Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!
Chương 116: Phản bội
Uyên Tố Tố
23/01/2019
Tại một nông trại ngoại ô thành phố.
Một cô gái mặc bộ váy trắng đơn giản, đứng giữa rừng hoa hướng dương, vô cùng nổi bật, vô cùng bắt mắt.
Cô gái đang cắt tỉa cành hoa, chợt nhận ra có người đang đứng nhìn, giật mình quay lại.
Một cái liếc mắt, cả đời khó quên!
Mái tóc của cô gái đó đen bóng như một tấm lụa, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, lông mày đẹp như vẽ, đôi mắt sáng u thâm thê lương, môi đỏ mọng nhỏ nhắn xinh xắn như câu hồn người.
Tầm mắt của hai người rốt cuộc cũng giao nhau, hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, bọn họ nhìn nhau.
Chỉ vài giây ngắn ngủi lại tưởng như cả thế kỉ. Mãi đến khi nghe thanh âm trong trẻo lạnh lùng của cô ấy hắn mới hoàn hồn.
"Sở Kinh Dực, rốt cuộc anh cũng đến!"
Sở Kinh Dực ý cười sâu tận đáy mắt nói, "Xin lỗi em, gần đây hơi bận."
Diệp Hàm Huyên lúc này mới để ý trên chiếc cằm tinh xảo của hắn đã lấm tấm vài sợi râu, phía mí mắt còn có cuồng thâm. Cô mỉa mai, "Sao tôi dám làm phiền ngài Sở đây trăm công ngàn việc chứ! Chỉ mong ngài sớm để tôi đoàn tụ với gia đình thôi!"
"Từ giờ anh sẽ đến đây thăm em thường xuyên hơn." Sở Kinh Dực làm bộ không nghe thấy lời cô, cố gắng áp chế những mất mát tròng lòng, tự nhiên nói.
Diệp Hàm Huyên cổ họng đắng chát, vô thức đưa tay xoa bụng. Đứa trẻ này- chính là đến không đúng lúc! Cyril lấy nó ra áp chế cô, Sở Kinh Dực cũng thế! Bình sinh thứ Diệp Hàm Huyên ghét nhất chính là bị người khác đe doạ.
Nhưng lúc này đây cô không thể không chịu khuất phục. Bởi lẽ đứa trẻ này chính là sinh mệnh của cô, là tình yêu của cô với Minh, cô nhất định sẽ để nó được hưởng ánh nắng mặt trời rồi bình an lớn lên.
Còn nhớ ngày đó.
Ngay thời khắc trông thấy anh ấy, cô định hét lên thật to: Kính Thiên Minh, em ở đây!
Chỉ là thầy đã đứng trước mặt cô từ khi nào, không còn là đôi mắt nhân hậu, hiền từ như mọi khi nữa, trái lại là một đôi mắt âm ngoan, u độc tới cực điểm. Trên môi thầy nở một nụ cười buốt lạnh nhìn cô.
Đôi mắt này rất quen, quen lắm, cô đã từng gặp trong cơn ác mộng....
Là Cyril! Thầy quả thực đúng là Cyril!
Từ trước khi tới đây, Diệp Hàm Huyên đã nghĩ tới điều này. Đại hội gia tộc Kính gia lần đó đã để lọt lưới Cyril. Người của Thiên Gia, Mạc Gia và cả Dật nữa, sẽ không để lọt lưới bất kì ai. Chỉ có một khả năng, thầy chính là Cyril, Cyril chính là thầy! Lúc thầy đưa băng gạc cho cô, nhìn bề ngoài có thể là quan tâm, nhưng thực chất chính là trốn việc lục soát của đám người kia.
Nghĩ đến điều đáng sợ trên, Diệp Hàm Huyên lập tức phủ nhận lắc đầu, tuyệt không có khả năng, thầy là người thương cô nhất! Cô không thể suy nghĩ xấu về thầy!
Cho đến khi....
Cho đến khi gặp thầy tại nơi này, bức tường vững chãi cô cố dựng lên trong tim từng chốc sụp đổ....
Cô tự nói với bản thân, chỉ là trùng hợp thôi! Thầy vì lo lắng cho cô nên mới tới đây!
Rồi lần thầy cứu cô, vì cô mà bị thương, cô đã cảm động biết bao, rồi tự trách bản thân đa nghi..
Nhưng có lẽ ngay từ ban đầu, mọi thứ đều là kế hoạch đã được lập sẵn! Ông ấy vốn đã giăng một cái bẫy lớn, từng chút bao vây cô trong tấm lưới cô hình đó! Hoá ra trên đời này có thứ gọi là xa tận chân trời, lại gần ngay trước mắt.
Trên đời này còn gì đau khổ hơn việc là khi ta vào bước đường cùng gặp một người nào đó họ gieo cho ta hi vọng để ta lầm tưởng đó sẽ là người mà bạn tin tưởng mãi mãi nhưng sau đó họ đã dập tắt nó đi chỉ trong nháy mắt...
Khoảnh khắc đó cô đã sáng tỏ, ông ấy chính là cố tình, cố tình đem hi vọng cho cô, rồi một cước đá bay cô xuống địa ngục. Cả ánh mắt ông ấy nhìn cô- cũng đầy thù hận, rốt cuộc ông ấy còn bao nhiêu bí mật cô chưa biết?
"Tiểu Huyên....."
"Tiểu Huyên....."
"Tiểu Huyên, nghe ta, nghe ta, nghe ta....Con có mệt không?"
Dực Phàm nói chậm, trầm lắng, câu về sau kéo dài ra, như rót mật vào tai người.
"Không có!" Diệp Hàm Huyên theo phản xạ hoảng sợ, lùi về phía sau ôm đầu.
"Tiểu Huyên, mọi người rồi sẽ phản bội con...Hãy nghe ta...Nếu mệt mỏi quá con hãy tự kết liễu đi....Hãy an nghỉ đi....."
"Tôi không muốn nghe, ông im đi!"
Diệp Hàm Huyên bịt chặt tai nói.
Dực Phàm tiếp tục nói, "Nhìn vào mắt ta....Nhìn vào mắt ta....."
"Không! Tôi không muốn nghe, không muốn nhìn gì hết! Đều là dối trá! Ông cút đi!"
"Vậy để ta nói con nghe chuyện này. Con biết người đàn ông quan hệ với con năm năm trước là ai không?"
Diệp Hàm Huyên giật mình, "Ông có ý gì?"
Dường như nghe được câu chuyện hài nhất thế gian, Cyril phá lên cười, "Lão đại Thiên gia chắc con cũng quen nhỉ? Con chỉ là quân cờ cho kẻ khác lợi dụng mà thôi! Vừa hay có thêm ta cũng không ảnh hưởng gì, Tiểu Huyên à, đừng trách ta!"
Vô số mảnh vụn kí ức dần tích tụ lại....
Người đàn ông năm năm trước- người cướp đi lần đầu tiên của cô...Hắn bá đạo, cuồng ngạo....Hắn ngông cuồng...
Chờ đã nghĩ lại thì quán bar ở Hải thành lần đó chính là địa bàn của Thiên Gia, không lẽ là anh thật ư? Kính Thiên Minh- rốt cuộc anh coi tôi là gì?
Một cô gái mặc bộ váy trắng đơn giản, đứng giữa rừng hoa hướng dương, vô cùng nổi bật, vô cùng bắt mắt.
Cô gái đang cắt tỉa cành hoa, chợt nhận ra có người đang đứng nhìn, giật mình quay lại.
Một cái liếc mắt, cả đời khó quên!
Mái tóc của cô gái đó đen bóng như một tấm lụa, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, lông mày đẹp như vẽ, đôi mắt sáng u thâm thê lương, môi đỏ mọng nhỏ nhắn xinh xắn như câu hồn người.
Tầm mắt của hai người rốt cuộc cũng giao nhau, hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, bọn họ nhìn nhau.
Chỉ vài giây ngắn ngủi lại tưởng như cả thế kỉ. Mãi đến khi nghe thanh âm trong trẻo lạnh lùng của cô ấy hắn mới hoàn hồn.
"Sở Kinh Dực, rốt cuộc anh cũng đến!"
Sở Kinh Dực ý cười sâu tận đáy mắt nói, "Xin lỗi em, gần đây hơi bận."
Diệp Hàm Huyên lúc này mới để ý trên chiếc cằm tinh xảo của hắn đã lấm tấm vài sợi râu, phía mí mắt còn có cuồng thâm. Cô mỉa mai, "Sao tôi dám làm phiền ngài Sở đây trăm công ngàn việc chứ! Chỉ mong ngài sớm để tôi đoàn tụ với gia đình thôi!"
"Từ giờ anh sẽ đến đây thăm em thường xuyên hơn." Sở Kinh Dực làm bộ không nghe thấy lời cô, cố gắng áp chế những mất mát tròng lòng, tự nhiên nói.
Diệp Hàm Huyên cổ họng đắng chát, vô thức đưa tay xoa bụng. Đứa trẻ này- chính là đến không đúng lúc! Cyril lấy nó ra áp chế cô, Sở Kinh Dực cũng thế! Bình sinh thứ Diệp Hàm Huyên ghét nhất chính là bị người khác đe doạ.
Nhưng lúc này đây cô không thể không chịu khuất phục. Bởi lẽ đứa trẻ này chính là sinh mệnh của cô, là tình yêu của cô với Minh, cô nhất định sẽ để nó được hưởng ánh nắng mặt trời rồi bình an lớn lên.
Còn nhớ ngày đó.
Ngay thời khắc trông thấy anh ấy, cô định hét lên thật to: Kính Thiên Minh, em ở đây!
Chỉ là thầy đã đứng trước mặt cô từ khi nào, không còn là đôi mắt nhân hậu, hiền từ như mọi khi nữa, trái lại là một đôi mắt âm ngoan, u độc tới cực điểm. Trên môi thầy nở một nụ cười buốt lạnh nhìn cô.
Đôi mắt này rất quen, quen lắm, cô đã từng gặp trong cơn ác mộng....
Là Cyril! Thầy quả thực đúng là Cyril!
Từ trước khi tới đây, Diệp Hàm Huyên đã nghĩ tới điều này. Đại hội gia tộc Kính gia lần đó đã để lọt lưới Cyril. Người của Thiên Gia, Mạc Gia và cả Dật nữa, sẽ không để lọt lưới bất kì ai. Chỉ có một khả năng, thầy chính là Cyril, Cyril chính là thầy! Lúc thầy đưa băng gạc cho cô, nhìn bề ngoài có thể là quan tâm, nhưng thực chất chính là trốn việc lục soát của đám người kia.
Nghĩ đến điều đáng sợ trên, Diệp Hàm Huyên lập tức phủ nhận lắc đầu, tuyệt không có khả năng, thầy là người thương cô nhất! Cô không thể suy nghĩ xấu về thầy!
Cho đến khi....
Cho đến khi gặp thầy tại nơi này, bức tường vững chãi cô cố dựng lên trong tim từng chốc sụp đổ....
Cô tự nói với bản thân, chỉ là trùng hợp thôi! Thầy vì lo lắng cho cô nên mới tới đây!
Rồi lần thầy cứu cô, vì cô mà bị thương, cô đã cảm động biết bao, rồi tự trách bản thân đa nghi..
Nhưng có lẽ ngay từ ban đầu, mọi thứ đều là kế hoạch đã được lập sẵn! Ông ấy vốn đã giăng một cái bẫy lớn, từng chút bao vây cô trong tấm lưới cô hình đó! Hoá ra trên đời này có thứ gọi là xa tận chân trời, lại gần ngay trước mắt.
Trên đời này còn gì đau khổ hơn việc là khi ta vào bước đường cùng gặp một người nào đó họ gieo cho ta hi vọng để ta lầm tưởng đó sẽ là người mà bạn tin tưởng mãi mãi nhưng sau đó họ đã dập tắt nó đi chỉ trong nháy mắt...
Khoảnh khắc đó cô đã sáng tỏ, ông ấy chính là cố tình, cố tình đem hi vọng cho cô, rồi một cước đá bay cô xuống địa ngục. Cả ánh mắt ông ấy nhìn cô- cũng đầy thù hận, rốt cuộc ông ấy còn bao nhiêu bí mật cô chưa biết?
"Tiểu Huyên....."
"Tiểu Huyên....."
"Tiểu Huyên, nghe ta, nghe ta, nghe ta....Con có mệt không?"
Dực Phàm nói chậm, trầm lắng, câu về sau kéo dài ra, như rót mật vào tai người.
"Không có!" Diệp Hàm Huyên theo phản xạ hoảng sợ, lùi về phía sau ôm đầu.
"Tiểu Huyên, mọi người rồi sẽ phản bội con...Hãy nghe ta...Nếu mệt mỏi quá con hãy tự kết liễu đi....Hãy an nghỉ đi....."
"Tôi không muốn nghe, ông im đi!"
Diệp Hàm Huyên bịt chặt tai nói.
Dực Phàm tiếp tục nói, "Nhìn vào mắt ta....Nhìn vào mắt ta....."
"Không! Tôi không muốn nghe, không muốn nhìn gì hết! Đều là dối trá! Ông cút đi!"
"Vậy để ta nói con nghe chuyện này. Con biết người đàn ông quan hệ với con năm năm trước là ai không?"
Diệp Hàm Huyên giật mình, "Ông có ý gì?"
Dường như nghe được câu chuyện hài nhất thế gian, Cyril phá lên cười, "Lão đại Thiên gia chắc con cũng quen nhỉ? Con chỉ là quân cờ cho kẻ khác lợi dụng mà thôi! Vừa hay có thêm ta cũng không ảnh hưởng gì, Tiểu Huyên à, đừng trách ta!"
Vô số mảnh vụn kí ức dần tích tụ lại....
Người đàn ông năm năm trước- người cướp đi lần đầu tiên của cô...Hắn bá đạo, cuồng ngạo....Hắn ngông cuồng...
Chờ đã nghĩ lại thì quán bar ở Hải thành lần đó chính là địa bàn của Thiên Gia, không lẽ là anh thật ư? Kính Thiên Minh- rốt cuộc anh coi tôi là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.