Chương 9
Kiều Mạt Nhi
24/02/2016
Đi bệnh viện thăm hắn thì nhiều, nhưng một kẻ to gan như thế, bịa đặt lung tung như thế, cùng ba mẹ suy nghĩ nửa ngày đều không nghĩ ra, có lẽ là Thanh Mộng nhầm phòng, tìm sai người mới có thể phát sinh loại chuyện này, dù sao khi đó Thanh Mộng cũng không biết tên thật của hắn mà?
Hắn gật đầu đồng ý, trong lòng lại không nghĩ như vậy, bởi vì nếu nhầm phòng, sai người thì làm sao có thể bị uy hiếp?
Hắn cũng không nói cho ba mẹ Thanh Mộng còn có uy hiếp, bởi vì ba mẹ tuy không nghĩ ra được là người nào, hắn cũng có đối tượng hoài nghi, hơn nữa cái không phải ai khác mà là chị dâu.
Nói thật, hắn cũng không ghét chị dâu, chỉ cảm thấy bà đó hơi tính toán, yêu so đo chút mà thôi. Nhưng nếu anh hai yêu bả, hắn đương nhiện cũng phải yêu ai yêu cả đường đi. Nhưng hắn thật không hiểu, chị dâu rốt cuộc vì sao muốn làm như vậy?
Nguyên bản, hắn cũng hy vọng mình nghĩ sai, nhưng khi hắn mang hình chị dâu đến cho Thanh Mộng xem, kết quả là càng thêm xác định.
“Đúng rồi, là cô ấy.” Vừa nhìn thấy hình, Hạ Thanh Mộng không chút do dự gật đầu.
Lí Du thất vọng, có loại cảm giác vô lực.
“Cô ấy là ai?” Hạ Thanh Mộng nhìn bức hình hai người chụp chung, có cảm không thoải mái. Hắn không phải nói mình từ đầu đến cuối đều không có vị hôn thê sao? Như vậy hai người có quan hệ gì, vì sao có hình hai người chụp chung?
“Chị dâu anh”
“Cái gì?!” Nàng thật sự bị hắn dọa, trên mặt lộ ra biểu tình khó tin, nghĩ mình nghe lầm.“Anh vừa rồi nói gì? Cô ấy là ai?”
“Chị dâu anh”
Nàng cứng họng nhìn hắn, đột nhiên có loại cảm giác vô lực, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Sao có thể như vậy?” Nàng thì thào nói, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.“Cô ấy vì sao muốn làm như vậy, khi đó đã là chị dâu anh chưa? Chưa đúng không, người trong lòng cô ấy ngay từ đầu kỳ thật là anh?”
“Khi đó cô ta đã là chị dâu anh.” Lí Du chặt đứt suy nghĩ miên man của nàng
“Vậy vì sao cô ta muốn làm như vậy? Vì sao không cho em gặp anhi?” Nàng nhíu mày cũng nghĩ không ra.
“Vì cô ta có tư tâm.”
“Tư tâm? Có ý gì?”
“Có một đoạn thời gian cô ta giới thiệu em gái cho anh.”
“Em gái cô ta thích anh?” Hạ Thanh Mộng bừng tỉnh đại ngộ, cho nên chị dâu hắn mới liều mình đuổi nàng đi, dù sao cũng là tình địch của em gái, mà lòng bàn tay thì hướng vào phía trong.
Lí Du đột nhiên nhếch môi.“Nếu thật sự như vậy, có lẽ anh còn có thể tha thứ cho cô ta.” Hắn âm thanh lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ không đúng?” Nàng sửng sốt một chút.
“em gái nàng lúc đó đã có thai với người khác.”
“Sao có thể? Như vậy rốt cuộc là……” Nàng càng lúc càng mơ hồ.
“Nước phù sa không rơi ruộng ngoài. Nếu tương lai ở riêng chia tài sản, phân ra một nửa cũng là của em gái cô ta, sẽ không cho người khác.”
“Có ý gì?” Hạ Thanh Mộng vẻ mặt mờ mịt không hiểu.
“Ba anh có chút gia sản.”
Nàng gật gật đầu, vì năm đó hắn ở phòng bệnh Vip nên nàng biết, nhưng sao hắn đột nhiên nói với nàng cái này nha? (Haizzz, edit phát mệt vì nữ chính quá ngu, thiệt tình)
“Sau đó thì sao?” Nàng hỏi, cảm thấy hắn còn có lời muốn nói.
“Em không muốn biết ba anh có bao nhiêu tiền sao?” Hắn nhìn nàng không chớp mắt.
“Đó là tiền của ba anh, em biết làm chi?” Nàng cảm thấy ngạc nhiên.
“Như vậy mới có thể biết về sau chúng ta có thể được chia bao nhiêu.”
“Anh nghĩ rằng em để ý anh vì tiền sao? Nếu thật sự như vậy, năm đó anh nghèo trắng tay, ngay cả mình họ tên gì cũng không biết, anh cảm thấy em sẽ hội yêu anh sao?” Hạ Thanh Mộng nhíu mày, có chút mất hứng.
Lí Du ôm nàng vào trong lòng, dùng hai tay ôm chặt nàng, cằm khẽ tựa vào vai nàng.
“Anh biết tiền đối với em mà nói là vật ngoài thân, nói cách khác, em cũng sẽ không tự mình nuôi dạy con chúng ta, cho dù túng quẫn, còn quyên tiền nuôi hai đứa trẻ.”
“Anh sao có thể biết chuyện này?” Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
“Lúc trước giúp em dọn giá sách nhìn thấy.” Hắn nói xong hôn nàng một chút.“Em thậy thiện tâm, bà xã.”
Đột nhiên được hắn khen ngợi, Hạ Thanh Mộng có chút ngượng ngùng, còn có chút xấu hổ.
“Kỳ thật thu nhập của em cũng tốt, so với anh tưởng còn tốt hơn, nếu em thực sự tệ như anh nghĩ, sẽ không đi làm chuyện dư thừa tiền như vậy, cho nên…… Ách…… Dù sao…… Là như vậy.” Giọng nàng càng lúc càng nhỏ.
“Nếu chị dâu bằng nữa em, không, một phần tư thì tốt rồi.” Lí Du thở dài, lại cảm tạ ông trời đem một nữ nhân tâm đẹp như vậy cho hắn.
“Em còn không hiểu chị dâu anh sao lại ngăn cản chúng?” Hạ Thanh Mộng nhíu mi.
“Nói đơn giản, chi dậu xem trọng tiền rài, thường xuyên tính kế cho vợ chồng bọn họ tương lai có thể lấy càng nhiều tài sản của ba ba, cô ta không thể xác định nếu anh tương lai sẽ cưới một người phụ nữ như thế nào, có thể so với nàng càng mơ ước tài sản Lý gia hay không, cho nên phương pháp đơn giản nhất chính là cho em gái gả anh.”
Hạ Thanh Mộng nghe xong, không biết phải nói gì mà là cảm thụ bây giờ của nàng. Có lẽ, còn lạ một câu có dấu chấm than thái quá.
“Thật là kỳ quái.” Nàng bất tri bất giác thốt lên.
“Rất lâu trước kia, anh đã phát hiện cô ta quá mức coi trọng tiền tài, nhưng bởi vì anh hai anh lại là một nam nhân siêu cấp thành thật, nàng càng trở nên khôn khéo, học được so đo, tính toán. Điều này về tình có thể tha thứ. Nhưng lợi dụng bạo lực để đạt mục đích, đã muốn không phải là khôn khéo, mà là nhẫn tâm, tàn nhẫn, ti bỉ –”
“Lí Du.” Hạ Thanh Mộng nhẹ giọng cắt ngang lời hắn, đồng thời đối với hắn lắc lắc đầu.“Cô ta là chi dâu anh.”
“Biết cô ta làm những chuyện như vậy đối với em, anh đã coi cô ta là chị dâu.”
“Anh muốn phá hư hôn nhân cảu anh hai anh sao?”
Lí Du nhất thời cả người cứng ngắc, không biết nói gì.
“Chuyện quá khứ cho nó qua đi, quan trọng là, chúng ta bây giờ còn ở cùng nhau, không phải sao?” Nàng ôm mặt hắn, ôn nhu nhìn hắn, trong mắt có tha thứ bao dung.
“em vì sao có thể thiện lương như vậy?” Hắn lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, mới mở miệng hỏi.
Hạ Thanh Mộng đột nhiên đỏ mặt, nàng thật sự không quen được người khác khen ngợi.
“Anh yêu em.” Hắn đột nhiên nói, làm cho mặt nàng lại càng đỏ.
“Anh…… Không cần đột nhiên nói vậy.” Nàng cúi đầu, xấu hổ ngượng ngùng thấp giọng đáp lại, không nghĩ hắn lại thân th nâng cằm nàng, thâm tình lại đối nàng nói một lần nữa–
“Anh yêu em.”
Hắn cúi đầu hôn nàng, sau đó càng hôn càng cuồng dã, lại sau đó……
Ân, phi lễ chớ nhìn.
☆☆☆
Cha mẹ Lí Du đột nhiên chạy tới xem nàng, làm Hạ Thanh Mộng bị dọa nhảy dựng, may mắn, không đến mười phút sau, Lí Du cũng theo vào, nếu không nàng sẽ khẩn trương đến đau bao tử, nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn khẩn trương đến mức làm chuyện gì đều bước cùng tay cùng chân.
Mời hai vị nhân gia vào phòng khách xem hình tôn tử, nàng cầm hoa quá Lí Du mang đến phòng bếp thở ra, thuận tiện gọt hoa quả.
Nàng dùng sức hô hấp, cho nên khi Lí Du vô thanh vô tức đến phía sau nàng, lại đột nhiên ôm của vào lòng cũng bị hoảng sợ.
“Đừng khẩn trương nha? Yên tâm, ba mẹ anh sẽ không ăn thịt em đâu.” Hắn cười cười.
“Sao anh lại vào đây?” Nàng tức giận quay đầu trừng hắn một cái, giãy khỏi cái ôm của, lại đưa hắn ra bên ngoài.“Đi ra với ba, mẹ anh.”
“Bọn họ đang xem ảnh chụp, có cái gì vui đâu?” Hắn bắt lấy tay nàng, chuyển thân, nháy mắt lại ôm nàng vào lòng, thở dài nói:“Anh rốt cục hiểu được cổ nhân nói một ngày không thấy, như cách tam thu là cảm giác gì rồi.”
“Sao có thể khoa trương như vậy, anh rõ ràng chủ nhật vừa rồi mới đến gặp em, còn ở một đêm, mà hôm nay mới thứ ba thôi.” Hạ Thanh Mộng liếc trắng mắt.
“Cho nên mới nói ‘Một ngày’ không thấy, như cách tam thu nha.” Hắn nhấn từng từ nói, tiếp theo liền cúi đầu ôn nhu hôn nàng.
Nàng không tự chủ được nhắm mắt, lại lập tức nghĩ đến cha mẹ chồng tương lai ngồi cách không đến năm mét, sợ tới mức lập tức mở to mắt, đẩy hăn ra.
“Sao vậy?”
“Ba mẹ anh còn ở bên ngoài, anh còn phải hỏi em sao!” Nàng trừng hắn một cái, tránh khỏi hắn, lại lần nữa đưa hắn ra bên ngoài.“Anh đừng ở trong này vướng tay chân em, em muốn gọt hoa quả.”
“Anh sẽ giúp em.” Hắn, mắt nhìn nàng nóng bỏng , miệng nói ra đề nghị.
“Anh biết làm sao?” Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, hoài nghi hỏi.
Nàng nhớ rõ trước kia hắn cái gì đều làm được, chỉ có vào phòng bếp cầm dao cũng nghiêng trái ngã phải, ngay cả gọt táo cũng nham nhở từng hố nhỏ, , làm cho người ta nhìn là không muốn ăn.
“Không cần xem thường anh.” Hắn lộ ra vẻ mặt bị nhục, xắn tay áo, cầm lấy dao nhỏ, cầm quả táo lên gọt.
“Anh ăn táo không gọt vỏ sao?” Nàng nhịn không được mở miệng hỏi.
“Đương nhiên có.”
“Vậy?” Hắn còn một đao cắt xuống? Lại một đao, lại một đao? Hạ Thanh Mộng có điểm há hốc mồm.
“Cắt rồi gọt không được sao.” Hắn làm biểu tình đương nhiên phải vậy.
Cái này làm nàng rốt cục cởi bỏ nghi hoặc nhiều năm qua, hiểu được hắn vì sao gọt táo lại từng hố từng hố nhỏ. Để cả quả táo thật đơn giản, nhưng cắt thành từng mảnh từng mảnh sau đó gọt thì……
Ai, hắn thế còn nói nàng xem thường hắn, hắn gọt táo thế này thật sự làm cho người ta xem thường nha.
“Đưa ba quả kia anh gọt.”
Không muốn cho hắn làm hư ba quả khác, nàng nhanh chóng rửa sạch, cầm lấy dao, gọt gọt gọt, lập tức đem ba quả táo gọt xong. Sau đó, nàng đem lưỡi dao đưa cho hắn, làm cho hắn đi gọt quả táo đã bị hắn cắt nhỏ kia, còn mình cũng cầm lấy dao nhỏ, cắt nhỏ, chỉ chốc lát sau một đã trái cây đã hoàn thành.
Lí Du tay trái cầm một miếng táo bị hắn gọt nham nhở, hơn nữa còn bị đen, tay phải cầm dao, ngây như phỗng nhìn nàng gọt táo, quẫn bách không biết nói gì.
“Không ai thập toàn thập mỹ.” Hạ Thanh Mộng muốn cười, nhưng phải mở miệng an ủi hắn.
“Em rất muốn cười phải không?” Lí Du nhìn về phía nàng, thong thả hỏi.
Hạ Thanh Mộng ngậm miệng, lại khống chế không được cong cong khóe miệng.
“Cười đi.”
“Ha ha……” Nàng rốt cuộc không thể ngăn chính mình, ôm bụng cười to ra tiếng.
Trời ạ, trời ạ, thật buồn cười, hơn nữa vẻ mặt nhận mệnh của hắn nhìn nàng, nói với nàng “Cười đi” thật buồn cười. Trời ạ, làm sao có thể buồn cười như vậy nha?
Lí Du bất đắc dĩ nhìn nàng ôm bụng cười không ngừng, lại cúi đầu nhìn táo trên tay, chỉ có thể than nhẹ một hơi.
Quả nhiên thật buồn cười.
Ha, ha.
Bất quá nàng cũng thật không nể mặt? Kêu nàng cười, thế nhưng thật sự cười, còn cười lớn tiếng như vậy, cười đến ngã ra sau, một chút cũng không sợ sẽ làm tổn thương tự tôn của đàn ông.
“Sao vậy, chuyện gì buồn cười vậy?” Lí phụ Lí mẫu bởi vì tiếng cười của nàng, chạy tới phòng bếp dò hỏi.
Phòng bếp trong nháy mắt im bặt. Hạ Thanh Mộng cả người cứng ngắc, khuôn mặt bạo hồng, xấu hổ muốn tìm vách tường tự tử.
Nha, trời ạ, nàng đã quên ba mẹ hắn vẫn ngồi ở phòng khách nha, cười lớn tiếng như vậy, cười đến mức người khác phải chạy vào hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
Ô ~ tại sao có thể như vậy? Bọn họ nhất định cảm thấy nàng vừa không đoan trang lại không thục nữ? Làm sao bây giờ? Bọn họ có thể phản đối Lí Du cưới nàng hay không, không muốn một con dâu đáng thất vọng như vậy?
Thấy nàng sầu lo, Lí Du lặng lẽ vươn tay phải cầm tay nàng, lại đem miếng táo trong tay trái được mình gọt thả vào dĩa táo nàng gọt, quay đầu nhìn ba mẹ lộ ra một nụ cười khổ.
“Cười cái này.” Hắn bất đắc dĩ nói.
“Đây là cái gì?” Lí phụ trong nháy mắt nhìn kỹ.
Một bên Lí mẫu thấy rõ ràng miếng táo trên tay hắn, cũng nghĩ thông nguyên do, bắt đầu nở nụ cười.
“Miếng tao này bị chó gặm à?” Lí mẫu cười chế nhạo hắn, vừa cười vừa lắc đầu,“Thì ra chuyện này cũng di truyền nha, hai cha con con giống nhau như đúc, có thể đem hoa quả gọt giống như bị chó gặm nha, ha ha……”
“Bà nói cái này ra cái gì?” Lí phụ vẻ mặt xấu hổ, phi thường ngượng ngùng.
“Bởi vì rất buồn cười.”
Lí mẫu gọn gàng dứt khoát trả lời, làm cho Hạ Thanh Mộng cũng bật cười, sau đó hai người đàn ông cũng nở nụ cười xấu hổ. Kkhẩn trương, bất an, cùng không quen thuộc cũng heo đó mà biến mất.
Lí Du bưng dĩa táo, bốn người cùng trở lại phòng khách, ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Lí phụ Lí mẫu đối với chuyện Hạ Thanh Mộng một người nuôi con tràn ngập tò mò, hỏi nàng không ít vấn đề, càng hỏi trên mặt càng đau lòng, nhất là Lí mẫu, sau đó ngồi bên cạnh nàng, cầm tay nàng gắt gao, một khắc cũng không buông ra.
Lí Du nhìn toàn bộ quá trình không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
“Được rồi, chuyện quá khứ thì cho qua, nói một chút chuyện tương lai đi.” Thấy vẻ mặt con hạnh phúc thỏa mãn, giống như kiếp này không còn tiếc nuối, Lí phụ mở miệng đưa ra trọng điểm.
“Chuyện tương lai gì?” Lí mẫu sửng sốt một chút, khó hiểu.
“Chuyện kết hôn nha.” Lí phụ cười hớ hớ.
“Đúng nha, thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng như vậy.” Lí mẫu bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nhìn về phía con dâu chuẩn mực,“Thanh Mộng, ngươi ã trong nhà con không có trưởng bối, như vậy chuyện kết hôn giao cho ba mẹ quyết định nhé?”
“Mẹ, muốn quyết định chuyện gì?” Lí Du ngắt lời.
“Đương nhiên là chọn ngày kết hôn, địa điểm, tiệc tùng, đại sính tiểu sính đợi cút, nhiều chuyện muốn quyết định cùng chuẩn bị.” Lí mẫu dạy cho con nghe.
“Không cần phiền toái như vậy, con và Thanh Mộng đi công chứng là được rồi.” Lí Du không ủng hộ lắc đầu.
“Com nói cái gì vậy?” Lí mẫu cảm thấy khiếp sợ.“Mặc áo cưới đẹp đi ở trên thảm đỏ là giấc mơ của mỗi người phụ nữ, con sao có thể nói như vậy? Công chứng? Thanh Mộng, nếu nó chỉ công chứng mà đòi cưới con, không phải gả cho nó.”
“Này, mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy? Conlà con mẹ nha!” Lí Du vẻ mặt khó tin.
“Con đã phá tan giấc mơ của nữ nhân thì là kẻ địch!” Lí mẫu lòng đầy căm phẫn.
Lí Du quả thực không còn biết nói gì.
Hắn nhìn về phía bà xã, hy vọng nàng có thể nói vài lời, bởi vì chuyện chỉ cần công chứng kết hôn là nàng đề nghị nha.
Nàng nói, nàng không muốn mình quá mệt mỏi, lại càng không muốn bị một đống người không quen biết xem như động vật quý hiếm mà chỉ chỏ, cho nên chỉ cần công chứng kết hôn thì tốt rồi, mà hắn cũng chỉ thuận theo bà xã đại nhân thôi, sao hiện tại lại biến thành phá tan giấc mộng của nữ nhân thành kẻ định?
Nhưng, chờ một chút, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Thanh Mộng lựa chọn công chứng kết hôn, là vì có hai nguyên nhân mà “Không nghĩ”, nếu không “Không nghĩ”, nàng có phải sẽ không hội lựa chọn công chứng, mà giống như mẹ nói, hy vọng mặc áo cưới xinh đẹp đi ở thảm đỏ cùng hắn kết hôn?
Hắn đột nhiên có loại cảm giác được cảnh tỉnh, muốn mắng mình ngu ngốc.
Hắn sao có thể sơ ý như vậy, chưa bao giờ đổi góc độ suy nghĩ chuyện này?
Nếu hôm nay mẹ không có nói như vậy, hắn thật sự có khả năng cứ như vậy mang nàng đi công chứng kết hôn, hoàn thành xong đại sự cả đời, sau đó tự tay hủy giấc mộng của nàng kiếp.
Trời ạ, hắn thật sự là cái tên đại ngu ngốc!
“Con đã biết, chúng con sẽ không đi công chứng.” Lí Du bừng tỉnh đại ngộ nói với mẹ.
Hạ Thanh Mộng nghe vậy, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn hắn.
“Anh sẽ cho em một hôn lễ suốt đời khó quên.” Hắn đem tầm mắt chuyển qua, hứa hẹn son sắt với nàng.
Mà nàng chỉ có một cảm giác, là khóc không ra nước mắt.
Sao lại thành như vậy?
☆☆☆
Buổi tối, sau khi hai lão nhân gia lưu luyến không rời cùng tôn tử nói lời từ biệt, Hạ Thanh Mộng kêu con đi tắm rửa, sau đó kêu Lí Du ngồi xuống sô pha, hai tay khoanh ngực, phiền chán ở trong phòng khách đi tới đi lui.
“Em có chuyện gì phiền vậy?” Hắn nhìn đến chóng cả mặt.
Hạ Thanh Mộng dừng bước, mày nhín mặt nhăn trừng hắn. Nam nhân này còn dám mở miệng hỏi nàng?!
Nàng hít sâu một hơi, lấy giọng điệu đầy áp lực nói:“Em nghĩ chúng ta đã thảo luận qua.”
“Thảo luận qua cái gì?”
“Chuyện kết hôn.”
“Em là chỉ chuyện công chứng kết hôn?”
“Đúng!” Nàng lại dùng lực hít sâu một hơi, muốn mình bình tĩnh cùng hắn nói chuyện.“Em không thích ở cùng một đống người không quen biết, bị bọn họ khe khẽ nói nhỏ, suy đoán chuyện quá khứ của em, chúng ta gặp nhau như thế nào, chúng ta kết hôn vì lý do gì, em nghĩ anh hiểu ý em, cũng đồng ý với em, cho nên mới đáp ứng dùng phương thức công chứng kết hôn. Vì sao anh lại đổi ý?”
“Em biết, có lẽ là bởi vì ba mẹ hy vọng, cho nên anh không thể không thỏa hiệp, nhưng là……” Nàng phiền chán không biết nên nói như thế nào, dù sao chỉ cảm thấy không vui, thậm chí muốn hét lên.
Kỳ thật nàng biết cũng không phải là lỗi của hắn, bọn họ xác thực phải lo lắng đến hy vọng của trưởng bối, không thể ích kỷ muốn như thế nào liền làm như thế đó.
Nhưng tình huống của nàng rất đặc thù, thân phận không xứng là một chuyện, mang theo con rơi đi kết hôn lại là chuyện khác, tuy nói đứa trẻ này là cốt nhục của Lý gia, nhưng ai biết có thể dẫn đến càng nhiều lời đồn khó nghe, như nàng lợi dụng đứa nhỏ vào Lý gia, câu con rùa vàng Lí Du.
Miệng lưỡi con người tất đáng sợ.
Tuy rằng bọn họ đều biết cái gì mới là sự thật, nhưng là bởi vì biết sự thật, nghe được lời đồn không thật mới có thể phát hỏa.
Nàng thật hy vọng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cho nên mới lựa chọn công chứng kết hôn, nhưng hiện tại……
“Anh có thể nói lại với ba mẹ, lựa lời một chút, làm cho chúng ta làm theo kế hoạch, công chứng kết hôn là được?” Nàng nói ra hi vọng với hắn.
“Lại đây.” Lí Du hướng nàng ngoắc tay.
Nàng đi lên, hoài nghi nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
“Em thật sự muốn công chứng kết hôn sao?” Hắn kéo nàng ngồi trên đùi, hai tay vòng quanh nàng, ôn nhu hỏi.
“Nếu không nghĩ, em làm chi nói vậy?” Nàng nhíu mày.
“Ý anh là, nếu không cần trang điểm phức tạp, cũng không ở cùng một đống người không quen biết, không cho họ nói này nọ, em còn có thể công chứng kết hôn sao?” Hắn chăm chú nhìn nàng.
Hạ Thanh Mộng sửng sốt một chút, không hiểu ý hắn.
“Có ý gì?” Nàng mở to mắt nhìn, mờ mịt không biết làm sao.
“Một giáo đường nhỏ màu trắng, trải thảm đỏ, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào lễ đường, tiếng nhạc từ đàn dương cầm vang lên, lụa trắng theo gió tung bay, chữ chúc phúc viết ở trên mỗi một khuôn mặt khách mời, tiếng cung hỉ vang khắp nơi.”
Hắn mỗi một câu, hình ảnh liền tự động xuất hiện ở trong đầu Hạ Thanh Mộng. Một giáo đường nhỏ màu trắng, trải thảm đỏ, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào lễ đường, tiếng nhạc từ đàn dương cầm vang lên, lụa trắng theo gió tung bay, chữ chúc phúc viết ở trên mỗi một khuôn mặt khách mời, tiếng cung hỉ vang khắp nơi.
Trời ạ, thật là hôn lễ trong mơ!
Lí Du không cần phải nói thêm nữa, đã mơ ước tràn ngập trên mặt nàng mà nhìn ra manh mối.
Mẹ nói đúng vậy, mặc áo cưới thật đẹp đi trên thảm đỏ là mơ ước của mỗi người con gái, nàng quả nhiên không phải vì thích công chứng kết hôn mà lựa chọn công chứng kết hôn, hắn thiếu chút nữa liền phạm đại sai lầm rồi.
“Anh yêu em.” Hắn hôn nàng một chút.
Nàng hoàn hồn liếc một cái.“Đừng tưởng anh nói như vậy, là có thể nói sang chuyện khác. Anh cùng ba mẹ thảo luận lại một chút được không? Xin bọn họ đồng ý cho chúng ta công chứng kết hôn.”
“Anh sẽ cùng bọn họ thảo luận.” Hắn gật đầu đáp ứng.
“Thật sự?” Nàng kinh hỉ hỏi lại.
“Thật, anh sẽ cho em một hôn lễ suốt đời khó quên, tin tưởng anh.” Hắn vẻ mặt cam đoan đối nàng thề.
Hạ Thanh Mộng lại là vẻ mặt dấu chấm hỏi.
Cho nên, hiện tại rốt cuộc là…… Có thể công chứng kết hôn hay không a?
Hắn gật đầu đồng ý, trong lòng lại không nghĩ như vậy, bởi vì nếu nhầm phòng, sai người thì làm sao có thể bị uy hiếp?
Hắn cũng không nói cho ba mẹ Thanh Mộng còn có uy hiếp, bởi vì ba mẹ tuy không nghĩ ra được là người nào, hắn cũng có đối tượng hoài nghi, hơn nữa cái không phải ai khác mà là chị dâu.
Nói thật, hắn cũng không ghét chị dâu, chỉ cảm thấy bà đó hơi tính toán, yêu so đo chút mà thôi. Nhưng nếu anh hai yêu bả, hắn đương nhiện cũng phải yêu ai yêu cả đường đi. Nhưng hắn thật không hiểu, chị dâu rốt cuộc vì sao muốn làm như vậy?
Nguyên bản, hắn cũng hy vọng mình nghĩ sai, nhưng khi hắn mang hình chị dâu đến cho Thanh Mộng xem, kết quả là càng thêm xác định.
“Đúng rồi, là cô ấy.” Vừa nhìn thấy hình, Hạ Thanh Mộng không chút do dự gật đầu.
Lí Du thất vọng, có loại cảm giác vô lực.
“Cô ấy là ai?” Hạ Thanh Mộng nhìn bức hình hai người chụp chung, có cảm không thoải mái. Hắn không phải nói mình từ đầu đến cuối đều không có vị hôn thê sao? Như vậy hai người có quan hệ gì, vì sao có hình hai người chụp chung?
“Chị dâu anh”
“Cái gì?!” Nàng thật sự bị hắn dọa, trên mặt lộ ra biểu tình khó tin, nghĩ mình nghe lầm.“Anh vừa rồi nói gì? Cô ấy là ai?”
“Chị dâu anh”
Nàng cứng họng nhìn hắn, đột nhiên có loại cảm giác vô lực, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Sao có thể như vậy?” Nàng thì thào nói, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.“Cô ấy vì sao muốn làm như vậy, khi đó đã là chị dâu anh chưa? Chưa đúng không, người trong lòng cô ấy ngay từ đầu kỳ thật là anh?”
“Khi đó cô ta đã là chị dâu anh.” Lí Du chặt đứt suy nghĩ miên man của nàng
“Vậy vì sao cô ta muốn làm như vậy? Vì sao không cho em gặp anhi?” Nàng nhíu mày cũng nghĩ không ra.
“Vì cô ta có tư tâm.”
“Tư tâm? Có ý gì?”
“Có một đoạn thời gian cô ta giới thiệu em gái cho anh.”
“Em gái cô ta thích anh?” Hạ Thanh Mộng bừng tỉnh đại ngộ, cho nên chị dâu hắn mới liều mình đuổi nàng đi, dù sao cũng là tình địch của em gái, mà lòng bàn tay thì hướng vào phía trong.
Lí Du đột nhiên nhếch môi.“Nếu thật sự như vậy, có lẽ anh còn có thể tha thứ cho cô ta.” Hắn âm thanh lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ không đúng?” Nàng sửng sốt một chút.
“em gái nàng lúc đó đã có thai với người khác.”
“Sao có thể? Như vậy rốt cuộc là……” Nàng càng lúc càng mơ hồ.
“Nước phù sa không rơi ruộng ngoài. Nếu tương lai ở riêng chia tài sản, phân ra một nửa cũng là của em gái cô ta, sẽ không cho người khác.”
“Có ý gì?” Hạ Thanh Mộng vẻ mặt mờ mịt không hiểu.
“Ba anh có chút gia sản.”
Nàng gật gật đầu, vì năm đó hắn ở phòng bệnh Vip nên nàng biết, nhưng sao hắn đột nhiên nói với nàng cái này nha? (Haizzz, edit phát mệt vì nữ chính quá ngu, thiệt tình)
“Sau đó thì sao?” Nàng hỏi, cảm thấy hắn còn có lời muốn nói.
“Em không muốn biết ba anh có bao nhiêu tiền sao?” Hắn nhìn nàng không chớp mắt.
“Đó là tiền của ba anh, em biết làm chi?” Nàng cảm thấy ngạc nhiên.
“Như vậy mới có thể biết về sau chúng ta có thể được chia bao nhiêu.”
“Anh nghĩ rằng em để ý anh vì tiền sao? Nếu thật sự như vậy, năm đó anh nghèo trắng tay, ngay cả mình họ tên gì cũng không biết, anh cảm thấy em sẽ hội yêu anh sao?” Hạ Thanh Mộng nhíu mày, có chút mất hứng.
Lí Du ôm nàng vào trong lòng, dùng hai tay ôm chặt nàng, cằm khẽ tựa vào vai nàng.
“Anh biết tiền đối với em mà nói là vật ngoài thân, nói cách khác, em cũng sẽ không tự mình nuôi dạy con chúng ta, cho dù túng quẫn, còn quyên tiền nuôi hai đứa trẻ.”
“Anh sao có thể biết chuyện này?” Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
“Lúc trước giúp em dọn giá sách nhìn thấy.” Hắn nói xong hôn nàng một chút.“Em thậy thiện tâm, bà xã.”
Đột nhiên được hắn khen ngợi, Hạ Thanh Mộng có chút ngượng ngùng, còn có chút xấu hổ.
“Kỳ thật thu nhập của em cũng tốt, so với anh tưởng còn tốt hơn, nếu em thực sự tệ như anh nghĩ, sẽ không đi làm chuyện dư thừa tiền như vậy, cho nên…… Ách…… Dù sao…… Là như vậy.” Giọng nàng càng lúc càng nhỏ.
“Nếu chị dâu bằng nữa em, không, một phần tư thì tốt rồi.” Lí Du thở dài, lại cảm tạ ông trời đem một nữ nhân tâm đẹp như vậy cho hắn.
“Em còn không hiểu chị dâu anh sao lại ngăn cản chúng?” Hạ Thanh Mộng nhíu mi.
“Nói đơn giản, chi dậu xem trọng tiền rài, thường xuyên tính kế cho vợ chồng bọn họ tương lai có thể lấy càng nhiều tài sản của ba ba, cô ta không thể xác định nếu anh tương lai sẽ cưới một người phụ nữ như thế nào, có thể so với nàng càng mơ ước tài sản Lý gia hay không, cho nên phương pháp đơn giản nhất chính là cho em gái gả anh.”
Hạ Thanh Mộng nghe xong, không biết phải nói gì mà là cảm thụ bây giờ của nàng. Có lẽ, còn lạ một câu có dấu chấm than thái quá.
“Thật là kỳ quái.” Nàng bất tri bất giác thốt lên.
“Rất lâu trước kia, anh đã phát hiện cô ta quá mức coi trọng tiền tài, nhưng bởi vì anh hai anh lại là một nam nhân siêu cấp thành thật, nàng càng trở nên khôn khéo, học được so đo, tính toán. Điều này về tình có thể tha thứ. Nhưng lợi dụng bạo lực để đạt mục đích, đã muốn không phải là khôn khéo, mà là nhẫn tâm, tàn nhẫn, ti bỉ –”
“Lí Du.” Hạ Thanh Mộng nhẹ giọng cắt ngang lời hắn, đồng thời đối với hắn lắc lắc đầu.“Cô ta là chi dâu anh.”
“Biết cô ta làm những chuyện như vậy đối với em, anh đã coi cô ta là chị dâu.”
“Anh muốn phá hư hôn nhân cảu anh hai anh sao?”
Lí Du nhất thời cả người cứng ngắc, không biết nói gì.
“Chuyện quá khứ cho nó qua đi, quan trọng là, chúng ta bây giờ còn ở cùng nhau, không phải sao?” Nàng ôm mặt hắn, ôn nhu nhìn hắn, trong mắt có tha thứ bao dung.
“em vì sao có thể thiện lương như vậy?” Hắn lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, mới mở miệng hỏi.
Hạ Thanh Mộng đột nhiên đỏ mặt, nàng thật sự không quen được người khác khen ngợi.
“Anh yêu em.” Hắn đột nhiên nói, làm cho mặt nàng lại càng đỏ.
“Anh…… Không cần đột nhiên nói vậy.” Nàng cúi đầu, xấu hổ ngượng ngùng thấp giọng đáp lại, không nghĩ hắn lại thân th nâng cằm nàng, thâm tình lại đối nàng nói một lần nữa–
“Anh yêu em.”
Hắn cúi đầu hôn nàng, sau đó càng hôn càng cuồng dã, lại sau đó……
Ân, phi lễ chớ nhìn.
☆☆☆
Cha mẹ Lí Du đột nhiên chạy tới xem nàng, làm Hạ Thanh Mộng bị dọa nhảy dựng, may mắn, không đến mười phút sau, Lí Du cũng theo vào, nếu không nàng sẽ khẩn trương đến đau bao tử, nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn khẩn trương đến mức làm chuyện gì đều bước cùng tay cùng chân.
Mời hai vị nhân gia vào phòng khách xem hình tôn tử, nàng cầm hoa quá Lí Du mang đến phòng bếp thở ra, thuận tiện gọt hoa quả.
Nàng dùng sức hô hấp, cho nên khi Lí Du vô thanh vô tức đến phía sau nàng, lại đột nhiên ôm của vào lòng cũng bị hoảng sợ.
“Đừng khẩn trương nha? Yên tâm, ba mẹ anh sẽ không ăn thịt em đâu.” Hắn cười cười.
“Sao anh lại vào đây?” Nàng tức giận quay đầu trừng hắn một cái, giãy khỏi cái ôm của, lại đưa hắn ra bên ngoài.“Đi ra với ba, mẹ anh.”
“Bọn họ đang xem ảnh chụp, có cái gì vui đâu?” Hắn bắt lấy tay nàng, chuyển thân, nháy mắt lại ôm nàng vào lòng, thở dài nói:“Anh rốt cục hiểu được cổ nhân nói một ngày không thấy, như cách tam thu là cảm giác gì rồi.”
“Sao có thể khoa trương như vậy, anh rõ ràng chủ nhật vừa rồi mới đến gặp em, còn ở một đêm, mà hôm nay mới thứ ba thôi.” Hạ Thanh Mộng liếc trắng mắt.
“Cho nên mới nói ‘Một ngày’ không thấy, như cách tam thu nha.” Hắn nhấn từng từ nói, tiếp theo liền cúi đầu ôn nhu hôn nàng.
Nàng không tự chủ được nhắm mắt, lại lập tức nghĩ đến cha mẹ chồng tương lai ngồi cách không đến năm mét, sợ tới mức lập tức mở to mắt, đẩy hăn ra.
“Sao vậy?”
“Ba mẹ anh còn ở bên ngoài, anh còn phải hỏi em sao!” Nàng trừng hắn một cái, tránh khỏi hắn, lại lần nữa đưa hắn ra bên ngoài.“Anh đừng ở trong này vướng tay chân em, em muốn gọt hoa quả.”
“Anh sẽ giúp em.” Hắn, mắt nhìn nàng nóng bỏng , miệng nói ra đề nghị.
“Anh biết làm sao?” Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, hoài nghi hỏi.
Nàng nhớ rõ trước kia hắn cái gì đều làm được, chỉ có vào phòng bếp cầm dao cũng nghiêng trái ngã phải, ngay cả gọt táo cũng nham nhở từng hố nhỏ, , làm cho người ta nhìn là không muốn ăn.
“Không cần xem thường anh.” Hắn lộ ra vẻ mặt bị nhục, xắn tay áo, cầm lấy dao nhỏ, cầm quả táo lên gọt.
“Anh ăn táo không gọt vỏ sao?” Nàng nhịn không được mở miệng hỏi.
“Đương nhiên có.”
“Vậy?” Hắn còn một đao cắt xuống? Lại một đao, lại một đao? Hạ Thanh Mộng có điểm há hốc mồm.
“Cắt rồi gọt không được sao.” Hắn làm biểu tình đương nhiên phải vậy.
Cái này làm nàng rốt cục cởi bỏ nghi hoặc nhiều năm qua, hiểu được hắn vì sao gọt táo lại từng hố từng hố nhỏ. Để cả quả táo thật đơn giản, nhưng cắt thành từng mảnh từng mảnh sau đó gọt thì……
Ai, hắn thế còn nói nàng xem thường hắn, hắn gọt táo thế này thật sự làm cho người ta xem thường nha.
“Đưa ba quả kia anh gọt.”
Không muốn cho hắn làm hư ba quả khác, nàng nhanh chóng rửa sạch, cầm lấy dao, gọt gọt gọt, lập tức đem ba quả táo gọt xong. Sau đó, nàng đem lưỡi dao đưa cho hắn, làm cho hắn đi gọt quả táo đã bị hắn cắt nhỏ kia, còn mình cũng cầm lấy dao nhỏ, cắt nhỏ, chỉ chốc lát sau một đã trái cây đã hoàn thành.
Lí Du tay trái cầm một miếng táo bị hắn gọt nham nhở, hơn nữa còn bị đen, tay phải cầm dao, ngây như phỗng nhìn nàng gọt táo, quẫn bách không biết nói gì.
“Không ai thập toàn thập mỹ.” Hạ Thanh Mộng muốn cười, nhưng phải mở miệng an ủi hắn.
“Em rất muốn cười phải không?” Lí Du nhìn về phía nàng, thong thả hỏi.
Hạ Thanh Mộng ngậm miệng, lại khống chế không được cong cong khóe miệng.
“Cười đi.”
“Ha ha……” Nàng rốt cuộc không thể ngăn chính mình, ôm bụng cười to ra tiếng.
Trời ạ, trời ạ, thật buồn cười, hơn nữa vẻ mặt nhận mệnh của hắn nhìn nàng, nói với nàng “Cười đi” thật buồn cười. Trời ạ, làm sao có thể buồn cười như vậy nha?
Lí Du bất đắc dĩ nhìn nàng ôm bụng cười không ngừng, lại cúi đầu nhìn táo trên tay, chỉ có thể than nhẹ một hơi.
Quả nhiên thật buồn cười.
Ha, ha.
Bất quá nàng cũng thật không nể mặt? Kêu nàng cười, thế nhưng thật sự cười, còn cười lớn tiếng như vậy, cười đến ngã ra sau, một chút cũng không sợ sẽ làm tổn thương tự tôn của đàn ông.
“Sao vậy, chuyện gì buồn cười vậy?” Lí phụ Lí mẫu bởi vì tiếng cười của nàng, chạy tới phòng bếp dò hỏi.
Phòng bếp trong nháy mắt im bặt. Hạ Thanh Mộng cả người cứng ngắc, khuôn mặt bạo hồng, xấu hổ muốn tìm vách tường tự tử.
Nha, trời ạ, nàng đã quên ba mẹ hắn vẫn ngồi ở phòng khách nha, cười lớn tiếng như vậy, cười đến mức người khác phải chạy vào hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
Ô ~ tại sao có thể như vậy? Bọn họ nhất định cảm thấy nàng vừa không đoan trang lại không thục nữ? Làm sao bây giờ? Bọn họ có thể phản đối Lí Du cưới nàng hay không, không muốn một con dâu đáng thất vọng như vậy?
Thấy nàng sầu lo, Lí Du lặng lẽ vươn tay phải cầm tay nàng, lại đem miếng táo trong tay trái được mình gọt thả vào dĩa táo nàng gọt, quay đầu nhìn ba mẹ lộ ra một nụ cười khổ.
“Cười cái này.” Hắn bất đắc dĩ nói.
“Đây là cái gì?” Lí phụ trong nháy mắt nhìn kỹ.
Một bên Lí mẫu thấy rõ ràng miếng táo trên tay hắn, cũng nghĩ thông nguyên do, bắt đầu nở nụ cười.
“Miếng tao này bị chó gặm à?” Lí mẫu cười chế nhạo hắn, vừa cười vừa lắc đầu,“Thì ra chuyện này cũng di truyền nha, hai cha con con giống nhau như đúc, có thể đem hoa quả gọt giống như bị chó gặm nha, ha ha……”
“Bà nói cái này ra cái gì?” Lí phụ vẻ mặt xấu hổ, phi thường ngượng ngùng.
“Bởi vì rất buồn cười.”
Lí mẫu gọn gàng dứt khoát trả lời, làm cho Hạ Thanh Mộng cũng bật cười, sau đó hai người đàn ông cũng nở nụ cười xấu hổ. Kkhẩn trương, bất an, cùng không quen thuộc cũng heo đó mà biến mất.
Lí Du bưng dĩa táo, bốn người cùng trở lại phòng khách, ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Lí phụ Lí mẫu đối với chuyện Hạ Thanh Mộng một người nuôi con tràn ngập tò mò, hỏi nàng không ít vấn đề, càng hỏi trên mặt càng đau lòng, nhất là Lí mẫu, sau đó ngồi bên cạnh nàng, cầm tay nàng gắt gao, một khắc cũng không buông ra.
Lí Du nhìn toàn bộ quá trình không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
“Được rồi, chuyện quá khứ thì cho qua, nói một chút chuyện tương lai đi.” Thấy vẻ mặt con hạnh phúc thỏa mãn, giống như kiếp này không còn tiếc nuối, Lí phụ mở miệng đưa ra trọng điểm.
“Chuyện tương lai gì?” Lí mẫu sửng sốt một chút, khó hiểu.
“Chuyện kết hôn nha.” Lí phụ cười hớ hớ.
“Đúng nha, thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng như vậy.” Lí mẫu bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nhìn về phía con dâu chuẩn mực,“Thanh Mộng, ngươi ã trong nhà con không có trưởng bối, như vậy chuyện kết hôn giao cho ba mẹ quyết định nhé?”
“Mẹ, muốn quyết định chuyện gì?” Lí Du ngắt lời.
“Đương nhiên là chọn ngày kết hôn, địa điểm, tiệc tùng, đại sính tiểu sính đợi cút, nhiều chuyện muốn quyết định cùng chuẩn bị.” Lí mẫu dạy cho con nghe.
“Không cần phiền toái như vậy, con và Thanh Mộng đi công chứng là được rồi.” Lí Du không ủng hộ lắc đầu.
“Com nói cái gì vậy?” Lí mẫu cảm thấy khiếp sợ.“Mặc áo cưới đẹp đi ở trên thảm đỏ là giấc mơ của mỗi người phụ nữ, con sao có thể nói như vậy? Công chứng? Thanh Mộng, nếu nó chỉ công chứng mà đòi cưới con, không phải gả cho nó.”
“Này, mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy? Conlà con mẹ nha!” Lí Du vẻ mặt khó tin.
“Con đã phá tan giấc mơ của nữ nhân thì là kẻ địch!” Lí mẫu lòng đầy căm phẫn.
Lí Du quả thực không còn biết nói gì.
Hắn nhìn về phía bà xã, hy vọng nàng có thể nói vài lời, bởi vì chuyện chỉ cần công chứng kết hôn là nàng đề nghị nha.
Nàng nói, nàng không muốn mình quá mệt mỏi, lại càng không muốn bị một đống người không quen biết xem như động vật quý hiếm mà chỉ chỏ, cho nên chỉ cần công chứng kết hôn thì tốt rồi, mà hắn cũng chỉ thuận theo bà xã đại nhân thôi, sao hiện tại lại biến thành phá tan giấc mộng của nữ nhân thành kẻ định?
Nhưng, chờ một chút, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Thanh Mộng lựa chọn công chứng kết hôn, là vì có hai nguyên nhân mà “Không nghĩ”, nếu không “Không nghĩ”, nàng có phải sẽ không hội lựa chọn công chứng, mà giống như mẹ nói, hy vọng mặc áo cưới xinh đẹp đi ở thảm đỏ cùng hắn kết hôn?
Hắn đột nhiên có loại cảm giác được cảnh tỉnh, muốn mắng mình ngu ngốc.
Hắn sao có thể sơ ý như vậy, chưa bao giờ đổi góc độ suy nghĩ chuyện này?
Nếu hôm nay mẹ không có nói như vậy, hắn thật sự có khả năng cứ như vậy mang nàng đi công chứng kết hôn, hoàn thành xong đại sự cả đời, sau đó tự tay hủy giấc mộng của nàng kiếp.
Trời ạ, hắn thật sự là cái tên đại ngu ngốc!
“Con đã biết, chúng con sẽ không đi công chứng.” Lí Du bừng tỉnh đại ngộ nói với mẹ.
Hạ Thanh Mộng nghe vậy, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn hắn.
“Anh sẽ cho em một hôn lễ suốt đời khó quên.” Hắn đem tầm mắt chuyển qua, hứa hẹn son sắt với nàng.
Mà nàng chỉ có một cảm giác, là khóc không ra nước mắt.
Sao lại thành như vậy?
☆☆☆
Buổi tối, sau khi hai lão nhân gia lưu luyến không rời cùng tôn tử nói lời từ biệt, Hạ Thanh Mộng kêu con đi tắm rửa, sau đó kêu Lí Du ngồi xuống sô pha, hai tay khoanh ngực, phiền chán ở trong phòng khách đi tới đi lui.
“Em có chuyện gì phiền vậy?” Hắn nhìn đến chóng cả mặt.
Hạ Thanh Mộng dừng bước, mày nhín mặt nhăn trừng hắn. Nam nhân này còn dám mở miệng hỏi nàng?!
Nàng hít sâu một hơi, lấy giọng điệu đầy áp lực nói:“Em nghĩ chúng ta đã thảo luận qua.”
“Thảo luận qua cái gì?”
“Chuyện kết hôn.”
“Em là chỉ chuyện công chứng kết hôn?”
“Đúng!” Nàng lại dùng lực hít sâu một hơi, muốn mình bình tĩnh cùng hắn nói chuyện.“Em không thích ở cùng một đống người không quen biết, bị bọn họ khe khẽ nói nhỏ, suy đoán chuyện quá khứ của em, chúng ta gặp nhau như thế nào, chúng ta kết hôn vì lý do gì, em nghĩ anh hiểu ý em, cũng đồng ý với em, cho nên mới đáp ứng dùng phương thức công chứng kết hôn. Vì sao anh lại đổi ý?”
“Em biết, có lẽ là bởi vì ba mẹ hy vọng, cho nên anh không thể không thỏa hiệp, nhưng là……” Nàng phiền chán không biết nên nói như thế nào, dù sao chỉ cảm thấy không vui, thậm chí muốn hét lên.
Kỳ thật nàng biết cũng không phải là lỗi của hắn, bọn họ xác thực phải lo lắng đến hy vọng của trưởng bối, không thể ích kỷ muốn như thế nào liền làm như thế đó.
Nhưng tình huống của nàng rất đặc thù, thân phận không xứng là một chuyện, mang theo con rơi đi kết hôn lại là chuyện khác, tuy nói đứa trẻ này là cốt nhục của Lý gia, nhưng ai biết có thể dẫn đến càng nhiều lời đồn khó nghe, như nàng lợi dụng đứa nhỏ vào Lý gia, câu con rùa vàng Lí Du.
Miệng lưỡi con người tất đáng sợ.
Tuy rằng bọn họ đều biết cái gì mới là sự thật, nhưng là bởi vì biết sự thật, nghe được lời đồn không thật mới có thể phát hỏa.
Nàng thật hy vọng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cho nên mới lựa chọn công chứng kết hôn, nhưng hiện tại……
“Anh có thể nói lại với ba mẹ, lựa lời một chút, làm cho chúng ta làm theo kế hoạch, công chứng kết hôn là được?” Nàng nói ra hi vọng với hắn.
“Lại đây.” Lí Du hướng nàng ngoắc tay.
Nàng đi lên, hoài nghi nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
“Em thật sự muốn công chứng kết hôn sao?” Hắn kéo nàng ngồi trên đùi, hai tay vòng quanh nàng, ôn nhu hỏi.
“Nếu không nghĩ, em làm chi nói vậy?” Nàng nhíu mày.
“Ý anh là, nếu không cần trang điểm phức tạp, cũng không ở cùng một đống người không quen biết, không cho họ nói này nọ, em còn có thể công chứng kết hôn sao?” Hắn chăm chú nhìn nàng.
Hạ Thanh Mộng sửng sốt một chút, không hiểu ý hắn.
“Có ý gì?” Nàng mở to mắt nhìn, mờ mịt không biết làm sao.
“Một giáo đường nhỏ màu trắng, trải thảm đỏ, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào lễ đường, tiếng nhạc từ đàn dương cầm vang lên, lụa trắng theo gió tung bay, chữ chúc phúc viết ở trên mỗi một khuôn mặt khách mời, tiếng cung hỉ vang khắp nơi.”
Hắn mỗi một câu, hình ảnh liền tự động xuất hiện ở trong đầu Hạ Thanh Mộng. Một giáo đường nhỏ màu trắng, trải thảm đỏ, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào lễ đường, tiếng nhạc từ đàn dương cầm vang lên, lụa trắng theo gió tung bay, chữ chúc phúc viết ở trên mỗi một khuôn mặt khách mời, tiếng cung hỉ vang khắp nơi.
Trời ạ, thật là hôn lễ trong mơ!
Lí Du không cần phải nói thêm nữa, đã mơ ước tràn ngập trên mặt nàng mà nhìn ra manh mối.
Mẹ nói đúng vậy, mặc áo cưới thật đẹp đi trên thảm đỏ là mơ ước của mỗi người con gái, nàng quả nhiên không phải vì thích công chứng kết hôn mà lựa chọn công chứng kết hôn, hắn thiếu chút nữa liền phạm đại sai lầm rồi.
“Anh yêu em.” Hắn hôn nàng một chút.
Nàng hoàn hồn liếc một cái.“Đừng tưởng anh nói như vậy, là có thể nói sang chuyện khác. Anh cùng ba mẹ thảo luận lại một chút được không? Xin bọn họ đồng ý cho chúng ta công chứng kết hôn.”
“Anh sẽ cùng bọn họ thảo luận.” Hắn gật đầu đáp ứng.
“Thật sự?” Nàng kinh hỉ hỏi lại.
“Thật, anh sẽ cho em một hôn lễ suốt đời khó quên, tin tưởng anh.” Hắn vẻ mặt cam đoan đối nàng thề.
Hạ Thanh Mộng lại là vẻ mặt dấu chấm hỏi.
Cho nên, hiện tại rốt cuộc là…… Có thể công chứng kết hôn hay không a?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.