Chương 53: Anh Dụ cho Nhu Nhu ít thời gian nhé.
Đồng Đinh
15/08/2024
'Không thể, Nhu Nhu sau này sẽ gặp một người đàn ông của riêng em, người đó sẽ bảo vệ em" Hạ Khang Dụ nhìn cô nhóc Mạn Nhu cao tới rốn mình rồi nói
Lúc đó Mạn Nhu chỉ mới 15 tuổi, cô hoàn toàn ngây thơ nghĩ rằng Hạ Khang Dụ chỉ nói thế để cô không bám theo hắn, vì từ sau vụ đó Mạn Nhu rất thích bám theo Hạ Khang Dụ
Nhưng có lẽ hiện tại Mạn Nhu đã hiểu rồi, hiểu được những câu nói khi đó của Hạ Khang Dụ
Có lẽ người mà Hạ Khang Dụ muốn bảo vệ khi đó chính là Đào Hi Văn còn cô mãi mãi chỉ có thể là một đứa em gái được nhận nuôi không hơn không kém
Dù cho Mạn Nhu có cố gắng lấy lòng Hạ Khang Dụ bao nhiêu thì hắn vẫn không thèm chú ý đến. Càng ngày càng xa cách Mạn Nhu
Nếu đụng tới Hi Văn, người con gái Hạ Khang Dụ yêu thì Mạn Nhu dù đã ở bên Hạ Khang Dụ 9 năm cũng sẽ như bao người đều phải bị trừng phạt
Xem ra ông trời chưa bao giờ thương xót kẻ như cô, thà cứ để cô chết đi ở nghĩ địa khi ấy đừng để cô được tìm thấy, đừng để cô được Hạ Khang Dụ nhận nuôi,đừng để cô nhận được sự quan tâm từ hắn thì có lẽ bản thân sẽ không phải trở thành trò cười như bây giờ
Mạn Nhu lau đi nước mắt trên mặt, nhìn Hạ Khang Dụ đầy đau thương
" Anh Dụ, bây giờ em hiểu những lời anh nói khi đó rồi. Anh Dụ không thể bảo vệ em vậy thì em sẽ tự bảo vệ mình, anh Dụ muốn đánh, muốn giết đều tùy anh. Nhu Nhu đều sẵn lòng, chỉ cần là lời do anh Dụ nói ra, Nhu Nhu đều sẵn lòng nghe theo"
Hạ Khang Dụ trầm ngâm một hồi lâu rồi bình thản nói" Cô được tôi nhận nuôi từ nhỏ, dù không có tình thì cũng còn nghĩa. Tôi không muốn đánh cũng không thể giết.." Hạ Khang Dụ ngưng một chập rồi nói tiếp
" Cô rời khỏi đây đi, cô không còn là em gái tôi nữa, từ nay về sau cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi" Hạ Khang Dụ tuyệt tình cắt đứt quan hệ anh em 9 năm giữa Mạn Nhu và hắn
Có lẽ chính sự quan tâm trước kia đã làm cho Mạn Nhu hiểu lầm
Khi thấy Mạn Nhu cô đơn ngồi một góc trong cô nhi viện, hắn không hiểu sao lại thấy được bản thân mình khi xưa. Quyết định nhận nuôi Mạn Nhu khi xưa chỉ là vì đồng cảm với cô, vì thấy được bản thân của mình trong cô nhóc Mạn Nhu năm ấy, Hạ Khang Dụ không muốn nhìn thấy cô nhóc này lại giống như mình sống trong cô độc, chán ghét tất cả mọi thứ xung quanh, không có ai bầu bạn. Hạ Khang Dụ từng trải qua nên hắn hiểu rất rõ, hắn không muốn lại có thêm một người giống mình nên mới nhận cô làm em gái nuôi, chăm sóc, quan tâm nhưng thật không ngờ lại khiến Mạn Nhu hiểu lầm
Mạn Nhu nghe xong thì rụng rời tay chân, không tự chủ được mà ngồi sập xuống đất.
Anh Dụ có thể đánh, có thể mắng cô nhưng tại sao anh Dụ lại tuyệt tình như thế cắt đứt quan hệ anh em đã được 9 năm này. Mạn Nhu không muốn, Mạn Nhu muốn được nhìn thấy Hạ Khang Dụ mỗi ngày, nếu như rời khỏi Hạ Khang Dụ thì cô phải sống sao chứ, phải làm sao đây
Mạn Nhu nhìn Hạ Khang Dụ nước mắt không ngừng chảy xuống, cô khóc nấc lên, đầy hối hận
" Anh Dụ ơi, anh...anh có thể đánh em, có thể chửi em nhưng anh đừng...đừng cắt đứt quan hệ với em...cũng...cũng..đừng đuổi em đi có được không? Anh Dụ ơi, Nhu Nhu thật sự....thật sự không muốn rời xa anh đâu"
" Thư ký Trần, đưa Mạn Nhu đi đi" Hạ Khang Dụ đầy lạnh lùng đuổi Mạn Nhu đi rồi rời bước đi lên lầuMạn Nhu hất tay thư ký Trần ra rồi đi tới nắm lấy tay của Hạ Khang Dụ, lúc này trông Mạn Nhu rất thảm nhưng cũng rất đáng thương
" Nếu như Đào Hi Văn không xuất hiện, anh Dụ sẽ yêu em đúng không?" Mạn Nhu nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự không cam tâm cùng đau buồn mà hỏi
Đúng thế, nếu Đào Hi Văn cô ta không xuất hiện thì anh Dụ đã yêu mình rồi
Thư ký Trần thấy thế liền kéo Mạn Nhu ra, Mạn Nhu khóc lóc, vùng vẫy hét lên
" Anh Dụ trả lời em đi, nếu Đào Hi Văn không xuất hiện anh sẽ yêu em, sẽ cưới em mà, phải không anh?"
" Dù tiểu Văn Văn không xuất hiện, tôi cũng không yêu cô càng không thể cưới cô. Dù là quá khứ hay hiện tại Hạ Khang Dụ tôi đều chỉ cảm thấy đồng cảm với cô nhưng bây giờ còn có thêm... thương hại" Hạ Khang Dụ dứt khoát trả lời
rồi rời đi
Đồng cảm chính là đồng cảm, không hơn không kém cũng không có một chút tình yêu dành cho Mạn Nhu
Mạn Nhu như chết lặng, không còn la hét nữa, để mặc thư ký Trần kéo ra cổng
Mạn Nhu thua rồi, thua thật rồi. Dù có tranh đấu, dùng thủ đoạn thế nào thì Hạ Khang Dụ cũng không yêu mình
Mạn Nhu lại lắc lắc đầu, tay không ngừng đập vào đầu mình rồi tự trấn an bản thân
"Anh Dụ yêu Nhu Nhu nhưng Đào Hi Văn lại cứ cản đường. Đúng, đúng thế, anh Dụ cho Nhu Nhu ít thời gian nhé, Nhu Nhu sẽ làm cho cô ta biến mất khỏi thế giới này, lúc đó anh Dụ sẽ ở bên Nhu Nhu" Mạn Nhu nở nụ cười điên loạn
Lúc đó Mạn Nhu chỉ mới 15 tuổi, cô hoàn toàn ngây thơ nghĩ rằng Hạ Khang Dụ chỉ nói thế để cô không bám theo hắn, vì từ sau vụ đó Mạn Nhu rất thích bám theo Hạ Khang Dụ
Nhưng có lẽ hiện tại Mạn Nhu đã hiểu rồi, hiểu được những câu nói khi đó của Hạ Khang Dụ
Có lẽ người mà Hạ Khang Dụ muốn bảo vệ khi đó chính là Đào Hi Văn còn cô mãi mãi chỉ có thể là một đứa em gái được nhận nuôi không hơn không kém
Dù cho Mạn Nhu có cố gắng lấy lòng Hạ Khang Dụ bao nhiêu thì hắn vẫn không thèm chú ý đến. Càng ngày càng xa cách Mạn Nhu
Nếu đụng tới Hi Văn, người con gái Hạ Khang Dụ yêu thì Mạn Nhu dù đã ở bên Hạ Khang Dụ 9 năm cũng sẽ như bao người đều phải bị trừng phạt
Xem ra ông trời chưa bao giờ thương xót kẻ như cô, thà cứ để cô chết đi ở nghĩ địa khi ấy đừng để cô được tìm thấy, đừng để cô được Hạ Khang Dụ nhận nuôi,đừng để cô nhận được sự quan tâm từ hắn thì có lẽ bản thân sẽ không phải trở thành trò cười như bây giờ
Mạn Nhu lau đi nước mắt trên mặt, nhìn Hạ Khang Dụ đầy đau thương
" Anh Dụ, bây giờ em hiểu những lời anh nói khi đó rồi. Anh Dụ không thể bảo vệ em vậy thì em sẽ tự bảo vệ mình, anh Dụ muốn đánh, muốn giết đều tùy anh. Nhu Nhu đều sẵn lòng, chỉ cần là lời do anh Dụ nói ra, Nhu Nhu đều sẵn lòng nghe theo"
Hạ Khang Dụ trầm ngâm một hồi lâu rồi bình thản nói" Cô được tôi nhận nuôi từ nhỏ, dù không có tình thì cũng còn nghĩa. Tôi không muốn đánh cũng không thể giết.." Hạ Khang Dụ ngưng một chập rồi nói tiếp
" Cô rời khỏi đây đi, cô không còn là em gái tôi nữa, từ nay về sau cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi" Hạ Khang Dụ tuyệt tình cắt đứt quan hệ anh em 9 năm giữa Mạn Nhu và hắn
Có lẽ chính sự quan tâm trước kia đã làm cho Mạn Nhu hiểu lầm
Khi thấy Mạn Nhu cô đơn ngồi một góc trong cô nhi viện, hắn không hiểu sao lại thấy được bản thân mình khi xưa. Quyết định nhận nuôi Mạn Nhu khi xưa chỉ là vì đồng cảm với cô, vì thấy được bản thân của mình trong cô nhóc Mạn Nhu năm ấy, Hạ Khang Dụ không muốn nhìn thấy cô nhóc này lại giống như mình sống trong cô độc, chán ghét tất cả mọi thứ xung quanh, không có ai bầu bạn. Hạ Khang Dụ từng trải qua nên hắn hiểu rất rõ, hắn không muốn lại có thêm một người giống mình nên mới nhận cô làm em gái nuôi, chăm sóc, quan tâm nhưng thật không ngờ lại khiến Mạn Nhu hiểu lầm
Mạn Nhu nghe xong thì rụng rời tay chân, không tự chủ được mà ngồi sập xuống đất.
Anh Dụ có thể đánh, có thể mắng cô nhưng tại sao anh Dụ lại tuyệt tình như thế cắt đứt quan hệ anh em đã được 9 năm này. Mạn Nhu không muốn, Mạn Nhu muốn được nhìn thấy Hạ Khang Dụ mỗi ngày, nếu như rời khỏi Hạ Khang Dụ thì cô phải sống sao chứ, phải làm sao đây
Mạn Nhu nhìn Hạ Khang Dụ nước mắt không ngừng chảy xuống, cô khóc nấc lên, đầy hối hận
" Anh Dụ ơi, anh...anh có thể đánh em, có thể chửi em nhưng anh đừng...đừng cắt đứt quan hệ với em...cũng...cũng..đừng đuổi em đi có được không? Anh Dụ ơi, Nhu Nhu thật sự....thật sự không muốn rời xa anh đâu"
" Thư ký Trần, đưa Mạn Nhu đi đi" Hạ Khang Dụ đầy lạnh lùng đuổi Mạn Nhu đi rồi rời bước đi lên lầuMạn Nhu hất tay thư ký Trần ra rồi đi tới nắm lấy tay của Hạ Khang Dụ, lúc này trông Mạn Nhu rất thảm nhưng cũng rất đáng thương
" Nếu như Đào Hi Văn không xuất hiện, anh Dụ sẽ yêu em đúng không?" Mạn Nhu nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự không cam tâm cùng đau buồn mà hỏi
Đúng thế, nếu Đào Hi Văn cô ta không xuất hiện thì anh Dụ đã yêu mình rồi
Thư ký Trần thấy thế liền kéo Mạn Nhu ra, Mạn Nhu khóc lóc, vùng vẫy hét lên
" Anh Dụ trả lời em đi, nếu Đào Hi Văn không xuất hiện anh sẽ yêu em, sẽ cưới em mà, phải không anh?"
" Dù tiểu Văn Văn không xuất hiện, tôi cũng không yêu cô càng không thể cưới cô. Dù là quá khứ hay hiện tại Hạ Khang Dụ tôi đều chỉ cảm thấy đồng cảm với cô nhưng bây giờ còn có thêm... thương hại" Hạ Khang Dụ dứt khoát trả lời
rồi rời đi
Đồng cảm chính là đồng cảm, không hơn không kém cũng không có một chút tình yêu dành cho Mạn Nhu
Mạn Nhu như chết lặng, không còn la hét nữa, để mặc thư ký Trần kéo ra cổng
Mạn Nhu thua rồi, thua thật rồi. Dù có tranh đấu, dùng thủ đoạn thế nào thì Hạ Khang Dụ cũng không yêu mình
Mạn Nhu lại lắc lắc đầu, tay không ngừng đập vào đầu mình rồi tự trấn an bản thân
"Anh Dụ yêu Nhu Nhu nhưng Đào Hi Văn lại cứ cản đường. Đúng, đúng thế, anh Dụ cho Nhu Nhu ít thời gian nhé, Nhu Nhu sẽ làm cho cô ta biến mất khỏi thế giới này, lúc đó anh Dụ sẽ ở bên Nhu Nhu" Mạn Nhu nở nụ cười điên loạn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.