Mắt Trái

Quyển 5 - Chương 22

Dị Thanh Trần

27/08/2014

Vũ hội bắt đầu.

Đến lúc này Diệu Diệu mới phát hiện, tất cả mọi người trong buổi tiệc không còn ai khiêu vũ nữa.

“Lại nhảy thêm một bài đi!” Mọi người đều vỗ tay hò hét, gần như quên mất chuyện họ không phải là hai nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay.

Trên thực tế, hai nhân vật chính đêm nay, một vị thì ảm đạm như tro bụi, một vị thì bị cô gái đang khiêu vũ hấp dẫn, thật lâu sau vẫn không thể nào dời tầm mắt.

Diệu Diệu biết, mục đích của mình đã đạt được.

“Mọi người nhiệt tình như thế, có nhảy thêm điệu nữa không?” Tầm Dương hỏi.

Anh là biên đạo gia, chỉ cần là nơi có thể nhảy, có vũ đài, lại có thêm cơ hội gặp một học trò tốt như Diệu Diệu, anh không ngại khiêu vũ thêm một lúc nữa.

“Không cần đâu.” Diệu Diệu lắc đầu.

Lắm lúc cô và đám chị em của mình còn thống nhất việc nhảy hết bản này đến bản khác, đến khi nào biến buổi lễ đính hôn này thành một buổi vũ hội, phá hỏng hoàn toàn bầu không khí mới thôi.

Đây chính là cách trả thù của hội phụ nữ lòng dạ hẹp hòi.

Nhưng đến khi cô đứng ở trung tâm buổi tiệc, đón nhận biết bao nhiêu ánh mắt dán chặt trên người mình, vẫn chỉ cảm thấy trống rỗng.

Chưa bao giờ cô lại bị cảm giác cô đơn vây chặt như thế này.

Thậm chí, mỗi lần cùng Tầm Dương xoay người, ánh mắt cô vẫn luôn hướng về phía ban công.

Bạch Lập Nhân, tức giận sao?

Quan hệ của họ gần đây khá tốt, thậm chí mỗi đêm cô đều nghe tiếng anh chậm rãi đi vào giấc ngủ, sáng hôm sau mới phát hiện bản thân đang cầm điện thoại ngủ thiếp đi.

Cô biết, anh thực sự rất lo cho mình.

Có thể có một người bạn như anh, cô thấy thật hạnh phúc.

Diệu Diệu chăm chú nhìn vào bóng dáng ngoài ban công của Bạch Lập Nhân, hít sâu một hơi, đang định lấy dũng khí chủ động bước đến…

“Diệu Diệu! Chúng ta nói chuyện một lát!” Có người bắt lấy cổ tay cô.

Lòng cô nảy lên một cái, tim bỗng dưng đập nhanh thêm vài nhịp.

Là… Tiết Khiêm Quân?

Cuối cùng cô cũng hấp dẫn được anh ta? Anh ta chuẩn bị giải thích điều gì cho cô sao?

Diệu Diệu quay người, lập tức thất vọng:

“Đan Thiểu Quan, tại sao lại là anh?” Đan Thiểu Quan khi này vẫn chưa thể cử động thoải mái, vẫn phải rất cẩn thận khi di chuyển, nhưng ánh mắt lại sáng hừng hực: “Diệu Diệu, đêm nay em thật đẹp…”

Da đầu Diệu Diệu run lên.

Tầm Dương bất đắc dĩ đã bị người khác mời nhảy, mà ánh mắt cô cũng đã lướt đến chỗ Tiết Khiêm Quân và Đỗ San San tức đến độ sắc mặt không tốt, hai người họ đang đứng tán gẫu với quan khách.

Trái tim bỗng cứng lại, vô cùng khó chịu.

Đó là gì chứ? Tất cả mọi chuyện cô làm đêm nay thật ra cũng chẳng thể thay đổi được gì.

“Tôi muốn đi vệ sinh, phiền anh tránh ra.” Diệu Diệu vì muốn tránh né nên cũng không nhiều lời với Đan Thiểu Quan, chỉ ngoảnh mặt đi thẳng.

Đột nhiên, cô cảm thấy sự tồn tại của chính mình tối nay, không phải đường hoàng, mà là buồn cười.

Còn không bằng cứ làm như Bạch Lập Nhân nói, nhắm mắt làm ngơ, còn tốt hơn bây giờ nhiều.

Diệu Diệu không đến nhà vệ sinh, mà chạy lên ban công tầng ba.

So với tầng dưới náo nhiệt, nơi này không một bóng người, có phần yên tĩnh đến đáng sợ.

Gió, nhẹ thổi…

Tóc, nhẹ bay…

Thật tịch mịch, thật yên tĩnh…

Lần đầu tiên Diệu Diệu mới phát hiện, thì ta mình là một người sợ cô đơn đến thế.

Cô cúi đầu, nhìn bàn chân đang mang đôi giày cao gót màu đỏ, thật châm chọc, thật vớ vẩn.

Mục đích cô làm vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Những điều này đều là do cô cam tâm tình nguyện chuốc lấy, hiện tại, cô đứng ở nơi này, là muốn đổi lại điều gì chứ?

Thật sự muốn vãn hồi mọi thứ, sau đó tiếp tục tỏ ra bình thường?

Cô biết mình không làm được, tô son trát phấn một lần là đủ, cô không tài nào bắt ép bản thân tô son trát phấn thêm một lần nữa.

Tại sao cô lại biến ngày sinh nhật của mình trở nên bi thảm thế này? Thậm chí không một ai nhớ rõ, hôm này là sinh nhật cô.

Cuộc sống, thật nhàm chán.

“Cô khiêu vũ thật đẹp…” Bỗng nhiên trong gió truyền đến một giọng nói đầy u oán.



Diệu Diệu lạnh người.

“Đôi giày cũng thật đẹp… Giống hệt đôi giày tôi đang mang này...” Giọng nói nhẹ nhàng phả bên tai.

Không nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy gì hết!

Diệu Diệu cố gắng trấn tĩnh, cố gắng dùng hết sức lực tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

Hôm nay là sinh nhật cô, không thể nào tệ như vậy được!

Tuy rằng nhiều năm về trước, cô đã gặp loại chuyện này một lần.

Một gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng lướt đến trước mặt Diệu Diệu, lẳng lặng đánh giá cô: “Bộ dạng cô cũng khá lắm, cũng xinh đẹp như tôi này…”

Không nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy gì hết!

“Nhưng mà… Xinh đẹp thì có ích gì chứ? Cô và tôi giống nhau, bạn trai đều phải kết hôn, nhưng cô dâu lại không phải là chúng ta.” Gương mặt xinh đẹp kia thản nhiên cười.

Diệu Diệu nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến giờ.

“Mình còn phải đi tìm Bạch Lập Nhân nữa, bị mắng thì bị mắng, bảo anh ta đưa về vậy!” Cô lầm bầm lầu bầu, quyết định rời khỏi nơi này ngay lập tức.

“Tâm trạng của cô cũng khổ sở như tôi vậy, tôi có thể hiểu được…” Gương mặt kia vẫn tiếp tục hỏi: “Có phải cô cũng giống tôi, cũng hiểu được thật ra có sống tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì?”

Không hay rồi! Có vài thứ có thể đặc biệt cảm nhận được đồng loại của chính mình.

Vừa rồi tâm trạng cô rất tệ nên mới có ý niệm ngu ngốc đó trong đầu.

Diệu Diệu vẻ mặt thản nhiên, muốn rời đi, nhưng vừa mới nhấc chân đã cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Cô không thể cử động!

“Cô nhìn thấy tôi, đừng giả vờ.” Một người phụ nữ cũng giày cao gót màu đỏ đứng trước mặt cô mỉm cười.

Cô không nhìn thấy, không nhìn thấy!

Cô gái trước mặt Diệu Diệu như thể được làm bằng lụa, ngũ quan cực kì xinh đẹp, cả cơ thể trong suốt, lấp lánh như châu.

Làm ơn đi, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây là, cô ta là ma!

“Ngày này năm trước là hôn lễ của người kia, tôi cũng đứng từ nơi này nhảy xuống nè.” Nữ quỷ tiếp tục giải bày: “Nhưng mà, tôi ở dưới đó có một mình, cô đơn lắm…”

Ngay cả hít thở mạnh Diệu Diệu cũng không dám, mồ hôi lạnh từ từ tuôn ra.

Làm ơn đi, cô nào có biết cái khách sạn này lại có người từng tự tử chứ, xem ra năng lực phong tỏa tin tức của kẻ có tiền thật đáng sợ.

Hiện tại ngày càng gần rằm tháng bảy, năng lượng của đám ma quỷ càng lúc càng mạnh, mà cô và Bạch Lập Nhân lại cách nhau quá xa, một người ở tầng một, một người ở tận tầng ba, dương khí của anh không thể nào đả thương được con ma này.

“Cô đi với tôi đi, người yêu của chúng ta đều kết hôn rồi, thế giới này không cần chúng ta nữa…” Ma nữ vươn bàn tay gầy gò tay về phía cô.

Không cần! Không cần á! Cô vẫn còn cảm thấy thế giới này vô cùng tốt đẹp a!

Bạch Lập Nhân, cứu tôi, cứu tôi với!

Diệu Diệu muốn kêu cứu, nhưng lại phát hiện cổ họng mình giống như bị đông cứng.

Đột nhiên, có cái gì đó lao về phía cô, cái miệng đầy máu há to ra…

Tiêu rồi!

Diệu Diệu cảm thấy bản thân như bị cái gì đó ép đến, đẩy đi.

Cơ thể cô mất đi thăng bằng, từ ban công bay thẳng xuống phía dưới.

Trong đầu cô bây giờ, chỉ kịp hiện ra bốn chữ: Huyết quang tai ương.

Thì ra, mẹ cô đoán đúng, âm khắc hư mệnh, tiểu quỷ xâm nhập, hồn vía không nơi nương tựa, không chết cũng khó sống.

- - -

Bạch Lập Nhân rất tức giận, tức giận vì cô không biết xấu hổ.

Chẳng lẽ cô nghĩ những hành động ấu trĩ mình làm đêm nay có thể vãn hồi Tiết Hồ Ly sao?

Anh biết, Tiết Hồ Ly từ nhỏ cũng rất trầm ổn, bất luận kẻ nào muốn phá hỏng chuyện hắn đang làm, cho dù dùng thủ đoạn đến mức nào cũng không thay đổi được dù chỉ là một chút.

Lồng ngực rất buồn bực, rất khó chịu.

Sắp 12 giờ rồi, Bạch Lập Nhân cố gắng trấn tĩnh để không phải tức giận nữa, dù gì hôm nay cũng là sinh nhật Diệu Diệu.

Anh lấy từ túi ra một hộp quà, là một chiếc vòng tay bằng pha lê Swarovski*.

Nhớ khi sinh nhật anh, Diệu Diệu cũng tặng một cái vòng tay. Như vậy, anh cũng đáp lễ cô một cái.

Nhớ là “đáp lễ”.

Không phải là anh cố ý chọn đâu!



Bạch Lập Nhân đang định xoay người, chuẩn bị đi tìm cô ngốc kia, 12 giờ đúng, phải tống món quà này đi mới được.

"A!"

"A!"

"A!"

Bỗng nhiên, vài người phụ nữ tinh mắt, không khống chế được hét thất thanh.

Một bóng người màu trắng bạc từ ban công nhảy xuống.

“Có người nhảy lầu!” Rốt cuộc cũng có người lên tiếng.

Cả đám người, có người tiến đến chỗ anh, có người tiến đến hướng cửa lớn, tất cả, đều chỉ đổ về một phía.

Có người nhảy lầu.

Bạch Lập Nhân ngây ngẩn.

Anh đứng cách vị trí không xa lắm, Tiết Khiêm Quân đang đứng bắt chuyện với người khác cũng ngây ngẩn.

“Máu, nhiều máu quá!”

“A! Là cô gái xinh đẹp vừa mới khiêu vũ kia nhảy lầu tự sát!” Trong đám đông, có người sợ hãi la lên.

Chỉ trong nháy mắt, bước chân Tiết Khiêm Quân trở nên cực kì hỗn loạn chạy về phía bên này.

Bọn họ lướt qua nhau.

Bạch Lập Nhân biết Tiết Hồ Ly đã nhiều năm, đến tận bây giờ anh vẫn chưa gặp qua một Tiết Hồ Ly hoảng loạn như vậy lần nào.

Bạch Lập Nhân vẫn giữ chiếc vòng thủy tinh để “đáp lễ” cô trong tay, gương mặt mờ mịt cứng ngắc.

Bọn họ nói ai nhảy lầu tự sát?

“Trời ạ, cô ấy nhảy từ tầng ba xuống! Mau gọi cứu thương đi, máu chảy nhiều quá, có khi trở thành tai nạn chết người đó!”

Tiếng người lo lắng vang lên, là một giọng nam trẻ tuổi.

Hình như là bạn nhảy của cô.

Bọn họ đang nói ai thế?

Vẻ mặt Bạch Lập Nhân mờ mịt, chậm rãi tiến về phía đám đông.

Anh đẩy đám người cản tầm mắt phía trước ra.

Cuối cùng, giữa đám đông, anh nhìn thấy Diệu Diệu đang nằm giữa vũng máu, đã mất đi ý thức, dần dần nhắm hai mắt lại.

Chỗ cô nằm, vừa vặn là một bãi cỏ được chăm sóc rất cẩn thận, cô cứ như vậy nằm ở nơi đó, máu, vẫn chậm rãi chảy.

Máu.

Đầy máu.

Gương mặt Tiết Khiêm Quân trắng bệch, rất dọa người, hắn đang quỳ gối bên cạnh cô: “Diệu Diệu, em tỉnh… Tỉnh lại đi.” Hắn gọi.

Nhưng, cô vẫn bất động.

“Diệu Diệu, anh không đính hôn nữa, em tỉnh lại đi…” Hắn muốn vươn tay lay cô tỉnh lại, nhưng, chỉ dám vươn tay dừng ở giữa không trung.

“Anh không thích Đỗ San San, đều là giả cả! Em đừng làm chuyện điên rồ, tỉnh tỉnh, đừng dọa anh…”

Hắn không ngừng trò chuyện với cô, ai nấy cũng đều nhận ra, chú rể của buổi tiệc đêm nay sắp điên rồi.

“Em đừng chết, anh cưới em, anh đối với em không phải chỉ là chơi đùa…”

Tiết Khiêm Quân luống cuống cởi âu phục ra, không thèm để ý đến thân phận chú rể mà ôm lấy cơ thể Diệu Diệu trước mặt bao người, dùng áo gắt gao che đi vết thương sau đầu cô.

Nhưng, vô dụng.

Âu phục rất nhanh bị thấm ướt.

Tí tách, tí tách.

Máu, thậm chí còn thấm cả vào ống quần của Tiết Khiêm Quân.

Rất đáng sợ.

Tiếng xe cứu thương càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Bạch Lập Nhân đứng ở nơi đó, thân mình cứng ngắc không nhúc nhích, đầu ngón tay lạnh lẽo như ngọc thạch.

Không phải cô đã khóc rồi sao?

Khách: Nội dung này bị ẩn, bạn cần trả lời để xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mắt Trái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook