Mắt Trái

Quyển 5 - Chương 11

Dị Thanh Trần

31/07/2014

Trong toilet của công ty tài chính Đằng Long, mấy chị mấy cô lặng lẽ tán gẫu vài câu.

“Nghe nói chiều nay chủ tịch muốn đến dự hội nghị.”

“Chiều nay không phải hội nghị về doanh thu sao? Ông ta nghe hiểu chắc?”

Giọng nói mang vẻ châm chọc.

“Mấy hôm nay tâm trạng bà lão kia không tốt thì phải, rống to mà kêu cũng to, đúng là dọa người.”

“Đã vậy mắt còn trừng trừng lên, tôi còn tưởng bà ta định ăn thịt mình!”

“Nhưng mà, cơ mặt thì cứng ngắc.”

Bọn họ ai cũng che miệng cười.

“Mỗi lần chủ tịch gọi điện, giọng bà ta thật khiến người ta chịu không nổi.”

“Hôm kia tôi thấy bà ta lúc tiếp điện thoại thì cười tươi như hoa, nhưng sau khi gác máy lại giận đến run cả người, đúng là dối trá.”

“Bây giờ cả công ty đều đồn ầm lên chuyện chủ tịch cố ý sắp xếp cho “thiếu gia” chân chính trở về, nghe đâu chức vụ to lắm!”

“Mọi người đều nghĩ tổng giám đốc sẽ là người nối nghiệp, thật đáng tiếc, anh ấy làm biết bao nhiêu chuyện cho công ty vậy mà cũng chỉ thay người khác may áo cưới thôi.”

“Quả thật nếu không có anh ấy thì Đằng Long có ngày hôm nay chắc? Nếu tính tình vị “thiếu gia” kia cũng giống chủ tịch, tôi nghĩ chúng ta phải tìm đường lui sớm thôi.”

Nhắc đến hai chữ “tính tình”…

“Có tin đồn trước kia phòng tài vụ có một cô kế toán xinh đẹp, hiện tại đang được chủ tịch công khai…”

“Vậy bà già kia không phải bị chọc tức đến phát điên rồi?”

“Có cách gì chứ, xinh đẹp không phải vũ khí tốt nhất của phụ nữ sao? Đã sắp 50 tuổi rồi, cho dù bộ dạng xinh đẹp đến đâu, hay có căng da đến mức nào thì cũng không thể căng thành da của thiếu nữ hai mươi! Làm sao so với cô kế toán kia được, thanh xuân bức người nha! Tôi xem chỉ có hơn chứ không có kém, ngày nào đó cũng bị tiểu tam cưỡi lên đầu lên cổ cho mà xem!” Người này cười khinh bỉ một tiếng: “Bất quá, bà già kia không phải cũng là tiểu tam sao?!”

“Cô trợ lý mới của tổng giám đốc mới đúng là xinh đẹp, phong thái cũng chẳng khác gì bà già kia năm đó! Không biết người ta còn khen đến mức nào đâu!”

“Đã nhiều ngày rồi, công ty chúng ta đều có người của cửa hàng hoa đưa hoa đến, mỗi ngày mấy bó hoa tươi! Tôi nghe nói đều là do một người tặng, chính là giám đốc cũ của cô ta đó! Cô ta không phải cũng quá lợi hại đi?!”

“Lần trước tôi còn nhìn thấy cô ta leo lên xe tổng giám đốc lúc tan sở! Có chuyện mờ ám…”

Diệu Diệu từ nhà vệ sinh bước ra, mấy người phụ nữ kia thấy thế có chút ngoài ý muốn, vẻ mặt ai nấy đều méo mó nhìn cô một lượt rồi im bặt.

Ai rửa tay tiếp tục rửa tay, ai trang điểm tiếp tục trang điểm, sau đó nhất nhất xấu hổ rời đi.

Chỗ này không giống “Động lực”, cô là nhân viên mới, nhưng lại là nhân viên mới có gương mặt khiến người người đề phòng giống như người ngoài hành tinh, việc cô đến đây làm luôn bị người khác lén lút xì xầm sau lưng, rằng mình là người tham vọng.

Rất nhanh, trong toilet chỉ còn một mình Diệu Diệu lẳng lặng rửa tay.

Điện thoại trong túi vang lên, tất nhiên cô biết đó là ai.

Diệu Diệu rối rắm.

Tại sao Bạch Lập Nhân lại muốn theo đuổi cô? Chẳng lẽ trò chơi này vui đến vậy sao?!

Cô biết, có thể anh có thích cô, nhưng nếu không phải vì Tiết Khiêm Quân, với tính cách của anh, sao có thể chủ động đi theo đuổi người ta? Nói thẳng ra, cô cũng chỉ là công cụ để anh khích Tiết Khiêm Quân mà thôi.

Trong ngực lại trào lên cảm giác đau buồn, cảm giác như không tài nào hít thở nổi.

Trở lại phòng làm việc, hôm nay chỗ ngồi của cô giống hệt như hàng lang nhà mình, ngập trong biển hoa.

Ghét! Nhưng Diệu Diệu trời sinh tiết kiệm, dù không thích cũng không thể ném tất cả vào thùng rác.

Ngày thứ nhất, Bạch Lập Nhân dặn nhân viên cửa hàng hoa đưa một bó hoa đến công ty, một bó hoa đến trước cửa nhà cô.

Cô đem chúng đến để trước hành lang nhà anh.

Ngày thứ hai, biến thành bốn bó.

Cô vẫn làm như vậy.

Ngày thứ ba, sáu bó.



Ngày thứ tư, tám bó.

Cô còn lạ gì con người đó nữa, Bạch Lập Nhân đây căn bản không phải đang “theo đuổi”, mà là giận lẫy.

Đích thị là tên nhóc giận dỗi lấy tiền xu ném người.

Cô đắc tội anh.

Là bởi vì cô chỉ trích anh lợi dụng mình? Là bởi vì cô ném bó hoa bách hợp của anh xuống đất?

Diệu Diệu thở dài.

Tiếp tục không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn.

“Diệu Diệu, đây là tài liệu cho buổi họp chiều nay, em xem qua một chút, sau đó đi photo thành 30 bản.” Tiết Khiêm Quân nhẹ nhàng bước ra văn phòng.

“Vâng.” Diệu Diệu dứng dậy, tiếp nhận tài liệu.

Chần chờ một lúc, cô gọi anh: “Cái kia, tổng giám đốc! Khiêm Quân…”

Cô nhìn không thấu anh, cũng không có cách nào, vì hỉ - nộ - ái - ố anh đều giấu kín cho riêng mình.

Cô bối rối, đây là lần đầu tiên cô không phân biệt giữa việc công và việc tư mà gọi tên anh.

Tiết Khiêm Quân dừng bước: “Có chuyện gì?” Khi xoay người lại, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa.

Là thẻ bài cảm xúc của anh.

Thấy biểu hiện của anh như vậy, Diệu Diệu mân môi, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.

Từ lúc phát sinh chuyện kia đến giờ, Tiết Khiêm Quân không buồn chất vấn cô đến nửa câu.

Nhưng cô rõ ràng có thể cảm nhận được sự xa cách của anh.

Ý muốn giải thích chậm rãi tiêu tán sau khi nhìn thấy anh mỉm cười.

Từ khi Bạch Lập Nhân tự tay tạo ra cái thứ gọi là “hoài nghi”, mầm móng của nó dang dần nảy nở xung quanh họ.

Có lẽ anh chưa từng một lần tin tưởng cô.

“Tài liệu có vấn đề gì sao?” Tiết Khiêm Quân mỉm cười hỏi.

Diệu Diệu im lặng nhìn anh, đột nhiên cảm thấy ngực mình như sôi trào, cảm giác nôn nóng, bất an ngày càng nhiều.

Cô không hy vọng cục diện lại trở nên như vậy, khiến cô bất lực.

“Anh đã đồng ý rồi mà, những lúc không muốn cười, sẽ không cười nữa.” Diệu Diệu ngơ ngác nói.

Nụ cười của anh đông cứng.

Nhưng chỉ thoáng có vài giây, Tiết Khiêm Quân lại khôi phục nụ cười thản nhiên: “Con người khi còn sống, không tránh khỏi những lúc thực hư lẫn lộn, có đôi khi ngay cả anh cũng không phân biệt được ai mới là bản thân chân chính. Anh nghĩ kĩ rồi, đáng ra không nên đồng ý với em, anh làm không được.”

Mặt nạ và cuộc sống của anh đã sớm dung hợp thành một thể, tuy hai mà một.

Vì những lời đó của anh, Diệu Diệu không khỏi hoảng sợ.

Vì đột nhiên cô cảm thấy, có lẽ ngay cả trèo đèo lội suối đến bao nhiêu, cô cũng không thể hiểu được người đàn ông khóa kín linh hồn trong thể xác mình như anh.

Lòng cô hơi đau đớn.

Ánh mắt, hơi cay, hơi ướt.

Cô bình tĩnh nhìn anh, anh cũng bình tĩnh nhìn cô.

Hai người không ai chủ động tiến lại gần.

Vì kinh nghiệm cho cô biết, tình yêu nếu chỉ dựa vào một người thì vĩnh viễn không thể gắn bó lâu dài.

Anh, bảo vệ bản thân rất kĩ.

Không chất vấn, không giải quyết, đây chính là phương thức anh dùng để bảo vệ chính mình.



“Các người đang làm gì vậy?” Phía sau chợt vang lên một giọng nói thô kệch, đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người.

Diệu Diệu lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, quay đầu.

“Ba.” Thấy rõ người đến, vì không khí trầm mặc nên Tiết Khiêm Quân với tay bật chiếc tivi vốn chỉ dùng để làm cảnh lên, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.

“Chủ tịch!” Diệu Diệu vội vàng trở lại vị trí, cứng người đứng vững.

Tiếp đón cô là một cỗ dương khí óng ánh bay đến.

Diệu Diệu hít một hơi thật sâu.

Không hổ là cha con, ánh sáng này thậm chí còn mạnh hơn cả Bạch Lập Nhân.

Nếu cô đoán không lầm, đây chính là…Thanh Long.

Thì ra dương khí mạnh mẽ của Bạch Lập Nhân là di truyền từ Thanh Long.

Diệu Diệu nâng mắt, quả nhiên nhìn thấy một con “rồng đen” uốn lượn, bắt đầu từ tóc mai, kéo dài đến tận ngực.

Cô thậm chí còn có thể nhìn thấy đám lông ngực rậm rạp đang chực chờ thoát ra khỏi chiếc áo sặc sỡ kia.

Thanh Long trọng dục, những người phụ nữ bình thường căn bản không thể chống đỡ nổi dục vọng của ông ta.

Nỗi ác cảm bỗng dưng trào lên trong ngực cô.

Năm đó mẹ Bạch cũng đã từng có một thời gian được người đàn ông này yêu thương, chỉ là phụ nữ bình thường sao có thể thỏa mãn được Thanh Long?!

Thật ra mẹ Bạch có thể có một cuộc sống bình dị như hiện tại cũng là một loại phúc khí.

“Hửm, thư kí mới?” Bạch Long chú ý đến Diệu Diệu.

Có điều chỉ mới liếc mắt một cái, ông ta lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Cô gái trước mắt cơ thể thùy mị thướt tha, da trắng như tuyết, tinh tế như nước, chỉ cần lẳng lặng đứng im một chỗ thôi mà sức quyến rũ đã bắn ra tứ phía, trời sinh gợi cảm.

Nếu so sánh với Tiết Lệ Viện năm hai mươi mấy tuổi, chỉ có hơn chứ không có kém.

“Tên là gì?” Ánh mắt đầy dục vọng của Bạch Long lưu luyến mãi trên người Diệu Diệu.

“Liêu Diệu Trăn.” Diệu Diệu đoan trang trả lời.

Cái tên thật quen tai.

“Ba, có chuyện gì sao?” Tiết Khiêm Quân không mặn không nhạt đánh vỡ trầm mặc.

Lúc này Bạch Long mới dời mắt đến người con riêng: “À, ta muốn tìm con, dặn phải chuẩn bị cho hội nghị chiều nay thật tốt.”

Trước lúc họp xem qua nội dung, thì lúc họp cũng không làm ra chuyện gì đáng chê cười.

Trình độ văn hóa của Bạch Long rất thấp, điển hình cho loại người dựa vào vận khí mà phát tài, muốn ông đánh đánh giết giết, kéo bè kéo lũ đi đánh nhau còn được, nhưng chuyện quản lý công ty thì còn kém xa.

“Vâng, khi nào ba rảnh, con cho người đến đưa tài liệu cho ba xem qua?” Tiết Khiêm Quân hỏi.

“Đúng rồi, mẹ con đâu sao không thấy?” Nhưng, Bạch Long lại hỏi vặn lại.

“Bà ấy đi Hồng Kông mua đồ với mấy người bạn rồi, vài ngày nữa mới về.” Anh nghiêm túc báo cáo.

Nhưng.

“Tốt, 1 giờ trưa nay, con cho thư kí đem tài liệu lên văn phòng ta.” Bạch Long lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

Nghe vậy, sống lưng Tiết Khiêm Quân đột nhiên cứng đờ, nét khác thường trong con ngươi chậm rãi lan ra, lặng lẽ nổi lên, lại lặng lẽ trầm xuống.

Không ngờ, thật không thể ngờ, cha con bọn họ…lại đồng thời xem trọng một người phụ nữ.

Thật buồn cười.

Ánh mắt Tiết Khiêm Quân trầm xuống rất sâu, bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn ra cảm xúc của anh khi này.

Béo: Đề nghị bà con chuẩn bị dép và cà chua!!!!! (“◝׫◜)凸

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mắt Trái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook