Chương 10: Cố nhân
Khanh Dư
02/01/2022
"Xin lỗi, tôi không hiểu giám đốc đang nói gì", trước câu hỏi không đầu không đuôi của anh, Nhã vẫn tỏ ra bình thản dường như câu chuyện này không hề liên quan tới mình, hoặc có thể cô không hiểu thật...
Khải không quá kinh ngạc vì sự hờ hững của Nhã, anh quay về dáng vẻ nghiêm túc thường ngày trong bộ tây trang tối màu, trở thành một người đàn ông chỉ có thể ngắm mà khó lòng mơ tưởng tới. Khải đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lạnh nhạt yêu cầu: "Cô có 5 phút để hỏi!"
Khi người đàn ông này rời khỏi chỗ làm việc, từng bước tiến gần đến bàn tiếp khách, Nhã mơ hồ ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt không quá nồng đậm nhưng để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Nhã không cho rằng yêu cầu của anh hà khắc vì để một chủ doanh nghiệp bận trăm công nghìn việc phải dành 5 phút để tiếp đãi cô đã là may mắn lắm rồi. Vì vậy, cô cũng ngay lập tức bật ghi âm và đặt ra những câu hỏi đã soạn sẵn từ trước: "Được biết, anh là người khai sinh King group, vậy nguồn cảm hứng nào đã tạo động lực để anh lập ra nó?"
Qua tông giọng trầm ấm của anh, mỗi một câu chữ tựa như mọc thêm cánh vô cùng sinh động, vừa hay lại có tác dụng tẩy não đối phương nhưng nghiệp vụ báo chí đã giúp đầu óc Nhã thanh tỉnh hơn nhiều. Mỗi đáp án của anh đều rành mạch, quyết đoán, thỉnh thoảng sợ Nhã không hiểu anh còn cố ý biểu đạt theo cách khác giúp cô dễ tiếp nhận thông tin hơn...
"Tôi còn có thể giúp gì cho cô không?" Nếu đổi lại là người khác đã bị những câu hỏi hóc búa của cô chọc giận, nhưng Khải thì khác, sự điềm tĩnh và lịch thiệp của anh vẫn vẹn nguyên từ đầu đến cuối.
Nhã mỉm cười khách sáo: "Những thông tin và tài liệu giám đốc cung cấp đã giúp chúng tôi rất nhiều, tôi xin thay mặt toà soạn gửi lời cảm ơn đến giám đốc."
Nói rồi, cô đứng lên định bắt tay Khải chào tạm biệt, thế nhưng anh vẫn ngồi im bất động. Thậm chí, người này còn cố ý điều chỉnh sang tư thế thoải mái hơn, vừa khoanh tay lại vừa ngã lưng về phía sau. Hành động này khiến Nhã nhất thời khó xử, đợi giây lát, cô thẳng thừng lên tiếng: "Tôi không định làm phiền thời gian quý giá của giám đốc thêm nữa, khi nào báo đăng tôi sẽ gửi bản in qua địa chỉ công ty, đồng thời báo điện tử sẽ được gửi qua mail ạ."
"Chuyện công việc cũng đã xong, em có cần lạnh nhạt với tôi vậy không? Em định quên tôi luôn sao? Hay người như tôi không đáng để em nhớ?" Khi nói lời này, giọng anh vẫn trầm khàn không cao không thấp nhưng vô hình trung đã phá vỡ tuyến phòng ngự tâm lý cuối cùng của đối phương.
Nhã cùng anh mặt đối mặt, nếu trong mắt Khải là sự bình lặng không chút gợn sóng, thì ẩn đằng sau cửa sổ tâm hồn của cô là những đốm lửa của sự bất kham. Cuối cùng, Nhã không thể kiên trì thêm nữa, cô hết tự chỉ tay vào bản thân lại đến người trước mặt: "Tôi nhớ anh? Anh nên hiểu cái này, ban đầu người nói chia tay là anh, người 'đá' tôi cũng là anh, giờ anh lại yêu cầu tôi nhớ anh? Anh không thể nói gì đó hợp lý hơn sao?"
Khải chậm rãi tiến sát lại gần cô, hai tay anh chống lên thành ghế, giam cô vào một khoảng không chật hẹp dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Ánh mắt tựa tia X của anh khiến Nhã không tài nào thở nổi: "Tôi cho em cơ hội trả đũa, quay lại và 'đá' tôi như lời em nói."
Nhã trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, cô hiểu rất rõ người này vì mỗi lời anh nói đều là thật dù khó tin đến mấy, điều đó vẫn diễn ra. Cũng chính vì vậy, Nhã biết lúc này mình cần phải kiên quyết hòng tránh những day dưa không đáng có về sau: "Xin lỗi, tôi không còn hứng thú với anh."
Cô mơ hồ cảm nhận được anh ta rất giận dữ tựa như loài chúa tể bị cướp đi món mồi béo bở, nhưng cô không định quản nhiều như vậy. Dù biết mình đang ở thế yếu nhưng đôi mắt cô vẫn quật cường nhìn thẳng vào đối phương.
"Em dám!" Một lời thách thức, hay nói đúng hơn là lời đe doạ của Khải khiến bầu không khí trong phòng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đang trong thế giằng co, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra: "Giám đốc, cuộc họp trực tuyến sắp...Xin lỗi, xin lỗi sếp, em không biết sếp đang bận..." Bước vào phòng vừa hay bắt gặp cảnh này trợ lý của Khải phải đổ mồ hôi hột. Anh biết sếp mình có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, nhưng tình huống mập mờ trong văn phòng thế này lại là lần đầu tiên.
Sự xuất hiện của trợ lý Nghiêm khiến Nhã thầm tạ ơn các vị thần linh trên cao đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô: "Anh đến đúng lúc lắm, tôi định ra về nhưng không rõ đường công ty, anh có thể tiễn tôi một đoạn không?"
"Được ạ, mời cô đi theo tôi!" Người này thật thà chất phát, vui vẻ đồng ý giúp đỡ Nhã, vừa hay lại hợp ý cô. Tuy nhiên, trợ lý Nghiêm không ngờ rằng nắm tay của sếp đang lặng lẽ xiết chặt trong lúc dõi theo bóng lưng của hai người.
Khải không quá kinh ngạc vì sự hờ hững của Nhã, anh quay về dáng vẻ nghiêm túc thường ngày trong bộ tây trang tối màu, trở thành một người đàn ông chỉ có thể ngắm mà khó lòng mơ tưởng tới. Khải đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lạnh nhạt yêu cầu: "Cô có 5 phút để hỏi!"
Khi người đàn ông này rời khỏi chỗ làm việc, từng bước tiến gần đến bàn tiếp khách, Nhã mơ hồ ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt không quá nồng đậm nhưng để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Nhã không cho rằng yêu cầu của anh hà khắc vì để một chủ doanh nghiệp bận trăm công nghìn việc phải dành 5 phút để tiếp đãi cô đã là may mắn lắm rồi. Vì vậy, cô cũng ngay lập tức bật ghi âm và đặt ra những câu hỏi đã soạn sẵn từ trước: "Được biết, anh là người khai sinh King group, vậy nguồn cảm hứng nào đã tạo động lực để anh lập ra nó?"
Qua tông giọng trầm ấm của anh, mỗi một câu chữ tựa như mọc thêm cánh vô cùng sinh động, vừa hay lại có tác dụng tẩy não đối phương nhưng nghiệp vụ báo chí đã giúp đầu óc Nhã thanh tỉnh hơn nhiều. Mỗi đáp án của anh đều rành mạch, quyết đoán, thỉnh thoảng sợ Nhã không hiểu anh còn cố ý biểu đạt theo cách khác giúp cô dễ tiếp nhận thông tin hơn...
"Tôi còn có thể giúp gì cho cô không?" Nếu đổi lại là người khác đã bị những câu hỏi hóc búa của cô chọc giận, nhưng Khải thì khác, sự điềm tĩnh và lịch thiệp của anh vẫn vẹn nguyên từ đầu đến cuối.
Nhã mỉm cười khách sáo: "Những thông tin và tài liệu giám đốc cung cấp đã giúp chúng tôi rất nhiều, tôi xin thay mặt toà soạn gửi lời cảm ơn đến giám đốc."
Nói rồi, cô đứng lên định bắt tay Khải chào tạm biệt, thế nhưng anh vẫn ngồi im bất động. Thậm chí, người này còn cố ý điều chỉnh sang tư thế thoải mái hơn, vừa khoanh tay lại vừa ngã lưng về phía sau. Hành động này khiến Nhã nhất thời khó xử, đợi giây lát, cô thẳng thừng lên tiếng: "Tôi không định làm phiền thời gian quý giá của giám đốc thêm nữa, khi nào báo đăng tôi sẽ gửi bản in qua địa chỉ công ty, đồng thời báo điện tử sẽ được gửi qua mail ạ."
"Chuyện công việc cũng đã xong, em có cần lạnh nhạt với tôi vậy không? Em định quên tôi luôn sao? Hay người như tôi không đáng để em nhớ?" Khi nói lời này, giọng anh vẫn trầm khàn không cao không thấp nhưng vô hình trung đã phá vỡ tuyến phòng ngự tâm lý cuối cùng của đối phương.
Nhã cùng anh mặt đối mặt, nếu trong mắt Khải là sự bình lặng không chút gợn sóng, thì ẩn đằng sau cửa sổ tâm hồn của cô là những đốm lửa của sự bất kham. Cuối cùng, Nhã không thể kiên trì thêm nữa, cô hết tự chỉ tay vào bản thân lại đến người trước mặt: "Tôi nhớ anh? Anh nên hiểu cái này, ban đầu người nói chia tay là anh, người 'đá' tôi cũng là anh, giờ anh lại yêu cầu tôi nhớ anh? Anh không thể nói gì đó hợp lý hơn sao?"
Khải chậm rãi tiến sát lại gần cô, hai tay anh chống lên thành ghế, giam cô vào một khoảng không chật hẹp dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Ánh mắt tựa tia X của anh khiến Nhã không tài nào thở nổi: "Tôi cho em cơ hội trả đũa, quay lại và 'đá' tôi như lời em nói."
Nhã trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, cô hiểu rất rõ người này vì mỗi lời anh nói đều là thật dù khó tin đến mấy, điều đó vẫn diễn ra. Cũng chính vì vậy, Nhã biết lúc này mình cần phải kiên quyết hòng tránh những day dưa không đáng có về sau: "Xin lỗi, tôi không còn hứng thú với anh."
Cô mơ hồ cảm nhận được anh ta rất giận dữ tựa như loài chúa tể bị cướp đi món mồi béo bở, nhưng cô không định quản nhiều như vậy. Dù biết mình đang ở thế yếu nhưng đôi mắt cô vẫn quật cường nhìn thẳng vào đối phương.
"Em dám!" Một lời thách thức, hay nói đúng hơn là lời đe doạ của Khải khiến bầu không khí trong phòng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đang trong thế giằng co, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra: "Giám đốc, cuộc họp trực tuyến sắp...Xin lỗi, xin lỗi sếp, em không biết sếp đang bận..." Bước vào phòng vừa hay bắt gặp cảnh này trợ lý của Khải phải đổ mồ hôi hột. Anh biết sếp mình có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, nhưng tình huống mập mờ trong văn phòng thế này lại là lần đầu tiên.
Sự xuất hiện của trợ lý Nghiêm khiến Nhã thầm tạ ơn các vị thần linh trên cao đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô: "Anh đến đúng lúc lắm, tôi định ra về nhưng không rõ đường công ty, anh có thể tiễn tôi một đoạn không?"
"Được ạ, mời cô đi theo tôi!" Người này thật thà chất phát, vui vẻ đồng ý giúp đỡ Nhã, vừa hay lại hợp ý cô. Tuy nhiên, trợ lý Nghiêm không ngờ rằng nắm tay của sếp đang lặng lẽ xiết chặt trong lúc dõi theo bóng lưng của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.