Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em
Chương 12
Mộng Điệp
11/08/2020
"Ưm..." Cô cắn môi thừa nhận cậu cuồng tứ giữ lấy mình, mỗi một lần bị cậu hoàn toàn tiến vào đều làm cho cô cảm thấy bị xé mở đau đớn, cô không dám kêu, chỉ có thể liều mạng kiềm chế, nhưng mà âm thanh than nhẹ vẫn theo miệng cô tiếp tục phát ra.
"Phốc! Phốc!" Tiếng nước cùng âm thanh thân thể va chạm, ở nơi cửa huyệt nho nhỏ đang cất chứa cự vật thô to nóng bỏng không ngừng phát ra, phổ ra một khúc nhạc dâm mỹ.
hoa huy*t đã lâu chưa được cậu cuồng cắm, nay khi được cự long thô to của cậu luật động hoa kính trào ra chất lỏng ẩm ướt cắn chặt lấy cự vật, kìm lại nơi thô to của cậu, thịt vách tường mềm mại thủy mật cùng dương v*t thô to theo từng động tác cậu luật động càng lúc càng nhanh ma sát giao cấu, khoái cảm ầm ầm kéo tới.
Cậu rút ra cự long tráng kiện đang chôn sâu trong cơ thể cô, nắm lấy đỉnh nhẹ run rẩy, đem lửa nóng dung nham phun lên miệng thịt đang không ngừng co rút. Miệng âm hộ mềm mại tiên diễm tức khắc bị tinh dịch màu trắng xối ướt, trên cánh hoa, thịt huyệt khẩu, từng chút từng chút nhỏ xuống rơi trên mặt đất.
Toàn bộ thân thể Tần Linh xụi lơ trên mặt đất, toàn thân mềm nhũn không còn một chút khí lực.
Tần Thụy ôm cô lên, giúp cô kéo quần lên, chính khóa quần cậu lại không có kéo, cự long thô lớn vẫn đứng thẳng như cũ thình lình ở giữa hai chân, lắc lư theo động tác của cậu. Cậu cẩn thận giúp cô kéo sửa lại y phục, mặc áo vào cho cô, ngón tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang thất thần.
Tần Linh tựa ở trước ngực cậu, hoàn toàn mặc cho cậu loay hoay. Cứng rắn của cậu chặt chẽ đặt sát trên thân thể cô.
"Nơi đó còn đau không?"
Cô chậm rãi lắc lắc đầu, đem thân thể dán chặt vào tường hơn.
"Mệt mỏi? Mới một lần thôi mà!" Cậu nắm lầy cằm cô, đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn đang thất thần, cúi đầu hôn lên đôi môi tinh mịn.
Tần Linh nhắm hai mắt tiếp nhận nụ hôn của cậu, nụ hôn của cậu tựa như cơn mưa tươi mát rơi trên đôi môi cô, nhẵn nhụi ôn nhu, giống như con mưa nhỏ theo cơn gió nhẹ bay qua.
Nhưng thần trí của Tần Linh vốn đang mệt mỏi nên cô không hề cảm nhận được sự dịu dàng từ người thiếu niên này,
Tần Linh hơi đẩy nhẹ cậu ra, cố gắng đứng vững, hiện giờ cơ thể cô thật khó chịu. Trước ngực từng đợt co quắp đau đớn, dưới hạ thân dính ngấy, làm cô cảm giác mình thật dơ bẩn. Dấu vết vừa hoan ái cùng với tinh dịch của chàng trai ấy tất cả đều phun ở hạ thể cô, cô muốn nhanh chóng về nhà để tắm rửa thật sạch sẽ.
"Tôi muốn đi về." Cô nhẹ nhàng nói.
"Tôi đưa cô về." cậu bình tĩnh nói.
"Không cần đâu!" Tần Linh vội vàng từ chối.
Chàng trai nhanh chóng nắm lấy bả vai cô, bắt cô nhìn thẳng chính mình, "Cô giáo, tôi có thể tạm thời chấp nhận việc cô chưa thích tôi. Nhưng tôi không thể chấp nhận được việc cô luôn từ chối không muốn tiếp xúc với tôi."
Nhìn đôi mắt lạnh nhạt nhưng đầy sự kiên định của cậu, cô cảm thấy không những thân thể mình đau mà đầu cô cũng bắt đầu ong ong.
Cô lưỡng lự một chút, cuối cùng đành gật đầu đồng ý để cậu đưa cô về.
...
Đã nhiều ngày Tần Linh né tránh Tần Thụy, kể từ hôm cô bị thương ở ngực. Nhiều lúc có tiết dạy trong lớp, ánh mắt cậu nhìn cô chằm chằm nhưng cô vẫn nhanh chóng ngoảnh mặt đi, xem như không thấy.
Đang đi trên hành lang dài, nhìn thấy một bóng người hiện lên trước mắt cô, cô vô thức dừng lại bước chân, ngẩng đầu.
Trong hành lang một cậu bé có thân người cao lớn tráng kiên đang đưa lưng về phía cô, khom lưng, dùng tay che nửa gương mặt, men theo vách tường tiến về phía trước.
Mã Hoằng Vũ!
Nhìn thấy thân người cao của cậu bé hai mắt trốn tránh, khom người đi về phía trước bộ dáng rụt rè e sợ bị cô nhìn thấy, trong lòng cô không khỏi buồn cười.
"Mã Hoằng Vũ!" Chỉ sợ là cậu bé này lại đi gây họa rồi!
Cậu vẫn tiến về phía trước, tăng nhanh tốc độ.
"Mã Hoằng Vũ, em đứng lại cho cô!" Cô tiến lên vỗ vai cậu.
Nam sinh đứng lên, dùng tay che mặt, xuyên qua kẽ tay nhìn cô.
"Mã Hoằng Vũ, không cần giả bộ, cô đã nhìn ra." Thanh âm của cô tràn đầy uy nghiêm.
"Cô giáo... Cô giáo Tần!" Mã Hoằng Vũ gãi gãi đầu, xông tới trước mặt cô cười hì hì, rồi lập tức nhe răng, nhếch miệng.
Tần Linh ngây ngẩn cả người, bởi vì trên mặt Mã Hoằng Vũ dường như mở tiệm tạp hóa, một khối xanh một khối tím. Bình thường, đều là cậu ta đem người khác đánh thành như vậy, cô luôn luôn giúp cậu ta giải quyết hậu quả, mà bây giờ, là ai ở R.Y này có thể làm cho người vẫn làm mưa làm gió như Mã Hoằng Vũ bị đánh thành như vậy?
"Đây là có chuyện gì?" Cô bính bính mặt của cậu.
"A..." Mã Hoằng Vũ bị đau kêu lên.
"Cô giáo không thể đối với em ôn nhu một chút sao?" Cậu bụm mặt lầm bầm.
"Mặt của em làm sao vậy? Em lại đánh nhau đúng hay không? Em không phải đã nói sẽ sửa đổi sao, lần trước em đã cam đoan qua nếu như tái phạm em sẽ bị xử lý như thế nào còn nhớ hay không?"
"Sẽ... sẽ đánh vào miệng một nghìn cái, còn có... Cô giáo sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho ba em để cho ba xử lý em..."
"Còn nhớ rất rõ ràng a." Tần Linh gật đầu. "Thế nhưng bây giờ vì sao lại tái phạm?"
"Không phải... em không có đánh ai." Mã Hoằng Vũ rất nhanh nói, "Là em... nhìn thấy một nữ sinh đặc biệt xinh đẹp, mắt nhìn thẳng, không cẩn thận đụng vào cây, hơn nữa còn cái cây thô nhất trường học..."
Tần Linh tức giận vô cùng mà cười.
Mã Hoằng Vũ thấy cô cười, cũng ôm lấy đầu cười rộ lên.
"Còn dám cười!"
Mã Hoằng Vũ lập tức thu lại tươi cười, đứng thẳng người.
"Lại nói dối, em mỗi lần nói dối mắt sẽ không dám nhìn thẳng cô."
"Em không có..." Thanh âm càng ngày càng thấp.
Tần Linh lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trong danh bạ điện thoại.
"Cô bây giờ sẽ gọi điện thoại cho ba của em..."
"Cô giáo." Mã Hoằng Vũ tiến lên nắm lấy tay cô, "Đừng gọi điện thoại tìm ba em, ba sẽ đánh chết em, thực sự em nói, cái gì cũng đều nói."
Tần Linh dừng tay, kỳ thực cô cũng chỉ là muốn hù dọa cậu, chiêu này quả nhiên dùng rất được.
"Cô giáo, em muốn trở về phòng học rồi nói."
"Được rồi."
Vừa đẩy cửa phòng học ra, cô liền bắt gặp Tần Thụy đang cầm túi xách từ chỗ ngồi bước ra, cậu thấy cô bước vào thì đứng lại nhìn cô chằm chằm, thân thể Tần Linh liền trở nên cứng ngắc, cô có cảm giác muốn bỏ chạy.
Cô hít sâu một cái, rồi nói với cậu: "Lớp trưởng, em khoan hãy về đã."
Tần Thụy nghe cô nói vậy thì vẫn không dừng lại, đi đến chỗ cô, Tần Linh cảm giác tim mình đập thình thịch, cô sợ cậu sẽ làm ra hành động gì quá đáng, thế nhưng cậu chỉ lạnh nhạt đứng trước mặt cô, sau đó lại chuyển sang nhìn gương mặt đang bị thương của Mã Hoằng Vũ, tư thái kia giống như vương tử ngạo nghễ nhìn xuống con dân của mình.
Tần Linh nghiên đầu, nhìn thấy ánh mắt Mã Hoằng Vũ có chút né tránh không dám nhìn thẳng, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái.
"Mã Hoằng Vũ, hiện tại tất cả mọi người đều ở đây, nói đi, rốt cuộc là em lại cùng ai đánh nhau? Cô nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt Mã Hoằng Vũ nhanh chóng liếc qua nhìn Nghê Na đang lo lắng nhìn Tần Thụy, ánh mắt của cậu ta bỗng nhiên tối lại, hai tay nắm chặt, đầu hơi cúi xuống.
Trong phòng truyền đến tiếng học sinh xôn xao bàn luận, bọn họ nhỏ giọng nghị luận không biết kẻ nào dám đem "đại ca" số một trường R.Y - Mã Hoằng Vũ đánh thành bộ dạng thảm hại như vậy, có vài người còn lén lút nhìn Mã Hoằng Vũ, trong lòng thầm than Mã Hoằng Vũ cũng có ngày bị đánh thành như vậy, ông trời quả nhiên rất công bằng a.
Bọn họ nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, rốt cuộc người kia là thần thánh phương nào.
"Mã Hoằng Vũ!" Tần Linh lại lần nữa thúc giục.
"Cô giáo!" Mã Hoằng Vũ đột nhiên ngẩng đầu, "Lần này không phải em tìm người ta đánh nhau mà là người ta tìm em để đánh."
Bạn học cả lớp đều ô lên một mảnh, không tin vào lỗ tai của mình, ai lại rảnh rỗi không có việc gì làm, dám đi trên chọc con trai đại ca xã hội đen vậy chứ, trừ phi kẻ đó đầu óc có vấn đề.
"Ngươi kia là ai?" Tần Linh theo cậu ta hỏi.
"Là..." Mã Hoằng Vũ nhìn Nghê Na một cái, thấy cô bé đang lo lắng nhìn cậu rồi, cậu cắn răng một cái, ngón tay chỉ về phía người kế bên cô: "Hắn!"
Trong phòng học nhất thời yên tĩnh, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về chàng trai đang đứng dựa vào cửa.
Tần Linh cũng sửng sốt, không tự chủ được nhìn về phía cửa.
Tần Thụy mang theo túi sách vẫn đứng ở đó, trên người mặc đồng phục học sinh màu đen, trang phục bình thường hoàn toàn không thể che lắp được phong thái tuấn mỹ phóng đãng của cậu, cậu đứng ở đằng kia, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của mọi người.
"Phốc! Phốc!" Tiếng nước cùng âm thanh thân thể va chạm, ở nơi cửa huyệt nho nhỏ đang cất chứa cự vật thô to nóng bỏng không ngừng phát ra, phổ ra một khúc nhạc dâm mỹ.
hoa huy*t đã lâu chưa được cậu cuồng cắm, nay khi được cự long thô to của cậu luật động hoa kính trào ra chất lỏng ẩm ướt cắn chặt lấy cự vật, kìm lại nơi thô to của cậu, thịt vách tường mềm mại thủy mật cùng dương v*t thô to theo từng động tác cậu luật động càng lúc càng nhanh ma sát giao cấu, khoái cảm ầm ầm kéo tới.
Cậu rút ra cự long tráng kiện đang chôn sâu trong cơ thể cô, nắm lấy đỉnh nhẹ run rẩy, đem lửa nóng dung nham phun lên miệng thịt đang không ngừng co rút. Miệng âm hộ mềm mại tiên diễm tức khắc bị tinh dịch màu trắng xối ướt, trên cánh hoa, thịt huyệt khẩu, từng chút từng chút nhỏ xuống rơi trên mặt đất.
Toàn bộ thân thể Tần Linh xụi lơ trên mặt đất, toàn thân mềm nhũn không còn một chút khí lực.
Tần Thụy ôm cô lên, giúp cô kéo quần lên, chính khóa quần cậu lại không có kéo, cự long thô lớn vẫn đứng thẳng như cũ thình lình ở giữa hai chân, lắc lư theo động tác của cậu. Cậu cẩn thận giúp cô kéo sửa lại y phục, mặc áo vào cho cô, ngón tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang thất thần.
Tần Linh tựa ở trước ngực cậu, hoàn toàn mặc cho cậu loay hoay. Cứng rắn của cậu chặt chẽ đặt sát trên thân thể cô.
"Nơi đó còn đau không?"
Cô chậm rãi lắc lắc đầu, đem thân thể dán chặt vào tường hơn.
"Mệt mỏi? Mới một lần thôi mà!" Cậu nắm lầy cằm cô, đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn đang thất thần, cúi đầu hôn lên đôi môi tinh mịn.
Tần Linh nhắm hai mắt tiếp nhận nụ hôn của cậu, nụ hôn của cậu tựa như cơn mưa tươi mát rơi trên đôi môi cô, nhẵn nhụi ôn nhu, giống như con mưa nhỏ theo cơn gió nhẹ bay qua.
Nhưng thần trí của Tần Linh vốn đang mệt mỏi nên cô không hề cảm nhận được sự dịu dàng từ người thiếu niên này,
Tần Linh hơi đẩy nhẹ cậu ra, cố gắng đứng vững, hiện giờ cơ thể cô thật khó chịu. Trước ngực từng đợt co quắp đau đớn, dưới hạ thân dính ngấy, làm cô cảm giác mình thật dơ bẩn. Dấu vết vừa hoan ái cùng với tinh dịch của chàng trai ấy tất cả đều phun ở hạ thể cô, cô muốn nhanh chóng về nhà để tắm rửa thật sạch sẽ.
"Tôi muốn đi về." Cô nhẹ nhàng nói.
"Tôi đưa cô về." cậu bình tĩnh nói.
"Không cần đâu!" Tần Linh vội vàng từ chối.
Chàng trai nhanh chóng nắm lấy bả vai cô, bắt cô nhìn thẳng chính mình, "Cô giáo, tôi có thể tạm thời chấp nhận việc cô chưa thích tôi. Nhưng tôi không thể chấp nhận được việc cô luôn từ chối không muốn tiếp xúc với tôi."
Nhìn đôi mắt lạnh nhạt nhưng đầy sự kiên định của cậu, cô cảm thấy không những thân thể mình đau mà đầu cô cũng bắt đầu ong ong.
Cô lưỡng lự một chút, cuối cùng đành gật đầu đồng ý để cậu đưa cô về.
...
Đã nhiều ngày Tần Linh né tránh Tần Thụy, kể từ hôm cô bị thương ở ngực. Nhiều lúc có tiết dạy trong lớp, ánh mắt cậu nhìn cô chằm chằm nhưng cô vẫn nhanh chóng ngoảnh mặt đi, xem như không thấy.
Đang đi trên hành lang dài, nhìn thấy một bóng người hiện lên trước mắt cô, cô vô thức dừng lại bước chân, ngẩng đầu.
Trong hành lang một cậu bé có thân người cao lớn tráng kiên đang đưa lưng về phía cô, khom lưng, dùng tay che nửa gương mặt, men theo vách tường tiến về phía trước.
Mã Hoằng Vũ!
Nhìn thấy thân người cao của cậu bé hai mắt trốn tránh, khom người đi về phía trước bộ dáng rụt rè e sợ bị cô nhìn thấy, trong lòng cô không khỏi buồn cười.
"Mã Hoằng Vũ!" Chỉ sợ là cậu bé này lại đi gây họa rồi!
Cậu vẫn tiến về phía trước, tăng nhanh tốc độ.
"Mã Hoằng Vũ, em đứng lại cho cô!" Cô tiến lên vỗ vai cậu.
Nam sinh đứng lên, dùng tay che mặt, xuyên qua kẽ tay nhìn cô.
"Mã Hoằng Vũ, không cần giả bộ, cô đã nhìn ra." Thanh âm của cô tràn đầy uy nghiêm.
"Cô giáo... Cô giáo Tần!" Mã Hoằng Vũ gãi gãi đầu, xông tới trước mặt cô cười hì hì, rồi lập tức nhe răng, nhếch miệng.
Tần Linh ngây ngẩn cả người, bởi vì trên mặt Mã Hoằng Vũ dường như mở tiệm tạp hóa, một khối xanh một khối tím. Bình thường, đều là cậu ta đem người khác đánh thành như vậy, cô luôn luôn giúp cậu ta giải quyết hậu quả, mà bây giờ, là ai ở R.Y này có thể làm cho người vẫn làm mưa làm gió như Mã Hoằng Vũ bị đánh thành như vậy?
"Đây là có chuyện gì?" Cô bính bính mặt của cậu.
"A..." Mã Hoằng Vũ bị đau kêu lên.
"Cô giáo không thể đối với em ôn nhu một chút sao?" Cậu bụm mặt lầm bầm.
"Mặt của em làm sao vậy? Em lại đánh nhau đúng hay không? Em không phải đã nói sẽ sửa đổi sao, lần trước em đã cam đoan qua nếu như tái phạm em sẽ bị xử lý như thế nào còn nhớ hay không?"
"Sẽ... sẽ đánh vào miệng một nghìn cái, còn có... Cô giáo sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho ba em để cho ba xử lý em..."
"Còn nhớ rất rõ ràng a." Tần Linh gật đầu. "Thế nhưng bây giờ vì sao lại tái phạm?"
"Không phải... em không có đánh ai." Mã Hoằng Vũ rất nhanh nói, "Là em... nhìn thấy một nữ sinh đặc biệt xinh đẹp, mắt nhìn thẳng, không cẩn thận đụng vào cây, hơn nữa còn cái cây thô nhất trường học..."
Tần Linh tức giận vô cùng mà cười.
Mã Hoằng Vũ thấy cô cười, cũng ôm lấy đầu cười rộ lên.
"Còn dám cười!"
Mã Hoằng Vũ lập tức thu lại tươi cười, đứng thẳng người.
"Lại nói dối, em mỗi lần nói dối mắt sẽ không dám nhìn thẳng cô."
"Em không có..." Thanh âm càng ngày càng thấp.
Tần Linh lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trong danh bạ điện thoại.
"Cô bây giờ sẽ gọi điện thoại cho ba của em..."
"Cô giáo." Mã Hoằng Vũ tiến lên nắm lấy tay cô, "Đừng gọi điện thoại tìm ba em, ba sẽ đánh chết em, thực sự em nói, cái gì cũng đều nói."
Tần Linh dừng tay, kỳ thực cô cũng chỉ là muốn hù dọa cậu, chiêu này quả nhiên dùng rất được.
"Cô giáo, em muốn trở về phòng học rồi nói."
"Được rồi."
Vừa đẩy cửa phòng học ra, cô liền bắt gặp Tần Thụy đang cầm túi xách từ chỗ ngồi bước ra, cậu thấy cô bước vào thì đứng lại nhìn cô chằm chằm, thân thể Tần Linh liền trở nên cứng ngắc, cô có cảm giác muốn bỏ chạy.
Cô hít sâu một cái, rồi nói với cậu: "Lớp trưởng, em khoan hãy về đã."
Tần Thụy nghe cô nói vậy thì vẫn không dừng lại, đi đến chỗ cô, Tần Linh cảm giác tim mình đập thình thịch, cô sợ cậu sẽ làm ra hành động gì quá đáng, thế nhưng cậu chỉ lạnh nhạt đứng trước mặt cô, sau đó lại chuyển sang nhìn gương mặt đang bị thương của Mã Hoằng Vũ, tư thái kia giống như vương tử ngạo nghễ nhìn xuống con dân của mình.
Tần Linh nghiên đầu, nhìn thấy ánh mắt Mã Hoằng Vũ có chút né tránh không dám nhìn thẳng, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái.
"Mã Hoằng Vũ, hiện tại tất cả mọi người đều ở đây, nói đi, rốt cuộc là em lại cùng ai đánh nhau? Cô nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt Mã Hoằng Vũ nhanh chóng liếc qua nhìn Nghê Na đang lo lắng nhìn Tần Thụy, ánh mắt của cậu ta bỗng nhiên tối lại, hai tay nắm chặt, đầu hơi cúi xuống.
Trong phòng truyền đến tiếng học sinh xôn xao bàn luận, bọn họ nhỏ giọng nghị luận không biết kẻ nào dám đem "đại ca" số một trường R.Y - Mã Hoằng Vũ đánh thành bộ dạng thảm hại như vậy, có vài người còn lén lút nhìn Mã Hoằng Vũ, trong lòng thầm than Mã Hoằng Vũ cũng có ngày bị đánh thành như vậy, ông trời quả nhiên rất công bằng a.
Bọn họ nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, rốt cuộc người kia là thần thánh phương nào.
"Mã Hoằng Vũ!" Tần Linh lại lần nữa thúc giục.
"Cô giáo!" Mã Hoằng Vũ đột nhiên ngẩng đầu, "Lần này không phải em tìm người ta đánh nhau mà là người ta tìm em để đánh."
Bạn học cả lớp đều ô lên một mảnh, không tin vào lỗ tai của mình, ai lại rảnh rỗi không có việc gì làm, dám đi trên chọc con trai đại ca xã hội đen vậy chứ, trừ phi kẻ đó đầu óc có vấn đề.
"Ngươi kia là ai?" Tần Linh theo cậu ta hỏi.
"Là..." Mã Hoằng Vũ nhìn Nghê Na một cái, thấy cô bé đang lo lắng nhìn cậu rồi, cậu cắn răng một cái, ngón tay chỉ về phía người kế bên cô: "Hắn!"
Trong phòng học nhất thời yên tĩnh, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về chàng trai đang đứng dựa vào cửa.
Tần Linh cũng sửng sốt, không tự chủ được nhìn về phía cửa.
Tần Thụy mang theo túi sách vẫn đứng ở đó, trên người mặc đồng phục học sinh màu đen, trang phục bình thường hoàn toàn không thể che lắp được phong thái tuấn mỹ phóng đãng của cậu, cậu đứng ở đằng kia, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.