Chương 9: Đồ Chơi Mới
Hắc Sơn Lão Quỷ
17/08/2021
Trong trận chiến trước đó, chỉ cần sơ suất một chút thôi là sẽ bị con quái vật đó tóm gọn nên Lục Tân đã không dám ngăn cản em gái mình, thậm chí khi Lục Tân bỏ trốn, con bé muốn quay lại, Lục Tân cũng không dám ép buộc. Vì nếu ý kiến không đồng nhất, bất luận là động tác hay phản ứng cũng đều chậm lại, có thể rơi vào tình thế nguy hiểm. Mà những “khách hàng” đó cũng không bình thường nên phải dứt khoát giết đi.
Nhưng người bảo vệ già này thật sự là một người bình thường không vấn đề gì, Lục Tân đương nhiên sẽ không để em gái hắn làm hại đến ông ta.
“Được rồi...Được rồi...”
Em gái bị Lục Tân dùng sức kéo lại, dường như nhóc vô cùng tức giận, nhưng khi quay đầu lại thấy khuôn mặt méo mó vì tức giận của Lục Tân lúc này, nhóc đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, đưa cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ hắn, rồi cười nói: “Anh trai, ngươi đừng tức giận mà, dù sao thì ta cũng chỉ vì muốn bảo vệ ngươi, đúng không? Ngươi nhìn đám quái vật kia xem, chúng đều rất hung dữ và đáng sợ...”
“Nếu thấy đáng sợ, ngươi có thể trốn...”
Lông mày Lục Tân nổi đầy gân xanh, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng sắc mặt em gái hắn đột nhiên thay đổi.
“Ây da, những người đó sắp đến rồi, chúng ta mau đi thôi...”
Lục Tân kinh hãi, hắn vội nhào người, đáp trên tường rồi nhanh chóng leo ra khỏi ga tàu.
Trong toàn bộ ga tàu điện ngầm trống rỗng chỉ còn lại vết máu loang lổ trên mặt đất và người nhân viên bảo vệ già đang run rẩy.
“Bùm...”
Tàu điện ngầm đột ngột vào ga, chấn động đến mức khiến cho bụi và những mảnh vụn vỡ tung tóe khắp nhà ga.
Cùng lúc đó, một cái bóng trắng lóe lên ở ga tàu điện ngầm, một bé gái giống như búp bê bỗng xuất hiện ở đây.
Cô bé đang cầm một chiếc ô trong tay, cả người đang lơ lửng trên không trung.
Theo sau cô bé là một chiếc xe máy đang rú ga, người phụ nữ tóc ngắn đang điều khiển xe máy lao thẳng vào.
Bọn họ quay đầu lại nhìn thì không hề thấy sự tồn tại của quái vật tinh thần, thậm chí không cảm nhận được tàn tích của sức mạnh tinh thần, bọn họ cũng không nhìn thấy người được quan sát trước đó. Toàn bộ ga tàu điện ngầm, chỉ có những xác chết đã nát vụn và những vết máu loang lổ khắp mặt đất, vết máu và nhân viên quán cà phê chỉ còn lại một vũng cặn bị găm cố định dưới mặt đất với vẻ ngoài bất ngờ và có phần kinh hoàng, bò lên mặt người phụ nữ tóc ngắn.
“Sao hắn có thể làm được?”
Cô ngạc nhiên lẩm bẩm.
Một dị nhân tinh thần hệ nhện, không có vũ khí tiêu chuẩn và không có sự hợp tác của một đội vũ trang.
Làm thế nào có thể loại bỏ được cơ quan nguồn ô nhiễm?
Trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc, cô chậm rãi quay đầu lại thì thấy người bảo vệ già đang ở trong phòng.
Người bảo vệ già lúc này đã sợ đến choáng váng, nỗi hoảng sợ trong mắt dường như sắp tràn cả ra ngoài.
Trên bàn tay run run của ông ta còn đang cầm một chiếc máy ảnh kỹ thuật số đời cũ.
….
"Rầm rầm rầm. . ."
Khi Lục Tân trốn ra khỏi ga tàu điện ngầm, xung quanh đã loạn hết cả lên.
Rõ ràng hồi nãy quảng trường gần như không có một bóng người, ấy vậy mà bây giờ có vô số xe jeep màu đen xuất hiện cùng với rất nhiều người mặc quân phục, cứ như đột ngột mọc từ dưới đất lên. Họ mang súng đạn đầy đủ, đi giày lính nặng nề bước rầm rầm tới gần quảng trường, nhanh chóng bố trí chướng ngại vật. Họ nâng súng, cấp tốc phong tỏa từng nẻo đường.
Thậm chí có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng đuổi bắt và tiếng súng nổ. Lục Tân hơi giật mình, không dám lơ là, vội nhảy vào góc tường rồi leo qua từng bức tường trong khu nhà có cửa sổ tồi tàn để tránh ra thật xa.
May mà không ai ngờ rằng sẽ có người trèo tường chạy trốn, hơn nữa hắn chạy rất nhanh, không thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
Lục Tân dùng cả tay lẫn chân, cơ thể như một con nhện linh hoạt. Hắn trèo một mạch hơn mấy trăm mét lên tòa nhà cao mười mấy tầng rồi mới nhảy vọt lên cao, ngồi xổm trên mép cao ốc, quay đầu nhìn về phía ga tàu điện ngầm. Tức thì hắn trông thấy bóng người đông nghìn nghịt trên mỗi con đường, chỗ nào cũng bị bao vây kín mít. Quán cà phê kia và ga tàu điện ngầm cũng nằm trong số đó.
Điều này khiến hắn không kìm được sợ hãi.
"Anh trai, ngươi định cảm ơn ta thế nào?"
Giọng nói của em gái vang lên cách chỗ Lục Tân không xa. Con bé ôm chú gấu bông nhỏ, ngồi ở gần đó.
Mái tóc lõa xõa, đôi mắt sáng ngời là dấu hiệu chứng tỏ nó vô cùng thỏa mãn.
"Cảm ơn ngươi ư?"
Lục Tân vẫn còn sợ hãi, giận run người: "Ta phải đánh người mới đúng..."
Nhưng nói đến đây, hắn lại nghĩ tới sự nguy hiểm lúc nãy, vì vậy khí thế bất giác mềm mỏng hơn. Hắn nói: "Cảm ơn ngươi."
"Ngươi là anh trai của ta, ta là em gái của ngươi, cảm ơn gì chứ?"
Em gái cười hì hì, mái tóc rủ xuống che quá nửa gương mặt, trông đáng yêu lạ thường.
Lục Tân đang định khen cô vài câu thì thấy đối phương bỗng ngẩng đầu, nét mặt đượm nỗi chờ mong: "Ngươi tặng đồ chơi cho ta nhé!"
"Ngươi lại vòi đồ chơi hả?"
Lục Tân nhìn chú gấu nhỏ trong lòng nhóc, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi có rồi mà?"
"Con gấu này rất đáng yêu!"
Em gái ôm chặt con gấu: "Nhưng bé gấu không biết nói chuyện!"
Con bé miêu tả kỹ càng, giọng nói lộ rõ sự hào hứng: "Ta muốn đồ chơi biết nói chuyện cơ..."
Lục Tân đáp lấy lệ: "Lát nữa ta sẽ mua đồ chơi được lắp đặt giọng nói điện tử cho ngươi."
"Giọng nói điện tử chán phèo..."
Cô nàng nở nụ cười quái dị: "Ta muốn cái loại chẳng những biết gọi mà còn biết kêu gào, kêu gào càng thảm thiết càng tốt..."
Lục Tân hỏi: "Ngươi từng nghe đến gà la hét chưa?"
Em gái bị đả kích, im lặng một hồi rồi chợt cất lời: "Chán quá, ta không chơi với ngươi nữa!"
"Ơ kìa, ngươi..."
Nhưng người bảo vệ già này thật sự là một người bình thường không vấn đề gì, Lục Tân đương nhiên sẽ không để em gái hắn làm hại đến ông ta.
“Được rồi...Được rồi...”
Em gái bị Lục Tân dùng sức kéo lại, dường như nhóc vô cùng tức giận, nhưng khi quay đầu lại thấy khuôn mặt méo mó vì tức giận của Lục Tân lúc này, nhóc đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, đưa cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ hắn, rồi cười nói: “Anh trai, ngươi đừng tức giận mà, dù sao thì ta cũng chỉ vì muốn bảo vệ ngươi, đúng không? Ngươi nhìn đám quái vật kia xem, chúng đều rất hung dữ và đáng sợ...”
“Nếu thấy đáng sợ, ngươi có thể trốn...”
Lông mày Lục Tân nổi đầy gân xanh, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng sắc mặt em gái hắn đột nhiên thay đổi.
“Ây da, những người đó sắp đến rồi, chúng ta mau đi thôi...”
Lục Tân kinh hãi, hắn vội nhào người, đáp trên tường rồi nhanh chóng leo ra khỏi ga tàu.
Trong toàn bộ ga tàu điện ngầm trống rỗng chỉ còn lại vết máu loang lổ trên mặt đất và người nhân viên bảo vệ già đang run rẩy.
“Bùm...”
Tàu điện ngầm đột ngột vào ga, chấn động đến mức khiến cho bụi và những mảnh vụn vỡ tung tóe khắp nhà ga.
Cùng lúc đó, một cái bóng trắng lóe lên ở ga tàu điện ngầm, một bé gái giống như búp bê bỗng xuất hiện ở đây.
Cô bé đang cầm một chiếc ô trong tay, cả người đang lơ lửng trên không trung.
Theo sau cô bé là một chiếc xe máy đang rú ga, người phụ nữ tóc ngắn đang điều khiển xe máy lao thẳng vào.
Bọn họ quay đầu lại nhìn thì không hề thấy sự tồn tại của quái vật tinh thần, thậm chí không cảm nhận được tàn tích của sức mạnh tinh thần, bọn họ cũng không nhìn thấy người được quan sát trước đó. Toàn bộ ga tàu điện ngầm, chỉ có những xác chết đã nát vụn và những vết máu loang lổ khắp mặt đất, vết máu và nhân viên quán cà phê chỉ còn lại một vũng cặn bị găm cố định dưới mặt đất với vẻ ngoài bất ngờ và có phần kinh hoàng, bò lên mặt người phụ nữ tóc ngắn.
“Sao hắn có thể làm được?”
Cô ngạc nhiên lẩm bẩm.
Một dị nhân tinh thần hệ nhện, không có vũ khí tiêu chuẩn và không có sự hợp tác của một đội vũ trang.
Làm thế nào có thể loại bỏ được cơ quan nguồn ô nhiễm?
Trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc, cô chậm rãi quay đầu lại thì thấy người bảo vệ già đang ở trong phòng.
Người bảo vệ già lúc này đã sợ đến choáng váng, nỗi hoảng sợ trong mắt dường như sắp tràn cả ra ngoài.
Trên bàn tay run run của ông ta còn đang cầm một chiếc máy ảnh kỹ thuật số đời cũ.
….
"Rầm rầm rầm. . ."
Khi Lục Tân trốn ra khỏi ga tàu điện ngầm, xung quanh đã loạn hết cả lên.
Rõ ràng hồi nãy quảng trường gần như không có một bóng người, ấy vậy mà bây giờ có vô số xe jeep màu đen xuất hiện cùng với rất nhiều người mặc quân phục, cứ như đột ngột mọc từ dưới đất lên. Họ mang súng đạn đầy đủ, đi giày lính nặng nề bước rầm rầm tới gần quảng trường, nhanh chóng bố trí chướng ngại vật. Họ nâng súng, cấp tốc phong tỏa từng nẻo đường.
Thậm chí có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng đuổi bắt và tiếng súng nổ. Lục Tân hơi giật mình, không dám lơ là, vội nhảy vào góc tường rồi leo qua từng bức tường trong khu nhà có cửa sổ tồi tàn để tránh ra thật xa.
May mà không ai ngờ rằng sẽ có người trèo tường chạy trốn, hơn nữa hắn chạy rất nhanh, không thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
Lục Tân dùng cả tay lẫn chân, cơ thể như một con nhện linh hoạt. Hắn trèo một mạch hơn mấy trăm mét lên tòa nhà cao mười mấy tầng rồi mới nhảy vọt lên cao, ngồi xổm trên mép cao ốc, quay đầu nhìn về phía ga tàu điện ngầm. Tức thì hắn trông thấy bóng người đông nghìn nghịt trên mỗi con đường, chỗ nào cũng bị bao vây kín mít. Quán cà phê kia và ga tàu điện ngầm cũng nằm trong số đó.
Điều này khiến hắn không kìm được sợ hãi.
"Anh trai, ngươi định cảm ơn ta thế nào?"
Giọng nói của em gái vang lên cách chỗ Lục Tân không xa. Con bé ôm chú gấu bông nhỏ, ngồi ở gần đó.
Mái tóc lõa xõa, đôi mắt sáng ngời là dấu hiệu chứng tỏ nó vô cùng thỏa mãn.
"Cảm ơn ngươi ư?"
Lục Tân vẫn còn sợ hãi, giận run người: "Ta phải đánh người mới đúng..."
Nhưng nói đến đây, hắn lại nghĩ tới sự nguy hiểm lúc nãy, vì vậy khí thế bất giác mềm mỏng hơn. Hắn nói: "Cảm ơn ngươi."
"Ngươi là anh trai của ta, ta là em gái của ngươi, cảm ơn gì chứ?"
Em gái cười hì hì, mái tóc rủ xuống che quá nửa gương mặt, trông đáng yêu lạ thường.
Lục Tân đang định khen cô vài câu thì thấy đối phương bỗng ngẩng đầu, nét mặt đượm nỗi chờ mong: "Ngươi tặng đồ chơi cho ta nhé!"
"Ngươi lại vòi đồ chơi hả?"
Lục Tân nhìn chú gấu nhỏ trong lòng nhóc, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi có rồi mà?"
"Con gấu này rất đáng yêu!"
Em gái ôm chặt con gấu: "Nhưng bé gấu không biết nói chuyện!"
Con bé miêu tả kỹ càng, giọng nói lộ rõ sự hào hứng: "Ta muốn đồ chơi biết nói chuyện cơ..."
Lục Tân đáp lấy lệ: "Lát nữa ta sẽ mua đồ chơi được lắp đặt giọng nói điện tử cho ngươi."
"Giọng nói điện tử chán phèo..."
Cô nàng nở nụ cười quái dị: "Ta muốn cái loại chẳng những biết gọi mà còn biết kêu gào, kêu gào càng thảm thiết càng tốt..."
Lục Tân hỏi: "Ngươi từng nghe đến gà la hét chưa?"
Em gái bị đả kích, im lặng một hồi rồi chợt cất lời: "Chán quá, ta không chơi với ngươi nữa!"
"Ơ kìa, ngươi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.