Chương 23: Ngôi mộ vô danh
Khanh Dư
02/01/2022
Rừng Bù Gia Mập
Khu rừng này không âm u cũng chẳng vắng bóng người, vì nơi đây là một trong số những Vườn Quốc gia được đẩy mạnh khai thác du lịch. Khách tham quan ra vào mỗi ngày một nhiều khiến Bù Gia Mập nhộn nhịp hơn hẳn. Chính vì vậy, cảnh sát sợ kích động dân chúng nên chọn tra án vào ban đêm. Trời vừa đổ mưa to nên đường đi trơn ướt hơn mọi khi, ống quần Thiếu úy Chính và Hà dính đầy bùn đất, đôi bốt da của hai người họ đã không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu. Vài đồng đội dẫn theo chó săn len lỏi qua từng ngóc ngách khu rừng không dám bỏ sót chỗ nào. Giờ đã là 2 giờ sáng, suốt 4 tiếng đồng hồ họ vẫn chưa tìm ra manh mối. Ban đầu cảnh sát chia làm hai đội đi về hai hướng khác nhau, 1 đội do Băng dẫn đầu, đội còn lại dưới sự chỉ huy của Thiếu úy Chính. Băng và đồng nghiệp dừng chân bên con suối nằm giữa khu rừng, cả đêm nay khiến họ mệt rã người, tiếng suối chảy róc rách thơ mộng thường ngày giờ đây lại vì một vụ án gϊếŧ người mà ghê rợn đến rùng mình. Đột nhiên chó săn do Băng dẫn dắt sủa liên tục, 1 con...2 con...cả 4 con đều kéo cô và đồng đội chạy phía thật nhanh về một hướng. Mọi người đều hiểu rõ điều này có nghĩa là gì nên không dám lơ là vội vã chạy theo. Đến một ngôi mộ cách con suối khoảng 200 mét, bầy chó săn dừng lại. Ngôi mộ đơn điệu đến mức chỉ có gò đất nhô cao lên, 4 phía đặt 4 cục đá tảng làm ranh giới, không có tường bao xung quanh cũng chẳng dựng bia, phía trước mộ còn lại vài ba cây nhang tàn cắm dưới đất.
Băng ra lệnh cho cấp dưới: "Mau đi báo cho Thiếu úy Chính đã phát hiện manh mối!"
Hai trong số họ nghe lệnh liền chạy thật nhanh không dám chậm trễ.
Đợi đến khi đã tập hợp đông đủ, Băng báo cáo: "Báo cáo Thiếu úy tôi nghi ngờ nội tạng của nạn nhân đã bị hung thủ chôn dưới ngôi mộ này."
Huỳnh Minh Chính trầm tư giây lát rồi lên tiếng: "Không phải không có khả năng nhưng với diện tích ngôi mộ thì nội tạng không phải thứ duy nhất bị chôn bên dưới, tôi mạnh dạng suy đoán, bên dưới còn có hài cốt và ngôi mộ này đã có cách đây ít nhất hơn 10 năm. Dù đây là phần mộ vô danh, nhưng vì tôn trọng người chết chúng ta cần phải nghĩ cách vẹn toàn. Để tôi xin chỉ thị cấp trên tạm ngưng mọi hoạt động ở nơi này."
Băng lại không kiên nhẫn như vậy: "Báo cáo Thiếu úy, chậm một ngày thì hung thủ còn nằm ngoài vòng pháp luật một ngày, nạn nhân sẽ khó lòng yên nghỉ. Tôi nghĩ chúng ta nên đào ngôi mộ này lên ngay lập tức để tra án rồi ngày mai báo cáo cấp trên sau ạ."
Thiếu úy Chính nhíu mày: "Đây không phải ngày một ngày hai cô vào nghề sao có thể không biết tuân thủ quy định."
Băng không chịu thua, một mực muốn nhanh chóng phá án: "Nhưng cũng phải có những trường hợp ngoại lệ chứ ạ, chúng ta không nên rập khuôn mãi vậy được."
"Giờ cô đang dạy tôi nên hay không nên làm gì à? Tôi là cấp trên của cô, lời của tôi là mệnh lệnh. Nếu cảnh sát Băng không tuân thủ tôi sẵn sàng đình chỉ cô bất cứ lúc nào." Huỳnh Minh Chính nghiêm khắc giữ vững lập trường của mình.
Khu rừng này không âm u cũng chẳng vắng bóng người, vì nơi đây là một trong số những Vườn Quốc gia được đẩy mạnh khai thác du lịch. Khách tham quan ra vào mỗi ngày một nhiều khiến Bù Gia Mập nhộn nhịp hơn hẳn. Chính vì vậy, cảnh sát sợ kích động dân chúng nên chọn tra án vào ban đêm. Trời vừa đổ mưa to nên đường đi trơn ướt hơn mọi khi, ống quần Thiếu úy Chính và Hà dính đầy bùn đất, đôi bốt da của hai người họ đã không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu. Vài đồng đội dẫn theo chó săn len lỏi qua từng ngóc ngách khu rừng không dám bỏ sót chỗ nào. Giờ đã là 2 giờ sáng, suốt 4 tiếng đồng hồ họ vẫn chưa tìm ra manh mối. Ban đầu cảnh sát chia làm hai đội đi về hai hướng khác nhau, 1 đội do Băng dẫn đầu, đội còn lại dưới sự chỉ huy của Thiếu úy Chính. Băng và đồng nghiệp dừng chân bên con suối nằm giữa khu rừng, cả đêm nay khiến họ mệt rã người, tiếng suối chảy róc rách thơ mộng thường ngày giờ đây lại vì một vụ án gϊếŧ người mà ghê rợn đến rùng mình. Đột nhiên chó săn do Băng dẫn dắt sủa liên tục, 1 con...2 con...cả 4 con đều kéo cô và đồng đội chạy phía thật nhanh về một hướng. Mọi người đều hiểu rõ điều này có nghĩa là gì nên không dám lơ là vội vã chạy theo. Đến một ngôi mộ cách con suối khoảng 200 mét, bầy chó săn dừng lại. Ngôi mộ đơn điệu đến mức chỉ có gò đất nhô cao lên, 4 phía đặt 4 cục đá tảng làm ranh giới, không có tường bao xung quanh cũng chẳng dựng bia, phía trước mộ còn lại vài ba cây nhang tàn cắm dưới đất.
Băng ra lệnh cho cấp dưới: "Mau đi báo cho Thiếu úy Chính đã phát hiện manh mối!"
Hai trong số họ nghe lệnh liền chạy thật nhanh không dám chậm trễ.
Đợi đến khi đã tập hợp đông đủ, Băng báo cáo: "Báo cáo Thiếu úy tôi nghi ngờ nội tạng của nạn nhân đã bị hung thủ chôn dưới ngôi mộ này."
Huỳnh Minh Chính trầm tư giây lát rồi lên tiếng: "Không phải không có khả năng nhưng với diện tích ngôi mộ thì nội tạng không phải thứ duy nhất bị chôn bên dưới, tôi mạnh dạng suy đoán, bên dưới còn có hài cốt và ngôi mộ này đã có cách đây ít nhất hơn 10 năm. Dù đây là phần mộ vô danh, nhưng vì tôn trọng người chết chúng ta cần phải nghĩ cách vẹn toàn. Để tôi xin chỉ thị cấp trên tạm ngưng mọi hoạt động ở nơi này."
Băng lại không kiên nhẫn như vậy: "Báo cáo Thiếu úy, chậm một ngày thì hung thủ còn nằm ngoài vòng pháp luật một ngày, nạn nhân sẽ khó lòng yên nghỉ. Tôi nghĩ chúng ta nên đào ngôi mộ này lên ngay lập tức để tra án rồi ngày mai báo cáo cấp trên sau ạ."
Thiếu úy Chính nhíu mày: "Đây không phải ngày một ngày hai cô vào nghề sao có thể không biết tuân thủ quy định."
Băng không chịu thua, một mực muốn nhanh chóng phá án: "Nhưng cũng phải có những trường hợp ngoại lệ chứ ạ, chúng ta không nên rập khuôn mãi vậy được."
"Giờ cô đang dạy tôi nên hay không nên làm gì à? Tôi là cấp trên của cô, lời của tôi là mệnh lệnh. Nếu cảnh sát Băng không tuân thủ tôi sẵn sàng đình chỉ cô bất cứ lúc nào." Huỳnh Minh Chính nghiêm khắc giữ vững lập trường của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.