Chương 92: Ngủ ngon
Cỏ Ngáo
10/09/2023
Ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Long thấy biểu hiện của Bảo Bối như thể bị đông cứng thì nhanh chóng khởi động xe, tiếp tục đưa cậu về nhà. Chuyện vừa nãy hắn nói cũng không ai nhắc đến nữa.
Tiểu Bảo Bối ôm túi đồ hắn mua cho, nhớ về những lời kia. Cái gì mà không đợi với đợi, cậu và Cố Long đã li hôn rồi. Còn đợi chờ cái gì nữa?.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Tiểu Bảo Bối cảm thấy nghĩ về mấy chuyện này thật đau đầu, cậu lắc cái đầu nhỏ mong không cho nó động não suy nghĩ nữa.
Cố Long đưa Bảo Bối về đến trước cổng biệt thự, ở bên ngoài đã có anh cả và anh hai đứng chờ. Vừa nhìn thấy chiếc xe của Cố Long, người bên ngoài cũng bước vài bước đi đến.
Cố Long dừng xe lại, lần này Tiểu Bảo Bối là người chủ động quay sang nhìn hắn. Ánh mắt của cậu vẫn luôn mang theo sự luyến tiếc cùng một chút gì đó xa cách. Cố Long mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hắn giúp cậu lấy hết những thứ đã mua sắm ra, miệng còn nói.
"Cảm ơn em đã chịu khó đi với tôi một ngày. Thời gian dài tôi sẽ không làm phiền em. Nhớ ăn uống cho thật tốt, thai nghén vẫn chưa kết thúc đâu."
"Cố Long, tại sao lại dặn dò nhiều như vậy. Bảo Bối chỉ muốn hỏi anh sẽ đi đâu sao?"
Cố Long dừng lời nói trong phút chốc, khuôn mặt gầy gò nhưng vẫn còn nét ngây thơ của cậu, đôi mắt to tròn ngốc nghếch đang nhìn hắn. Bộ dạng đáng yêu này là hắn đã bỏ lỡ. Hắn cười trừ giúp cậu tháo dây an toàn đáp.
"Tôi có đi đâu em cũng đâu có muốn tìm tôi? Được rồi! Ngoan ngoãn đi xuống xe thôi, anh của em đang chờ kìa"
Hắn giúp cậu mở cửa xe, Tiểu Bảo Bối vừa xuất hiện thì anh hai liền chạy đến nhìn cậu một lượt.
"Bảo Bối, em vẫn ổn chứ?"
Cố Long đi đến nhét đống đồ vừa mua sắm vào tay Chính Vũ, còn cười cợt nhả nói.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi vốn thấp cổ bé họng, nếu tôi dám làm gì Bảo Bối thì các anh đã đánh chết tôi từ lâu rồi. Nhìn xem, tôi trả cậu ấy về nguyên vẹn mà?"
Tiểu Chính Lâm bước đến, bộ dạng như phải kìm nén một bụng tức. Em trai của anh cả ngang nhiên bị đưa đi, mà cái kẻ kia còn dám khiêu khích anh. Quả thật nên đánh.
Nhưng mà lúc tiến lại gần, nhìn thấy bộ dạng của Bảo Bối. Đầu tóc cũng gọn gàng, trên tay cầm nhiều túi quà. Anh cả muốn đánh cũng không thể đánh được.
Bảo Bối suốt ngày nhốt mình ở trong nhà, tính khí tuy có thể đã giống như cũ nhưng thằng bé cũng không muốn đi ra ngoài. Thậm chí anh cả thấy tóc cậu dài, muốn mang cậu đi cắt tóc cậu cũng không đồng ý.
Vậy mà chỉ vì chồng cũ xuất hiện, bộ dạng của em trai ngay lập tức được khôi phục. Tiểu Chính Lâm thở dài, bước đến xoa đầu Bảo Bối hỏi.
"Em ăn tối chưa, có đói bụng không?"
Tiểu Bảo Bối lắc đầu, nhìn Cố Long một cái rồi nói tốt cho hắn.
"Bọn em đều ăn tối cùng nhau, mặc dù ăn không nhiều nhưng em không có nôn ra"
Tiểu Chính Lâm mỉm cười hiền lành xoa đầu Bảo Bối, nói với Chính Vũ.
"Cũng không còn sớm nữa, em mang Bảo Bối vào trong nhà đi. Bảo Bối cần đi ngủ sớm, Cố Long đã anh tiễn cậu ấy"
Tiểu Chính Vũ nghe theo lời, dỗ dành Tiểu Bảo Bối đi vào trong nhà. Nhưng cậu lại sợ anh cả đánh người, liền níu tay nói.
"Anh cả, hôm nay anh Long thật sự đã chăm sóc em. Anh ấy không làm gì em cả, anh đừng đánh anh ấy"
Tiểu Chính Lâm cười bất lực đáp.
"Anh cả hứa sẽ không làm gì cả"
Cố Long được Bảo Bối bên vực, trong lòng cảm thấy ngọt ngào đôi chút. Hắn nhìn cậu đang đi vào trong nhà liền vẫy tay nói lớn.
"Chúc hai mẹ con ngủ ngon"
Tiểu Bảo Bối cúi đầu, hai tai vì câu nói kia mà đỏ ửng.
Ở bên ngoài cũng chỉ còn lại Tiểu Chính Lâm và Cố Long. Hai người vốn dĩ ghét nhau ra mặt, vừa chạm mặt nhau Tiểu Chính Lâm đã khiêu khích.
"Thành tâm biến thành người tốt? Muốn theo đuổi em trai cùng mang cháu tôi đi sao? Không nghĩ bản thân mình có xứng không?"
Cố Long cũng không để lời nói kia vào tai, hắn rút từ trong túi áo ra một bao thuốc. Sau đó lại sử dụng một điếu, dáng vẻ bình tĩnh châm điếu thuốc của hắn chính là câu trả lời cho việc hắn đã không còn sợ Chính Lâm. Hắn híp mắt nhìn người trước mặt, vừa nhếch miệng cười vừa đáp.
"Xứng hay không cũng là tôi tự biết, anh không cần lo lắng. Thời gian tới tôi sẽ không làm phiền em ấy"
Nói đoạn hắn dùng tay gõ nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống đất, Cố Long chỉ thẳng mặt Chính Lâm nói tiếp.
"Những việc anh đã làm với tôi, ơn nghĩa thù oán gì tôi đều nhớ rõ. Tôi chắc chắn sẽ trả ơn anh, nhưng đồng thời cũng nhớ đến việc anh đã dùng mọi thủ đoạn để bức ép tôi như thế nào. Anh nhớ cho kĩ lời hôm nay tôi nói, sẽ có một ngày anh nhận lấy sự giúp đỡ từ tôi. Nhưng là một cách không cam tâm tình nguyện"
"Được rồi! Để xem ngài Cố đây có thể làm cách nào?"
Tiểu Chính Lâm tiến đến, áp sát gần Cố Long. Hai nam nhân cao bằng nhau mang theo ánh mắt thù địch mà giao tiếp. Cuối cùng Cố Long rời đi trước, còn rất lịch sự giơ ngón tay giữa lên chào Chính Lâm một cái.
Mà sự thật anh cả không ngờ đó chính là lời Cố Long nói đêm hôm nay, tương lai sau này ứng nghiệm.
Tiểu Bảo Bối ôm túi đồ hắn mua cho, nhớ về những lời kia. Cái gì mà không đợi với đợi, cậu và Cố Long đã li hôn rồi. Còn đợi chờ cái gì nữa?.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Tiểu Bảo Bối cảm thấy nghĩ về mấy chuyện này thật đau đầu, cậu lắc cái đầu nhỏ mong không cho nó động não suy nghĩ nữa.
Cố Long đưa Bảo Bối về đến trước cổng biệt thự, ở bên ngoài đã có anh cả và anh hai đứng chờ. Vừa nhìn thấy chiếc xe của Cố Long, người bên ngoài cũng bước vài bước đi đến.
Cố Long dừng xe lại, lần này Tiểu Bảo Bối là người chủ động quay sang nhìn hắn. Ánh mắt của cậu vẫn luôn mang theo sự luyến tiếc cùng một chút gì đó xa cách. Cố Long mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hắn giúp cậu lấy hết những thứ đã mua sắm ra, miệng còn nói.
"Cảm ơn em đã chịu khó đi với tôi một ngày. Thời gian dài tôi sẽ không làm phiền em. Nhớ ăn uống cho thật tốt, thai nghén vẫn chưa kết thúc đâu."
"Cố Long, tại sao lại dặn dò nhiều như vậy. Bảo Bối chỉ muốn hỏi anh sẽ đi đâu sao?"
Cố Long dừng lời nói trong phút chốc, khuôn mặt gầy gò nhưng vẫn còn nét ngây thơ của cậu, đôi mắt to tròn ngốc nghếch đang nhìn hắn. Bộ dạng đáng yêu này là hắn đã bỏ lỡ. Hắn cười trừ giúp cậu tháo dây an toàn đáp.
"Tôi có đi đâu em cũng đâu có muốn tìm tôi? Được rồi! Ngoan ngoãn đi xuống xe thôi, anh của em đang chờ kìa"
Hắn giúp cậu mở cửa xe, Tiểu Bảo Bối vừa xuất hiện thì anh hai liền chạy đến nhìn cậu một lượt.
"Bảo Bối, em vẫn ổn chứ?"
Cố Long đi đến nhét đống đồ vừa mua sắm vào tay Chính Vũ, còn cười cợt nhả nói.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi vốn thấp cổ bé họng, nếu tôi dám làm gì Bảo Bối thì các anh đã đánh chết tôi từ lâu rồi. Nhìn xem, tôi trả cậu ấy về nguyên vẹn mà?"
Tiểu Chính Lâm bước đến, bộ dạng như phải kìm nén một bụng tức. Em trai của anh cả ngang nhiên bị đưa đi, mà cái kẻ kia còn dám khiêu khích anh. Quả thật nên đánh.
Nhưng mà lúc tiến lại gần, nhìn thấy bộ dạng của Bảo Bối. Đầu tóc cũng gọn gàng, trên tay cầm nhiều túi quà. Anh cả muốn đánh cũng không thể đánh được.
Bảo Bối suốt ngày nhốt mình ở trong nhà, tính khí tuy có thể đã giống như cũ nhưng thằng bé cũng không muốn đi ra ngoài. Thậm chí anh cả thấy tóc cậu dài, muốn mang cậu đi cắt tóc cậu cũng không đồng ý.
Vậy mà chỉ vì chồng cũ xuất hiện, bộ dạng của em trai ngay lập tức được khôi phục. Tiểu Chính Lâm thở dài, bước đến xoa đầu Bảo Bối hỏi.
"Em ăn tối chưa, có đói bụng không?"
Tiểu Bảo Bối lắc đầu, nhìn Cố Long một cái rồi nói tốt cho hắn.
"Bọn em đều ăn tối cùng nhau, mặc dù ăn không nhiều nhưng em không có nôn ra"
Tiểu Chính Lâm mỉm cười hiền lành xoa đầu Bảo Bối, nói với Chính Vũ.
"Cũng không còn sớm nữa, em mang Bảo Bối vào trong nhà đi. Bảo Bối cần đi ngủ sớm, Cố Long đã anh tiễn cậu ấy"
Tiểu Chính Vũ nghe theo lời, dỗ dành Tiểu Bảo Bối đi vào trong nhà. Nhưng cậu lại sợ anh cả đánh người, liền níu tay nói.
"Anh cả, hôm nay anh Long thật sự đã chăm sóc em. Anh ấy không làm gì em cả, anh đừng đánh anh ấy"
Tiểu Chính Lâm cười bất lực đáp.
"Anh cả hứa sẽ không làm gì cả"
Cố Long được Bảo Bối bên vực, trong lòng cảm thấy ngọt ngào đôi chút. Hắn nhìn cậu đang đi vào trong nhà liền vẫy tay nói lớn.
"Chúc hai mẹ con ngủ ngon"
Tiểu Bảo Bối cúi đầu, hai tai vì câu nói kia mà đỏ ửng.
Ở bên ngoài cũng chỉ còn lại Tiểu Chính Lâm và Cố Long. Hai người vốn dĩ ghét nhau ra mặt, vừa chạm mặt nhau Tiểu Chính Lâm đã khiêu khích.
"Thành tâm biến thành người tốt? Muốn theo đuổi em trai cùng mang cháu tôi đi sao? Không nghĩ bản thân mình có xứng không?"
Cố Long cũng không để lời nói kia vào tai, hắn rút từ trong túi áo ra một bao thuốc. Sau đó lại sử dụng một điếu, dáng vẻ bình tĩnh châm điếu thuốc của hắn chính là câu trả lời cho việc hắn đã không còn sợ Chính Lâm. Hắn híp mắt nhìn người trước mặt, vừa nhếch miệng cười vừa đáp.
"Xứng hay không cũng là tôi tự biết, anh không cần lo lắng. Thời gian tới tôi sẽ không làm phiền em ấy"
Nói đoạn hắn dùng tay gõ nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống đất, Cố Long chỉ thẳng mặt Chính Lâm nói tiếp.
"Những việc anh đã làm với tôi, ơn nghĩa thù oán gì tôi đều nhớ rõ. Tôi chắc chắn sẽ trả ơn anh, nhưng đồng thời cũng nhớ đến việc anh đã dùng mọi thủ đoạn để bức ép tôi như thế nào. Anh nhớ cho kĩ lời hôm nay tôi nói, sẽ có một ngày anh nhận lấy sự giúp đỡ từ tôi. Nhưng là một cách không cam tâm tình nguyện"
"Được rồi! Để xem ngài Cố đây có thể làm cách nào?"
Tiểu Chính Lâm tiến đến, áp sát gần Cố Long. Hai nam nhân cao bằng nhau mang theo ánh mắt thù địch mà giao tiếp. Cuối cùng Cố Long rời đi trước, còn rất lịch sự giơ ngón tay giữa lên chào Chính Lâm một cái.
Mà sự thật anh cả không ngờ đó chính là lời Cố Long nói đêm hôm nay, tương lai sau này ứng nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.