Chương 98: Mặt trời của riêng anh (end).
Đồng Đinh
23/09/2024
Cô rời khỏi vòng tay ấm áp của Hạ Khang Dụ, học theo hành động mà hắn đã làm dù đang mặc váy nhưng cũng may là vì váy dài nên Hi Văn có thể dễ dàng khụy một chân xuống, Hi Văn lấy trong túi áo ra một chiếc hộp màu trắng, chính là chiếc hộp đựng nhẫn kim cương mà cô đã lấy trong lúc đi tìm Hạ Khang Dụ ở biệt thự.
Đương nhiên khi nhìn thấy Hạ Khang Dụ cũng bất ngờ, hắn không ngăn cản hành động của Hi Văn mà ngược lại còn khá tò mò muốn xem tiểu bảo bối của mình sẽ làm gì.
- Em là áng mây tinh khôi trong bầu trời đen kịt, là mặt trời trong thế giới đen tối, u ám của một kẻ bất hạnh như tôi....
Hi Văn lặp lại y chang những lời mà Hạ Khang Dụ đã viết trong bức thư đó. Hạ Khang Dụ không nén được ngạc nhiên, hắn chỉ biết đứng im nhìn cô rồi cười đợi cô nói tiếp điều muốn nói.
'Đây đều là những lời do anh viết, là em vô tình đọc được, chỉ là vô tình thôi nhưng mà em vẫn ghi nhớ rất kĩ còn có chiếc nhẫn này nó được đặt cạnh bức thư và những tấm hình nên em đã giữ lại" Hi Văn đưa chiếc nhẫn tới trước mặt Hạ Khang Dụ, rồi nói chắc như đinh đóng cột đầy tự hào.
Hôm nay, ngay lúc này em muốn chiếc nhẫn này sẽ giúp em trói chặt anh ở bên em cả đời. Để em có thể là áng mây trong bầu trời của anh, là mặt trời sưởi ấm trái tim của anh. Đồng ý lấy em nhé, chồng ơi!!" Hi Văn tự thấy xấu hổ về những lời mình nói nên vừa dứt câu liền cúi gầm mặt xuống đất mà không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Khang Dụ.
Dù gì người ta cũng là con gái, nói những điều này xấu hổ cũng là dễ hiểu mà phải hơm?.
Hạ Khang Dụ không nhịn được mà cười lên, hoà vào tiếng cười đó là tiếng cười của phu nhân Cẩn Mai và Văn Miêu Miêu.
Hai bà sui gia dắt tay nhau đi tới gần cặp vợ chồng hạnh phúc nhất hôm nay.
Khang Dụ mau đồng ý đi, con bé chắc hẳn đã tốn nhiều tâm tư để làm việc
này lắm đó" Phu nhân Cẩn cười khanh khách nhìn Hạ Khang Dụ rồi nhìn sang bà sui gia Văn Miêu Miêu đang cười tươi bên cạnh mà nói.
Sự xuất hiện của hai mẹ còn khiến Hi Văn xấu hổ hơn rất nhiều, cô gái nhỏ đỏ ửng cả hai má.
Hạ Khang Dụ biết cô xấu hổ nên cũng không chọc nữa mà đỡ Hi Văn dậy, hắn giọng đầy cưng chiều nói.
"Ngốc quá, anh đã đồng ý từ lần đầu gặp em ở công viên 10 năm về trước rồi".
Dứt lời, Hạ Khang Dụ không để ý thêm ánh mắt của ai nữa mà ôm lấy cô rồi
đặt lên môi Hi Văn một nụ hôn đầy cưng chiều, yêu thương xen lẫn chiếm hữu. Môi Hi Văn vẫn thể luôn rất ngọt ngào, thanh mát khiến hắn nghiện mãi từ lần đầu và có lẽ là đến hết một đời vẫn chưa thể thoã mãn.
Nụ hôn sâu kéo dài vài phút thì Hi Văn liền đập nhẹ vào eo hắn, kháng nghị muốn hắn buông ra.
Hạ Khang Dụ biết ý liền lưu luyến mà rời đi, hắn biết mối quan hệ của họ từ bây giờ đã khác, hắn cần phải tôn trọng Hi Văn, tôn trọng cảm xúc của cô.
Hạ Khang Dụ nhìn Hi Văn đầy trìu mến, đưa bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn.
Hi Văn cũng đưa tay ôm lấy cánh tay rắn chắc đang vuốt ve mặt mình, đôi mắt vẫn còn đỏ mà rưng rưng nghe như đang nũng nịu mà lên tiếng.
Em còn điều này muốn nói nữa...em...em..." Như là một điều khó nói khiến Hi Văn ngập ngừng không thôi.
Hạ Khang Dụ không vội vàng mà im lặng đưa ánh mắt đầy cưng chiều chờ đợi Hi Văn nói.
" Em thất nghiệp rồi...không có tiền nên anh đừng chê... " Hi Văn đầy ngượng ngùng nói, ít giây sau như nghĩ thêm được điều gì đó Hi Văn liền nói thêm.
Nhưng mà em hứa là sẽ không ăn bám anh đâu, em đã bắt đầu đi xin việc rồi nếu không có gì trở ngại em sẽ đi làm sẽ không phụ thuộc vào anh" Hi Văn nói rồi tự đồng ý với ý kiến do bản thân nói ra.
' Ngốc ạ, em vốn dĩ là đã có việc làm rồi" Hạ Khang Dụ hôn lên cái trán trơn bóng của Hi Văn rồi nói.
" Lần trước làm thư ký ở tập đoàn em đã xin thôi việc rồi làm gì mà có việc chứ!!" Hi Văn bĩu môi phản bác.
'Việc của em là làm phu nhân Hạ và làm mẹ của các tiểu bảo bối. Không phải trước đó em từng nói muốn sinh con cho anh còn cùng anh nuôi dưỡng rồi còn xem anh như máy ATM sao!!" Hạ Khang Dụ nhíu mày nhìn Hi Văn.
Chưa đợi Hi Văn trả lời, hai bà mẹ đã cười rồi phu nhân Cẩn lại lên tiếng.
" Mau tổ chức đám cưới rồi còn cho ta bồng cháu, ta và bà sui mong chờ lắm rồi".
Nói xong, tất cả mọi người đều cười khanh khách, đầy vui vẻ chỉ có Hi Văn áp mặt vào lồng ngực của Hạ Khang Dụ mà không dám nhìn mọi người vì xấu hổ.
Hi Văn đột nhiên buồn ngủ, cô rời khỏi lồng ngực ấm áp mà đưa tay lên rồi che miệng mà ngáp.
Hạ Khang Dụ thì nghĩ chắc là vì buổi tối hắn đòi hỏi hơi nhiều nên cô vẫn còn mệt muốn ngủ nhưng bà Văn Miêu Miêu lại nhìn ra điều gì đó mà đi lên nắm lấy tay con gái mình.
" Buồn ngủ nhiều lắm sao con?".
'Vâng ạ, dạo này con rất hay buồn ngủ mặc dù không thức khuya, con cũng không hiểu nữa ạ" Hi Văn dụi mắt nói.
Văn Miêu Miêu như hiểu ra điều gì đó, bà nhìn phu nhân Cẩn mỉm cười đầy ngụ ý rồi hỏi tiếp.
Dạo này khi ăn những đồ tanh như cá, thịt còn không ăn được mẹ ơi với cả ăn vào bụng liền khó chịu rồi nôn ra hết" Hi Văn nói.
Điều này làm Hạ Khang Dụ rất lo lắng, hắn nắm chặt lấy tay cô, không nói lời nào liền trực tiếp dẫn đi liền bị phu nhân Cẩn ngăn lại.
" Ây, con làm gì thế!"
Đưa vợ con đi khám, tiểu Văn Văn khó chịu trong người, không ăn được" Hạ Khang Dụ sốt ruột nói.
Lời của Hạ Khang Dụ khiến cho cả phu nhân Cẩn và bà Văn Miêu Miêu không nhịn được mà cười lớn.
" Ôi trời ạ, vợ con mang thai rồi" Phu nhân Cẩn nói.
Khi nghe Hi Văn nói buồn ngủ liên tục dù không làm gì đã khiến cho bà và bà sui sinh nghi vì thế bà sui Văn Miêu Miêu mới tiến tới hỏi Hi Văn còn biết được cô bị nghén không ăn được đồ tanh làm bọn họ càng khẳng định chắc chắn.
" Thật ạ" Hạ Khang Dụ càng sốt sắng hơn, hắn muốn nghe hai mẹ khẳng định lại.
Đúng thế, Văn Văn mang thai rồi". Văn Miêu Miêu cười rạng rỡ nói.
Khang Dụ, chúng ta có con rồi" Hi Văn nhìn Hạ Khang Dụ không kiềm được vui sướng mà nói to.
Anh không những có em là mặt trời của riêng anh mà từ giờ anh còn có thêm một mặt trời nhỏ của riêng mình" Hạ Khang Dụ hạnh phúc mà nói.
Hạ Khang Dụ cũng vui không kém, hắn bế cô lên rồi xoay nhẹ vài vòng sau đó lại hôn khắp mặt cô rồi đến chiếc bụng chứa đựng tinh linh bé nhỏ là sự kết tinh tình yêu của hai người.
Mọi người trong căn biệt thự đều được chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc này, họ đều vỗ tay chúc mừng cho chủ tịch và phu nhân của mình, xung quanh cặp đôi hạnh phúc là ánh mắt chúc phúc và ngưỡng mộ từ phía tất cả mọi người.
Chúng ta tới với thế gian này đều có một số phận khác nhau, sự đau khổ khác nhau nhưng cũng đừng vì thế mà mãi sống trong sự đau khổ, tự tạo ra chiếc lồng nhốt mình lại tránh xa mọi thứ mà hãy dũng cảm bước tiếp, dũng cảm vượt qua mọi khó khăn rồi chính chúng ta sẽ gặp được mặt trời của riêng mình, sẽ được sưởi ấm, được hạnh phúc theo cách riêng giống như Hạ Khang Dụ khi gặp được Hi Văn, tìm kiếm cô, cùng cô vượt qua những khó khăn cùng cô chữa lành những tổn thương không mấy tốt đẹp trong quá khứ để giờ đây sau cơn mưa trời lại sáng sẽ có cầu vồng xuất hiện, mặt trời lại lên và một sinh linh đầy đáng yêu được ra đời từ tình yêu viên mãn của Hạ Khang Dụ và Hi Văn.
Đương nhiên khi nhìn thấy Hạ Khang Dụ cũng bất ngờ, hắn không ngăn cản hành động của Hi Văn mà ngược lại còn khá tò mò muốn xem tiểu bảo bối của mình sẽ làm gì.
- Em là áng mây tinh khôi trong bầu trời đen kịt, là mặt trời trong thế giới đen tối, u ám của một kẻ bất hạnh như tôi....
Hi Văn lặp lại y chang những lời mà Hạ Khang Dụ đã viết trong bức thư đó. Hạ Khang Dụ không nén được ngạc nhiên, hắn chỉ biết đứng im nhìn cô rồi cười đợi cô nói tiếp điều muốn nói.
'Đây đều là những lời do anh viết, là em vô tình đọc được, chỉ là vô tình thôi nhưng mà em vẫn ghi nhớ rất kĩ còn có chiếc nhẫn này nó được đặt cạnh bức thư và những tấm hình nên em đã giữ lại" Hi Văn đưa chiếc nhẫn tới trước mặt Hạ Khang Dụ, rồi nói chắc như đinh đóng cột đầy tự hào.
Hôm nay, ngay lúc này em muốn chiếc nhẫn này sẽ giúp em trói chặt anh ở bên em cả đời. Để em có thể là áng mây trong bầu trời của anh, là mặt trời sưởi ấm trái tim của anh. Đồng ý lấy em nhé, chồng ơi!!" Hi Văn tự thấy xấu hổ về những lời mình nói nên vừa dứt câu liền cúi gầm mặt xuống đất mà không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Khang Dụ.
Dù gì người ta cũng là con gái, nói những điều này xấu hổ cũng là dễ hiểu mà phải hơm?.
Hạ Khang Dụ không nhịn được mà cười lên, hoà vào tiếng cười đó là tiếng cười của phu nhân Cẩn Mai và Văn Miêu Miêu.
Hai bà sui gia dắt tay nhau đi tới gần cặp vợ chồng hạnh phúc nhất hôm nay.
Khang Dụ mau đồng ý đi, con bé chắc hẳn đã tốn nhiều tâm tư để làm việc
này lắm đó" Phu nhân Cẩn cười khanh khách nhìn Hạ Khang Dụ rồi nhìn sang bà sui gia Văn Miêu Miêu đang cười tươi bên cạnh mà nói.
Sự xuất hiện của hai mẹ còn khiến Hi Văn xấu hổ hơn rất nhiều, cô gái nhỏ đỏ ửng cả hai má.
Hạ Khang Dụ biết cô xấu hổ nên cũng không chọc nữa mà đỡ Hi Văn dậy, hắn giọng đầy cưng chiều nói.
"Ngốc quá, anh đã đồng ý từ lần đầu gặp em ở công viên 10 năm về trước rồi".
Dứt lời, Hạ Khang Dụ không để ý thêm ánh mắt của ai nữa mà ôm lấy cô rồi
đặt lên môi Hi Văn một nụ hôn đầy cưng chiều, yêu thương xen lẫn chiếm hữu. Môi Hi Văn vẫn thể luôn rất ngọt ngào, thanh mát khiến hắn nghiện mãi từ lần đầu và có lẽ là đến hết một đời vẫn chưa thể thoã mãn.
Nụ hôn sâu kéo dài vài phút thì Hi Văn liền đập nhẹ vào eo hắn, kháng nghị muốn hắn buông ra.
Hạ Khang Dụ biết ý liền lưu luyến mà rời đi, hắn biết mối quan hệ của họ từ bây giờ đã khác, hắn cần phải tôn trọng Hi Văn, tôn trọng cảm xúc của cô.
Hạ Khang Dụ nhìn Hi Văn đầy trìu mến, đưa bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn.
Hi Văn cũng đưa tay ôm lấy cánh tay rắn chắc đang vuốt ve mặt mình, đôi mắt vẫn còn đỏ mà rưng rưng nghe như đang nũng nịu mà lên tiếng.
Em còn điều này muốn nói nữa...em...em..." Như là một điều khó nói khiến Hi Văn ngập ngừng không thôi.
Hạ Khang Dụ không vội vàng mà im lặng đưa ánh mắt đầy cưng chiều chờ đợi Hi Văn nói.
" Em thất nghiệp rồi...không có tiền nên anh đừng chê... " Hi Văn đầy ngượng ngùng nói, ít giây sau như nghĩ thêm được điều gì đó Hi Văn liền nói thêm.
Nhưng mà em hứa là sẽ không ăn bám anh đâu, em đã bắt đầu đi xin việc rồi nếu không có gì trở ngại em sẽ đi làm sẽ không phụ thuộc vào anh" Hi Văn nói rồi tự đồng ý với ý kiến do bản thân nói ra.
' Ngốc ạ, em vốn dĩ là đã có việc làm rồi" Hạ Khang Dụ hôn lên cái trán trơn bóng của Hi Văn rồi nói.
" Lần trước làm thư ký ở tập đoàn em đã xin thôi việc rồi làm gì mà có việc chứ!!" Hi Văn bĩu môi phản bác.
'Việc của em là làm phu nhân Hạ và làm mẹ của các tiểu bảo bối. Không phải trước đó em từng nói muốn sinh con cho anh còn cùng anh nuôi dưỡng rồi còn xem anh như máy ATM sao!!" Hạ Khang Dụ nhíu mày nhìn Hi Văn.
Chưa đợi Hi Văn trả lời, hai bà mẹ đã cười rồi phu nhân Cẩn lại lên tiếng.
" Mau tổ chức đám cưới rồi còn cho ta bồng cháu, ta và bà sui mong chờ lắm rồi".
Nói xong, tất cả mọi người đều cười khanh khách, đầy vui vẻ chỉ có Hi Văn áp mặt vào lồng ngực của Hạ Khang Dụ mà không dám nhìn mọi người vì xấu hổ.
Hi Văn đột nhiên buồn ngủ, cô rời khỏi lồng ngực ấm áp mà đưa tay lên rồi che miệng mà ngáp.
Hạ Khang Dụ thì nghĩ chắc là vì buổi tối hắn đòi hỏi hơi nhiều nên cô vẫn còn mệt muốn ngủ nhưng bà Văn Miêu Miêu lại nhìn ra điều gì đó mà đi lên nắm lấy tay con gái mình.
" Buồn ngủ nhiều lắm sao con?".
'Vâng ạ, dạo này con rất hay buồn ngủ mặc dù không thức khuya, con cũng không hiểu nữa ạ" Hi Văn dụi mắt nói.
Văn Miêu Miêu như hiểu ra điều gì đó, bà nhìn phu nhân Cẩn mỉm cười đầy ngụ ý rồi hỏi tiếp.
Dạo này khi ăn những đồ tanh như cá, thịt còn không ăn được mẹ ơi với cả ăn vào bụng liền khó chịu rồi nôn ra hết" Hi Văn nói.
Điều này làm Hạ Khang Dụ rất lo lắng, hắn nắm chặt lấy tay cô, không nói lời nào liền trực tiếp dẫn đi liền bị phu nhân Cẩn ngăn lại.
" Ây, con làm gì thế!"
Đưa vợ con đi khám, tiểu Văn Văn khó chịu trong người, không ăn được" Hạ Khang Dụ sốt ruột nói.
Lời của Hạ Khang Dụ khiến cho cả phu nhân Cẩn và bà Văn Miêu Miêu không nhịn được mà cười lớn.
" Ôi trời ạ, vợ con mang thai rồi" Phu nhân Cẩn nói.
Khi nghe Hi Văn nói buồn ngủ liên tục dù không làm gì đã khiến cho bà và bà sui sinh nghi vì thế bà sui Văn Miêu Miêu mới tiến tới hỏi Hi Văn còn biết được cô bị nghén không ăn được đồ tanh làm bọn họ càng khẳng định chắc chắn.
" Thật ạ" Hạ Khang Dụ càng sốt sắng hơn, hắn muốn nghe hai mẹ khẳng định lại.
Đúng thế, Văn Văn mang thai rồi". Văn Miêu Miêu cười rạng rỡ nói.
Khang Dụ, chúng ta có con rồi" Hi Văn nhìn Hạ Khang Dụ không kiềm được vui sướng mà nói to.
Anh không những có em là mặt trời của riêng anh mà từ giờ anh còn có thêm một mặt trời nhỏ của riêng mình" Hạ Khang Dụ hạnh phúc mà nói.
Hạ Khang Dụ cũng vui không kém, hắn bế cô lên rồi xoay nhẹ vài vòng sau đó lại hôn khắp mặt cô rồi đến chiếc bụng chứa đựng tinh linh bé nhỏ là sự kết tinh tình yêu của hai người.
Mọi người trong căn biệt thự đều được chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc này, họ đều vỗ tay chúc mừng cho chủ tịch và phu nhân của mình, xung quanh cặp đôi hạnh phúc là ánh mắt chúc phúc và ngưỡng mộ từ phía tất cả mọi người.
Chúng ta tới với thế gian này đều có một số phận khác nhau, sự đau khổ khác nhau nhưng cũng đừng vì thế mà mãi sống trong sự đau khổ, tự tạo ra chiếc lồng nhốt mình lại tránh xa mọi thứ mà hãy dũng cảm bước tiếp, dũng cảm vượt qua mọi khó khăn rồi chính chúng ta sẽ gặp được mặt trời của riêng mình, sẽ được sưởi ấm, được hạnh phúc theo cách riêng giống như Hạ Khang Dụ khi gặp được Hi Văn, tìm kiếm cô, cùng cô vượt qua những khó khăn cùng cô chữa lành những tổn thương không mấy tốt đẹp trong quá khứ để giờ đây sau cơn mưa trời lại sáng sẽ có cầu vồng xuất hiện, mặt trời lại lên và một sinh linh đầy đáng yêu được ra đời từ tình yêu viên mãn của Hạ Khang Dụ và Hi Văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.