Chương 18: Little BEAst
Đại Ngư
10/12/2023
Sự việc đêm đó không lớn, dù sao thì cũng chỉ cần nhắm một mắt, mở một mắt bỏ qua là được. Silver cũng không phải lần đầu tiên cắn người, hơn nữa nó cũng là vì muốn bảo vệ tôi nên không thể trách nó.
Tôi bị mẹ giáo huấn một trận, sau đó thì bị cấm túc trong phòng ba ngày. Tôi không phản đối chỉ nói với mẹ đừng có cho bất cứ ai vào phòng tôi, kể cả Hana.
"Vậy vấn đề ăn uống của cậu chủ như thế nào?"
"Cứ để trước cửa là được, tôi sẽ tự ra lấy."
"Không được đâu cậu chủ, sức khoẻ của cậu vốn không tốt, chúng tôi chỉ muốn.."
"Còn nói nữa thì tôi sẽ gọi Tịch Tửu đến giữ cửa. Không có sự cho phép thì đừng có bước chân vào phòng làm phiền tôi."
Tôi đem theo Silver trở về phòng, khoá trái cửa. Kỳ nghỉ của tôi sẽ tốt đẹp hơn nếu như không có họ làm phiền. Tôi luôn muốn đổi người chăm sóc, tôi không hợp với Hana và cả anh trai Ryu của cô ấy. Người duy nhất mà tôi cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh trong gia đình đó lại không phải là người nằm trong danh sách thừa kế của họ.
Hết ba ngày cấm túc tôi lại ra ngoài đi loanh quanh trong nhà và bãi biển. Vị khách đi lạc hôm trước đã nhờ nhân viên của khu du lịch gởi quà cảm ơn cho tôi. Hộp quà được gói rất cẩn thận, nhưng tôi không có hứng thú gì lắm nên đã cất lại, không vội mở ra xem.
Hôm nay tôi có hẹn với mấy đứa trẻ sống bên dưới đồi đi ra cảng cá. Hơn sáu giờ một chút tôi rời khỏi nhà, chậm rãi đi bộ xuống dưới. Mọi người sống ở đây đa phần tôi đều quen biết, trừ những người mới chuyển đến trong hai năm gần đây thôi.
Khi vừa xuống khỏi con dốc, tôi đã nhìn thấy tụi nhỏ đang đứng tụm lại với nhau ở trước tiệm tạp hoá nhỏ của bác Hashim. Chẳng biết tụi nhỏ nghe ai nói tôi có thói quen buổi sáng không thể ăn quá nhiều, nên tụi nhỏ đã cẩn thận đến mức đem theo trà hoa hồng và đồ ăn nhẹ cho tôi.
"Cậu Yukito, cậu Yukito nhìn xem em nhặt được vỏ ốc đẹp không nè."
"Đây là vỏ vẹm xanh, không phải vỏ ốc đâu Reina." - Tôi nhận lấy cái vỏ rỗng từ tay đứa nhỏ, lật xem lớp xà cừ bên trong dưới ánh nắng rồi đặt xuống lại bãi cát.
"Cậu Yukito, hôm qua cha và anh trai em đi câu được con mực to thế này nè. Em đã nhờ mẹ để lại một phần cho cậu rồi đó."
Tôi phì cười nhìn đứa nhỏ bé xíu trước mặt đang khuya chân múa tay miêu tả về độ to lớn của con mực nang mà cha cậu bé bắt được hôm qua.
"Vậy à, cảm ơn em nhé Kota."
Tôi xoa đầu thằng bé, rồi lại tiếp tục cùng mấy đứa nhỏ đi loanh quanh ở cảng cá, thuyền đang đem hải sản vừa mới bắt được khuya hôm qua lên bờ.
Hải sản ở trong địa phận đảo Kujirai người ngoài không được quyền đánh bắt. Toàn bộ nguồn hải sản của khu du lịch đều trông chờ vào việc đánh bắt của bà con ngư dân trên đảo.
Gia tộc của tôi là người được thần ủy thác trông nom hòn đảo và vùng biển này. Việc trao đổi với thần linh đều thông qua thánh nữ hoặc thánh tử được thần linh lựa chọn khi con dân có yêu cầu. Trong suốt hơn ba trăm năm lịch sử tính tới nay, tính cả tôi thì hòn đảo chỉ mới có được mười ba thánh tử mà thôi.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời trong xanh không một gợn mây, nắng lại không quá gắt, còn có gió thổi mát thổi tới rất dễ chịu.
"Cậu Yukito mau nhìn xem kìa, tàu lớn về rồi."
Mấy đứa nhỏ phấn khích chạy dọc theo cầu đá ra tới một phần ba con đê chắn sóng để nhìn tàu lớn đang chạy vào cửa biển. Nắng đã lên cao hơn, nhiệt độ cũng tăng dần. Silver do không chịu nổi nữa nên đã chui vào bên trong áo phông của tôi để tránh nóng.
"Cậu chủ nhỏ, đứng vào đây cho mát này, đừng để bị say nắng."
"Con cảm ơn ạ."
Tôi quay lại mỉm cười với bác trai đang đứng trong cái lán nhỏ đợi người ta cân cá. Tôi kéo nón áo khoác đội lên rồi chạy về phía mấy đứa nhỏ. Nắng vẫn chưa quá gắt, tôi vẫn chịu được.
Tàu lớn thường ra khơi ít nhất ba tháng mới về một lần, chủ yếu là đánh bắt cá lớn theo vụ mùa. Năm nay cá trích, cá cơm và cá mai về khá nhiều. Như vậy là sắp được ăn cá trích ép trứng cùng cá mai chiên bột rồi. Tàu lớn cũng bắt được rất nhiều cá cơm than, chất lượng nước mắm lần này thật sự rất đáng để mong chờ.
"Yukito~ em về lúc nào đấy?"
Trên boong tàu có bóng người đang vẫy tay với tôi, còn gọi rất to tên của tôi nữa. Tôi nheo mắt lại để nhìn nhưng nắng quá chói rất khó để biết được là ai, hơn nữa trên tàu cũng rất đông không thể phân biệt được.
"Về được nữa tháng rồi ạ!" - Tôi trả lời theo quán tính. Biết tên tôi, còn nói chuyện gần gũi như vậy khả năng là người quen rất cao.
Tàu cập sát vào vành bê tông của cảng, dây thừng được ném xuống để người trên bờ cột neo tàu lại, mỏ neo cũng được thả xuống. Mọi người trên tàu nhanh chóng mở khoang lạnh đem cá vận chuyển xuống bỏ vào thùng xe tải đang đứng đợi sẵn.
Bóng dáng cao lớn lẫn trong dòng người đi nhanh về phía tôi và xấp nhỏ, tụi nhỏ cũng rất vui vẻ chạy về phía người kia. Nghe tụi nhỏ gọi tên tôi cũng nhớ ra được người vừa đứng trên boong tàu gọi tên mình là ai.
"Anh Taki, anh Taki lần này đi biển thế nào ạ?"
"Anh Taki có câu được con cá nào to không ạ? Hôm qua cha em câu được con mực to thế này nè."
"Anh Taki..."
Tôi đứng dưới bóng mấy cây dù cùng Reina tránh nắng, cũng tránh làm loạn thêm dòng người hối hả đang nhanh chóng vận chuyển cá đến nơi cần đến tránh mất đi sự tươi ngon.
Tôi nhìn Takizawa một mình chống lại sự vây quanh của đám trẻ mà phì cười. Tụi nhỏ thật sự rất đáng yêu, nhưng đôi lúc cũng cảm thấy khá phiền.
"Yuki.. à, cậu Yukito chào cậu.."
Tôi nhìn bộ dáng ấp úng của Takizawa liền không tránh khỏi thở dài trong lòng một tiếng. Rõ ràng lúc bé thoải mái biết mấy, bây giờ lại cứ phải máy móc xưng hô vai vế với nhau làm gì không biết nữa.
"Anh Taki mà còn gọi em như thế nữa là em giận đấy. Em nhỏ tuổi hơn anh Taki mà."
"Anh.. tại vì Đại Tư Tế đã nói.. Đại Tư Tế nói em chính là Thánh Tử kế nhiệm tiếp theo nên đã nhắc nhở mọi người trên đảo thay đổi cách xưng hô với em.."
Tôi nhìn Takizawa đang cố gắng tránh né ánh mắt của tôi thì không nói thêm gì nữa. Dù sao thì chuyện này cũng không thể trách họ, truyền thống vốn là thứ khó mà nói đổi là đổi được.
"Lần này bắt được một đàn cá mai ngon lắm, lát nữa anh đem qua cho em nhé."
"Vâng ạ."
Takizawa đứng chơi với tụi nhỏ thêm một chút thì trở về thuyền. Tôi cũng gom tụi nhóc lại chuẩn bị đi về, nắng đã lên cao rồi, không về thì sẽ bị phơi đến cháy nắng mất.
"Cậu Yukito ngày mai gặp lại nhé~"
"Ngày mai gặp lại~"
Tôi tạm biệt mấy đứa nhỏ rồi thong thả trở về nhà. Đường về nhà có cây, có gió giúp tôi không bị nắng chiếu như lúc ở ngoài cảng cá. Tôi cứ chầm chậm mà đi, dù sao về nhà nếu không nằm dài trong phòng thì tôi cũng chẳng biết làm gì.
Bức tranh vẽ vị thần kia bỗng dưng lại hiện lên trong đầu tôi. Tuy bức tranh không vẽ rõ mặt nhưng tôi lại có cảm giác, giống như đã từng nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của ngài ấy.
Rất xinh đẹp, cũng rất đau khổ.
Tôi đẩy cửa chính đi vào trong sảnh, đi qua hàng lang dài nối các dãy nhà với nhau, đi đến toà tháp phía đông, bước vào bên trong điện thờ.
"Cậu Yukito."
"Cậu Yukito."
Tôi gật đầu với những người đang dọn dẹp bên trong phòng thờ. Đi đến trước bức tường treo những tấm tranh vẽ ngài ấy, tất cả đều vẽ dáng vẻ của ngài ấy khi hoá thành người.
Tất cả đều không hề vẽ chính diện khuôn mặt của ngài ấy, nếu không phải góc nghiêng thì cũng chỉ vẽ mỗi bóng lưng. Mái tóc dài màu bạc, quần áo luôn là những màu sắc sặc sỡ, trên người luôn đeo rất nhiều trang sức làm bằng ngọc.
Chỉ có hai bức tranh cuối cùng là có sự thay đổi rõ rệt. Tóc ngài ấy chuyển sang màu đen tuyền, quần áo cũng không còn màu sắc nữa. Nếu những bức tranh trước đó đem lại cảm giác bí ẩn và tôn kính thì hai bức tranh này lại đem đến cho tôi cảm giác cô độc đến lạ thường.
"Cậu Yukito giống ngài ấy lắm. Mười hai đời thánh tử rồi, chỉ có cậu là giống với ngài ấy nhất."
"Đại Tư Tế.."
"Lại đây ngồi đi, đừng đứng như thế."
Đại Tư Tế là người quản lý và chịu trách nhiệm cho các buổi lễ lớn nhỏ của gia tộc tôi. Là người đã ở bên cạnh vị thần kia từ những ngày đầu cho đến khi ngài ấy trút hơi thở cuối cùng.
Đại Tư Tế cũng là con người bình thường, cũng có sinh, lão, bệnh, tử. Nhưng ngài ấy cho dù có trải qua bao nhiêu kiếp đi chẳng nữa thì vẫn giữ được nguyên vẹn toàn bộ ký ức của mình, ghi nhớ rất rõ từ những ngày đầu tiên.
Tôi đi theo Đại Tư Tế đến bàn trà nhỏ nằm phía bên trái bàn thờ. Trên bàn đã có sẵn ấm trà và bánh ngọt, còn có mấy bông hoa sơn trà.
"Cậu ngồi đi, đợi tôi một chút. Sắp tới cậu sẽ là người kế nhiệm nên chúng ta cũng nên nói chuyện với nhau một lần."
Tôi nhìn Đại Tư Tế một lúc rồi ngồi xuống ghế, hầu đồng bên cạnh Đại Tư Tế nhanh chóng bước đến rót trà cho tôi. Silver vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, ngọ nguậy chui ra khỏi cổ áo dụi cái đầu nhỏ vào mặt tôi.
"Đứa nhỏ này, sáng nay theo ba phơi nắng cực khổ rồi."
Tôi đưa tay để Silver bám vào rồi để nó nằm trên bàn. Cái đầu nhỏ cứ lúc lắc xem xét xung quanh không dừng lại được.
"Thú cưng của cậu à? Giống ngài ấy thật, có điều khác màu thôi. Tịch Tửu ngoài cây lê chính là thú cưng của ngài ấy đấy."
"Tịch Tửu? Như ngài nói thì Tịch Tửu đã sống hơn ba trăm năm rồi à?"
Tôi kinh ngạc nhìn Đại Tư Tế, theo khoa học mà nói vốn chẳng có loài động vật nào có thể sống được một khoảng thời gian dài như vậy. Nhưng mà, theo góc nhìn từ phía Đại Tư Tế và cả hòn đảo này thì đây cũng có thể là chuyện hoàn toàn bình thường.
"Lỗi tôi, nói không rõ ý. Tịch Tửu hiện tại là đời thứ ba. Giống như tôi, chết đi rồi sống lại nhưng vẫn còn giữ ký ức về ngài ấy. Bởi vì cậu Yukito rất giống Thánh Vương nên Tịch Tửu cũng đã gửi gắm toàn bộ tình cảm lên người cậu. Gọi tôi Yue là được, đừng gọi là Đại Tư Tế nữa."
"Vậy thì tôi nên gọi là anh Yue, ông Yue hay là ngài Yue đây? Với số tuổi của Đại Tư Tế gọi thế nào cũng không thấy hợp."
Yue ngạc nhiên nhìn tôi một lúc xong liền bật cười thành tiếng. Tôi khó hiểu nhìn Yue, chuyện này có gì đáng để cười đến như vậy hay sao?
"Cậu muốn gọi thế nào cũng được, dù sao thì tôi cũng chỉ là kẻ phục vụ thần và tín đồ của ngài ấy mà thôi. Tôi nợ Thánh Vương mạng sống này, cho đến ngày tôi tan biến thì tôi vẫn sẽ trung thành phục vụ ngài ấy."
"Ngài nói chuyện nghe khó hiểu thật sự.."
Tôi cầm lấy chén trà nhỏ trên bàn nhấp một ngụm. Là trà hoa nhài, màu trà xanh nhạt và trong vắt, mùi hoa nhài thơm thoang thoảng trong khoang miệng.
"Cậu Yukito, cậu có biết tại sao tên của cậu lại là Cửu Ngọc hay không?"
Tôi nhìn Yue, đáy mắt sâu thăm thẳm và lạnh lẽo. Nhưng mà cái cảm giác lạnh lẽo này không hề phát ra hơi lạnh như tuyết, mà lại toả ra thứ ánh sáng lạnh dịu nhẹ như Mặt Trăng.
"Cửu Huyễn Ngọc Diệt. Cậu hãy nhớ cái tên này nhé."
Yue đẩy phần bánh ngọt về phía tôi. Tôi cầm lấy muỗng xắn xuống, bánh rất mềm, màu sắc cũng rất đẹp. Vào miệng tan ngay, vị bùi của đậu xanh, mùi thơm của lá dứa, vị ngọt dịu nhẹ, vị đắng của café vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi.
Chỉ trong chốc lát, một mình tôi đã ăn hết tận ba miếng bánh bé xinh đấy rồi.
Tôi trở về phòng sau khi ăn hết ba miếng bánh, uống nữa bình trà và nói nhiều câu vô nghĩa với Đại Tư Tế. Mục đích ban đầu của tôi khi quyết định đi vào điện thờ là gì thì tôi hoàn toàn quên sạch sẽ.
Tôi nằm dài trên giường xoa xoa cái bụng nhỏ. Cảm giác buồn ngủ nhanh chóng ập tới khiến tôi không thể cưỡng lại, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Tôi rất ít khi nằm mơ, nhưng gần đây lại mơ thấy nhiều giấc mơ kỳ lạ đến khó hiểu. Tôi mơ thấy bản thân là một chú cá nhỏ, hàng ngày đều thả mình trôi theo dòng nước một cách vô định.
Có một người luôn ở bên cạnh tôi, ngài ấy rất đẹp, dưới đuôi mắt trái có nốt ruồi, trên người còn có hương hoa quỳnh rất nhạt.
Người đó rất dịu dàng, lúc nào cũng cẩn thận chăm sóc tôi, an ủi tôi. Những lúc tôi run rẩy vì sợ hãi, người đó còn nói với tôi [đừng sợ, có thầy ở bên cạnh trò.]
Lần nào tôi cũng mơ đến đấy rồi lại tự mình tỉnh dậy. Mơ hồ nhớ được một chút rồi lại quên sạch mọi thứ. Cảm giác trong mơ được làm một con cá nhỏ, không cần phải quá quan tâm đến thế giới bên ngoài cũng thật tốt.
"Em mơ bản thân biến thành một con cá sao?"
"Còn là một con cá sống rất sung sướng nữa."
Tôi nằm sấp trên giường đung đưa chân, điện thoại được dựng dựa vào đầu giường. Silver nằm trên vai tôi ngọ nguậy không yên.
"Mấy ngày này em chơi có vui không?"
"Không tệ, mấy đứa nhỏ đáng yêu lắm. Tuy là trời nắng có hơi cực một chút, nhưng cũng không sao đâu."
Tôi nhìn màn hình điện thoại, cảm giác anh ấy không tập trung lắm. Đôi con ngươi liên tục di chuyển cũng khiến cho lòng tôi nhộn nhạo không yên.
"Em tắt máy nhé.."
"Sao vậy? Không muốn nói chuyện với anh nữa à?"
“Không phải vậy đâu..” - Tôi dời tầm mắt của bản thân đi nơi khác để tránh phải đối diện với anh. Làm sao có thể nói ra cái câu bởi vì anh không chú ý đến tôi nên tôi cảm thấy rất khó chịu.
“Vậy thì vì lý do gì mà em lại muốn tắt máy? Bé con, em giận anh à?.”
“Em cảm giác anh không tập trung lắm. Anh đang bận việc đúng không?” - Tôi vẫn đưa mắt nhìn đi hướng khác, giọng không lớn, không nhỏ trả lời anh.
“Cửu Ngọc, em nhìn anh này. Đúng là anh đang bận một chút, nhưng việc này không ảnh hưởng đến việc chúng ta nói chuyện với nhau.”
“Có quỷ mới tin anh.” - Tôi làu bàu trong miệng, sau đó thì mặc kệ anh ấy quay sang chơi với Silver.
Tôi để Silver bám vào cánh tay, để nó muốn làm gì thì làm. Vuốt ve một lúc, tôi liền cảm thấy thằng nhóc này có gì đó không đúng lắm. Tôi lần theo miệng của Silver thì thấy một mảng da bong ra.
Thằng nhóc còn tưởng tôi muốn xem răng nanh, liền nhiệt tình há to miệng cắm cặp răng nanh vào hõm bàn tay trái của tôi.
“Đau đấy, ba không có muốn xem răng nanh của mày đâu!”
Tôi dùng ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải bóp vào hai bên hàm ép thằng nhóc thả lỏng cơ hàm gở cặp răng nanh ra khỏi tay trái.
"Giờ giỏi rồi nhỉ? Đến tuổi phản nghịch rồi đúng không? Da thì không tự biết lột, có người hầu cho mà còn thái độ hả?"
Tôi đỡ lấy Silver cẩn thận lột lớp da ra cho nó. Lớp da chết màu xám của Silver ánh lên màu xà cừ bên dưới ánh đèn điện trong phòng. Thằng nhóc này hoàn toàn không thể tự mình lột da, tôi cứ dừng lại là nó lại bò tới dụi đầu vào ngón tay muốn tôi giúp nó lột.
Mất một lúc tôi mới giúp nó lột xong lớp da cũ. Nhìn tấm da rắn hoàn hảo không tì vết tôi liền cảm thán trong lòng. Silver sau khi lột xong tấm da thì đã thấm mệt, cuộn tròn người trên gối nằm yên không động đậy.
"Anh nhìn cái gì đấy?" - Tôi nhìn lướt qua màn hình điện thoại thì thấy anh đang nhìn tôi, trong lòng bỗng nhiên có chút giật mình.
"Anh nhìn bạn trai của anh."
"Không biết xấu hổ. Bạn trai của anh còn chưa học hết cấp ba đấy!"
"Không sao, anh đợi được. Dù sao cũng đã đóng cọc rồi, anh không ngại."
Tôi chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh rồi hẹn giờ tắt. Xếp lại gối, chỉnh lại chăn rồi mới cầm lấy điện thoại nằm xuống giường. Nhìn thấy anh ấy, trái tim tôi mềm đi không ít. Không gặp nữa tháng có cảm giác anh ấy gầy đi khá nhiều.
"Anh ơi~"
"Anh nghe."
"Hình như anh gầy đi rồi.."
"Ừ, nhớ em đến gầy đi rồi.."
Nghe được câu nói anh nhớ tôi, bất giác vành tai nóng lên, hô hấp cũng nhanh hơn. Tại sao đến tận bây giờ tôi mới nhận ra anh ấy chẳng biết xấu hổ là gì. Tôi đem chăn cuộn lại thành một khối ôm trước ngực rồi vùi mặt vào đó, chỉ để lộ ra cặp mắt để nhìn anh.
"Em.. sẽ về sớm thôi. Sẽ về kịp trước khi anh hết nhớ em."
[Thông báo: The Sun rise in the Night (@Shinrajx_1101) đã cập nhật trạng thái mới.]
"Uhm, anh đợi em."
Tôi vốn định sẽ tắt máy rồi đi ngủ, nhưng anh Hanzawa lại nói cứ để máy, anh ấy sẽ tắt sau khi nhìn thấy tôi chìm vào giấc ngủ sâu. Để đề phòng thì tôi đã cắm sạc dự phòng vào điện thoại.
Và đúng như tôi đoán, đến sáng hôm sau tôi tỉnh lại cuộc gọi vẫn chưa ngắt.
Tôi nhìn khuôn mặt của anh Hanzawa lúc ngủ say, cảm giác trong lòng liền nhói lên một nỗi đau nhạt nhoà đến mơ hồ. Thật sự rất đẹp, lông mi của anh rất dài, sống mũi cao, đường cong xương quai hàm rất tinh xảo.
Tôi cầm theo điện thoại đi làm vệ sinh cá nhân, rồi lại xuống nhà ăn sáng với mẹ.
"Yuki đang xem gì đấy?"
"Giống như mẹ thôi, ngắm người yêu~"
Tôi đưa điện thoại cho mẹ xem, cũng tiện thể nhìn xem ba tôi đang làm gì qua điện thoại của mẹ. Ba vẫn còn đang ngủ, bỗng nhiên tôi hiểu được tại sao mọi người lại nói trong ba anh em tôi lại là người giống mẹ nhất.
Thì ra là vì tôi và mẹ đều có mắt thẩm mỹ giống như nhau.
"Cảm giác như được nhìn thấy ba con lúc trẻ ấy, hoài niệm ghê."
"Ba dậy rồi kìa mẹ, ba ơi~"
Mẹ đưa lại điện thoại cho tôi rồi nói chuyện với ba. Tôi sớm đã quen với việc này rồi, ba mẹ tôi lúc nào cũng như vậy. Cho dù một người hướng đông, một người hướng tây thì vẫn không thể tách họ ra khỏi nhau được.
"Con lên phòng trước nha, lát gặp lại mẹ."
"Ừ, lát ăn trưa gặp lại. Đúng rồi, Yuki muốn về chưa hay vẫn ở lại đảo chơi?"
"Mẹ về trước ạ?"
"Tuần sau mẹ có buổi ra mắt sách, nên ba ngày nữa mẹ sẽ về. Con có muốn về cùng mẹ không?" - Mẹ nắm lấy bàn tay tôi, giọng nói dịu dàng như nước. Ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn tôi.
"Được ạ, con về với mẹ. Con đem cả Silver về nha mẹ."
"Con chỉ cần đừng đem Tịch Tửu đi là được."
Tôi cười khúc khích, sau khi thơm lên má mẹ một cái thì tôi trở về phòng xem Silver đã tỉnh lại hay chưa. Tôi dùng ngón tay chọt nó mấy cái. Silver chỉ hơi cử động một chút rồi lại nằm yên.
Tôi mặc kệ nó, đi đến bên tủ lấy ra mấy gói thịt gà sấy đợi nó tỉnh dậy thì sẽ cho nó ăn. Mở laptop đã lâu không động đến, tôi vào R:S một lúc để giết thời gian.
Trận bang chiến tuần trước tôi không có thời gian tham gia nên đã đưa tài khoản cho Bailing đăng nhập giúp. Trận tiếp theo vừa khéo là thứ bảy tuần sau, nếu không có chuyện gì phát sinh thì chắc là tôi có thể tham gia được.
Trong lúc đợi trò chơi chạy giao diện tôi liền vào twitter xem một chút thông tin vụn vặt.
1x-07-2xxx
The Sun rise in the Night (@Shinrajx_1101)
Fan4: trước đây thì twt của đại thần chỉ toàn stream. Từ ngày yêu vào thì stream không thấy nữa, chỉ thấy cơm chó.
Fan6 reply Fan4: cái hình này giống đại thần đang nhớ người yêu hơn đấy:))))
Fan10: mười mấy ngày rồi, stream R:S đi anh ơi!!!
Fan3: thi đại học xong rồi, stream lại đi anh ơiiiiiiiii. Em muốn nghe giọng của anhhhhh.
Fan7: @RiruNoReal pk không?
Silver Moon (@RiruNoReal) reply Fan7: ID?
0x-07-2xxx
The Sun rise in the Night (@Shinrajx_1101)
Fan4: lụy lắm rồi, trời ơiiiiiiiii.
Fan6: đưa cả tài khoản cho nhau rồi, ca này xin chịu!
Fan10: cầu đại thần chụp full option acc pháp sư của Riru.
Fan5 reply Fan10: má, đòi khôn vậy ba =)))))
Fan8 reply Fan10: không như ông ở chổ tôi quýnh thấy mẹ rồi =))))
Fan13 reply Fan10: bỏ cả đống tiền nuôi acc lên top 1 xong chụp không công cho ông xem?
The Sun rise in the Night (Shinrajx_1101) reply Fan10: nằm xuống ngủ một giấc sẽ nhanh hơn đấy.
Fan4 reply Shinrajx_1101: ù ôi:))))
Fan6 reply Fan4: này thì dám động vào vợ anh này =))))
Silver Moon (@RiruNoReal) reply Shinrajx_1101: ( ˘ ³˘)
Tôi tắt twitter đi rồi vào lại R:S chạy nhiệm vụ hàng ngày. Buổi sáng trong hội không có bao nhiêu người chơi, cũng chỉ có mấy cái tên sáng le lói, nhìn rất giống tài khoản nhỏ được cấy vào để chạy điểm.
Chơi khoảng nữa tiếng thì tôi đã làm xong hết nhiệm vụ. Tôi để nhân vật đứng trong khu an toàn rồi thả tay khỏi chuột vươn vai một cái. Silver không biết dậy từ lúc nào, lừ đừ xuống khỏi giường bò về phía tôi đòi ăn. Cho cậu chàng ăn hơn một nữa bị thịt gà sấy thì tôi cất đi không cho ăn nữa thì nó liền đập đuôi xuống bàn, tỏ ý tức giận với tôi.
"Ăn cho lắm vào tới da cũng không tự biết lột!"
Tôi gõ tay vào mặt bàn tỏ ý tôi cũng đàn rất tức giận với Silver. Cậu chàng thấy động tác của tôi xong liền rụt đầu lại, ngơ ngẩn một hồi rồi liền theo đường cửa sổ trốn ra ngoài. Tôi thở dài một hơi, rồi mặc kệ nó quay lại nhìn màn hình laptop.
"Tính cách của con rắn nhỏ đó giống em thật đấy."
"Anh chịu dậy rồi à?"
Tôi chống cằm nhìn màn hình điện thoại, nhìn khuôn mặt vừa mới thức dậy của anh ấy. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cảm giác thật khác lạ, cũng thật đặc biệt.
"Chào buổi sáng, bé con của anh."
Tôi hừ một tiếng để giấu sự lúng túng của bản thân, rồi lại nằm dài xuống bàn để nhìn ngắm người yêu qua màn hình điện thoại.
Thật sự muốn hôn anh ấy quá..
Hôm quay về tôi có nên đến tìm anh rồi hôn cho thoả thích không nhỉ?
Nghĩ đến lại thấy hưng phấn ghê..
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đa thấy rất kích thích rồi..
Tôi bị mẹ giáo huấn một trận, sau đó thì bị cấm túc trong phòng ba ngày. Tôi không phản đối chỉ nói với mẹ đừng có cho bất cứ ai vào phòng tôi, kể cả Hana.
"Vậy vấn đề ăn uống của cậu chủ như thế nào?"
"Cứ để trước cửa là được, tôi sẽ tự ra lấy."
"Không được đâu cậu chủ, sức khoẻ của cậu vốn không tốt, chúng tôi chỉ muốn.."
"Còn nói nữa thì tôi sẽ gọi Tịch Tửu đến giữ cửa. Không có sự cho phép thì đừng có bước chân vào phòng làm phiền tôi."
Tôi đem theo Silver trở về phòng, khoá trái cửa. Kỳ nghỉ của tôi sẽ tốt đẹp hơn nếu như không có họ làm phiền. Tôi luôn muốn đổi người chăm sóc, tôi không hợp với Hana và cả anh trai Ryu của cô ấy. Người duy nhất mà tôi cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh trong gia đình đó lại không phải là người nằm trong danh sách thừa kế của họ.
Hết ba ngày cấm túc tôi lại ra ngoài đi loanh quanh trong nhà và bãi biển. Vị khách đi lạc hôm trước đã nhờ nhân viên của khu du lịch gởi quà cảm ơn cho tôi. Hộp quà được gói rất cẩn thận, nhưng tôi không có hứng thú gì lắm nên đã cất lại, không vội mở ra xem.
Hôm nay tôi có hẹn với mấy đứa trẻ sống bên dưới đồi đi ra cảng cá. Hơn sáu giờ một chút tôi rời khỏi nhà, chậm rãi đi bộ xuống dưới. Mọi người sống ở đây đa phần tôi đều quen biết, trừ những người mới chuyển đến trong hai năm gần đây thôi.
Khi vừa xuống khỏi con dốc, tôi đã nhìn thấy tụi nhỏ đang đứng tụm lại với nhau ở trước tiệm tạp hoá nhỏ của bác Hashim. Chẳng biết tụi nhỏ nghe ai nói tôi có thói quen buổi sáng không thể ăn quá nhiều, nên tụi nhỏ đã cẩn thận đến mức đem theo trà hoa hồng và đồ ăn nhẹ cho tôi.
"Cậu Yukito, cậu Yukito nhìn xem em nhặt được vỏ ốc đẹp không nè."
"Đây là vỏ vẹm xanh, không phải vỏ ốc đâu Reina." - Tôi nhận lấy cái vỏ rỗng từ tay đứa nhỏ, lật xem lớp xà cừ bên trong dưới ánh nắng rồi đặt xuống lại bãi cát.
"Cậu Yukito, hôm qua cha và anh trai em đi câu được con mực to thế này nè. Em đã nhờ mẹ để lại một phần cho cậu rồi đó."
Tôi phì cười nhìn đứa nhỏ bé xíu trước mặt đang khuya chân múa tay miêu tả về độ to lớn của con mực nang mà cha cậu bé bắt được hôm qua.
"Vậy à, cảm ơn em nhé Kota."
Tôi xoa đầu thằng bé, rồi lại tiếp tục cùng mấy đứa nhỏ đi loanh quanh ở cảng cá, thuyền đang đem hải sản vừa mới bắt được khuya hôm qua lên bờ.
Hải sản ở trong địa phận đảo Kujirai người ngoài không được quyền đánh bắt. Toàn bộ nguồn hải sản của khu du lịch đều trông chờ vào việc đánh bắt của bà con ngư dân trên đảo.
Gia tộc của tôi là người được thần ủy thác trông nom hòn đảo và vùng biển này. Việc trao đổi với thần linh đều thông qua thánh nữ hoặc thánh tử được thần linh lựa chọn khi con dân có yêu cầu. Trong suốt hơn ba trăm năm lịch sử tính tới nay, tính cả tôi thì hòn đảo chỉ mới có được mười ba thánh tử mà thôi.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời trong xanh không một gợn mây, nắng lại không quá gắt, còn có gió thổi mát thổi tới rất dễ chịu.
"Cậu Yukito mau nhìn xem kìa, tàu lớn về rồi."
Mấy đứa nhỏ phấn khích chạy dọc theo cầu đá ra tới một phần ba con đê chắn sóng để nhìn tàu lớn đang chạy vào cửa biển. Nắng đã lên cao hơn, nhiệt độ cũng tăng dần. Silver do không chịu nổi nữa nên đã chui vào bên trong áo phông của tôi để tránh nóng.
"Cậu chủ nhỏ, đứng vào đây cho mát này, đừng để bị say nắng."
"Con cảm ơn ạ."
Tôi quay lại mỉm cười với bác trai đang đứng trong cái lán nhỏ đợi người ta cân cá. Tôi kéo nón áo khoác đội lên rồi chạy về phía mấy đứa nhỏ. Nắng vẫn chưa quá gắt, tôi vẫn chịu được.
Tàu lớn thường ra khơi ít nhất ba tháng mới về một lần, chủ yếu là đánh bắt cá lớn theo vụ mùa. Năm nay cá trích, cá cơm và cá mai về khá nhiều. Như vậy là sắp được ăn cá trích ép trứng cùng cá mai chiên bột rồi. Tàu lớn cũng bắt được rất nhiều cá cơm than, chất lượng nước mắm lần này thật sự rất đáng để mong chờ.
"Yukito~ em về lúc nào đấy?"
Trên boong tàu có bóng người đang vẫy tay với tôi, còn gọi rất to tên của tôi nữa. Tôi nheo mắt lại để nhìn nhưng nắng quá chói rất khó để biết được là ai, hơn nữa trên tàu cũng rất đông không thể phân biệt được.
"Về được nữa tháng rồi ạ!" - Tôi trả lời theo quán tính. Biết tên tôi, còn nói chuyện gần gũi như vậy khả năng là người quen rất cao.
Tàu cập sát vào vành bê tông của cảng, dây thừng được ném xuống để người trên bờ cột neo tàu lại, mỏ neo cũng được thả xuống. Mọi người trên tàu nhanh chóng mở khoang lạnh đem cá vận chuyển xuống bỏ vào thùng xe tải đang đứng đợi sẵn.
Bóng dáng cao lớn lẫn trong dòng người đi nhanh về phía tôi và xấp nhỏ, tụi nhỏ cũng rất vui vẻ chạy về phía người kia. Nghe tụi nhỏ gọi tên tôi cũng nhớ ra được người vừa đứng trên boong tàu gọi tên mình là ai.
"Anh Taki, anh Taki lần này đi biển thế nào ạ?"
"Anh Taki có câu được con cá nào to không ạ? Hôm qua cha em câu được con mực to thế này nè."
"Anh Taki..."
Tôi đứng dưới bóng mấy cây dù cùng Reina tránh nắng, cũng tránh làm loạn thêm dòng người hối hả đang nhanh chóng vận chuyển cá đến nơi cần đến tránh mất đi sự tươi ngon.
Tôi nhìn Takizawa một mình chống lại sự vây quanh của đám trẻ mà phì cười. Tụi nhỏ thật sự rất đáng yêu, nhưng đôi lúc cũng cảm thấy khá phiền.
"Yuki.. à, cậu Yukito chào cậu.."
Tôi nhìn bộ dáng ấp úng của Takizawa liền không tránh khỏi thở dài trong lòng một tiếng. Rõ ràng lúc bé thoải mái biết mấy, bây giờ lại cứ phải máy móc xưng hô vai vế với nhau làm gì không biết nữa.
"Anh Taki mà còn gọi em như thế nữa là em giận đấy. Em nhỏ tuổi hơn anh Taki mà."
"Anh.. tại vì Đại Tư Tế đã nói.. Đại Tư Tế nói em chính là Thánh Tử kế nhiệm tiếp theo nên đã nhắc nhở mọi người trên đảo thay đổi cách xưng hô với em.."
Tôi nhìn Takizawa đang cố gắng tránh né ánh mắt của tôi thì không nói thêm gì nữa. Dù sao thì chuyện này cũng không thể trách họ, truyền thống vốn là thứ khó mà nói đổi là đổi được.
"Lần này bắt được một đàn cá mai ngon lắm, lát nữa anh đem qua cho em nhé."
"Vâng ạ."
Takizawa đứng chơi với tụi nhỏ thêm một chút thì trở về thuyền. Tôi cũng gom tụi nhóc lại chuẩn bị đi về, nắng đã lên cao rồi, không về thì sẽ bị phơi đến cháy nắng mất.
"Cậu Yukito ngày mai gặp lại nhé~"
"Ngày mai gặp lại~"
Tôi tạm biệt mấy đứa nhỏ rồi thong thả trở về nhà. Đường về nhà có cây, có gió giúp tôi không bị nắng chiếu như lúc ở ngoài cảng cá. Tôi cứ chầm chậm mà đi, dù sao về nhà nếu không nằm dài trong phòng thì tôi cũng chẳng biết làm gì.
Bức tranh vẽ vị thần kia bỗng dưng lại hiện lên trong đầu tôi. Tuy bức tranh không vẽ rõ mặt nhưng tôi lại có cảm giác, giống như đã từng nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của ngài ấy.
Rất xinh đẹp, cũng rất đau khổ.
Tôi đẩy cửa chính đi vào trong sảnh, đi qua hàng lang dài nối các dãy nhà với nhau, đi đến toà tháp phía đông, bước vào bên trong điện thờ.
"Cậu Yukito."
"Cậu Yukito."
Tôi gật đầu với những người đang dọn dẹp bên trong phòng thờ. Đi đến trước bức tường treo những tấm tranh vẽ ngài ấy, tất cả đều vẽ dáng vẻ của ngài ấy khi hoá thành người.
Tất cả đều không hề vẽ chính diện khuôn mặt của ngài ấy, nếu không phải góc nghiêng thì cũng chỉ vẽ mỗi bóng lưng. Mái tóc dài màu bạc, quần áo luôn là những màu sắc sặc sỡ, trên người luôn đeo rất nhiều trang sức làm bằng ngọc.
Chỉ có hai bức tranh cuối cùng là có sự thay đổi rõ rệt. Tóc ngài ấy chuyển sang màu đen tuyền, quần áo cũng không còn màu sắc nữa. Nếu những bức tranh trước đó đem lại cảm giác bí ẩn và tôn kính thì hai bức tranh này lại đem đến cho tôi cảm giác cô độc đến lạ thường.
"Cậu Yukito giống ngài ấy lắm. Mười hai đời thánh tử rồi, chỉ có cậu là giống với ngài ấy nhất."
"Đại Tư Tế.."
"Lại đây ngồi đi, đừng đứng như thế."
Đại Tư Tế là người quản lý và chịu trách nhiệm cho các buổi lễ lớn nhỏ của gia tộc tôi. Là người đã ở bên cạnh vị thần kia từ những ngày đầu cho đến khi ngài ấy trút hơi thở cuối cùng.
Đại Tư Tế cũng là con người bình thường, cũng có sinh, lão, bệnh, tử. Nhưng ngài ấy cho dù có trải qua bao nhiêu kiếp đi chẳng nữa thì vẫn giữ được nguyên vẹn toàn bộ ký ức của mình, ghi nhớ rất rõ từ những ngày đầu tiên.
Tôi đi theo Đại Tư Tế đến bàn trà nhỏ nằm phía bên trái bàn thờ. Trên bàn đã có sẵn ấm trà và bánh ngọt, còn có mấy bông hoa sơn trà.
"Cậu ngồi đi, đợi tôi một chút. Sắp tới cậu sẽ là người kế nhiệm nên chúng ta cũng nên nói chuyện với nhau một lần."
Tôi nhìn Đại Tư Tế một lúc rồi ngồi xuống ghế, hầu đồng bên cạnh Đại Tư Tế nhanh chóng bước đến rót trà cho tôi. Silver vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, ngọ nguậy chui ra khỏi cổ áo dụi cái đầu nhỏ vào mặt tôi.
"Đứa nhỏ này, sáng nay theo ba phơi nắng cực khổ rồi."
Tôi đưa tay để Silver bám vào rồi để nó nằm trên bàn. Cái đầu nhỏ cứ lúc lắc xem xét xung quanh không dừng lại được.
"Thú cưng của cậu à? Giống ngài ấy thật, có điều khác màu thôi. Tịch Tửu ngoài cây lê chính là thú cưng của ngài ấy đấy."
"Tịch Tửu? Như ngài nói thì Tịch Tửu đã sống hơn ba trăm năm rồi à?"
Tôi kinh ngạc nhìn Đại Tư Tế, theo khoa học mà nói vốn chẳng có loài động vật nào có thể sống được một khoảng thời gian dài như vậy. Nhưng mà, theo góc nhìn từ phía Đại Tư Tế và cả hòn đảo này thì đây cũng có thể là chuyện hoàn toàn bình thường.
"Lỗi tôi, nói không rõ ý. Tịch Tửu hiện tại là đời thứ ba. Giống như tôi, chết đi rồi sống lại nhưng vẫn còn giữ ký ức về ngài ấy. Bởi vì cậu Yukito rất giống Thánh Vương nên Tịch Tửu cũng đã gửi gắm toàn bộ tình cảm lên người cậu. Gọi tôi Yue là được, đừng gọi là Đại Tư Tế nữa."
"Vậy thì tôi nên gọi là anh Yue, ông Yue hay là ngài Yue đây? Với số tuổi của Đại Tư Tế gọi thế nào cũng không thấy hợp."
Yue ngạc nhiên nhìn tôi một lúc xong liền bật cười thành tiếng. Tôi khó hiểu nhìn Yue, chuyện này có gì đáng để cười đến như vậy hay sao?
"Cậu muốn gọi thế nào cũng được, dù sao thì tôi cũng chỉ là kẻ phục vụ thần và tín đồ của ngài ấy mà thôi. Tôi nợ Thánh Vương mạng sống này, cho đến ngày tôi tan biến thì tôi vẫn sẽ trung thành phục vụ ngài ấy."
"Ngài nói chuyện nghe khó hiểu thật sự.."
Tôi cầm lấy chén trà nhỏ trên bàn nhấp một ngụm. Là trà hoa nhài, màu trà xanh nhạt và trong vắt, mùi hoa nhài thơm thoang thoảng trong khoang miệng.
"Cậu Yukito, cậu có biết tại sao tên của cậu lại là Cửu Ngọc hay không?"
Tôi nhìn Yue, đáy mắt sâu thăm thẳm và lạnh lẽo. Nhưng mà cái cảm giác lạnh lẽo này không hề phát ra hơi lạnh như tuyết, mà lại toả ra thứ ánh sáng lạnh dịu nhẹ như Mặt Trăng.
"Cửu Huyễn Ngọc Diệt. Cậu hãy nhớ cái tên này nhé."
Yue đẩy phần bánh ngọt về phía tôi. Tôi cầm lấy muỗng xắn xuống, bánh rất mềm, màu sắc cũng rất đẹp. Vào miệng tan ngay, vị bùi của đậu xanh, mùi thơm của lá dứa, vị ngọt dịu nhẹ, vị đắng của café vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi.
Chỉ trong chốc lát, một mình tôi đã ăn hết tận ba miếng bánh bé xinh đấy rồi.
Tôi trở về phòng sau khi ăn hết ba miếng bánh, uống nữa bình trà và nói nhiều câu vô nghĩa với Đại Tư Tế. Mục đích ban đầu của tôi khi quyết định đi vào điện thờ là gì thì tôi hoàn toàn quên sạch sẽ.
Tôi nằm dài trên giường xoa xoa cái bụng nhỏ. Cảm giác buồn ngủ nhanh chóng ập tới khiến tôi không thể cưỡng lại, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Tôi rất ít khi nằm mơ, nhưng gần đây lại mơ thấy nhiều giấc mơ kỳ lạ đến khó hiểu. Tôi mơ thấy bản thân là một chú cá nhỏ, hàng ngày đều thả mình trôi theo dòng nước một cách vô định.
Có một người luôn ở bên cạnh tôi, ngài ấy rất đẹp, dưới đuôi mắt trái có nốt ruồi, trên người còn có hương hoa quỳnh rất nhạt.
Người đó rất dịu dàng, lúc nào cũng cẩn thận chăm sóc tôi, an ủi tôi. Những lúc tôi run rẩy vì sợ hãi, người đó còn nói với tôi [đừng sợ, có thầy ở bên cạnh trò.]
Lần nào tôi cũng mơ đến đấy rồi lại tự mình tỉnh dậy. Mơ hồ nhớ được một chút rồi lại quên sạch mọi thứ. Cảm giác trong mơ được làm một con cá nhỏ, không cần phải quá quan tâm đến thế giới bên ngoài cũng thật tốt.
"Em mơ bản thân biến thành một con cá sao?"
"Còn là một con cá sống rất sung sướng nữa."
Tôi nằm sấp trên giường đung đưa chân, điện thoại được dựng dựa vào đầu giường. Silver nằm trên vai tôi ngọ nguậy không yên.
"Mấy ngày này em chơi có vui không?"
"Không tệ, mấy đứa nhỏ đáng yêu lắm. Tuy là trời nắng có hơi cực một chút, nhưng cũng không sao đâu."
Tôi nhìn màn hình điện thoại, cảm giác anh ấy không tập trung lắm. Đôi con ngươi liên tục di chuyển cũng khiến cho lòng tôi nhộn nhạo không yên.
"Em tắt máy nhé.."
"Sao vậy? Không muốn nói chuyện với anh nữa à?"
“Không phải vậy đâu..” - Tôi dời tầm mắt của bản thân đi nơi khác để tránh phải đối diện với anh. Làm sao có thể nói ra cái câu bởi vì anh không chú ý đến tôi nên tôi cảm thấy rất khó chịu.
“Vậy thì vì lý do gì mà em lại muốn tắt máy? Bé con, em giận anh à?.”
“Em cảm giác anh không tập trung lắm. Anh đang bận việc đúng không?” - Tôi vẫn đưa mắt nhìn đi hướng khác, giọng không lớn, không nhỏ trả lời anh.
“Cửu Ngọc, em nhìn anh này. Đúng là anh đang bận một chút, nhưng việc này không ảnh hưởng đến việc chúng ta nói chuyện với nhau.”
“Có quỷ mới tin anh.” - Tôi làu bàu trong miệng, sau đó thì mặc kệ anh ấy quay sang chơi với Silver.
Tôi để Silver bám vào cánh tay, để nó muốn làm gì thì làm. Vuốt ve một lúc, tôi liền cảm thấy thằng nhóc này có gì đó không đúng lắm. Tôi lần theo miệng của Silver thì thấy một mảng da bong ra.
Thằng nhóc còn tưởng tôi muốn xem răng nanh, liền nhiệt tình há to miệng cắm cặp răng nanh vào hõm bàn tay trái của tôi.
“Đau đấy, ba không có muốn xem răng nanh của mày đâu!”
Tôi dùng ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải bóp vào hai bên hàm ép thằng nhóc thả lỏng cơ hàm gở cặp răng nanh ra khỏi tay trái.
"Giờ giỏi rồi nhỉ? Đến tuổi phản nghịch rồi đúng không? Da thì không tự biết lột, có người hầu cho mà còn thái độ hả?"
Tôi đỡ lấy Silver cẩn thận lột lớp da ra cho nó. Lớp da chết màu xám của Silver ánh lên màu xà cừ bên dưới ánh đèn điện trong phòng. Thằng nhóc này hoàn toàn không thể tự mình lột da, tôi cứ dừng lại là nó lại bò tới dụi đầu vào ngón tay muốn tôi giúp nó lột.
Mất một lúc tôi mới giúp nó lột xong lớp da cũ. Nhìn tấm da rắn hoàn hảo không tì vết tôi liền cảm thán trong lòng. Silver sau khi lột xong tấm da thì đã thấm mệt, cuộn tròn người trên gối nằm yên không động đậy.
"Anh nhìn cái gì đấy?" - Tôi nhìn lướt qua màn hình điện thoại thì thấy anh đang nhìn tôi, trong lòng bỗng nhiên có chút giật mình.
"Anh nhìn bạn trai của anh."
"Không biết xấu hổ. Bạn trai của anh còn chưa học hết cấp ba đấy!"
"Không sao, anh đợi được. Dù sao cũng đã đóng cọc rồi, anh không ngại."
Tôi chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh rồi hẹn giờ tắt. Xếp lại gối, chỉnh lại chăn rồi mới cầm lấy điện thoại nằm xuống giường. Nhìn thấy anh ấy, trái tim tôi mềm đi không ít. Không gặp nữa tháng có cảm giác anh ấy gầy đi khá nhiều.
"Anh ơi~"
"Anh nghe."
"Hình như anh gầy đi rồi.."
"Ừ, nhớ em đến gầy đi rồi.."
Nghe được câu nói anh nhớ tôi, bất giác vành tai nóng lên, hô hấp cũng nhanh hơn. Tại sao đến tận bây giờ tôi mới nhận ra anh ấy chẳng biết xấu hổ là gì. Tôi đem chăn cuộn lại thành một khối ôm trước ngực rồi vùi mặt vào đó, chỉ để lộ ra cặp mắt để nhìn anh.
"Em.. sẽ về sớm thôi. Sẽ về kịp trước khi anh hết nhớ em."
[Thông báo: The Sun rise in the Night (@Shinrajx_1101) đã cập nhật trạng thái mới.]
"Uhm, anh đợi em."
Tôi vốn định sẽ tắt máy rồi đi ngủ, nhưng anh Hanzawa lại nói cứ để máy, anh ấy sẽ tắt sau khi nhìn thấy tôi chìm vào giấc ngủ sâu. Để đề phòng thì tôi đã cắm sạc dự phòng vào điện thoại.
Và đúng như tôi đoán, đến sáng hôm sau tôi tỉnh lại cuộc gọi vẫn chưa ngắt.
Tôi nhìn khuôn mặt của anh Hanzawa lúc ngủ say, cảm giác trong lòng liền nhói lên một nỗi đau nhạt nhoà đến mơ hồ. Thật sự rất đẹp, lông mi của anh rất dài, sống mũi cao, đường cong xương quai hàm rất tinh xảo.
Tôi cầm theo điện thoại đi làm vệ sinh cá nhân, rồi lại xuống nhà ăn sáng với mẹ.
"Yuki đang xem gì đấy?"
"Giống như mẹ thôi, ngắm người yêu~"
Tôi đưa điện thoại cho mẹ xem, cũng tiện thể nhìn xem ba tôi đang làm gì qua điện thoại của mẹ. Ba vẫn còn đang ngủ, bỗng nhiên tôi hiểu được tại sao mọi người lại nói trong ba anh em tôi lại là người giống mẹ nhất.
Thì ra là vì tôi và mẹ đều có mắt thẩm mỹ giống như nhau.
"Cảm giác như được nhìn thấy ba con lúc trẻ ấy, hoài niệm ghê."
"Ba dậy rồi kìa mẹ, ba ơi~"
Mẹ đưa lại điện thoại cho tôi rồi nói chuyện với ba. Tôi sớm đã quen với việc này rồi, ba mẹ tôi lúc nào cũng như vậy. Cho dù một người hướng đông, một người hướng tây thì vẫn không thể tách họ ra khỏi nhau được.
"Con lên phòng trước nha, lát gặp lại mẹ."
"Ừ, lát ăn trưa gặp lại. Đúng rồi, Yuki muốn về chưa hay vẫn ở lại đảo chơi?"
"Mẹ về trước ạ?"
"Tuần sau mẹ có buổi ra mắt sách, nên ba ngày nữa mẹ sẽ về. Con có muốn về cùng mẹ không?" - Mẹ nắm lấy bàn tay tôi, giọng nói dịu dàng như nước. Ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn tôi.
"Được ạ, con về với mẹ. Con đem cả Silver về nha mẹ."
"Con chỉ cần đừng đem Tịch Tửu đi là được."
Tôi cười khúc khích, sau khi thơm lên má mẹ một cái thì tôi trở về phòng xem Silver đã tỉnh lại hay chưa. Tôi dùng ngón tay chọt nó mấy cái. Silver chỉ hơi cử động một chút rồi lại nằm yên.
Tôi mặc kệ nó, đi đến bên tủ lấy ra mấy gói thịt gà sấy đợi nó tỉnh dậy thì sẽ cho nó ăn. Mở laptop đã lâu không động đến, tôi vào R:S một lúc để giết thời gian.
Trận bang chiến tuần trước tôi không có thời gian tham gia nên đã đưa tài khoản cho Bailing đăng nhập giúp. Trận tiếp theo vừa khéo là thứ bảy tuần sau, nếu không có chuyện gì phát sinh thì chắc là tôi có thể tham gia được.
Trong lúc đợi trò chơi chạy giao diện tôi liền vào twitter xem một chút thông tin vụn vặt.
1x-07-2xxx
The Sun rise in the Night (@Shinrajx_1101)
Fan4: trước đây thì twt của đại thần chỉ toàn stream. Từ ngày yêu vào thì stream không thấy nữa, chỉ thấy cơm chó.
Fan6 reply Fan4: cái hình này giống đại thần đang nhớ người yêu hơn đấy:))))
Fan10: mười mấy ngày rồi, stream R:S đi anh ơi!!!
Fan3: thi đại học xong rồi, stream lại đi anh ơiiiiiiiii. Em muốn nghe giọng của anhhhhh.
Fan7: @RiruNoReal pk không?
Silver Moon (@RiruNoReal) reply Fan7: ID?
0x-07-2xxx
The Sun rise in the Night (@Shinrajx_1101)
Fan4: lụy lắm rồi, trời ơiiiiiiiii.
Fan6: đưa cả tài khoản cho nhau rồi, ca này xin chịu!
Fan10: cầu đại thần chụp full option acc pháp sư của Riru.
Fan5 reply Fan10: má, đòi khôn vậy ba =)))))
Fan8 reply Fan10: không như ông ở chổ tôi quýnh thấy mẹ rồi =))))
Fan13 reply Fan10: bỏ cả đống tiền nuôi acc lên top 1 xong chụp không công cho ông xem?
The Sun rise in the Night (Shinrajx_1101) reply Fan10: nằm xuống ngủ một giấc sẽ nhanh hơn đấy.
Fan4 reply Shinrajx_1101: ù ôi:))))
Fan6 reply Fan4: này thì dám động vào vợ anh này =))))
Silver Moon (@RiruNoReal) reply Shinrajx_1101: ( ˘ ³˘)
Tôi tắt twitter đi rồi vào lại R:S chạy nhiệm vụ hàng ngày. Buổi sáng trong hội không có bao nhiêu người chơi, cũng chỉ có mấy cái tên sáng le lói, nhìn rất giống tài khoản nhỏ được cấy vào để chạy điểm.
Chơi khoảng nữa tiếng thì tôi đã làm xong hết nhiệm vụ. Tôi để nhân vật đứng trong khu an toàn rồi thả tay khỏi chuột vươn vai một cái. Silver không biết dậy từ lúc nào, lừ đừ xuống khỏi giường bò về phía tôi đòi ăn. Cho cậu chàng ăn hơn một nữa bị thịt gà sấy thì tôi cất đi không cho ăn nữa thì nó liền đập đuôi xuống bàn, tỏ ý tức giận với tôi.
"Ăn cho lắm vào tới da cũng không tự biết lột!"
Tôi gõ tay vào mặt bàn tỏ ý tôi cũng đàn rất tức giận với Silver. Cậu chàng thấy động tác của tôi xong liền rụt đầu lại, ngơ ngẩn một hồi rồi liền theo đường cửa sổ trốn ra ngoài. Tôi thở dài một hơi, rồi mặc kệ nó quay lại nhìn màn hình laptop.
"Tính cách của con rắn nhỏ đó giống em thật đấy."
"Anh chịu dậy rồi à?"
Tôi chống cằm nhìn màn hình điện thoại, nhìn khuôn mặt vừa mới thức dậy của anh ấy. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cảm giác thật khác lạ, cũng thật đặc biệt.
"Chào buổi sáng, bé con của anh."
Tôi hừ một tiếng để giấu sự lúng túng của bản thân, rồi lại nằm dài xuống bàn để nhìn ngắm người yêu qua màn hình điện thoại.
Thật sự muốn hôn anh ấy quá..
Hôm quay về tôi có nên đến tìm anh rồi hôn cho thoả thích không nhỉ?
Nghĩ đến lại thấy hưng phấn ghê..
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đa thấy rất kích thích rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.