Chương 51: Tôi mua hết
Cỏ Ngáo
10/09/2023
Anh cả và anh hai cùng xuất hiện, người vui nhất chính là Tiểu Bảo Bối. Mà hai anh trai vừa nhìn thấy em út vẫn bình thường liền thở phào nhẹ nhõm.
Gấu bông mà Tiểu Chính Lâm mua là phiên bản giới hạn, rất nhiều người giới trẻ muốn sở hữu nó. Hai vị anh trai nhà họ Tiểu này cũng phải cất công lắm mới giành giật được hai con gấu bông này.
Tiểu Chính Lâm mang con gấu có ôm một túi quà lớn cho Tiểu Bảo Bối, xoa đầu em trai cưng nói.
"Trong túi có quà, là màu vẽ, bút màu cùng với máy chơi game mà em thích"
Khỏi cần phải nói cũng biết Tiểu Bảo Bối vui thế nào, miệng cậu liên tục cảm ơn anh cả. Sau đó nhào đến cùng anh hai mở quà.
Tiểu Chính Lâm mang con gấu còn lại đến cho Cố Tinh Anh, mặt mũi vẫn lạnh như cũ nói.
"Tặng em"
Con gấu của Cố Tinh Anh không kèm theo quà tặng như Tiểu Bảo Bối, nhưng được nhận quà từ người này khiến cậu nhóc hai má ửng hồng hé miệng thì thầm nói lời cảm ơn.
Tiểu Chính Lâm nhìn xung quanh, sau đó hỏi nhỏ với Cố Tinh Anh.
"Cố Long đâu? Là đi tìm người kia rồi sao?"
Vốn dĩ ai cũng thừa biết chuyện Cố Long và Tiểu Chính Lâm vốn không ưa gì nhau, hiện tại việc Từ Khánh đã trở về còn tìm đến tận cửa tiệm làm sao che giấu được Tiểu Chính Lâm, nghe người kia hỏi. Cố Tinh Anh mím môi cúi đầu không dám đáp.
Cậu nhóc sợ chú sẽ ghét cậu, bởi vì cậu chính là em trai của Cố Long.
Tiểu Chính Lâm thấy Cố Tinh Anh không đáp, khuôn mặt buồn bã như thể ai sắp hành quyết cậu nhóc. Anh cả bất lực thở dài nói.
"Tôi đưa Bảo Bối ra ngoài ăn trưa, tên đó có về thì cứ mặc kệ vậy. Dù sao cũng sắp hết thời hạn, tôi chỉ lo cho Bảo Bối, mặc kệ người kia ra sao đi nữa"
Tiểu Chính Lâm quay đầu tìm áo khoác cho em trai, nào ngờ Cố Tinh Anh chạy theo, nắm lấy ống tay áo của anh cả.
"Em...em...."
"Có chuyện gì sao?"
Cố Tinh Anh cũng muốn đi ăn chung với Tiểu Chính Lâm, thời hạn li hôn của Bảo Bảo và anh hai gần đến. Cậu muốn ở bên người này càng lâu càng tốt...cậu sợ sẽ không còn gặp lại anh cả nữa.
Nhưng lời muốn nói lại không thể nói ra, dù gì cậu và anh cả cũng chưa là gì của nhau. Bây giờ cứ đòi đi theo đúng là mặt dày mà.
"Có chuyện gì sao?"
"Không...không có gì, mọi người đi ăn vui vẻ"
Cố Tinh Anh rủ mắt quay đầu, Tiểu Chính Lâm cũng không đáp lời cậu. Mặc xong áo khoác cho em trai, Tiểu Chính Vũ mang Tiểu Bảo Bối ra ngoài xe trước, Tiểu Chính Lâm thu dọn cặp của Tiểu Bảo Bối. Xong xuôi mọi việc, anh cả rút chiếc thẻ đen từ trong ví ra đưa cho Cố Tinh Anh, trước sự ngơ ngác của cậu nhóc. Anh cả nói.
"Tôi mua hết chỗ bánh ngày hôm nay trong tiệm để cậu nhân viên duy nhất trong tiệm có thể đi ăn trưa cùng tôi. Không biết như vậy có được không?"
Cố Tinh Anh thoáng chốc sững sờ, sau một hồi ngẩn ngơ liền nở nụ cười đến đỏ mặt. Tay chân luống cuống thu dọn đồ đạc.
Tiểu Chính Lâm nhìn dáng vẻ vội vã của cậu liền mỉm cười trấn an.
"Em vội cái gì, dù gì mấy năm qua tôi là người cho em mượn tiền đóng tiền học. Đâu phải tôi nuôi thiên tài chỉ để làm cảnh, ráng sức học hành cho giỏi. Sau này về công ty của tôi làm việc không lương, xem như là trả nợ cho tôi. Yên tâm đi, tôi không bỏ mặc em"
Chỉ một câu nói cuối cùng, bao nhiêu sự nặng nề trong lòng Cố Tinh Anh liền vơi đi.
———****———
Cố Long vừa hay tin Từ Khánh bị ngã đến bong gân liền vội vội vàng vàng lái xe đến nơi Từ Khánh ở, vừa mở cửa tức tốc đi vào đã thấy Từ Khánh ngồi ở sofa, quần đùi ngắn khoe được đôi chân trắng nõn.
Cố Long bước đến xem xét hai chân của anh, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Chẳng phải nói là bong gân sao? Em có ổn không? Chúng ta đi bệnh viện!"
Từ Khánh xua tay mỉm cười lấy lòng đáp.
"Vừa nãy ngã cứ ngỡ bong gân, một lúc sau cơn đau qua đi em hoạt động lại bình thường thì ngỡ ra là mình không bị gì, chỉ là bị bầm tím chút thôi"
Cố Long thở dài một hơi, bất lực đáp.
"Em hại anh lo muốn chết, hoá ra là không sao? Đã ăn sáng chưa?"
Từ Khánh lắc đầu, ánh mắt khoá chặt trên người Cố Long nói.
"Vừa hay em đã đặt thức ăn, anh có muốn ăn cùng em không?"
Cố Long lắc đầu kiểm tra chân của Từ Khánh một lần nữa đáp.
"Khi sáng Tiểu Bảo Bối không ăn sáng, một mình anh ăn hai phần đến bây giờ vẫn no. Em ăn đi, nếu không ổn thì anh mang em đến bệnh viện"
Từ Khánh nhếch môi, hai tay vòng qua cổ của Cố Long, một bàn tay không yên phận chạy xuống lồng ngực của hắn, giọng nói thì thầm bên tai mang theo chút tủi thân.
"Ba năm thật sự hơn sáu năm sao? Anh có biết mỗi đêm em tưởng tượng đến cạnh anh ngủ với người kia mà không phải là em khiến em ấm ức thế nào không? Bây giờ đến cả việc ăn sáng cũng khó khăn như vậy. Hoá ra bây giờ anh chỉ nuôi em như tình nhân thôi sao? Cố Long, lời hứa khi trước đâu cả rồi, anh từng nói với em cả đời sẽ không thích đứa nhóc kia mà?"
Gấu bông mà Tiểu Chính Lâm mua là phiên bản giới hạn, rất nhiều người giới trẻ muốn sở hữu nó. Hai vị anh trai nhà họ Tiểu này cũng phải cất công lắm mới giành giật được hai con gấu bông này.
Tiểu Chính Lâm mang con gấu có ôm một túi quà lớn cho Tiểu Bảo Bối, xoa đầu em trai cưng nói.
"Trong túi có quà, là màu vẽ, bút màu cùng với máy chơi game mà em thích"
Khỏi cần phải nói cũng biết Tiểu Bảo Bối vui thế nào, miệng cậu liên tục cảm ơn anh cả. Sau đó nhào đến cùng anh hai mở quà.
Tiểu Chính Lâm mang con gấu còn lại đến cho Cố Tinh Anh, mặt mũi vẫn lạnh như cũ nói.
"Tặng em"
Con gấu của Cố Tinh Anh không kèm theo quà tặng như Tiểu Bảo Bối, nhưng được nhận quà từ người này khiến cậu nhóc hai má ửng hồng hé miệng thì thầm nói lời cảm ơn.
Tiểu Chính Lâm nhìn xung quanh, sau đó hỏi nhỏ với Cố Tinh Anh.
"Cố Long đâu? Là đi tìm người kia rồi sao?"
Vốn dĩ ai cũng thừa biết chuyện Cố Long và Tiểu Chính Lâm vốn không ưa gì nhau, hiện tại việc Từ Khánh đã trở về còn tìm đến tận cửa tiệm làm sao che giấu được Tiểu Chính Lâm, nghe người kia hỏi. Cố Tinh Anh mím môi cúi đầu không dám đáp.
Cậu nhóc sợ chú sẽ ghét cậu, bởi vì cậu chính là em trai của Cố Long.
Tiểu Chính Lâm thấy Cố Tinh Anh không đáp, khuôn mặt buồn bã như thể ai sắp hành quyết cậu nhóc. Anh cả bất lực thở dài nói.
"Tôi đưa Bảo Bối ra ngoài ăn trưa, tên đó có về thì cứ mặc kệ vậy. Dù sao cũng sắp hết thời hạn, tôi chỉ lo cho Bảo Bối, mặc kệ người kia ra sao đi nữa"
Tiểu Chính Lâm quay đầu tìm áo khoác cho em trai, nào ngờ Cố Tinh Anh chạy theo, nắm lấy ống tay áo của anh cả.
"Em...em...."
"Có chuyện gì sao?"
Cố Tinh Anh cũng muốn đi ăn chung với Tiểu Chính Lâm, thời hạn li hôn của Bảo Bảo và anh hai gần đến. Cậu muốn ở bên người này càng lâu càng tốt...cậu sợ sẽ không còn gặp lại anh cả nữa.
Nhưng lời muốn nói lại không thể nói ra, dù gì cậu và anh cả cũng chưa là gì của nhau. Bây giờ cứ đòi đi theo đúng là mặt dày mà.
"Có chuyện gì sao?"
"Không...không có gì, mọi người đi ăn vui vẻ"
Cố Tinh Anh rủ mắt quay đầu, Tiểu Chính Lâm cũng không đáp lời cậu. Mặc xong áo khoác cho em trai, Tiểu Chính Vũ mang Tiểu Bảo Bối ra ngoài xe trước, Tiểu Chính Lâm thu dọn cặp của Tiểu Bảo Bối. Xong xuôi mọi việc, anh cả rút chiếc thẻ đen từ trong ví ra đưa cho Cố Tinh Anh, trước sự ngơ ngác của cậu nhóc. Anh cả nói.
"Tôi mua hết chỗ bánh ngày hôm nay trong tiệm để cậu nhân viên duy nhất trong tiệm có thể đi ăn trưa cùng tôi. Không biết như vậy có được không?"
Cố Tinh Anh thoáng chốc sững sờ, sau một hồi ngẩn ngơ liền nở nụ cười đến đỏ mặt. Tay chân luống cuống thu dọn đồ đạc.
Tiểu Chính Lâm nhìn dáng vẻ vội vã của cậu liền mỉm cười trấn an.
"Em vội cái gì, dù gì mấy năm qua tôi là người cho em mượn tiền đóng tiền học. Đâu phải tôi nuôi thiên tài chỉ để làm cảnh, ráng sức học hành cho giỏi. Sau này về công ty của tôi làm việc không lương, xem như là trả nợ cho tôi. Yên tâm đi, tôi không bỏ mặc em"
Chỉ một câu nói cuối cùng, bao nhiêu sự nặng nề trong lòng Cố Tinh Anh liền vơi đi.
———****———
Cố Long vừa hay tin Từ Khánh bị ngã đến bong gân liền vội vội vàng vàng lái xe đến nơi Từ Khánh ở, vừa mở cửa tức tốc đi vào đã thấy Từ Khánh ngồi ở sofa, quần đùi ngắn khoe được đôi chân trắng nõn.
Cố Long bước đến xem xét hai chân của anh, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Chẳng phải nói là bong gân sao? Em có ổn không? Chúng ta đi bệnh viện!"
Từ Khánh xua tay mỉm cười lấy lòng đáp.
"Vừa nãy ngã cứ ngỡ bong gân, một lúc sau cơn đau qua đi em hoạt động lại bình thường thì ngỡ ra là mình không bị gì, chỉ là bị bầm tím chút thôi"
Cố Long thở dài một hơi, bất lực đáp.
"Em hại anh lo muốn chết, hoá ra là không sao? Đã ăn sáng chưa?"
Từ Khánh lắc đầu, ánh mắt khoá chặt trên người Cố Long nói.
"Vừa hay em đã đặt thức ăn, anh có muốn ăn cùng em không?"
Cố Long lắc đầu kiểm tra chân của Từ Khánh một lần nữa đáp.
"Khi sáng Tiểu Bảo Bối không ăn sáng, một mình anh ăn hai phần đến bây giờ vẫn no. Em ăn đi, nếu không ổn thì anh mang em đến bệnh viện"
Từ Khánh nhếch môi, hai tay vòng qua cổ của Cố Long, một bàn tay không yên phận chạy xuống lồng ngực của hắn, giọng nói thì thầm bên tai mang theo chút tủi thân.
"Ba năm thật sự hơn sáu năm sao? Anh có biết mỗi đêm em tưởng tượng đến cạnh anh ngủ với người kia mà không phải là em khiến em ấm ức thế nào không? Bây giờ đến cả việc ăn sáng cũng khó khăn như vậy. Hoá ra bây giờ anh chỉ nuôi em như tình nhân thôi sao? Cố Long, lời hứa khi trước đâu cả rồi, anh từng nói với em cả đời sẽ không thích đứa nhóc kia mà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.