Chương 6: Đai đen lục đẳng Karatedo
Khanh Dư
02/01/2022
Thành phố về đêm không rực rỡ các vì tinh tú nhưng cũng chẳng nhàm chán, vô vị như chúng ta tưởng. Mỗi vùng đất đều có vẻ đẹp của riêng mình, thay thế các vì sao là những ánh đèn lấp lánh đủ sắc màu phát ra từ các toà nhà chọc trời, bóng đèn đường nhẹ nhàng lan toả thứ ánh sáng vàng êm dịu, hay thậm chí là ánh đèn ô tô chói mắt, đều như đang lộ rõ nhịp sống tuy vội vã mà đẹp đến choáng ngợp của chốn thị thành này.
Trái ngược với bầu không khí náo nhiệt ngoài kia, phòng chuyên án của sở cảnh sát lại trầm lắng hơn nhiều. Nơi đây không có ánh đèn chói mắt thay vào đó là một màn đêm tĩnh mịch. Tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn vào màn hình chiếu trước mặt họ, trên hình là vài bức ảnh chụp về hiện trường vụ án. Nạn nhân là một người đàn ông tuổi tầm 30 đang nằm trên sàn nhà, nhiều người nếu chỉ nhìn lướt qua thì nhận định đây cũng không đến mức một vụ thảm sát. Tuy nhiên, khi chú ý kỹ, nạn nhân này đã bị chặt ra thành nhiều khúc, nhưng vì chứng bệnh rối loạn cưỡng chế khiến hung thủ xem thi thể như những mảnh ghép mà xếp khít lại. Mười đầu ngón tay và chân bị cắt rời từng thứ một, nhét vừa khít vào chiếc hộp nhựa hình trụ trong suốt đặt trên bàn. Bên dưới đáy hộp là một mảnh da được lột ra từ người nạn nhân. Khi phóng to chiếc hộp đó lên, toàn bộ những người có mặt trong phòng đều phát hiện một con chữ mờ nhạt: "Lạc".
"Chúng ta bước đầu nhận định hung thủ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhưng lại rập khuôn cho rằng để có thể gây án chỉ có nam giới mới khả nghi, tôi nghĩ điều này thật vô lý. Nếu hung thủ là một người nữ giữ đai đen lục đẳng ở bộ môn Karatedo thì sao?" Băng đứng cạnh màn hình chiếu hùng hồn phản bác.
Cảnh sát Chính, người trực tiếp phụ trách vụ án lên tiếng: "Tôi biết đồng chí đang cố ý nhắm vào ai, nhưng tôi cũng hi vọng đồng chí công tư phân minh. Cảnh sát Băng nói không có bằng chứng như vậy sẽ bị quy vào tội vu khống, mong đồng chí chú ý lời nói của mình."
Bị cấp trên chất vấn trước mặt nhiều người, cô ta thẹn quá hoá giận: "Tôi chỉ đang đặt ra giả thiết giúp mọi người nhanh chóng phá án, tôi làm vậy có gì sai thưa ngài thiếu tướng?"
Người đàn ông lạnh lùng vừa nhắc nhở Băng ban nãy không bày tỏ chút biểu cảm dư thừa nào, chỉ dựa trên nguyên tắc và công việc mà đáp lời cô ta: "Ngay từ đầu, chúng ta không hề nói hung thủ không có khả năng là nữ giới, nhưng thực tế dựa trên bằng chứng chúng ta thu thập được, nghi phạm hàng đầu là Bùi Chí Viễn và Trịnh Hy Phong."
Cấp trên đã nói đến đây, cô ta cũng không còn lời nào phản bác nữa đành lên tiếng xin lỗi: "Xin lỗi thiếu tướng là tôi quá nóng vội, sau cuộc họp tôi sẽ làm bản kiểm điểm."
Cảnh sát Chính chỉ gật đầu không nói gì. Thấy vậy, một đồng nghiệp khác liền đặt vấn đề nhằm xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc này: "Thưa thiếu tướng, Bùi Chí Viễn vẫn còn đang ở Mỹ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Dụ rắn ra khỏi hang."
Trái ngược với bầu không khí náo nhiệt ngoài kia, phòng chuyên án của sở cảnh sát lại trầm lắng hơn nhiều. Nơi đây không có ánh đèn chói mắt thay vào đó là một màn đêm tĩnh mịch. Tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn vào màn hình chiếu trước mặt họ, trên hình là vài bức ảnh chụp về hiện trường vụ án. Nạn nhân là một người đàn ông tuổi tầm 30 đang nằm trên sàn nhà, nhiều người nếu chỉ nhìn lướt qua thì nhận định đây cũng không đến mức một vụ thảm sát. Tuy nhiên, khi chú ý kỹ, nạn nhân này đã bị chặt ra thành nhiều khúc, nhưng vì chứng bệnh rối loạn cưỡng chế khiến hung thủ xem thi thể như những mảnh ghép mà xếp khít lại. Mười đầu ngón tay và chân bị cắt rời từng thứ một, nhét vừa khít vào chiếc hộp nhựa hình trụ trong suốt đặt trên bàn. Bên dưới đáy hộp là một mảnh da được lột ra từ người nạn nhân. Khi phóng to chiếc hộp đó lên, toàn bộ những người có mặt trong phòng đều phát hiện một con chữ mờ nhạt: "Lạc".
"Chúng ta bước đầu nhận định hung thủ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhưng lại rập khuôn cho rằng để có thể gây án chỉ có nam giới mới khả nghi, tôi nghĩ điều này thật vô lý. Nếu hung thủ là một người nữ giữ đai đen lục đẳng ở bộ môn Karatedo thì sao?" Băng đứng cạnh màn hình chiếu hùng hồn phản bác.
Cảnh sát Chính, người trực tiếp phụ trách vụ án lên tiếng: "Tôi biết đồng chí đang cố ý nhắm vào ai, nhưng tôi cũng hi vọng đồng chí công tư phân minh. Cảnh sát Băng nói không có bằng chứng như vậy sẽ bị quy vào tội vu khống, mong đồng chí chú ý lời nói của mình."
Bị cấp trên chất vấn trước mặt nhiều người, cô ta thẹn quá hoá giận: "Tôi chỉ đang đặt ra giả thiết giúp mọi người nhanh chóng phá án, tôi làm vậy có gì sai thưa ngài thiếu tướng?"
Người đàn ông lạnh lùng vừa nhắc nhở Băng ban nãy không bày tỏ chút biểu cảm dư thừa nào, chỉ dựa trên nguyên tắc và công việc mà đáp lời cô ta: "Ngay từ đầu, chúng ta không hề nói hung thủ không có khả năng là nữ giới, nhưng thực tế dựa trên bằng chứng chúng ta thu thập được, nghi phạm hàng đầu là Bùi Chí Viễn và Trịnh Hy Phong."
Cấp trên đã nói đến đây, cô ta cũng không còn lời nào phản bác nữa đành lên tiếng xin lỗi: "Xin lỗi thiếu tướng là tôi quá nóng vội, sau cuộc họp tôi sẽ làm bản kiểm điểm."
Cảnh sát Chính chỉ gật đầu không nói gì. Thấy vậy, một đồng nghiệp khác liền đặt vấn đề nhằm xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc này: "Thưa thiếu tướng, Bùi Chí Viễn vẫn còn đang ở Mỹ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Dụ rắn ra khỏi hang."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.