Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc
Chương 78: EM BỚT NHÁT MA ANH ĐI.
Bánh Bao Nhân Đậu (Mie)
17/08/2023
Một cái tết trôi qua, người người được thêm tuổi mới kèm theo đó là những trọng trách và nhiệm vụ mới riêng biệt.
Phó Dịch Bắc đã học cuối cấp, ăn tết xong là anh bắt đầu bận rộn với việc ôn tập và luyện đề thi để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông của mình.
Tần Nguyệt luôn theo sau anh như cũng bị ảnh hưởng bởi không khí khẩn trương này, cô bắt đầu ra sức học tập càng chăm chỉ hơn trước.
Bởi lẽ khi vào học sau kì nghỉ tết cô chủ nhiệm Lệ Kiều đã đến tìm Tần Nguyệt, bà bảo cô cố gắng giữ vững thành tích hiện tại. Vì suy xét theo thành tích 11 năm học tập của cô, nhà trưởng quyết định sẽ trao cho cô một xuất học bổng!
Tần Nguyệt cầu còn không được nên vì thế dù Phó Dịch Bắc học khuya tới đâu cô vẫn bám sát theo anh vừa học vừa năn nỉ gia hoả này chỉ điểm.
Không khí buổi sớm ở trường học vẫn náo nhiệt như bao ngày, Tần Nguyệt cúi đầu cắn ống hút hộp sữa trong tay chậm rãi nhìn dưới chân đi lên từng bậc thang rồi tiến vào lớp học.
Bỗng bả vai bị người va một cái, cô cầm không vững hộp sữa khiến nó rơi xuống đất. Tần Nguyệt nhíu mi trước tiên đưa tay xoa bả vai có hơi đau, rồi ngẩng đầu nhìn về người vừa va phải mình.
Hoàng Minh Hạo nhếch môi cười đểu, sau đó anh ta nhìn cô một cách sâu xa rồi nghênh ngang rời đi mà không có một lời xin lỗi.
Tần Nguyệt càng cau mày chặt hơn, cô cúi người nhặt hộp sữa dưới đất ném vào thùng rác bên cạnh.
Những người đáng ghét, lúc nào cũng đáng ghét như thế!
"Lăng Lăng anh Minh Hạo tặng cái gì cho cậu đấy?"
Lý Nhã Vi lớn giọng ra vẻ thần bí hỏi La Tuệ Lăng bên cạnh.
Tần Nguyệt vô thức nhìn tới, chỉ thấy La Tuệ Lăng ra vẻ đăm chiêu mân mê cái hộp bánh ngọt tinh xảo trong tay.
Sau một kì nghỉ tết ở Lý gia trở về La Tuệ Lăng chắc được chăm bẳm rất tốt, da dẻ cô ta càng trở nên trắng mịn và hồng hào hơn trước rất nhiều. Cô ta xụ mặt trả lời Lý Nhã Vi.
"Không có gì, cậu đừng trêu tớ nữa."
Lý Nhã Vi cười tủm tỉm lại liếc mắt nhìn Tần Nguyệt vừa đi ngang qua bọn họ bằng một cách chán ghét.
Từ việc ở tiệc sinh nhật hôm đó, vì cô ta giẫm lên váy Tần Nguyệt mà La Thận Khâm đã cấm tuyệt không cho cô ta tới nhà họ La chơi nữa.
Nói sao thì cô ta cũng xem như họ hàng xa của Lý gia, vậy mà La Thận Khâm chỉ vì một đứa con hoang mà không nể nang mặt mũi nhà mẹ đẻ của vợ mình như thế!
Suốt thời gian này bị bạn bè chỉ trỏ dè bỉu, Lý Nhã Vi hiện tại nhìn thấy Tần Nguyệt thì chỉ hận không thể khoét một cái lỗ trên người cô xuống.
Tần Nguyệt chẳng để tâm đến ai nghĩ sao về cô, ngồi vào bàn học thì cô lại lôi ra sách vở ra bắt đầu học bài như thể không muốn để lỡ một giây phút nào.
Chuông vào lớp rồi đến chuông ra chơi, giờ nghỉ trưa Phó Dịch Bắc đến đón cô cùng đi ăn cơm.
Từ những ngày đầu ngại ngùng khi bị mọi người chú ý khi đi cạnh anh, giờ đây Tần Nguyệt đã luyện thành da mặt dày cộp có thể ngồi ì ở bàn giành chỗ trước chờ anh bê cơm ra cho mình luôn rồi.
Phó Dịch Bắc nhai cơm vừa thò đũa gắp vài miếng khổ qua bị lẫn với thịt bò xào trong khay cơm của Tần Nguyệt cho thẳng vào miệng mình.
"Em không ăn cơm mà ngó cái gì vậy hả?"
Tầm Nguyệt đã sớm bỏ cuốn sách y khoa đang đọc dở mà La Thận Khâm cho lúc hôm tết qua một bên, cô nhíu mày ngó nghiêng một vòng nữa mới nghi hoặc nói với anh.
"Dịch Bắc, em vẫn luôn cảm giác có người nhìn mình chằm chằm ấy!"
Phó Dịch Bắc nghe thế cũng nhìn xung quanh một vòng nhưng lại không thấy có gì khác thường, anh xì một tiếng gắp thịt bò đút cho cô ăn.
"Làm gì có ai, em bớt nhát ma anh đi. Học nhiều quá muốn khờ luôn rồi à?"
Tầm Nguyệt nhai thịt trong miệng hơi vểnh môi lên, thầm nghĩ chắc do mình nghĩ nhiều rồi.
Cô lắc lắc đầu trong ánh mắt đầy vẻ buồn cười của Phó Dịch Bắc, tiếp tục ăn cơm bỗng cô hỏi anh.
"Anh Thiên Thành đâu rồi anh? Sao mấy nay ít khi thấy được anh ấy thế ạ?"
Phó Dịch Bắc đang cười thì có hơi xụ mặt xuống.
"Chắc chạy điên đi đâu rồi, mấy hôm trước kiểm tra môn Hoá cậu ta bị ăn ngay con 5, từ đó cứ núp núp ló ló chả biết lại muốn giở trò quỷ gì!"
Tần Nguyệt cũng không cho ý kiến gì, Thẩm Thiên Thành là tên không chịu ngồi yên nhất, anh cứ chạy đây chạy đó cũng không phải chuyện gì to tát.
Phó Dịch Bắc không muốn nhắc tới tên dở hơi kia, anh chuyển chủ đề hỏi cô.
"Hôm nay cuối tuần ít tiết, tan học em có muốn đi ăn KFC không?"
Hai mắt Tần Nguyệt lập tức sáng trưng gật đầu lia lịa.
"Đi, đi ạ!"
Dạo gần đây cô đã tìm ra được thêm một món khoái khẩu của mình, đó chính là gà rán!
Phó Dịch Bắc biết mình chọc trúng chỗ ngứa của cô rồi, thấy cô phấn khởi anh cũng cười theo giục cô ăn cơm.
"Gà rán thì chiều mới được ăn, còn giờ em mau ăn hết cơm đi. Nuôi mãi mà chả lên được cân nào trông chán không cơ chứ."
Tần Nguyệt cong mắt cười ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, suốt buổi học sau đó cô háo hức mong đợi đến giờ ra về sẽ được anh đón đi ăn gà rán.
Nhưng, thế mà người đón cô không phải anh. Mà là Trình Duệ.
Phó Dịch Bắc đã học cuối cấp, ăn tết xong là anh bắt đầu bận rộn với việc ôn tập và luyện đề thi để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông của mình.
Tần Nguyệt luôn theo sau anh như cũng bị ảnh hưởng bởi không khí khẩn trương này, cô bắt đầu ra sức học tập càng chăm chỉ hơn trước.
Bởi lẽ khi vào học sau kì nghỉ tết cô chủ nhiệm Lệ Kiều đã đến tìm Tần Nguyệt, bà bảo cô cố gắng giữ vững thành tích hiện tại. Vì suy xét theo thành tích 11 năm học tập của cô, nhà trưởng quyết định sẽ trao cho cô một xuất học bổng!
Tần Nguyệt cầu còn không được nên vì thế dù Phó Dịch Bắc học khuya tới đâu cô vẫn bám sát theo anh vừa học vừa năn nỉ gia hoả này chỉ điểm.
Không khí buổi sớm ở trường học vẫn náo nhiệt như bao ngày, Tần Nguyệt cúi đầu cắn ống hút hộp sữa trong tay chậm rãi nhìn dưới chân đi lên từng bậc thang rồi tiến vào lớp học.
Bỗng bả vai bị người va một cái, cô cầm không vững hộp sữa khiến nó rơi xuống đất. Tần Nguyệt nhíu mi trước tiên đưa tay xoa bả vai có hơi đau, rồi ngẩng đầu nhìn về người vừa va phải mình.
Hoàng Minh Hạo nhếch môi cười đểu, sau đó anh ta nhìn cô một cách sâu xa rồi nghênh ngang rời đi mà không có một lời xin lỗi.
Tần Nguyệt càng cau mày chặt hơn, cô cúi người nhặt hộp sữa dưới đất ném vào thùng rác bên cạnh.
Những người đáng ghét, lúc nào cũng đáng ghét như thế!
"Lăng Lăng anh Minh Hạo tặng cái gì cho cậu đấy?"
Lý Nhã Vi lớn giọng ra vẻ thần bí hỏi La Tuệ Lăng bên cạnh.
Tần Nguyệt vô thức nhìn tới, chỉ thấy La Tuệ Lăng ra vẻ đăm chiêu mân mê cái hộp bánh ngọt tinh xảo trong tay.
Sau một kì nghỉ tết ở Lý gia trở về La Tuệ Lăng chắc được chăm bẳm rất tốt, da dẻ cô ta càng trở nên trắng mịn và hồng hào hơn trước rất nhiều. Cô ta xụ mặt trả lời Lý Nhã Vi.
"Không có gì, cậu đừng trêu tớ nữa."
Lý Nhã Vi cười tủm tỉm lại liếc mắt nhìn Tần Nguyệt vừa đi ngang qua bọn họ bằng một cách chán ghét.
Từ việc ở tiệc sinh nhật hôm đó, vì cô ta giẫm lên váy Tần Nguyệt mà La Thận Khâm đã cấm tuyệt không cho cô ta tới nhà họ La chơi nữa.
Nói sao thì cô ta cũng xem như họ hàng xa của Lý gia, vậy mà La Thận Khâm chỉ vì một đứa con hoang mà không nể nang mặt mũi nhà mẹ đẻ của vợ mình như thế!
Suốt thời gian này bị bạn bè chỉ trỏ dè bỉu, Lý Nhã Vi hiện tại nhìn thấy Tần Nguyệt thì chỉ hận không thể khoét một cái lỗ trên người cô xuống.
Tần Nguyệt chẳng để tâm đến ai nghĩ sao về cô, ngồi vào bàn học thì cô lại lôi ra sách vở ra bắt đầu học bài như thể không muốn để lỡ một giây phút nào.
Chuông vào lớp rồi đến chuông ra chơi, giờ nghỉ trưa Phó Dịch Bắc đến đón cô cùng đi ăn cơm.
Từ những ngày đầu ngại ngùng khi bị mọi người chú ý khi đi cạnh anh, giờ đây Tần Nguyệt đã luyện thành da mặt dày cộp có thể ngồi ì ở bàn giành chỗ trước chờ anh bê cơm ra cho mình luôn rồi.
Phó Dịch Bắc nhai cơm vừa thò đũa gắp vài miếng khổ qua bị lẫn với thịt bò xào trong khay cơm của Tần Nguyệt cho thẳng vào miệng mình.
"Em không ăn cơm mà ngó cái gì vậy hả?"
Tầm Nguyệt đã sớm bỏ cuốn sách y khoa đang đọc dở mà La Thận Khâm cho lúc hôm tết qua một bên, cô nhíu mày ngó nghiêng một vòng nữa mới nghi hoặc nói với anh.
"Dịch Bắc, em vẫn luôn cảm giác có người nhìn mình chằm chằm ấy!"
Phó Dịch Bắc nghe thế cũng nhìn xung quanh một vòng nhưng lại không thấy có gì khác thường, anh xì một tiếng gắp thịt bò đút cho cô ăn.
"Làm gì có ai, em bớt nhát ma anh đi. Học nhiều quá muốn khờ luôn rồi à?"
Tầm Nguyệt nhai thịt trong miệng hơi vểnh môi lên, thầm nghĩ chắc do mình nghĩ nhiều rồi.
Cô lắc lắc đầu trong ánh mắt đầy vẻ buồn cười của Phó Dịch Bắc, tiếp tục ăn cơm bỗng cô hỏi anh.
"Anh Thiên Thành đâu rồi anh? Sao mấy nay ít khi thấy được anh ấy thế ạ?"
Phó Dịch Bắc đang cười thì có hơi xụ mặt xuống.
"Chắc chạy điên đi đâu rồi, mấy hôm trước kiểm tra môn Hoá cậu ta bị ăn ngay con 5, từ đó cứ núp núp ló ló chả biết lại muốn giở trò quỷ gì!"
Tần Nguyệt cũng không cho ý kiến gì, Thẩm Thiên Thành là tên không chịu ngồi yên nhất, anh cứ chạy đây chạy đó cũng không phải chuyện gì to tát.
Phó Dịch Bắc không muốn nhắc tới tên dở hơi kia, anh chuyển chủ đề hỏi cô.
"Hôm nay cuối tuần ít tiết, tan học em có muốn đi ăn KFC không?"
Hai mắt Tần Nguyệt lập tức sáng trưng gật đầu lia lịa.
"Đi, đi ạ!"
Dạo gần đây cô đã tìm ra được thêm một món khoái khẩu của mình, đó chính là gà rán!
Phó Dịch Bắc biết mình chọc trúng chỗ ngứa của cô rồi, thấy cô phấn khởi anh cũng cười theo giục cô ăn cơm.
"Gà rán thì chiều mới được ăn, còn giờ em mau ăn hết cơm đi. Nuôi mãi mà chả lên được cân nào trông chán không cơ chứ."
Tần Nguyệt cong mắt cười ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, suốt buổi học sau đó cô háo hức mong đợi đến giờ ra về sẽ được anh đón đi ăn gà rán.
Nhưng, thế mà người đón cô không phải anh. Mà là Trình Duệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.