Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 53: Bại lộ

Lục Dã Thiên Hạc

10/07/2020

mat-tri-nho-dung-quay-53-0

Đứng tại nơi đậu xe năm đó, Sở Khâm rất là cảm khái. Bây giờ nhớ lại, đúng là năm xưa Chung Nghi Bân đã vô tình ngầu lòi, biểu diễn mị lực giống đực của bản thân. Bằng không thì chỉ đến đón nhân viên, cần gì phải chạy một chiếc xe thể thao phong tao, còn ăn mặc long trọng như vậy nữa chứ, chỉ thiếu điều cầm thêm một bó hoa nữa thôi. 

"Có phải lúc đó anh đã coi trọng em rồi không?" Sở Khâm tiến tới kề tai Chung Nghi Bân nói nhỏ.

Chung Nghi Bân vội ho một tiếng: "Anh không nhớ rõ." Quay đầu nhìn Sở Khâm trắng nõn phấn nộn, năm xưa em ấy chỉ mới có mười mấy tuổi, nhất định sẽ non mềm tới mức có thể véo ra nước, nếu như quay lại tình cảnh lúc đó, chắc là mình sẽ chịu không nổi thiệt mất.

Nữ sinh vừa mới chụp hình đã share cho chúng bạn ngay lập tức, caption là 【 Trong sân trường xuất hiện hai anh siêu đẹp trai 】. Mấy bạn học của cô đều chạy tới vây xem, bỗng nhiên có người nói một câu: "Hai người này lớn lên giống Khâm ca với Chung tổng lắm á!"

Vừa nói ra lời này, mọi người yên lặng một chốc, sau đó bắt đầu comment điên cuồng. Cái gì mà giống chứ hả, căn bản là bản gốc đó! Sở Khâm là người nổi tiếng từng tốt nghiệp từ trường đại học này, hình của cậu được treo quanh năm trong lễ đường, cậu sẽ xuất hiện ở trường cũng không khó hiểu.

"Khâm ca, cho em xin một chữ ký đi!"

"Á á á á, xin chụp ảnh chung!"

"Trời ạ, Sở Khâm đó, Chung tổng đó, á á á!"

Đột nhiên không khí chung quanh sôi động lên, rất nhiều nữ sinh chạy tới bao vây lấy hai người, xin ký tên mãnh liệt.

Sở Khâm thấy mình bị nhận ra, chỉ biết sắp có chuyện tới nơi, kéo Chung Nghi Bân chạy đi đã không còn kịp nữa, chỉ có thể đứng ngay tại chỗ bảo trì nụ cười. Tốt tính ký tên cho mấy cô ấy, yêu cầu xin chụp ảnh chung cũng phối hợp chụp vài tấm: "Được rồi, mấy bạn học, anh chỉ đến đây tản bộ, không có hoạt động gì cả, bảo mật giùm anh nha, đừng để paparazi đuổi tới." Nói rồi, cậu chớp mắt với mọi người mấy cái, vẻ mặt đáng yêu dí dỏm kết hợp với giọng nói du dương động lòng người, nhất thời đã mê hoặc vô số thiếu nữ.

Mấy cô bé bụm mặt, ngốc hồ hồ gật đầu đáp ứng.

Sở Khâm vẫy tay với mọi người một cái, sau đó túm lấy tay của Chung Nghi Bân, vội xông ra ngoài.

Mọi người vẫn chưa phản ứng kịp, hai người đã biến mất ngay trước mặt, nhìn theo thì chỉ thấy cảnh Sở Khâm kéo Chung tổng vọt ra ngoài. Cả bọn đều giơ camera lên, vội chụp lấy một màn hiếm thấy này.

"Nắm tay kìa, nắm tay kìa, á á á á!" Hình như mọi người càng kích động hơn nữa rồi.

Rất nhanh, đề tài "Chung Khâm nắm tay nhau dạo bước trong sân trường" được phát tán trên weibo, mấy em gái mê trai trong trường học đều up hình mình chụp được lên. Có ảnh hai người bình tĩnh bước đi lúc chưa bị phát hiện, có ảnh tốt tính cười lúc fan vây quanh, có ảnh nhanh chân chạy như bay ra khỏi vòng vây, bất kể là tình huống thế nào, hai người đều cách nhau rất gần. Thậm chí vào lúc bỏ chạy cuối cùng, còn nắm tay nhau nữa kìa!

Fan CP "Chung Khâm" thành lập một fanclub tên là "Chung Khâm bất hối", up toàn bộ mấy tấm ảnh có hai người lên, có em gái vô cùng có tài vẽ mấy bức ảnh thành manga, còn tự soạn ra vài short dou, tự chơi tự vui đến quên cả trời đất.

Người qua đường chụp được thường rất đáng tin, nhiệt độ mờ ám của Chung Nghi Bân và Sở Khâm còn nổi hơn cả "Mộc Kiều" mà bên nhà sản xuất cố ý nâng lên nữa, có thể thấy được sức mạnh của quần chúng nhân dân to lớn tới chừng nào.

Nhớ lại quá khứ cứ bị cắt ngang như vậy. Sở Khâm không cam lòng bắt đầu mua trang bị, kính mát bự, khẩu trang bự, đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, dự định mấy bữa nữa sẽ đi tiếp.

Vừa mới trở lại đài truyền hình, biết được Hoa Gia Nguyệt tìm tới cửa, đang ngồi trong phòng khách chờ cậu được một lúc lâu.

Sở Khâm xoa xoa chân mày, kêu trợ lý đuổi bà ta về. Chuyện này là phạm tội hình sự, hơn nữa tính chất quá mức ác liệt, Sở Khâm cậu không phải thánh phụ, không có khả năng buông tha cho người đã hại mình.

"Nhưng mà Khâm ca, bà ta nói tùy anh ra giá đó." Tiểu trợ lý Hầu Xuyên có chút không nỡ, đây chính là tiểu thư Hoa gia, vươn một chân ra cho mình cắt đó nha! Hoa gia có bao nhiêu tiền bọn họ đều biết tới, kêu bà ta đưa ra 100 triệu mua tự do cho con trai, chắc chắn là bà ta cũng sẽ nguyện ý thôi.

"Cho anh một tỷ anh cũng không ham, nếu như anh chạy trốn chậm một chút, mạng cũng mất luôn rồi, cần một tỷ có ích lợi gì đây?" Sở Khâm cười nhạt.

Hầu Xuyên chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đi đuổi Hoa Gia Nguyệt. Hoa Gia Nguyệt là tiểu thư của một thế gia vọng tộc, chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy, đợi trong phòng tiếp khách mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc chỉ nhận được một câu lạnh như băng "Không tiện gặp mặt", bà liền muốn nổi nóng ngay tại chỗ. Nhưng bận tâm đến con trai còn đang ngồi trong tù, bà cố gắng nuốt xuống.

"Nếu hôm nay không tiện, vậy ngày mai tôi sẽ trở lại, làm phiền cậu chuyển lời cho Sở Khâm." Hoa Gia Nguyệt cười, đưa cho Hầu Xuyên một cái đồng hồ nam để tạ lễ.

Cái đồng hồ này là hàng hiệu, giá trị ít nhất cũng có 7 – 8 vạn. Có rất nhiều người muốn nịnh bợ Sở Khâm, bình thường tặng đồ cho Hầu Xuyên cũng không phải số ít, bất quá đều là một ít thức ăn, đồ dùng, quý nhất cũng chỉ là ví tiền mấy ngàn tệ, đó lại còn là của Sở Khâm cho cậu ta nữa. Loại đồng hồ đeo tay này vẫn là lần đầu tiên được nhận, nhất thời Hầu Xuyên cảm thấy có chút thấp thỏm.



Sở Khâm quay chương trình xong, xuống sân khấu thấy bộ dạng Hầu Xuyên mặt ủ mày chao, nhịn không được giơ tay lên gõ đầu cậu ta: "Phát ngốc cái gì vậy hả!"

"Khâm ca, em mới nhận đồ hối lộ." Hầu Xuyên buồn rười rượi, duỗi tay đưa đồng hồ ra.

Sở Khâm nhìn cái đồng hồ hàng hiệu, chậm rãi nhíu mày: "Đồ của người khác, em nhận cũng đã nhận rồi, không thể chạm vào bất cứ thứ gì của Hoa gia cả, đưa cho anh, ngày mai bà ta trở lại, anh liền đến gặp bà ta một chút."

Hầu Xuyên nghe xong lời này, nhất thời càng xấu hổ hơn, nếu không phải mình nhất thời tham lam, không có trả lại đúng lúc, Khâm ca cũng không cần phải khó xử như vậy.

Sở Khâm thấy bộ dáng tiểu trợ lý sắp khóc đến nơi, cậu cảm thấy có chút buồn cười, giơ tay lên xoa xoa đầu cậu ta: "Chuyện không liên quan tới em, anh thấy vẫn nên nói rõ ràng với bà ấy, miễn cho bà ấy cứ tìm đến đây hoài cũng không tốt."

Hôm sau, Hoa Gia Nguyệt cũng không có tới, bởi vì bà bị chuyện khác ngán chân.

Vụ án bắt cóc, bởi vì một khi bại lộ sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho Sở Khâm, nên vẫn luôn không có tiết lộ tin tức cho truyền thông, lại không biết là ai đã tiết lộ với truyền thông, đầu tiên là đột nhiên tin tức "Con ngôi sao bắt cóc người vì tình" bị truyền ra, trong một đêm, tin tức La Nguyên mướn côn đồ bắt cóc người đã bị truyền khắp đại giang nam bắc.

Hiện tại truyền thông và công chúng sẽ tạo ra ảnh hưởng với tư pháp, có vài vụ án xử nặng hay xử nhẹ sẽ có khác biệt rất lớn. Hai năm trước có một tên con nhà giàu đua xe đụng chết người, thái độ ác liệt, khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, vốn có thể xử 3 – 4 năm, pháp viện lại cố kỵ đến tâm tình của dân chúng, xử nặng lên vài chục năm.

Bên này còn chưa kịp đối phó Sở Khâm, bên kia truyền thông đã đưa tin về La Nguyên, cho tới cuối cùng không thể giảm hình phạt mà còn bị xử nặng hơn nữa. Nhất thời Hoa Gia Nguyệt luống cuống, vội đi xin ba mình giúp đỡ, kêu ông đè tin tức của truyền thông xuống. Hoa gia cũng không có nhân mạch bên ngành giải trí, chỉ có thể dùng tiền tìm người, hành động cũng có chút chậm.

La Bùi lập tức gọi điện thoại cho Sở Khâm, lớn tiếng chất vấn tại sao cậu lại làm như vậy.

Sở Khâm bị rống cho một trận mà không hiểu ra làm sao, lập tức đen mặt: "Thầy La, tin tức bị tiết lộ cũng không có chỗ nào tốt cho tôi cả, tại sao tôi lại phải làm như vậy chứ? Trên thế giới cũng không chỉ có mình tôi có thù oán với La Nguyên, thầy ở trong giới văn nghệ nhiều năm như vậy, sẽ không đắc tội với ai hết sao?" Nói xong, cậu cúp điện thoại, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm, cái nhà này thật quá đáng mà.

Chung Nghi Bân sờ sờ lưng cậu trấn an: "Anh đã báo cho truyền thông, không được nhắc tới em."

Sở Khâm quay đầu, nhéo nhéo cằm của Chung Nghi Bân: "Không nhắc tới em, vậy nói người bị hại thế nào đây, anh họ Sở hả?"

Không có ký ức, Chung Nghi Bân cũng không quá rõ chuyện này sẽ được tiến hành ra như thế nào, chỉ dặn bên dưới là không được để liên quan đến Sở Khâm, anh nghĩ người bên truyền thông biết nên làm như thế nào.

Sở Khâm khẽ cười, không nói gì thêm nữa, gọi điện thoại cho mấy người bạn bên truyền thông, lại hẹn ngày gặp mấy đại lão bên truyền thông. Lần này là có người muốn chỉnh La gia, không chắc là nhằm vào ai. Nhân mạch của mỗi người đều có hạn, trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, nhất định cuối cùng sẽ lan tới người cậu, không bằng làm phòng bị sớm hơn.

Lúc trước đưa tin chỉ nói đại khái vụ La Nguyên mướn người bắt cóc, dẫn tới dân chúng vô cùng hiếu kỳ, mọi người đều suy đoán nguyên nhân.

【 Nhất định là bởi vì giành nữ nhân, cái đám con nhà giàu cũng hay đánh nhau bể đầu vì chuyện này không ít đâu 】

【 La Nguyên mà cũng được gọi là con nhà giàu sao, cùng lắm thì chỉ được coi như là con ngôi sao thôi hà 】

【 Hể, nói là vụ án xảy ra hồi tháng bảy, lúc đó Sở Khâm bị thương nên đã nghỉ hết một kỳ đó nha! 】

Rất nhanh, đã có người hoả nhãn kim tinh liên tưởng đến, Sở Khâm nhìn mấy cách nói này, yên lặng lau mồ hôi. Quả nhiên ánh mắt của quần chúng nhân dân đều sáng như tuyết.

Rất nhanh, các truyền thông lớn đều lục tục đưa tin, nói nguyên nhân đại khái là bởi vì gút mắt chuyện tình yêu, trong đó có nhắc tới cô gái họ Chu và người bị hại. Đại ý là cô gái họ Chu thích người bị hại, mà người bị hại lại không có tình cảm với cô ta, vì yêu sinh hận, liền kể lại chuyện này cho La Nguyên – người ái mộ cô ta, La Nguyên liền nói muốn dạy dỗ người nọ một trận, mướn côn đồ bắt cóc người.

Đơn giản là yêu mà không được, liền đi hủy người ta, sao trên đời lại có một cô gái độc ác như vậy được chứ. Đương nhiên, đáng hận hơn chính là La Nguyên, loại người không có quan niệm thị phi này, nói bắt cóc liền bắt cóc, nếu như người bị hại chạy trốn chậm một chút, có phải là gã sẽ giết người ta luôn hay không?

Trên mạng bắt đầu đào mộ những chuyện La Nguyên từng làm, phát hiện hắn vừa mới bị tạm giam hồi năm kia do đụng trúng người, bình thường cũng không có công ăn chuyện mần, dựa vào tiền của Hoa gia sống phóng túng, đánh người, đùa giỡn con gái, hít thuốc phiện, không có chuyện xấu nào mà gã không làm, quả thực chính là ngũ độc câu toàn.

Mọi người mắng La Nguyên và Chu Tử Mông một lần, còn lật ngược lại mắng cả La Bùi luôn. Nghệ thuật gia thường ngày nhìn ra vẻ đạo mạo, không ngờ lại dạy dỗ con cái như vậy. Tục ngữ nói cha nào con nấy, xem ra La Bùi cũng không phải là thứ gì tốt lành cả.

La Bùi đang tranh giành vị trí hiệu trưởng của học viện âm nhạc với một ca sĩ khác, tin này vừa được đưa ra, nhà trường lập tức quyết định chọn vị kia, gạt La Bùi qua một bên. Bởi vì áp lực quá lớn, La Bùi đành phải công khai xin lỗi.

"Dạy con không đúng là lỗi của tôi, đứa nhỏ đã làm sai chuyện, nên bị trừng phạt thích đáng, tôi sẽ không dùng một đồng nào khơi thông quan hệ, cũng sẽ không nói một câu nào vì nó cả, sai lầm chính là sai lầm. Xấu hổ, xấu hổ!" La Bùi đỏ mắt, khom lưng thật sâu trước mặt truyền thông, cỡ chừng ba phút mới đứng dậy.

Công chúng vốn đang mắng chửi ông ta, cuối cùng đã dừng lại. Người ta cũng đã nói dạy con không đúng cách rồi, bọn họ còn có thể nói gì được đây, lớn tuổi như vậy còn phải trơ mắt nhìn con trai độc nhất vào tù, cũng quá đáng thương rồi đó.



Sở Khâm xem clip họp báo của La Bùi, cảm thấy có chút bội phục người này. Có thể làm ra phản ứng chính xác nhất vào lúc nguy hiểm như vậy, không hổ là nghệ thuật gia kỳ cựu mà.

Nhưng mà, Hoa Gia Nguyệt – vợ của La Bùi – lại nói ra lời hoàn toàn trái ngược với ông ta.

"Mặc kệ có phải trả giá đắt cỡ nào đi chăng nữa, tôi cũng phải cứu con trai của mình ra, chỉ là người trẻ tuổi nhất thời xung động, cũng không tạo thành thương tổn mang tính thực chất gì cả..." Hoa Gia Nguyệt khóc lóc kể lể.

"Bà có căn cứ gì nói người bị hại không bị thương tổn?" Ký giả bên dưới hỏi vô cùng sắc bén.

"Đúng nha, sao bà có thể nói thay người bị hại được chứ?" Có ký giả trẻ tuổi nhịn không được oán giận nói.

Hoa Gia Nguyệt bị buộc đến có chút nóng nảy: "Không phải hiện tại Sở Khâm vẫn còn khỏe mạnh đứng trên sân khấu hay sao?"

Vừa nói ra lời này, toàn trường ồ lên, không ngờ người bị hại là Sở Khâm! Người bị hại thật sự là Sở Khâm! Chờ đến khi Sở Khâm đi ra khỏi đài truyền hình, nhất thời đã bị ký giả vây quanh.

"Được rồi, tôi thừa nhận, cái người bị hại xui xẻo kia chính là tôi, bất quá tôi cũng không rõ tiến triển của vụ án đã tới đâu rồi, đợi đến lúc mở phiên toà mới có thêm tin tức." Hai vệ sĩ của Chung gia đi bên cạnh Sở Khâm giúp cậu ngăn chặn đoàn người.

"Khâm ca, xin hỏi lúc bọn chúng bắt cóc anh đã làm gì với anh rồi?"

"Khâm ca, vụ án này sẽ xét xử công khai hả?"

"Khâm ca, có tiện mở một buổi họp báo không?"

Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận, bởi vì từ trước đến nay quan hệ của Sở Khâm với truyền thông rất tốt, mọi người đối với cậu khá là thân thiện, chỉ có một ngoại lệ...

"Xin hỏi, Kẻ cắp truyền thuyết chộp được đoạn phim quay lại cảnh cậu bị cưỡng hiếp, chuyện này là thật sao?" Có một micro đưa qua, thiếu chút nữa đã chọt vào mắt của Sở Khâm. Sở Khâm nghiêng đầu, nhìn kỹ logo của đài truyền thông kia, tên là "Nhật báo chuối tiêu".

"Cảm ơn mọi người quan tâm, xét xử vụ án phải giao cho pháp viện, có vài thứ đang trong quá trình điều tra, tạm thời cần phải bảo mật, chờ đến khi pháp viện có phán quyết, tôi sẽ thống nhất cho mọi người một câu trả lời thuyết phục." Sở Khâm khẽ cười, tránh được toàn bộ vấn đề sắc bén, "Có xét xử công khai hay không, toà án cũng có hỏi ý kiến của tôi, tôi nghĩ không cần phải công khai. Dù sao bên trong có liên lụy đến một cô gái, không thể để cho mọi người xem cảnh thẩm vấn trước tòa được, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi thôi."

Hình tượng này thông qua màn ảnh truyền thẳng đến trước mặt khán giả cả nước, khán giả lại có nhận thức mới với Sở Khâm trầm ổn bình tĩnh, thân sĩ lễ độ. Mà đối với "Nhật báo chuối tiêu" không để ý đến cảm nhận của người bị hại, hỏi mấy  vấn đề lung tung đã bị khiển trách một cách mãnh liệt.

"Không hổ là Khâm ca của iêm, đã bị người khác hại thành như vậy rồi mà còn bận tâm tới cuộc sống sau này của cô gái kia nữa, hiu hiu..." Mấy người trước đây không thích Sở Khâm, trải qua chuyện này liền thay đổi thái độ với cậu, trong một đêm đã hút vô số fan.

Chung Nghi Bân nhìn Sở Khâm đang ngã chỏng vó uống nước trái cây ở bên cạnh, bĩu môi: "Ngụy quân tử."

Sở Khâm dùng chân chọt chọt cái chỗ dễ nhột trên eo Nghi: "Ít nhất em vẫn là một quân tử, hơn nữa, nói vài câu xã giao mà đã bị kêu là ngụy quân tử rồi, vậy cái người mua thuỷ quân chửi Nhật báo chuối tiêu như ông chủ Chung đây thì tính là gì hả?"

Chung Nghi Bân nắm lấy cái chân kia, kéo người tới trước mặt mình, nhấc cái chân trắng nõn lên trên bả vai, thuận tay kéo cái quần lót tứ giác của Sở Khâm xuống, cười đè lên: "Đương nhiên anh là... Chung gà con bảo hộ cho vợ rồi!"

================================================

Tiểu kịch trường

Khâm Khâm: Lột quần của người ta mà la bảo hộ cái gì chứ hả

Nhị Bính: Dùng nguyên dương của anh tưới cho em, hình thành một vòng bảo hộ nha!

Khâm Khâm: Bộ anh nghĩ rằng mình tu tiên sao

Nhị Bính: Không sai, anh là thần gà chuyển thế, không tin em cứ nhìn cái độ lớn này xem, chắc ăn không phải phàm vật

Khâm Khâm: →_→

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook