Quyển 6 - Chương 26
Dị Thanh Trần
03/10/2014
Phù ngữ dày đặc bên thân liên tục bảo vệ Diệu Diệu, cô cảm thấy cả người như không còn hơi sức, mất trọng tâm tựa đầu vào cây lan dạ hương.
Cảnh sắc chung quanh cứ mơ mơ màng màng xoẹt qua tầm mắt.
Cô không biết mình đang bị đưa đến nơi nào, giọng nói khiến chân tay cô tê liệt cứ vang mãi không ngừng.
Cô nghĩ, có khi nào mình đang được đưa đến thế giới cực lạc không?
Diệu Diệu rất sợ thứ cảm giác khó chịu bất định này, nó khiến người ta e ngại không nói nên lời.
"Bác gái, để cháu ôm cô ấy." Sau đó, cô nghe thấy tiếng Bạch Lập Nhân.
Vì vậy, Diệu Diệu bị chuyển giao không chút chần chừ, cô được ôm vào lồng ngực quen thuộc.
Phù ngữ lại tiếp tục được niệm, không biết muốn đưa cô đến chỗ nào.
"Mọi người đang đưa em đến bệnh viện, có lẽ em sẽ sớm tỉnh lại thôi." Sau đó, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, giải thích nghi hoặc của Diệu Diệu.
Một ngón tay khẽ chạm vào cơ thể đang xụi lơ của cô.
Nhẹ như vậy, dịu dàng như vậy, khiến lòng cô thoáng bình tĩnh lại.
Đúng vậy, cô muốn tỉnh lại, cô mới hai mươi sáu tuổi, nhân sinh của cô còn rất dài, cần phải trải qua.
Đi một đoạn đường rất dài, Diệu Diệu trằn trọc, ý thức như nát vụn, khiến cô khó chịu đến mức muốn nôn mửa.
"Giáp mình tử ngọ cửu, ất canh xấu vị bát, bính tân dần thân thất..." Giọng nói kia vẫn không ngừng vang lên.
Cả cơ thể trong chậu lan dạ hương của Diệu Diệu liên tục nóng lên.
Một tiếng hét uy nghiêm vọng đến.
"Thiên tả hoàn, hữu toàn, thiên địa ái ân, vạn vật hồi thể..."
Cơ thể Diệu Diệu mất cân bằng, trồi thẳng lên khỏi cây lan dạ hương, như thể muốn bay lên trời.
Sau đó, ý thức Diệu Diệu dần trở nên mông lung, dường như cực kì chênh vênh mà rơi vào một "vật" mềm nhũn, có cái gì đó như những sợi gai nhỏ li ti, tuồn đến từ bốn phía quấn lấy toàn bộ hồn phách của Diệu Diệu, sau đó nhanh chóng lan ra, cuốn cô vào một cơ thể.
"Hồn quay về rồi, hồn quay về rồi!" Diệu Diệu nghe thấy giọng nói đầy kích động của mẹ mình.
Còn có... hơi thở khẩn trương của Tiết Khiêm Quân, cùng với...
Tiếng tim đập loạn nhịp của Bạch Lập Nhân.
Cô?...
Diệu Diệu hơi thả lỏng, muốn nở nụ cười.
Nếu có thể hồi hồn, người đầu tiên cô muốn nở nụ cười, là...
"Rắc." Âm thanh vật gì đó đang gãy vụn truyền đến.
Chú văn niệm càng lúc càng vang, càng lúc càng nhanh.
Nhưng những sợi gai đang cuốn lấy cơ thể Diệu Diệu đột nhiên giãn ra, sau đó từng sợi, từng sợi rời khỏi người cô.
Tất cả trói buộc dường như được buông lỏng, cả người Diệu Diệu lại lơ lửng trên không trung.
Sau đó, cô đưa mắt nhìn, sắc mặt vui mừng của cả mẹ cô và Bạch Lập Nhân đột nhiên trầm xuống.
"Hồi!" Cô không thể nghe được âm thanh bên người mình, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay to của đại sư khẩn cấp vung lên, toàn bộ dây gai quấn lấy người cô cũng không thấy đâu.
...
Bệnh nhân trong phòng bệnh vẫn không nhúc nhích.
"Thực xin lỗi, thất bại rồi." Đại sư xin lỗi ba người.
"Ông đưa cô ấy đi đâu rồi?!" Bạch Lập Nhân cực kì hoảng loạn.
Trong chậu lan dạ hương cũng không thấy bóng dáng Diệu Diệu đâu.
Cô sẽ không cứ như vậy mà tan thành mây khói chứ?
"Tôi biết con bé ở chỗ nào." Mẹ Diệu vội vàng ngăn Bạch Lập Nhân lại.
Trước biến cố này, cả người Tiết Khiêm Quân đều cứng đờ.
Đại sư xoay người, giải thích với bọn họ, cô ấy thiếu mất hai vía, hồn phách rất yếu, trước mắt không có cách nào để cô ấy hồi hồi.
Mẹ Diệu trầm trọng gật đầu, bà có thể thấy rõ tình huống vừa rồi.
Nếu cao nhân đã không có cách nào, bà càng không có lòng tin.
"Xem ra, các người vẫn nên lấy nốt nửa bảo vật còn lại đi! Nhưng, cho dù con bé có nhặt được đủ hồn phách thì vẫn thiếu mất một vía, giờ Dần ngay mai là thời điểm tốt hiếm gặp, các người hãy cố nắm chắc thời cơ này."
Toàn bộ những lời đại sư nói, đều là những điều bấy lâu mẹ Diệu vẫn lo.
Nếu lần này bỏ lỡ thời cơ, quả thật bà cũng không dám nắm chắc.
Nhưng...
Mẹ Diệu oán hận nhìn thoáng qua người đàn ông nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe.
Tên nhóc không chịu thua kém này!
"Đi, bà dẫn đường đi." Một khi đã nhập cuộc, đại sư nhất định sẽ phụ trách đến cùng.
Mẹ Diệu lộ rõ vẻ vui mừng, dù sao vị đại sư này cũng là cao nhân.
Mọi người nhanh chóng rời đi, Bạch Lập Nhân vẫn còn ôm chậu lan dạ hương trong tay, Tiết Khiêm Quân cũng định đuổi theo.
Nhưng.
Đại sư quay đầu nói với hắn: "Tiết tiên sinh, anh cũng đi e rằng sẽ xảy ra chuyện xấu, không bằng ở đây chờ kết quả đi."
Tình căn của Tiết Khiêm Quân đã rất sâu nặng, nhưng mà...
Nếu muốn hồi hồn thì phải thu được nửa bảo vật còn lại, ông nghĩ Tiết Khiêm Quân hẳn không muốn biết tường tận quá trình.
Có một số chuyện, không biết mới là may mắn.
Tiết Khiêm Quân thu ánh mắt kiên quyết của đại sư vào mắt, để nó đâm thẳng vào ngực mình.
Hắn nhìn Bạch Lập Nhân, lại nhìn chậu lan dạ hương trong tay anh.
Thật ra, hắn cũng nghe nói...
"Vậy được rồi, tôi ở chỗ này chờ Diệu Diệu tỉnh lại." Tiết Khiêm Quân cười cười.
Con người vốn là một loài động vật kì lạ, có đôi khi họ tình nguyện lựa chọn trốn tránh, cũng như sợ hãi phải đối mặt với tương lai không thể đoán trước.
...
Ba người nhanh chóng đến nhà Diệu Diệu.
"Diệu Diệu!" Bước chân Bạch Lập Nhân rất vội vàng, chưa được sự đồng ý của chủ nhà đã lập tức đẩy cửa phòng Diệu Diệu ra.
Chỉ đến khi nhìn thấy cô nằm trên giường thở hồng hộc, anh mới thoáng yên tâm.
Thấy anh, Diệu Diệu thở hắt ra một hơi, không khỏi lo lắng, chủ động mở miệng: "Yên tâm, em rất khỏe."
Còn nói rất khỏe? Rõ ràng anh nhìn thấy trán cô đầy mồ hôi, dưới ánh đèn nổi bật lên như thế.
Nhưng, vẻ mặt cười dịu dàng của Diệu Diệu không hề mang dáng vẻ miễn cưỡng, ngược lại còn quyến rũ mê người.
Bạch Lập Nhân kìm lòng không được, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, tuy rằng cô vẫn còn là hư thể.
Còn cô, khóe miệng ngập ý cười, ánh mắt sâu lắng nhìn anh.
Cô nghĩ, dường như, bản thân thực sự thích người nào đó.
Không chỉ thích, mà là yêu, vì khi anh vỗ về mình, cô chỉ hận không thể bày ra dáng vẻ tốt đẹp nhất của mình trước mắt anh.
Đây, chính là cảm giác yêu.
Cô vậy mà lại yêu anh, trước đây cô đã từng tuyên bố, cho dù đàn ông trên thế giới này có chết sạch, chỉ còn lại một mình anh, cô cũng tuyệt đối không ủy khuất chính mình.
Cuộc đời, thật sự là một cuộc hành trình có ý tứ.
Đột nhiên, tiếng nhạc cổ phá vỡ ánh mắt chăm chú của hai người họ.
"Có người đưa tang à?" Diệu Diệu tò mò hỏi.
"Không biết." Anh lắc đầu.
Nghe tiếng nhạc này, dường như còn có vẻ vui mừng, không giống như có người đưa tang, ngược lại giống...
"Là từ phòng khách truyền đến." Diệu Diệu kinh hãi.
Hai người mờ mịt.
Vì vậy, bọn họ cùng nhau ra khỏi phòng.
Chỉ thấy, nhóm trợ lý của mẹ cô, người đánh trống, người cầm giấy, người thổi kèn, long phượng thiếp đặt trên bàn, hai cái bài vị, hai chén rượu nhỏ đặt
song song nhau, còn có giấy vàng, bạc và quần áo đặt một bên, trên cỗ kiệu giữa phòng khách là mẹ Diệu và đại sư đang ngồi ở vị trí trưởng bối.
"Nhất bái thiên địa..."
Diệu Diệu và Bạch Lập Nhân choáng váng.
"Hừ hừ, nếu không phải vì chị Diệu Diệu, ta còn lâu mới đi ủy khuất chính mình!" Trong hai bóng người một gầy một béo, người mặc quần áo tân lang đang dùng mũi hừ lạnh.
Còn cô béo kia thì đang cười ngây ngô, nhưng có thể thấy tính cách hiếu động thường ngày của con bé đã ít đi vài phần.
"Nhị bái cao đường..."
"Vu Vu, tay cậu mềm quá, mềm như đậu hũ vậy!" Cô béo lại cười ngây ngốc.
Vị tân lang đang bị đùa giỡn vội vàng giật tay lại, ôm đầu thống hận, cụng vào cái đầu tròn ung ủng của tân nương.
Vợ chồng bất hòa á! Vợ chồng bất hòa á!
Ép duyên đại bi kịch a!
Ngay cả đại sư cũng bị thằng bé đáng yêu này chọc cười, ông đột nhiên mở miệng hỏi: "Chà, nhóc muốn đầu thai làm người à?"
A Vu đang phiền não liên tưởng đến cuộc sống hôn nhân bi thảm của mình sau này, nghe vậy mắt lập tức sáng lên.
Nếu nó có thể đầu thai làm người, không phải có thể thoát khỏi con béo kia sao?
"Vâng!" Nó gật đầu thật mạnh.
Nếu có cơ hội làm người, nó nhất định sẽ chạy theo trào lưu, nhất định không kết hôn! Dù sao chắc chắn phải dứt khỏi con béo này!
"Vậy nhóc chuyển thế, làm một tiểu Thanh Long lợi hại đi."* Đại sư mỉm cười ngắt lời.
*hic, bạn chịu không hiểu câu này nghĩa là gì =.=
Ông có thể thấy được trên người A Vu có bạch quang, quả là rất ngạc nhiên.
Vốn dĩ âm linh khó có thể đầu thai, nhưng sao trên người thằng bé này lại có bạch quang?
Hơn nữa, ông có thể nhìn thấy được tương lai của thằng bé...
"Con gái tôi đợt trước đi trộm hoa trắng của người khác, tôi phải đem một đóa hoa khác đến trả lại." Mẹ Diệu giải thích nghi hoặc của đại sư.
Huyết quang tai ương lần này quả thực là một lời nhắc nhở.
Mẹ Diệu Diệu không thể để sai lầm này tiếp tục tái diễn, nên phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể xoay chuyển tình hình.
Hy vọng, chuyện này có thể giúp con gái bà hồi hồn.
"Vậy, hoa hồng còn dư ra kia đâu rồi? Trả lại cho khổ chủ à?" Đại sư tò mò.
"Cái này..." Mẹ Diệu liếc nhìn đôi nam nữ đang đứng một góc, bất đắc dĩ lắc đầu.
Còn cách nào khác chứ, chỉ có thể...
Tự làm tự chịu.
"Bây giờ nhanh uống rượu giao bôi rồi kết thúc buổi lễ đi." Đại sư nhắc nhở.
Về sau, lại chọn một ngày lành tháng tốt để đôi "vợ chồng" này hợp táng chung là được rồi.
"Đúng, nhanh lên!" Mẹ Diệu cũng mỉm cười.
Hôm nay là ngày lành, trước mắt phải đối phó với vảo vật đầu tiên đã.
Hai đứa trẻ vâng lời, đồng loạt bước đến trước bàn, cái miệng nhỏ nhắn vừa định uống rượu...
Đúng lúc này, bạch quang trên người A Vu đột nhiên bừng sáng.
"Vụt" một tiếng, A Vu đột nhiên không thấy đâu.
Đại sư bấm tay tính toán, đột nhiên há hốc mồm: "Nguy rồi, đến giờ nó đầu thai rồi."
Nụ cười của mọi người đông cứng lại.
Sự việc diễn biến như vậy khiến mọi người ai cũng choáng váng.
"Chúng ta không tính đến chuyện A Vu lại đi trước thời gian dự định nhỉ." Diệu Diệu cười cười, thật lòng thấy vui cho A Vu.
Tuy rằng nó sinh non, nhưng cô tin tưởng sau này nó sẽ rất khỏe mạnh.
Nhưng Bạch Lập Nhân lại không hề bị cảm xúc của cô ảnh hưởng đến.
Anh ngồi thẳng trong phòng, sắc mặt cực kì trầm trọng.
Vì cô đã uống qua rượu minh hôn, nhưng không biết có phải do Nữu Nữu và A Vu vẫn chưa hoàn thành buổi lễ hay không, mà đại sư nói cơ thể cô vẫn không có chút chuyển biến nào.
"Anh có muốn nói chuyện với em gái một chút không?"
Anh lắc đầu, lòng trầm xuống: "Không cần, bác gái nói nó kiềm chế kém, sợ nó gây chuyện, khiến anh không nhìn thấy."
"Bạch Lập Nhân, tuy hiện tại em vẫn chưa thể tỉnh lại, nhưng về sau vẫn còn cơ hội mà!" Bây giờ, Diệu Diệu lại là người đi an ủi anh.
Bạch Lập Nhân đứng lên: "Để anh đi hỏi bọn họ xem còn cách nào không!"
Diệu Diệu vội vàng đuổi theo.
"Tôi cũng rất muốn ại sao rượu minh hôn lại không có tác dụng." Mẹ Diệu cũng rất hốt hoảng.
Chuẩn bị lâu như thế, để hai đứa trẻ bồi dưỡng tình cảm lâu như thế, vậy mà lại uổng công.
"Ta cũng đang suy nghĩ về chuyện này, tại sao lại không được..." Theo lý mà nói, đều đã bái thiên địa rồi, hẳn đã được xem là minh hôn, cũng đâu thể nào trông cậy vào chuyện hai đứa chúng nó vào động phòng chứ?!
Đại sư nhìn thoáng qua hồn phách đang thò đầu, bám lấy người Bạch Lập Nhân.
Trên người hồn phách kia có hồng quang? Chẳng lẽ...
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, tình cảm của hồn phách và người đàn ông này không phải bình thường.
"Bà có tính đến chuyện Hồng Loan tinh động* chưa, hẳn là nghe rồi chứ?" Đại sư rốt cuộc cũng mở miệng.
*Hồng Loan tinh động (sao Hồng Loan chuyển động): Hình dung tới một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân.
Ông chỉ có trách nhiệm giúp Diệu Diệu hoàn hồn, còn chuyện khác thì ông mặc kệ.
Hơn nữa chuyện này không thể miễn cưỡng, chủ yếu vẫn phải xem tâm ý của hai người kia thế nào.
"Có, nhân duyên của con gái tôi rất chậm, ít nhất đợi lát nữa..."
Mẹ Diệu đang định nói tiếp, đại sư lại nhắc nhở bà: "Bà xem thân thể con bé đi." Hồng quang rực rỡ như vậy, còn có thể là giả sao?
Mẹ Diệu nhìn thoáng qua, ngây ngốc.
Nhưng... rõ ràng không đúng mà!
Nhưng... chẳng lẽ?...
Mặc kệ, ngựa chết xem như ngựa sống đi! Bà nhanh chóng quyết định, kéo một người một ma vào trong góc, đưa ra đề nghị.
Minh hôn?
"Bọn con?"
Cằm hai người họ gần như rớt xuống.
"Con đã chết đâu!" Diệu Diệu là người đầu tiên phản đối.
"Nhưng mà, bây giờ mày là hồn phách á!" Mẹ Diệu lập tức phản bác.
Hồn phách chính là quỷ, cấm có nói nhiều!
"Hai đứa chúng mày xem như giả vờ kết hôn không được à?" Bà buồn bực.
Làm ơn đi, tốt xấu gì cũng nên thử một chút chứ.
Tìm cách để uống rượu minh hôn đã lâu như vậy lại thành công dã tràng, bà cũng phiền não lắm chứ.
Diệu Diệu bị mẹ nói vậy, không cãi lại được: "Hôn nhân đại sự, làm sao có thể..."
Nhưng bên cạnh lại truyền đến giọng nói nói đánh gãy lời cô.
"Được, vậy minh hôn đi." Bạch Lập Nhân lập tức đồng ý.
Chỉ cần có biện pháp giúp cô hồi hồn, cách gì anh đều đồng ý thử.
Mẹ Diệu mừng rỡ, không cần biết con gái nghĩ gì, vội vàng đi chuẩn bị.
Bây giờ chỉ còn lại hai canh giờ, sao lại không vội!
"Anh..." Mẹ cô đã chạy biến, Diệu Diệu vẫn chỉ tay trên không trung, chưa kịp định thần.
Anh dựa vào tường một hồi lâu mới nói: "Không phải kết hôn giả sao?"
Sao có thể là giả chứ? Đó là mẹ cô lừa anh thôi! Minh hôn mặc dù không được pháp luật thừa nhận, nhưng xét ở âm giới thì bọn họ sẽ thành vợ chồng chính thức á!
"Tuy rằng chỉ là kết hôn giả, nhưng sau khi tỉnh lại, cấm em hồng hạnh vượt tường, nhớ chừa chút mặt mũi cho anh." Bạch Lập Nhân kiêu ngạo cảnh cáo, sau đó bước về phía mẹ Diệu.
Cô nào có hồng hạnh vượt tường!
Rõ ràng Diệu Diệu tức giận, nhưng lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Đi được nửa đường, Bạch Lập Nhân bỗng dừng lại, quay người ra sau liếc cô một cái: "Em có muốn thay quần áo không?" Mặc lễ phục kiểu này để kết hôn rất kì dị, hơn nữa, bộ này là cô mặc để đi dự lễ đính hôn của người ta.
Kết hôn giả thôi mà lắm chuyện thế?
Diệu Diệu mỉm cười: "Được, để em bảo mẹ nghĩ cách."
Vì vậy, cô vội vàng chạy đến trước mặt mẹ mình.
...
Diệu Diệu mặc gả y đỏ thẫm.
Không có cách nào khác, mẹ cô chỉ có mỗi kiểu này thôi, vì vậy đành phải "đóng gói" thiêu cho cô.
Mỗi người một chén rượu.
Tay hai người đan vào nhau, cô và anh nhẹ nhàng trao nhau chén rượu.
Kết hôn giả, là kết hôn giả...
Nhưng lòng Diệu Diệu không hiểu sao lại thấy rất ngọt ngào.
Rượu mới vào bụng mà cơ thể Diệu Diệu đã bắt đầu nóng lên.
"Diệu Diệu, em sao vậy?" Thấy cô không thoải mái, bộ dạng lại gần như muốn ngất xỉu, Bạch Lập Nhân gấp đến mức ném cả chén rượu không xuống đất.
Nhưng, không ngờ anh cũng thấy choáng váng.
Quái lạ, đây là rượu gì vậy?
Bạch Lập Nhân tỉnh lại, định day trán thì phát hiện trán mình mát lạnh.
"Bạch Lập Nhân, anh tỉnh rồi?" Diệu Diệu còn mặc quần áo tân nương vội vàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó oán giận: "Sao tửu lượng anh kém thế! Mới uống một chén đã hôn mê rồi!"
Vậy sao? Mất mặt thật.
"Rượu rất nặng!" Anh trừng mắt nhìn cô một cái, không muốn để khí khái nam nhi của mình đổ bể trước mặt cô.
Làm ơn đi, bình thường anh cũng đâu đến nỗi mất mặt như vậy, hôm nay sao lại thành ra thế này!
"Còn khó chịu à?" Diệu Diệu cẩn thận hỏi, vừa dùng khăn ướt lau mặt cho anh.
"Không sao." Bạch Lập Nhân cầm khăn mặt, đồng thời cầm cả tay cô.
Chỉ mới như vậy, anh đã ngây ngẩn.
Anh...
Có thể chạm vào cô!
Bạch Lập Nhân thử chạm vào hai má của Diệu Diệu, thấy có hơi ấm, hơn nữa cảm giác rất chân thực, không hề giả dối.
"Sao có thể..." Anh ngây ngốc.
Cô hồi hồn rồi?
"Sao anh chạm vào em được?" Anh không thể tin vào mắt mình, lần này lại sờ xuống cổ Diệu Diệu.
Là thật?
Bạch Lập Nhân dựa sát vào, ngây ngốc ôm lấy cô, hơi ấm trong lòng cực kì sống động.
Vì vậy, anh không tin, cúi đầu hôn cô.
Môi cô, lưỡi cô, hơi ấm này cực kì chân thật.
Bạch Lập Nhân kinh ngạc buông cô ra, Diệu Diệu đỏ mặt.
"Bạch Lập Nhân, thật ra... thật ra... hiện tại anh đang ở..." Cô muốn nói cho anh, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Bạch Lập Nhân ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh.
Cả phòng đỏ rực, hệt như phòng tân hôn thời cổ đại.
Diệu Diệu rất hồi hộp, cực kì hồi hộp, không nhịn được nuốt nuốt cổ họng.
Nhưng, cô vẫn đứng lên...
Tay, nhẹ nhàng đặt lên gả y đỏ rực của chính mình.
"Bây giờ, tình hình rốt cuộc là..." Bạch Lập Nhân quay sang, định nói gì đó, đột nhiên ngây dại.
Gả y đỏ thẫm rơi xuống đất, Diệu Diệu thẹn thùng ôm lấy cơ thể gần như trần như nhộng của mình.
"Bọn họ... Nói muốn... muốn..." Cô quẫn bách đến mức không nói thành lời.
Đây là biện pháp nhanh nhất mà mẹ cô có thể nghĩ ra.
Dù gì thời gian cũng không còn nhiều.
Nhưng, quả thật...
Trong ti vi thường thấy người ta diễn như vậy, Diệu Diệu bây giờ xấu hổ muốn chết.
Còn Bạch Lập Nhân thì đông cứng.
"Em..." Chấn động, thật sự hoàn toàn chấn động.
Ông trời ơi, cảnh anh đang nhìn thấy thật sự quá đẹp! Cánh tay hoàn mỹ của cô không thể che hết được cảnh xuân trước ngực, quần lót cạp trễ gần như không ôm trọn được hết cặp mông xinh đẹp của cô.
Người con gái này...
Anh biết cô rất đẹp, dáng người cũng rất quyến rũ, nhưng biết là một chuyện, còn tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, mà cô của hiện tại, có dùng từ đẹp cũng không thể nào diễn tả hết được.
"Em... bọn họ nói... bọn họ nói... muốn động... động phòng... toàn bộ..." Nói xong, Diệu Diệu đã muốn chui đầu xuống đất, không dám đi gặp người nữa.
Ánh mắt Bạch Lập Nhân thẫm lại.
Anh hiểu cô muốn nói gì.
Bạch Lập Nhân vươn tay, kéo cô vào trong lòng.
Có thể chạm được vào cô thế này, anh đã thỏa mãn đến mức rên rỉ thành tiếng.
Gần như không cần đến một giây, bộ phận nào đó của anh đã đứng thẳng.
Diệu Diệu đờ người, một cử động nhỏ cũng không dám thực hiện.
Ngón tay của anh, một tấc lại một tấc sờ lên từng thớ thịt của cô.
Anh quả thật có thể chạm vào cô! Thật sự!
Cảm giác rất không thực...
Bạch Lập Nhân chạm vào trước ngực Diệu Diệu, ngón tay nghe theo dục vọng đàn ông, áp lên quả anh đào đỏ mọng.
Diệu Diệu hoảng hốt, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô muốn lấy tay che lại, nhưng không biết nên che kiểu gì, rõ ràng bản thân mất tự nhiên đến mức muốn ra tay ngăn cản, lời ra khỏi miệng và lời tận trong thâm tâm lại hoàn toàn tương phản.
"Em... em... có phải ngực em quá lớn không? Em... em... có nên đi làm cho nó bé lại không?" Cô nhớ rõ anh khinh bỉ bộ ngực của mình nhiều đến mức nào.
"Không cần, rất đẹp." Bạch Lập Nhân khẽ vỗ về cơ thể tuyệt đẹp của Diệu Diệu, anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập mãnh liệt trên từng cơ thịt của mình.
Cô nghĩ anh lừa cô.
Nhưng, khi Diệu Diệu mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt lưu luyến không rời của anh, còn có một tia khao khát không chút che dấu trong đó.
Thì ra trong mắt Bạch Lập Nhân, cô là người xinh đẹp đến vậy.
Thì ra, anh thích cô như vậy.
"Không cần làm gì cả, như vậy là được."
Kìm lòng không đậu, anh cúi người xuống, miệng đắng lưỡi khô ngậm lấy thứ "xinh đẹp" đó vào miệng.
Diệu Diệu run rẩy, cả người lập tức nóng lên.
Loại cảm giác này khiến người ta thẹn thùng, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy thật... kỳ diệu.
Bạch Lập Nhân kích động đè cô xuống giường.
"Bạch Lập Nhân..." Diệu Diệu bất an vặn vẹo.
Vì anh quá xúc động.
Quần lót đã bị anh kéo xuống từ lâu, Bạch Lập Nhân bắt đầu xoa nắn thân dưới đã ẩm ướt của Diệu Diệu.
Động tác của anh vừa xa lạ, vừa kịch liệt.
Diệu Diệu không nhịn được kẹp chặt chân, nhưng anh nhanh chóng tách cô ra.
"Em... không phải em muốn cái đó sao?..." Anh thở hổn hển, gian nan hỏi.
"Phải, nhưng mà, em..."
Vừa dứt lời thì thấy có cái gì đó cứng rắn, mạnh mẽ khẩn cấp tiến vào cơ thể cô, động tác vừa nhanh vừa vội.
"A!" Diệu Diệu không kịp thích ứng kêu lên.
Ông trời ơi, phía dưới của cô rất kỳ diệu, giống như một cái bao tay nhỏ nhắn với những vách thịt non mịn hơi hơi co rút, bao vây lấy thứ nóng rực của anh.
"Anh cam tâm... bị em lợi dụng." Bạch Lập Nhân cắn răng, nói ra lo lắng của Diệu Diệu.
Không phải cô lo lắng vì có cảm giác đang lợi dụng anh sao? Là anh cam tâm tình nguyện.
Diệu Diệu mỉm cười.
Vì cô lại bị người bạn lâu năm này của mình làm cho cảm động.
Dứt lời, Bạch Lập Nhân không nhịn được nữa, dùng sức đưa bản thân hết lần này đến lần khác vào sâu trong cơ thể cô.
Mông cô, khi nâng lên lại mê người đến vậy.
Diệu Diệu dựa vào người anh, ngắm nhìn anh trầm luân, khom lưng, run rẩy, thở dốc...
Người đàn ông này thấy cô xinh đẹp!
Người đàn ông này, vì cô mà mê muội, vì cô mà điên cuồng.
Thì ra, cô cũng chỉ là một người phụ nữ dung tục.
Diệu Diệu ngẩng đầu, để yên cho tình cảm mãnh liệt bao phủ lấy cơ thể, trên da thịt phấn hồng dần xuất hiện một tầng mồ hôi, trên gương mặt xinh đẹp của cô là nụ cười, hòa lẫn với từng giọt nước mắt hạnh phúc.
Thứ cảm giác gọi là "yêu" này tuy thẹn thùng, tuy đau đớn.
Nhưng...
Lại khiến người ta không muốn vuột mất.
Hiện tại, có thể yêu, có thể si mê, thực sự rất hạnh phúc.
Cô rất thích.
Anh ở trên người cô, vì cô mà điên, vì cô mà cuồng.
Anh khiến cô cảm thấy tình cảm của bọn họ thật bền vững, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra...
Cô thích loại cảm giác này.
Chờ cô, chờ cô tỉnh lại, cô nhất định sẽ ra sức quyến rũ người đàn ông này!
Diệu Diệu hạ quyết tâm, vì vậy, cô chủ động ôm lấy anh, nhẹ nhàng nghênh hợp.
Chỉ cần một động tác nhỏ như vậy, Bạch Lập Nhân đã hoàn toàn trầm luân, khoái cảm như cơn lũ xông thẳng lên tận trời.
Bạch quang lóe lên trong đầu anh, dục vọng cứ thế tuôn trào.
Mầm móng nóng bỏng mạnh mẽ bắn thẳng ra ngoài.
...
Béo: Xin lỗi mọi người, từ đầu ta để tên Con Nhóc bị sai -_-
Đúng ra nó tên là Nữu Nữu (nghĩa là bé gái) – dùng QT sẽ thành Con Nhóc Con Nhóc ạ -_-
P/s: Chương này dài kinh dị
Cảnh sắc chung quanh cứ mơ mơ màng màng xoẹt qua tầm mắt.
Cô không biết mình đang bị đưa đến nơi nào, giọng nói khiến chân tay cô tê liệt cứ vang mãi không ngừng.
Cô nghĩ, có khi nào mình đang được đưa đến thế giới cực lạc không?
Diệu Diệu rất sợ thứ cảm giác khó chịu bất định này, nó khiến người ta e ngại không nói nên lời.
"Bác gái, để cháu ôm cô ấy." Sau đó, cô nghe thấy tiếng Bạch Lập Nhân.
Vì vậy, Diệu Diệu bị chuyển giao không chút chần chừ, cô được ôm vào lồng ngực quen thuộc.
Phù ngữ lại tiếp tục được niệm, không biết muốn đưa cô đến chỗ nào.
"Mọi người đang đưa em đến bệnh viện, có lẽ em sẽ sớm tỉnh lại thôi." Sau đó, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, giải thích nghi hoặc của Diệu Diệu.
Một ngón tay khẽ chạm vào cơ thể đang xụi lơ của cô.
Nhẹ như vậy, dịu dàng như vậy, khiến lòng cô thoáng bình tĩnh lại.
Đúng vậy, cô muốn tỉnh lại, cô mới hai mươi sáu tuổi, nhân sinh của cô còn rất dài, cần phải trải qua.
Đi một đoạn đường rất dài, Diệu Diệu trằn trọc, ý thức như nát vụn, khiến cô khó chịu đến mức muốn nôn mửa.
"Giáp mình tử ngọ cửu, ất canh xấu vị bát, bính tân dần thân thất..." Giọng nói kia vẫn không ngừng vang lên.
Cả cơ thể trong chậu lan dạ hương của Diệu Diệu liên tục nóng lên.
Một tiếng hét uy nghiêm vọng đến.
"Thiên tả hoàn, hữu toàn, thiên địa ái ân, vạn vật hồi thể..."
Cơ thể Diệu Diệu mất cân bằng, trồi thẳng lên khỏi cây lan dạ hương, như thể muốn bay lên trời.
Sau đó, ý thức Diệu Diệu dần trở nên mông lung, dường như cực kì chênh vênh mà rơi vào một "vật" mềm nhũn, có cái gì đó như những sợi gai nhỏ li ti, tuồn đến từ bốn phía quấn lấy toàn bộ hồn phách của Diệu Diệu, sau đó nhanh chóng lan ra, cuốn cô vào một cơ thể.
"Hồn quay về rồi, hồn quay về rồi!" Diệu Diệu nghe thấy giọng nói đầy kích động của mẹ mình.
Còn có... hơi thở khẩn trương của Tiết Khiêm Quân, cùng với...
Tiếng tim đập loạn nhịp của Bạch Lập Nhân.
Cô?...
Diệu Diệu hơi thả lỏng, muốn nở nụ cười.
Nếu có thể hồi hồn, người đầu tiên cô muốn nở nụ cười, là...
"Rắc." Âm thanh vật gì đó đang gãy vụn truyền đến.
Chú văn niệm càng lúc càng vang, càng lúc càng nhanh.
Nhưng những sợi gai đang cuốn lấy cơ thể Diệu Diệu đột nhiên giãn ra, sau đó từng sợi, từng sợi rời khỏi người cô.
Tất cả trói buộc dường như được buông lỏng, cả người Diệu Diệu lại lơ lửng trên không trung.
Sau đó, cô đưa mắt nhìn, sắc mặt vui mừng của cả mẹ cô và Bạch Lập Nhân đột nhiên trầm xuống.
"Hồi!" Cô không thể nghe được âm thanh bên người mình, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay to của đại sư khẩn cấp vung lên, toàn bộ dây gai quấn lấy người cô cũng không thấy đâu.
...
Bệnh nhân trong phòng bệnh vẫn không nhúc nhích.
"Thực xin lỗi, thất bại rồi." Đại sư xin lỗi ba người.
"Ông đưa cô ấy đi đâu rồi?!" Bạch Lập Nhân cực kì hoảng loạn.
Trong chậu lan dạ hương cũng không thấy bóng dáng Diệu Diệu đâu.
Cô sẽ không cứ như vậy mà tan thành mây khói chứ?
"Tôi biết con bé ở chỗ nào." Mẹ Diệu vội vàng ngăn Bạch Lập Nhân lại.
Trước biến cố này, cả người Tiết Khiêm Quân đều cứng đờ.
Đại sư xoay người, giải thích với bọn họ, cô ấy thiếu mất hai vía, hồn phách rất yếu, trước mắt không có cách nào để cô ấy hồi hồi.
Mẹ Diệu trầm trọng gật đầu, bà có thể thấy rõ tình huống vừa rồi.
Nếu cao nhân đã không có cách nào, bà càng không có lòng tin.
"Xem ra, các người vẫn nên lấy nốt nửa bảo vật còn lại đi! Nhưng, cho dù con bé có nhặt được đủ hồn phách thì vẫn thiếu mất một vía, giờ Dần ngay mai là thời điểm tốt hiếm gặp, các người hãy cố nắm chắc thời cơ này."
Toàn bộ những lời đại sư nói, đều là những điều bấy lâu mẹ Diệu vẫn lo.
Nếu lần này bỏ lỡ thời cơ, quả thật bà cũng không dám nắm chắc.
Nhưng...
Mẹ Diệu oán hận nhìn thoáng qua người đàn ông nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe.
Tên nhóc không chịu thua kém này!
"Đi, bà dẫn đường đi." Một khi đã nhập cuộc, đại sư nhất định sẽ phụ trách đến cùng.
Mẹ Diệu lộ rõ vẻ vui mừng, dù sao vị đại sư này cũng là cao nhân.
Mọi người nhanh chóng rời đi, Bạch Lập Nhân vẫn còn ôm chậu lan dạ hương trong tay, Tiết Khiêm Quân cũng định đuổi theo.
Nhưng.
Đại sư quay đầu nói với hắn: "Tiết tiên sinh, anh cũng đi e rằng sẽ xảy ra chuyện xấu, không bằng ở đây chờ kết quả đi."
Tình căn của Tiết Khiêm Quân đã rất sâu nặng, nhưng mà...
Nếu muốn hồi hồn thì phải thu được nửa bảo vật còn lại, ông nghĩ Tiết Khiêm Quân hẳn không muốn biết tường tận quá trình.
Có một số chuyện, không biết mới là may mắn.
Tiết Khiêm Quân thu ánh mắt kiên quyết của đại sư vào mắt, để nó đâm thẳng vào ngực mình.
Hắn nhìn Bạch Lập Nhân, lại nhìn chậu lan dạ hương trong tay anh.
Thật ra, hắn cũng nghe nói...
"Vậy được rồi, tôi ở chỗ này chờ Diệu Diệu tỉnh lại." Tiết Khiêm Quân cười cười.
Con người vốn là một loài động vật kì lạ, có đôi khi họ tình nguyện lựa chọn trốn tránh, cũng như sợ hãi phải đối mặt với tương lai không thể đoán trước.
...
Ba người nhanh chóng đến nhà Diệu Diệu.
"Diệu Diệu!" Bước chân Bạch Lập Nhân rất vội vàng, chưa được sự đồng ý của chủ nhà đã lập tức đẩy cửa phòng Diệu Diệu ra.
Chỉ đến khi nhìn thấy cô nằm trên giường thở hồng hộc, anh mới thoáng yên tâm.
Thấy anh, Diệu Diệu thở hắt ra một hơi, không khỏi lo lắng, chủ động mở miệng: "Yên tâm, em rất khỏe."
Còn nói rất khỏe? Rõ ràng anh nhìn thấy trán cô đầy mồ hôi, dưới ánh đèn nổi bật lên như thế.
Nhưng, vẻ mặt cười dịu dàng của Diệu Diệu không hề mang dáng vẻ miễn cưỡng, ngược lại còn quyến rũ mê người.
Bạch Lập Nhân kìm lòng không được, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, tuy rằng cô vẫn còn là hư thể.
Còn cô, khóe miệng ngập ý cười, ánh mắt sâu lắng nhìn anh.
Cô nghĩ, dường như, bản thân thực sự thích người nào đó.
Không chỉ thích, mà là yêu, vì khi anh vỗ về mình, cô chỉ hận không thể bày ra dáng vẻ tốt đẹp nhất của mình trước mắt anh.
Đây, chính là cảm giác yêu.
Cô vậy mà lại yêu anh, trước đây cô đã từng tuyên bố, cho dù đàn ông trên thế giới này có chết sạch, chỉ còn lại một mình anh, cô cũng tuyệt đối không ủy khuất chính mình.
Cuộc đời, thật sự là một cuộc hành trình có ý tứ.
Đột nhiên, tiếng nhạc cổ phá vỡ ánh mắt chăm chú của hai người họ.
"Có người đưa tang à?" Diệu Diệu tò mò hỏi.
"Không biết." Anh lắc đầu.
Nghe tiếng nhạc này, dường như còn có vẻ vui mừng, không giống như có người đưa tang, ngược lại giống...
"Là từ phòng khách truyền đến." Diệu Diệu kinh hãi.
Hai người mờ mịt.
Vì vậy, bọn họ cùng nhau ra khỏi phòng.
Chỉ thấy, nhóm trợ lý của mẹ cô, người đánh trống, người cầm giấy, người thổi kèn, long phượng thiếp đặt trên bàn, hai cái bài vị, hai chén rượu nhỏ đặt
song song nhau, còn có giấy vàng, bạc và quần áo đặt một bên, trên cỗ kiệu giữa phòng khách là mẹ Diệu và đại sư đang ngồi ở vị trí trưởng bối.
"Nhất bái thiên địa..."
Diệu Diệu và Bạch Lập Nhân choáng váng.
"Hừ hừ, nếu không phải vì chị Diệu Diệu, ta còn lâu mới đi ủy khuất chính mình!" Trong hai bóng người một gầy một béo, người mặc quần áo tân lang đang dùng mũi hừ lạnh.
Còn cô béo kia thì đang cười ngây ngô, nhưng có thể thấy tính cách hiếu động thường ngày của con bé đã ít đi vài phần.
"Nhị bái cao đường..."
"Vu Vu, tay cậu mềm quá, mềm như đậu hũ vậy!" Cô béo lại cười ngây ngốc.
Vị tân lang đang bị đùa giỡn vội vàng giật tay lại, ôm đầu thống hận, cụng vào cái đầu tròn ung ủng của tân nương.
Vợ chồng bất hòa á! Vợ chồng bất hòa á!
Ép duyên đại bi kịch a!
Ngay cả đại sư cũng bị thằng bé đáng yêu này chọc cười, ông đột nhiên mở miệng hỏi: "Chà, nhóc muốn đầu thai làm người à?"
A Vu đang phiền não liên tưởng đến cuộc sống hôn nhân bi thảm của mình sau này, nghe vậy mắt lập tức sáng lên.
Nếu nó có thể đầu thai làm người, không phải có thể thoát khỏi con béo kia sao?
"Vâng!" Nó gật đầu thật mạnh.
Nếu có cơ hội làm người, nó nhất định sẽ chạy theo trào lưu, nhất định không kết hôn! Dù sao chắc chắn phải dứt khỏi con béo này!
"Vậy nhóc chuyển thế, làm một tiểu Thanh Long lợi hại đi."* Đại sư mỉm cười ngắt lời.
*hic, bạn chịu không hiểu câu này nghĩa là gì =.=
Ông có thể thấy được trên người A Vu có bạch quang, quả là rất ngạc nhiên.
Vốn dĩ âm linh khó có thể đầu thai, nhưng sao trên người thằng bé này lại có bạch quang?
Hơn nữa, ông có thể nhìn thấy được tương lai của thằng bé...
"Con gái tôi đợt trước đi trộm hoa trắng của người khác, tôi phải đem một đóa hoa khác đến trả lại." Mẹ Diệu giải thích nghi hoặc của đại sư.
Huyết quang tai ương lần này quả thực là một lời nhắc nhở.
Mẹ Diệu Diệu không thể để sai lầm này tiếp tục tái diễn, nên phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể xoay chuyển tình hình.
Hy vọng, chuyện này có thể giúp con gái bà hồi hồn.
"Vậy, hoa hồng còn dư ra kia đâu rồi? Trả lại cho khổ chủ à?" Đại sư tò mò.
"Cái này..." Mẹ Diệu liếc nhìn đôi nam nữ đang đứng một góc, bất đắc dĩ lắc đầu.
Còn cách nào khác chứ, chỉ có thể...
Tự làm tự chịu.
"Bây giờ nhanh uống rượu giao bôi rồi kết thúc buổi lễ đi." Đại sư nhắc nhở.
Về sau, lại chọn một ngày lành tháng tốt để đôi "vợ chồng" này hợp táng chung là được rồi.
"Đúng, nhanh lên!" Mẹ Diệu cũng mỉm cười.
Hôm nay là ngày lành, trước mắt phải đối phó với vảo vật đầu tiên đã.
Hai đứa trẻ vâng lời, đồng loạt bước đến trước bàn, cái miệng nhỏ nhắn vừa định uống rượu...
Đúng lúc này, bạch quang trên người A Vu đột nhiên bừng sáng.
"Vụt" một tiếng, A Vu đột nhiên không thấy đâu.
Đại sư bấm tay tính toán, đột nhiên há hốc mồm: "Nguy rồi, đến giờ nó đầu thai rồi."
Nụ cười của mọi người đông cứng lại.
Sự việc diễn biến như vậy khiến mọi người ai cũng choáng váng.
"Chúng ta không tính đến chuyện A Vu lại đi trước thời gian dự định nhỉ." Diệu Diệu cười cười, thật lòng thấy vui cho A Vu.
Tuy rằng nó sinh non, nhưng cô tin tưởng sau này nó sẽ rất khỏe mạnh.
Nhưng Bạch Lập Nhân lại không hề bị cảm xúc của cô ảnh hưởng đến.
Anh ngồi thẳng trong phòng, sắc mặt cực kì trầm trọng.
Vì cô đã uống qua rượu minh hôn, nhưng không biết có phải do Nữu Nữu và A Vu vẫn chưa hoàn thành buổi lễ hay không, mà đại sư nói cơ thể cô vẫn không có chút chuyển biến nào.
"Anh có muốn nói chuyện với em gái một chút không?"
Anh lắc đầu, lòng trầm xuống: "Không cần, bác gái nói nó kiềm chế kém, sợ nó gây chuyện, khiến anh không nhìn thấy."
"Bạch Lập Nhân, tuy hiện tại em vẫn chưa thể tỉnh lại, nhưng về sau vẫn còn cơ hội mà!" Bây giờ, Diệu Diệu lại là người đi an ủi anh.
Bạch Lập Nhân đứng lên: "Để anh đi hỏi bọn họ xem còn cách nào không!"
Diệu Diệu vội vàng đuổi theo.
"Tôi cũng rất muốn ại sao rượu minh hôn lại không có tác dụng." Mẹ Diệu cũng rất hốt hoảng.
Chuẩn bị lâu như thế, để hai đứa trẻ bồi dưỡng tình cảm lâu như thế, vậy mà lại uổng công.
"Ta cũng đang suy nghĩ về chuyện này, tại sao lại không được..." Theo lý mà nói, đều đã bái thiên địa rồi, hẳn đã được xem là minh hôn, cũng đâu thể nào trông cậy vào chuyện hai đứa chúng nó vào động phòng chứ?!
Đại sư nhìn thoáng qua hồn phách đang thò đầu, bám lấy người Bạch Lập Nhân.
Trên người hồn phách kia có hồng quang? Chẳng lẽ...
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, tình cảm của hồn phách và người đàn ông này không phải bình thường.
"Bà có tính đến chuyện Hồng Loan tinh động* chưa, hẳn là nghe rồi chứ?" Đại sư rốt cuộc cũng mở miệng.
*Hồng Loan tinh động (sao Hồng Loan chuyển động): Hình dung tới một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân.
Ông chỉ có trách nhiệm giúp Diệu Diệu hoàn hồn, còn chuyện khác thì ông mặc kệ.
Hơn nữa chuyện này không thể miễn cưỡng, chủ yếu vẫn phải xem tâm ý của hai người kia thế nào.
"Có, nhân duyên của con gái tôi rất chậm, ít nhất đợi lát nữa..."
Mẹ Diệu đang định nói tiếp, đại sư lại nhắc nhở bà: "Bà xem thân thể con bé đi." Hồng quang rực rỡ như vậy, còn có thể là giả sao?
Mẹ Diệu nhìn thoáng qua, ngây ngốc.
Nhưng... rõ ràng không đúng mà!
Nhưng... chẳng lẽ?...
Mặc kệ, ngựa chết xem như ngựa sống đi! Bà nhanh chóng quyết định, kéo một người một ma vào trong góc, đưa ra đề nghị.
Minh hôn?
"Bọn con?"
Cằm hai người họ gần như rớt xuống.
"Con đã chết đâu!" Diệu Diệu là người đầu tiên phản đối.
"Nhưng mà, bây giờ mày là hồn phách á!" Mẹ Diệu lập tức phản bác.
Hồn phách chính là quỷ, cấm có nói nhiều!
"Hai đứa chúng mày xem như giả vờ kết hôn không được à?" Bà buồn bực.
Làm ơn đi, tốt xấu gì cũng nên thử một chút chứ.
Tìm cách để uống rượu minh hôn đã lâu như vậy lại thành công dã tràng, bà cũng phiền não lắm chứ.
Diệu Diệu bị mẹ nói vậy, không cãi lại được: "Hôn nhân đại sự, làm sao có thể..."
Nhưng bên cạnh lại truyền đến giọng nói nói đánh gãy lời cô.
"Được, vậy minh hôn đi." Bạch Lập Nhân lập tức đồng ý.
Chỉ cần có biện pháp giúp cô hồi hồn, cách gì anh đều đồng ý thử.
Mẹ Diệu mừng rỡ, không cần biết con gái nghĩ gì, vội vàng đi chuẩn bị.
Bây giờ chỉ còn lại hai canh giờ, sao lại không vội!
"Anh..." Mẹ cô đã chạy biến, Diệu Diệu vẫn chỉ tay trên không trung, chưa kịp định thần.
Anh dựa vào tường một hồi lâu mới nói: "Không phải kết hôn giả sao?"
Sao có thể là giả chứ? Đó là mẹ cô lừa anh thôi! Minh hôn mặc dù không được pháp luật thừa nhận, nhưng xét ở âm giới thì bọn họ sẽ thành vợ chồng chính thức á!
"Tuy rằng chỉ là kết hôn giả, nhưng sau khi tỉnh lại, cấm em hồng hạnh vượt tường, nhớ chừa chút mặt mũi cho anh." Bạch Lập Nhân kiêu ngạo cảnh cáo, sau đó bước về phía mẹ Diệu.
Cô nào có hồng hạnh vượt tường!
Rõ ràng Diệu Diệu tức giận, nhưng lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Đi được nửa đường, Bạch Lập Nhân bỗng dừng lại, quay người ra sau liếc cô một cái: "Em có muốn thay quần áo không?" Mặc lễ phục kiểu này để kết hôn rất kì dị, hơn nữa, bộ này là cô mặc để đi dự lễ đính hôn của người ta.
Kết hôn giả thôi mà lắm chuyện thế?
Diệu Diệu mỉm cười: "Được, để em bảo mẹ nghĩ cách."
Vì vậy, cô vội vàng chạy đến trước mặt mẹ mình.
...
Diệu Diệu mặc gả y đỏ thẫm.
Không có cách nào khác, mẹ cô chỉ có mỗi kiểu này thôi, vì vậy đành phải "đóng gói" thiêu cho cô.
Mỗi người một chén rượu.
Tay hai người đan vào nhau, cô và anh nhẹ nhàng trao nhau chén rượu.
Kết hôn giả, là kết hôn giả...
Nhưng lòng Diệu Diệu không hiểu sao lại thấy rất ngọt ngào.
Rượu mới vào bụng mà cơ thể Diệu Diệu đã bắt đầu nóng lên.
"Diệu Diệu, em sao vậy?" Thấy cô không thoải mái, bộ dạng lại gần như muốn ngất xỉu, Bạch Lập Nhân gấp đến mức ném cả chén rượu không xuống đất.
Nhưng, không ngờ anh cũng thấy choáng váng.
Quái lạ, đây là rượu gì vậy?
Bạch Lập Nhân tỉnh lại, định day trán thì phát hiện trán mình mát lạnh.
"Bạch Lập Nhân, anh tỉnh rồi?" Diệu Diệu còn mặc quần áo tân nương vội vàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó oán giận: "Sao tửu lượng anh kém thế! Mới uống một chén đã hôn mê rồi!"
Vậy sao? Mất mặt thật.
"Rượu rất nặng!" Anh trừng mắt nhìn cô một cái, không muốn để khí khái nam nhi của mình đổ bể trước mặt cô.
Làm ơn đi, bình thường anh cũng đâu đến nỗi mất mặt như vậy, hôm nay sao lại thành ra thế này!
"Còn khó chịu à?" Diệu Diệu cẩn thận hỏi, vừa dùng khăn ướt lau mặt cho anh.
"Không sao." Bạch Lập Nhân cầm khăn mặt, đồng thời cầm cả tay cô.
Chỉ mới như vậy, anh đã ngây ngẩn.
Anh...
Có thể chạm vào cô!
Bạch Lập Nhân thử chạm vào hai má của Diệu Diệu, thấy có hơi ấm, hơn nữa cảm giác rất chân thực, không hề giả dối.
"Sao có thể..." Anh ngây ngốc.
Cô hồi hồn rồi?
"Sao anh chạm vào em được?" Anh không thể tin vào mắt mình, lần này lại sờ xuống cổ Diệu Diệu.
Là thật?
Bạch Lập Nhân dựa sát vào, ngây ngốc ôm lấy cô, hơi ấm trong lòng cực kì sống động.
Vì vậy, anh không tin, cúi đầu hôn cô.
Môi cô, lưỡi cô, hơi ấm này cực kì chân thật.
Bạch Lập Nhân kinh ngạc buông cô ra, Diệu Diệu đỏ mặt.
"Bạch Lập Nhân, thật ra... thật ra... hiện tại anh đang ở..." Cô muốn nói cho anh, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Bạch Lập Nhân ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh.
Cả phòng đỏ rực, hệt như phòng tân hôn thời cổ đại.
Diệu Diệu rất hồi hộp, cực kì hồi hộp, không nhịn được nuốt nuốt cổ họng.
Nhưng, cô vẫn đứng lên...
Tay, nhẹ nhàng đặt lên gả y đỏ rực của chính mình.
"Bây giờ, tình hình rốt cuộc là..." Bạch Lập Nhân quay sang, định nói gì đó, đột nhiên ngây dại.
Gả y đỏ thẫm rơi xuống đất, Diệu Diệu thẹn thùng ôm lấy cơ thể gần như trần như nhộng của mình.
"Bọn họ... Nói muốn... muốn..." Cô quẫn bách đến mức không nói thành lời.
Đây là biện pháp nhanh nhất mà mẹ cô có thể nghĩ ra.
Dù gì thời gian cũng không còn nhiều.
Nhưng, quả thật...
Trong ti vi thường thấy người ta diễn như vậy, Diệu Diệu bây giờ xấu hổ muốn chết.
Còn Bạch Lập Nhân thì đông cứng.
"Em..." Chấn động, thật sự hoàn toàn chấn động.
Ông trời ơi, cảnh anh đang nhìn thấy thật sự quá đẹp! Cánh tay hoàn mỹ của cô không thể che hết được cảnh xuân trước ngực, quần lót cạp trễ gần như không ôm trọn được hết cặp mông xinh đẹp của cô.
Người con gái này...
Anh biết cô rất đẹp, dáng người cũng rất quyến rũ, nhưng biết là một chuyện, còn tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, mà cô của hiện tại, có dùng từ đẹp cũng không thể nào diễn tả hết được.
"Em... bọn họ nói... bọn họ nói... muốn động... động phòng... toàn bộ..." Nói xong, Diệu Diệu đã muốn chui đầu xuống đất, không dám đi gặp người nữa.
Ánh mắt Bạch Lập Nhân thẫm lại.
Anh hiểu cô muốn nói gì.
Bạch Lập Nhân vươn tay, kéo cô vào trong lòng.
Có thể chạm được vào cô thế này, anh đã thỏa mãn đến mức rên rỉ thành tiếng.
Gần như không cần đến một giây, bộ phận nào đó của anh đã đứng thẳng.
Diệu Diệu đờ người, một cử động nhỏ cũng không dám thực hiện.
Ngón tay của anh, một tấc lại một tấc sờ lên từng thớ thịt của cô.
Anh quả thật có thể chạm vào cô! Thật sự!
Cảm giác rất không thực...
Bạch Lập Nhân chạm vào trước ngực Diệu Diệu, ngón tay nghe theo dục vọng đàn ông, áp lên quả anh đào đỏ mọng.
Diệu Diệu hoảng hốt, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô muốn lấy tay che lại, nhưng không biết nên che kiểu gì, rõ ràng bản thân mất tự nhiên đến mức muốn ra tay ngăn cản, lời ra khỏi miệng và lời tận trong thâm tâm lại hoàn toàn tương phản.
"Em... em... có phải ngực em quá lớn không? Em... em... có nên đi làm cho nó bé lại không?" Cô nhớ rõ anh khinh bỉ bộ ngực của mình nhiều đến mức nào.
"Không cần, rất đẹp." Bạch Lập Nhân khẽ vỗ về cơ thể tuyệt đẹp của Diệu Diệu, anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập mãnh liệt trên từng cơ thịt của mình.
Cô nghĩ anh lừa cô.
Nhưng, khi Diệu Diệu mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt lưu luyến không rời của anh, còn có một tia khao khát không chút che dấu trong đó.
Thì ra trong mắt Bạch Lập Nhân, cô là người xinh đẹp đến vậy.
Thì ra, anh thích cô như vậy.
"Không cần làm gì cả, như vậy là được."
Kìm lòng không đậu, anh cúi người xuống, miệng đắng lưỡi khô ngậm lấy thứ "xinh đẹp" đó vào miệng.
Diệu Diệu run rẩy, cả người lập tức nóng lên.
Loại cảm giác này khiến người ta thẹn thùng, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy thật... kỳ diệu.
Bạch Lập Nhân kích động đè cô xuống giường.
"Bạch Lập Nhân..." Diệu Diệu bất an vặn vẹo.
Vì anh quá xúc động.
Quần lót đã bị anh kéo xuống từ lâu, Bạch Lập Nhân bắt đầu xoa nắn thân dưới đã ẩm ướt của Diệu Diệu.
Động tác của anh vừa xa lạ, vừa kịch liệt.
Diệu Diệu không nhịn được kẹp chặt chân, nhưng anh nhanh chóng tách cô ra.
"Em... không phải em muốn cái đó sao?..." Anh thở hổn hển, gian nan hỏi.
"Phải, nhưng mà, em..."
Vừa dứt lời thì thấy có cái gì đó cứng rắn, mạnh mẽ khẩn cấp tiến vào cơ thể cô, động tác vừa nhanh vừa vội.
"A!" Diệu Diệu không kịp thích ứng kêu lên.
Ông trời ơi, phía dưới của cô rất kỳ diệu, giống như một cái bao tay nhỏ nhắn với những vách thịt non mịn hơi hơi co rút, bao vây lấy thứ nóng rực của anh.
"Anh cam tâm... bị em lợi dụng." Bạch Lập Nhân cắn răng, nói ra lo lắng của Diệu Diệu.
Không phải cô lo lắng vì có cảm giác đang lợi dụng anh sao? Là anh cam tâm tình nguyện.
Diệu Diệu mỉm cười.
Vì cô lại bị người bạn lâu năm này của mình làm cho cảm động.
Dứt lời, Bạch Lập Nhân không nhịn được nữa, dùng sức đưa bản thân hết lần này đến lần khác vào sâu trong cơ thể cô.
Mông cô, khi nâng lên lại mê người đến vậy.
Diệu Diệu dựa vào người anh, ngắm nhìn anh trầm luân, khom lưng, run rẩy, thở dốc...
Người đàn ông này thấy cô xinh đẹp!
Người đàn ông này, vì cô mà mê muội, vì cô mà điên cuồng.
Thì ra, cô cũng chỉ là một người phụ nữ dung tục.
Diệu Diệu ngẩng đầu, để yên cho tình cảm mãnh liệt bao phủ lấy cơ thể, trên da thịt phấn hồng dần xuất hiện một tầng mồ hôi, trên gương mặt xinh đẹp của cô là nụ cười, hòa lẫn với từng giọt nước mắt hạnh phúc.
Thứ cảm giác gọi là "yêu" này tuy thẹn thùng, tuy đau đớn.
Nhưng...
Lại khiến người ta không muốn vuột mất.
Hiện tại, có thể yêu, có thể si mê, thực sự rất hạnh phúc.
Cô rất thích.
Anh ở trên người cô, vì cô mà điên, vì cô mà cuồng.
Anh khiến cô cảm thấy tình cảm của bọn họ thật bền vững, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra...
Cô thích loại cảm giác này.
Chờ cô, chờ cô tỉnh lại, cô nhất định sẽ ra sức quyến rũ người đàn ông này!
Diệu Diệu hạ quyết tâm, vì vậy, cô chủ động ôm lấy anh, nhẹ nhàng nghênh hợp.
Chỉ cần một động tác nhỏ như vậy, Bạch Lập Nhân đã hoàn toàn trầm luân, khoái cảm như cơn lũ xông thẳng lên tận trời.
Bạch quang lóe lên trong đầu anh, dục vọng cứ thế tuôn trào.
Mầm móng nóng bỏng mạnh mẽ bắn thẳng ra ngoài.
...
Béo: Xin lỗi mọi người, từ đầu ta để tên Con Nhóc bị sai -_-
Đúng ra nó tên là Nữu Nữu (nghĩa là bé gái) – dùng QT sẽ thành Con Nhóc Con Nhóc ạ -_-
P/s: Chương này dài kinh dị
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.