Chương 41: Vứt Bỏ Chính Mình Trong Quá Khứ (1)
Nhất Căn Miêu Điều
01/12/2023
Không ai nghĩ tới Winley sẽ làm ra hành vi khác người hơn.
Dưới vòi hoa sen nóng hầm hập, cô con gái của Công tước rửa sạch tinh dịch màu đỏ nhạt dính nhớp giữa hai chân mình. Bên hông nàng bị in hằn vài dấu ngón tay, nhưng không bị rách da, nghĩ đến Simon làm rất khắc chế, từ đầu tới cuối đều không dùng móng tay sắc nhọn chạm vào nàng.
Winlay vuốt ve vòng eo, tựa hồ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của thú nhân.
Ma thuật trắng là chữa lành. Không cần mượn ma dược, chỉ cần một câu niệm chú ngắn ngủi là có thể trị liệu những vết thương đơn giản. Tuy nhiên, bản chất của ma thuật là triệu hồi nguyên tố ánh sáng trong không khí, mà các nguyên tố ánh sáng ở lục địa này đã khan hiếm đến mức đáng thương. Điều này có nghĩa muốn sử dụng ma thuật trắng trực tiếp phải đòi hỏi tiêu hao rất nhiều năng lượng tinh thần.
Cho nên, phần lớn các ma pháp sư họ thích nghiên cứu dược vật hơn. Dù sao một trong những tác dụng chủ yếu của ma thuật trắng chính là chữa lành vết thương.
Dấu vết trên người Winlay này vốn không cần dùng đến thuốc. Nàng đi đến phòng thay đồ, giữa một hàng váy ngủ có kiểu dáng bảo thủ, nàng chọn một chiếc ít vải nhất. Mặc dù vậy sau khi mặc vào, chiếc váy bèo nhún đã che phủ đến đầu gối.
Winley nhìn xung quanh. Quần áo trong phòng là cùng một phong cách. Tao nhã, đoan trang, e lệ và mộc mạc. Nàng phảng phất như nhìn thấy vô số chính mình, từ thời thơ ấu cho đến hiện tại.
Chính mình đang yên tĩnh đọc sách, chính mình đang học nghi thức hoàng gia, chính mình đang uống trà chiều và nói về các chủ đề nhàm chán với các cô con gái nhà khác. Và chính mình trong mỗi dịp nghỉ lễ, điểm trang cẩn thận, đang ngồi trong khu vườn nhỏ thấp thỏm chờ đợi vị hôn phu.
Một lát sau, cửa sổ tầng ba được mở ra. Mấy người giúp việc đã rất ngạc nhiên khi thấy một thiếu nữ mặc váy ngủ ôm một đống quần áo đi ra khỏi phòng thay đồ, đi qua hành lang và sau đó là ném xuống dưới lầu.
Dưới vòi hoa sen nóng hầm hập, cô con gái của Công tước rửa sạch tinh dịch màu đỏ nhạt dính nhớp giữa hai chân mình. Bên hông nàng bị in hằn vài dấu ngón tay, nhưng không bị rách da, nghĩ đến Simon làm rất khắc chế, từ đầu tới cuối đều không dùng móng tay sắc nhọn chạm vào nàng.
Winlay vuốt ve vòng eo, tựa hồ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của thú nhân.
Ma thuật trắng là chữa lành. Không cần mượn ma dược, chỉ cần một câu niệm chú ngắn ngủi là có thể trị liệu những vết thương đơn giản. Tuy nhiên, bản chất của ma thuật là triệu hồi nguyên tố ánh sáng trong không khí, mà các nguyên tố ánh sáng ở lục địa này đã khan hiếm đến mức đáng thương. Điều này có nghĩa muốn sử dụng ma thuật trắng trực tiếp phải đòi hỏi tiêu hao rất nhiều năng lượng tinh thần.
Cho nên, phần lớn các ma pháp sư họ thích nghiên cứu dược vật hơn. Dù sao một trong những tác dụng chủ yếu của ma thuật trắng chính là chữa lành vết thương.
Dấu vết trên người Winlay này vốn không cần dùng đến thuốc. Nàng đi đến phòng thay đồ, giữa một hàng váy ngủ có kiểu dáng bảo thủ, nàng chọn một chiếc ít vải nhất. Mặc dù vậy sau khi mặc vào, chiếc váy bèo nhún đã che phủ đến đầu gối.
Winley nhìn xung quanh. Quần áo trong phòng là cùng một phong cách. Tao nhã, đoan trang, e lệ và mộc mạc. Nàng phảng phất như nhìn thấy vô số chính mình, từ thời thơ ấu cho đến hiện tại.
Chính mình đang yên tĩnh đọc sách, chính mình đang học nghi thức hoàng gia, chính mình đang uống trà chiều và nói về các chủ đề nhàm chán với các cô con gái nhà khác. Và chính mình trong mỗi dịp nghỉ lễ, điểm trang cẩn thận, đang ngồi trong khu vườn nhỏ thấp thỏm chờ đợi vị hôn phu.
Một lát sau, cửa sổ tầng ba được mở ra. Mấy người giúp việc đã rất ngạc nhiên khi thấy một thiếu nữ mặc váy ngủ ôm một đống quần áo đi ra khỏi phòng thay đồ, đi qua hành lang và sau đó là ném xuống dưới lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.