Quyển 6 - Chương 20: chương 20
Dị Thanh Trần
29/09/2014
Yêu đương cũng ngọt ngào như kẹo vậy.
Diệu Diệu cho rằng, cho dù hai người có cải biến được quan hệ thì về phương diện cảm giác sẽ không mấy thay đổi, không cần cố gắng mà trực tiếp thăng thành trạng thái tẻ nhạt của đôi vợ chồng già luôn!
Dù sao họ đã quá quen thuộc rồi.
Nhưng thì ra không phải vậy.
Vì đêm qua, anh kiên quyết bắt cô dựa vào đùi mình, đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm nên cô cũng ngoan ngoãn dựa vào rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Một đêm này, mùi hương nam tính tươi mát như có như không vẫn quấy nhiễu Diệu Diệu không thôi.
Nhưng chỉ khi có thể cảm nhận được hơi thở bên tai, cô mới phát hiện bản thân thật ra rất hoài niệm, hoặc là, cô thích cảm giác hai người họ một lần nữa được ở cạnh nhau.
Chỉ mới mấy đêm thôi đã tạo nên một thói quen...
Vài ngày trước, anh không làm rõ mọi chuyện, khiến cô đau lòng như thế.
Con một quả nhiên lúc nào cũng thấy cô đơn, ngay cả việc làm bạn với người khác cũng thấy khó khăn.
Sáng sớm, vừa mở mắt, Diệu Diệu ngay lập tức nhìn thấy gương mặt ưa nhìn của Bạch Lập Nhân.
Anh dựa mình vào ghế sô pha mà ngủ, ngũ quan cực kì cân đối, sau một đêm, quần áo hơi xốc xếch, mấy chiếc cúc áo tuột ra, để lộ một mảng cơ ngực trắng nõn.
Ngực anh theo nhịp hít thở mà an ổn phập phồng, trên mặt tuy hơi xanh xao, cánh tay phải rắn chắc gác trên sô pha, nhưng vẫn duy trì hình tượng kiêu ngạo mà cao quý.
Còn cô lại giống như một đứa trẻ nhẹ nhàng cuộn mình, gối đầu lên hai chân anh, bóng dáng hai người gắt gao dính vào một chỗ, vô cùng thân thiết và ngọt ngào.
Anh vẫn chưa tỉnh nên Diệu Diệu cũng không dám lay anh tỉnh, chỉ tiếp tục gối đầu lên chân anh không nhúc nhích.
Đây là thói quen của “con người”.
Vì vậy, trong lúc nhàm chán, Diệu Diệu bắt đầu hồi tưởng đến những lời nói, thái độ của anh tối qua.
Bất tri bất giác lại cười thành tiếng.
Cảm giác hạnh phúc trong lòng bỗng tràn đầy.
Thật ra, trong nhiều phương diện, cô rất ngốc nghếch, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng cô sẽ không thắc mắc.
Người đàn ông này nhất quyết muốn xác định quan hệ, lại còn liều mạng tranh thủ chủ quyền nữa.
Thật ra, tính tình cô rất dễ nói chuyện, chỉ cần sau này anh không làm chuyện gì quá phận, muốn cô làm gì hay muốn cô chiều anh thế nào đều không có vấn đề.
Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, Diệu Diệu nhất thời có cảm giác không thực, dường như tất cả chỉ là một giấc mơ.
Đã là bạn bè bao năm rồi, vậy mà có thể phát triển quan hệ đến mức này.
Thật sự rất khó tin.
Bạch Lập Nhân vừa vặn tỉnh lại, chống lại ánh nhìn của Diệu Diệu.
Một nam một nữ ngủ bên cạnh nhau cả đêm, hiện tại mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Sắc mặt của cả anh và cô đều trở nên mất tự nhiên.
“Chào buổi sáng.” Anh mở miệng chào.
“Vâng!” Diệu Diệu vội vàng đứng lên, một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu, chỉ hận không thể nhanh chóng chạy đến toilet xem xem tóc mình có bị rối như ổ gà hay không, chỉ muốn vĩnh viễn giữ lại hình ảnh đẹp nhất của bản thân trong mắt đối phương.
Thì ra sau khi xác định quan hệ, thứ cảm xúc đơn giản thế này cũng không hoàn toàn vì họ là bạn bè lâu năm mà biến mất.
Nhưng lo được một nửa, Diệu Diệu mới sực nhớ ra, hồn phách vĩnh viễn không bao giờ có bộ dạng lôi thôi.
Chuyện này thật khiến con người ta chán nản.
Nếu có thể lôi thôi một chút, thật tốt biết bao...
Bạch Lập Nhân tao nhã đi xuyên qua người cô để đi rửa mặt, đến lúc đi ra thì đã ăn mặc chỉnh tề, râu cũng được cạo sạch sẽ.
“Chào buổi sáng.” Vô duyên vô cớ, anh lại chào cô lần nữa.
Diệu Diệu ngẩng mặt muốn đáp lại.
Không ngờ anh lại nâng mặt cô lên rồi cúi người xuống.
Hiện tại, không khí tươi mát, rất thích hợp để làm một việc.
Làm việc mà bất kì đôi tình nhân nào cũng làm.
Lông mi của anh chạm vào mặt cô, chiếc mũi thẳng tắp của anh cũng đang chạm vào mũi cô, nhưng những chuyện đó đều không quan trọng, chúng đều không thể nào ngăn cản chuyện anh đang muốn làm...
Bạch Lập Nhân nhẹ nhàng hôn lên môi Diệu Diệu, động tác có chút trúc trắc, sau đó môi anh nhẹ nhàng thử dò xét đường viền bên môi cô.
Toàn bộ quá trình, anh đều nhắm mắt lại, còn cô, khi mới bắt đầu, cứ mở mắt ra nhìn chằm chằm, sau đó cũng chậm rãi, chậm rãi khép mắt.
Không cảm giác được, không thể cảm giác được, nhưng không hiểu sao, cái hôn nóng bỏng của anh vẫn khiến hai chân Diệu Diệu run mãi không thôi, như thể sắp tan thành nước.
Nụ hôn này giằng co tận vài phút, sau đó Bạch Lập Nhân thở mạnh, lặng lẽ lùi lại.
Anh có cảm giác như mình không phải vừa mới hôn không khí.
Chỉ cần trong lòng có cảm giác, chỉ cần nghĩ đến lúc hôn lên đôi môi cô, răng cô, lưỡi cô, thì độ ấm trên môi như thể vẫn luôn tồn tại.
Anh biết, đây là cảm giác được sinh ra từ tâm, nhưng anh không quan tâm.
Diệu Diệu ngơ ngác chạm vào môi mình.
Cô muốn ôm anh, rất muốn, rất muốn.
Cô muốn hôn anh, rất muốn, rất muốn.
Cô rất muốn... tùy anh muốn làm gì thì làm.
Không phải chỉ mới thích anh một chút thôi sao? Vậy vì sao khi anh hôn lên đôi môi mình, cảm giác đó lại khiến toàn bộ trái tim cô rung động?
Tiến độ tình yêu của họ không phải cũng quá nhanh đi?
“Xin lỗi anh.” Diệu Diệu đột nhiên cúi đầu, chán nản xin lỗi.
Cô không xứng là bạn gái, những gì người phụ nữ khác có thể cho anh cô đều không làm được. Diệu Diệu bắt đầu lên quyết tâm luyện tập hấp công đại pháp thật chăm chỉ, ít nhất cũng phải cho anh một nụ hôn chân thật!
Nhìn biểu hiện của cô, Bạch Lập Nhân lập tức biết cô không vui vì chuyện gì, lại nhớ đến chuyện tối qua chưa kịp thảo luận, vì vậy, sắc mặt anh lộ vẻ xấu hổ, hỏi: “Khụ, tối qua em nói...”
Thấy bạn trai mình đang phát biểu, Diệu Diệu khó hiểu nhìn anh.
Tối qua cô nói nhiều lắm, không biết anh muốn nhắc đến chuyện gì?
Xét một số phương diện, cô không thể được xem là bạn gái hợp cách, đành phải cố gắng nghe lời để bù lại.
“Em nói, không cần trực tiếp... hai người... Cũng có thể sao?” Thật ra, Bạch Lập Nhân tuyệt đối không muốn thảo luận vấn đề này.
Quan hệ giữ nam và nữ hẳn là nên thuận theo tự nhiên, ai lại đem ra mà bàn luận, rất xấu hổ!
Nhưng tình huống hiện tại của bọn họ khá đặc thù, đây không phải là vấn đề không nhất thiết phải đối mặt.
Ngay cả chiếc gáy xinh đẹp của Diệu Diệu cũng từ từ phiếm hồng.
Tuy trước kia ở công ty cô đã từng bàn luận vấn đề này với hội chị em, nhưng đến lúc nó xảy ra thật thì một người thiếu kinh nghiệm như cô cảm thấy cực kì quẫn bách.
Nhớ đến người mẹ hay nói năng lung tung của mình, Diệu Diệu chắc mẩm bà sẽ liên tưởng tình thế hiện tại với...
Cuộc sống hương diễm ướt át a.
“Chắc là... đúng.” Cô cúi đầu, xấu hổ muốn chết.
Sao cô tự dung lại nhớ đến cảnh anh cởi đồ ngày hôm đó chứ, hơn nữa còn cảm thấy nó... tú sắc khả cơm* á!
*Tú sắc khả cơm: Đẹp tới mức không cần ăn cơm luôn ))
“Nói thực, anh chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, nên cũng không biết phải bắt đầu từ đâu...” Bạch Lập Nhân ấp úng, chỉ có thể tiếp tục thẳng thắn.
Diệu Diệu suy nghĩ một hồi cũng đoán ra.
Cô không tài nào tưởng tượng đến cảnh một người đàn ông lạnh lùng như Bạch Lập Nhân đang một mình “lao động”...
Hơn nữa...
“Người khác đều nói... Lần đầu tiên của đàn ông... Không phải dâng hiến cho tay trái thì cũng là tay phải sao?... Em nghĩ, hẳn cũng dễ thôi...” Phải vất vả lắm Diệu Diệu mới phun ra được một câu vừa mang tính nghi vấn, vừa thể hiện sự an ủi ra khỏi miệng.
Cũng vì trước đây nghi ngờ như vậy, nên mới nghĩ “đồng tử tinh” hẳn là phải nam nữ hoan ái mới có thể lấy được.
Nói cách khác, đàn ông quả thật có rất nhiều khả năng “bỏ lỡ” lần đầu tiên của mình mà.
Cô vừa dứt câu thì sắc mặt Bạch Lập Nhân lập tức thay đổi.
Xanh một hồi lại trắng một hồi, cảm giác như lời nói của cô khiến người ta phải chịu đựng cảm giác gì đó rất đáng khinh.
“Anh đừng nói mình... ờ à...” Diệu Diệu chớp mắt: “Di...di...?” Cô không dám nói chữ còn lại.
Di tinh.*
*Quý vị đừng hỏi, google dùm em nhé =.=
Trong sách giáo khoa có nói, đây là hiện tượng rất bình thường.
Tuy rằng cô mới chỉ “di” một chữ, nhưng sắc mặt Bạch Lập Nhân đã xấu hổ đến độ xanh như tàu lá: “Chúng ta có nhất thiết phải thảo luận đề tài này không?!”
Sau đó xoay người, không để ý đến cô nữa.
Dù sao, anh cũng đã bắt đầu cảm thấy hối hận khi nhắc đến chuyện này.
“Bạch Lập Nhân, anh đừng làm em sợ, anh rốt cuộc có được không?” Nếu “không được”, không phải cũng quá là thuần khiết đi?
Quả nhiên, con rùa này là của hiếm á, ngay cả mộng xuân cũng bị đạo đức khống chế?
Bạch Lập Nhân quay đầu, híp mắt lại cảnh cáo.
Không cống hiến lần đầu tiên cho hai tay hoặc cho ra giường là chuyện bất bình thường sao? Một trăm người có cả một trăm cách sống, chỉ thế thôi mà đã trở thành người ngoài hành tinh à?
Đã vậy còn hỏi anh, hỏi anh rốt cuộc có được không? Con mẹ nó, anh bị vũ nhục!
Diệu Diệu bị anh lườm thì chột dạ, đành ngập ngừng: “Anh đừng như vậy, người ta chỉ suy đoán theo lẽ thường thôi mà...”
Suy đoán theo lẽ thường? Theo lẽ thường thì anh bị ED sao?! (bất lực :v)
Cảm giác hạnh phúc mới nhen nhóm sáng nay đột nhiên bị cô quét sạch, Bạch Lập Nhân không nhịn được nữa, quát: “Anh là người bình thường, buổi sáng mỗi ngày đều chào cờ!”
Chào cờ?
Diệu Diệu phải mất một lúc lâu mới hiểu được thuật ngữ chuyên ngành này, chỉ là, theo bản năng, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt Bạch Lập Nhân, sau đó lại cúi đầu nhìn vị trí trung ương trên người anh.
A, đúng là phình ra thật.
Bạch Lập Nhân đúng lúc che đi chỗ riêng tư, thở hổn hển: “Liêu Diệu Trăn, vứt tròng mắt của em ra chỗ khác ngay!”
Sáng sớm mới mở mắt đã thấy cô nằm trên đùi mình, làm sao lại không có phản ứng?
Nhưng, loại cảm giác bị vạch trần này khiến người ta thấy rất xấu hổ và giận dữ.
Bị anh quát một câu, Diệu Diệu lại đỏ mặt.
Vừa rồi nhất định là do cô chưa tỉnh ngủ mà, tự dưng lại nghĩ đến cơ bụng hoàn mỹ rắn chắc của anh, rồi lại xuống dưới...
Không được nghĩ nữa!
Hiện tại bọn họ là người yêu, tương lai chắc chắn anh cũng không giấu được, Diệu Diệu càng nghĩ lại càng quá trớn, đến mức sắp sung huyết não đến nơi.
Cô đây cũng chỉ giả bộ thục nữ thôi a, từ trước đến nay cũng chưa nhìn thấy “thân thể” đàn ông, thực sự là khó xử mà.
Đương lúc trong trạng thái sung huyết não, Diệu Diệu không nghĩ ngợi gì đã phun ra ba chữ: “Em giúp anh!” Cô nhất định phải phụ trách vị bạn trai này, nên phải nhanh chóng tỉnh lại mới được, nếu đồng tử tinh quan trọng như thế, cô cũng không thể cứ ngồi không để anh một mình giãy dụa.
Bọn họ phải cùng chung hoạn nạn mới đúng.
Bạch Lập Nhân ngẩng phắt đầu lên.
Cô giúp anh??
Anh hít sâu một cái, đương nhiên rất hưởng thụ nghĩ đến chuyện phụ nữ có thể dùng rất nhiều cách để giúp đàn ông, dùng tay, dùng miệng! Dùng bản năng...
Cô... thật cởi mở a!
Nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, xét về phương diện này thì cô nhiều kinh nghiệm hơn anh, chuyện này đối với cô mà nói... hẳn không phải là vấn đề chứ?!
“Được rồi.” Bạch Lập Nhân đồng ý.
Thấy anh đồng ý, Diệu Diệu hưng phấn: “Anh thích loại phim nào? Đặc sắc chút hay thuần AV*? Hoặc là, anh có thích diễn viên phim cấp 3 nào không?” Những tin này đều rất quan trọng, phải biết thì cô mới giúp anh đi tìm cách nào mãnh liệt nhất chứ.
Phim? AV? Diễn viên phim cấp 3?
Cơ mặt Bạch Lập Nhân co lại, anh biết mà, nha đầu kia làm chi mà tốt được như vậy!
Hơn nữa, hiện tại cô làm sao có thể “chạm vào” anh chứ!
Chỉ mới bắt đầu yêu thôi mà Bạch Lập Nhân đã nếm trải được mùi vị từ thiên đàng rớt xuống địa ngục rồi.
*AV: Adult Video - phim cấp 3, hiểu mà ha cả nhà.
Định bụng beta chương 20 luôn mà kiệt sức quá =.=
Diệu Diệu cho rằng, cho dù hai người có cải biến được quan hệ thì về phương diện cảm giác sẽ không mấy thay đổi, không cần cố gắng mà trực tiếp thăng thành trạng thái tẻ nhạt của đôi vợ chồng già luôn!
Dù sao họ đã quá quen thuộc rồi.
Nhưng thì ra không phải vậy.
Vì đêm qua, anh kiên quyết bắt cô dựa vào đùi mình, đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm nên cô cũng ngoan ngoãn dựa vào rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Một đêm này, mùi hương nam tính tươi mát như có như không vẫn quấy nhiễu Diệu Diệu không thôi.
Nhưng chỉ khi có thể cảm nhận được hơi thở bên tai, cô mới phát hiện bản thân thật ra rất hoài niệm, hoặc là, cô thích cảm giác hai người họ một lần nữa được ở cạnh nhau.
Chỉ mới mấy đêm thôi đã tạo nên một thói quen...
Vài ngày trước, anh không làm rõ mọi chuyện, khiến cô đau lòng như thế.
Con một quả nhiên lúc nào cũng thấy cô đơn, ngay cả việc làm bạn với người khác cũng thấy khó khăn.
Sáng sớm, vừa mở mắt, Diệu Diệu ngay lập tức nhìn thấy gương mặt ưa nhìn của Bạch Lập Nhân.
Anh dựa mình vào ghế sô pha mà ngủ, ngũ quan cực kì cân đối, sau một đêm, quần áo hơi xốc xếch, mấy chiếc cúc áo tuột ra, để lộ một mảng cơ ngực trắng nõn.
Ngực anh theo nhịp hít thở mà an ổn phập phồng, trên mặt tuy hơi xanh xao, cánh tay phải rắn chắc gác trên sô pha, nhưng vẫn duy trì hình tượng kiêu ngạo mà cao quý.
Còn cô lại giống như một đứa trẻ nhẹ nhàng cuộn mình, gối đầu lên hai chân anh, bóng dáng hai người gắt gao dính vào một chỗ, vô cùng thân thiết và ngọt ngào.
Anh vẫn chưa tỉnh nên Diệu Diệu cũng không dám lay anh tỉnh, chỉ tiếp tục gối đầu lên chân anh không nhúc nhích.
Đây là thói quen của “con người”.
Vì vậy, trong lúc nhàm chán, Diệu Diệu bắt đầu hồi tưởng đến những lời nói, thái độ của anh tối qua.
Bất tri bất giác lại cười thành tiếng.
Cảm giác hạnh phúc trong lòng bỗng tràn đầy.
Thật ra, trong nhiều phương diện, cô rất ngốc nghếch, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng cô sẽ không thắc mắc.
Người đàn ông này nhất quyết muốn xác định quan hệ, lại còn liều mạng tranh thủ chủ quyền nữa.
Thật ra, tính tình cô rất dễ nói chuyện, chỉ cần sau này anh không làm chuyện gì quá phận, muốn cô làm gì hay muốn cô chiều anh thế nào đều không có vấn đề.
Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, Diệu Diệu nhất thời có cảm giác không thực, dường như tất cả chỉ là một giấc mơ.
Đã là bạn bè bao năm rồi, vậy mà có thể phát triển quan hệ đến mức này.
Thật sự rất khó tin.
Bạch Lập Nhân vừa vặn tỉnh lại, chống lại ánh nhìn của Diệu Diệu.
Một nam một nữ ngủ bên cạnh nhau cả đêm, hiện tại mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Sắc mặt của cả anh và cô đều trở nên mất tự nhiên.
“Chào buổi sáng.” Anh mở miệng chào.
“Vâng!” Diệu Diệu vội vàng đứng lên, một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu, chỉ hận không thể nhanh chóng chạy đến toilet xem xem tóc mình có bị rối như ổ gà hay không, chỉ muốn vĩnh viễn giữ lại hình ảnh đẹp nhất của bản thân trong mắt đối phương.
Thì ra sau khi xác định quan hệ, thứ cảm xúc đơn giản thế này cũng không hoàn toàn vì họ là bạn bè lâu năm mà biến mất.
Nhưng lo được một nửa, Diệu Diệu mới sực nhớ ra, hồn phách vĩnh viễn không bao giờ có bộ dạng lôi thôi.
Chuyện này thật khiến con người ta chán nản.
Nếu có thể lôi thôi một chút, thật tốt biết bao...
Bạch Lập Nhân tao nhã đi xuyên qua người cô để đi rửa mặt, đến lúc đi ra thì đã ăn mặc chỉnh tề, râu cũng được cạo sạch sẽ.
“Chào buổi sáng.” Vô duyên vô cớ, anh lại chào cô lần nữa.
Diệu Diệu ngẩng mặt muốn đáp lại.
Không ngờ anh lại nâng mặt cô lên rồi cúi người xuống.
Hiện tại, không khí tươi mát, rất thích hợp để làm một việc.
Làm việc mà bất kì đôi tình nhân nào cũng làm.
Lông mi của anh chạm vào mặt cô, chiếc mũi thẳng tắp của anh cũng đang chạm vào mũi cô, nhưng những chuyện đó đều không quan trọng, chúng đều không thể nào ngăn cản chuyện anh đang muốn làm...
Bạch Lập Nhân nhẹ nhàng hôn lên môi Diệu Diệu, động tác có chút trúc trắc, sau đó môi anh nhẹ nhàng thử dò xét đường viền bên môi cô.
Toàn bộ quá trình, anh đều nhắm mắt lại, còn cô, khi mới bắt đầu, cứ mở mắt ra nhìn chằm chằm, sau đó cũng chậm rãi, chậm rãi khép mắt.
Không cảm giác được, không thể cảm giác được, nhưng không hiểu sao, cái hôn nóng bỏng của anh vẫn khiến hai chân Diệu Diệu run mãi không thôi, như thể sắp tan thành nước.
Nụ hôn này giằng co tận vài phút, sau đó Bạch Lập Nhân thở mạnh, lặng lẽ lùi lại.
Anh có cảm giác như mình không phải vừa mới hôn không khí.
Chỉ cần trong lòng có cảm giác, chỉ cần nghĩ đến lúc hôn lên đôi môi cô, răng cô, lưỡi cô, thì độ ấm trên môi như thể vẫn luôn tồn tại.
Anh biết, đây là cảm giác được sinh ra từ tâm, nhưng anh không quan tâm.
Diệu Diệu ngơ ngác chạm vào môi mình.
Cô muốn ôm anh, rất muốn, rất muốn.
Cô muốn hôn anh, rất muốn, rất muốn.
Cô rất muốn... tùy anh muốn làm gì thì làm.
Không phải chỉ mới thích anh một chút thôi sao? Vậy vì sao khi anh hôn lên đôi môi mình, cảm giác đó lại khiến toàn bộ trái tim cô rung động?
Tiến độ tình yêu của họ không phải cũng quá nhanh đi?
“Xin lỗi anh.” Diệu Diệu đột nhiên cúi đầu, chán nản xin lỗi.
Cô không xứng là bạn gái, những gì người phụ nữ khác có thể cho anh cô đều không làm được. Diệu Diệu bắt đầu lên quyết tâm luyện tập hấp công đại pháp thật chăm chỉ, ít nhất cũng phải cho anh một nụ hôn chân thật!
Nhìn biểu hiện của cô, Bạch Lập Nhân lập tức biết cô không vui vì chuyện gì, lại nhớ đến chuyện tối qua chưa kịp thảo luận, vì vậy, sắc mặt anh lộ vẻ xấu hổ, hỏi: “Khụ, tối qua em nói...”
Thấy bạn trai mình đang phát biểu, Diệu Diệu khó hiểu nhìn anh.
Tối qua cô nói nhiều lắm, không biết anh muốn nhắc đến chuyện gì?
Xét một số phương diện, cô không thể được xem là bạn gái hợp cách, đành phải cố gắng nghe lời để bù lại.
“Em nói, không cần trực tiếp... hai người... Cũng có thể sao?” Thật ra, Bạch Lập Nhân tuyệt đối không muốn thảo luận vấn đề này.
Quan hệ giữ nam và nữ hẳn là nên thuận theo tự nhiên, ai lại đem ra mà bàn luận, rất xấu hổ!
Nhưng tình huống hiện tại của bọn họ khá đặc thù, đây không phải là vấn đề không nhất thiết phải đối mặt.
Ngay cả chiếc gáy xinh đẹp của Diệu Diệu cũng từ từ phiếm hồng.
Tuy trước kia ở công ty cô đã từng bàn luận vấn đề này với hội chị em, nhưng đến lúc nó xảy ra thật thì một người thiếu kinh nghiệm như cô cảm thấy cực kì quẫn bách.
Nhớ đến người mẹ hay nói năng lung tung của mình, Diệu Diệu chắc mẩm bà sẽ liên tưởng tình thế hiện tại với...
Cuộc sống hương diễm ướt át a.
“Chắc là... đúng.” Cô cúi đầu, xấu hổ muốn chết.
Sao cô tự dung lại nhớ đến cảnh anh cởi đồ ngày hôm đó chứ, hơn nữa còn cảm thấy nó... tú sắc khả cơm* á!
*Tú sắc khả cơm: Đẹp tới mức không cần ăn cơm luôn ))
“Nói thực, anh chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, nên cũng không biết phải bắt đầu từ đâu...” Bạch Lập Nhân ấp úng, chỉ có thể tiếp tục thẳng thắn.
Diệu Diệu suy nghĩ một hồi cũng đoán ra.
Cô không tài nào tưởng tượng đến cảnh một người đàn ông lạnh lùng như Bạch Lập Nhân đang một mình “lao động”...
Hơn nữa...
“Người khác đều nói... Lần đầu tiên của đàn ông... Không phải dâng hiến cho tay trái thì cũng là tay phải sao?... Em nghĩ, hẳn cũng dễ thôi...” Phải vất vả lắm Diệu Diệu mới phun ra được một câu vừa mang tính nghi vấn, vừa thể hiện sự an ủi ra khỏi miệng.
Cũng vì trước đây nghi ngờ như vậy, nên mới nghĩ “đồng tử tinh” hẳn là phải nam nữ hoan ái mới có thể lấy được.
Nói cách khác, đàn ông quả thật có rất nhiều khả năng “bỏ lỡ” lần đầu tiên của mình mà.
Cô vừa dứt câu thì sắc mặt Bạch Lập Nhân lập tức thay đổi.
Xanh một hồi lại trắng một hồi, cảm giác như lời nói của cô khiến người ta phải chịu đựng cảm giác gì đó rất đáng khinh.
“Anh đừng nói mình... ờ à...” Diệu Diệu chớp mắt: “Di...di...?” Cô không dám nói chữ còn lại.
Di tinh.*
*Quý vị đừng hỏi, google dùm em nhé =.=
Trong sách giáo khoa có nói, đây là hiện tượng rất bình thường.
Tuy rằng cô mới chỉ “di” một chữ, nhưng sắc mặt Bạch Lập Nhân đã xấu hổ đến độ xanh như tàu lá: “Chúng ta có nhất thiết phải thảo luận đề tài này không?!”
Sau đó xoay người, không để ý đến cô nữa.
Dù sao, anh cũng đã bắt đầu cảm thấy hối hận khi nhắc đến chuyện này.
“Bạch Lập Nhân, anh đừng làm em sợ, anh rốt cuộc có được không?” Nếu “không được”, không phải cũng quá là thuần khiết đi?
Quả nhiên, con rùa này là của hiếm á, ngay cả mộng xuân cũng bị đạo đức khống chế?
Bạch Lập Nhân quay đầu, híp mắt lại cảnh cáo.
Không cống hiến lần đầu tiên cho hai tay hoặc cho ra giường là chuyện bất bình thường sao? Một trăm người có cả một trăm cách sống, chỉ thế thôi mà đã trở thành người ngoài hành tinh à?
Đã vậy còn hỏi anh, hỏi anh rốt cuộc có được không? Con mẹ nó, anh bị vũ nhục!
Diệu Diệu bị anh lườm thì chột dạ, đành ngập ngừng: “Anh đừng như vậy, người ta chỉ suy đoán theo lẽ thường thôi mà...”
Suy đoán theo lẽ thường? Theo lẽ thường thì anh bị ED sao?! (bất lực :v)
Cảm giác hạnh phúc mới nhen nhóm sáng nay đột nhiên bị cô quét sạch, Bạch Lập Nhân không nhịn được nữa, quát: “Anh là người bình thường, buổi sáng mỗi ngày đều chào cờ!”
Chào cờ?
Diệu Diệu phải mất một lúc lâu mới hiểu được thuật ngữ chuyên ngành này, chỉ là, theo bản năng, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt Bạch Lập Nhân, sau đó lại cúi đầu nhìn vị trí trung ương trên người anh.
A, đúng là phình ra thật.
Bạch Lập Nhân đúng lúc che đi chỗ riêng tư, thở hổn hển: “Liêu Diệu Trăn, vứt tròng mắt của em ra chỗ khác ngay!”
Sáng sớm mới mở mắt đã thấy cô nằm trên đùi mình, làm sao lại không có phản ứng?
Nhưng, loại cảm giác bị vạch trần này khiến người ta thấy rất xấu hổ và giận dữ.
Bị anh quát một câu, Diệu Diệu lại đỏ mặt.
Vừa rồi nhất định là do cô chưa tỉnh ngủ mà, tự dưng lại nghĩ đến cơ bụng hoàn mỹ rắn chắc của anh, rồi lại xuống dưới...
Không được nghĩ nữa!
Hiện tại bọn họ là người yêu, tương lai chắc chắn anh cũng không giấu được, Diệu Diệu càng nghĩ lại càng quá trớn, đến mức sắp sung huyết não đến nơi.
Cô đây cũng chỉ giả bộ thục nữ thôi a, từ trước đến nay cũng chưa nhìn thấy “thân thể” đàn ông, thực sự là khó xử mà.
Đương lúc trong trạng thái sung huyết não, Diệu Diệu không nghĩ ngợi gì đã phun ra ba chữ: “Em giúp anh!” Cô nhất định phải phụ trách vị bạn trai này, nên phải nhanh chóng tỉnh lại mới được, nếu đồng tử tinh quan trọng như thế, cô cũng không thể cứ ngồi không để anh một mình giãy dụa.
Bọn họ phải cùng chung hoạn nạn mới đúng.
Bạch Lập Nhân ngẩng phắt đầu lên.
Cô giúp anh??
Anh hít sâu một cái, đương nhiên rất hưởng thụ nghĩ đến chuyện phụ nữ có thể dùng rất nhiều cách để giúp đàn ông, dùng tay, dùng miệng! Dùng bản năng...
Cô... thật cởi mở a!
Nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, xét về phương diện này thì cô nhiều kinh nghiệm hơn anh, chuyện này đối với cô mà nói... hẳn không phải là vấn đề chứ?!
“Được rồi.” Bạch Lập Nhân đồng ý.
Thấy anh đồng ý, Diệu Diệu hưng phấn: “Anh thích loại phim nào? Đặc sắc chút hay thuần AV*? Hoặc là, anh có thích diễn viên phim cấp 3 nào không?” Những tin này đều rất quan trọng, phải biết thì cô mới giúp anh đi tìm cách nào mãnh liệt nhất chứ.
Phim? AV? Diễn viên phim cấp 3?
Cơ mặt Bạch Lập Nhân co lại, anh biết mà, nha đầu kia làm chi mà tốt được như vậy!
Hơn nữa, hiện tại cô làm sao có thể “chạm vào” anh chứ!
Chỉ mới bắt đầu yêu thôi mà Bạch Lập Nhân đã nếm trải được mùi vị từ thiên đàng rớt xuống địa ngục rồi.
*AV: Adult Video - phim cấp 3, hiểu mà ha cả nhà.
Định bụng beta chương 20 luôn mà kiệt sức quá =.=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.