Chương 11:
Thị Kim
24/01/2024
Giang Lục Đinh lí nhí giải thích: "Thật ra cô ấy không nói xấu anh Hoắc đâu ạ."
Nói xong, cô lại khinh bỉ cái tật mềm lòng của mình đã đến hồi hết thuốc chữa. Chỉ có điều lời cô vừa nói cũng là sự thật, bởi vì nhân vật chính trong câu chuyện bịa đặt của Tần Tô chính là cô.
Hoắc Dịch Đình hừ một tiếng.
Đồng Đồng thông minh lanh lợi, tuổi còn nhỏ đã biết quan sát sắc mặt, vừa thấy Hoắc Dịch Đình nghiêm mặt đã lập tức biết điều ngậm chặt miệng, không dám ho he tiếng nào, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hoắc Dịch Đình làm em bé đáng yêu.
Trương Trì thì càng không có gì phải nói, anh ta luôn lặng lẽ như một người máy biết lái xe.
Xe đi về phía đông thành phố, chạy thẳng đến nhà họ Hoắc, bốn người trong xe đều nhất trí giữ im lặng, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Giang Lục Đinh cũng im lặng cúi đầu nghịch điện thoại giết thời gian. Thật ra, ban đầu mỗi lần đứng trước mặt Hoắc Dịch Đình, cô đều nói chuyện khá nhiều, nhiệt tình đối xử với anh như bao người phụ huynh của những đứa trẻ khác, hơn nữa bởi vì thói quen nghề nghiệp nên lúc nói chuyện đều sẽ cười tươi như hoa.
Nhưng rất nhanh cô đã bị ánh mắt "lắm lời", "lại nói nhảm", "muốn luyên thuyên gì thì nói một mạch đi" của anh làm cho cô càng ngày càng ít lời, cẩn thận dè dặt, hơn nữa còn dần có xu hướng bị liệt mặt.
Xuống xe, Giang Lục Đinh như vừa bò ra từ tủ lạnh bốn cánh, khẽ dậm chân xuống chân đã có cặn băng từ trong quần áo rơi ra.
Biệt thự nhà họ Hoắc được xây dựng ở phía đông núi Mi Sơn, cách đoạn đường cái có một con sông không biết tên, không rộng lắm nhưng nước chảy xiết, cách một đoạn lại có một cây cầu gỗ. Giang Lục Đinh không hiểu phong thủy nhưng cũng có thể nhận ra đây là thế tựa núi nhìn sông.
Nhìn từ bên ngoài, căn bản không nhận ra khí chất xa hoa ngạo nghễ gì ở căn biệt thự này, nó lẳng lặng trầm mặc nằm ở chân núi, dây thường xuân leo kín vách tường bao, nhìn từ xa còn tưởng đó là một vách núi, hoàn toàn hòa nhập với non nước nơi đây, chỉ có đi vào mới phát hiện không gian bên trong có cả một khoảng trời riêng.
Nghề tay trái của Giang Lục Đinh là viết tiểu thuyết nên cô thường phải tra cứu tư liệu liên quan đến những điều này, từ đó cũng có chút hiểu biết đối với đồ nội thất và đồ cổ. Đáng tiếc, sự nguy nga của nhà họ Hoắc lại là một thứ gì đó khiến cô hoàn toàn không thể nhìn thấu lai lịch, nhưng điều kiện cũng giống với con người, tự nó toát lên khí phách hiên ngang lẫm liệt.
Lần đầu tiên Giang Lục Đinh đến nhà họ Hoắc đã sinh ra một cảm giác kinh diễm đối với khí thế của nơi này.
Mà thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Dịch Đình, cô cũng cảm thấy rất kinh diễm.
Ngày đó, lúc tài xế đưa cô đến nhà họ Hoắc, Hoắc Dịch Đình cũng không có ở đây.
Nói xong, cô lại khinh bỉ cái tật mềm lòng của mình đã đến hồi hết thuốc chữa. Chỉ có điều lời cô vừa nói cũng là sự thật, bởi vì nhân vật chính trong câu chuyện bịa đặt của Tần Tô chính là cô.
Hoắc Dịch Đình hừ một tiếng.
Đồng Đồng thông minh lanh lợi, tuổi còn nhỏ đã biết quan sát sắc mặt, vừa thấy Hoắc Dịch Đình nghiêm mặt đã lập tức biết điều ngậm chặt miệng, không dám ho he tiếng nào, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hoắc Dịch Đình làm em bé đáng yêu.
Trương Trì thì càng không có gì phải nói, anh ta luôn lặng lẽ như một người máy biết lái xe.
Xe đi về phía đông thành phố, chạy thẳng đến nhà họ Hoắc, bốn người trong xe đều nhất trí giữ im lặng, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Giang Lục Đinh cũng im lặng cúi đầu nghịch điện thoại giết thời gian. Thật ra, ban đầu mỗi lần đứng trước mặt Hoắc Dịch Đình, cô đều nói chuyện khá nhiều, nhiệt tình đối xử với anh như bao người phụ huynh của những đứa trẻ khác, hơn nữa bởi vì thói quen nghề nghiệp nên lúc nói chuyện đều sẽ cười tươi như hoa.
Nhưng rất nhanh cô đã bị ánh mắt "lắm lời", "lại nói nhảm", "muốn luyên thuyên gì thì nói một mạch đi" của anh làm cho cô càng ngày càng ít lời, cẩn thận dè dặt, hơn nữa còn dần có xu hướng bị liệt mặt.
Xuống xe, Giang Lục Đinh như vừa bò ra từ tủ lạnh bốn cánh, khẽ dậm chân xuống chân đã có cặn băng từ trong quần áo rơi ra.
Biệt thự nhà họ Hoắc được xây dựng ở phía đông núi Mi Sơn, cách đoạn đường cái có một con sông không biết tên, không rộng lắm nhưng nước chảy xiết, cách một đoạn lại có một cây cầu gỗ. Giang Lục Đinh không hiểu phong thủy nhưng cũng có thể nhận ra đây là thế tựa núi nhìn sông.
Nhìn từ bên ngoài, căn bản không nhận ra khí chất xa hoa ngạo nghễ gì ở căn biệt thự này, nó lẳng lặng trầm mặc nằm ở chân núi, dây thường xuân leo kín vách tường bao, nhìn từ xa còn tưởng đó là một vách núi, hoàn toàn hòa nhập với non nước nơi đây, chỉ có đi vào mới phát hiện không gian bên trong có cả một khoảng trời riêng.
Nghề tay trái của Giang Lục Đinh là viết tiểu thuyết nên cô thường phải tra cứu tư liệu liên quan đến những điều này, từ đó cũng có chút hiểu biết đối với đồ nội thất và đồ cổ. Đáng tiếc, sự nguy nga của nhà họ Hoắc lại là một thứ gì đó khiến cô hoàn toàn không thể nhìn thấu lai lịch, nhưng điều kiện cũng giống với con người, tự nó toát lên khí phách hiên ngang lẫm liệt.
Lần đầu tiên Giang Lục Đinh đến nhà họ Hoắc đã sinh ra một cảm giác kinh diễm đối với khí thế của nơi này.
Mà thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Dịch Đình, cô cũng cảm thấy rất kinh diễm.
Ngày đó, lúc tài xế đưa cô đến nhà họ Hoắc, Hoắc Dịch Đình cũng không có ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.