sớm đã bị lung lây.
Người thanh niên lúc nãy tuy mặc quân phục nhưng mọi người lại không kính nể mà chỉ sợ thế lực quân đội hùng mạn hcura hắn, nhưng cũng may người phụ nhân thiếu tướng này lại là người biết điều nên mọi ngườ sẽ không thèm chấp nhất.
Đối với thiếu niên lúc nãy lấy lòng vị thiếu tướng lại trở thành hiệu quả ngược, không bị khen mà trước mắt thiếu tướng bản thân lại bị mất điểm nên trong thâm tâm hắn đối với cái thành phố này có chút bất mãn.
Những quân nhân đó đã phải xếp hàng từ lúc sáng sớm đến khi chiều tối mới được vào bên trong căn cứ và được phân trong một căn nhà đất đơn sơ chỉ có mỗi giường để ngủ, thuéc ăn buổi tối cũng được căn cứ lo liệu cho mỗi người hai cái bánh bao không và một hộp thịt.
"Sao chỗ này lại có thể ăn những thứ này chứ? Thịt động vật biến dị đâu? Bánh bao không thì cứng như đá sao có thể nuốt?" - Tên thanh niên lúc nãy không ngừng bất với những thứ căn cứ sắp xếp.
Đáng lẽ biết bọn họ là quân nhân phải được đối xử đặc biệt hơn với người khác chứ. Nghe nói thành phố Z này có một khu biệt thự là chỗ ban đầu thành lập căn cứ, đáng lẽ nên cho bọn họ ở đó mới đúng. Còn thức ăn này cũng thật quá đơn giãn, những ngày qua bọn họ lang thang trên đường đã ăn không ít thịt biến dị động vật, bây giờ lại ở chỗ này chỉ có bánh bao không với thịt hợp, cuộc sống còn không bằng trước đây ở bên ngoài nữa. Không biết tại sao phải đến chỗ này.
"Cậu thôi đi. Có thức ăn là được rồi, ở căn cứ còn phải nuôi nhiều người của căn cứ, có ăn là mừng rồi" - Một vị quân nhân khác sớm đã thay đổi thành thường phục đang cầm bánh bao không và xẻ một miếng thịt hộp ăn không có chút bất mãn nào cả.
"Đúng vậy, chúng ta là quân nhân, phải biết cùng người dân trải qua cuộc sống, chứ đâu thể chúng ta ăn ngon mặc đẹp lại để người dân ăn khổ mặc cực" - Một vị quân nhân trẻ khác cũng lên tiếng.
Đa số những người theo thiếu tướng đến chỗ này đã sớm bực bội với cái tên này, hắn chính là một con sâu làm sầu nồi canh làm ảnh hưởng đến hình tượng của quân nhân trong mắt mọi người. Nếu không phải cái tên này có quen biết với cấp cao ở trên chắc bọn họ sớm đã hành cái tên này ra bả
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.