Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!
Chương 12: Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ! - Chương 12: Chị gái sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm!
Uyên Tố Tố
09/08/2018
Kính Thiên Minh nhún vai, khuôn mặt vô tội đến cùng cực, nói:
"Vợ đừng tin cô ta. Cô ta đang li gián vợ chồng chúng ta. Mắt chồng rất sạch sẽ, tuyệt đối không có dỉ."
"Phốc xuy..."
Diệp Hàm Huyên bật cười, sao tên chồng ngốc này đáng yêu đến thế cơ chứ? Nhìn xem khuôn mặt xanh mét như giẫm phải phân của Tần Gia Dung là biết như thế nào rồi.
Tần Gia Dung nước mắt đã bắt đầu rơi. Vẻ mặt ai oán nhìn Kính Thiên Minh, lắc đầu:
"Không thể nào, chắc chắn là cô ta giả trò. Diệp Hàm Huyên, mày đã làm gì Minh ca ca của tao, anh ấy không thể nào quên tao được. Trước đây anh từng nói cưới tao."
Diệp Hàm Huyên đứng dậy, đóng cửa ra vào. Tần Gia Dung hét lên:
"Diệp Hàm Huyên, mày tính làm gì tao?"
Diệp Hàm Huyên khinh bỉ, cầm chìa khoá trở về ghế tựa ngồi xuống.
"Hôm nay tao tính tâm sự cuộc đời vào mày. Mà sợ giữa đường mày bỏ đi nên đành vậy. Mở miệng ra là Minh ca ca của mày."
Nói đoạn cô quay sang nhìn Kính Thiên Minh phụng phịu nói:
"Chồng à, em ghen."
Kính Thiên Minh tức giận đứng dậy, đá vào bụng Tần Gia Dung với lực đạo không hề nhỏ, quay sang dùng vẻ mặt nịnh bợ.
"Vợ à, em đại nhân rộng lượng đừng chấp mà. Chẳng phải anh đánh ghen giúp em rồi sao?"
"......."
Quả nho vừa mới được đưa vào miệng Diệp Hàm Huyên suýt chút nữa phun ra. Cô không biết tên chồng ngốc này đánh yêu hay đáng ghen đây!!!
Tần Gia Dung xụi lơ nằm bẹp dí một bên lắc đầu:
"Không thể nào, chắc chắn Minh ca ca bị mày cho uống bùa mê rồi."
Kính Thiên Minh nhanh như tia chớp ôm lấy Diệp Hàm Huyên:
" Vợ a! Cầu an ủi. Cô ta lợi dụng chồng ngây thơ đáng yêu lại đẹp trai nên muốn lừa chồng mà không lừa được nên sinh hận nói xấu chồng đó. vợ à, đừng tin mà!"
Ngây thơ? Đáng yêu? Đẹp trai? Đây là những từ được dùng để miêu tả tên ngốc này á? Diệp Hàm Huyên gật gù, công nhận anh ta có ngây thơ, có đẹp trai cơ mà đáng yêu thì chưa chắc lắm! Người này mở miệng câu nào là tức chết người câu đó.
Diệp Hàm Huyên phất phất tay, cười tươi nói: "Kìa, Tần Gia Dung, không phải bổn cung cho tiện tì nhà ngươi đứng lên rồi sao? Thích quỳ dưới đất hả?"
Dù hôm nay không giết được Tần Gia Dung thì cũng phải cho cô ta tức chết mới thôi! Nếu cô ta chết thì quá dễ dàng rồi, có đôi khi sống không bằng chết thì mới thú vị. Diệp Hàm Huyên cười lạnh:
"Sao nào? Hay cô muốn rơi từ tầng năm này xuống dưới kia? May mắn thì tàn phế, xui tí thì đi gặp Diêm vương?"
Tần Gia Dung hoảng sợ, cô ta cố trấn an bản thân không cần sợ Diệp Hàm Huyên:
"Mày muốn dọa con nít hả? Giết người đền mạng, có giỏi mày giết tao xem."
"Ồ, Tần đại tiểu thư sao lại hạ thấp bản thân mình thế kia? Tôi chỉ là con gà rừng sao có thể so sánh với thân phận cao quý của Tần Gia Dung cô? Cùng lắm là đồng quy vô tận chứ sao?"
Quả thực Tần gia là gia tộc nghìn năm lịch sử, nam cao quý, nữ chỉ cần sinh ra trong Tần gia là mặc định cả đời sống trong nhung lụa. Diệp Hàm Huyên tuy mang dòng máu họ Tần nhưng lại không mang họ Tần, bởi lẽ họ không chấp nhận thân phận tiểu tam của mẹ cô!
Cô ghét nhất chính là bộ dáng luôn tỏ ra thanh cao nhưng nội tâm bẩn thỉu của Tần Gia Dung. Không phải chỉ là may mắn được đầu thai tốt chỗ hay sao? Có gì hơn người?
"Mày điên rồi!"
Diệp Hàm Huyên cười lớn, tiếng cười của cô phá tan không khí thanh tịnh của bệnh viện.
Vừa trong trẻo lạnh lùng lại mang chút cô tịch...
"Tao điên rồi, phát điên từ năm năm trước."
Bả vai của cô bỗng truyền đến cảm giác ấm áp, Kính Thiên Minh khẽ đặt tay lên, nói khẽ:
"Cô ta không đáng để vợ hi sinh bản thân mình."
Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến cảm nhận của cô. Đáy lòng Diệp Hàm Huyên có chút chua xót, tên ngốc này sao lại tốt với cô như vậy chứ? Cô chỉ đang lợi dụng anh ta khiêu khích Tần Gia Dung, lợi dụng thân phận người thừa kế Kính gia của anh ta...
"Thật ra anh không cần đối xử tốt với tôi vậy đâu."
Kính Thiên Minh không đồng ý lắc đầu:
"Vợ là vợ của chồng, là người thân nhất trên đời, không đối xử tốt với vợ thì với ai chứ?"
Người thân sao? Chẳng qua là tâm trí anh ta không bình thường mới như thế! Nếu như anh ta không ngốc thì chắc chắn không đến tay cô. Diệp Hàm Huyên tự giễu...
Tiếc rằng trên đời này không có nếu như!
Nếu đã như thế chi bằng hãy để cô dành cả cuộc đời này bù đắp cho anh ta...
Nháy mắt Diệp Hàm Huyên cười tươi như hoa, quay sang Tần Gia Dung nói:
"Chị gái à? Một tháng sau là hôn lễ của chúng em, chị phải tham dự đó! Chị gái sinh cùng ngày càng tháng cùng năm với e à?"
"Vợ đừng tin cô ta. Cô ta đang li gián vợ chồng chúng ta. Mắt chồng rất sạch sẽ, tuyệt đối không có dỉ."
"Phốc xuy..."
Diệp Hàm Huyên bật cười, sao tên chồng ngốc này đáng yêu đến thế cơ chứ? Nhìn xem khuôn mặt xanh mét như giẫm phải phân của Tần Gia Dung là biết như thế nào rồi.
Tần Gia Dung nước mắt đã bắt đầu rơi. Vẻ mặt ai oán nhìn Kính Thiên Minh, lắc đầu:
"Không thể nào, chắc chắn là cô ta giả trò. Diệp Hàm Huyên, mày đã làm gì Minh ca ca của tao, anh ấy không thể nào quên tao được. Trước đây anh từng nói cưới tao."
Diệp Hàm Huyên đứng dậy, đóng cửa ra vào. Tần Gia Dung hét lên:
"Diệp Hàm Huyên, mày tính làm gì tao?"
Diệp Hàm Huyên khinh bỉ, cầm chìa khoá trở về ghế tựa ngồi xuống.
"Hôm nay tao tính tâm sự cuộc đời vào mày. Mà sợ giữa đường mày bỏ đi nên đành vậy. Mở miệng ra là Minh ca ca của mày."
Nói đoạn cô quay sang nhìn Kính Thiên Minh phụng phịu nói:
"Chồng à, em ghen."
Kính Thiên Minh tức giận đứng dậy, đá vào bụng Tần Gia Dung với lực đạo không hề nhỏ, quay sang dùng vẻ mặt nịnh bợ.
"Vợ à, em đại nhân rộng lượng đừng chấp mà. Chẳng phải anh đánh ghen giúp em rồi sao?"
"......."
Quả nho vừa mới được đưa vào miệng Diệp Hàm Huyên suýt chút nữa phun ra. Cô không biết tên chồng ngốc này đánh yêu hay đáng ghen đây!!!
Tần Gia Dung xụi lơ nằm bẹp dí một bên lắc đầu:
"Không thể nào, chắc chắn Minh ca ca bị mày cho uống bùa mê rồi."
Kính Thiên Minh nhanh như tia chớp ôm lấy Diệp Hàm Huyên:
" Vợ a! Cầu an ủi. Cô ta lợi dụng chồng ngây thơ đáng yêu lại đẹp trai nên muốn lừa chồng mà không lừa được nên sinh hận nói xấu chồng đó. vợ à, đừng tin mà!"
Ngây thơ? Đáng yêu? Đẹp trai? Đây là những từ được dùng để miêu tả tên ngốc này á? Diệp Hàm Huyên gật gù, công nhận anh ta có ngây thơ, có đẹp trai cơ mà đáng yêu thì chưa chắc lắm! Người này mở miệng câu nào là tức chết người câu đó.
Diệp Hàm Huyên phất phất tay, cười tươi nói: "Kìa, Tần Gia Dung, không phải bổn cung cho tiện tì nhà ngươi đứng lên rồi sao? Thích quỳ dưới đất hả?"
Dù hôm nay không giết được Tần Gia Dung thì cũng phải cho cô ta tức chết mới thôi! Nếu cô ta chết thì quá dễ dàng rồi, có đôi khi sống không bằng chết thì mới thú vị. Diệp Hàm Huyên cười lạnh:
"Sao nào? Hay cô muốn rơi từ tầng năm này xuống dưới kia? May mắn thì tàn phế, xui tí thì đi gặp Diêm vương?"
Tần Gia Dung hoảng sợ, cô ta cố trấn an bản thân không cần sợ Diệp Hàm Huyên:
"Mày muốn dọa con nít hả? Giết người đền mạng, có giỏi mày giết tao xem."
"Ồ, Tần đại tiểu thư sao lại hạ thấp bản thân mình thế kia? Tôi chỉ là con gà rừng sao có thể so sánh với thân phận cao quý của Tần Gia Dung cô? Cùng lắm là đồng quy vô tận chứ sao?"
Quả thực Tần gia là gia tộc nghìn năm lịch sử, nam cao quý, nữ chỉ cần sinh ra trong Tần gia là mặc định cả đời sống trong nhung lụa. Diệp Hàm Huyên tuy mang dòng máu họ Tần nhưng lại không mang họ Tần, bởi lẽ họ không chấp nhận thân phận tiểu tam của mẹ cô!
Cô ghét nhất chính là bộ dáng luôn tỏ ra thanh cao nhưng nội tâm bẩn thỉu của Tần Gia Dung. Không phải chỉ là may mắn được đầu thai tốt chỗ hay sao? Có gì hơn người?
"Mày điên rồi!"
Diệp Hàm Huyên cười lớn, tiếng cười của cô phá tan không khí thanh tịnh của bệnh viện.
Vừa trong trẻo lạnh lùng lại mang chút cô tịch...
"Tao điên rồi, phát điên từ năm năm trước."
Bả vai của cô bỗng truyền đến cảm giác ấm áp, Kính Thiên Minh khẽ đặt tay lên, nói khẽ:
"Cô ta không đáng để vợ hi sinh bản thân mình."
Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến cảm nhận của cô. Đáy lòng Diệp Hàm Huyên có chút chua xót, tên ngốc này sao lại tốt với cô như vậy chứ? Cô chỉ đang lợi dụng anh ta khiêu khích Tần Gia Dung, lợi dụng thân phận người thừa kế Kính gia của anh ta...
"Thật ra anh không cần đối xử tốt với tôi vậy đâu."
Kính Thiên Minh không đồng ý lắc đầu:
"Vợ là vợ của chồng, là người thân nhất trên đời, không đối xử tốt với vợ thì với ai chứ?"
Người thân sao? Chẳng qua là tâm trí anh ta không bình thường mới như thế! Nếu như anh ta không ngốc thì chắc chắn không đến tay cô. Diệp Hàm Huyên tự giễu...
Tiếc rằng trên đời này không có nếu như!
Nếu đã như thế chi bằng hãy để cô dành cả cuộc đời này bù đắp cho anh ta...
Nháy mắt Diệp Hàm Huyên cười tươi như hoa, quay sang Tần Gia Dung nói:
"Chị gái à? Một tháng sau là hôn lễ của chúng em, chị phải tham dự đó! Chị gái sinh cùng ngày càng tháng cùng năm với e à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.