Chương 64: Anh hai
Cỏ Ngáo
10/09/2023
Nếu nói Tiểu Chính Lâm là kẻ độc tài tàn nhẫn, thì trong mắt mọi người Tiểu Chính Vũ đúng chuẩn người đàn ông tốt.
Anh hai tử tế, ít gây gỗ cãi cọ với ai, một lòng một dạ đối với mọi người đều tốt tính. Ai cũng nói, Chính Vũ có khi ra đường còn bị ăn hiếp.
Nhưng ít ai biết rằng, Tiểu Chính Vũ chính là một con thú hoang đã được thuần hoá. Thuở còn là thiếu niên, vị nhị thiếu gia nhà họ Tiểu này không khác gì một tên điên chuyên đi đánh người.
Năm Tiểu Chính Vũ học lớp bảy, cha mẹ từ trên đường bệnh viện về thì xe gặp vấn đề rồi tử vong ngay lập tức. Ngày đó em trai may mắn được Tiểu Chính Vũ nằng nặc đòi ôm trên tay đi chung xe với anh cả nên mới may mắn giữ được một mạng.
Mẹ vừa xuất viện vì sinh em bé mà mất mạng, cha ra đi để lại một sản nghiệp lớn. Đứa em còn chưa cai sữa mẹ đã thiếu thốn đi tình thương, Tiểu Chính Vũ đang ở tuổi dậy thì như nhận được cú sốc lớn.
Thật ra chính bản thân anh cả cũng đã cố trấn an bản thân, cố gắng dùng đôi tay vẫn chưa trưởng thành phụ anh cả yêu thương em trai. Chỉ tiếc là năm anh hai lên lớp chín, em trai nhỏ bọn họ yêu thương hết mực trở nên ngốc nghếch bị cả dòng họ chê cười. Ba anh em nhà họ Tiểu lập tức bị ra ngoài rìa.
Trong những bữa tiệc tụ tập đám con nhà giàu. Chính Vũ đều nghe những lời không hay về gia đình mình. Nào là gia đình xấu số, những đứa trẻ có số sát cha mẹ, lũ đáng thương, bọn không có gia đình, đứa em trai ngốc là thảm bại của nhà họ Tiểu.
Tiểu Chính Vũ ở tuổi dậy thì bị những lời lẽ kia làm ảnh hưởng, vào giữa học kì cấp hai. Cậu thường xuyên đánh nhau, mà kì lạ thay việc đánh nhau như thể thiên bẩm của Chính Vũ. Chỉ một lần đánh nhau với tên đại ca của trường, Chính Vũ chính thức vang danh.
Kể từ đó, Chính Vũ hết đánh người này rơi rằng thì lại đấm kẻ kia gãy sống mũi, anh hai đã từng sống những ngày bất trị như vậy.
Nhưng việc chăm em trai anh hai lại không bỏ lỡ, mỗi ngày anh cả đều bị cô giáo hoặc hiệu trưởng gọi đến. Anh cả vừa tiếp quản công ty, kéo cả một sự nghiệp vực dậy thì lo lắng cho em trai. Vừa nghe đến giáo viên dùng lời lẽ khó nghe với em trai, Chính Lâm đã ở trước mặt Chính Vũ đang bế em, mặt mày bầm dập đáp.
"Không có đứa trẻ nào xấu, chỉ có đứa trẻ bị thiếu hụt mới thành ra như vậy. Em ấy vẫn còn tôi và em trai là người thân, tôi nuôi dạy em không tốt là trách nhiệm của tôi. Nhưng nếu các người đánh giá em tôi là thành phần xấu của xã hội thì ngày mai thư kí của tôi sẽ lên làm thủ tục cho thằng bé"
Sau khi tắt máy, Chính Lâm bước đến xoa đầu anh hai mà nói.
"Em là con thú hoang, nhưng trong em không phải loại quỷ dữ. Ai nói gì em cũng đừng để tâm, em vẫn yêu thương đứa em trai ngốc là được. Anh cũng hy vọng em thành người tử tế đừng đánh nhau, một mình anh gồng gánh không nổi gia tộc này. Anh cần em giúp"
Sau đó, em trai nhỏ móc từ trong túi ra một thanh socola thường dùng để tặng quà sinh nhật ra tặng cho anh hai, Chính Lâm cũng mang một cái bánh kem nhỏ và một hộp quà đến ngại ngùng nói.
"Xin lỗi vì để em chịu thiệt, anh hai năm nay không thể tổ chức tiệc sinh nhật được. Anh chỉ có thể tặng em bánh kem và một hộp quà nhỏ, hy vọng sắp vào lớp mười em có thể mặc được bộ đồ này. Bảo Bối nghe tin hôm nay sinh nhật em cũng dùng tiền anh cho khi sáng để mua thanh socola này. Chúc em sinh nhật vui vẻ"
Ngày hôm đó, Tiểu Chính Vũ vừa thổi nến vừa ôm em trai vào lòng khóc nức nở.
Để trở thành người đàn ông như hôm nay, Chính Vũ đã phải kiềm chế bản tính thú hoang của mình rất nhiều. Nhưng trước mặt hiện tại là Cố Long, kẻ khốn kiếp dám ép em anh trở về bên cạnh cậu ta, máu điên trổi dậy. Chính Vũ xông đến muốn đấm cho Cố Long một cái nữa.
May mắn thay, Chính Lâm lại đến kịp ngăn anh hai dậy nói.
"Không cần phải động tay chân, Bảo Bối còn đây. Nếu em đánh tên này thì Bảo Bối sẽ đau lòng"
Tiểu Chính Vũ nhìn em trai đang hốt hoảng nhìn mình thì vội thu lại vẻ mặt hung dữ, chỉ liếc Cố Long một cái rồi thôi.
Tiểu Bảo Bối đi đến bên hai anh, nói nhỏ.
"Em có thể nói riêng với Cố Long vài lời được không?"
Tiểu Chính Vũ tất nhiên không đồng ý, nhưng Chính Lâm lại cười nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu rồi đáp.
"Cứ làm những gì em cảm thấy sau này mình không hối hận là được"
Tiểu Bảo Bối gật đầu, nhẹ nhàng tiến đến giúp Cố Long lau máu mũi trên mặt. Trong lúc hắn vẫn còn đang ngẩn ngơ thì cậu cười hỏi.
"Cố Long, anh biết em ngốc, biết em có thể lợi dụng em đều không giận. Chỉ là em muốn hỏi, có bao giờ anh yêu em thật lòng chưa?"
Anh hai tử tế, ít gây gỗ cãi cọ với ai, một lòng một dạ đối với mọi người đều tốt tính. Ai cũng nói, Chính Vũ có khi ra đường còn bị ăn hiếp.
Nhưng ít ai biết rằng, Tiểu Chính Vũ chính là một con thú hoang đã được thuần hoá. Thuở còn là thiếu niên, vị nhị thiếu gia nhà họ Tiểu này không khác gì một tên điên chuyên đi đánh người.
Năm Tiểu Chính Vũ học lớp bảy, cha mẹ từ trên đường bệnh viện về thì xe gặp vấn đề rồi tử vong ngay lập tức. Ngày đó em trai may mắn được Tiểu Chính Vũ nằng nặc đòi ôm trên tay đi chung xe với anh cả nên mới may mắn giữ được một mạng.
Mẹ vừa xuất viện vì sinh em bé mà mất mạng, cha ra đi để lại một sản nghiệp lớn. Đứa em còn chưa cai sữa mẹ đã thiếu thốn đi tình thương, Tiểu Chính Vũ đang ở tuổi dậy thì như nhận được cú sốc lớn.
Thật ra chính bản thân anh cả cũng đã cố trấn an bản thân, cố gắng dùng đôi tay vẫn chưa trưởng thành phụ anh cả yêu thương em trai. Chỉ tiếc là năm anh hai lên lớp chín, em trai nhỏ bọn họ yêu thương hết mực trở nên ngốc nghếch bị cả dòng họ chê cười. Ba anh em nhà họ Tiểu lập tức bị ra ngoài rìa.
Trong những bữa tiệc tụ tập đám con nhà giàu. Chính Vũ đều nghe những lời không hay về gia đình mình. Nào là gia đình xấu số, những đứa trẻ có số sát cha mẹ, lũ đáng thương, bọn không có gia đình, đứa em trai ngốc là thảm bại của nhà họ Tiểu.
Tiểu Chính Vũ ở tuổi dậy thì bị những lời lẽ kia làm ảnh hưởng, vào giữa học kì cấp hai. Cậu thường xuyên đánh nhau, mà kì lạ thay việc đánh nhau như thể thiên bẩm của Chính Vũ. Chỉ một lần đánh nhau với tên đại ca của trường, Chính Vũ chính thức vang danh.
Kể từ đó, Chính Vũ hết đánh người này rơi rằng thì lại đấm kẻ kia gãy sống mũi, anh hai đã từng sống những ngày bất trị như vậy.
Nhưng việc chăm em trai anh hai lại không bỏ lỡ, mỗi ngày anh cả đều bị cô giáo hoặc hiệu trưởng gọi đến. Anh cả vừa tiếp quản công ty, kéo cả một sự nghiệp vực dậy thì lo lắng cho em trai. Vừa nghe đến giáo viên dùng lời lẽ khó nghe với em trai, Chính Lâm đã ở trước mặt Chính Vũ đang bế em, mặt mày bầm dập đáp.
"Không có đứa trẻ nào xấu, chỉ có đứa trẻ bị thiếu hụt mới thành ra như vậy. Em ấy vẫn còn tôi và em trai là người thân, tôi nuôi dạy em không tốt là trách nhiệm của tôi. Nhưng nếu các người đánh giá em tôi là thành phần xấu của xã hội thì ngày mai thư kí của tôi sẽ lên làm thủ tục cho thằng bé"
Sau khi tắt máy, Chính Lâm bước đến xoa đầu anh hai mà nói.
"Em là con thú hoang, nhưng trong em không phải loại quỷ dữ. Ai nói gì em cũng đừng để tâm, em vẫn yêu thương đứa em trai ngốc là được. Anh cũng hy vọng em thành người tử tế đừng đánh nhau, một mình anh gồng gánh không nổi gia tộc này. Anh cần em giúp"
Sau đó, em trai nhỏ móc từ trong túi ra một thanh socola thường dùng để tặng quà sinh nhật ra tặng cho anh hai, Chính Lâm cũng mang một cái bánh kem nhỏ và một hộp quà đến ngại ngùng nói.
"Xin lỗi vì để em chịu thiệt, anh hai năm nay không thể tổ chức tiệc sinh nhật được. Anh chỉ có thể tặng em bánh kem và một hộp quà nhỏ, hy vọng sắp vào lớp mười em có thể mặc được bộ đồ này. Bảo Bối nghe tin hôm nay sinh nhật em cũng dùng tiền anh cho khi sáng để mua thanh socola này. Chúc em sinh nhật vui vẻ"
Ngày hôm đó, Tiểu Chính Vũ vừa thổi nến vừa ôm em trai vào lòng khóc nức nở.
Để trở thành người đàn ông như hôm nay, Chính Vũ đã phải kiềm chế bản tính thú hoang của mình rất nhiều. Nhưng trước mặt hiện tại là Cố Long, kẻ khốn kiếp dám ép em anh trở về bên cạnh cậu ta, máu điên trổi dậy. Chính Vũ xông đến muốn đấm cho Cố Long một cái nữa.
May mắn thay, Chính Lâm lại đến kịp ngăn anh hai dậy nói.
"Không cần phải động tay chân, Bảo Bối còn đây. Nếu em đánh tên này thì Bảo Bối sẽ đau lòng"
Tiểu Chính Vũ nhìn em trai đang hốt hoảng nhìn mình thì vội thu lại vẻ mặt hung dữ, chỉ liếc Cố Long một cái rồi thôi.
Tiểu Bảo Bối đi đến bên hai anh, nói nhỏ.
"Em có thể nói riêng với Cố Long vài lời được không?"
Tiểu Chính Vũ tất nhiên không đồng ý, nhưng Chính Lâm lại cười nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu rồi đáp.
"Cứ làm những gì em cảm thấy sau này mình không hối hận là được"
Tiểu Bảo Bối gật đầu, nhẹ nhàng tiến đến giúp Cố Long lau máu mũi trên mặt. Trong lúc hắn vẫn còn đang ngẩn ngơ thì cậu cười hỏi.
"Cố Long, anh biết em ngốc, biết em có thể lợi dụng em đều không giận. Chỉ là em muốn hỏi, có bao giờ anh yêu em thật lòng chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.