Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ (Dịch)
Chương 2: Kỳ Quan (2)
Phong Vũ Thần Thoại
01/05/2023
Vội vàng nhìn một chút, Vương Song bỏ điện thoại vào túi. Nhưng tốc độ dưới chân lại tăng tốc rất nhiều, vốn dĩ ký túc xá cách phòng học rất gần, chỉ tầm ba bốn trăm mét. Không đến ba phút, Vương Song cùng Lý Tân đã chạy đến cửa ký túc xá rồi. Hai người lại nhanh chóng chạy đến phòng 325 ở tầng ba, mở cửa phòng, chui vọt vào.
Gian phòng dành cho sáu người, bốn người kia học ngành khác, không học chung lớp, hiện tại e rằng đang đi học, đều không ở túc xá.
- Phù, ta... nói này, tên gia hỏa nhà ngươi rốt cuộc sao thế? Sao lại vui buồn thất thường thế?
Lý Tân lập tức bổ nhào trên giường mình, mãi đến lúc này mới kịp mở miệng hỏi, một đường chạy thộc, thân thể mấy năm không chịu luyện tập đã sớm mệt mỏi thở hồng hộc rồi.
Vương Song không lên tiếng, lập tức bò lên giường, xốc đệm lên, một thanh trường đao màu đen dài một mét lẳng lặng nằm đó. Vương Song cầm lấy thanh đường đao mà bản thân tốn một tháng sinh hoạt phí mua trên mạng. “Xoẹt” một tiếng, rút ra trường đao, thân đao trắng như tuyết, thậm chí có thể chiếu thấy bóng người.
Mấy ngày trước ông chủ bán cho Vương Song, không ngừng căn dặn muốn Chân Phẩm thì không thể làm ẩu, có lẽ là bị thái độ của Vương Song làm phiền, cuối cùng gửi tới một thanh Đường đao hoàn mỹ, Vương Song thích nghịch đao trực tiếp đánh giá năm sao.
- Mẹ nó, Song Tử, ngươi điên rồi sao, vậy mà cất thứ này dưới đệm.
- Ngươi chán sống rồi hả, nếu bị trường học phát hiện, kiểu gì cũng bị phạt nặng, thậm chí là ở lại lớp cũng chưa biết chừng.
Nhìn thấy Đường Đao của Vương Song, Lý Tân giật mình, Vương Song lại giấu một cây đao dưới giường, nếu như bị a di ký túc xá trông thấy, chắc chắn sẽ bị lấy đi.
Nghe thấy thanh âm lo lắng của Lý Tân, Vương Song cất đao vào vỏ, quay đầu trầm giọng nói:
- Tân Tử, ngươi tin ta không?
- Nói nhảm, ta không tin ngươi thì có thể tin ai đây?
Lý Tân lườm mắt, tức giận nói, trong sáu người ở ký túc xá, Vương Song là huynh đệ tốt nhất của hắn ta, quan hệ của hai người thân đến mức có thể mặc chung một chiếc quần lót.
- Được rồi, nếu ngươi đã tin tưởng ta, vậy thì cứ dựa theo lời ta mà làm.
Vương Song nhìn chằm chằm Lý Tân, thanh âm có chút trầm thấp:
- Ta cảm thấy vô cùng bất an, nhất là sau khi nhìn thấy những điểm sáng màu vàng kia.
- Tuy nhiên ta cũng không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác của ta cho biết chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra. Chỉ có vũ khí mới có thể cho ta cảm giác an toàn.
- Ngươi hẳn phải biết, rất nhiều lần đều dựa vào trực giác của ta, ta mới tránh thoát được rất nhiều nguy hiểm kỳ quái.
Lý Tân trầm mặc nhìn Vương Song, đây là huynh đệ chung sống ba năm với hắn ta, trực giác khủng bố của Vương Song hắn ta rất rõ ràng, có lần băng qua đường, Vương Song đột nhiên như phát điên ngăn chặn rất cả mọi người băng qua đường, lúc đó mọi người vô cùng phẫn nộ, kết quả ven đường có một chiếc xe tải như phát điên đột nhiên tăng tốc độ, trực tiếp băng qua đường, đụng bay mấy chiếc xe.
Khi đó, mọi người vô cùng hoảng sợ không ngừng cảm tạ Vương Song. Cùng loại loại chuyện này rất nhiều, cũng vì thế hắn ta vô cùng tín nhiệm lời nói của Vương Song.
- Được rồi, lão tử điên với ngươi một lần, hi vọng trực giác của ngươi đúng. Bằng không cuộc sống sinh viên của hai chúng ta có thể sẽ phải kết thúc đấy!
Lý Tân cười khổ một tiếng.
Vương Song vỗ vỗ bả vai Lý Tân, mỉm cười:
- Tin tưởng trực giác của ta, hiện tại ngươi lấy tất cả tiền của ta đến siêu thị mua đồ, bao gồm nước, mì ăn liền, bánh mì, tất cả mọi thứ có thể ăn. Mua xong thì đến tiệm thuốc, mua một hòm thuốc. Cầm túi của ta đi!
Nói xong, lấy ra một ba lô leo núi trong tủ treo quần áo của mình, cao cỡ nửa người. Hắn đã mua trước đó.
- Được rồi, ta đi mua, nhưng mà không cần dùng tiền của ngươi đâu, dùng của ta là được rồi. Cho dù bị người khác xem là kẻ điên ta cũng chịu.
Mặc dù Lý Tân đáp ứng Vương Song, nhưng vẻ mặt vẫn còn có chút run rẩy:
- Nhưng mà, nếu như sau này phát hiện mua những thứ này chẳng có tác dụng gì nươi phải trả tiền lại cho ta đấy!
- Biết rồi, yên tâm đi, không thiếu của ngươi đâu. Ta đi tìm cho ngươi một thanh vũ khí. Sau bốn mươi phút tập hợp ở ký túc xá. Nhớ kỹ, nhất định phải đến đúng giờ!
Vương Song cười mắngmột câu, nhưng mà sau đó sắc mặt lại trở nên vô cùng ngưng trọng.
Lý Tân liên tục gật đầu, cầm tiền cùng ba lô nhanh chóng ra ngoài. Vương Song đặt Đường Đao trong rương hành lý rồi khóa lại, ra ngoài bắt xe tới một tệm Kim khí gần trường học.
Trước kia hắn ngẫu nhiên đi dạo thì phát hiện nơi này vậy mà bán đao, hơn nữa còn là loại đao dùng kim khí cắt gọt, vô cùng sắc bén, nhưng bề ngoài không tốt. Chính hắn cũng không ưa thích nổi. Nhưng lần này, cho dù bề ngoài xấu hắn cũng phải mua, may mà hắn quen biết lão bản, tương đối quen thuộc, không cò kè mặc cả, trực tiếp lấy tám trăm tệ sinh hoạt phí ra, lấy khảm đao dài tam mươi cm, lão bản còn tốt bụng cho một Vỏ đao cùng hộp đựng, lợi cho Vương Song rồi, nếu không hắn cũng không dám quang minh chính mang đao ra ngoài như thế.
Gian phòng dành cho sáu người, bốn người kia học ngành khác, không học chung lớp, hiện tại e rằng đang đi học, đều không ở túc xá.
- Phù, ta... nói này, tên gia hỏa nhà ngươi rốt cuộc sao thế? Sao lại vui buồn thất thường thế?
Lý Tân lập tức bổ nhào trên giường mình, mãi đến lúc này mới kịp mở miệng hỏi, một đường chạy thộc, thân thể mấy năm không chịu luyện tập đã sớm mệt mỏi thở hồng hộc rồi.
Vương Song không lên tiếng, lập tức bò lên giường, xốc đệm lên, một thanh trường đao màu đen dài một mét lẳng lặng nằm đó. Vương Song cầm lấy thanh đường đao mà bản thân tốn một tháng sinh hoạt phí mua trên mạng. “Xoẹt” một tiếng, rút ra trường đao, thân đao trắng như tuyết, thậm chí có thể chiếu thấy bóng người.
Mấy ngày trước ông chủ bán cho Vương Song, không ngừng căn dặn muốn Chân Phẩm thì không thể làm ẩu, có lẽ là bị thái độ của Vương Song làm phiền, cuối cùng gửi tới một thanh Đường đao hoàn mỹ, Vương Song thích nghịch đao trực tiếp đánh giá năm sao.
- Mẹ nó, Song Tử, ngươi điên rồi sao, vậy mà cất thứ này dưới đệm.
- Ngươi chán sống rồi hả, nếu bị trường học phát hiện, kiểu gì cũng bị phạt nặng, thậm chí là ở lại lớp cũng chưa biết chừng.
Nhìn thấy Đường Đao của Vương Song, Lý Tân giật mình, Vương Song lại giấu một cây đao dưới giường, nếu như bị a di ký túc xá trông thấy, chắc chắn sẽ bị lấy đi.
Nghe thấy thanh âm lo lắng của Lý Tân, Vương Song cất đao vào vỏ, quay đầu trầm giọng nói:
- Tân Tử, ngươi tin ta không?
- Nói nhảm, ta không tin ngươi thì có thể tin ai đây?
Lý Tân lườm mắt, tức giận nói, trong sáu người ở ký túc xá, Vương Song là huynh đệ tốt nhất của hắn ta, quan hệ của hai người thân đến mức có thể mặc chung một chiếc quần lót.
- Được rồi, nếu ngươi đã tin tưởng ta, vậy thì cứ dựa theo lời ta mà làm.
Vương Song nhìn chằm chằm Lý Tân, thanh âm có chút trầm thấp:
- Ta cảm thấy vô cùng bất an, nhất là sau khi nhìn thấy những điểm sáng màu vàng kia.
- Tuy nhiên ta cũng không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác của ta cho biết chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra. Chỉ có vũ khí mới có thể cho ta cảm giác an toàn.
- Ngươi hẳn phải biết, rất nhiều lần đều dựa vào trực giác của ta, ta mới tránh thoát được rất nhiều nguy hiểm kỳ quái.
Lý Tân trầm mặc nhìn Vương Song, đây là huynh đệ chung sống ba năm với hắn ta, trực giác khủng bố của Vương Song hắn ta rất rõ ràng, có lần băng qua đường, Vương Song đột nhiên như phát điên ngăn chặn rất cả mọi người băng qua đường, lúc đó mọi người vô cùng phẫn nộ, kết quả ven đường có một chiếc xe tải như phát điên đột nhiên tăng tốc độ, trực tiếp băng qua đường, đụng bay mấy chiếc xe.
Khi đó, mọi người vô cùng hoảng sợ không ngừng cảm tạ Vương Song. Cùng loại loại chuyện này rất nhiều, cũng vì thế hắn ta vô cùng tín nhiệm lời nói của Vương Song.
- Được rồi, lão tử điên với ngươi một lần, hi vọng trực giác của ngươi đúng. Bằng không cuộc sống sinh viên của hai chúng ta có thể sẽ phải kết thúc đấy!
Lý Tân cười khổ một tiếng.
Vương Song vỗ vỗ bả vai Lý Tân, mỉm cười:
- Tin tưởng trực giác của ta, hiện tại ngươi lấy tất cả tiền của ta đến siêu thị mua đồ, bao gồm nước, mì ăn liền, bánh mì, tất cả mọi thứ có thể ăn. Mua xong thì đến tiệm thuốc, mua một hòm thuốc. Cầm túi của ta đi!
Nói xong, lấy ra một ba lô leo núi trong tủ treo quần áo của mình, cao cỡ nửa người. Hắn đã mua trước đó.
- Được rồi, ta đi mua, nhưng mà không cần dùng tiền của ngươi đâu, dùng của ta là được rồi. Cho dù bị người khác xem là kẻ điên ta cũng chịu.
Mặc dù Lý Tân đáp ứng Vương Song, nhưng vẻ mặt vẫn còn có chút run rẩy:
- Nhưng mà, nếu như sau này phát hiện mua những thứ này chẳng có tác dụng gì nươi phải trả tiền lại cho ta đấy!
- Biết rồi, yên tâm đi, không thiếu của ngươi đâu. Ta đi tìm cho ngươi một thanh vũ khí. Sau bốn mươi phút tập hợp ở ký túc xá. Nhớ kỹ, nhất định phải đến đúng giờ!
Vương Song cười mắngmột câu, nhưng mà sau đó sắc mặt lại trở nên vô cùng ngưng trọng.
Lý Tân liên tục gật đầu, cầm tiền cùng ba lô nhanh chóng ra ngoài. Vương Song đặt Đường Đao trong rương hành lý rồi khóa lại, ra ngoài bắt xe tới một tệm Kim khí gần trường học.
Trước kia hắn ngẫu nhiên đi dạo thì phát hiện nơi này vậy mà bán đao, hơn nữa còn là loại đao dùng kim khí cắt gọt, vô cùng sắc bén, nhưng bề ngoài không tốt. Chính hắn cũng không ưa thích nổi. Nhưng lần này, cho dù bề ngoài xấu hắn cũng phải mua, may mà hắn quen biết lão bản, tương đối quen thuộc, không cò kè mặc cả, trực tiếp lấy tám trăm tệ sinh hoạt phí ra, lấy khảm đao dài tam mươi cm, lão bản còn tốt bụng cho một Vỏ đao cùng hộp đựng, lợi cho Vương Song rồi, nếu không hắn cũng không dám quang minh chính mang đao ra ngoài như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.