Chương 103
Nam Qua Lão Yêu
26/02/2017
Chương 101
Ba ngày sau, Lưu Bội Kỳ hưng phấn chạy ra, hắn hô to: “Tôi thành công rồi mộc hệ của tôi biến dị rồi”
Chân Tử trùng hợp ở nhà nghe vậy kéo khóe miệng lên một cái, miễn cưỡng xem như cười: “Thật chúc mừng anh.”
Không khí tối tăm trên người Chân Tử quá mức nghiêm trọng, khiến nụ cười của Lưu Bội Kỳ nhạt đi, hắn chạy qua cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”
Chân Tử thở dài, người này bế quan đúng là bế đến không biết trời biết đất gì. Vì thế Chân Tử kể lại chuyện Vương Đan là gián điệp mà còn bán đứng Phó Sử Ngọ ra lần nữa. Lưu Bội Kỳ cũng khiếp sợ há hốc mồm, chỉ ngắn ngủn có ba ngày lại xảy ra đại sự kinh thiên động địa như vậy sao.
Miêu Gia lúc trước thích Vương Đan bao nhiêu, hiện tại liền thống hận bấy nhiêu. Cậu chạy tới phòng Vương Đan, tính hốt hết đồ của cô quăng đi.
Lưu Hoằng đi đến cánh cửa đang mở toang, nhìn Miêu Gia kinh ngạc đứng đó, anh tò mò hỏi: “Làm chi đó?”
Miêu Gia đang cầm một thỏi son trên bàn trang điểm của Vương Đan, nhìn đến ngẩn người, lập tức ngẩng đầu nói: “Em vứt hết đồ của phản đồ đi”
Lưu Hoằng cười nhạo một tiếng: “Chú cũng quá cầm lên được mà không bỏ xuống nổi đó, có cần yếu ớt thế không?”
Miêu Gia thuận tay nhét cây son vào túi áo, sau đó gom quần áo và đồ dùng của Vương Đan vào một cái túi lớn. Mặt Cậu vô cảm nói: “Không có, em không có bỏ xuống không được. Chỉ là một người đàn bà lòng dạ khó lường thôi Em không có ngốc đến mức thương tâm vì thể loại này.”
Lưu Hoằng nhìn bộ dáng của Miêu Gia, không nói nữa. Trải qua kích thích lần này, trên người Miêu Gia rút đi một ít ngây ngô, bắt đầu trưởng thành giống một người đàn ông chân chính. Đôi khi thương tổn, mới có thể khiến người ta mau nhanh trưởng thành.
Thành công của Lưu Bội Kỳ cuối cùng đã xua tan không khí âm trầm bao phủ đình viện số 7, Phó Sử Ngọ rất mừng cho hắn.
Lưu Bội Kỳ ngược lại thực ngại ngùng nói: “Bây giờ còn rất yếu, chỉ có thể tung chòi ra, chờ thêm mấy tháng mới mọc thành cành.”
Chòi cây lựu không có rễ, muốn sinh tồn tiếp chỉ có thể chọn sống nhờ vào Lưu Bội Kỳ. Vì thế Lưu Bội Kỳ thực thuận lợi dung nhập chòi cây vào huyết mạch, mà chòi cây kia giống như kim loại Đường Húc Hải cất chứa, bị Lưu Bội Kỳ hấp thu vào thân thể.
Hiện tại Lưu Bội Kỳ chính là rễ của cây lựu, cuồn cuộn không ngừng cung cấp năng lượng sinh trưởng cho nó.
Mà bản thể của cây lựu, cùng lúc Lưu Bội Kỳ hấp thu chòi cây đã bắt đầu héo rũ tử vong.
Phó Sử Ngọ gật gật đầu nói: “Không tồi.”
Sau khi Vương Đan đi rồi, trong đội Lưu Bội Kỳ không có đội phó, điều này làm Lưu Bội Kỳ rất mờ mịt. Không giống các đội khác, lúc Vương Đan còn ở là cô nắm lấy mọi chuyện trong đội, Lưu Bội Kỳ chỉ cần phối hợp là được.
Hiện tại Phó Sử Ngọ hỏi hắn, là tính tự nắm hay lại tìm một đội phó dạng quản lý. Lưu Bội Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi lại: “Tôi tính tự quản lý đội mình. Chọn người làm đội phó, tôi có thể tự tìm không?”
Phó Sử Ngọ nói: “Đương nhiên có thể.”
Dị năng của Lưu Bội Kỳ vốn mạnh, nhưng xuất phát từ tính cách nết sống, hắn cũng không muốn quản lý. Hiện tại Vương Đan bởi vì chuyện đó mà bỏ đi, nhiều ít cũng khiến lòng Lưu Bội Kỳ không thoải mái.
Chọn Đội Phó, không hiểu cớ sao Lưu Bội Kỳ lại chọn Ngô Ủng Quân. Phó Sử Ngọ nghe xong cũng không nói gì thêm, chỉ nói hắn làm rất tốt. Ngược lại lúc lén lút Đường Húc Hải đàm luận với Phó Sử Ngọ, tán một tiếng giỏi.
Tính cách Ngô Ủng Quân này tuy rất trầm, nhưng lại kiên định chịu làm, đối với chuyện đã dặn dò anh có thể cẩn thận nghiêm túc hoàn thành, là một trợ thủ rất tuyệt.
Sau đó nữa, Ngô Ủng Quân lấy dị năng sức mạnh, đối mặt các đội viên đội 1 cứ không phục do anh đi cửa sau, một đấm xử một tên đều đánh cho ba má nhìn không ra. Khiến những người đó thành thành thật thật mà nghe chỉ huy.
Hai tuần cuối tháng ba, bên Âu Dương Thành truyền đến tin tốt, súng sứ thép đầu tiên đã hoàn thành .
Ba lãnh đạo Long Cốt cùng xuất động đi tới phòng làm việc của Âu Dương Thành.
Âu Dương Thành đưa một thanh súng có màu như xương trắng cho Phó Sử Ngọ. Âu Dương trong thận trọng lộ ra đắc ý nói với y: “Thử xem, tôi dựa theo số đo tay cậu chế tạo vừa y cho anh đó .”
Phó Sử Ngọ nắm lấy báng súng, chỉ có một cảm giác, đó là thoải mái. Thật giống như cây súng này chính là tứ chi y kéo dài ra vậy.
Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn Âu Dương, tiến sĩ Tả nhìn thấu ý nghĩ của y, bảo: “Ngạc nhiên quá đúng không? Nói thế nào Âu Dương cũng là tiến sĩ phương diện vật lý, căn cứ chiều cao thể trọng của cậu cải tiến súng, tuyệt đối là vũ khí thích hợp với cậu nhất trên thế giới này luôn đó.”
Phó Sử Ngọ kích động nói không ra lời, thật mạnh vâng một tiếng, một lúc lâu mới nói: “Thật sự rất vừa tay.”
Y nâng súng lên, siết siết, triệt để lĩnh hội cái gì gọi là người súng hợp nhất.
Âu Dương ho khan một chút, những người khác đều nhìn qua ông: “Thanh này là bên tay phải, cậu dùng trước. Thanh bên tay trái cũng nhanh ra thôi, không đến hai tháng có thể giao cho cậu.”
Ôn Triệu Minh trịnh trọng nói: “Cám ơn ông.” Tuy chỉ là giao dịch, nhưng có thể cẩn thận nghiêm túc chế tạo theo số đo cho người khác, cũng là đáng cảm kích. Âu Dương kỳ thật hoàn toàn có thể dựa theo quy cách súng lục bình thường mà chế tạo, ông làm điều này vốn rất tiêu phí tâm huyết, không phải ước định trên hợp đồng ban đầu.
Âu Dương cười một tiếng nói: “Cảm ơn cái gì. Nói thế nào thì tôi làm súng này cũng là để cậu Phó đây giết càng nhiều alien.”
Âu Dương rất có tự tin, chỉ bằng đôi song súng này ông có thể lưu danh sử sách. Mà thực tế cũng đúng như vậy, lúc cây súng này thật sự lộ ra trong tầm mắt mọi người, rất nhanh được mệnh danh là linh hồn chi nhận, sau đó ngồi vững trên thần đàn thần khí. Mà người chế tạo nó- Âu Dương Thành – cũng đại danh vang vọng thế giới.
Âu Dương nghiêm túc nói: “Sử dụng cây súng này, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống nóng lên. Còn nữa, ổ đạn năng lượng tôi cũng cải tiến cho cậu, vốn là 200 phát, hiện tại lên được 450 phát.” Âu Dương lại cho Phó Sử Ngọ hai ổ đạn, nói: “Đương nhiên ổ đạn 200 phát xưởng công nghiệp quân sự chế tạo sản xuất cậu cũng có thể dùng.”
Đường Húc Hải nói: “Tôi nghe nói gần đây xưởng công nghiệp quân sự bộ phát triển vũ khí khai phá ra một loại kim loại mới, đã có thể sản xuất súng năng lượng theo số lượng lớn.”
Tiến sĩ Tả nói: “Đúng vậy, đã rút không ít khoa học gia ứng dụng vật lý bên này đi hỗ trợ. Chẳng qua hiện tại loại tài liệu này chỉ có thể từ dị năng giả kim loại phụ trách sản xuất, sản lượng cũng không lớn. Nhưng lại có tuổi thọ sử dụng, tuổi thọ mỗi khẩu là 50000 phát.”
Ôn Triệu Minh không khỏi nói: “Vậy chẳng phải bắn xong 250 ổ đạn, cây súng liền tiêu.”
Âu Dương gật đầu nói: “Đúng vậy, trong tài liệu làm thân súng có chứa phân tử Nguyên, đạn năng lượng cũng là năng lượng phân tử Nguyên. Phản ứng lâu dài, thân súng liền sinh ra độ lờn, cuối cùng hư luôn.”
Tiến sĩ Tả nói: “250 ổ đạn cũng đủ cho họ sử dụng khá lâu. Một khẩu súng thôi mà muốn sử dụng cả đời hả”
Âu Dương thì nói: “Cho nên nói, vẫn là sứ thép làm thân súng rất tốt, không có tuổi thọ sử dụng.”
Phó Sử Ngọ yêu quý vuốt ve súng, nói với ông: “Nếu về sau xảy ra vấn đề, tôi có thể tìm ông sửa không?”
Âu Dương giật mình nói: “Đương nhiên có thể.” Ông sản xuất, cũng phải phụ trách bảo trì sửa chữa hậu kì. Tuy ông tuyệt đối không cho rằng súng làm từ loại chất liệu này sẽ xảy ra chuyện.
Tiến sĩ Tả lúc này đột nhiên đi lên một bước đến trước mặt ba người, nói: “Súng các cậu cũng lấy được một thanh rồi, có phải cũng nên suy xét giúp tôi hốt con đại bàng ăn khỉ kia về hay không?”
Ôn Triệu Minh nói: “Đúng, lần này chúng tôi tới cũng là mục đích này. Khoa Dị năng sinh vật có tư liệu gì không?”
Tiến sĩ Tả gãi gãi cằm, suy nghĩ một chút, bảo: “Cậu cũng linh thiệt, gần đây có một tiểu đội mạo hiểm lúc đang thám hiểm đã phát hiện tổ của đại bàng ăn khỉ đang sống.”
Đường Húc Hải chấn động tinh thần, mừng rỡ hỏi: “Là tiểu đội nào?”
Tiến sĩ Tả gắng gượng nghĩ: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe đồng nghiệp nhắc tới một chút thế thôi. Nếu không thì chờ tôi đi hỏi thăm rồi nói cho các anh?”
Ôn Triệu Minh nói: “Chúng tôi là vì ông mới nhằm vào con chim ăn khỉ kia, ông cũng nên đi hỏi thăm một chút hộ.”
Tiến sĩ Tả trực tiếp nói: “Được Vậy các anh đi về trước, tôi hỏi được sẽ gọi lại cho.”
Ôn Triệu Minh cũng nói: “Đã có tin tức, cũng có trang bị, chúng tôi trở về liền chuẩn bị một chút. Chờ tôi dàn xếp mọi chuyện mới có thể an tâm đi cùng các anh.” Nói đến đây, anh dẫn đầu đi ra ngoài.
Đường Húc Hải kinh ngạc nhìn anh: “Sao tự nhiên lần này anh tính theo chúng tôi đi thế?”
Ôn Triệu Minh lườm hắn một phát, hỏi vặn: “Thế nào? Tôi không thể đi hả?”
Phó Sử Ngọ nói: “Nào có, Húc Hải không có ý đó. Phái thành luôn do anh tọa trấn, anh đi cùng chúng tôi, trong thành phải làm sao đây?”
Ôn Triệu Minh quái dị nhìn thoáng qua Phó Sử Ngọ nói năng hết sức tự nhiên, kéo bước chân chậm rãi xuống lầu, nói: “Hiện tại Long Cốt vận chuyển rất tốt, tôi cũng bồi dưỡng vài thuộc hạ, tôi không ở bọn họ cũng có thể xử lý tốt.”
Sải bước của Đường Húc Hải dài, xuống lầu cũng nhanh, nghe vậy quay đầu lại nhìn anh, bảo: “Là mấy cha giám đốc của anh đó hả? Tôi nói nghe, binh đoàn chúng ta cũng coi như kỳ ba, cư nhiên còn có giám đốc…”
Phó Sử Ngọ thì nói: “Giám đốc thì làm sao? Triệu Minh trước kia đã nói, ảnh coi binh đoàn như tập đoàn công ty mà kinh doanh, chỉ có binh đoàn như vậy mới có thể tuần hoàn, càng làm càng lớn. Bằng không chỉ giống những tiểu binh đoàn kinh doanh không tốt mắc nợ phá sản. Ảnh làm rất tốt, ít nhất tôi đã từng nghĩ, nếu như không có Triệu Minh tôi khẳng định không biết nên tổ chức binh đoàn này thế nào.”
Đường Húc Hải hảo tính tình cười: “Coi như tôi nói sai đi.”
Lúc này nghênh diện có người lên lầu, Đường Húc Hải dừng bước, Phó Sử Ngọ đúng lúc đi đối diện người nọ, hai người thiếu chút nữa đụng vào. Đường Húc Hải thực tự nhiên xoay người, vươn tay ôm lấy thắt lưng Phó Sử Ngọ kéo y tới sát qua bên tường.
Người đối diện vừa thấy, nói một tiếng: “Ngại ngùng.”
Đường Húc Hải không hề gì nói: “Không sao.”
Phó Sử Ngọ ngoan ngoãn bị Đường Húc Hải ôm một tiếng cũng không hứ hé, Ôn Triệu Minh dừng bước chân.
Hai bên đi ngang qua nhau, Đường Húc Hải mới buông Phó Sử Ngọ ra: “Đi thôi.”
Phó Sử Ngọ ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn Ôn Triệu Minh đứng ở đó không nhúc nhích, ngạc nhiên giục: “Triệu Minh? Đi a.”
Ôn Triệu Minh lúc này như mới hoàn hồn: “A, đến .”
Một đường trở về, Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải thảo luận lần này cần mang ai đi, còn phải chuẩn bị cái gì. Ôn Triệu Minh nhìn trái xem phải miết, rốt cục cảm giác ra có cái gì không được bình thường.
Phương thức nói chuyện ở chung bây giờ của hai người này bất tri bất giác đã thay đổi, hai bên phù hợp tự nhiên, ăn ý mười phần. Cho dù là Ôn Triệu Minh cũng cảm thấy chen vào không lọt, quả thật quá dư thừa.
Ôn Triệu Minh bất đắc dĩ, ngồi phía sau nhìn nhìn rồi bật cười. Phó Sử Ngọ nghe tiếng anh cười, quay đầu: “Triệu Minh anh cười cái gì?”
Ôn Triệu Minh xem xét Đường Húc Hải bởi vì Phó Sử Ngọ quay đầu hỏi ý anh mà nhanh chóng nhìn qua, thế này còn có gì không rõ nữa chứ. Anh xua tay nói: “Không có gì, hai anh thương lượng đi. Tôi hơi mệt rồi.”
Phó Sử Ngọ thân thiết nhìn anh, bảo: “Là đứng lâu nên mệt hả? Vậy anh nghỉ đi cho khỏe.”
Đường Húc Hải cũng nói: “Chuyện xuất hành hai tôi thương lượng là được, lão Ôn anh khỏi phải lo.”
Ôn Triệu Minh lại nhịn không được cười, chỉ thiếu điều nói “Tôi sẽ không quấy rầy thế giới hai người của hai anh đâu”, hắn tựa lưng vào ghế nhắm hai mắt lại.
Hai tên này lúc nào hẹn hò thế không biết? Làm rõ chưa? Hay là bất giác đã thành như vậy?
Ôn Triệu Minh nhịn không được nhiều chuyện mà suy đoán .
Bất tri bất giác bạn tốt mới kết đã thành một đôi, khiến Ôn Triệu Minh vui nhiều lại không khỏi có chút mất mát. (FA hay thế lắm Tiến tới liên tưởng đến tình cảm của mình, bên tai Ôn Triệu Minh vang lên tiếng hai người phía trước hạ giọng nói chuyện, quay đầu mắt nhìn ngã tư Phái thành.
Cũng không biết bạn gái trước của anh bây giờ còn trên đời không, hiện tại sống thế nào?
Gia thế Ôn Triệu Minh không tồi, vẻ ngoài cũng không tệ, thành tích học tập cũng giỏi. Lúc trước cũng là một hotboy, con gái tranh nhau theo đuổi anh đếm không hết. Ôn Triệu Minh không phải một người trăng hoa lạm tình, đối với tình cảm cũng rất nghiêm túc phụ trách.
Bởi vì anh về quê phát triển, không ở lại thành phố đã theo học đại học, mà bạn gái thuở đại học của anh lại chọn lên kinh học thạc sĩ, hai người là yêu xa.
Sau đó anh xảy ra chuyện, bạn gái muốn tạm nghỉ học tới chiếu cố anh. Lúc đó tâm lý Ôn Triệu Minh quá yếu ớt, cả người nhà cũng trốn tránh, bạn gái tự nhiên cũng bị anh đẩy xa. Ôn Triệu Minh cam chịu, còn đơn phương lựa chọn chia tay, để cô ra đi.
Bạn gái bồi hồi một hồi lâu, căn bản không thấy được mặt anh, đành phải trở lại thủ đô tiếp tục đi học, trước khi đi còn nhắn lại chờ cô tốt nghiệp liền trở lại bên anh.
Chờ Ôn Triệu Minh chậm rãi khôi phục cũng hối hận vì thái độ làm tổn thương cô lúc ấy. Nhưng anh đã tàn phế rồi, tự ti khiến anh không có ý muốn vãn hồi.
Mà hiện tại Ôn Triệu Minh đã dựng lại tự tin lần nữa, càng nghĩ nếu còn có thể gặp lại cô, nếu cô còn chưa thay đổi chủ ý, anh thật muốn hai người bắt đầu lại.
Ôn Triệu Minh âm thầm thở dài một tiếng, người nhà, bạn bè, người yêu…
Mọi thứ của trước kia như bị cắt đứt, chút âm tín cũng không có, hắn cũng từng tìm kiếm trên diễn đàn tiêu điểm, nhưng tin tức gì cũng không tìm được.
Ngày hôm sau, tiến sĩ Tả hỏi ra tên tiểu đội mạo hiểm kia, là Xa Minh Tử.
Tiểu đội này nhân số không nhiều, chỉ có 10 người. Bọn họ thường nhận một ít nhiệm vụ như thu thập tiêu bản động thực vật cho viện khoa học, cũng trong lúc vô tình phát hiện tổ của con đại bàng ăn khỉ. Ba tháng xuân về, rất nhiều thực vật sôi nổi nẩy nở, đa số chúng đều xuất hiện biến dị. Thời điểm này cũng là thời kì đại thu hoạch của mỗi tiểu đội mạo hiểm, tìm kiếm các loại thực vật mới hoặc biến dị mang về đều có thể đạt được thù lao xa xỉ.
Tiểu đội Xa Minh Tử phát hiện tổ đại bàng ăn khỉ sống, cũng không dám đánh chủ ý gì, chỉ là lúc nói chuyện phiếm có nhắc tới với các khoa học gia viện khoa học thôi.
Ôn Triệu Minh nhanh chóng liên hệ được với đội trưởng Xa Minh Tử, Xa Chấn Nghiệp. Ngõ ý muốn hắn cho biết tọa độ của tổ con đại bàng ăn khỉ sống.
Mức thù lao Ôn Triệu Minh đưa ra không cao cũng không thấp, anh chưa bao giờ làm chuyện coi tiền như rác, lại càng không để ai nhân cơ hội nâng giá. Theo lý thuyết, giá này Xa Chấn Nghiệp đáng lẽ rất sung sướng chấp nhận.
Nhưng hắn lại cự tuyệt, chỉ đưa ra một yêu cầu.
Xa Chấn Nghiệp nói: “Anh Ôn, thù lao anh đưa ra nếu tôi không chịu, nói thật chính mình đều thấy không biết tốt xấu.”
Mắt Ôn Triệu Minh híp lại, mặt không đổi sắc nhìn hắn. Xa Chấn Nghiệp đứng ngồi không yên, thầm than đội phó của Long Cốt quả nhiên không phải người dễ đối phó. Cứ việc trong lòng sợ hãi, Xa Chấn Nghiệp vẫn kiên trì nói: “Là vầy, chúng tôi không cần thù lao, cũng có thể mang bọn anh đi.”
Ôn Triệu Minh nghiền ngẫm nhìn Xa Chấn Nghiệp nói: “A? Sao tôi không nghe nói Xa Minh Tử lại là một đoàn thể thích làm người tốt việc tốt chứ?”
Xa Chấn Nghiệp cười khan một tiếng, nói: “Không không không, chúng tôi đương nhiên không có khả năng làm không, chẳng qua thỉnh anh đáp ứng. Có thể cho chúng tôi thu thập một ít tiêu bản thực vật ở cái tổ sau khi các anh đã giết chết đại bàng ăn khỉ không.”
Ôn Triệu Minh bất ngờ, trầm giọng hỏi: “Thế nào? Các anh chỉ muốn đi nhờ xe thu thập một ít tiêu bản thực vật?”
Xa Chấn Nghiệp dứt khoát gật đầu: “Đúng vậy, lần trước chúng tôi không dám đi đến sào huyệt con đại bàng, nhưng dùng kính viễn vọng nhìn nhìn. Nơi đó hoàn cảnh tương đối tốt, là một sơn cốc địa hình phức tạp, trong đó mùa xuân tới sớm hơn bên chúng ta, rất nhiều thực vật đều đã nở hoa. Chúng tôi phát hiện vài loại thực vật không biết ở gần tổ đại bàng, thù lao dùng cái kia là được… Các anh sẽ không thu thập những tiêu bản thực vật đó đâu đúng không?”
Binh đoàn Long Cốt là binh đoàn thuần giết chóc, đương nhiên sẽ không đi gom mấy tiêu bản đó. Xa Chấn Nghiệp muốn nhờ cũng có thể lý giải.
Ôn Triệu Minh nghĩ trong đầu, thù lao anh đưa không nhiều lắm, quả thật so ra kém những tiêu bản bọn Xa Chấn Nghiệp muốn thu thập.
Xa Chấn Nghiệp đoán không ra Ôn Triệu Minh nghĩ cái gì, khẽ cắn môi nói: “Anh Ôn, nói thật địa hình nơi đó thật sự thực phức tạp, có một mảnh đầm lầy khác lạ, không có người dẫn đường cho các anh, thật không tốt a.”
Ôn Triệu Minh cười một tiếng, nghiêng nghiêng người qua, chân anh thực tiêu sái gác qua một bên đùi, tay chống trán nói: “Binh đoàn chúng tôi không thiếu dị năng giả thạch hệ.” Ngụ ý, cho dù có đầm lầy, cũng ứ sợ nhá.
Nụ cười của Xa Chấn Nghiệp cứng lại, ánh mắt không tự chủ được nhìn về hướng đôi chân mang giày da bóng loáng của Ôn Triệu Minh. Trong lòng buồn bực nghĩ, nghe nói đội phó này là một người tàn tật đứt cả hai chân, bộ dạng thế này, nhìn thế nào cũng không giống a
Mắt Ôn Triệu Minh sắc nhọn lên, Xa Chấn Nghiệp ho khan một tiếng nói: “Long Cốt gia đại nghiệp đại, bất quá chỉ tiện đường thôi. Tiểu đội mạo hiểm Xa Minh Tử chúng tôi sẽ cảm động nhớ thương nghĩa khí của Long Cốt. Những tiểu đội khác biết Long Cốt hào phóng như vậy, về sau có tin tốt gì khẳng định cũng vui vẻ hợp tác với Long Cốt.”
Ôn Triệu Minh nghe ra ý của Xa Chấn Nghiệp, khoảng thời gian này bởi vì chuyện của Vương Đan mà tin tức mặt trái của Long Cốt lan truyền quá nhanh, ý Xa Chấn Nghiệp là muốn giúp Long Cốt tăng danh vọng a.
Tròng mắt Ôn Triệu Minh chuyển một chút, mua bán này có thể làm. Coi như tiêu phí tuyên truyền đi.
Ôn Triệu Minh cười một tiếng, nói: ” Đoàn trưởng Xa nói đùa. Xa Minh Tử giúp chúng tôi dẫn đường, sao có thể không cho thù lao chứ. Trên đường đi tiêu bản các anh thu thập tự nhiên là của các anh.”
Ôn Triệu Minh tự nhiên sẽ không thật sự không cho thù lao, vậy không phải đặt đầu đề cho câu chuyện, lưu lại sơ hở sao.
Xa Chấn Nghiệp thấy anh đồng ý liền mừng không kìm được, cười nói: “Anh Ôn, Xa Minh Tử chúng tôi sẽ không khiến anh thất vọng, cho dù dị năng giả thạch hệ quý binh đoàn nhiều, nhưng có thể đỡ tốn sức cũng là chuyện tốt, không phải sao?”
Ôn Triệu Minh từ chối cho ý kiến cười cười, hai người xem như nói thành.
Bàn xong ngày xuất phát, Ôn Triệu Minh bước đi .
Chờ anh đi rồi, Xa Chấn Nghiệp thở phào, nhanh chóng lấy ra một cái di động, gọi đi.
Đối phương chuyển được, Xa Chấn Nghiệp vội nói: “Chuyện anh bảo tôi đã làm theo, anh có thể thả em tôi ra chưa? ”
Đối phương truyền đến một tiếng cười sung sướng, khen: “Làm tốt lắm. Ôn Triệu Minh không nghi chứ?”
Xa Chấn Nghiệp cắn răng nói: “Không có, tôi nói với hắn là vì muốn tiêu bản thực vật ở sào huyệt đại bàng ăn khỉ, hắn mới tin.”
Đối phương nói: “Em của anh hiện tại rất tốt, làm khách ở chỗ của tôi, ăn ngon uống mát, còn có quần áo đẹp mặc, vui đến quên nước Thục rồi đó chứ.”
Xa Chấn Nghiệp không tin hắn nói càn, thấp giọng quát: “Bàng Long Đình Anh đừng quá đáng. Tôi không quản anh làm sao biết trước người Long Cốt muốn tin của đại bàng ăn khỉ, cũng mặc kệ anh có mục đích gì, chuyện anh phân phó tôi đều làm theo Dựa theo ước định trước đó anh nên thả em gái tôi ra Đừng nói không giữ lời. Đường đường một hội trưởng đại công hội mà đi nuốt lời, là muốn bị người ta nhạo báng, mất hết danh dự hả”
Bàng Long Đình khẽ cười bên kia điện thoại: “Anh thật biết ăn nói. Chúng ta đã thỏa thuận rồi, anh chỉ cần làm dựa theo lời tôi, tôi liền đảm bảo em gái của anh bình yên vô sự, sau đó còn thả nó về. Nhưng chuyện tôi phân phó anh còn chưa làm xong a.”
Xa Chấn Nghiệp ngây ngẩn cả người, không dám tin nói: “Anh bảo tôi yêu cầu Ôn Triệu Minh cho cùng Long Cốt đồng hành đến sào huyệt con đại bàng, tôi đã làm được”
Bàng Long Đình nhẹ giọng nói: “Hiện tại Ôn Triệu Minh chỉ đồng ý anh cùng đi, cũng không phải các anh đã đến sào huyệt đại bàng. Anh phải làm rõ sự thật này, tôi muốn anh làm cũng không phải một ước định bằng miệng như vậy”
Xa Chấn Nghiệp y như bị đánh một bạt tay, ủ rũ xuống.
Thấy hắn không lên tiếng, Bàng Long Đình bên kia nói: “Chỉ cần anh dẫn người Long Cốt dựa theo lộ tuyến đi một chuyến, tôi tự nhiên sẽ thả em của anh. Anh nhớ kỹ, lộ tuyến đã xác định sẵn, trên đường không thể có chút sai lầm, bằng không em của anh mất mạng, nhưng chớ có trách tôi”
Nói xong câu đó, Bàng Long Đình không để ý Xa Chấn Nghiệp phản ứng thế nào liền cạch một tiếng gác điện thoại.
Bàng Long Đình đưa di động cho người bên cạnh, thủ hạ tâm phúc kia nói: “Đại ca, chúng ta cũng đâu cần nhất định phải đối đầu với Long Cốt? Vân công tử bất quá là một tên nhà giàu đã hết thời, tài sản trong nhà đều bị chúng ta lấy hết. Trước đó cũng dựa theo yêu cầu gây rối của hắn, đã từng khiêu khích một lần, còn đánh một trận. Làm như vậy đã đủ. Không cần lúc này còn theo tới chỗ đại bàng ăn khỉ ngáng chân a? Rất có thể cũng lan đến chúng ta đó.”
Bàng Long Đình ngã vào ghế nằm, lườm hắn một cái quát: “Mày biết mẹ gì Vân công tử đã không có giá trị áp bức, vì chút lợi nhỏ như thế, không đáng lão đại mày lấy thân phạm hiểm.”
Tâm phúc bị trừng rụt cổ, thật cẩn thận hỏi: “Vậy tại sao?”
Bàng Long Đình nói: “Một núi không chứa được hai hổ, biết chưa?”
Miệng Tâm phúc giật giật, vẫn không nói gì.
Bàng Long Đình hừ lạnh một tiếng nói: “Không cần coi thường nghiệp đoàn Bình Nam đa số đều là người thường kia, Long Cốt chính là binh đoàn có bối cảnh quân đội. Mày thấy binh đoàn nào có thể kiếm ra nhiều trang bị quân chế như vậy chưa? Còn có, mục tiêu lần này của chúng ta không khác, là súng sứ thép độc nhất vô nhị trên toàn thế giới do tiến sĩ Âu Dương chế tạo Nếu muốn đoạt lấy mà không có hậu hoạn, đây là cơ hội duy nhất.”
Lôi Đình Phong Vân cũng đã nối quan hệ với bộ vũ khí quân bộ, Long Cốt có thể bắt được súng năng lượng, Lôi Đình Phong Vân tự nhiên cũng biết đến .
Súng năng lượng trong tay Phó Sử Ngọ còn có thể miễn cưỡng dùng, nhưng trong mắt Lôi Đình Phong Vân chính là vô ít. Nhân viên khai phá bộ Vũ khí, cũng đã nói với họ muốn súng càng tốt, liền đi tìm Âu Dương Thành viện khoa học.
Âu Dương Thành đáp ứng Phó Sử Ngọ làm súng, là trả giá bán mình. Bên này Bàng Long Đình lại càng không có tư bản gì đi đả động Âu Dương Thành .
Âu Dương Thành là một người rất độc lập, bạn tốt duy nhất là tiến sĩ Tả còn quý giá hơn ông, hai người ra vào ngủ nghỉ đều không rời khỏi Phái thành, Bàng Long Đình căn bản không thể xuống tay. Chỉ có thể nhắm vào hai thanh súng lục Âu Dương Thành định chế cho Phó Sử Ngọ kia.
Trực tiếp giật thì giật không lại, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
Cũng mệt tiến sĩ Tả muốn đại bàng ăn khỉ, lại ủy thác cho Long Cốt giúp họ lấy được cơ hội. Chuyện này tiết lộ ra ngoài, cũng nhờ viện khoa học khá cởi mở, mở toang cánh cửa mời người vào nghiên cứu. Xếp một nằm vùng vào, hỏi thăm cái gì cũng rất dễ dàng .
Cách của Bàng Long Đình chính là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, chờ hắn giết chết lũ người Binh đoàn Long Cốt, thu vào một khẩu súng. Không có vật chủ, khẩu còn lại không phải càng dễ lấy hơn sao.
Bàng Long Đình sớm biết tin Xa Minh Tử phát hiện đại bàng ăn khỉ hơn bọn Long Cốt một bước, lại bắt con tin đe dọa, bố trí hạ bẫy rập.
Tội nghiệp anh Minh FA, bị chói mù mắt tró rồi đúng hem ¬¬ Em hiểu em hiểu mà
Truyện đã edit đc 2/3 chặng đường rồi, tui có cái tật hết sức ba trấm là mỗi lần edit tới cuối lại thấy lười lười, k muốn làm tiếp… thiệt bó tay =.,= Thoai, đi coi phim đây mọi người ạ [Lượn] Đăng bởi: admin
Ba ngày sau, Lưu Bội Kỳ hưng phấn chạy ra, hắn hô to: “Tôi thành công rồi mộc hệ của tôi biến dị rồi”
Chân Tử trùng hợp ở nhà nghe vậy kéo khóe miệng lên một cái, miễn cưỡng xem như cười: “Thật chúc mừng anh.”
Không khí tối tăm trên người Chân Tử quá mức nghiêm trọng, khiến nụ cười của Lưu Bội Kỳ nhạt đi, hắn chạy qua cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”
Chân Tử thở dài, người này bế quan đúng là bế đến không biết trời biết đất gì. Vì thế Chân Tử kể lại chuyện Vương Đan là gián điệp mà còn bán đứng Phó Sử Ngọ ra lần nữa. Lưu Bội Kỳ cũng khiếp sợ há hốc mồm, chỉ ngắn ngủn có ba ngày lại xảy ra đại sự kinh thiên động địa như vậy sao.
Miêu Gia lúc trước thích Vương Đan bao nhiêu, hiện tại liền thống hận bấy nhiêu. Cậu chạy tới phòng Vương Đan, tính hốt hết đồ của cô quăng đi.
Lưu Hoằng đi đến cánh cửa đang mở toang, nhìn Miêu Gia kinh ngạc đứng đó, anh tò mò hỏi: “Làm chi đó?”
Miêu Gia đang cầm một thỏi son trên bàn trang điểm của Vương Đan, nhìn đến ngẩn người, lập tức ngẩng đầu nói: “Em vứt hết đồ của phản đồ đi”
Lưu Hoằng cười nhạo một tiếng: “Chú cũng quá cầm lên được mà không bỏ xuống nổi đó, có cần yếu ớt thế không?”
Miêu Gia thuận tay nhét cây son vào túi áo, sau đó gom quần áo và đồ dùng của Vương Đan vào một cái túi lớn. Mặt Cậu vô cảm nói: “Không có, em không có bỏ xuống không được. Chỉ là một người đàn bà lòng dạ khó lường thôi Em không có ngốc đến mức thương tâm vì thể loại này.”
Lưu Hoằng nhìn bộ dáng của Miêu Gia, không nói nữa. Trải qua kích thích lần này, trên người Miêu Gia rút đi một ít ngây ngô, bắt đầu trưởng thành giống một người đàn ông chân chính. Đôi khi thương tổn, mới có thể khiến người ta mau nhanh trưởng thành.
Thành công của Lưu Bội Kỳ cuối cùng đã xua tan không khí âm trầm bao phủ đình viện số 7, Phó Sử Ngọ rất mừng cho hắn.
Lưu Bội Kỳ ngược lại thực ngại ngùng nói: “Bây giờ còn rất yếu, chỉ có thể tung chòi ra, chờ thêm mấy tháng mới mọc thành cành.”
Chòi cây lựu không có rễ, muốn sinh tồn tiếp chỉ có thể chọn sống nhờ vào Lưu Bội Kỳ. Vì thế Lưu Bội Kỳ thực thuận lợi dung nhập chòi cây vào huyết mạch, mà chòi cây kia giống như kim loại Đường Húc Hải cất chứa, bị Lưu Bội Kỳ hấp thu vào thân thể.
Hiện tại Lưu Bội Kỳ chính là rễ của cây lựu, cuồn cuộn không ngừng cung cấp năng lượng sinh trưởng cho nó.
Mà bản thể của cây lựu, cùng lúc Lưu Bội Kỳ hấp thu chòi cây đã bắt đầu héo rũ tử vong.
Phó Sử Ngọ gật gật đầu nói: “Không tồi.”
Sau khi Vương Đan đi rồi, trong đội Lưu Bội Kỳ không có đội phó, điều này làm Lưu Bội Kỳ rất mờ mịt. Không giống các đội khác, lúc Vương Đan còn ở là cô nắm lấy mọi chuyện trong đội, Lưu Bội Kỳ chỉ cần phối hợp là được.
Hiện tại Phó Sử Ngọ hỏi hắn, là tính tự nắm hay lại tìm một đội phó dạng quản lý. Lưu Bội Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi lại: “Tôi tính tự quản lý đội mình. Chọn người làm đội phó, tôi có thể tự tìm không?”
Phó Sử Ngọ nói: “Đương nhiên có thể.”
Dị năng của Lưu Bội Kỳ vốn mạnh, nhưng xuất phát từ tính cách nết sống, hắn cũng không muốn quản lý. Hiện tại Vương Đan bởi vì chuyện đó mà bỏ đi, nhiều ít cũng khiến lòng Lưu Bội Kỳ không thoải mái.
Chọn Đội Phó, không hiểu cớ sao Lưu Bội Kỳ lại chọn Ngô Ủng Quân. Phó Sử Ngọ nghe xong cũng không nói gì thêm, chỉ nói hắn làm rất tốt. Ngược lại lúc lén lút Đường Húc Hải đàm luận với Phó Sử Ngọ, tán một tiếng giỏi.
Tính cách Ngô Ủng Quân này tuy rất trầm, nhưng lại kiên định chịu làm, đối với chuyện đã dặn dò anh có thể cẩn thận nghiêm túc hoàn thành, là một trợ thủ rất tuyệt.
Sau đó nữa, Ngô Ủng Quân lấy dị năng sức mạnh, đối mặt các đội viên đội 1 cứ không phục do anh đi cửa sau, một đấm xử một tên đều đánh cho ba má nhìn không ra. Khiến những người đó thành thành thật thật mà nghe chỉ huy.
Hai tuần cuối tháng ba, bên Âu Dương Thành truyền đến tin tốt, súng sứ thép đầu tiên đã hoàn thành .
Ba lãnh đạo Long Cốt cùng xuất động đi tới phòng làm việc của Âu Dương Thành.
Âu Dương Thành đưa một thanh súng có màu như xương trắng cho Phó Sử Ngọ. Âu Dương trong thận trọng lộ ra đắc ý nói với y: “Thử xem, tôi dựa theo số đo tay cậu chế tạo vừa y cho anh đó .”
Phó Sử Ngọ nắm lấy báng súng, chỉ có một cảm giác, đó là thoải mái. Thật giống như cây súng này chính là tứ chi y kéo dài ra vậy.
Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn Âu Dương, tiến sĩ Tả nhìn thấu ý nghĩ của y, bảo: “Ngạc nhiên quá đúng không? Nói thế nào Âu Dương cũng là tiến sĩ phương diện vật lý, căn cứ chiều cao thể trọng của cậu cải tiến súng, tuyệt đối là vũ khí thích hợp với cậu nhất trên thế giới này luôn đó.”
Phó Sử Ngọ kích động nói không ra lời, thật mạnh vâng một tiếng, một lúc lâu mới nói: “Thật sự rất vừa tay.”
Y nâng súng lên, siết siết, triệt để lĩnh hội cái gì gọi là người súng hợp nhất.
Âu Dương ho khan một chút, những người khác đều nhìn qua ông: “Thanh này là bên tay phải, cậu dùng trước. Thanh bên tay trái cũng nhanh ra thôi, không đến hai tháng có thể giao cho cậu.”
Ôn Triệu Minh trịnh trọng nói: “Cám ơn ông.” Tuy chỉ là giao dịch, nhưng có thể cẩn thận nghiêm túc chế tạo theo số đo cho người khác, cũng là đáng cảm kích. Âu Dương kỳ thật hoàn toàn có thể dựa theo quy cách súng lục bình thường mà chế tạo, ông làm điều này vốn rất tiêu phí tâm huyết, không phải ước định trên hợp đồng ban đầu.
Âu Dương cười một tiếng nói: “Cảm ơn cái gì. Nói thế nào thì tôi làm súng này cũng là để cậu Phó đây giết càng nhiều alien.”
Âu Dương rất có tự tin, chỉ bằng đôi song súng này ông có thể lưu danh sử sách. Mà thực tế cũng đúng như vậy, lúc cây súng này thật sự lộ ra trong tầm mắt mọi người, rất nhanh được mệnh danh là linh hồn chi nhận, sau đó ngồi vững trên thần đàn thần khí. Mà người chế tạo nó- Âu Dương Thành – cũng đại danh vang vọng thế giới.
Âu Dương nghiêm túc nói: “Sử dụng cây súng này, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống nóng lên. Còn nữa, ổ đạn năng lượng tôi cũng cải tiến cho cậu, vốn là 200 phát, hiện tại lên được 450 phát.” Âu Dương lại cho Phó Sử Ngọ hai ổ đạn, nói: “Đương nhiên ổ đạn 200 phát xưởng công nghiệp quân sự chế tạo sản xuất cậu cũng có thể dùng.”
Đường Húc Hải nói: “Tôi nghe nói gần đây xưởng công nghiệp quân sự bộ phát triển vũ khí khai phá ra một loại kim loại mới, đã có thể sản xuất súng năng lượng theo số lượng lớn.”
Tiến sĩ Tả nói: “Đúng vậy, đã rút không ít khoa học gia ứng dụng vật lý bên này đi hỗ trợ. Chẳng qua hiện tại loại tài liệu này chỉ có thể từ dị năng giả kim loại phụ trách sản xuất, sản lượng cũng không lớn. Nhưng lại có tuổi thọ sử dụng, tuổi thọ mỗi khẩu là 50000 phát.”
Ôn Triệu Minh không khỏi nói: “Vậy chẳng phải bắn xong 250 ổ đạn, cây súng liền tiêu.”
Âu Dương gật đầu nói: “Đúng vậy, trong tài liệu làm thân súng có chứa phân tử Nguyên, đạn năng lượng cũng là năng lượng phân tử Nguyên. Phản ứng lâu dài, thân súng liền sinh ra độ lờn, cuối cùng hư luôn.”
Tiến sĩ Tả nói: “250 ổ đạn cũng đủ cho họ sử dụng khá lâu. Một khẩu súng thôi mà muốn sử dụng cả đời hả”
Âu Dương thì nói: “Cho nên nói, vẫn là sứ thép làm thân súng rất tốt, không có tuổi thọ sử dụng.”
Phó Sử Ngọ yêu quý vuốt ve súng, nói với ông: “Nếu về sau xảy ra vấn đề, tôi có thể tìm ông sửa không?”
Âu Dương giật mình nói: “Đương nhiên có thể.” Ông sản xuất, cũng phải phụ trách bảo trì sửa chữa hậu kì. Tuy ông tuyệt đối không cho rằng súng làm từ loại chất liệu này sẽ xảy ra chuyện.
Tiến sĩ Tả lúc này đột nhiên đi lên một bước đến trước mặt ba người, nói: “Súng các cậu cũng lấy được một thanh rồi, có phải cũng nên suy xét giúp tôi hốt con đại bàng ăn khỉ kia về hay không?”
Ôn Triệu Minh nói: “Đúng, lần này chúng tôi tới cũng là mục đích này. Khoa Dị năng sinh vật có tư liệu gì không?”
Tiến sĩ Tả gãi gãi cằm, suy nghĩ một chút, bảo: “Cậu cũng linh thiệt, gần đây có một tiểu đội mạo hiểm lúc đang thám hiểm đã phát hiện tổ của đại bàng ăn khỉ đang sống.”
Đường Húc Hải chấn động tinh thần, mừng rỡ hỏi: “Là tiểu đội nào?”
Tiến sĩ Tả gắng gượng nghĩ: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe đồng nghiệp nhắc tới một chút thế thôi. Nếu không thì chờ tôi đi hỏi thăm rồi nói cho các anh?”
Ôn Triệu Minh nói: “Chúng tôi là vì ông mới nhằm vào con chim ăn khỉ kia, ông cũng nên đi hỏi thăm một chút hộ.”
Tiến sĩ Tả trực tiếp nói: “Được Vậy các anh đi về trước, tôi hỏi được sẽ gọi lại cho.”
Ôn Triệu Minh cũng nói: “Đã có tin tức, cũng có trang bị, chúng tôi trở về liền chuẩn bị một chút. Chờ tôi dàn xếp mọi chuyện mới có thể an tâm đi cùng các anh.” Nói đến đây, anh dẫn đầu đi ra ngoài.
Đường Húc Hải kinh ngạc nhìn anh: “Sao tự nhiên lần này anh tính theo chúng tôi đi thế?”
Ôn Triệu Minh lườm hắn một phát, hỏi vặn: “Thế nào? Tôi không thể đi hả?”
Phó Sử Ngọ nói: “Nào có, Húc Hải không có ý đó. Phái thành luôn do anh tọa trấn, anh đi cùng chúng tôi, trong thành phải làm sao đây?”
Ôn Triệu Minh quái dị nhìn thoáng qua Phó Sử Ngọ nói năng hết sức tự nhiên, kéo bước chân chậm rãi xuống lầu, nói: “Hiện tại Long Cốt vận chuyển rất tốt, tôi cũng bồi dưỡng vài thuộc hạ, tôi không ở bọn họ cũng có thể xử lý tốt.”
Sải bước của Đường Húc Hải dài, xuống lầu cũng nhanh, nghe vậy quay đầu lại nhìn anh, bảo: “Là mấy cha giám đốc của anh đó hả? Tôi nói nghe, binh đoàn chúng ta cũng coi như kỳ ba, cư nhiên còn có giám đốc…”
Phó Sử Ngọ thì nói: “Giám đốc thì làm sao? Triệu Minh trước kia đã nói, ảnh coi binh đoàn như tập đoàn công ty mà kinh doanh, chỉ có binh đoàn như vậy mới có thể tuần hoàn, càng làm càng lớn. Bằng không chỉ giống những tiểu binh đoàn kinh doanh không tốt mắc nợ phá sản. Ảnh làm rất tốt, ít nhất tôi đã từng nghĩ, nếu như không có Triệu Minh tôi khẳng định không biết nên tổ chức binh đoàn này thế nào.”
Đường Húc Hải hảo tính tình cười: “Coi như tôi nói sai đi.”
Lúc này nghênh diện có người lên lầu, Đường Húc Hải dừng bước, Phó Sử Ngọ đúng lúc đi đối diện người nọ, hai người thiếu chút nữa đụng vào. Đường Húc Hải thực tự nhiên xoay người, vươn tay ôm lấy thắt lưng Phó Sử Ngọ kéo y tới sát qua bên tường.
Người đối diện vừa thấy, nói một tiếng: “Ngại ngùng.”
Đường Húc Hải không hề gì nói: “Không sao.”
Phó Sử Ngọ ngoan ngoãn bị Đường Húc Hải ôm một tiếng cũng không hứ hé, Ôn Triệu Minh dừng bước chân.
Hai bên đi ngang qua nhau, Đường Húc Hải mới buông Phó Sử Ngọ ra: “Đi thôi.”
Phó Sử Ngọ ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn Ôn Triệu Minh đứng ở đó không nhúc nhích, ngạc nhiên giục: “Triệu Minh? Đi a.”
Ôn Triệu Minh lúc này như mới hoàn hồn: “A, đến .”
Một đường trở về, Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải thảo luận lần này cần mang ai đi, còn phải chuẩn bị cái gì. Ôn Triệu Minh nhìn trái xem phải miết, rốt cục cảm giác ra có cái gì không được bình thường.
Phương thức nói chuyện ở chung bây giờ của hai người này bất tri bất giác đã thay đổi, hai bên phù hợp tự nhiên, ăn ý mười phần. Cho dù là Ôn Triệu Minh cũng cảm thấy chen vào không lọt, quả thật quá dư thừa.
Ôn Triệu Minh bất đắc dĩ, ngồi phía sau nhìn nhìn rồi bật cười. Phó Sử Ngọ nghe tiếng anh cười, quay đầu: “Triệu Minh anh cười cái gì?”
Ôn Triệu Minh xem xét Đường Húc Hải bởi vì Phó Sử Ngọ quay đầu hỏi ý anh mà nhanh chóng nhìn qua, thế này còn có gì không rõ nữa chứ. Anh xua tay nói: “Không có gì, hai anh thương lượng đi. Tôi hơi mệt rồi.”
Phó Sử Ngọ thân thiết nhìn anh, bảo: “Là đứng lâu nên mệt hả? Vậy anh nghỉ đi cho khỏe.”
Đường Húc Hải cũng nói: “Chuyện xuất hành hai tôi thương lượng là được, lão Ôn anh khỏi phải lo.”
Ôn Triệu Minh lại nhịn không được cười, chỉ thiếu điều nói “Tôi sẽ không quấy rầy thế giới hai người của hai anh đâu”, hắn tựa lưng vào ghế nhắm hai mắt lại.
Hai tên này lúc nào hẹn hò thế không biết? Làm rõ chưa? Hay là bất giác đã thành như vậy?
Ôn Triệu Minh nhịn không được nhiều chuyện mà suy đoán .
Bất tri bất giác bạn tốt mới kết đã thành một đôi, khiến Ôn Triệu Minh vui nhiều lại không khỏi có chút mất mát. (FA hay thế lắm Tiến tới liên tưởng đến tình cảm của mình, bên tai Ôn Triệu Minh vang lên tiếng hai người phía trước hạ giọng nói chuyện, quay đầu mắt nhìn ngã tư Phái thành.
Cũng không biết bạn gái trước của anh bây giờ còn trên đời không, hiện tại sống thế nào?
Gia thế Ôn Triệu Minh không tồi, vẻ ngoài cũng không tệ, thành tích học tập cũng giỏi. Lúc trước cũng là một hotboy, con gái tranh nhau theo đuổi anh đếm không hết. Ôn Triệu Minh không phải một người trăng hoa lạm tình, đối với tình cảm cũng rất nghiêm túc phụ trách.
Bởi vì anh về quê phát triển, không ở lại thành phố đã theo học đại học, mà bạn gái thuở đại học của anh lại chọn lên kinh học thạc sĩ, hai người là yêu xa.
Sau đó anh xảy ra chuyện, bạn gái muốn tạm nghỉ học tới chiếu cố anh. Lúc đó tâm lý Ôn Triệu Minh quá yếu ớt, cả người nhà cũng trốn tránh, bạn gái tự nhiên cũng bị anh đẩy xa. Ôn Triệu Minh cam chịu, còn đơn phương lựa chọn chia tay, để cô ra đi.
Bạn gái bồi hồi một hồi lâu, căn bản không thấy được mặt anh, đành phải trở lại thủ đô tiếp tục đi học, trước khi đi còn nhắn lại chờ cô tốt nghiệp liền trở lại bên anh.
Chờ Ôn Triệu Minh chậm rãi khôi phục cũng hối hận vì thái độ làm tổn thương cô lúc ấy. Nhưng anh đã tàn phế rồi, tự ti khiến anh không có ý muốn vãn hồi.
Mà hiện tại Ôn Triệu Minh đã dựng lại tự tin lần nữa, càng nghĩ nếu còn có thể gặp lại cô, nếu cô còn chưa thay đổi chủ ý, anh thật muốn hai người bắt đầu lại.
Ôn Triệu Minh âm thầm thở dài một tiếng, người nhà, bạn bè, người yêu…
Mọi thứ của trước kia như bị cắt đứt, chút âm tín cũng không có, hắn cũng từng tìm kiếm trên diễn đàn tiêu điểm, nhưng tin tức gì cũng không tìm được.
Ngày hôm sau, tiến sĩ Tả hỏi ra tên tiểu đội mạo hiểm kia, là Xa Minh Tử.
Tiểu đội này nhân số không nhiều, chỉ có 10 người. Bọn họ thường nhận một ít nhiệm vụ như thu thập tiêu bản động thực vật cho viện khoa học, cũng trong lúc vô tình phát hiện tổ của con đại bàng ăn khỉ. Ba tháng xuân về, rất nhiều thực vật sôi nổi nẩy nở, đa số chúng đều xuất hiện biến dị. Thời điểm này cũng là thời kì đại thu hoạch của mỗi tiểu đội mạo hiểm, tìm kiếm các loại thực vật mới hoặc biến dị mang về đều có thể đạt được thù lao xa xỉ.
Tiểu đội Xa Minh Tử phát hiện tổ đại bàng ăn khỉ sống, cũng không dám đánh chủ ý gì, chỉ là lúc nói chuyện phiếm có nhắc tới với các khoa học gia viện khoa học thôi.
Ôn Triệu Minh nhanh chóng liên hệ được với đội trưởng Xa Minh Tử, Xa Chấn Nghiệp. Ngõ ý muốn hắn cho biết tọa độ của tổ con đại bàng ăn khỉ sống.
Mức thù lao Ôn Triệu Minh đưa ra không cao cũng không thấp, anh chưa bao giờ làm chuyện coi tiền như rác, lại càng không để ai nhân cơ hội nâng giá. Theo lý thuyết, giá này Xa Chấn Nghiệp đáng lẽ rất sung sướng chấp nhận.
Nhưng hắn lại cự tuyệt, chỉ đưa ra một yêu cầu.
Xa Chấn Nghiệp nói: “Anh Ôn, thù lao anh đưa ra nếu tôi không chịu, nói thật chính mình đều thấy không biết tốt xấu.”
Mắt Ôn Triệu Minh híp lại, mặt không đổi sắc nhìn hắn. Xa Chấn Nghiệp đứng ngồi không yên, thầm than đội phó của Long Cốt quả nhiên không phải người dễ đối phó. Cứ việc trong lòng sợ hãi, Xa Chấn Nghiệp vẫn kiên trì nói: “Là vầy, chúng tôi không cần thù lao, cũng có thể mang bọn anh đi.”
Ôn Triệu Minh nghiền ngẫm nhìn Xa Chấn Nghiệp nói: “A? Sao tôi không nghe nói Xa Minh Tử lại là một đoàn thể thích làm người tốt việc tốt chứ?”
Xa Chấn Nghiệp cười khan một tiếng, nói: “Không không không, chúng tôi đương nhiên không có khả năng làm không, chẳng qua thỉnh anh đáp ứng. Có thể cho chúng tôi thu thập một ít tiêu bản thực vật ở cái tổ sau khi các anh đã giết chết đại bàng ăn khỉ không.”
Ôn Triệu Minh bất ngờ, trầm giọng hỏi: “Thế nào? Các anh chỉ muốn đi nhờ xe thu thập một ít tiêu bản thực vật?”
Xa Chấn Nghiệp dứt khoát gật đầu: “Đúng vậy, lần trước chúng tôi không dám đi đến sào huyệt con đại bàng, nhưng dùng kính viễn vọng nhìn nhìn. Nơi đó hoàn cảnh tương đối tốt, là một sơn cốc địa hình phức tạp, trong đó mùa xuân tới sớm hơn bên chúng ta, rất nhiều thực vật đều đã nở hoa. Chúng tôi phát hiện vài loại thực vật không biết ở gần tổ đại bàng, thù lao dùng cái kia là được… Các anh sẽ không thu thập những tiêu bản thực vật đó đâu đúng không?”
Binh đoàn Long Cốt là binh đoàn thuần giết chóc, đương nhiên sẽ không đi gom mấy tiêu bản đó. Xa Chấn Nghiệp muốn nhờ cũng có thể lý giải.
Ôn Triệu Minh nghĩ trong đầu, thù lao anh đưa không nhiều lắm, quả thật so ra kém những tiêu bản bọn Xa Chấn Nghiệp muốn thu thập.
Xa Chấn Nghiệp đoán không ra Ôn Triệu Minh nghĩ cái gì, khẽ cắn môi nói: “Anh Ôn, nói thật địa hình nơi đó thật sự thực phức tạp, có một mảnh đầm lầy khác lạ, không có người dẫn đường cho các anh, thật không tốt a.”
Ôn Triệu Minh cười một tiếng, nghiêng nghiêng người qua, chân anh thực tiêu sái gác qua một bên đùi, tay chống trán nói: “Binh đoàn chúng tôi không thiếu dị năng giả thạch hệ.” Ngụ ý, cho dù có đầm lầy, cũng ứ sợ nhá.
Nụ cười của Xa Chấn Nghiệp cứng lại, ánh mắt không tự chủ được nhìn về hướng đôi chân mang giày da bóng loáng của Ôn Triệu Minh. Trong lòng buồn bực nghĩ, nghe nói đội phó này là một người tàn tật đứt cả hai chân, bộ dạng thế này, nhìn thế nào cũng không giống a
Mắt Ôn Triệu Minh sắc nhọn lên, Xa Chấn Nghiệp ho khan một tiếng nói: “Long Cốt gia đại nghiệp đại, bất quá chỉ tiện đường thôi. Tiểu đội mạo hiểm Xa Minh Tử chúng tôi sẽ cảm động nhớ thương nghĩa khí của Long Cốt. Những tiểu đội khác biết Long Cốt hào phóng như vậy, về sau có tin tốt gì khẳng định cũng vui vẻ hợp tác với Long Cốt.”
Ôn Triệu Minh nghe ra ý của Xa Chấn Nghiệp, khoảng thời gian này bởi vì chuyện của Vương Đan mà tin tức mặt trái của Long Cốt lan truyền quá nhanh, ý Xa Chấn Nghiệp là muốn giúp Long Cốt tăng danh vọng a.
Tròng mắt Ôn Triệu Minh chuyển một chút, mua bán này có thể làm. Coi như tiêu phí tuyên truyền đi.
Ôn Triệu Minh cười một tiếng, nói: ” Đoàn trưởng Xa nói đùa. Xa Minh Tử giúp chúng tôi dẫn đường, sao có thể không cho thù lao chứ. Trên đường đi tiêu bản các anh thu thập tự nhiên là của các anh.”
Ôn Triệu Minh tự nhiên sẽ không thật sự không cho thù lao, vậy không phải đặt đầu đề cho câu chuyện, lưu lại sơ hở sao.
Xa Chấn Nghiệp thấy anh đồng ý liền mừng không kìm được, cười nói: “Anh Ôn, Xa Minh Tử chúng tôi sẽ không khiến anh thất vọng, cho dù dị năng giả thạch hệ quý binh đoàn nhiều, nhưng có thể đỡ tốn sức cũng là chuyện tốt, không phải sao?”
Ôn Triệu Minh từ chối cho ý kiến cười cười, hai người xem như nói thành.
Bàn xong ngày xuất phát, Ôn Triệu Minh bước đi .
Chờ anh đi rồi, Xa Chấn Nghiệp thở phào, nhanh chóng lấy ra một cái di động, gọi đi.
Đối phương chuyển được, Xa Chấn Nghiệp vội nói: “Chuyện anh bảo tôi đã làm theo, anh có thể thả em tôi ra chưa? ”
Đối phương truyền đến một tiếng cười sung sướng, khen: “Làm tốt lắm. Ôn Triệu Minh không nghi chứ?”
Xa Chấn Nghiệp cắn răng nói: “Không có, tôi nói với hắn là vì muốn tiêu bản thực vật ở sào huyệt đại bàng ăn khỉ, hắn mới tin.”
Đối phương nói: “Em của anh hiện tại rất tốt, làm khách ở chỗ của tôi, ăn ngon uống mát, còn có quần áo đẹp mặc, vui đến quên nước Thục rồi đó chứ.”
Xa Chấn Nghiệp không tin hắn nói càn, thấp giọng quát: “Bàng Long Đình Anh đừng quá đáng. Tôi không quản anh làm sao biết trước người Long Cốt muốn tin của đại bàng ăn khỉ, cũng mặc kệ anh có mục đích gì, chuyện anh phân phó tôi đều làm theo Dựa theo ước định trước đó anh nên thả em gái tôi ra Đừng nói không giữ lời. Đường đường một hội trưởng đại công hội mà đi nuốt lời, là muốn bị người ta nhạo báng, mất hết danh dự hả”
Bàng Long Đình khẽ cười bên kia điện thoại: “Anh thật biết ăn nói. Chúng ta đã thỏa thuận rồi, anh chỉ cần làm dựa theo lời tôi, tôi liền đảm bảo em gái của anh bình yên vô sự, sau đó còn thả nó về. Nhưng chuyện tôi phân phó anh còn chưa làm xong a.”
Xa Chấn Nghiệp ngây ngẩn cả người, không dám tin nói: “Anh bảo tôi yêu cầu Ôn Triệu Minh cho cùng Long Cốt đồng hành đến sào huyệt con đại bàng, tôi đã làm được”
Bàng Long Đình nhẹ giọng nói: “Hiện tại Ôn Triệu Minh chỉ đồng ý anh cùng đi, cũng không phải các anh đã đến sào huyệt đại bàng. Anh phải làm rõ sự thật này, tôi muốn anh làm cũng không phải một ước định bằng miệng như vậy”
Xa Chấn Nghiệp y như bị đánh một bạt tay, ủ rũ xuống.
Thấy hắn không lên tiếng, Bàng Long Đình bên kia nói: “Chỉ cần anh dẫn người Long Cốt dựa theo lộ tuyến đi một chuyến, tôi tự nhiên sẽ thả em của anh. Anh nhớ kỹ, lộ tuyến đã xác định sẵn, trên đường không thể có chút sai lầm, bằng không em của anh mất mạng, nhưng chớ có trách tôi”
Nói xong câu đó, Bàng Long Đình không để ý Xa Chấn Nghiệp phản ứng thế nào liền cạch một tiếng gác điện thoại.
Bàng Long Đình đưa di động cho người bên cạnh, thủ hạ tâm phúc kia nói: “Đại ca, chúng ta cũng đâu cần nhất định phải đối đầu với Long Cốt? Vân công tử bất quá là một tên nhà giàu đã hết thời, tài sản trong nhà đều bị chúng ta lấy hết. Trước đó cũng dựa theo yêu cầu gây rối của hắn, đã từng khiêu khích một lần, còn đánh một trận. Làm như vậy đã đủ. Không cần lúc này còn theo tới chỗ đại bàng ăn khỉ ngáng chân a? Rất có thể cũng lan đến chúng ta đó.”
Bàng Long Đình ngã vào ghế nằm, lườm hắn một cái quát: “Mày biết mẹ gì Vân công tử đã không có giá trị áp bức, vì chút lợi nhỏ như thế, không đáng lão đại mày lấy thân phạm hiểm.”
Tâm phúc bị trừng rụt cổ, thật cẩn thận hỏi: “Vậy tại sao?”
Bàng Long Đình nói: “Một núi không chứa được hai hổ, biết chưa?”
Miệng Tâm phúc giật giật, vẫn không nói gì.
Bàng Long Đình hừ lạnh một tiếng nói: “Không cần coi thường nghiệp đoàn Bình Nam đa số đều là người thường kia, Long Cốt chính là binh đoàn có bối cảnh quân đội. Mày thấy binh đoàn nào có thể kiếm ra nhiều trang bị quân chế như vậy chưa? Còn có, mục tiêu lần này của chúng ta không khác, là súng sứ thép độc nhất vô nhị trên toàn thế giới do tiến sĩ Âu Dương chế tạo Nếu muốn đoạt lấy mà không có hậu hoạn, đây là cơ hội duy nhất.”
Lôi Đình Phong Vân cũng đã nối quan hệ với bộ vũ khí quân bộ, Long Cốt có thể bắt được súng năng lượng, Lôi Đình Phong Vân tự nhiên cũng biết đến .
Súng năng lượng trong tay Phó Sử Ngọ còn có thể miễn cưỡng dùng, nhưng trong mắt Lôi Đình Phong Vân chính là vô ít. Nhân viên khai phá bộ Vũ khí, cũng đã nói với họ muốn súng càng tốt, liền đi tìm Âu Dương Thành viện khoa học.
Âu Dương Thành đáp ứng Phó Sử Ngọ làm súng, là trả giá bán mình. Bên này Bàng Long Đình lại càng không có tư bản gì đi đả động Âu Dương Thành .
Âu Dương Thành là một người rất độc lập, bạn tốt duy nhất là tiến sĩ Tả còn quý giá hơn ông, hai người ra vào ngủ nghỉ đều không rời khỏi Phái thành, Bàng Long Đình căn bản không thể xuống tay. Chỉ có thể nhắm vào hai thanh súng lục Âu Dương Thành định chế cho Phó Sử Ngọ kia.
Trực tiếp giật thì giật không lại, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
Cũng mệt tiến sĩ Tả muốn đại bàng ăn khỉ, lại ủy thác cho Long Cốt giúp họ lấy được cơ hội. Chuyện này tiết lộ ra ngoài, cũng nhờ viện khoa học khá cởi mở, mở toang cánh cửa mời người vào nghiên cứu. Xếp một nằm vùng vào, hỏi thăm cái gì cũng rất dễ dàng .
Cách của Bàng Long Đình chính là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, chờ hắn giết chết lũ người Binh đoàn Long Cốt, thu vào một khẩu súng. Không có vật chủ, khẩu còn lại không phải càng dễ lấy hơn sao.
Bàng Long Đình sớm biết tin Xa Minh Tử phát hiện đại bàng ăn khỉ hơn bọn Long Cốt một bước, lại bắt con tin đe dọa, bố trí hạ bẫy rập.
Tội nghiệp anh Minh FA, bị chói mù mắt tró rồi đúng hem ¬¬ Em hiểu em hiểu mà
Truyện đã edit đc 2/3 chặng đường rồi, tui có cái tật hết sức ba trấm là mỗi lần edit tới cuối lại thấy lười lười, k muốn làm tiếp… thiệt bó tay =.,= Thoai, đi coi phim đây mọi người ạ [Lượn] Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.