Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 35: Nghĩa tuyệt

Lục Dã Thiên Hạc

10/07/2020

mat-tri-nho-dung-quay-35-0

Theo dự toán của Dụ Hoa về hạng mục này, chỉ nằm trong khoảng 6 tỷ, vượt qua con số này liền không thể làm, rất dễ lỗ vốn. Vì hạng mục mua Sóng Cũ nên vốn đã chuẩn bị buông tha cho mảnh đất này, chỉ đến đây để thử vận may mà thôi. Nếu như hên tới mức có thể mua được dưới 4 tỷ rưỡi, liền tìm tập đoàn tài chính khác mượn tạm một chút là được. Nhưng nếu như vượt qua 5 tỷ liền không thể muốn. 

Hiện tại, vừa vặn cắm ở 5 tỷ 380 triệu. Cái giá này không tính là tiện nghi, nhưng nếu như mua được liền có thể kiếm một khoản kếch xù. Nhất thời Hoa Gia Tinh rơi vào cảm giác xoắn xuýt không gì sánh được.

"Chúc mừng." Chung Nghi Bân cười bắt tay thiếu gia của Hoa gia.

Hoa Gia Tinh giương mắt nhìn anh: "Sao đột nhiên cậu lại thu tay lại vậy?"

"Ây da, đột nhiên vợ tôi gởi tin nhắn đến, trong lúc cúi đầu trả lời, búa đã đập xuống rồi." Chung Nghi Bân nói với vẻ mặt nhức nhối, "Trở về nhất định ca ca sẽ đánh chết tôi mất."

Hoa Gia Tinh cũng không tin cái lí do thoái thác này của Chung Nghi Bân, hắn nhìn anh chằm chằm một hồi: "Mua với cái giá này, có thể kiếm không ít."

"Nghe nói Dụ Hoa đang mua Sóng Cũ hả, không biết tài chính có đủ không vậy?" Chung Nghi Bân cười híp mắt dựa sát vào, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói, "Nếu như làm tới mức không còn quần để mặc, nhớ nói cho tôi biết một tiếng, tôi rất thích ý tiếp nhận đó."

Quy củ của đấu giá đất, nếu trong vòng một tháng không thể thanh toán tiền, hạng mục sẽ được tự động chuyển cho xí nghiệp ra giá cao thứ hai. Nói cách khác, nếu như không trả được 5 tỷ 380 triệu, Thịnh Thế có thể dùng 5 tỷ 180 triệu hô ở lần cuối cùng để mua hạng mục này.

Hoa Gia Tinh nheo mắt lại, nhất thời hiểu ra anh em Chung gia đang đánh chủ ý gì. Nếu như còn đấu giá tiếp nữa, cho dù Thịnh Thế có chiếm được hạng mục cũng không kiếm được bao nhiêu, bọn họ biết Dụ Hoa đang bị trì hoãn tài chính bên hạng mục Sóng Cũ, không trả nổi cái giá này. Thế là liền giả mù sa mưa tặng cho hắn, chờ hắn trả không nổi tiền liền nhảy ra nhặt sẵn.

Quả nhiên là giỏi tính toán!

Trở lại tổng bộ Dụ Hoa, Hoa Gia Tinh gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch.

"Nói cho nó biết, có tra nữa thì sẽ không có lợi cho bên nào cả!" Gia chủ của Hoa gia, ba Hoa Gia Tinh —— Hoa Trung Nguyên, đang gọi điện thoại với ai đó, khẩu khí cũng không tốt được bao nhiêu cả. Nói xong, ông cúp điện thoại, mặt mày vẫn mang theo vẻ tức giận.

"Vẫn là vì chuyện của La Nguyên sao?" Hoa Gia Tinh đi tới, ngồi vào chỗ đối diện ba mình.

"Thằng quỷ này, gây ra chuyện lớn như vậy! Hiện tại đã không ém được nữa, kêu ba thu dọn thế nào đây?" Hoa Trung Nguyên tức giận đến mức ném cây bút vàng trong tay xuống, che ngực thở dốc.

Hoa Gia Tinh vội móc một cái bình thuốc từ trong ngăn tủ ra, cho ba mình uống một viên thuốc trợ tim. Hoa Trung Nguyên có một trai một gái, Hoa Gia Tinh là con út, chị hắn lớn hơn hắn rất nhiều tuổi, con trai đã hơn hai mươi, tên là La Nguyên.

Lúc Hoa tiểu thư còn trẻ, cứ khăng khăng một mực đòi gả cho một ca sĩ, Hoa Trung Nguyên nổi nóng, liền giao quyền quản lý xí nghiệp gia tộc cho con trai út, chỉ chừa cho con gái một phần tài sản và cổ phần.

"Nó có ba có mẹ, ba cần gì phải lo nhiều vậy chứ." Hoa Gia Tinh rũ mắt, che khuất sự không kiên nhẫn trong mắt. Đối với cái đứa cháu trai kia, hắn thực sự không thèm coi trọng chút nào.

"Aiz, đừng nhắc tới nó nữa, hôm nay đấu giá sao rồi?" Hoa Trung Nguyên uống một hớp nước, thuận thuận khí hỏi.

Hoa Gia Tinh nói sơ qua tình huống một lần, cuối cùng nhớ tới cái bản mặt Chung Nghi Bân há miệng chờ sung mà nổi nóng: "Ba, cứ mua với cái giá này đi, chắc chắn sẽ không lỗ, cứ buông tha như vậy thì quá đáng tiếc."

Hiện tại bất động sản ở thủ đô đang thịnh vượng, đoạn đường hoàng kim kiểu này, mua lại xây thành kiểu gì cũng dễ bán cả, trên cơ bản là sẽ không có mạo hiểm.

"Thế nhưng hiện tại tài chính không đủ, đi đâu lấp cái khoản trống này đây?" Hoa Trung Nguyên cũng có chút do dự, ông thực sự rất muốn mảnh đất này, kế hoạch ban đầu là mua đất trước, chờ đến khi tới tay liền bán ra, thu hồi vốn rồi mua lại Sóng Cũ cũng không muộn.

Nhưng ai biết thằng nhóc Ngu gia kia lại chặn ngang một cước, quấy rối đến mức ông phải mua vào tay sớm hơn dự định, hiện tại khiến cho mảnh đất bị trì hoãn. Vốn dĩ có thể điều một phần tài chính ở hạng mục khác tới, hiện tại cũng không còn cách nào nữa.

Nhất thời Hoa gia rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.



Chung gia cũng không yên ổn là bao, Chung Gia Bân đen mặt về nhà, đặt một phần văn kiện xuống trước mặt mẹ Chung.

"Mẹ, đã tìm được vật chứng then chốt rồi, mẹ có thể giải thích cho con nghe, tại sao trong điện thoại của bọn bắt cóc lại có tin nhắn của mẹ không?" Hôm nay lúc Chung Gia Bân nhận được tin này, quả thực trước mắt đã tối sầm lại.

Cái điện thoại đó, là có người dùng tiền định hủy đi. Người của sở cảnh sát thu tiền nhưng chỉ dám giấu đi, không dám hủy cũng không dám động. Dù sao đây là một vụ án lớn, lỡ như làm ầm ĩ lên, để mất chứng cứ có thể bị đuổi việc, nhưng hủy chứng cứ liền phải ngồi tù đấy.

Điện thoại được bảo tồn nguyên vẹn, vừa đến sở cảnh sát liền bị niêm phong lại, không có bất kỳ người nào động tới nó được. Bên kiểm sát trực tiếp tiếp thu vật chứng này lại, viết lại toàn bộ danh bạ, lịch sử cuộc gọi, lịch sử tin nhắn vào trong văn kiện vật chứng.

Mẹ Chung cầm lấy phần văn kiện, đọc kỹ một lần, sắc mặt dần trở nên trắng bệch. Trông ô chứng cứ có ghi lại tin nhắn đầu tiên.

【 Nghi Bân đang ở trên đường, mấy đứa có thể đi rồi. 】

Ý tứ này rất rõ ràng, Chung Nghi Bân sẽ không đi đón Sở Khâm tan tầm, hiện tại Sở Khâm chỉ có một mình, mấy đứa có thể đi bắt cóc nó!

"Làm sao có thể? Con có chắc đây là điện thoại của bọn bắt cóc không? Không phải là điện thoại của vệ sĩ Chu gia sao?" Mẹ Chung có hơi khẩn trương.

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của Chung Gia Bân chợt thay đổi, anh nhìn chằm chằm vào mẹ mình không thèm chớp mắt: "Chuyện này liên quan gì tới Chu gia?"

Mẹ Chung tâm hoảng ý loạn, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra vào hôm đó cho con lớn nghe.

Khi đó, Chung Nghi Bân vừa mới thẳng thắn với cả nhà. Ba Chung tức tới mức muốn đuổi anh ra khỏi nhà, ép hỏi anh đối phương là ai. Chung Nghi Bân lại sống chết không chịu nói, chỉ nói chờ bọn họ đồng ý, anh sẽ đưa người về nhà, nếu không sợ bọn họ sẽ dọa đến người ta.

Mẹ Chung tức đến mức khóc suốt mấy ngày trời, đúng lúc Chu Tử Mông đến thăm bà. Chu Tử Mông nói cho bà biết, đối tượng mà Chung Nghi Bân come out với cả nhà chính là Sở Khâm. Để có thể lăn lộn trong đài truyền hình, Sở Khâm mới phải câu dẫn Chung Nghi Bân, dạy hư anh, khiến anh bắt đầu thích nam nhân. Mấy người bọn họ là bạn của Chung Nghi Bân, muốn đi khuyên Sở Khâm riêng, nhưng lại không tách Chung Nghi Bân ra được.

"Cho nên hôm đó ba về nhà, mẹ mới hối Nghi Bân về sớm như vậy?" Chung Gia Bân xoa xoa mi tâm, "Như vậy cái tin nhắn đó là sao?"

"Ừm... Chu Tử Mông nói, đây là số điện thoại của vệ sĩ nhà nó, kêu mẹ gửi tin nhắn qua bên đó." Mẹ Chung ngập ngừng nói. Kỳ thực bà mơ hồ biết, đám người trẻ tuổi như Chu Tử Mông, có thể là sẽ muốn hù dọa Sở Khâm một chút. Lúc đó mẹ Chung đang nổi nóng, cũng liền thuận thế giúp bọn họ một tay...

Chung Gia Bân mím chặt môi, một lát mới chậm rãi nói: "Mẹ, mẹ phải chuẩn bị sẵn sàng. Hiện tại Nghi Bân chỉ nhớ rõ một mình Sở Khâm, nếu như em nó biết, mẹ có tham gia vào vụ bắt cóc, sau này, phải đối mắt với nó thế nào đây."

"Mẹ không có tham gia vào vụ bắt cóc!" Mẹ Chung nắm lấy tay của con lớn, "Con đi nói với đệ đệ con đi."

"Mẹ, hiện tại đã không phải là vấn đề của đệ đệ nữa, đây là vấn đề luật pháp, nếu như Chu Tử Mông cứ khăng khăng nói không biết chuyện này, có thể mẹ sẽ trở thành chủ mưu của vụ án đó!" Chung Gia Bân bất đắc dĩ thở dài. Hôm nay có người nói cho anh biết, không nên tra tiếp nữa, bởi vì không hề tốt cho bất cứ bên nào cả...

Chung Nghi Bân mất trí nhớ, ngoại trừ Sở Khâm, nhận thức đối với người khác đều bắt đầu từ con số 0, bao gồm cả chính mẹ ruột của mình. Từ lúc bắt đầu mẹ Chung đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng —— có ý đồ lừa dối con trai mất trí nhớ, dẫn đến Chung Nghi Bân mất đi lòng tin với bà. Hiện tại, nếu như còn để cho Chung Nghi Bân biết chuyện bắt cóc Sở Khâm có mẹ mình tiếp tay, bà sẽ triệt để mất đi đứa con trai này.

"Không được, con nhanh đón Nghi Bân về đây đi. Hiện tại Nghi Bân chỉ nghe lời cái con hồ ly tinh đực đó, mấy hôm nữa sẽ tới ngày thẩm tra, lỡ Sở Khâm nói xấu mẹ gì đó, đảm bảo nó sẽ tin hết!" Mẹ Chung nhịn không được khóc lên, hối con lớn đi đón người.

"Làm gì vậy hả?" Một thanh âm trầm thấp uy nghiêm truyền đến từ cửa, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên mặc âu phục đen đi đến, sắc mặt lạnh lùng, nhìn thoáng qua y như Chung Gia Bân có nếp nhăn vậy.

"Ba." Chung Gia Bân đứng dậy.

Lúc Chung Nghi Bân gặp chuyện không may, ba Chung đã ở lại bệnh viện trông chừng suốt cả tuần, thấy con trai ngoại trừ mất trí nhớ ra cũng không có di chứng gì khác, ông liền ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, hôm nay vừa mới trở về. Phía sau ông, còn có một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đi vào cùng.

Bởi vì tiếp nhận hạng mục cạnh tranh với Dụ Hoa, nhất thời công tác của Chung Nghi Bân trở nên bận rộn hơn, sau khi bàn bạc với cấp dưới xong, trời đã đen kịt rồi.

"Bảo bối, đừng gấp nha, anh đến ngay đây." Chung Nghi Bân lái xe đi đón Sở Khâm tan tầm.

"Ừm, không gấp đâu, anh lái xe chậm một chút." Thanh âm dễ nghe của Sở Khâm truyền đến từ điện thoại, có thể xua tan đi sự mệt nhọc của cả ngày.



Chung Nghi Bân mỹ tư tư cúp điện thoại, di động lại đổ chuông tiếp.

"Ba về rồi, bây giờ em về nhà một chuyến đi." Bên kia là giọng của đại ca Chung gia.

Xe của Chung Nghi Bân đang chạy đến ngã rẽ, quẹo trái là Thịnh Thế TV, quẹo phải là Chung gia. Xe thể thao có màu sắc chói lóa không chút do dự quẹo trái, anh nói: "Đêm nay không tiện rồi, em đã hẹn Ngu Đường đi ăn, để mai đi."

Ba ở nhà cũng sẽ không chạy được, nhưng hiện tại Sở Khâm lại không an toàn. Cho dù có về Chung gia, cũng phải đưa Sở Khâm về nhà an toàn trước cái đã.

Xe đến trước cửa đài truyền hình, Sở Khâm vẫn đứng ở ven đường chờ anh tựa như ngày xưa.

"Anh hẹn Ngu tổng đi ăn, dẫn em theo làm gì chứ?" Sở Khâm ngồi ở trên xe, cười hỏi anh.

"Hôm nay cậu ta mời khách, có đồ ngon." Chung Nghi Bân nói với vẻ mặt thành thật, "Hơn nữa, cậu ta còn dẫn cả vợ theo cùng nha, anh cũng dẫn em theo là đương nhiên thôi." Một mình đi coi người ta tú ân ái, làm gì nuốt trôi cơm nổi!

Sở Khâm nhịn không được cười ra tiếng. Lúc này di động của Chung Nghi Bân đổ chuông, Sở Khâm cầm lên, nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi, là Vũ Vạn gọi tới.

"Em nghe đi." Chung Nghi Bân dùng hai tay lái xe, hất hất cằm kêu Sở Khâm nghe máy.

"Alo?" Sở Khâm ấn nghe, mở loa ngoài, lên tiếng.

"Nhị Bính hả, đêm nay ở Long Tuyền, nhất định cậu phải tới nhá." Thanh âm của Vũ Vạn truyền tới từ điện thoại.

Sở Khâm nhìn Chung Nghi Bân, thấy người nọ ra hiệu cho cậu nói tiếp, liền mở miệng nói: "Tối nay anh ấy phải đi xã giao, không thể đi được, mọi người chơi vui vẻ nhé."

"Là Sở Khâm hả..." Vũ Vạn ngừng một chút, "Vậy sao, cậu kêu Nhị Bính nghe đi."

"Tôi đang nghe đây!" Chung Nghi Bân nói một câu.

"..." Vũ Vạn bó tay, trầm mặc trong chốc lát rồi nói, "Tử Mông có chuyện muốn nói với cậu, cậu xã giao xong đến một chuyến cũng được."

"Tôi không có gì để nói với cô ta cả." Chung Nghi Bân giơ tay lên, cúp điện thoại. Từ lúc Chu Tử Mông báo cho paparazi đến thương tổn Sở Khâm, bọn họ đã không thể làm bạn tiếp được nữa rồi.

===========================================

Tiểu kịch trường

《 Tập: Ba ba đã về 》

Nhị Bính: Ông là ai vậy?

Ba Chung: Ta là ba ba của con!

Nhị Bính: Phi! Tui đã nhìn thấy được cái âm mưu này ngày từ chương 1 rồi!

Ba Chung: Tiền tiêu vặt và tiền mua nhà cưới vợ của năm nay sẽ hông có

Nhị Bính: Ba ba!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook