Quyển 7 - Chương 18: Ngoại truyện 2: Cuộc sống sinh hoạt nho nhỏ
Dị Thanh Trần
18/10/2014
Bạch Lập Nhân từng nói qua, đứa nhỏ vừa bẩn vừa thối, khiến người ta khó có thể chịu được!
Anh trừng, lại trừng, cố sống cố chết trừng, hận không thể trừng cho đống của báu màu vàng trước mặt biến mất.
“Oa oa oa.” Tiếng khóc của con gái rất vang đội, tay chân cũng không ngừng ngoe nguẩy, khóc đến đinh tai nhức óc.
Càng đáng sợ hơn, theo từng động tác của con bé, hai cái đùi béo múp của nó cũng dính đầy “của báu”.
Gớm quá!
Bạch Lập Nhân rất muốn trốn tránh sự thật, úp mặt vào tường, cố nhủ bản thân bình tĩnh lại.
“Ông xã, anh sao thế? Cần em giúp gì không?” Ngoài phòng khách truyền đến giọng hỏi đầy quan tâm của bà xã.
“Không cần, em đừng vào đây, đừng để Mỹ Mỹ nhìn thấy em!” Con gái hễ nhìn thấy Diệu Diệu là lại thích quấn quít ôm lấy cô, không cho ôm thì lập tức khóc không ngừng.
Tình huống hiện tại của Diệu Diệu không thích hợp để đi ôm đứa trẻ nặng như vậy.
Bạch Lập Nhân gắng hạ quyết tâm, nhận mệnh đi toilet xả một chậu nước ấm.
Xong rồi anh nhanh chóng quay lại phòng ngủ, phát hiện cảnh tượng khiến người ta muốn phát điên.
Con gái sắp được một tuổi của anh vậy mà đang hí hửng ngồi xổm xuống, nghịch ngợm dùng hai tay chơi đùa với sản phẩm đại tiện của mình. (ngay cả mình còn hãi chứ đừng nói đến anh Bạch bị khiết phích =.=)
“Dừng tay!” Anh rống lên.
Rất gớm giếc rất gớm giếc rất gớm giếc!
Bạch Lập Nhân suýt chút nữa là tống hết toàn bộ cơm chiều trong bụng ra ngoài.
Không biêt cục cưng nhà người khác thế nào, chứ con nhóc nhà anh thật sự không được thông minh cho lắm.
“Bạt bạt*, ôm... ôm...” Con gái thấy anh thì vô cùng hưng phấn vỗ vỗ tay, la hét đòi ôm.
*Là ba ba, nó nói ngọng
Anh trừng, lại trừng, cố sống cố chết trừng, hận không thể trừng cho đống của báu màu vàng trước mặt biến mất.
“Oa oa oa.” Tiếng khóc của con gái rất vang đội, tay chân cũng không ngừng ngoe nguẩy, khóc đến đinh tai nhức óc.
Càng đáng sợ hơn, theo từng động tác của con bé, hai cái đùi béo múp của nó cũng dính đầy “của báu”.
Gớm quá!
Bạch Lập Nhân rất muốn trốn tránh sự thật, úp mặt vào tường, cố nhủ bản thân bình tĩnh lại.
“Ông xã, anh sao thế? Cần em giúp gì không?” Ngoài phòng khách truyền đến giọng hỏi đầy quan tâm của bà xã.
“Không cần, em đừng vào đây, đừng để Mỹ Mỹ nhìn thấy em!” Con gái hễ nhìn thấy Diệu Diệu là lại thích quấn quít ôm lấy cô, không cho ôm thì lập tức khóc không ngừng.
Tình huống hiện tại của Diệu Diệu không thích hợp để đi ôm đứa trẻ nặng như vậy.
Bạch Lập Nhân gắng hạ quyết tâm, nhận mệnh đi toilet xả một chậu nước ấm.
Xong rồi anh nhanh chóng quay lại phòng ngủ, phát hiện cảnh tượng khiến người ta muốn phát điên.
Con gái sắp được một tuổi của anh vậy mà đang hí hửng ngồi xổm xuống, nghịch ngợm dùng hai tay chơi đùa với sản phẩm đại tiện của mình. (ngay cả mình còn hãi chứ đừng nói đến anh Bạch bị khiết phích =.=)
“Dừng tay!” Anh rống lên.
Rất gớm giếc rất gớm giếc rất gớm giếc!
Bạch Lập Nhân suýt chút nữa là tống hết toàn bộ cơm chiều trong bụng ra ngoài.
Không biêt cục cưng nhà người khác thế nào, chứ con nhóc nhà anh thật sự không được thông minh cho lắm.
“Bạt bạt*, ôm... ôm...” Con gái thấy anh thì vô cùng hưng phấn vỗ vỗ tay, la hét đòi ôm.
*Là ba ba, nó nói ngọng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.