Chương 46: Ngã Nhào
Đông bán noãn
25/08/2023
Chàng trai thử đứng lên, có thể do giữ nguyên một tư thế quỳ quá lâu, cái chân còn nguyên vẹn kia của anh tê dại như không có cảm giác, rất khó đứng thẳng.
Nhất là cái chân què kia của anh, chỉ cần chạm đất một chút thì vô cùng đau đớn.
Trong nháy mắt đau quá khiến anh đứng không vững, anh vội vàng dựa vào thân cây bên cạnh.
Nhưng trời quá tối, người gần trước mắt anh cũng không thấy rõ, thân cây mà anh đoán bên cạnh thực tế là một khoảng trống.
Cả người anh ngã nhào về phía trước, vậy mà nhào thẳng tới trên người cô gái, ôm một cái đầy mềm mại.
Chàng trai kinh ngạc, mặt nóng lên, vội vàng vội vàng luống cuống đứng lên.
"Đây, rất xin lỗi.”
Nhưng chân vừa chạm đất liền đau thấu tim, đau đến nỗi anh hét lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra!
"Không sao, không sao."
Phong Tri Ý không phải là người của thời đại này, nên cô không có quá để ý, vội vàng đỡ eo anh:
"Anh cứ dựa vào tôi là được, chân quá đau thì không cần chạm đất.”
Chàng trai nhấc chân què kia chậm lại, tay sờ sờ bên cạnh, cuối cùng sờ được vào thân cây, anh nhịn tê, vịn thân cây đứng bằng một chân:
"Không sao, tôi có thể tự đứng được.”
Phong Tri Ý cũng không buông anh ra, mà lại đưa tay sờ trán anh:
"Anh bị sốt à? Nhà anh ở đâu? Nhanh lên, tôi đưa anh trở về.”
"Không được."
Chàng trai từ chối cô:
"Nếu bây giờ tôi đi, ngày mai bọn họ tới đây không thấy tôi, sẽ cưỡng từ đoạt lý vu khống tôi đã lén chạy từ lâu, vậy sẽ bị trừng phạt gấp bội.”
Phong Tri Ý chửi thề trong lòng một câu:
"Vậy chúng ta đến dưới mái hiên nhà ăn đi, ít nhất tránh mưa đã.”
“Khi nào trời sáng, lại trói anh sau. Dù sao đã muộn như vậy rồi, sẽ không có ai đến giám sát anh.”
Lúc này mưa phùn rậm rạp còn đang tung bay, hơn nữa nhiệt độ nửa đêm thấp, người này lại đang phát sốt, nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng phải là muốn lấy mạng người sao?
Chàng trai im lặng, rồi mới nhẹ nhàng nói một tiếng:
"Được."
Sau đó được Phong Tri Ý dìu, anh khập khiễng đi đến dưới mái hiên nhà ăn, ngồi chính xác xuống bên cạnh đống rơm rạ khô ráo.
"Cô có thể nhìn thấy rõ sao?"
Chàng trai đã cảm thấy kỳ quái từ lâu, theo lý trời tối đến mức đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón tay như vậy, thì tháo dây thừng chắc chắn cần phải mò mẫm.
Nhưng lúc nãy khi cô ấy tháo dây thừng cho mình thì cô ấy không chạm vào mình chút nào, giống như không bị ảnh hưởng bởi bóng tối tý nào vậy.
Phong Tri Ý cười khẽ một tiếng không nói gì, đều là trời tối như nhau, mắt thường giống nhau, anh nhìn không thấy thì làm sao cô nhìn thấy được?
Nhất là cái chân què kia của anh, chỉ cần chạm đất một chút thì vô cùng đau đớn.
Trong nháy mắt đau quá khiến anh đứng không vững, anh vội vàng dựa vào thân cây bên cạnh.
Nhưng trời quá tối, người gần trước mắt anh cũng không thấy rõ, thân cây mà anh đoán bên cạnh thực tế là một khoảng trống.
Cả người anh ngã nhào về phía trước, vậy mà nhào thẳng tới trên người cô gái, ôm một cái đầy mềm mại.
Chàng trai kinh ngạc, mặt nóng lên, vội vàng vội vàng luống cuống đứng lên.
"Đây, rất xin lỗi.”
Nhưng chân vừa chạm đất liền đau thấu tim, đau đến nỗi anh hét lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra!
"Không sao, không sao."
Phong Tri Ý không phải là người của thời đại này, nên cô không có quá để ý, vội vàng đỡ eo anh:
"Anh cứ dựa vào tôi là được, chân quá đau thì không cần chạm đất.”
Chàng trai nhấc chân què kia chậm lại, tay sờ sờ bên cạnh, cuối cùng sờ được vào thân cây, anh nhịn tê, vịn thân cây đứng bằng một chân:
"Không sao, tôi có thể tự đứng được.”
Phong Tri Ý cũng không buông anh ra, mà lại đưa tay sờ trán anh:
"Anh bị sốt à? Nhà anh ở đâu? Nhanh lên, tôi đưa anh trở về.”
"Không được."
Chàng trai từ chối cô:
"Nếu bây giờ tôi đi, ngày mai bọn họ tới đây không thấy tôi, sẽ cưỡng từ đoạt lý vu khống tôi đã lén chạy từ lâu, vậy sẽ bị trừng phạt gấp bội.”
Phong Tri Ý chửi thề trong lòng một câu:
"Vậy chúng ta đến dưới mái hiên nhà ăn đi, ít nhất tránh mưa đã.”
“Khi nào trời sáng, lại trói anh sau. Dù sao đã muộn như vậy rồi, sẽ không có ai đến giám sát anh.”
Lúc này mưa phùn rậm rạp còn đang tung bay, hơn nữa nhiệt độ nửa đêm thấp, người này lại đang phát sốt, nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng phải là muốn lấy mạng người sao?
Chàng trai im lặng, rồi mới nhẹ nhàng nói một tiếng:
"Được."
Sau đó được Phong Tri Ý dìu, anh khập khiễng đi đến dưới mái hiên nhà ăn, ngồi chính xác xuống bên cạnh đống rơm rạ khô ráo.
"Cô có thể nhìn thấy rõ sao?"
Chàng trai đã cảm thấy kỳ quái từ lâu, theo lý trời tối đến mức đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón tay như vậy, thì tháo dây thừng chắc chắn cần phải mò mẫm.
Nhưng lúc nãy khi cô ấy tháo dây thừng cho mình thì cô ấy không chạm vào mình chút nào, giống như không bị ảnh hưởng bởi bóng tối tý nào vậy.
Phong Tri Ý cười khẽ một tiếng không nói gì, đều là trời tối như nhau, mắt thường giống nhau, anh nhìn không thấy thì làm sao cô nhìn thấy được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.