Chương 27: Tức giận
Đồng Đinh
23/07/2024
Vừa về đến biệt thư riêng của mình, hắn liền đảo mắt khắp nơi tìm kiếm Hi Văn nhưng chẳng thấy đâu. Hạ Khang Dụ mất kiên nhẫn hỏi Má Nguyệt
" Hi Văn đang ở đâu?" Ánh mắt hắn trông rất đáng sợ
Nhìn hắn như này Má Nguyệt cũng thấy rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng cúi chào làm đúng qui định
" Thưa ông chủ, phu nhân chưa về ạ"
Nghe được câu trả lời không đúng ý, hắn càng điên tiếc hơn, đuổi tất cả người hầu ra ngoài, đồ đạc trong nhà đều bị hắn đập vỡ hết
"Đi tìm phu nhân về đây. Nếu không tìm được các người cũng biến luôn đi" Hắn giận dữ quát tháo
Đúng lúc vệ sĩ định đi ra ngoài tìm cô thì Hi Văn cũng vừa về tới nhà. Cô bước vào thấy mọi thứ đều bị đập vỡ, người hầu thì bị đuổi hết ra ngoài. Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy
Mang theo sự tò mò cô đi thẳng vào trong, đập vào mắt cô là Hạ Khang Dụ. Hai tay đều chảy đầy máu nhưng lại không được băng bó, quần áo cũng không được chỉnh tề như mọi lần hắn đi làm mà hiện tại hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng có dính máu được mở 3 nút để lộ cơ ngực rắn chắc và một chiếc quần tây đen
Thấy hắn chảy máu, Hi Văn rất sợ hãi, cô liền bỏ túi đồ trên tay xuống chạy tới chỗ hắn
" Tay anh sao lại chảy máu nhiều vậy? Có chuyện gì sao?" Cô hoảng hốt cầm lấy tay hắn mà xem xét vết thương
Sau đó cô liền kêu má Nguyệt đem hộp sơ cứu vào, Hi Văn tự mình sát trùng và băng bó giúp hắn
Vừa băng bó xong, gương mặt Hạ Khang Dụ không những không dãn ra mà lại cau lên trông vô cùng đáng sợ, khiến ai cũng không dám tới gần
"Em xong chưa? " gương mặt tràn đầy sát khí như có thể giết người vậy
Không đợi Hi Văn trả lời hay nghĩ thêm điều gì. Hắn liền nhấc bổng cô vác lên vai khiến Hi Văn rất hoảng loạn không biết hắn định làm gì. Cô giãy dụa, chân tay đập loạn
Vừa vào trong phòng ngủ, hắn liền ném cô lên giường, gương mặt càng trở nên xám xịt đáng sợ hơn bao giờ hết.
Trước giờ đầy là lần đầu tiên cô thấy hắn đáng sợ tới mức này
Hạ Khang Dụ tiến tới, kéo chân cô xuống, sau đó liền đè lên người cô, mạnh mẽ hôn thật sâu và điên cuồng môi
Hi Văn, khiến cô không thể thở được, liên tục đập tay vào lồng ngực hắn kháng cự như cũng không có tác dụng mấy
Nụ hôn của hắn rất khác với mọi lần. Nó không còn là sự dịu dàng, trân quý mà đã trở nên điên cuồng, mạnh mẽ khiến Hi Văn không thể chịu được, cứ thế để mặc hắn hôn đến mơ màng
Hôn được một lúc thấy cô không còn kháng cự nữa, hắn mới thả ra
Lúc này, gương mặt bé nhỏ đã đầy nước mắt, uất ức nói không thành lời
"Tại sao không nghe điện thoại?" Hắn nhìn cô không chút thương cảm, lửa giận và cơn ghen tuông gần như lấn át lí trí hắn
" Điện thoại em bị hư đem đi sửa rồi! Chưa lấy về" Hi Văn uất ức giải thích
Lúc nghe tin cha cô mất, Hi Văn run rẩy, sợ hãi đến mức làm rớt điện thoại khiến nó bị sập nguồn vậy nên không thể liên lạc được với hắn
"Lúc tôi đi vắng, em có liếc mắt đưa tình với thằng nào không? Hả " Hắn giận dữ quát vào mặt Hi Văn
Cô ngơ ngác, không hiểu hắn nói gì
Cha cô vừa chết, cô đau khổ biết bao
Hắn không hỏi chuyện gì
Vừa về liền đập phá đồ đạc, cưỡng ép hôn cô đến thở không được
Đã vậy còn hỏi cô liếc mắt đưa tình với thằng nào
Có nực cười quá không vậy. Hắn như vậy mà gọi là yêu cô sao?
" Liếc mắt đưa tình, rốt cuộc anh muốn nói cái gì ?" Hi Văn giận dữ nói
Hắn thấy cô giả vờ như không biết thì càng tức giận hơn, lúc này hắn thật sự chỉ muốn nuốt cô vào bụng để không thằng nào có thể chạm được vào cô dù là một ngón tay
" Không phải em là người biết rõ nhất sao? Còn giả vờ tỏ ra ngây thơ" Hắn thản nhiên mà chĩa mũi nhọn trách cứ
CÔ
Hi Văn thấy hắn nói thế, thì lòng đau như cắt. Cô không ngờ người chồng từng chiều chuộng, yêu thương vì cô mà liều cả tính mạng đế ăn thứ bản thân bị dị ứng lại trở nên như lúc này
Hi Văn thật sự không muốn tranh cãi thêm nữa, cô liền ngồi dậy, lau đi vệt nước mắt đang đọng trên má
"Nếu đã không tin tưởng nhau vậy tại sao anh lại cưới em, ép em bên cạnh anh. Anh vừa về đến em hỏi xảy ra chuyện gì thì anh không trả lời, còn thô bạo mà cưỡng ép em lại còn xúc phạm em. Rốt cuộc anh muốn em phải trả lời gì mới khiến anh hài lòng hả ?" Hi Văn uất ức mà lên tiếng .
" Hi Văn đang ở đâu?" Ánh mắt hắn trông rất đáng sợ
Nhìn hắn như này Má Nguyệt cũng thấy rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng cúi chào làm đúng qui định
" Thưa ông chủ, phu nhân chưa về ạ"
Nghe được câu trả lời không đúng ý, hắn càng điên tiếc hơn, đuổi tất cả người hầu ra ngoài, đồ đạc trong nhà đều bị hắn đập vỡ hết
"Đi tìm phu nhân về đây. Nếu không tìm được các người cũng biến luôn đi" Hắn giận dữ quát tháo
Đúng lúc vệ sĩ định đi ra ngoài tìm cô thì Hi Văn cũng vừa về tới nhà. Cô bước vào thấy mọi thứ đều bị đập vỡ, người hầu thì bị đuổi hết ra ngoài. Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy
Mang theo sự tò mò cô đi thẳng vào trong, đập vào mắt cô là Hạ Khang Dụ. Hai tay đều chảy đầy máu nhưng lại không được băng bó, quần áo cũng không được chỉnh tề như mọi lần hắn đi làm mà hiện tại hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng có dính máu được mở 3 nút để lộ cơ ngực rắn chắc và một chiếc quần tây đen
Thấy hắn chảy máu, Hi Văn rất sợ hãi, cô liền bỏ túi đồ trên tay xuống chạy tới chỗ hắn
" Tay anh sao lại chảy máu nhiều vậy? Có chuyện gì sao?" Cô hoảng hốt cầm lấy tay hắn mà xem xét vết thương
Sau đó cô liền kêu má Nguyệt đem hộp sơ cứu vào, Hi Văn tự mình sát trùng và băng bó giúp hắn
Vừa băng bó xong, gương mặt Hạ Khang Dụ không những không dãn ra mà lại cau lên trông vô cùng đáng sợ, khiến ai cũng không dám tới gần
"Em xong chưa? " gương mặt tràn đầy sát khí như có thể giết người vậy
Không đợi Hi Văn trả lời hay nghĩ thêm điều gì. Hắn liền nhấc bổng cô vác lên vai khiến Hi Văn rất hoảng loạn không biết hắn định làm gì. Cô giãy dụa, chân tay đập loạn
Vừa vào trong phòng ngủ, hắn liền ném cô lên giường, gương mặt càng trở nên xám xịt đáng sợ hơn bao giờ hết.
Trước giờ đầy là lần đầu tiên cô thấy hắn đáng sợ tới mức này
Hạ Khang Dụ tiến tới, kéo chân cô xuống, sau đó liền đè lên người cô, mạnh mẽ hôn thật sâu và điên cuồng môi
Hi Văn, khiến cô không thể thở được, liên tục đập tay vào lồng ngực hắn kháng cự như cũng không có tác dụng mấy
Nụ hôn của hắn rất khác với mọi lần. Nó không còn là sự dịu dàng, trân quý mà đã trở nên điên cuồng, mạnh mẽ khiến Hi Văn không thể chịu được, cứ thế để mặc hắn hôn đến mơ màng
Hôn được một lúc thấy cô không còn kháng cự nữa, hắn mới thả ra
Lúc này, gương mặt bé nhỏ đã đầy nước mắt, uất ức nói không thành lời
"Tại sao không nghe điện thoại?" Hắn nhìn cô không chút thương cảm, lửa giận và cơn ghen tuông gần như lấn át lí trí hắn
" Điện thoại em bị hư đem đi sửa rồi! Chưa lấy về" Hi Văn uất ức giải thích
Lúc nghe tin cha cô mất, Hi Văn run rẩy, sợ hãi đến mức làm rớt điện thoại khiến nó bị sập nguồn vậy nên không thể liên lạc được với hắn
"Lúc tôi đi vắng, em có liếc mắt đưa tình với thằng nào không? Hả " Hắn giận dữ quát vào mặt Hi Văn
Cô ngơ ngác, không hiểu hắn nói gì
Cha cô vừa chết, cô đau khổ biết bao
Hắn không hỏi chuyện gì
Vừa về liền đập phá đồ đạc, cưỡng ép hôn cô đến thở không được
Đã vậy còn hỏi cô liếc mắt đưa tình với thằng nào
Có nực cười quá không vậy. Hắn như vậy mà gọi là yêu cô sao?
" Liếc mắt đưa tình, rốt cuộc anh muốn nói cái gì ?" Hi Văn giận dữ nói
Hắn thấy cô giả vờ như không biết thì càng tức giận hơn, lúc này hắn thật sự chỉ muốn nuốt cô vào bụng để không thằng nào có thể chạm được vào cô dù là một ngón tay
" Không phải em là người biết rõ nhất sao? Còn giả vờ tỏ ra ngây thơ" Hắn thản nhiên mà chĩa mũi nhọn trách cứ
CÔ
Hi Văn thấy hắn nói thế, thì lòng đau như cắt. Cô không ngờ người chồng từng chiều chuộng, yêu thương vì cô mà liều cả tính mạng đế ăn thứ bản thân bị dị ứng lại trở nên như lúc này
Hi Văn thật sự không muốn tranh cãi thêm nữa, cô liền ngồi dậy, lau đi vệt nước mắt đang đọng trên má
"Nếu đã không tin tưởng nhau vậy tại sao anh lại cưới em, ép em bên cạnh anh. Anh vừa về đến em hỏi xảy ra chuyện gì thì anh không trả lời, còn thô bạo mà cưỡng ép em lại còn xúc phạm em. Rốt cuộc anh muốn em phải trả lời gì mới khiến anh hài lòng hả ?" Hi Văn uất ức mà lên tiếng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.