[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc
Chương 62: Tấn công xào huyệt
FR-芳 蓉
19/06/2021
Lần theo ký ức của tên người biến dị nhóm người Thanh Nguyệt biết
được vị trí ẩn nấp, mai phục của từng người biến dị khác. Trong im lặng
những kẻ đó đều bị giải quyết, tro cốt được về với thiên nhiên.
Vì bọn người biến dị đã sớm là một nửa tang thi, chỉ là bọn họ vẫn còn suy nghĩ của riêng mình mà thôi. Đã không biết bao nhiêu người đi qua đoạn đường này phải chết trong tay bọn họ rồi, không một ai trong ngồi làng đó vô tội cả.
“Theo kế hoạch mà hành động”
Thanh Nguyệt nhỏ tiếng ra hiệu rồi nhóm người bọn họ chia nhau ra hành động. Ngôi làng ăn thịt người này số lượng cũng không quá đông, tầm khoảng hơn 100 người và trước đó bọn cô đã giải quyết được 21 tên trên cầu và gần 20 người mai phục khắp làng nên còn khoảng 70 tên cần giải quyết.
Theo trong kí ức một bộ phận người biến dị sẽ đến bờ sông hôm nay để trục vớt những cái xác trôi nổi trên sông, đó sẽ là thức ăn mà thần linh ban tặng ngôi làng. Cho dù đó là xác của một tang thi, một con người bị đuối nước hay cả người vẫn còn hơi thở đều không tha. Dĩ nhiên nếu là người sống thì càng tốt vì thịt của họ có thể để dành được lâu dài.
Bên bờ sông đúng như dự đoán có hơn 20 người đang chờ đợi vật phẩm được ban tặng. Nếu như không có, vậy một trong những người đang đứng ở đó sẽ chém giết lẫn nhau, số lượng chết quá một nửa sẽ ngưng lại và như đã biết, người chết sẽ là lương thực sắp đến cho làng. Cũng chính vì phương thức sinh tồn ác nghiệt này mà số lượng người của ngôi làm hơn 500 người bây giờ chưa đến một phần năm.
Kế hoạch của Thanh Nguyệt rất đơn giản, một bộ phận sẽ tiếp cận ngôi làng từ cổng chính, một nhóm do Tiểu Linh dẫn dắt sẽ ở bên ngoài đề phòng cá lọt lưới còn nhóm người của Thanh Nguyệt sẽ đến bờ sông chặn và thiêu huỷ những cái xác đang trôi đến. Bọn người biến dị sẽ vì không có thức ăn mà quay ra chém giết lẫn nhau đến khi còn một nửa bọn cô sẽ xông ra giải quyết hết thảy.
“Lão đại, đứa bé này vẫn còn sống”
Một trong những dị năng giả hệ hoả của cô đang vớt những cái xác lên để hoả thiêu thì có một bé gái tầm 17 tuổi, cỡ Tiểu Triệt nhà cô được vớt lên với hơi thở mong manh.
“Mọi người trông chừng con bé, kiểm tra xem nó có bị cắn chưa”
Thanh Nguyệt không có thời gian để ý đến con bé, bây giờ bọn ăn thịt người con chứ được giải quyết thì sinh mạng của tất cả bọn họ đều gặp nguy hiểm chứ không chỉ là đứa bé này.
Đứa bé được mấy người khác sợ cứu tạm thời và dĩ nhiên việc thiêu huỷ mấy cái xác được vớt lên không hề chậm trễ. Cũng may có Tử Hoàng có phong hệ dị năng nên từ lúc tìm đến ngôi làng việc thiêu huỷ xác chết không hề bị phát hiện và bọn người biến dị cứ thế chờ đợi bên bờ sông.
Giống như dự đoán của Thanh Nguyệt sau một lúc đợi chờ nhưng không hề có bất cứ cái gì xuất hiện khiến bọn chúng bắt đầu nôn nóng và lao vào cắn giết nhau. Theo một bản năng nguyên thuỷ với bọn đã một nửa tang thi, hàm răng sắt bén và móng vuốt nhọn hoắc liên tục cào cấu, cắn xé chính đồng loại hay thậm chí chính là người thân của mình.
Bọn chúng càng giết càng hăng, mùi máu tươi của chúng hoà trộn với không khí khiến cho mọi người cảm thấy bụng sôi trào muốn ói, máu của bọn chúng như đã bị thối rửa vô cùng khinh tởm.
Số lượng người trên càng lúc càng nhiều, máu tươi đầy đất thậm chí chảy xuống bờ sông nhuộm đỏ cả một đoạn sông nhưng bọn chúng dường như không chịu dừng lại mà vẫn chém giết tiếp tục.
“Lão đại, có cần tiến lên không?” - Một người nhìn thấy số lượng chết đã hơn phân nửa muốn nhanh chóng động thủ.
“Khoan, cái kẻ đang giết người kia có cảm giác hắn không bình thường. Anh thấy sao, Hoàng?” - Thanh Nguyệt nhìn kẻ ngoại đạo đang giết người kia có chút khác thường, không phải trong ký ức bọn chúng chỉ giết một nửa thôi sao, tại sao cái tên trước mặt này một mình đã giết hơn phân nửa rồi?
“Đợi một chút có một nhóm người đang đến” - Tử Hoàng vô cùng tán ý kiến của Thanh Nguyệt vì anh đã nghe được trong tiếng gió tiếng bước chân của rất nhiều người.
Đúng như những gì Tử Hoàng nghe được có gần 50 người đang tiến lại chỗ cái tên biến dị đang giết người điên cuồng kia. Không biết do bọn người kia nói cái gì mà nhóm vừa đến liền cầm dao, gậy, cuốt tấn công chàng trai biến dị kia.
Lúc đầu chàng trai hạ được không ít người nhưng dù sao 1 không để địch lại 50 huống chi chàng trai biến dị này đã chiến đấu để hạ hơn 20 người trước đó. Bọn người kia tấn công ngày càng dồn dập mà chàng trai kia vết thương trên người xuất hiện ngày càng nhiều.
Đến cuối cùng chàng trai biến dị thạt sự không còn sức lực liền ngã quỵ dưới đất. Bọn người biến dị có lẽ đầu đã tập trung ở đây, tuy không giống như trong kế hoạch như Thanh Nguyệt quyết định phát động tấn công thì lại một lần nữa bị Tử Hoàng ngăn lại.
Đang không hiểu vấn đề gì xảy ra thì trong đám người đang nhìn đồng loại mình tra tấn chàng trai biến dị có hành động. Đó là một cô gái biến dị và thân hình cô rất nhỏ bé chỉ khoảng tầm 7-8 tuổi mà thôi.
Con bé lấy ra trong người đôi dao gâm đã được dấu sẵn tấn công những kẻ đang đứng xung quanh mình. Có lẽ đã sống cuộc sống man rợ một thời gian dài nên con bé dù rất nhỏ nhưng khả năng giết chóc vô cùng cao. Những kẻ không ngờ tới cô bé sẽ tấn công lần lượt ngã xuống.
Tưởng chừng có thể xem tiếp thì nhóm thứ nhất của cô dẫn đầu là Thanh Triệt, Hoàng Vân và Doãn Lãng tiếp vô. Nhanh chóng bọn người biến dị bị giải quyết không còn một móng chỉ sót lại cô bé đó vẫn đứng sừng sững. Thanh Nguyệt và Tử Hoàng thấy mọi chuyện đã giải quyết xong thì liền đi ra.
Cô bé bị bao vây bởi nhóm người lạ mặt nhưng không hề run sợ, dường như cảm nhận được bọn cô không có ý định giết bé nên hai cây dao gâm trong tay lập tức buông bỏ tiến lại ôm người con trai bị tra tấn kia vào lòng.
“Ca...ca...anh”
Có lẽ lâu rồi không mở miệng nói chuyện nên giọng con bé vô cùng khàn và đứt quãng, thì ra người con trai đang nằm trong lòng kia là anh trai của bé nhưng dù bé có kêu thế nào thì anh ta cũng không đáp lại vì anh...đã chết.
Đứa bé gào thét lây gọi người anh nhưng đều không nhận được bất cứ một đáp án nào cả. Ánh mắt con bé vô hồn nhìn bọn cô làm bản thân cảm giác rất có lỗi.
Bất ngờ cô bé đứng lên tiến lại chỗ đã quăng dao gâm, mọi người vô cùng cảnh giác nhìn con bé thì dây tiếp theo nó đã tự kề dao và cổ kết thúc sinh mạng của mình.
Không ngờ một cô gái bé nhỏ có thể quật cường như vậy.
Vì bọn người biến dị đã sớm là một nửa tang thi, chỉ là bọn họ vẫn còn suy nghĩ của riêng mình mà thôi. Đã không biết bao nhiêu người đi qua đoạn đường này phải chết trong tay bọn họ rồi, không một ai trong ngồi làng đó vô tội cả.
“Theo kế hoạch mà hành động”
Thanh Nguyệt nhỏ tiếng ra hiệu rồi nhóm người bọn họ chia nhau ra hành động. Ngôi làng ăn thịt người này số lượng cũng không quá đông, tầm khoảng hơn 100 người và trước đó bọn cô đã giải quyết được 21 tên trên cầu và gần 20 người mai phục khắp làng nên còn khoảng 70 tên cần giải quyết.
Theo trong kí ức một bộ phận người biến dị sẽ đến bờ sông hôm nay để trục vớt những cái xác trôi nổi trên sông, đó sẽ là thức ăn mà thần linh ban tặng ngôi làng. Cho dù đó là xác của một tang thi, một con người bị đuối nước hay cả người vẫn còn hơi thở đều không tha. Dĩ nhiên nếu là người sống thì càng tốt vì thịt của họ có thể để dành được lâu dài.
Bên bờ sông đúng như dự đoán có hơn 20 người đang chờ đợi vật phẩm được ban tặng. Nếu như không có, vậy một trong những người đang đứng ở đó sẽ chém giết lẫn nhau, số lượng chết quá một nửa sẽ ngưng lại và như đã biết, người chết sẽ là lương thực sắp đến cho làng. Cũng chính vì phương thức sinh tồn ác nghiệt này mà số lượng người của ngôi làm hơn 500 người bây giờ chưa đến một phần năm.
Kế hoạch của Thanh Nguyệt rất đơn giản, một bộ phận sẽ tiếp cận ngôi làng từ cổng chính, một nhóm do Tiểu Linh dẫn dắt sẽ ở bên ngoài đề phòng cá lọt lưới còn nhóm người của Thanh Nguyệt sẽ đến bờ sông chặn và thiêu huỷ những cái xác đang trôi đến. Bọn người biến dị sẽ vì không có thức ăn mà quay ra chém giết lẫn nhau đến khi còn một nửa bọn cô sẽ xông ra giải quyết hết thảy.
“Lão đại, đứa bé này vẫn còn sống”
Một trong những dị năng giả hệ hoả của cô đang vớt những cái xác lên để hoả thiêu thì có một bé gái tầm 17 tuổi, cỡ Tiểu Triệt nhà cô được vớt lên với hơi thở mong manh.
“Mọi người trông chừng con bé, kiểm tra xem nó có bị cắn chưa”
Thanh Nguyệt không có thời gian để ý đến con bé, bây giờ bọn ăn thịt người con chứ được giải quyết thì sinh mạng của tất cả bọn họ đều gặp nguy hiểm chứ không chỉ là đứa bé này.
Đứa bé được mấy người khác sợ cứu tạm thời và dĩ nhiên việc thiêu huỷ mấy cái xác được vớt lên không hề chậm trễ. Cũng may có Tử Hoàng có phong hệ dị năng nên từ lúc tìm đến ngôi làng việc thiêu huỷ xác chết không hề bị phát hiện và bọn người biến dị cứ thế chờ đợi bên bờ sông.
Giống như dự đoán của Thanh Nguyệt sau một lúc đợi chờ nhưng không hề có bất cứ cái gì xuất hiện khiến bọn chúng bắt đầu nôn nóng và lao vào cắn giết nhau. Theo một bản năng nguyên thuỷ với bọn đã một nửa tang thi, hàm răng sắt bén và móng vuốt nhọn hoắc liên tục cào cấu, cắn xé chính đồng loại hay thậm chí chính là người thân của mình.
Bọn chúng càng giết càng hăng, mùi máu tươi của chúng hoà trộn với không khí khiến cho mọi người cảm thấy bụng sôi trào muốn ói, máu của bọn chúng như đã bị thối rửa vô cùng khinh tởm.
Số lượng người trên càng lúc càng nhiều, máu tươi đầy đất thậm chí chảy xuống bờ sông nhuộm đỏ cả một đoạn sông nhưng bọn chúng dường như không chịu dừng lại mà vẫn chém giết tiếp tục.
“Lão đại, có cần tiến lên không?” - Một người nhìn thấy số lượng chết đã hơn phân nửa muốn nhanh chóng động thủ.
“Khoan, cái kẻ đang giết người kia có cảm giác hắn không bình thường. Anh thấy sao, Hoàng?” - Thanh Nguyệt nhìn kẻ ngoại đạo đang giết người kia có chút khác thường, không phải trong ký ức bọn chúng chỉ giết một nửa thôi sao, tại sao cái tên trước mặt này một mình đã giết hơn phân nửa rồi?
“Đợi một chút có một nhóm người đang đến” - Tử Hoàng vô cùng tán ý kiến của Thanh Nguyệt vì anh đã nghe được trong tiếng gió tiếng bước chân của rất nhiều người.
Đúng như những gì Tử Hoàng nghe được có gần 50 người đang tiến lại chỗ cái tên biến dị đang giết người điên cuồng kia. Không biết do bọn người kia nói cái gì mà nhóm vừa đến liền cầm dao, gậy, cuốt tấn công chàng trai biến dị kia.
Lúc đầu chàng trai hạ được không ít người nhưng dù sao 1 không để địch lại 50 huống chi chàng trai biến dị này đã chiến đấu để hạ hơn 20 người trước đó. Bọn người kia tấn công ngày càng dồn dập mà chàng trai kia vết thương trên người xuất hiện ngày càng nhiều.
Đến cuối cùng chàng trai biến dị thạt sự không còn sức lực liền ngã quỵ dưới đất. Bọn người biến dị có lẽ đầu đã tập trung ở đây, tuy không giống như trong kế hoạch như Thanh Nguyệt quyết định phát động tấn công thì lại một lần nữa bị Tử Hoàng ngăn lại.
Đang không hiểu vấn đề gì xảy ra thì trong đám người đang nhìn đồng loại mình tra tấn chàng trai biến dị có hành động. Đó là một cô gái biến dị và thân hình cô rất nhỏ bé chỉ khoảng tầm 7-8 tuổi mà thôi.
Con bé lấy ra trong người đôi dao gâm đã được dấu sẵn tấn công những kẻ đang đứng xung quanh mình. Có lẽ đã sống cuộc sống man rợ một thời gian dài nên con bé dù rất nhỏ nhưng khả năng giết chóc vô cùng cao. Những kẻ không ngờ tới cô bé sẽ tấn công lần lượt ngã xuống.
Tưởng chừng có thể xem tiếp thì nhóm thứ nhất của cô dẫn đầu là Thanh Triệt, Hoàng Vân và Doãn Lãng tiếp vô. Nhanh chóng bọn người biến dị bị giải quyết không còn một móng chỉ sót lại cô bé đó vẫn đứng sừng sững. Thanh Nguyệt và Tử Hoàng thấy mọi chuyện đã giải quyết xong thì liền đi ra.
Cô bé bị bao vây bởi nhóm người lạ mặt nhưng không hề run sợ, dường như cảm nhận được bọn cô không có ý định giết bé nên hai cây dao gâm trong tay lập tức buông bỏ tiến lại ôm người con trai bị tra tấn kia vào lòng.
“Ca...ca...anh”
Có lẽ lâu rồi không mở miệng nói chuyện nên giọng con bé vô cùng khàn và đứt quãng, thì ra người con trai đang nằm trong lòng kia là anh trai của bé nhưng dù bé có kêu thế nào thì anh ta cũng không đáp lại vì anh...đã chết.
Đứa bé gào thét lây gọi người anh nhưng đều không nhận được bất cứ một đáp án nào cả. Ánh mắt con bé vô hồn nhìn bọn cô làm bản thân cảm giác rất có lỗi.
Bất ngờ cô bé đứng lên tiến lại chỗ đã quăng dao gâm, mọi người vô cùng cảnh giác nhìn con bé thì dây tiếp theo nó đã tự kề dao và cổ kết thúc sinh mạng của mình.
Không ngờ một cô gái bé nhỏ có thể quật cường như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.