Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em
Chương 32
Mộng Điệp
11/08/2020
Tần Linh mở cửa phòng, thấy trong phòng tối om.
Cô đi tới mở đèn, nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế dựa nhìn ra ngoài cửa sổ. Thân hình của cậu như muốn hòa vào bóng đêm.
Cô đi tới, ngồi xuống cạnh cậu, nắm lấy tay cậu. "Sao thế? Sao lại không chịu ăn tối?"
Tần Thụy ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt cậu u oán nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh nhạt: "Anh không đói."
Nhìn thấy ánh mắt hờn dỗi cùng biểu hiện ghen tuông của cậu, đáy lòng cô thấy vừa buồn cười vừa tức giận.
"Ngoan nào. Chẳng phải em đã dặn anh phải ăn tối rồi uống thuốc sao. Vết thương trên người anh còn chưa khỏi. Nếu còn không chịu chăm sóc tốt bản thân mình thì khi nào mới hết chứ."
Nghe giọng nói lải nhải của cô, đáy lòng Tần Thụy tràn đầy hạnh phúc. Nhưng cảm giác hờn ghen vẫn còn quanh quẩn trong lòng. Im lặng một lát, cậu bình tĩnh hỏi cô như hỏi chuyện thời tiết: "Đã nói rõ với Lục Phong rồi sao?"
Tuy giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng khi nhìn vào mắt cậu, cô vẫn thấy sự khẩn trương trong đó.
Cô cười cười, trán cô cụng vào trán cậu: "Em đã nói rõ rồi. A Thụy à, em không thích anh vô cớ ghen tuông như vậy đâu. Hứa với em, sau này không được như vậy nữa, được không?"
Tần Thụy chột dạ lảng tránh ánh mắt của cô, suy nghĩ một chút, gật nhẹ đầu.
Cô cười khẽ, hôn nhẹ lên môi cậu, đứng lên nắm tay cô đi ra ngoài cửa: "Giờ thì ngoan ngoãn đi ăn tối nào. Em cũng đang rất đói bụng đó."
Mặt cậu hơi đỏ lên, một tay nắm chặt lấy tay cô, tay còn lại sờ lên khóe môi được cô hôn khi nãy. Ánh mắt u oán lạnh lùng khi nãy giờ đã tràn đầy vui vẻ hạnh phúc.
Chỉ có cô mới có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng của cậu. Khiến cho cậu từ địa ngục lên thiên đường trong nháy mắt.
...
Trong một căn biệt thư, ánh đèn sáng rực rỡ trong phòng khách tạo thành một hình ảnh ấm áp, Tần Thụy nằm trên ghế sô pha, đầu gối lên ngực Tần Linh, áo ngủ cậu mở rộng, giữa ngực lộ ra băng vải màu trắng cùng da thịt khỏe mạnh nhẵn mịn, cậu một tay cầm điều khiển từ xa thờ ơ thay đổi kênh truyền hình.
Thời gian cậu bị thương, vì để tiện cho việc chăm sóc cậu nên cô cũng không có đi dạy.
Tần Linh nhẹ ôm lấy đầu cậu, mặt của cậu cho vào giữa bầu ngực đầy ắp của cô, thỉnh thoảng chàng trai lại nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi nhẹ áp vào vú cô. Cô ngồi yên, hai tay nhẹ ôm lấy cậu, vuốt lưng cậu, đối với màn hình ti vi không biến hóa cô cũng không thấy hứng thú.
Bỗng chàng trai cười khẽ, hàm răng khẽ cắn lên bầu ngực Tần Linh một cái.
"Ưm..." Cô run lên, nhẹ nhàng đánh vào lưng cậu: "Đừng làm rộn."
Cậu xoay mặt nhìn cô một cái, hơi thở nóng ấm từ giữa môi cậu phả vào giữa ngực cô, "Anh cảm thấy hiện tại thật hạnh phúc." Vừa nói xong, một cái tay của cậu đã với vào trong áo bắt lấy một bên vú cô.
"Đừng!" Tần Linh dùng tay che chắn trước ngực, cũng đem tay cậu đè chặt lại nơi đó, "Trên người của anh còn có vết thương, không nên lộn xộn."
"Được." Đột nhiên Tần Thụy rất nghe lời, cậu rút tay ra, một lần nữa nằm lại trong ngực cô, "Thật mong giây phút này dừng lại mãi mãi."
Nghe cậu nói vậy, cô cũng cười khẽ. Hai tay ôm tấm lưng chàng trai, cùng cậu hưởng thụ không gian ấm áp tốt đẹp này.
Vết thương Tần Thụy chậm rãi chuyển biến tốt lên, nhưng mà cậu vẫn cần phải ở nhà tịnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, ở trường có một khóa học rất quan trọng, Tần Linh không có cách nào tiếp tục ở nhà chăm sóc cậu.
Trước khi cô ra khỏi cửa, Tần Thụy nắm chặt tay cô, nhẹ giọng dặn dò: "Sau khi kết thúc khóa học nhớ trở về ngay, biết không?"
Tần Linh cười cười, biết cậu lo lắng cho mình, cô gật nhẹ đầu đáp ứng.
Cô phát hiện từ khi mình xin nghỉ tới nay, kỷ luật trong lớp trở nên lỏng lẻo, có một vài học sinh bắt đầu không đi học, thậm chí học sinh cá biệt cũng tái phát tật cũ bắt đầu trốn học, thành tích học tập của lớp giảm xuống theo đường thẳng, hiệu trưởng gặp cô nửa nghiêm túc nửa nói đùa bảo cô nên lập tức trở về trường học.
Cô là người luôn lấy học sinh làm trọng, trong lòng đã quyết định chủ ý, hiện tại trong lòng cô lo lắng nhất là Tần Thụy sẽ phản đối. Không ngờ tới, cậu cư nhiên rất sung sướng đồng ý để cô trở về làm việc, điều này làm cho cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Anh sợ mỗi ngày em đều phải nhìn mặt anh, em có thể sẽ chán ghét anh." Tần thụy dựa vào trên giường nói như thế, cậu lúc nào cũng dùng giọng điệu lạnh nhạt đạm mạc như vậy, mặc kệ lời nói có ôn như thế nào, thì trên người cậu vẫn có một cỗ khí phách không thể mất đi được.
Sợ cô sớm tối ở cùng cậu sẽ chán ghét cậu sao, chẳng lẽ cô ngày ngày ở bên cạnh cậu, cậu sẽ không đối với cô sinh ra phiền chán ứ? Tần Linh nhẹ nhàng lắc đầu.
Đến khi sáng hôm sau bước ra cửa biệt thự, nhìn thấy Tần Thụy đứng trước cửa xe, trong lòng Tần Linh chợt hiểu rõ.
Cô biết ngay người con trai này không dễ dàng để cho cô đi dạy như vậy mà. Xem xem, người đang dưỡng thương đứng trước mặt cô này chuẩn bị làm gì đây?
"A Thụy, anh đây là..." Tần Linh nhướn mày nhìn cậu.
"Anh đi cùng em." Cậu mở cửa xe cho cô.
Tần Linh lắc đầu, "Vết thương trên người anh còn chưa khỏi. Không thể đi học vào lúc này được, anh cần phải nghỉ ngơi thêm."
"Không sao đâu. Vết thương đã gần lành rồi, hiện giờ đã đóng vảy. Em đừng lo lắng quá. Thật ra anh rất khỏe mà." Nói rồi cậu không đợi cô phản đối, nhanh chóng đẩy cô vào ghế phụ.
Tần Linh thầm thở dài, biết tình tình chàng trai này cố chấp, một khi đã quyết định cũng không thể làm được gì. Cô chỉ có thể ở bên cạnh cậu để chăm sóc thôi.
Nhưng khi bước vào trong xe, chờ mãi một lúc mà vẫn không thấy Tần Thụy lái xe chạy đi. Cô hơi nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn cậu: "A Thụy, chúng ta đi thôi, sắp bị muộn rồi."
Chàng trai lại dường như không nghe thấy, vẫn như cũ cầm lấy hai vai của cô, "Em có biết đã lâu rồi không chạm vào em, trong lòng anh như có hàng vạn con kiến bò qua vậy."
Tần Linh cúi đầu, tránh né đôi mắt của cậu, gò má cô nóng cháy.
Bàn tay của cậu trượt xuống khỏi bả vai cô, dò vào phía trong quần áo, đặt lên bầu vú cô, thần kinh cô căng thẳng, hai bầu vú ở dưới bàn tay cậu khẽ run.
Chàng trai dùng ngón cái khảy nhẹ nụ hoa cô, khu hắn búng ngón tay vào cảm giác thấy nó cứng lên.
Hô hấp Tần Linh vì bị chàng trai trêu chọc có chút gấp gáp, cô nắm lấy cổ tay của cậu, "Không nên... như vậy... Chúng ta đi học có được không?"
Chàng trai nắm lấy tay cô, bỗng nhiên vén áo của cô lên, lớp vải áo mềm mại bị vén lên đến xương quai xanh, sau đó kéo áo lót xuống, lớp ren của áo lót bao bọc lấy bầu ngực tụt xuống, hai bầu vú non mịn tươi ngon mọng nước thoát khỏi trói buộc liền nhảy ra.
Cậu nâng lên một bên vú, há miệng gặm cắn, dùng đầu lưỡi gảy vào nụ hoa đỏ tươi đang đứng thẳng, đôi môi mỹ lệ khêu gợi của cậu lưu luyến giữa hai nụ hoa, bộ ngực căng tròn bị cậu xoa nắn đến biến hình, giống như đang muốn chảy ra dòng sữa tươi trắng mịn.
Cậu liếm nụ hoa của cô, bầu ngực cũng đã ướt sũng, nụ hoa đỏ tươi như đóa hoa sau khi được tưới tắm liền nở rộ, cậu vừa liếm cắn, vừa dùng ánh mắt tà mị nhìn cô.
"Ưm... Không nên..." Tần Linh đẩy cậu, nhưng cô lại không tự chủ được rên rỉ dưới sự khiêu khích thuần thục tà ác của cậu.
Vú của cô tản ra một mùi thơm ngát chỉ riêng cô mới có, nụ hoa đỏ tươi như quả anh đào, bầu vú đầy đặn trắng như sữa, làm cho người ta muốn cắn lên, vừa nghĩ đến đó cậu liền cắn một ngụm lên nó, đem cả nụ hoa cùng bầu vú đều ngậm vào trong miệng.
Cậu bắt đầu hút lấy nụ hoa cô, giống như trẻ con đang bú sữa, chăm chú bú mút, như muốn hút sữa tươi bên trong ra.
"Không biết nếu sữa bên trong chảy ra sẽ có hương vị thế nào..."
Chàng trai dùng động tác đó quả thực là khiêu khích, trêu chọc trí mạng đối với phụ nữ.
"Ưm... ưm..." những điểm hưng phấn trong cơ thể Tần Linh đều bị chàng trai tà ác đốt lên, cô biết cô rất nhanh sẽ không chịu nổi. Cô dùng sức đẩy đầu cậu ra: "A Thụy, xin anh... không nên... Chúng ta bị muộn rồi... Hơn nữa, vết thương anh còn chưa lành, đợi khi lành hẳn, anh... anh muốn thế nào cũng được." Cố gắng lắm, Tần Linh mới nói xong hết một câu.
Bầu vú mềm mại lúc cô rên rỉ nhẹ nhàng rung động, vỗ nhẹ vào hai gò má cậu, cứ như vậy nhẵn nhụi lại gợi tình. Chàng trai ồ ồ thở dốc nhào vào giữa ngực cô, dục vọng nguyên thủy tràn ra khắp xe.
Cũng may cuối cùng Tần Thụy cũng thả cô ra, mặc lại quần áo cẩn thận cho cô. Sau cùng, còn không có ý tốt, nhẹ búng vào nụ hoa lộ ra ngoài áo của cô.
"Vì câu nói của em, anh tạm thời tha cho em. Em phải nhớ là đã hứa với anh rồi đó." Nói xong, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
Tần Linh xoay người lại, không nhìn cậu, chỉ giục cậu lái xe đi.
Chàng trai nghe lời cô khởi động xe, nhưng lại kéo cô qua, ôm chặt cô vào trong ngực, cậu hôn một cái lên trán cô, một tay thuần thục quay tay lái.
Cô đi tới mở đèn, nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế dựa nhìn ra ngoài cửa sổ. Thân hình của cậu như muốn hòa vào bóng đêm.
Cô đi tới, ngồi xuống cạnh cậu, nắm lấy tay cậu. "Sao thế? Sao lại không chịu ăn tối?"
Tần Thụy ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt cậu u oán nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh nhạt: "Anh không đói."
Nhìn thấy ánh mắt hờn dỗi cùng biểu hiện ghen tuông của cậu, đáy lòng cô thấy vừa buồn cười vừa tức giận.
"Ngoan nào. Chẳng phải em đã dặn anh phải ăn tối rồi uống thuốc sao. Vết thương trên người anh còn chưa khỏi. Nếu còn không chịu chăm sóc tốt bản thân mình thì khi nào mới hết chứ."
Nghe giọng nói lải nhải của cô, đáy lòng Tần Thụy tràn đầy hạnh phúc. Nhưng cảm giác hờn ghen vẫn còn quanh quẩn trong lòng. Im lặng một lát, cậu bình tĩnh hỏi cô như hỏi chuyện thời tiết: "Đã nói rõ với Lục Phong rồi sao?"
Tuy giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng khi nhìn vào mắt cậu, cô vẫn thấy sự khẩn trương trong đó.
Cô cười cười, trán cô cụng vào trán cậu: "Em đã nói rõ rồi. A Thụy à, em không thích anh vô cớ ghen tuông như vậy đâu. Hứa với em, sau này không được như vậy nữa, được không?"
Tần Thụy chột dạ lảng tránh ánh mắt của cô, suy nghĩ một chút, gật nhẹ đầu.
Cô cười khẽ, hôn nhẹ lên môi cậu, đứng lên nắm tay cô đi ra ngoài cửa: "Giờ thì ngoan ngoãn đi ăn tối nào. Em cũng đang rất đói bụng đó."
Mặt cậu hơi đỏ lên, một tay nắm chặt lấy tay cô, tay còn lại sờ lên khóe môi được cô hôn khi nãy. Ánh mắt u oán lạnh lùng khi nãy giờ đã tràn đầy vui vẻ hạnh phúc.
Chỉ có cô mới có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng của cậu. Khiến cho cậu từ địa ngục lên thiên đường trong nháy mắt.
...
Trong một căn biệt thư, ánh đèn sáng rực rỡ trong phòng khách tạo thành một hình ảnh ấm áp, Tần Thụy nằm trên ghế sô pha, đầu gối lên ngực Tần Linh, áo ngủ cậu mở rộng, giữa ngực lộ ra băng vải màu trắng cùng da thịt khỏe mạnh nhẵn mịn, cậu một tay cầm điều khiển từ xa thờ ơ thay đổi kênh truyền hình.
Thời gian cậu bị thương, vì để tiện cho việc chăm sóc cậu nên cô cũng không có đi dạy.
Tần Linh nhẹ ôm lấy đầu cậu, mặt của cậu cho vào giữa bầu ngực đầy ắp của cô, thỉnh thoảng chàng trai lại nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi nhẹ áp vào vú cô. Cô ngồi yên, hai tay nhẹ ôm lấy cậu, vuốt lưng cậu, đối với màn hình ti vi không biến hóa cô cũng không thấy hứng thú.
Bỗng chàng trai cười khẽ, hàm răng khẽ cắn lên bầu ngực Tần Linh một cái.
"Ưm..." Cô run lên, nhẹ nhàng đánh vào lưng cậu: "Đừng làm rộn."
Cậu xoay mặt nhìn cô một cái, hơi thở nóng ấm từ giữa môi cậu phả vào giữa ngực cô, "Anh cảm thấy hiện tại thật hạnh phúc." Vừa nói xong, một cái tay của cậu đã với vào trong áo bắt lấy một bên vú cô.
"Đừng!" Tần Linh dùng tay che chắn trước ngực, cũng đem tay cậu đè chặt lại nơi đó, "Trên người của anh còn có vết thương, không nên lộn xộn."
"Được." Đột nhiên Tần Thụy rất nghe lời, cậu rút tay ra, một lần nữa nằm lại trong ngực cô, "Thật mong giây phút này dừng lại mãi mãi."
Nghe cậu nói vậy, cô cũng cười khẽ. Hai tay ôm tấm lưng chàng trai, cùng cậu hưởng thụ không gian ấm áp tốt đẹp này.
Vết thương Tần Thụy chậm rãi chuyển biến tốt lên, nhưng mà cậu vẫn cần phải ở nhà tịnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, ở trường có một khóa học rất quan trọng, Tần Linh không có cách nào tiếp tục ở nhà chăm sóc cậu.
Trước khi cô ra khỏi cửa, Tần Thụy nắm chặt tay cô, nhẹ giọng dặn dò: "Sau khi kết thúc khóa học nhớ trở về ngay, biết không?"
Tần Linh cười cười, biết cậu lo lắng cho mình, cô gật nhẹ đầu đáp ứng.
Cô phát hiện từ khi mình xin nghỉ tới nay, kỷ luật trong lớp trở nên lỏng lẻo, có một vài học sinh bắt đầu không đi học, thậm chí học sinh cá biệt cũng tái phát tật cũ bắt đầu trốn học, thành tích học tập của lớp giảm xuống theo đường thẳng, hiệu trưởng gặp cô nửa nghiêm túc nửa nói đùa bảo cô nên lập tức trở về trường học.
Cô là người luôn lấy học sinh làm trọng, trong lòng đã quyết định chủ ý, hiện tại trong lòng cô lo lắng nhất là Tần Thụy sẽ phản đối. Không ngờ tới, cậu cư nhiên rất sung sướng đồng ý để cô trở về làm việc, điều này làm cho cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Anh sợ mỗi ngày em đều phải nhìn mặt anh, em có thể sẽ chán ghét anh." Tần thụy dựa vào trên giường nói như thế, cậu lúc nào cũng dùng giọng điệu lạnh nhạt đạm mạc như vậy, mặc kệ lời nói có ôn như thế nào, thì trên người cậu vẫn có một cỗ khí phách không thể mất đi được.
Sợ cô sớm tối ở cùng cậu sẽ chán ghét cậu sao, chẳng lẽ cô ngày ngày ở bên cạnh cậu, cậu sẽ không đối với cô sinh ra phiền chán ứ? Tần Linh nhẹ nhàng lắc đầu.
Đến khi sáng hôm sau bước ra cửa biệt thự, nhìn thấy Tần Thụy đứng trước cửa xe, trong lòng Tần Linh chợt hiểu rõ.
Cô biết ngay người con trai này không dễ dàng để cho cô đi dạy như vậy mà. Xem xem, người đang dưỡng thương đứng trước mặt cô này chuẩn bị làm gì đây?
"A Thụy, anh đây là..." Tần Linh nhướn mày nhìn cậu.
"Anh đi cùng em." Cậu mở cửa xe cho cô.
Tần Linh lắc đầu, "Vết thương trên người anh còn chưa khỏi. Không thể đi học vào lúc này được, anh cần phải nghỉ ngơi thêm."
"Không sao đâu. Vết thương đã gần lành rồi, hiện giờ đã đóng vảy. Em đừng lo lắng quá. Thật ra anh rất khỏe mà." Nói rồi cậu không đợi cô phản đối, nhanh chóng đẩy cô vào ghế phụ.
Tần Linh thầm thở dài, biết tình tình chàng trai này cố chấp, một khi đã quyết định cũng không thể làm được gì. Cô chỉ có thể ở bên cạnh cậu để chăm sóc thôi.
Nhưng khi bước vào trong xe, chờ mãi một lúc mà vẫn không thấy Tần Thụy lái xe chạy đi. Cô hơi nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn cậu: "A Thụy, chúng ta đi thôi, sắp bị muộn rồi."
Chàng trai lại dường như không nghe thấy, vẫn như cũ cầm lấy hai vai của cô, "Em có biết đã lâu rồi không chạm vào em, trong lòng anh như có hàng vạn con kiến bò qua vậy."
Tần Linh cúi đầu, tránh né đôi mắt của cậu, gò má cô nóng cháy.
Bàn tay của cậu trượt xuống khỏi bả vai cô, dò vào phía trong quần áo, đặt lên bầu vú cô, thần kinh cô căng thẳng, hai bầu vú ở dưới bàn tay cậu khẽ run.
Chàng trai dùng ngón cái khảy nhẹ nụ hoa cô, khu hắn búng ngón tay vào cảm giác thấy nó cứng lên.
Hô hấp Tần Linh vì bị chàng trai trêu chọc có chút gấp gáp, cô nắm lấy cổ tay của cậu, "Không nên... như vậy... Chúng ta đi học có được không?"
Chàng trai nắm lấy tay cô, bỗng nhiên vén áo của cô lên, lớp vải áo mềm mại bị vén lên đến xương quai xanh, sau đó kéo áo lót xuống, lớp ren của áo lót bao bọc lấy bầu ngực tụt xuống, hai bầu vú non mịn tươi ngon mọng nước thoát khỏi trói buộc liền nhảy ra.
Cậu nâng lên một bên vú, há miệng gặm cắn, dùng đầu lưỡi gảy vào nụ hoa đỏ tươi đang đứng thẳng, đôi môi mỹ lệ khêu gợi của cậu lưu luyến giữa hai nụ hoa, bộ ngực căng tròn bị cậu xoa nắn đến biến hình, giống như đang muốn chảy ra dòng sữa tươi trắng mịn.
Cậu liếm nụ hoa của cô, bầu ngực cũng đã ướt sũng, nụ hoa đỏ tươi như đóa hoa sau khi được tưới tắm liền nở rộ, cậu vừa liếm cắn, vừa dùng ánh mắt tà mị nhìn cô.
"Ưm... Không nên..." Tần Linh đẩy cậu, nhưng cô lại không tự chủ được rên rỉ dưới sự khiêu khích thuần thục tà ác của cậu.
Vú của cô tản ra một mùi thơm ngát chỉ riêng cô mới có, nụ hoa đỏ tươi như quả anh đào, bầu vú đầy đặn trắng như sữa, làm cho người ta muốn cắn lên, vừa nghĩ đến đó cậu liền cắn một ngụm lên nó, đem cả nụ hoa cùng bầu vú đều ngậm vào trong miệng.
Cậu bắt đầu hút lấy nụ hoa cô, giống như trẻ con đang bú sữa, chăm chú bú mút, như muốn hút sữa tươi bên trong ra.
"Không biết nếu sữa bên trong chảy ra sẽ có hương vị thế nào..."
Chàng trai dùng động tác đó quả thực là khiêu khích, trêu chọc trí mạng đối với phụ nữ.
"Ưm... ưm..." những điểm hưng phấn trong cơ thể Tần Linh đều bị chàng trai tà ác đốt lên, cô biết cô rất nhanh sẽ không chịu nổi. Cô dùng sức đẩy đầu cậu ra: "A Thụy, xin anh... không nên... Chúng ta bị muộn rồi... Hơn nữa, vết thương anh còn chưa lành, đợi khi lành hẳn, anh... anh muốn thế nào cũng được." Cố gắng lắm, Tần Linh mới nói xong hết một câu.
Bầu vú mềm mại lúc cô rên rỉ nhẹ nhàng rung động, vỗ nhẹ vào hai gò má cậu, cứ như vậy nhẵn nhụi lại gợi tình. Chàng trai ồ ồ thở dốc nhào vào giữa ngực cô, dục vọng nguyên thủy tràn ra khắp xe.
Cũng may cuối cùng Tần Thụy cũng thả cô ra, mặc lại quần áo cẩn thận cho cô. Sau cùng, còn không có ý tốt, nhẹ búng vào nụ hoa lộ ra ngoài áo của cô.
"Vì câu nói của em, anh tạm thời tha cho em. Em phải nhớ là đã hứa với anh rồi đó." Nói xong, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
Tần Linh xoay người lại, không nhìn cậu, chỉ giục cậu lái xe đi.
Chàng trai nghe lời cô khởi động xe, nhưng lại kéo cô qua, ôm chặt cô vào trong ngực, cậu hôn một cái lên trán cô, một tay thuần thục quay tay lái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.