Chương 38: Chán ghét
Đồng Đinh
23/07/2024
Hi Văn không trả lời
Thấy Hạ Khang Dụ xem phim cùng Mạn Nhu đúng là rất ngứa mắt nhưng mà những việc đó sao quan trọng bằng việc anh có khả năng là thủ phạm tông chết cha cô
"Mạn Nhu từ nhỏ sống ở cô nhi viện, anh chỉ thấy cô bé giống anh hồi nhỏ nên nhận nuôi. Lúc Mạn Nhu bị đám người hầu trong nhà bắt nạt anh đứng ra giúp đỡ nên từ đó con bé hay bám anh thôi, đừng nghĩ nhiều" Hạ Khang Dụ sợ cô hiểu lầm, anh cố gắng làm hòa
Hi Văn không ngờ Mạn Nhu lại từng bị bắt nạt ở đây, chả trách tính tình có phần đanh đá. Có lẽ vì sợ cô cướp mất anh trai mình
"Ừm nhưng mà tôi muốn ở một mình một thời gian" Hi Văn không có quá nhiều biểu cảm nói
Rốt cuộc Hi Văn bị làm sao thế, hắn đã nói tới mức này cô tại sao vẫn còn giận
"Tôi..." Hi Văn chưa kịp nói hết thì bất ngờ
Hạ Khang Dụ không để Hi Văn nói thêm nữa liền tham lam quấn lấy môi cô mà cắn mút, nụ hôn không hề nhẹ nhàng mà là sự chiếm hữu điên cuồng giống như sợ nếu hắn rời khỏi nó sẽ biến mất khỏi tầm với của mình vậy
"Ừm...ưm...a đau thả ..thả" Hi Văn không muốn, cô vùng vẫy tay chân nhưng không thể thoát ra được chỉ biết để mặc hăn làm bừa, nước mắt Hi Văn cũng tuyệt vọng mà rơi xuống
Hạ Khang Dụ chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô, hắn chỉ biết cho mỗi cảm xúc của bản thân, luôn luôn chiếm nữa, cưỡng ép cả khi cô không muốn
Hạ Khang Dụ cuồng dã xâm chiếm môi cô, tay hắn cũng không rảnh rỗi mà luồn vào bên trong áo của Hi Văn mơn trớn khắp thân thể cô
Thấy cô không còn vùng vẫy, cứ nghĩ cô đã thỏả thuận chấp nhận hắn nhưng khi ngước đầu lên nhìn vào khuôn mặt nhỏ đang ửng hồng của cô là những giọt nước mắt đang không ngừng chảy xuống
Hắn không hiểu tại sao cô lại khóc
Cô khóc chỉ vì hắn bắt cô xin lỗi Mạn Nhu
Hay là vì hắn cùng Mạn Nhu ngồi xem phim cùng nhau
Thấy Hi Văn cứ nằm im, không nhúc nhích cứ như một cái xác không hồn mặc người ta muốn làm gì cũng được thì khiến dục vọng đang nhen nhóm trong người Hạ Khang Dụ bị dập tắt hoàn toàn
Hắn thả cô ra, ngồi dậy chỉnh lại quần áo bị nhăn
"Ở cùng anh khiến em chán ghét đến thế sao?" Giọng hắn lạnh lùng xen lẫn thất vọng thốt lên
Hạ Khang Dụ cũng không hiểu vì sao bản thân lại hỏi Hi Văn như thế, hắn chỉ biết nhìn cô như vậy tim hắn như thắt lại, rất đau
Một người từ nhỏ thường xuyên bị cha bạo hành như hắn sớm đã không còn cảm giác đau đớn nhưng khi nhìn cô đau lòng, nước mắt rời xuống lại khiến hắn cảm thấy đau đớn đến lạ
Vốn dĩ hắn nỗ lực từ hai bàn tay trắng tạo dựng nên Hạ Thị chỉ vì mong muốn gặp lại cô, hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại như thế, hắn chỉ biết khoảnh khắc cô tươi cười với hắn thật sự rất đẹp, hắn muốn giữ nụ cười ấy cho riêng mình nhưng bây giờ Hi Văn dường như đang muốn rời xa hắn
Hắn rất sợ cô sẽ mở miệng nói chán ghét hắn, sợ cô sẽ rời bỏ hắn
"Chúng ta tạm thời hãy ở riêng đi. Tôi cần thời gian" Hi Văn lạnh lùng, thờ ơ mà đáp
Chán ghét? Làm sao có thể chán ghét anh chứ
Anh đối với em tốt như vậy, yêu thương như thế làm sao em có thể ghét anh
Dù thời gian bên nhau không lâu, chúng ta cũng chưa từng là một cặp đôi ngọt ngào thật sự nhưng em vẫn cảm nhận được tình cảm tốt đẹp anh dành cho
Nhưng mà em sợ, sợ anh là người hại chết cha em
Nếu thật thì chúng ta đối mặt với nhau như thế nào ?
Lấy tư cách gì?
Là vợ chồng hay kẻ thù?
Em mong mình sẽ không biết chuyện này, sẽ làm một con ngốc tiếp tục yêu anh nhưng mà thật sự không thể, cha em ông ấy cũng rất yêu thương em mà
Những lời này Hi Văn chỉ biết nuốt lại vào trong lòng, giấu nhẹm suy nghĩ thật của mình đi
Hạ Khang Dụ không nói gì, hắn chỉ im lặng nhìn cô. Sau đó nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ to của mình quệt đi những giọt nước mắt đang đọng lại trên má cô
"Được, chỉ cần em không rời khỏi đây. Muốn làm gì tùy em"
Nếu Hi Văn đã kiên quyết như thế, hắn cũng đành thuận theo cô
Mặc dù rất không cam tâm nhưng còn đỡ hơn việc cưỡng ép cô ở lại đây. Như vậy Hi Văn của hắn sẽ không vui có thế sẽ lại khóc
Hạ Khang Dụ có lẽ không nhận ra nhưng giờ phút này hắn đang rất nhượng bộ, không còn vẻ ương nghạnh ép buộc người khác theo ý mình nữa
Tình yêu thật sự có thể làm thay đổi tính cách của một người cô độc, sớm đã không còn quan tâm tới cảm xúc của người khác như hắn sao?
Thấy Hạ Khang Dụ xem phim cùng Mạn Nhu đúng là rất ngứa mắt nhưng mà những việc đó sao quan trọng bằng việc anh có khả năng là thủ phạm tông chết cha cô
"Mạn Nhu từ nhỏ sống ở cô nhi viện, anh chỉ thấy cô bé giống anh hồi nhỏ nên nhận nuôi. Lúc Mạn Nhu bị đám người hầu trong nhà bắt nạt anh đứng ra giúp đỡ nên từ đó con bé hay bám anh thôi, đừng nghĩ nhiều" Hạ Khang Dụ sợ cô hiểu lầm, anh cố gắng làm hòa
Hi Văn không ngờ Mạn Nhu lại từng bị bắt nạt ở đây, chả trách tính tình có phần đanh đá. Có lẽ vì sợ cô cướp mất anh trai mình
"Ừm nhưng mà tôi muốn ở một mình một thời gian" Hi Văn không có quá nhiều biểu cảm nói
Rốt cuộc Hi Văn bị làm sao thế, hắn đã nói tới mức này cô tại sao vẫn còn giận
"Tôi..." Hi Văn chưa kịp nói hết thì bất ngờ
Hạ Khang Dụ không để Hi Văn nói thêm nữa liền tham lam quấn lấy môi cô mà cắn mút, nụ hôn không hề nhẹ nhàng mà là sự chiếm hữu điên cuồng giống như sợ nếu hắn rời khỏi nó sẽ biến mất khỏi tầm với của mình vậy
"Ừm...ưm...a đau thả ..thả" Hi Văn không muốn, cô vùng vẫy tay chân nhưng không thể thoát ra được chỉ biết để mặc hăn làm bừa, nước mắt Hi Văn cũng tuyệt vọng mà rơi xuống
Hạ Khang Dụ chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô, hắn chỉ biết cho mỗi cảm xúc của bản thân, luôn luôn chiếm nữa, cưỡng ép cả khi cô không muốn
Hạ Khang Dụ cuồng dã xâm chiếm môi cô, tay hắn cũng không rảnh rỗi mà luồn vào bên trong áo của Hi Văn mơn trớn khắp thân thể cô
Thấy cô không còn vùng vẫy, cứ nghĩ cô đã thỏả thuận chấp nhận hắn nhưng khi ngước đầu lên nhìn vào khuôn mặt nhỏ đang ửng hồng của cô là những giọt nước mắt đang không ngừng chảy xuống
Hắn không hiểu tại sao cô lại khóc
Cô khóc chỉ vì hắn bắt cô xin lỗi Mạn Nhu
Hay là vì hắn cùng Mạn Nhu ngồi xem phim cùng nhau
Thấy Hi Văn cứ nằm im, không nhúc nhích cứ như một cái xác không hồn mặc người ta muốn làm gì cũng được thì khiến dục vọng đang nhen nhóm trong người Hạ Khang Dụ bị dập tắt hoàn toàn
Hắn thả cô ra, ngồi dậy chỉnh lại quần áo bị nhăn
"Ở cùng anh khiến em chán ghét đến thế sao?" Giọng hắn lạnh lùng xen lẫn thất vọng thốt lên
Hạ Khang Dụ cũng không hiểu vì sao bản thân lại hỏi Hi Văn như thế, hắn chỉ biết nhìn cô như vậy tim hắn như thắt lại, rất đau
Một người từ nhỏ thường xuyên bị cha bạo hành như hắn sớm đã không còn cảm giác đau đớn nhưng khi nhìn cô đau lòng, nước mắt rời xuống lại khiến hắn cảm thấy đau đớn đến lạ
Vốn dĩ hắn nỗ lực từ hai bàn tay trắng tạo dựng nên Hạ Thị chỉ vì mong muốn gặp lại cô, hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại như thế, hắn chỉ biết khoảnh khắc cô tươi cười với hắn thật sự rất đẹp, hắn muốn giữ nụ cười ấy cho riêng mình nhưng bây giờ Hi Văn dường như đang muốn rời xa hắn
Hắn rất sợ cô sẽ mở miệng nói chán ghét hắn, sợ cô sẽ rời bỏ hắn
"Chúng ta tạm thời hãy ở riêng đi. Tôi cần thời gian" Hi Văn lạnh lùng, thờ ơ mà đáp
Chán ghét? Làm sao có thể chán ghét anh chứ
Anh đối với em tốt như vậy, yêu thương như thế làm sao em có thể ghét anh
Dù thời gian bên nhau không lâu, chúng ta cũng chưa từng là một cặp đôi ngọt ngào thật sự nhưng em vẫn cảm nhận được tình cảm tốt đẹp anh dành cho
Nhưng mà em sợ, sợ anh là người hại chết cha em
Nếu thật thì chúng ta đối mặt với nhau như thế nào ?
Lấy tư cách gì?
Là vợ chồng hay kẻ thù?
Em mong mình sẽ không biết chuyện này, sẽ làm một con ngốc tiếp tục yêu anh nhưng mà thật sự không thể, cha em ông ấy cũng rất yêu thương em mà
Những lời này Hi Văn chỉ biết nuốt lại vào trong lòng, giấu nhẹm suy nghĩ thật của mình đi
Hạ Khang Dụ không nói gì, hắn chỉ im lặng nhìn cô. Sau đó nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ to của mình quệt đi những giọt nước mắt đang đọng lại trên má cô
"Được, chỉ cần em không rời khỏi đây. Muốn làm gì tùy em"
Nếu Hi Văn đã kiên quyết như thế, hắn cũng đành thuận theo cô
Mặc dù rất không cam tâm nhưng còn đỡ hơn việc cưỡng ép cô ở lại đây. Như vậy Hi Văn của hắn sẽ không vui có thế sẽ lại khóc
Hạ Khang Dụ có lẽ không nhận ra nhưng giờ phút này hắn đang rất nhượng bộ, không còn vẻ ương nghạnh ép buộc người khác theo ý mình nữa
Tình yêu thật sự có thể làm thay đổi tính cách của một người cô độc, sớm đã không còn quan tâm tới cảm xúc của người khác như hắn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.