Chương 9: Khách Sáo Quá Rồi
Đông bán noãn
24/08/2023
Nhưng bởi vì dáng vẻ mềm mại đáng yêu cùng khí chất của nàng, hình ảnh cô yên lặng chấp nhận nhìn giống như là bị bắt nạt, chịu ủy khuất, càng khiến cho mọi người tức giận và chán ghét.
Bản thân cô cũng tự hỏi, nếu không phải biết thân thể nguyên thân thật sự đến mức dầu hết đèn khô, lực bất tòng tâm. Nếu cô đơn thuần đứng ở lập trường của thanh niên trí thức khác nhìn vào thì Phong Tri Ý có lẽ cũng không thích nguyên thân.
Dù sao người ta cũng không phải cha mẹ ruột của cô ấy, đều là thanh niên trí thức mới quen biết không lâu, thân phận bình thường, cũng cần xuống ruộng làm việc kiếm công điểm, có ai lại chịu phiền phức phục vụ và nhân nhượng cô ấy chứ?
Cho nên, Phong Tri Ý là thật lòng thay nguyên thân xin lỗi mọi người:
"Ở chỗ này, tôi lấy canh thay rượu, thật lòng xin lỗi các vị. Trước kia, đã gây nhiều phiền toái cho mọi người rồi.”
Nói xong, cô một tay che chắn, một tay nâng bát uống một hớp canh.
Mọi người sửng sốt, dường như không ngờ Phong Tri Ý lại thẳng thắn như vậy.
Mấy nam thanh niên trí thức do Phạm Khải Minh đứng đầu vội vàng xua tay:
"Chuyện này có cái gì mà xin lỗi, thân thể cô không khỏe cũng không phải là cô muốn thế.”
“Đúng vậy!”
Có vài người không khỏi chột dạ mình trước kia có phải quá đáng quá hay không, vội vàng giải thích:
"Chúng tôi không có so đo, thật đấy, cô cũng đừng quá để ý như vậy.”
Phong Tri Ý không tỏ rõ ý kiến, cô cười cười:
"Mọi người không so đo là mọi người độ lượng, tôi không thể coi như không có chuyện này.”
“Vì vậy, ngoài bàn thức ăn này, tôi đã mua một túi gạo, một túi bột mì và một thùng dầu để trong nhà bếp, đây coi như là tôi một món quà cuộc lỗi cho những gì tôi đã làm mọi người khó chịu trong quá khứ.”
Mọi người há hốc mồm hoặc là kinh ngạc hô lên.
Phạm Khải Minh vội vàng nói:
"Cô quá nặng lời rồi, vấp ngã là chuyện thường tình của con người, sao lại cần cô bồi thường quý giá như vậy chứ?”
“Đây không chỉ là lời xin lỗi của tôi, mà còn là tâm ý của tôi đối với tất cả mọi người nữa."
Phong Tri Ý nói xong lại nâng bát:
"Với tất cả sự kính trọng, tôi xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã rộng lượng, bao dung và quan tâm đến tôi trong thời gian qua.”
Các thanh niên trí thức nghe thấy vậy thì trong lòng thoải mái nâng bát đáp lễ:
"Khách sáo, khách sáo quá rồi, mọi người đều là thanh niên trí thức, vốn dĩ nên chăm sóc lẫn nhau.”
Kể từ đó, hầu hết sự bất mãn của thanh niên trí thức đối với nguyên thân đều được Phong Tri Ý giải quyết dễ dàng.
Đây coi như là thiện ý của nguyên thân đối với thế giới này đi. Cũng vì người mới như cô kết nối một mối quan hệ tốt đẹp.
Bản thân cô cũng tự hỏi, nếu không phải biết thân thể nguyên thân thật sự đến mức dầu hết đèn khô, lực bất tòng tâm. Nếu cô đơn thuần đứng ở lập trường của thanh niên trí thức khác nhìn vào thì Phong Tri Ý có lẽ cũng không thích nguyên thân.
Dù sao người ta cũng không phải cha mẹ ruột của cô ấy, đều là thanh niên trí thức mới quen biết không lâu, thân phận bình thường, cũng cần xuống ruộng làm việc kiếm công điểm, có ai lại chịu phiền phức phục vụ và nhân nhượng cô ấy chứ?
Cho nên, Phong Tri Ý là thật lòng thay nguyên thân xin lỗi mọi người:
"Ở chỗ này, tôi lấy canh thay rượu, thật lòng xin lỗi các vị. Trước kia, đã gây nhiều phiền toái cho mọi người rồi.”
Nói xong, cô một tay che chắn, một tay nâng bát uống một hớp canh.
Mọi người sửng sốt, dường như không ngờ Phong Tri Ý lại thẳng thắn như vậy.
Mấy nam thanh niên trí thức do Phạm Khải Minh đứng đầu vội vàng xua tay:
"Chuyện này có cái gì mà xin lỗi, thân thể cô không khỏe cũng không phải là cô muốn thế.”
“Đúng vậy!”
Có vài người không khỏi chột dạ mình trước kia có phải quá đáng quá hay không, vội vàng giải thích:
"Chúng tôi không có so đo, thật đấy, cô cũng đừng quá để ý như vậy.”
Phong Tri Ý không tỏ rõ ý kiến, cô cười cười:
"Mọi người không so đo là mọi người độ lượng, tôi không thể coi như không có chuyện này.”
“Vì vậy, ngoài bàn thức ăn này, tôi đã mua một túi gạo, một túi bột mì và một thùng dầu để trong nhà bếp, đây coi như là tôi một món quà cuộc lỗi cho những gì tôi đã làm mọi người khó chịu trong quá khứ.”
Mọi người há hốc mồm hoặc là kinh ngạc hô lên.
Phạm Khải Minh vội vàng nói:
"Cô quá nặng lời rồi, vấp ngã là chuyện thường tình của con người, sao lại cần cô bồi thường quý giá như vậy chứ?”
“Đây không chỉ là lời xin lỗi của tôi, mà còn là tâm ý của tôi đối với tất cả mọi người nữa."
Phong Tri Ý nói xong lại nâng bát:
"Với tất cả sự kính trọng, tôi xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã rộng lượng, bao dung và quan tâm đến tôi trong thời gian qua.”
Các thanh niên trí thức nghe thấy vậy thì trong lòng thoải mái nâng bát đáp lễ:
"Khách sáo, khách sáo quá rồi, mọi người đều là thanh niên trí thức, vốn dĩ nên chăm sóc lẫn nhau.”
Kể từ đó, hầu hết sự bất mãn của thanh niên trí thức đối với nguyên thân đều được Phong Tri Ý giải quyết dễ dàng.
Đây coi như là thiện ý của nguyên thân đối với thế giới này đi. Cũng vì người mới như cô kết nối một mối quan hệ tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.