Chương 17:
Thị Kim
26/01/2024
Kể chuyện đến chín giờ, Giang Lục Đinh bảo Đồng Đồng mau nhắm mắt vào ngủ.
Hoắc Dịch Đình nuôi dạy con cái nghiêm khắc hệt như huấn luyện quân nhân, chế độ làm việc và nghỉ ngơi được quy định rõ ràng từng phút một, không phân biệt ngày lễ hay là cuối tuần, nhất định phải đi ngủ vào chín giờ tối, bảy giờ sáng phải rời khỏi giường, tuyệt đối không được ngủ nướng.
Nhưng hôm nay lại rất không khéo, câu chuyện bị kẹt đúng đoạn gay cấn, Hoắc Đồng Đồng ôm cánh tay Giang Lục Đinh làm nũng: "Đừng dừng lại mà, đừng dừng lại..."
"Đồng Đồng ngoan, bây giờ con đi ngủ, ngày mai cô sẽ kể tiếp cho con nghe nhé."
Hoắc Đồng Đồng không chịu, ôm gối lăn qua lăn lại trên giường như một cái bánh bao.
Giang Lục Đinh thấy thế thì vừa buồn cười vừa đau đầu không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, trước cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp đầy nghiêm khắc: "Đồng Đồng."
Hoắc Đồng Đồng lập tức dừng ngay hành động nhõng nhẽo của mình lại, ngoan ngoãn đắp chăn nằm im thin thít.
Không hổ là anh Hoắc, uy lực mạnh mẽ đến mức chỉ cần gọi tên là đã giải quyết xong hết thảy. Giang Lục Đinh muốn không phục cũng không được.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Hoắc Đồng Đồng, cô lặng lẽ bước ra khỏi tòa chính của nhà họ Hoắc. Cũng vì không có bóng dáng của bà chủ nên cả căn nhà rộng lớn có vẻ rất trống trải và buồn tẻ. Căn nhà vốn đã vắng vẻ, nay lại có thêm hơi thở lạnh lùng của Hoắc Dịch Đình, vì thế nên bác Lưu rất thích Giang Lục Đinh tới đây vào mỗi dịp cuối tuần, bà ấy nói cô vừa đến là nhà họ Hoắc liền trở nên ấm áp hơn hẳn, giống như được tiếp thêm sinh khí, lúc này mới giống một mái nhà.
Tuy Giang Lục Đinh biết bà không có ý gì khác, nhưng mỗi lần nghe thấy những lời này thì cô vẫn thấy rất ngại ngùng.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có bất cứ suy nghĩ gì với Hoắc Dịch Đình, cùng lắm cũng chỉ là bị kinh diễm một phen vào lần đầu tiên nhìn thấy anh mà thôi.
Trở về phòng ngủ của mình, cô mở laptop lên rồi bắt đầu sáng tác tiểu thuyết. Đối với cô mà nói, viết truyện để kiếm tiền nhuận bút không chỉ để tăng thu nhập mà còn là sở thích, thậm chí cô còn nghĩ một ngày nào đó, sau khi trả hết nợ sẽ xin nghỉ việc ngay.
Kim đồng hồ chỉ vào số 12, cô đứng dậy rửa mặt rồi đi ngủ. Đồng hồ sinh học được rèn giũa trong nhiều năm rất đúng giờ, hôm sau thức dậy nhìn điện thoại, mới sáu giờ 15 phút. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô xỏ giày rồi đi xuống cầu thang.
Làn gió ban mai mát rượi, trong không gian thoang thoảng mùi hoa đinh hương thơm nhẹ, ở thành phố hiếm khi có một buổi sáng yên tĩnh và thanh bình như vậy, không khí trong lành đến mức từng lỗ chân lông trên cơ thể cũng muốn mở ra để cảm nhận cơn gió dịu dàng của buổi sáng sớm.
Bác Lưu đang tập Thái Cực Quyền trên bãi cỏ trước sân.
Giang Lục Đinh mỉm cười chào buổi sáng, lúc ra ngoài vừa hay gặp chị Hạ lái xe điện mang theo túi lớn túi nhỏ thức ăn tới. Chị ấy phụ trách đến nhà họ Hoắc làm cơm ba bữa, buổi tối xong việc sẽ về nhà chứ không ở lại chỗ này.
Hoắc Dịch Đình nuôi dạy con cái nghiêm khắc hệt như huấn luyện quân nhân, chế độ làm việc và nghỉ ngơi được quy định rõ ràng từng phút một, không phân biệt ngày lễ hay là cuối tuần, nhất định phải đi ngủ vào chín giờ tối, bảy giờ sáng phải rời khỏi giường, tuyệt đối không được ngủ nướng.
Nhưng hôm nay lại rất không khéo, câu chuyện bị kẹt đúng đoạn gay cấn, Hoắc Đồng Đồng ôm cánh tay Giang Lục Đinh làm nũng: "Đừng dừng lại mà, đừng dừng lại..."
"Đồng Đồng ngoan, bây giờ con đi ngủ, ngày mai cô sẽ kể tiếp cho con nghe nhé."
Hoắc Đồng Đồng không chịu, ôm gối lăn qua lăn lại trên giường như một cái bánh bao.
Giang Lục Đinh thấy thế thì vừa buồn cười vừa đau đầu không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, trước cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp đầy nghiêm khắc: "Đồng Đồng."
Hoắc Đồng Đồng lập tức dừng ngay hành động nhõng nhẽo của mình lại, ngoan ngoãn đắp chăn nằm im thin thít.
Không hổ là anh Hoắc, uy lực mạnh mẽ đến mức chỉ cần gọi tên là đã giải quyết xong hết thảy. Giang Lục Đinh muốn không phục cũng không được.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Hoắc Đồng Đồng, cô lặng lẽ bước ra khỏi tòa chính của nhà họ Hoắc. Cũng vì không có bóng dáng của bà chủ nên cả căn nhà rộng lớn có vẻ rất trống trải và buồn tẻ. Căn nhà vốn đã vắng vẻ, nay lại có thêm hơi thở lạnh lùng của Hoắc Dịch Đình, vì thế nên bác Lưu rất thích Giang Lục Đinh tới đây vào mỗi dịp cuối tuần, bà ấy nói cô vừa đến là nhà họ Hoắc liền trở nên ấm áp hơn hẳn, giống như được tiếp thêm sinh khí, lúc này mới giống một mái nhà.
Tuy Giang Lục Đinh biết bà không có ý gì khác, nhưng mỗi lần nghe thấy những lời này thì cô vẫn thấy rất ngại ngùng.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có bất cứ suy nghĩ gì với Hoắc Dịch Đình, cùng lắm cũng chỉ là bị kinh diễm một phen vào lần đầu tiên nhìn thấy anh mà thôi.
Trở về phòng ngủ của mình, cô mở laptop lên rồi bắt đầu sáng tác tiểu thuyết. Đối với cô mà nói, viết truyện để kiếm tiền nhuận bút không chỉ để tăng thu nhập mà còn là sở thích, thậm chí cô còn nghĩ một ngày nào đó, sau khi trả hết nợ sẽ xin nghỉ việc ngay.
Kim đồng hồ chỉ vào số 12, cô đứng dậy rửa mặt rồi đi ngủ. Đồng hồ sinh học được rèn giũa trong nhiều năm rất đúng giờ, hôm sau thức dậy nhìn điện thoại, mới sáu giờ 15 phút. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô xỏ giày rồi đi xuống cầu thang.
Làn gió ban mai mát rượi, trong không gian thoang thoảng mùi hoa đinh hương thơm nhẹ, ở thành phố hiếm khi có một buổi sáng yên tĩnh và thanh bình như vậy, không khí trong lành đến mức từng lỗ chân lông trên cơ thể cũng muốn mở ra để cảm nhận cơn gió dịu dàng của buổi sáng sớm.
Bác Lưu đang tập Thái Cực Quyền trên bãi cỏ trước sân.
Giang Lục Đinh mỉm cười chào buổi sáng, lúc ra ngoài vừa hay gặp chị Hạ lái xe điện mang theo túi lớn túi nhỏ thức ăn tới. Chị ấy phụ trách đến nhà họ Hoắc làm cơm ba bữa, buổi tối xong việc sẽ về nhà chứ không ở lại chỗ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.