Chương 16
Bạc Ngạn Biên
31/03/2021
Chu Cường vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, Đào Khê ở bên cạnh không còn lòng dạ nào mà lắng nghe, âm thầm nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, sốt ruột đến mức hận không thể nhấc chân bỏ chạy luôn.
Chỉ còn vài phút nữa là hết giờ tự học buổi tối, trước khi Lâm Khâm Hòa đi cậu phải kịp đuổi đến hỏi anh bản kiểm điểm có đạt yêu cầu không.
Cuối cùng Chu Cường cũng lấy điện thoại ra nhìn giờ, vỗ cái đầu hói một nửa của mình: “Ôi chao, sao mà đã muộn thế này rồi?! Được rồi Đào Khê, em về trước đi. Buổi tối về ký túc xá đừng nên học quá muộn, chú ý học tập kết hợp…”
Ông còn chưa nói xong đã thấy Đào Khê chạy mất dạng.
“Không tồi, vẫn còn vui vẻ nhảy nhót thế kia, chứng tỏ tâm trạng không bị ảnh hưởng.” Chu Cường cười rất hài lòng.
Đào Khê vừa chạy vừa thầm mắng Chu Cường sao lại tìm cái xó xỉnh xa xôi vắng vẻ thế này. Khi cậu chạy về đến tòa nhà lớp học, tiếng chuông tan học đã vang lên. Cậu đi ngược dòng người đang ập xuống, leo một mạch ba tầng cầu thang, lúc chạy đến phòng học thì hơn nửa số người trong lớp đã đi rồi.
Dương Đa Lạc xin nghỉ giờ tự học buổi tối, Đào Khê tưởng Lâm Khâm Hòa hết tiết sẽ đi ngay, không ngờ anh vẫn còn ở lại, nhưng tay xách cặp, rõ ràng đang định đi.
Đào Khê vội vàng giơ cánh tay cản Lâm Khâm Hòa lại, vừa thở hồng hộc vừa hỏi: “Của tôi, bản kiểm điểm ấy, đạt chưa?”
Vì đang thở gấp nên đôi môi hé mở của cậu hồng hào, một lớp mồ hôi mỏng rịn trên gương mặt trắng nõn mịn màng, trên hàng mi dài còn đọng vài giọt nước, cậu căng thẳng nhìn Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa hơi cúi đầu nhìn gương mặt Đào Khê rồi rất nhanh rời tầm mắt đi, rút một tờ khăn giấy trên bàn mình đưa cho cậu.
Đào Khê ngẩn người, nhận lấy khăn giấy từ tay Lâm Khâm Hòa, nói câu cảm ơn. Cậu dùng khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, sau đó nghe thấy Lâm Khâm Hòa nói bằng giọng lạnh lùng nghiêm túc: “Còn chưa đủ sâu sắc.”
Đào Khê khựng tay lại, vò tờ khăn giấy vào lòng bàn tay, trợn tròn hai mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, không nhịn được xù lông lên: “Thế mà vẫn còn chưa đủ sâu sắc ư?!”
Nhưng rõ ràng cậu đã bắt chước theo báo cáo của Đảng viên ưu tú rồi mà, Đảng viên viết mà còn không sâu sắc thì cái gì mới sâu sắc đây?
Đào Khê cũng không muốn viết lại lần nữa. Cậu tiến lại gần Lâm Khâm Hòa, ngước hàng mi dày lên nhìn anh, giọng điệu êm ái nhưng mang ý ám chỉ điên cuồng: “Tôi còn rất rất nhiều bài tập chưa làm, nhiều bài thi còn chưa động vào chữ nào.”
Dường như Lâm Khâm Hòa không hề bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ này của cậu, mặt mũi lạnh tanh không hề giãn ra chút nào.
Đào Khê suy nghĩ, nghiêng đầu cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Khâm Hòa, giọng nói mềm mỏng hơn tí nữa: “Chẳng phải cậu nói sách luyện nghe của tôi đã quá cũ sao? Tôi nghe lời cậu mua thêm một quyển mới rồi. Tối nay còn phải luyện nghe, thật sự không có thời gian viết lại kiểm điểm.”
Cậu hơi hối hận vì khi trước đã đồng ý để Lâm Khâm Hòa bảo cậu viết gì cũng được.
Nhưng Lâm Khâm Hòa hỏi ngược lại: “Tôi có nói cậu phải viết lại sao?”
Đào Khê ngẩn người, khó hiểu nhìn Lâm Khâm Hòa lại phát hiện ra hình như trong mắt anh chợt lóe lên ý cười.
Cậu đang cố gắng nhìn kĩ xem có phải nụ cười đó là thật không thì nghe Lâm Khâm Hòa nói: “Đưa sách luyện nghe đây tôi xem thử.”
Đào Khê cảm thấy chắc là mình nhìn nhầm rồi. Cậu đi đến chỗ ngồi của mình, lấy từ trong ngăn bàn ra quyển sách luyện nghe mình vừa mua gần đây ở một hiệu sách lớn trong thành phố, kèm với cả băng nghe đưa cả cho Lâm Khâm Hòa.
Lúc này trong phòng học đã không còn ai khác. Người ngồi đầu dãy lúc về trước đã tiện tay tắt hàng đèn phía trên, trong phòng học chỉ còn lại hàng đèn cuối lớp vẫn chiếu sáng những vị trí ngồi cuối cùng và hai người còn chưa về.
Lâm Khâm Hòa cầm lấy sách lật xem qua rất nhanh vài trang, nhanh chóng đưa ra kết luận: “Quyển này cũng không được, câu hỏi quá đơn giản, không có tác dụng nâng cao.”
Đào Khê “Hả” một tiếng, ngón tay cuộn lại, tay chân hơi luống cuống, nói: “Nhưng tôi không tìm được cuốn nào tốt hơn.”
Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, xoay người lấy từ trong ngăn bàn ra một cuốn sách vừa nặng vừa dày, kèm theo cả một cái hộp trong suốt có đựng băng từ, đưa đến trước mặt cậu, nói bằng giọng ra lệnh:
“Trở về luyện nghe bằng quyển này, mỗi ngày làm một đề.”
Đào Khê trố mắt nhận lấy sách và băng. Cậu mở trang bìa lót bên trong ra, trên đó viết ba chữ đẹp đẽ bằng bút máy: Lâm Khâm Hòa.
Rõ ràng đây là sách mới, một câu cũng chưa làm, còn hộp băng thì mới tinh như băng trắng.
Cậu ngơ ngác nhìn vật trong tay, cảm thấy rất nặng lại tựa như rất nhẹ, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Không muốn làm à?” Lâm Khâm Hòa hỏi cậu, giọng nói trầm thấp.
Đào Khê lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu một cái, nhìn Lâm Khâm Hòa nói: “Nhưng mà nếu tôi luyện bằng sách của cậu, cậu lấy gì mà luyện đây?”
Rõ ràng đây là sách Lâm Khâm Hòa mới mua còn chưa động đến tí nào.
Lâm Khâm Hòa bình thản nói: “Tôi không cần phải luyện.”
“…”
Vậy ngài mua mang tới làm gì? Đây chính là cách người có tiền tự do hào phóng sao?
Đào Khê không hiểu nổi Lâm Khâm Hòa suy nghĩ thế nào nhưng cậu không muốn nhận không đồ của Lâm Khâm Hòa, hỏi: “Quyển sách này bao nhiêu tiền? Ngày mai tôi mang tiền đến trả cho cậu.”
Nhìn cuốn sách này là biết rất đắt, có khi cả trăm đồng, Đào Khê không chịu được có phần đau lòng.
Lâm Khâm Hòa cau mày nói: “Không cần.”
Đào Khê còn chưa kịp khăng khăng đã thấy Lâm Khâm Hòa lấy quyển sách luyện nghe mà anh nhận xét không có giá trị cùng với băng từ bỏ chung vào cặp sách, nói: “Coi như trao đổi, tôi lấy quyển này đi.”
Đào Khê sửng sốt, nghi hoặc nói: “Chẳng phải cậu nói quyển này quá đơn giản dùng không có ích sao?”
Đây hoàn toàn chẳng phải một sự trao đổi công bằng.
Lâm Khâm Hòa nhấc cặp sách lên, thờ ơ nói: “Đúng vậy, cho nên lấy về cho cậu em họ đang học Tiểu học làm.”
“!”
Đào Khê trợn mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, cảm thấy bản thân bị xúc phạm!
Cậu vừa định thể hiện sự bất mãn, một giây sau đó Lâm Khâm Hòa giơ một tay thẳng về phía mắt cậu.
Đào Khê nhắm mắt lại theo bản năng, sau đó cảm nhận được bên mắt phải có xúc cảm ấm áp. Cậu không nhịn được ngừng thở, lông mi khẽ run, cảm giác có ngón tay miết nhẹ lên vùng da mỏng bên khóe mắt cậu.
Đến khi ngón tay rời đi, cậu mở mắt ra nhìn, phát hiện trên tay Lâm Khâm Hòa có một mảnh giấy nhỏ vụn, chắc là do cậu vừa lau mồ hôi xong bị dính lại.
Không hiểu sao tim cậu đập nhanh dữ dội, nhìn mảnh giấy vụn kia rơi khỏi ngón tay Lâm Khâm Hòa, xúc cảm ấm áp đó tựa như quay trở về bên khóe mắt, chân thật đến mức như mọc chân bò nhanh vào gãi nhẹ lên tim cậu.
Đào Khê giơ tay sờ lên khóe mắt mình, chớp mắt mấy cái, vờ như uy hiếp trách cứ: “Sao cậu không nói sớm cho tôi biết?”
Cậu thực sự bị mảnh giấy vụn dính trên khóe mắt trong khi đã nói chuyện với Lâm Khâm Hòa lâu như vậy!
“Làm sao tôi biết cậu không nhìn thấy bằng mắt của mình được?” Lâm Khâm Hòa hơi nhếch môi cười, sau đó xách cặp ra khỏi cửa.
Đào Khê ngẩn người, vừa rồi chắc chắn cậu không nhìn nhầm, đúng là Lâm Khâm Hòa đã cười.
Sau đó lại bực bội nghĩ, cậu cũng không phải chuồn chuồn*, đương nhiên không thấy được thứ dính ở cạnh mắt rồi.
*Đầu của chuồn chuồn có rất nhiều mắt, chúng có khả năng nhìn 360 độ.
Đào Khê tắt hết đèn trong phòng học, dùng chìa khóa khóa trái cửa lớp lại, sau khi kiểm tra kĩ mấy lần mới ôm cuốn sách luyện nghe mà Lâm Khâm Hòa cho bằng hai tay, đi về phía ký túc xá.
Hiện tại đã là hạ tuần* của tháng 9, buổi tối không khí khá lạnh, trên sân trường tối tăm thoang thoảng hương hoa quế nhàn nhạt. Đào Khê hít sâu một hơi, nghĩ đến Lâm Khâm Hòa ngửi được mùi thơm này nhất định sẽ rất khó chịu.
*Khoảng 10 ngày cuối tháng.
Nhưng bây giờ cậu ngửi mùi hoa quế lại cảm thấy phấn chấn muốn bay lên.
Hình như Lâm Khâm Hòa cũng không ghét cậu.
Cậu nhớ đến lời Lâm Khâm Hòa nói với mình, chỉ đáp lại lòng tốt đối với những người thật sự tốt với cậu.
Khi đó cậu đã quyết định, cậu phải cố gắng đối xử thật tốt với Lâm Khâm Hòa.
Nhưng mà hình như cậu chưa thể mang lại điều gì tốt đẹp cho Lâm Khâm Hòa cả.
Đào Khê vừa nghĩ vừa đi về phòng. Từ Tử Kỳ đang đeo tai nghe luyện nghe tiếng Anh, Phan Ngạn vừa than thở vừa vẽ tranh.
“Đại Khê! Cuối cùng cậu cũng về! Mau tới giúp tôi một tay đi, tôi không biết vẽ như nào cả!” Phan Ngạn vừa thấy Đào Khê đi vào giống như chồn thấy gà, giương nanh múa vuốt bổ nhào đến.
Đào Khê thân thủ linh hoạt tránh được móng vuốt của Phan Ngạn, bảo vệ sách luyện nghe trong ngực, không hề nể nang từ chối: “Không được, tối nay tôi phải luyện nghe.”
Phan Ngạn khóc lóc lên án: “Cậu nhẫn tâm thấy bạn cùng phòng rơi vào bể khổ chết mà không cứu sao?” Bỗng nhiên cậu ta nhận ra có vẻ Đào Khê không dễ nói chuyện như trước đây nữa.
“Nhẫn tâm.” Đào Khê lạnh nhạt nói.
Cho dù bây giờ có xảy ra địa chấn, cậu cũng phải luyện xong một đề luyện nghe đã.
Trước tiên Đào Khê vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ, sau đó lấy bộ lặp của mình ra, mở hộp băng, lúc này mới phát hiện trên băng không có nhãn hiệu gì cả, chỉ có những tờ giấy dán nhãn có ghi 1234 dính ở trên.
Không ngờ cuốn sách đẹp tinh xảo thế này mà đóng gói hộp băng lại thật đơn giản.
Cậu lắp băng vào, đeo tai nghe lên, nghiêm túc làm xong một bộ đề, nhận ra được những câu hỏi này thật sự rất khó, mỗi khi đối chiếu đáp án sai khá nhiều câu.
Khó trách Lâm Khâm Hòa nói sách cậu mua quá đơn giản, cậu nghe đi nghe lại những câu làm sai mấy lần mới đóng sách vào, vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Lúc Đào Khê tắm xong ra khỏi nhà vệ sinh, cậu thấy Từ Tử Kỳ đang đứng trước bàn mình lật sách luyện nghe của cậu.
Cậu rảo bước xông tới, đẩy cánh tay Từ Tử Kỳ ra, ôm lấy sách luyện nghe vào ngực bảo vệ, sắc mặt sa sầm nhìn Từ Tử Kỳ, lạnh lùng nói: “Ai cho cậu động vào đồ của tôi?”
Cậu nhấn mạnh chữ “tôi” rất nặng.
Từ Tử Kỳ giật mình, giữ lấy cổ tay bị đập đau đớn. Vẻ mặt Đào Khê rất đáng sợ khiến cậu ta sinh ra sợ hãi, nhưng nỗi sợ này bị sự tức giận che giấu.
“Tôi chỉ xem một chút thôi, không làm gì xấu, cậu cần gì phải tỏ thái độ thế?!”
Từ Tử Kỳ nhìn cổ tay hơi sưng đỏ, phẫn nộ trợn mắt nhìn Đào Khê, dở hơi dở hồn nói: “Hơn nữa quyển sách này rõ ràng ghi tên Lâm Khâm Hòa, ai biết có phải cậu trộm đồ của cậu ấy hay không.”
Rõ ràng cuốn sách luyện nghe này cậu ta từng thấy, là của một giáo sư tiếng Anh rất nổi tiếng biên soạn cho mình và con cái của bạn bè dùng để luyện tập kĩ năng nghe, hoàn toàn không được phát hành để tiêu thụ. Lâm Khâm Hòa sở hữu cũng không kì lạ, nhưng sao có thể cho Đào Khê?
Cậu ta từng ở lớp 1 vài tháng, cũng từng nịnh nọt Lâm Khâm Hòa nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ thành công. Lâm Khâm Hòa không hề hòa nhã dễ gần với những người xa lạ.
Cái từ “trộm” này kích động Đào Khê, không ngờ chuyện buổi sáng vẫn khiến cậu khó chịu đến cực điểm.
Ở ngôi trường này cậu giả vờ làm cháu trai* lâu như vậy, đều là vì muốn thuận lợi ở bên cạnh Lâm Khâm Hòa. Nhưng nếu như có ai động đến đồ Lâm Khâm Hòa cho cậu…
*Giả vờ có thái độ nhún nhường để chiếm được thiện cảm của số đông, nghĩa tiêu cực là nịnh nọt, hai mặt, đạo đức giả…
Đào Khê nhìn Từ Tử Kỳ cười lạnh một tiếng, bất ngờ đạp một cước lên ghế của cậu ta. Tiếng ghế đổ loảng xoảng nặng nề vang lên, cái ghế bị đạp bay đến cửa phòng rồi lại đập ngược lăn trên đất.
Từ Tử Kỳ bị tiếng động quá lớn dọa sợ, phải lùi về sau liên tiếp mấy bước. Sắc mặt cậu ta trắng bệch nhìn Đào Khê như thấy kẻ điên.
Ánh mắt Đào Khê nhìn cậu ta quá mức sắc bén u ám. Cậu ta vẫn tưởng thằng học sinh chuyển đến từ nông thôn này luôn yếu đuối nhát gan, chưa từng chứng kiến một mặt đáng sợ như vậy của cậu.
Đào Khê nhẹ nhàng đặt sách luyện nghe trong tay lên mặt bàn, chậm rãi đến gần Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ có dự cảm mình sắp bị đánh, cậu ta mất kiểm soát lùi về sau mấy bước, mãi đến khi lùi đến chỗ cái ghế nằm lăn lóc cạnh cửa, chỉ tay vào Đào Khê, ngoài mạnh trong yếu nói: “Mày, mày định làm gì? Đánh người sẽ bị xử phạt!”
Đào Khê cười gằn, trong mắt toát ra vẻ hung ác, cậu nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ, mỉa mai nói: “Cái thằng yếu như gà, đáng cho ông đây đánh sao?”
Cậu đánh nhau ở huyện Thanh Thủy chẳng lẽ còn chưa từng gặp kẻ nào to lớn hơn Từ Tử Kỳ sao? Còn ai chưa phải cúi đầu nhận thua trước cậu sao?
“Mày nói gì?!”
Từ Tử Kỳ không tin nổi, rõ ràng Đào Khê không cao bằng cậu ta, vừa trắng vừa gầy lại dám mắng cậu ta là gà?! Cậu ta siết chặt nắm đấm, đôi mắt bốc lửa trợn trừng nhìn Đào Khê, muốn mở miệng chửi ầm lên nhưng phát hiện bản thân không có can đảm mở miệng.
Sau đó cậu ta run rẩy trong lòng thấy Đào Khê đứng cách mình ba bước chân, gằn từng chữ nói:
“Từ Tử Kỳ, tao nhịn mày lâu rồi. Mày nghe kĩ cho tao, quyển sách này là Lâm Khâm Hòa đưa cho tao. Đó là của tao. Nếu mày dám thò tay đụng vào đồ của tao lần nữa, lần sau thứ tao đạp không phải cái ghế này đâu.”
Đào Khê để lại những lời này xong, quay trở về ghế của mình tiếp tục làm đề.
Từ Tử Kỳ đứng bất động tại chỗ, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Cậu ta không nghi ngờ chút nào, nếu như mình lại đụng vào đồ của Đào Khê, Đào Khê chắc chắn nói được làm được.
Nhưng dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì Lâm Khâm Hòa cho Đào Khê quyển sách quý báu như thế? Một học sinh gia cảnh nghèo khó như Đào Khê dựa vào đâu mà uy hiếp cậu ta?
Gương mặt Từ Tử Kỳ hết xanh rồi lại đỏ, một lúc sau mới nhấc cái ghế đổ dưới chân trả về chỗ cũ.
Lúc đặt lại ghế, cậu ta cố ý mạnh tay tạo ra tiếng ồn. Đào Khê ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu ta, Từ Tử Kỳ lùi lại theo bản năng, giật mình nhận ra bản thân quá kinh sợ, đành gắng gượng trợn mắt lườm lại Đào Khê, muốn tìm lại dáng vẻ kiêu ngạo.
Đào Khê nhếch miệng cười nhạt, ánh mắt lộ vẻ khinh thường rất rõ ràng!
Từ Tử Kỳ vô cùng tức giận nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, dù vậy nhịn không nổi vẫn phải chua ngoa nói: “Cho dù mày có nịnh hót được Lâm Khâm Hòa thế nào thì với thành tích thi khảo sát của mày, đến kỳ thi giữa kỳ cũng sẽ bị quẳng vào lớp 3 thôi.”
Đào Khê chưa từng nghĩ người này còn rảnh rỗi nghe ngóng điểm thi khảo sát đầu năm của cậu rồi còn muốn xếp hạng cho cậu. Cậu cúi đầu làm bài thi, thờ ơ nói: “Thế à? Vậy chúng ta cứ thử xem.”
Từ Tử Kỳ đột nhiên muốn vả vào mồm mình, tại sao cậu ta phải tự lập giao kèo chứ?
Nhưng cậu ta nghĩ, trừ khi Đào Khê là thiên tài, nếu không sẽ chẳng thể nào chỉ mất hai tháng đã vào được top 50. Lúc đó nhất định cậu ta sẽ dùng thành tích tốt nhất để sỉ nhục thằng cha cuồng bạo lực này một phen!
Thời điểm Phan Ngạn ra ngoài lang thang trở về phòng, vừa đẩy cửa ra đã nhạy bén nhận ra được không khí trong phòng có gì thay đổi.
Đào Khê vẫn ngồi ở chỗ cũ làm bài thi không khác gì ngày thường, nhưng Từ Tử Kỳ lại leo lên giường sớm như vậy, lại còn nghiêm ngặt kéo mành giường nữa.
Phan Ngạn lại tiện đà xỉa xói: “Đại Khê, cậu có cảm nhận được không? Hình như phòng chúng ta có âm khí nặng quá, giống như có một oán phụ chốn khuê phòng ở trong này ý.”
Cậu ta chờ tên hâm dở Từ Tử Kỳ nổi khùng lên, kết quả Từ Tử Kỳ lại không nói năng gì, lặng im không tiếng động giống như đêm động phòng của cô dâu câm.
Chậc, đúng là không thú vị gì cả. Phan Ngạn lắc đầu một cái.
“Khâm Hòa, sao hôm nay con về muộn thế?” La Chinh Âm vừa thấy Lâm Khâm Hòa vào nhà đã hỏi han, mặc dù cô không hi vọng con trai sẽ cho cô một câu trả lời cụ thể.
“Ở trường có chút việc.”
Quả nhiên, Lâm Khâm Hòa trả lời rất mơ hồ.
La Chinh Âm không yên tâm, vì trong lòng cô còn đang bận tâm chuyện khác, vẻ mặt âu sầu nói: “Sau khi Lạc Lạc xin nghỉ buổi tối về nhà vẫn không thoải mái, cơm tối cũng không chịu ăn.”
Từ nhỏ Dương Đa Lạc tim đã không khỏe, kèm thêm cả ho suyễn. Những năm gần đây, La Chinh Âm và bác trai bác gái nhà họ Phương vẫn luôn chú tâm chăm lo cho sức khỏe của Dương Đa Lạc, có yêu cầu gì cũng hết sức thỏa mãn cậu. Bởi vì bác sĩ từng nói bệnh của Dương Đa Lạc kiêng kị nhất là tâm trạng quá kích động.
“Con đi xem thử cậu ấy thế nào.” Lâm Khâm Hòa tùy ý đặt cặp sách lên ghế salon.
La Chinh Âm thở phào nhẹ nhõm. Vào thời điểm tất cả mọi người đều nuông chiều Dương Đa Lạc, chỉ có Lâm Khâm Hòa chưa bao giờ chiều cậu, vì vậy Dương Đa Lạc cũng chỉ sợ Lâm Khâm Hòa.
“Đúng rồi, Khâm Hòa, máy ghi âm trong phòng sách con còn sử dụng không? Bảo mẫu hỏi mẹ có cần thu gom lại không.” La Chinh Âm đi theo sau Lâm Khâm Hòa hỏi.
Thời gian trước đây, Lâm Khâm Hòa từng tìm được một cái máy ghi âm cũ trong phòng chứa đồ, tối nào cũng vào phòng sách, hình như là để thu âm băng từ, thực hiện cũng đã lâu, có hôm còn thu âm nguyên một ngày một đêm. Mặc dù cô hiếu kỳ nhưng không hỏi, chỉ cho rằng Lâm Khâm Hòa bỗng dưng cao hứng cảm thấy hứng thú với thứ công cụ cổ điển này thôi.
“Tạm thời không cần nữa.” Lâm Khâm Hòa bê đĩa thức ăn bảo mẫu đã dày công chuẩn bị lần thứ ba, đi lên tầng hai.
Chỉ còn vài phút nữa là hết giờ tự học buổi tối, trước khi Lâm Khâm Hòa đi cậu phải kịp đuổi đến hỏi anh bản kiểm điểm có đạt yêu cầu không.
Cuối cùng Chu Cường cũng lấy điện thoại ra nhìn giờ, vỗ cái đầu hói một nửa của mình: “Ôi chao, sao mà đã muộn thế này rồi?! Được rồi Đào Khê, em về trước đi. Buổi tối về ký túc xá đừng nên học quá muộn, chú ý học tập kết hợp…”
Ông còn chưa nói xong đã thấy Đào Khê chạy mất dạng.
“Không tồi, vẫn còn vui vẻ nhảy nhót thế kia, chứng tỏ tâm trạng không bị ảnh hưởng.” Chu Cường cười rất hài lòng.
Đào Khê vừa chạy vừa thầm mắng Chu Cường sao lại tìm cái xó xỉnh xa xôi vắng vẻ thế này. Khi cậu chạy về đến tòa nhà lớp học, tiếng chuông tan học đã vang lên. Cậu đi ngược dòng người đang ập xuống, leo một mạch ba tầng cầu thang, lúc chạy đến phòng học thì hơn nửa số người trong lớp đã đi rồi.
Dương Đa Lạc xin nghỉ giờ tự học buổi tối, Đào Khê tưởng Lâm Khâm Hòa hết tiết sẽ đi ngay, không ngờ anh vẫn còn ở lại, nhưng tay xách cặp, rõ ràng đang định đi.
Đào Khê vội vàng giơ cánh tay cản Lâm Khâm Hòa lại, vừa thở hồng hộc vừa hỏi: “Của tôi, bản kiểm điểm ấy, đạt chưa?”
Vì đang thở gấp nên đôi môi hé mở của cậu hồng hào, một lớp mồ hôi mỏng rịn trên gương mặt trắng nõn mịn màng, trên hàng mi dài còn đọng vài giọt nước, cậu căng thẳng nhìn Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa hơi cúi đầu nhìn gương mặt Đào Khê rồi rất nhanh rời tầm mắt đi, rút một tờ khăn giấy trên bàn mình đưa cho cậu.
Đào Khê ngẩn người, nhận lấy khăn giấy từ tay Lâm Khâm Hòa, nói câu cảm ơn. Cậu dùng khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, sau đó nghe thấy Lâm Khâm Hòa nói bằng giọng lạnh lùng nghiêm túc: “Còn chưa đủ sâu sắc.”
Đào Khê khựng tay lại, vò tờ khăn giấy vào lòng bàn tay, trợn tròn hai mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, không nhịn được xù lông lên: “Thế mà vẫn còn chưa đủ sâu sắc ư?!”
Nhưng rõ ràng cậu đã bắt chước theo báo cáo của Đảng viên ưu tú rồi mà, Đảng viên viết mà còn không sâu sắc thì cái gì mới sâu sắc đây?
Đào Khê cũng không muốn viết lại lần nữa. Cậu tiến lại gần Lâm Khâm Hòa, ngước hàng mi dày lên nhìn anh, giọng điệu êm ái nhưng mang ý ám chỉ điên cuồng: “Tôi còn rất rất nhiều bài tập chưa làm, nhiều bài thi còn chưa động vào chữ nào.”
Dường như Lâm Khâm Hòa không hề bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ này của cậu, mặt mũi lạnh tanh không hề giãn ra chút nào.
Đào Khê suy nghĩ, nghiêng đầu cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Khâm Hòa, giọng nói mềm mỏng hơn tí nữa: “Chẳng phải cậu nói sách luyện nghe của tôi đã quá cũ sao? Tôi nghe lời cậu mua thêm một quyển mới rồi. Tối nay còn phải luyện nghe, thật sự không có thời gian viết lại kiểm điểm.”
Cậu hơi hối hận vì khi trước đã đồng ý để Lâm Khâm Hòa bảo cậu viết gì cũng được.
Nhưng Lâm Khâm Hòa hỏi ngược lại: “Tôi có nói cậu phải viết lại sao?”
Đào Khê ngẩn người, khó hiểu nhìn Lâm Khâm Hòa lại phát hiện ra hình như trong mắt anh chợt lóe lên ý cười.
Cậu đang cố gắng nhìn kĩ xem có phải nụ cười đó là thật không thì nghe Lâm Khâm Hòa nói: “Đưa sách luyện nghe đây tôi xem thử.”
Đào Khê cảm thấy chắc là mình nhìn nhầm rồi. Cậu đi đến chỗ ngồi của mình, lấy từ trong ngăn bàn ra quyển sách luyện nghe mình vừa mua gần đây ở một hiệu sách lớn trong thành phố, kèm với cả băng nghe đưa cả cho Lâm Khâm Hòa.
Lúc này trong phòng học đã không còn ai khác. Người ngồi đầu dãy lúc về trước đã tiện tay tắt hàng đèn phía trên, trong phòng học chỉ còn lại hàng đèn cuối lớp vẫn chiếu sáng những vị trí ngồi cuối cùng và hai người còn chưa về.
Lâm Khâm Hòa cầm lấy sách lật xem qua rất nhanh vài trang, nhanh chóng đưa ra kết luận: “Quyển này cũng không được, câu hỏi quá đơn giản, không có tác dụng nâng cao.”
Đào Khê “Hả” một tiếng, ngón tay cuộn lại, tay chân hơi luống cuống, nói: “Nhưng tôi không tìm được cuốn nào tốt hơn.”
Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, xoay người lấy từ trong ngăn bàn ra một cuốn sách vừa nặng vừa dày, kèm theo cả một cái hộp trong suốt có đựng băng từ, đưa đến trước mặt cậu, nói bằng giọng ra lệnh:
“Trở về luyện nghe bằng quyển này, mỗi ngày làm một đề.”
Đào Khê trố mắt nhận lấy sách và băng. Cậu mở trang bìa lót bên trong ra, trên đó viết ba chữ đẹp đẽ bằng bút máy: Lâm Khâm Hòa.
Rõ ràng đây là sách mới, một câu cũng chưa làm, còn hộp băng thì mới tinh như băng trắng.
Cậu ngơ ngác nhìn vật trong tay, cảm thấy rất nặng lại tựa như rất nhẹ, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Không muốn làm à?” Lâm Khâm Hòa hỏi cậu, giọng nói trầm thấp.
Đào Khê lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu một cái, nhìn Lâm Khâm Hòa nói: “Nhưng mà nếu tôi luyện bằng sách của cậu, cậu lấy gì mà luyện đây?”
Rõ ràng đây là sách Lâm Khâm Hòa mới mua còn chưa động đến tí nào.
Lâm Khâm Hòa bình thản nói: “Tôi không cần phải luyện.”
“…”
Vậy ngài mua mang tới làm gì? Đây chính là cách người có tiền tự do hào phóng sao?
Đào Khê không hiểu nổi Lâm Khâm Hòa suy nghĩ thế nào nhưng cậu không muốn nhận không đồ của Lâm Khâm Hòa, hỏi: “Quyển sách này bao nhiêu tiền? Ngày mai tôi mang tiền đến trả cho cậu.”
Nhìn cuốn sách này là biết rất đắt, có khi cả trăm đồng, Đào Khê không chịu được có phần đau lòng.
Lâm Khâm Hòa cau mày nói: “Không cần.”
Đào Khê còn chưa kịp khăng khăng đã thấy Lâm Khâm Hòa lấy quyển sách luyện nghe mà anh nhận xét không có giá trị cùng với băng từ bỏ chung vào cặp sách, nói: “Coi như trao đổi, tôi lấy quyển này đi.”
Đào Khê sửng sốt, nghi hoặc nói: “Chẳng phải cậu nói quyển này quá đơn giản dùng không có ích sao?”
Đây hoàn toàn chẳng phải một sự trao đổi công bằng.
Lâm Khâm Hòa nhấc cặp sách lên, thờ ơ nói: “Đúng vậy, cho nên lấy về cho cậu em họ đang học Tiểu học làm.”
“!”
Đào Khê trợn mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, cảm thấy bản thân bị xúc phạm!
Cậu vừa định thể hiện sự bất mãn, một giây sau đó Lâm Khâm Hòa giơ một tay thẳng về phía mắt cậu.
Đào Khê nhắm mắt lại theo bản năng, sau đó cảm nhận được bên mắt phải có xúc cảm ấm áp. Cậu không nhịn được ngừng thở, lông mi khẽ run, cảm giác có ngón tay miết nhẹ lên vùng da mỏng bên khóe mắt cậu.
Đến khi ngón tay rời đi, cậu mở mắt ra nhìn, phát hiện trên tay Lâm Khâm Hòa có một mảnh giấy nhỏ vụn, chắc là do cậu vừa lau mồ hôi xong bị dính lại.
Không hiểu sao tim cậu đập nhanh dữ dội, nhìn mảnh giấy vụn kia rơi khỏi ngón tay Lâm Khâm Hòa, xúc cảm ấm áp đó tựa như quay trở về bên khóe mắt, chân thật đến mức như mọc chân bò nhanh vào gãi nhẹ lên tim cậu.
Đào Khê giơ tay sờ lên khóe mắt mình, chớp mắt mấy cái, vờ như uy hiếp trách cứ: “Sao cậu không nói sớm cho tôi biết?”
Cậu thực sự bị mảnh giấy vụn dính trên khóe mắt trong khi đã nói chuyện với Lâm Khâm Hòa lâu như vậy!
“Làm sao tôi biết cậu không nhìn thấy bằng mắt của mình được?” Lâm Khâm Hòa hơi nhếch môi cười, sau đó xách cặp ra khỏi cửa.
Đào Khê ngẩn người, vừa rồi chắc chắn cậu không nhìn nhầm, đúng là Lâm Khâm Hòa đã cười.
Sau đó lại bực bội nghĩ, cậu cũng không phải chuồn chuồn*, đương nhiên không thấy được thứ dính ở cạnh mắt rồi.
*Đầu của chuồn chuồn có rất nhiều mắt, chúng có khả năng nhìn 360 độ.
Đào Khê tắt hết đèn trong phòng học, dùng chìa khóa khóa trái cửa lớp lại, sau khi kiểm tra kĩ mấy lần mới ôm cuốn sách luyện nghe mà Lâm Khâm Hòa cho bằng hai tay, đi về phía ký túc xá.
Hiện tại đã là hạ tuần* của tháng 9, buổi tối không khí khá lạnh, trên sân trường tối tăm thoang thoảng hương hoa quế nhàn nhạt. Đào Khê hít sâu một hơi, nghĩ đến Lâm Khâm Hòa ngửi được mùi thơm này nhất định sẽ rất khó chịu.
*Khoảng 10 ngày cuối tháng.
Nhưng bây giờ cậu ngửi mùi hoa quế lại cảm thấy phấn chấn muốn bay lên.
Hình như Lâm Khâm Hòa cũng không ghét cậu.
Cậu nhớ đến lời Lâm Khâm Hòa nói với mình, chỉ đáp lại lòng tốt đối với những người thật sự tốt với cậu.
Khi đó cậu đã quyết định, cậu phải cố gắng đối xử thật tốt với Lâm Khâm Hòa.
Nhưng mà hình như cậu chưa thể mang lại điều gì tốt đẹp cho Lâm Khâm Hòa cả.
Đào Khê vừa nghĩ vừa đi về phòng. Từ Tử Kỳ đang đeo tai nghe luyện nghe tiếng Anh, Phan Ngạn vừa than thở vừa vẽ tranh.
“Đại Khê! Cuối cùng cậu cũng về! Mau tới giúp tôi một tay đi, tôi không biết vẽ như nào cả!” Phan Ngạn vừa thấy Đào Khê đi vào giống như chồn thấy gà, giương nanh múa vuốt bổ nhào đến.
Đào Khê thân thủ linh hoạt tránh được móng vuốt của Phan Ngạn, bảo vệ sách luyện nghe trong ngực, không hề nể nang từ chối: “Không được, tối nay tôi phải luyện nghe.”
Phan Ngạn khóc lóc lên án: “Cậu nhẫn tâm thấy bạn cùng phòng rơi vào bể khổ chết mà không cứu sao?” Bỗng nhiên cậu ta nhận ra có vẻ Đào Khê không dễ nói chuyện như trước đây nữa.
“Nhẫn tâm.” Đào Khê lạnh nhạt nói.
Cho dù bây giờ có xảy ra địa chấn, cậu cũng phải luyện xong một đề luyện nghe đã.
Trước tiên Đào Khê vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ, sau đó lấy bộ lặp của mình ra, mở hộp băng, lúc này mới phát hiện trên băng không có nhãn hiệu gì cả, chỉ có những tờ giấy dán nhãn có ghi 1234 dính ở trên.
Không ngờ cuốn sách đẹp tinh xảo thế này mà đóng gói hộp băng lại thật đơn giản.
Cậu lắp băng vào, đeo tai nghe lên, nghiêm túc làm xong một bộ đề, nhận ra được những câu hỏi này thật sự rất khó, mỗi khi đối chiếu đáp án sai khá nhiều câu.
Khó trách Lâm Khâm Hòa nói sách cậu mua quá đơn giản, cậu nghe đi nghe lại những câu làm sai mấy lần mới đóng sách vào, vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Lúc Đào Khê tắm xong ra khỏi nhà vệ sinh, cậu thấy Từ Tử Kỳ đang đứng trước bàn mình lật sách luyện nghe của cậu.
Cậu rảo bước xông tới, đẩy cánh tay Từ Tử Kỳ ra, ôm lấy sách luyện nghe vào ngực bảo vệ, sắc mặt sa sầm nhìn Từ Tử Kỳ, lạnh lùng nói: “Ai cho cậu động vào đồ của tôi?”
Cậu nhấn mạnh chữ “tôi” rất nặng.
Từ Tử Kỳ giật mình, giữ lấy cổ tay bị đập đau đớn. Vẻ mặt Đào Khê rất đáng sợ khiến cậu ta sinh ra sợ hãi, nhưng nỗi sợ này bị sự tức giận che giấu.
“Tôi chỉ xem một chút thôi, không làm gì xấu, cậu cần gì phải tỏ thái độ thế?!”
Từ Tử Kỳ nhìn cổ tay hơi sưng đỏ, phẫn nộ trợn mắt nhìn Đào Khê, dở hơi dở hồn nói: “Hơn nữa quyển sách này rõ ràng ghi tên Lâm Khâm Hòa, ai biết có phải cậu trộm đồ của cậu ấy hay không.”
Rõ ràng cuốn sách luyện nghe này cậu ta từng thấy, là của một giáo sư tiếng Anh rất nổi tiếng biên soạn cho mình và con cái của bạn bè dùng để luyện tập kĩ năng nghe, hoàn toàn không được phát hành để tiêu thụ. Lâm Khâm Hòa sở hữu cũng không kì lạ, nhưng sao có thể cho Đào Khê?
Cậu ta từng ở lớp 1 vài tháng, cũng từng nịnh nọt Lâm Khâm Hòa nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ thành công. Lâm Khâm Hòa không hề hòa nhã dễ gần với những người xa lạ.
Cái từ “trộm” này kích động Đào Khê, không ngờ chuyện buổi sáng vẫn khiến cậu khó chịu đến cực điểm.
Ở ngôi trường này cậu giả vờ làm cháu trai* lâu như vậy, đều là vì muốn thuận lợi ở bên cạnh Lâm Khâm Hòa. Nhưng nếu như có ai động đến đồ Lâm Khâm Hòa cho cậu…
*Giả vờ có thái độ nhún nhường để chiếm được thiện cảm của số đông, nghĩa tiêu cực là nịnh nọt, hai mặt, đạo đức giả…
Đào Khê nhìn Từ Tử Kỳ cười lạnh một tiếng, bất ngờ đạp một cước lên ghế của cậu ta. Tiếng ghế đổ loảng xoảng nặng nề vang lên, cái ghế bị đạp bay đến cửa phòng rồi lại đập ngược lăn trên đất.
Từ Tử Kỳ bị tiếng động quá lớn dọa sợ, phải lùi về sau liên tiếp mấy bước. Sắc mặt cậu ta trắng bệch nhìn Đào Khê như thấy kẻ điên.
Ánh mắt Đào Khê nhìn cậu ta quá mức sắc bén u ám. Cậu ta vẫn tưởng thằng học sinh chuyển đến từ nông thôn này luôn yếu đuối nhát gan, chưa từng chứng kiến một mặt đáng sợ như vậy của cậu.
Đào Khê nhẹ nhàng đặt sách luyện nghe trong tay lên mặt bàn, chậm rãi đến gần Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ có dự cảm mình sắp bị đánh, cậu ta mất kiểm soát lùi về sau mấy bước, mãi đến khi lùi đến chỗ cái ghế nằm lăn lóc cạnh cửa, chỉ tay vào Đào Khê, ngoài mạnh trong yếu nói: “Mày, mày định làm gì? Đánh người sẽ bị xử phạt!”
Đào Khê cười gằn, trong mắt toát ra vẻ hung ác, cậu nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ, mỉa mai nói: “Cái thằng yếu như gà, đáng cho ông đây đánh sao?”
Cậu đánh nhau ở huyện Thanh Thủy chẳng lẽ còn chưa từng gặp kẻ nào to lớn hơn Từ Tử Kỳ sao? Còn ai chưa phải cúi đầu nhận thua trước cậu sao?
“Mày nói gì?!”
Từ Tử Kỳ không tin nổi, rõ ràng Đào Khê không cao bằng cậu ta, vừa trắng vừa gầy lại dám mắng cậu ta là gà?! Cậu ta siết chặt nắm đấm, đôi mắt bốc lửa trợn trừng nhìn Đào Khê, muốn mở miệng chửi ầm lên nhưng phát hiện bản thân không có can đảm mở miệng.
Sau đó cậu ta run rẩy trong lòng thấy Đào Khê đứng cách mình ba bước chân, gằn từng chữ nói:
“Từ Tử Kỳ, tao nhịn mày lâu rồi. Mày nghe kĩ cho tao, quyển sách này là Lâm Khâm Hòa đưa cho tao. Đó là của tao. Nếu mày dám thò tay đụng vào đồ của tao lần nữa, lần sau thứ tao đạp không phải cái ghế này đâu.”
Đào Khê để lại những lời này xong, quay trở về ghế của mình tiếp tục làm đề.
Từ Tử Kỳ đứng bất động tại chỗ, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Cậu ta không nghi ngờ chút nào, nếu như mình lại đụng vào đồ của Đào Khê, Đào Khê chắc chắn nói được làm được.
Nhưng dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì Lâm Khâm Hòa cho Đào Khê quyển sách quý báu như thế? Một học sinh gia cảnh nghèo khó như Đào Khê dựa vào đâu mà uy hiếp cậu ta?
Gương mặt Từ Tử Kỳ hết xanh rồi lại đỏ, một lúc sau mới nhấc cái ghế đổ dưới chân trả về chỗ cũ.
Lúc đặt lại ghế, cậu ta cố ý mạnh tay tạo ra tiếng ồn. Đào Khê ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu ta, Từ Tử Kỳ lùi lại theo bản năng, giật mình nhận ra bản thân quá kinh sợ, đành gắng gượng trợn mắt lườm lại Đào Khê, muốn tìm lại dáng vẻ kiêu ngạo.
Đào Khê nhếch miệng cười nhạt, ánh mắt lộ vẻ khinh thường rất rõ ràng!
Từ Tử Kỳ vô cùng tức giận nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, dù vậy nhịn không nổi vẫn phải chua ngoa nói: “Cho dù mày có nịnh hót được Lâm Khâm Hòa thế nào thì với thành tích thi khảo sát của mày, đến kỳ thi giữa kỳ cũng sẽ bị quẳng vào lớp 3 thôi.”
Đào Khê chưa từng nghĩ người này còn rảnh rỗi nghe ngóng điểm thi khảo sát đầu năm của cậu rồi còn muốn xếp hạng cho cậu. Cậu cúi đầu làm bài thi, thờ ơ nói: “Thế à? Vậy chúng ta cứ thử xem.”
Từ Tử Kỳ đột nhiên muốn vả vào mồm mình, tại sao cậu ta phải tự lập giao kèo chứ?
Nhưng cậu ta nghĩ, trừ khi Đào Khê là thiên tài, nếu không sẽ chẳng thể nào chỉ mất hai tháng đã vào được top 50. Lúc đó nhất định cậu ta sẽ dùng thành tích tốt nhất để sỉ nhục thằng cha cuồng bạo lực này một phen!
Thời điểm Phan Ngạn ra ngoài lang thang trở về phòng, vừa đẩy cửa ra đã nhạy bén nhận ra được không khí trong phòng có gì thay đổi.
Đào Khê vẫn ngồi ở chỗ cũ làm bài thi không khác gì ngày thường, nhưng Từ Tử Kỳ lại leo lên giường sớm như vậy, lại còn nghiêm ngặt kéo mành giường nữa.
Phan Ngạn lại tiện đà xỉa xói: “Đại Khê, cậu có cảm nhận được không? Hình như phòng chúng ta có âm khí nặng quá, giống như có một oán phụ chốn khuê phòng ở trong này ý.”
Cậu ta chờ tên hâm dở Từ Tử Kỳ nổi khùng lên, kết quả Từ Tử Kỳ lại không nói năng gì, lặng im không tiếng động giống như đêm động phòng của cô dâu câm.
Chậc, đúng là không thú vị gì cả. Phan Ngạn lắc đầu một cái.
“Khâm Hòa, sao hôm nay con về muộn thế?” La Chinh Âm vừa thấy Lâm Khâm Hòa vào nhà đã hỏi han, mặc dù cô không hi vọng con trai sẽ cho cô một câu trả lời cụ thể.
“Ở trường có chút việc.”
Quả nhiên, Lâm Khâm Hòa trả lời rất mơ hồ.
La Chinh Âm không yên tâm, vì trong lòng cô còn đang bận tâm chuyện khác, vẻ mặt âu sầu nói: “Sau khi Lạc Lạc xin nghỉ buổi tối về nhà vẫn không thoải mái, cơm tối cũng không chịu ăn.”
Từ nhỏ Dương Đa Lạc tim đã không khỏe, kèm thêm cả ho suyễn. Những năm gần đây, La Chinh Âm và bác trai bác gái nhà họ Phương vẫn luôn chú tâm chăm lo cho sức khỏe của Dương Đa Lạc, có yêu cầu gì cũng hết sức thỏa mãn cậu. Bởi vì bác sĩ từng nói bệnh của Dương Đa Lạc kiêng kị nhất là tâm trạng quá kích động.
“Con đi xem thử cậu ấy thế nào.” Lâm Khâm Hòa tùy ý đặt cặp sách lên ghế salon.
La Chinh Âm thở phào nhẹ nhõm. Vào thời điểm tất cả mọi người đều nuông chiều Dương Đa Lạc, chỉ có Lâm Khâm Hòa chưa bao giờ chiều cậu, vì vậy Dương Đa Lạc cũng chỉ sợ Lâm Khâm Hòa.
“Đúng rồi, Khâm Hòa, máy ghi âm trong phòng sách con còn sử dụng không? Bảo mẫu hỏi mẹ có cần thu gom lại không.” La Chinh Âm đi theo sau Lâm Khâm Hòa hỏi.
Thời gian trước đây, Lâm Khâm Hòa từng tìm được một cái máy ghi âm cũ trong phòng chứa đồ, tối nào cũng vào phòng sách, hình như là để thu âm băng từ, thực hiện cũng đã lâu, có hôm còn thu âm nguyên một ngày một đêm. Mặc dù cô hiếu kỳ nhưng không hỏi, chỉ cho rằng Lâm Khâm Hòa bỗng dưng cao hứng cảm thấy hứng thú với thứ công cụ cổ điển này thôi.
“Tạm thời không cần nữa.” Lâm Khâm Hòa bê đĩa thức ăn bảo mẫu đã dày công chuẩn bị lần thứ ba, đi lên tầng hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.