Quyển 6 - Chương 10
Dị Thanh Trần
11/09/2014
Diệu diệu phát hiện, cảm giác của mình đối với ai đó đang lặng lẽ thay đổi.
"Anh về rồi!" Nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng bay từ chậu lan dạ hương ra.
Liên tục bị bệnh năm ngày, cuối cùng cô cũng khôi phục được nguyên khí.
"Trước mắt đừng tập uống trà sữa trân châu nữa, rất tốn sức! Tôi mua chè sago cho cô đây." Bạch Lập Nhân đặt một ly chè sago nhiều màu trước mặt cô, sau đó đi thẳng về phòng.
*Sago: Là cái hạt trong trong nhỏ nhỏ người ta hay bỏ vào chè đậu xanh á.
Diệu Diệu buồn bã định mở miệng nói chuyện, nhưng anh lại bảo: "Tôi đi tắm đã." Sau đó cầm quần áo sạch sẽ bước vào nhà tắm.
Bạch Lập Nhân có thói quen khi về nhà sẽ lập tức đi tắm.
Vì vài ngày nay sức khỏe cô rất yếu nên anh không dắt Diệu Diệu cùng ra ngoài nữa, hại cô chỉ có thể chán nản nằm nhà chờ anh về.
Cô muốn trò chuyện với anh, rất muốn a.
Nhưng cô đâu thể nào chỉ vì muốn nói chuyện với anh mà xông vào phòng tắm? Hơn nữa, cô rất sợ con rồng trên vai trái của Bạch Lập Nhân.
Đã nhiều ngày, bọn họ đều ngủ chung giường.
Cô có thói quen nằm nghiêng về bên phải khi ngủ, còn anh vì con rồng trên vai nên mỗi đêm đều phải nghiêng người về bên trái, cho nên hai người họ đều mặt đối mặt nằm ngủ.
Nhiều lần cô tỉnh lại lúc nửa đêm, đều phát hiện anh đang mở mắt, yên lặng chăm chú nhìn mình, ánh mắt lo lắng kia dường như đang sợ hãi, sợ chỉ cần mình chớp mắt, cô sẽ lại biến mất.
Thì ra hôm đó, người bị dọa không chỉ có cô, mà còn có anh.
Buổi tối hôm kia, đến khi gần hết công dụng, Bạch Lập Nhân lại uống bùa chú.
Vẻ mặt thảm thiết như tráng sĩ ra trận của anh khiến Diệu Diệu âm thầm tiếc rẻ, phải chi mà lấy máy ảnh chụp lại cảnh đó làm lưu niệm thì quá tuyệt vời a!
Diệu Diệu đứng canh trước cửa phòng tắm, khi Bạch Lập Nhân bước ra đã thay quần áo chỉnh chu.
"Anh muốn đi đâu?" Diệu Diệu ngơ ngác hỏi.
Hay là anh muốn ra ngoài? Áo sơ mi tao nhã, phóng khoáng lại rất có cá tính, Bạch Lập Nhân vuốt mái tóc ngắn, lộ ra cái trán cao sáng sủa cùng ngũ quan cân đối.
Thật ra cô thích bộ dạng anh khi mặc quần áo ở nhà hơn, đặc biệt thoải mái, đặc biệt -- mê người.
Vài ngày gần đây, cô không biết mình bị làm sao, lúc nào cũng vụng trộm đánh giá anh, mà càng đánh giá lại càng cảm thấy, vì sao bất luận là nhìn thẳng hay nhìn nghiêng, đều cảm thấy anh rất mê người, sống mũi cao thẳng, đôi môi kiên nghị với độ cong đẹp đẽ -- mỗi lần nhìn, cô đều cảm thấy tim mình đập rất nhanh. (là yêu đó
Tự nhận thấy dạo này sao mình chăm chỉ thế :v
"Anh về rồi!" Nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng bay từ chậu lan dạ hương ra.
Liên tục bị bệnh năm ngày, cuối cùng cô cũng khôi phục được nguyên khí.
"Trước mắt đừng tập uống trà sữa trân châu nữa, rất tốn sức! Tôi mua chè sago cho cô đây." Bạch Lập Nhân đặt một ly chè sago nhiều màu trước mặt cô, sau đó đi thẳng về phòng.
*Sago: Là cái hạt trong trong nhỏ nhỏ người ta hay bỏ vào chè đậu xanh á.
Diệu Diệu buồn bã định mở miệng nói chuyện, nhưng anh lại bảo: "Tôi đi tắm đã." Sau đó cầm quần áo sạch sẽ bước vào nhà tắm.
Bạch Lập Nhân có thói quen khi về nhà sẽ lập tức đi tắm.
Vì vài ngày nay sức khỏe cô rất yếu nên anh không dắt Diệu Diệu cùng ra ngoài nữa, hại cô chỉ có thể chán nản nằm nhà chờ anh về.
Cô muốn trò chuyện với anh, rất muốn a.
Nhưng cô đâu thể nào chỉ vì muốn nói chuyện với anh mà xông vào phòng tắm? Hơn nữa, cô rất sợ con rồng trên vai trái của Bạch Lập Nhân.
Đã nhiều ngày, bọn họ đều ngủ chung giường.
Cô có thói quen nằm nghiêng về bên phải khi ngủ, còn anh vì con rồng trên vai nên mỗi đêm đều phải nghiêng người về bên trái, cho nên hai người họ đều mặt đối mặt nằm ngủ.
Nhiều lần cô tỉnh lại lúc nửa đêm, đều phát hiện anh đang mở mắt, yên lặng chăm chú nhìn mình, ánh mắt lo lắng kia dường như đang sợ hãi, sợ chỉ cần mình chớp mắt, cô sẽ lại biến mất.
Thì ra hôm đó, người bị dọa không chỉ có cô, mà còn có anh.
Buổi tối hôm kia, đến khi gần hết công dụng, Bạch Lập Nhân lại uống bùa chú.
Vẻ mặt thảm thiết như tráng sĩ ra trận của anh khiến Diệu Diệu âm thầm tiếc rẻ, phải chi mà lấy máy ảnh chụp lại cảnh đó làm lưu niệm thì quá tuyệt vời a!
Diệu Diệu đứng canh trước cửa phòng tắm, khi Bạch Lập Nhân bước ra đã thay quần áo chỉnh chu.
"Anh muốn đi đâu?" Diệu Diệu ngơ ngác hỏi.
Hay là anh muốn ra ngoài? Áo sơ mi tao nhã, phóng khoáng lại rất có cá tính, Bạch Lập Nhân vuốt mái tóc ngắn, lộ ra cái trán cao sáng sủa cùng ngũ quan cân đối.
Thật ra cô thích bộ dạng anh khi mặc quần áo ở nhà hơn, đặc biệt thoải mái, đặc biệt -- mê người.
Vài ngày gần đây, cô không biết mình bị làm sao, lúc nào cũng vụng trộm đánh giá anh, mà càng đánh giá lại càng cảm thấy, vì sao bất luận là nhìn thẳng hay nhìn nghiêng, đều cảm thấy anh rất mê người, sống mũi cao thẳng, đôi môi kiên nghị với độ cong đẹp đẽ -- mỗi lần nhìn, cô đều cảm thấy tim mình đập rất nhanh. (là yêu đó
Tự nhận thấy dạo này sao mình chăm chỉ thế :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.