Chương 33: Che giấu tội ác
Khanh Dư
02/01/2022
“Cậu ấy đâu?”
...
“Tôi hỏi lại lần nữa cậu ấy đâu?”
“Chết rồi.”
“Cậu nói cái gì?”
“Mẹ nó! Tôi nói Jack chết rồi! Chết rồi! Lê Khánh Nhã! Cậu ta chết rồi! Là cậu gϊếŧ cậu ấy! Cậu nghe rõ chưa?”
“...Không thể nào! Cậu đùa tôi đúng không? Đừng mà...Đừng đùa nữa...Chuyện này không vui chút nào!”
“Ha ha! Đùa giỡn sao? Nếu không phải quen biết cô Jack sẽ không chết! Mẹ kiếp! Jack không có người bạn như cô! Cô không xứng! Cô không xứng được hạnh phúc! Cô xuống địa ngục đi!”
Giữa đêm đen tĩnh mịch, những cơn gió mùa thu thổi tung chiếc rèm hoa treo trên ô cửa sổ. Người con gái trên giường miệng lẩm bẩm gì đó, đôi mắt cô nhắm nghiền, hàng mi thanh tú khẽ rung, vầng trán mỹ miều lấm tấm mồ hôi, hai tay cô nắm chặt ga giường. Làn gió kia đã mang theo khí lạnh len lỏi vào khắp ngóc ngách căn phòng đánh thức cô gái. Nhã bật dậy, ánh mắt cô bị bao phủ bởi một lớp sương mờ. Cô quay sang bật đèn ngủ rồi ngồi bó chân chống cằm lên gối, chút ánh sáng vàng yếu ớt mang đến cho cô chút ấm áp sau cơn ác mộng khiến cõi lòng lạnh lẽo. Đôi môi khô khốc của Nhã khẽ lẩm bẩm: “Đúng vậy... Tôi không xứng...Tôi có tư cách gì để hạnh phúc?”
...
“Cậu chủ!”
“Cậu chủ đã về! Ông bà chủ đang đợi cậu trong phòng khách.”
“Ừm” Trịnh Hoài gật đầu với quản gia và người làm rồi bước thẳng vào phòng khách.
“Thưa ba mẹ con mới về!” Anh cúi đầu chào người lớn, sau đó ngồi lên sô pha. Ánh mắt anh chỉ dừng lại vài giây ở cô gái xa lạ phía đối diện, rồi dời mắt sang ba mẹ mình: “Hai người gọi con về có chuyện gì ạ?”
Bà Tuyết cong môi cười rạng rỡ, có lẽ vì quá vui mừng nên đôi mắt bà ngấn lệ và giọng nói rung rẩy: “Ba mẹ tìm được con bé rồi! Thanh lại đây con! Đây là anh con! Chào anh một tiếng đi con.” Nói xong, mẹ Hoài quay sang ôm vai cô gái bên cạnh, nhìn cô ấy với ánh mắt trìu mến.
Văng Thi Thanh cười ngọt ngào với anh: “Anh trai!”
Trịnh Hoài vẫn lạnh lùng như vậy, đôi mắt anh không có chút gợn sóng nào, chỉ gật đầu với đối phương rồi im lặng.
“Mày tỏ thái độ gì vậy? Nó là em gái mày! Mày bày cái mặt lạnh đó ra cho ai xem!” Ông Huy phẫn nộ trước sự hời hợt của con trai, không tiếc buông lời trách mắng.
Mẹ Hoài thấy vậy liền nhẹ giọng khuyên can: “Ông nói gì vậy, thằng bé mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, chuyện bất ngờ như vậy ông phải để con có thời gian thích ứng chứ! Sao thằng bé không thương em gái được! Mẹ nói đúng không Hoài?”, bà Tuyết vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với con trai.
Thế nhưng, Trịnh Hoài dường như không hiểu ý mẹ mình: “Hôm nay con hơi mệt, con xin phép lên phòng trước!”. Anh không đợi ba mẹ nói tiếp liền đi thẳng lên lầu.
Ông Huy càng thêm tức giận lớn tiếng quát: “Mày đứng lại cho tao, tao cho mày đi chưa!”
...
Một đồng nghiệp đưa tập hồ sơ vừa nhận được từ phía pháp y đến cho Băng: “Cô nói đúng, một trong hai hài cốt là người giúp việc mất tích kia, Như Mai!”
Dù đã đoán được 7, 8 phần nhưng sự thật vẫn khiến Băng có chút khó chấp nhận, cô lật mở từng trang tư liệu, càng về sau hàng chân mày cô càng nhíu chặt: “Nếu đúng vậy, thì hài cốt còn lại là của con riêng Như Mai và ông Hồ Chấn Thiên, nhưng tại sao nội tạng của nạn nhân lại bị hung thủ chôn chung với hai người này?”
Đồng nghiệp khác đưa ra phán đoán: “Theo tôi thấy, cái chết của hai người này do nạn nhân gây ra và hung thủ muốn báo thù cho họ!”
Hứa Thùy Băng không vì manh mối này mà thả lỏng: “Lẽ nào ông Hồ Chấn Thiên dễ dàng cho qua mọi chuyện như vậy khi biết con trai mình gϊếŧ mẹ con Như Mai? Mặt khác, đi theo hướng này thì hung thủ chỉ có thể là họ hàng của Như Mai, nhưng mọi người đều biết Như Mai mồ côi từ nhỏ lăn lộn dưới đáy xã hội để kiếm miếng cơm, nào có thân thích?”
Hà vẫn luôn im lặng, cũng có chung suy nghĩ với Băng: “Đúng vậy, còn nữa tại sao chôn nội tạng của nạn nhân mà không phải là thứ khác? Như vậy có biếи ŧɦái quá không? Vả lại, nếu nạn nhân gϊếŧ hai mạng người sao không ai phát hiện? Cho dù ông Hồ Chấn Thiên có một tay che trời cũng không thể che đậy hai vụ án mạng này huống chi nhà họ Hồ cũng không có khả năng đó!”
Điều này đã sớm được Huỳnh Minh Chính đoán ra, anh chỉ đang đợi bằng chứng xác thực rồi tiến hành phân công nhiệm vụ: “Tất cả chỉ chứng minh Hồ Chấn Thiên nói dối, vậy ông ta đang muốn che giấu điều gì? Thứ gì khiến ông ta đánh đổi cả con ruột của mình để bảo vệ?”
...
“Tôi hỏi lại lần nữa cậu ấy đâu?”
“Chết rồi.”
“Cậu nói cái gì?”
“Mẹ nó! Tôi nói Jack chết rồi! Chết rồi! Lê Khánh Nhã! Cậu ta chết rồi! Là cậu gϊếŧ cậu ấy! Cậu nghe rõ chưa?”
“...Không thể nào! Cậu đùa tôi đúng không? Đừng mà...Đừng đùa nữa...Chuyện này không vui chút nào!”
“Ha ha! Đùa giỡn sao? Nếu không phải quen biết cô Jack sẽ không chết! Mẹ kiếp! Jack không có người bạn như cô! Cô không xứng! Cô không xứng được hạnh phúc! Cô xuống địa ngục đi!”
Giữa đêm đen tĩnh mịch, những cơn gió mùa thu thổi tung chiếc rèm hoa treo trên ô cửa sổ. Người con gái trên giường miệng lẩm bẩm gì đó, đôi mắt cô nhắm nghiền, hàng mi thanh tú khẽ rung, vầng trán mỹ miều lấm tấm mồ hôi, hai tay cô nắm chặt ga giường. Làn gió kia đã mang theo khí lạnh len lỏi vào khắp ngóc ngách căn phòng đánh thức cô gái. Nhã bật dậy, ánh mắt cô bị bao phủ bởi một lớp sương mờ. Cô quay sang bật đèn ngủ rồi ngồi bó chân chống cằm lên gối, chút ánh sáng vàng yếu ớt mang đến cho cô chút ấm áp sau cơn ác mộng khiến cõi lòng lạnh lẽo. Đôi môi khô khốc của Nhã khẽ lẩm bẩm: “Đúng vậy... Tôi không xứng...Tôi có tư cách gì để hạnh phúc?”
...
“Cậu chủ!”
“Cậu chủ đã về! Ông bà chủ đang đợi cậu trong phòng khách.”
“Ừm” Trịnh Hoài gật đầu với quản gia và người làm rồi bước thẳng vào phòng khách.
“Thưa ba mẹ con mới về!” Anh cúi đầu chào người lớn, sau đó ngồi lên sô pha. Ánh mắt anh chỉ dừng lại vài giây ở cô gái xa lạ phía đối diện, rồi dời mắt sang ba mẹ mình: “Hai người gọi con về có chuyện gì ạ?”
Bà Tuyết cong môi cười rạng rỡ, có lẽ vì quá vui mừng nên đôi mắt bà ngấn lệ và giọng nói rung rẩy: “Ba mẹ tìm được con bé rồi! Thanh lại đây con! Đây là anh con! Chào anh một tiếng đi con.” Nói xong, mẹ Hoài quay sang ôm vai cô gái bên cạnh, nhìn cô ấy với ánh mắt trìu mến.
Văng Thi Thanh cười ngọt ngào với anh: “Anh trai!”
Trịnh Hoài vẫn lạnh lùng như vậy, đôi mắt anh không có chút gợn sóng nào, chỉ gật đầu với đối phương rồi im lặng.
“Mày tỏ thái độ gì vậy? Nó là em gái mày! Mày bày cái mặt lạnh đó ra cho ai xem!” Ông Huy phẫn nộ trước sự hời hợt của con trai, không tiếc buông lời trách mắng.
Mẹ Hoài thấy vậy liền nhẹ giọng khuyên can: “Ông nói gì vậy, thằng bé mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, chuyện bất ngờ như vậy ông phải để con có thời gian thích ứng chứ! Sao thằng bé không thương em gái được! Mẹ nói đúng không Hoài?”, bà Tuyết vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với con trai.
Thế nhưng, Trịnh Hoài dường như không hiểu ý mẹ mình: “Hôm nay con hơi mệt, con xin phép lên phòng trước!”. Anh không đợi ba mẹ nói tiếp liền đi thẳng lên lầu.
Ông Huy càng thêm tức giận lớn tiếng quát: “Mày đứng lại cho tao, tao cho mày đi chưa!”
...
Một đồng nghiệp đưa tập hồ sơ vừa nhận được từ phía pháp y đến cho Băng: “Cô nói đúng, một trong hai hài cốt là người giúp việc mất tích kia, Như Mai!”
Dù đã đoán được 7, 8 phần nhưng sự thật vẫn khiến Băng có chút khó chấp nhận, cô lật mở từng trang tư liệu, càng về sau hàng chân mày cô càng nhíu chặt: “Nếu đúng vậy, thì hài cốt còn lại là của con riêng Như Mai và ông Hồ Chấn Thiên, nhưng tại sao nội tạng của nạn nhân lại bị hung thủ chôn chung với hai người này?”
Đồng nghiệp khác đưa ra phán đoán: “Theo tôi thấy, cái chết của hai người này do nạn nhân gây ra và hung thủ muốn báo thù cho họ!”
Hứa Thùy Băng không vì manh mối này mà thả lỏng: “Lẽ nào ông Hồ Chấn Thiên dễ dàng cho qua mọi chuyện như vậy khi biết con trai mình gϊếŧ mẹ con Như Mai? Mặt khác, đi theo hướng này thì hung thủ chỉ có thể là họ hàng của Như Mai, nhưng mọi người đều biết Như Mai mồ côi từ nhỏ lăn lộn dưới đáy xã hội để kiếm miếng cơm, nào có thân thích?”
Hà vẫn luôn im lặng, cũng có chung suy nghĩ với Băng: “Đúng vậy, còn nữa tại sao chôn nội tạng của nạn nhân mà không phải là thứ khác? Như vậy có biếи ŧɦái quá không? Vả lại, nếu nạn nhân gϊếŧ hai mạng người sao không ai phát hiện? Cho dù ông Hồ Chấn Thiên có một tay che trời cũng không thể che đậy hai vụ án mạng này huống chi nhà họ Hồ cũng không có khả năng đó!”
Điều này đã sớm được Huỳnh Minh Chính đoán ra, anh chỉ đang đợi bằng chứng xác thực rồi tiến hành phân công nhiệm vụ: “Tất cả chỉ chứng minh Hồ Chấn Thiên nói dối, vậy ông ta đang muốn che giấu điều gì? Thứ gì khiến ông ta đánh đổi cả con ruột của mình để bảo vệ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.