Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 102: Đào hoa, ai cũng có

Bánh Bao Nhân Đậu (Mie)

11/09/2023

Thời học sinh cấp sách đến trường vấn đề mà mọi người thường bàn luận hằng ngày là gì? Học tập, ăn uống, vui chơi hay tình cảm?

Tại trường quân đội phòng ký túc xá 101, cả đám nam sinh sau khi huấn luyện cả một ngày trở về nghỉ ngơi tụ tập trò chuyện.

Nam sinh 1 lên tiếng gợi chuyện: "Các cậu nói xem mấy chị quân y mấy hôm nay đến ai xinh nhất?"

Nam sinh 2 tặc lưỡi đáp lời: "Học không học, cậu chỉ giỏi tia gái!"

Nam sinh 3 không cho là như thế: "Nói thế nào thì trong trường chỉ toàn đực rựa lâu lâu mới thấy được gái xinh. Nhưng túm lại người xinh nhất chắc chắn là quân y Cao!"

Nam sinh 4 tiếc hận chen lời: "Các cậu thôi mơ mộng đi là vừa, người đẹp Cao chỉ để mắt đến mỗi Phó thiếu nhà ta thôi!"

Phó Dịch Bắc ngồi ở trên giường chơi rubik, tay thì xoành xoạch xoay mắt không thèm nhấc nhàn nhạt đáp:

"Đừng kéo ông vào mấy cái trò vớ vẩn đấy!"

Nam sinh 1 nổi máu hóng hớt chạy tới cạnh Phó Dịch Bắc hỏi:

"Mà này Phó thiếu, cậu thật sự không rung rinh sao? Người ta tỏ ý rõ như thế lúc nào cũng quan tâm cậu, hơn nữa Cao Tĩnh còn rất xinh đấy gia thế cũng tốt! Cậu định không suy nghĩ lại à?"

Phó Dịch Bắc phiền chán nhấc chân đạp nam sinh kia qua một bên.

"Nói khùng điên gì vậy? Nhà họ Cao có quen biết với nhà tôi, chị ấy hỏi nhiều hơn hai câu thì tình tứ cái gì?"

Mắt thấy nam sinh kia lại muốn nhiều chuyện anh liền trừng mắt giận dữ nói:

"Cút! Ông đây có bạn gái rồi!"

"Ồ...!"

Cả đám cùng ồ lên chỉ có riêng Ngạn Dật Hiên vẫn im lặng đọc sách, lúc này cửa phòng bị gõ hai cái nam sinh đứng gần nhất mở cửa ra.

"Gì thế anh bạn?"

"À, quân y Cao đứng chờ bên dưới ký túc xá nhờ tôi chuyển lời cho Phó thiếu xuống một chuyến."

Cả phòng lần nữa ồ lên liếc nhìn Phó Dịch Bắc, Phó Dịch Bắc bực bội ném khối rubik đi hai tay đút túi bước ra ngoài.

Dưới ánh đèn mờ ảo một thân hình cao gầy đứng đó, Cao Tĩnh không mặc áo blouse mà chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản.

Thấy Phó Dịch Bắc thong dong đi đến chị ta mỉm cười nói:

"Gì đây, thấy chị là không vui ra mặt thế à!"

Phó Dịch Bắc nhún vai hỏi ngược lại.

"Giờ này chị còn tới làm gì?"

Cao Tĩnh cũng không để ý thái độ lòi lõm của anh, chị ta đưa một cái túi nhỏ sang.

"Lần trước gặp chú Phó chú ấy than rằng em đen đi rồi càng nhìn du côn hơn trước, sẵn chị có vài lọ tinh dầu dưỡng da nên mang cho em này."

Cao Tĩnh lớn hơn Phó Dịch Bắc 2 tuổi, Phó gia cùng Cao gia khá thân thiết cho nên từ bé hai người đã tiếp xúc với nhau.



Phó Dịch Bắc tuy khó chịu vì bị gán ghép lung tung nhưng nể mặt nên vẫn giơ tay nhận lấy đồ chị ta đưa, anh nói:

"Cảm ơn chị, lần sau không cần phiền phức như thế."

Cao Tĩnh giả vờ nhăn mày không vui hỏi:

"Phiền phức gì chứ, tóm lại là em không thích chị đến chứ gì?"

Phó Dịch Bắc mím môi giây lát cuối cùng lựa chọn nói thẳng.

"Chị là chị của em sao em ghét được, tại đám người trong trường đồn bậy đồn bạ sẽ không tốt cho thanh danh của chị."

Cao Tĩnh bật cười nhún vai thoải mái nói:

"Chị không quan tâm, đâu ai sống dùm cuộc đời của chị đâu."

"Nhưng em quan tâm."

Cao Tĩnh ngừng cười yên lặng nhìn Phó Dịch Bắc nói tiếp:

"Em có bạn gái rồi, đồn đại gán ghép em và chị như thế nếu cô ấy đến đây mà nghe được thì không tốt."

Cao Tĩnh im lặng hai giây sau đó à một tiếng.

"Được rồi không làm phiền em nữa, mau đi lên đi."

Phó Dịch Bắc thấy đã nói rõ ràng như thế rồi nên gật nhẹ đầu xoay người rời đi.

Đào hoa, đào hoa, ai cũng có đào hoa!

Tần Nguyệt lúc này ở trường vừa học xong tiết tự học ra về thì bị một nam sinh chặn đường.

Cô có hơi ngạc nhiên vì nhìn màu bảng tên của nam sinh thì chỉ mới là học sinh lớp 10, cô hỏi:

"Em có chuyện gì sao?"

Nam sinh kia mặt mày đỏ bừng đưa ra một bức thư màu hồng cho cô.

"Chị, em..."

Nhưng không đợi cậu ta nói xong thì đã có người ngắt ngang.

"Tiểu Nguyệt về thôi."

Trình Duệ đi đến nhàn nhạt nhìn nam sinh kia rồi nháy mắt ra hiệu với Tần Nguyệt, Tần Nguyệt hiểu ý liền nói:

"À, tớ biết rồi."

Nói xong cô cười cười với nam sinh kia một câu.

"Em trai, học hành quan trọng."

Một câu ngắn gọn nhưng vô cùng hàm ý, Tần Nguyệt sải chân rời đi nhanh hơn khi thấy vành mắt nam sinh kia ửng đỏ.

Đi xa, cô mới vỗ ngực thở phào một hơi chọc cho Trình Duệ buồn cười.



"Cậu cũng lắm người tỏ tình đấy!"

Tần Nguyệt lườm anh.

"Đừng trêu tớ, khó xử chết đi ấy! Mấy đứa nhỏ lớp dưới làm sao ấy!"

Trình Duệ phì cười thành tiếng, Tần Nguyệt rất có duyên với các em trai mới hôm qua thôi đã có một tên đến đưa bánh ngọt hôm nay là thư tình.

Thấy Tần Nguyệt sắp héo queo như trái cà tím Trình Duệ mới nhân từ an ủi.

"Khối 12 ai cũng biết cậu quen Dịch Bắc nên mới tém tém lại, nhưng khối 10 và 11 mới lên nên không biết bạo dạn cũng phải."

Nghe nhắc đến Phó Dịch Bắc Tần Nguyệt lại càng ủ rũ hơn.

"Chịu vậy, anh ấy không có ở đây."

Nghe đến câu này ngay cả Trình Duệ cũng không cười được nữa.

Tần Nguyệt đi ké Trình Duệ về, sau lần cô ngủ gật ở trạm chờ thì anh hễ tóm được là lôi ngay cô lên xe về cùng.

Tần Nguyệt bị bắt riết cũng quen nhưng có người lại không quen nhìn cô thoải mái như thế.

Hôm nay về nhà chỉ có hai mẹ con La Tuệ Lăng ở nhà, Tần Nguyệt tắm rửa xong phát giác thím Hà lại không mang đồ ăn lên cho cô.

Gần đây cô cũng bị bỏ đói vài lần nên rất quen thuộc mà xuống bếp tìm trái cây ăn lót dạ.

Đương lúc cô đang lục tủ lạnh lấy ra được hai quả táo thì chớp một cái đã bị người ta giật lấy ném thẳng vào xọt rác.

"La Tuệ Lăng."

Tần Nguyệt cắn răng có chút tức giận nhìn La Tuệ Lăng đang ung dung đứng khoanh hai tay trước ngực.

La Tuệ Lăng cười mỉa nhếch môi nói:

"Cô bản lĩnh lắm mà, hôm nay không dụ dỗ được Trình Duệ dẫn đi ăn sao?"

Tần Nguyệt xiết chặt nấm đấm cố kiềm nén cơn giận không muốn tranh cãi với loại người như La Tuệ Lăng.

Vì cô biết dù có giải thích hay phản bác thì cô ta vẫn sẽ cắn chặt không buông, nên cô chọn im lặng làm ngơ mà xoay người đi lên tầng.

Giữa đường đụng phải Lý Tuệ Mẫn cô cũng không thèm nhìn bà ta, một đường đi thẳng.

Lý Tuệ Mẫn đi vào bếp thấy La Tuệ Lăng đang nhàn nhã ăn trái cây thì không khỏi nhíu mày nói:

"Một hai lần còn được, con đừng quá tay để ba con biết lại nhảy cẩn lên với mẹ."

La Tuệ Lăng hờ hững cười cười.

"Mẹ đừng lo, nó sẽ không đi mách lẻo đâu. Huống hồ bây giờ ba quan tâm sao?"

La Thận Khâm gần đây bận bịu với dự án trong tay ngay cả gặp ông còn khó nữa là, Lý Tuệ Mẫn nghe con gái nói có lý cũng không ý kiến gì nữa.

"Tùy con, ngủ sớm đi ngày mai trở về thăm ông bà ngoại với mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook