Mặt Trời Lớn! Cậu Còn Nợ Tôi Một Trái Tim
Chương 1: Mặt Trời Lớn!
Lan Idol
18/12/2015
-Buông tay!
-Không buông.
-Tôi nói cậu buông tay.
-Không.
Câu chuyện về cuộc đời của cả hai được mở đầu bằng trận cãi vã như vậy. Cụ thể là vào một ngày đẹp trời kiểu “chưa có bao giờ đẹp như hôm nay”, Dương cô nương nhà chúng ta lại quyết định ra ngoài để bắt đầu cuộc săn lùng một món đồ đẹp-độc-lạ. Khi vừa đi qua một cửa tiệm đồ cổ ngay lập tức bị chiếc vòng thánh giá kia thu hút. Trùng hợp thay là phía đối diện, Vương công tử nhà chúng ta cũng nhìn trúng món đó. Cả hai cùng bước vào quán, cùng chạm tay vào món “báu vật” và cùng khơi ngòi chiến tranh bằng ánh mắt phát ra tia lửa điện 1000 w. Haha.
-Tôi nhìn trúng nó trước.
Cô nương nhà ta vẫn không chịu nhượng bộ, đáy mắt chứa hẳn một quả cầu lửa to bự. Đùa kiểu gì, Trần Ánh Dương nó chưa bao giờ chịu thua ai cái gì.
Nam khẽ nhếch mép, ánh nhìn sắc bén quét lên người con gái trước mặt, áo phông over size rộng thùng thình, có in hình ông mặt trời to bự đằng trước, mà cái ông mặt trời này còn cười ngoác miệng, đeo kính dâm mới ghê chứ. Đấy là chưa kể đến cái quần beg-g cô ta đang mặc, chỗ nào rách được thì liền rách, ôi thôi, trông cứ gọi là tan nát.
-Thật thế sao? Cậu có cần xem lại camera ghi hình không? Nam cũng không chịu thua.
-Cậu... Ơ kìa!
Nó đột nhiên reo lên, hai mắt sáng lấp lánh hướng về phía sau Nam. Hắn theo phản xạ quay đầu lại nhìn, không có gì bất thường. Vậy có nghĩa là...
-Haha, hiện tại về tay ai là của người đấy nha.
Dương cười đắc ý, giơ giơ chiếc vòng vừa nằm gọn trong tay ra trước mặt hắn.
-Không biết có ai nói với cậu điều này chưa, muốn tranh đồ với tôi sao? Cứ tình nguyện tu thêm mười kiếp nữa đi nhé.
Nó dứt lời liền quay người, mới tiến được một bước đã nghe thấy giọng nói vô cùng rét lạnh vang lên
-Mặt trời!
-Cậu...sao cậu biết tôi?
Nó tròn mắt kinh ngạc. Chuyện này không có đùa đâu nha. Dương xác định rõ là mình đâu có quen người con trai này. Sao hắn còn biết luôn biệt danh của nó vậy trời.
-À! Tôi muốn biết thì biết.
Tôi muốn biết thì biết. Câu trả lời kiểu gì vậy? Còn về phía hắn, thật ra chỉ là tùy tiện gọi đại một cái biệt danh mà thôi, tại thấy áo nó in hình mặt trời, chiếc nhẫn trên tay nó cũng hình mặt trời nên mới gọi như vậy, không ngờ trúng phóc. Hắn cũng thiên tài quá đấy chứ. (Dồ: tự sướng vừa thôi cha >”<)
-Thế cậu có gì muốn nói?
Uề! Nó cũng khâm phục tài năng “giở mặt” của mình quá đấy. Vừa nãy còn căm ghét muốn chém giết người ta thành trăm mảnh xong, giờ tự dưng tử tế kinh.
-Không có gì to tát, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu.
-Về điều gì?
-Nếu cậu đem chiếc vòng đó đi, cậu sẽ phải hối hận.
Nó im lặng, làm bộ như đang suy nghĩ điều gì nghiêm trọng lắm. Nam cười nhạt, tưởng con nhỏ này có gì khác người, hóa ra trình độ cũng chỉ được có vậy. Được một lát, Dương nhìn hắn chăm chăm, hào phóng ban tặng một nụ cười kiểu “mặt trời” và một câu nói cũng kiểu “mặt trời” luôn:
-Cảm giác hối hận chắc thú vị lắm nhỉ? Tôi cũng đang có ý định sẽ thử một lần xem sao, may quá gặp được cậu. Vậy cứ cảm ơn trước nhé!
Nam xám mặt, đứng bất động nhìn nó đi thanh toán rồi rời khỏi cửa hàng. Con nhỏ này có phải người không vậy? Vẻ ngoài của hắn, phong độ của hắn, khí chất của hắn, cô ta đến một cái liếc mắt cũng không có. Mắt để ở mông rồi sao? (mặt trời: ta giết ngươi bây giờ!!! >”<). Mà chả lẽ cô ta lại mù thông tin đến nỗi không nhận ra hắn chính là Vương thiếu gia của tập đoàn C.K khét tiếng. Ôi thất bại! Thất bại đến thảm hại.
“Mặt trời à mặt trời! Tôi nhất định sẽ ghi nhớ kĩ hai chữ này”.
***
-Mặt trời! Mày rúc ở cái xó nào vậy? Biết tụi tao đi tìm suốt không? Thanh nhảy bổ tới khi nó vừa mới về tới cổng chung cư.
-Ờ, điện thoại còn tắt máy mới kiêu. Thảo đứng bên cạnh cũng phụ họa theo. Dương cười hì hì giơ ra thành quả trong nửa buổi vật lộn của mình.
-Đã dặn bao nhiêu lần rồi, đừng có đi săn lùng mấy thứ chết tiệt này nữa mà không chịu nghe. Chả hiểu sao tao lại thân với một đứa chập mạch cấp độ n như mày.
-Xì! Mày biết tao phải tranh giành mãi không? Thằng cha đó cứng đầu như đầu trâu ế.
Dương phản bác lại lời nói của Thảo, còn làm ra bộ dạng vô cùng thảm hại. Hai con nhỏ đứng cạnh chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm.
-Thôi không phải diễn, sinh viên đại học sân khấu điện ảnh còn phải bái chị làm thầy đấy chị hai.
Nó cười hì hì, nhanh chóng lôi kéo hai con bạn lên nhà mình. Chuyện xảy ra hồi sáng đã sớm được đặt vào góc quên lãng của cơ quan đầu não. Nhưng biết làm sao nhỉ, ông tơ bà nguyện đã trót nối dây tơ hồng, đi nửa vòng trái đất cuối cùng cũng phải gặp lại thôi. Trái đất này nhỏ lắm à nha!
-Không buông.
-Tôi nói cậu buông tay.
-Không.
Câu chuyện về cuộc đời của cả hai được mở đầu bằng trận cãi vã như vậy. Cụ thể là vào một ngày đẹp trời kiểu “chưa có bao giờ đẹp như hôm nay”, Dương cô nương nhà chúng ta lại quyết định ra ngoài để bắt đầu cuộc săn lùng một món đồ đẹp-độc-lạ. Khi vừa đi qua một cửa tiệm đồ cổ ngay lập tức bị chiếc vòng thánh giá kia thu hút. Trùng hợp thay là phía đối diện, Vương công tử nhà chúng ta cũng nhìn trúng món đó. Cả hai cùng bước vào quán, cùng chạm tay vào món “báu vật” và cùng khơi ngòi chiến tranh bằng ánh mắt phát ra tia lửa điện 1000 w. Haha.
-Tôi nhìn trúng nó trước.
Cô nương nhà ta vẫn không chịu nhượng bộ, đáy mắt chứa hẳn một quả cầu lửa to bự. Đùa kiểu gì, Trần Ánh Dương nó chưa bao giờ chịu thua ai cái gì.
Nam khẽ nhếch mép, ánh nhìn sắc bén quét lên người con gái trước mặt, áo phông over size rộng thùng thình, có in hình ông mặt trời to bự đằng trước, mà cái ông mặt trời này còn cười ngoác miệng, đeo kính dâm mới ghê chứ. Đấy là chưa kể đến cái quần beg-g cô ta đang mặc, chỗ nào rách được thì liền rách, ôi thôi, trông cứ gọi là tan nát.
-Thật thế sao? Cậu có cần xem lại camera ghi hình không? Nam cũng không chịu thua.
-Cậu... Ơ kìa!
Nó đột nhiên reo lên, hai mắt sáng lấp lánh hướng về phía sau Nam. Hắn theo phản xạ quay đầu lại nhìn, không có gì bất thường. Vậy có nghĩa là...
-Haha, hiện tại về tay ai là của người đấy nha.
Dương cười đắc ý, giơ giơ chiếc vòng vừa nằm gọn trong tay ra trước mặt hắn.
-Không biết có ai nói với cậu điều này chưa, muốn tranh đồ với tôi sao? Cứ tình nguyện tu thêm mười kiếp nữa đi nhé.
Nó dứt lời liền quay người, mới tiến được một bước đã nghe thấy giọng nói vô cùng rét lạnh vang lên
-Mặt trời!
-Cậu...sao cậu biết tôi?
Nó tròn mắt kinh ngạc. Chuyện này không có đùa đâu nha. Dương xác định rõ là mình đâu có quen người con trai này. Sao hắn còn biết luôn biệt danh của nó vậy trời.
-À! Tôi muốn biết thì biết.
Tôi muốn biết thì biết. Câu trả lời kiểu gì vậy? Còn về phía hắn, thật ra chỉ là tùy tiện gọi đại một cái biệt danh mà thôi, tại thấy áo nó in hình mặt trời, chiếc nhẫn trên tay nó cũng hình mặt trời nên mới gọi như vậy, không ngờ trúng phóc. Hắn cũng thiên tài quá đấy chứ. (Dồ: tự sướng vừa thôi cha >”<)
-Thế cậu có gì muốn nói?
Uề! Nó cũng khâm phục tài năng “giở mặt” của mình quá đấy. Vừa nãy còn căm ghét muốn chém giết người ta thành trăm mảnh xong, giờ tự dưng tử tế kinh.
-Không có gì to tát, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu.
-Về điều gì?
-Nếu cậu đem chiếc vòng đó đi, cậu sẽ phải hối hận.
Nó im lặng, làm bộ như đang suy nghĩ điều gì nghiêm trọng lắm. Nam cười nhạt, tưởng con nhỏ này có gì khác người, hóa ra trình độ cũng chỉ được có vậy. Được một lát, Dương nhìn hắn chăm chăm, hào phóng ban tặng một nụ cười kiểu “mặt trời” và một câu nói cũng kiểu “mặt trời” luôn:
-Cảm giác hối hận chắc thú vị lắm nhỉ? Tôi cũng đang có ý định sẽ thử một lần xem sao, may quá gặp được cậu. Vậy cứ cảm ơn trước nhé!
Nam xám mặt, đứng bất động nhìn nó đi thanh toán rồi rời khỏi cửa hàng. Con nhỏ này có phải người không vậy? Vẻ ngoài của hắn, phong độ của hắn, khí chất của hắn, cô ta đến một cái liếc mắt cũng không có. Mắt để ở mông rồi sao? (mặt trời: ta giết ngươi bây giờ!!! >”<). Mà chả lẽ cô ta lại mù thông tin đến nỗi không nhận ra hắn chính là Vương thiếu gia của tập đoàn C.K khét tiếng. Ôi thất bại! Thất bại đến thảm hại.
“Mặt trời à mặt trời! Tôi nhất định sẽ ghi nhớ kĩ hai chữ này”.
***
-Mặt trời! Mày rúc ở cái xó nào vậy? Biết tụi tao đi tìm suốt không? Thanh nhảy bổ tới khi nó vừa mới về tới cổng chung cư.
-Ờ, điện thoại còn tắt máy mới kiêu. Thảo đứng bên cạnh cũng phụ họa theo. Dương cười hì hì giơ ra thành quả trong nửa buổi vật lộn của mình.
-Đã dặn bao nhiêu lần rồi, đừng có đi săn lùng mấy thứ chết tiệt này nữa mà không chịu nghe. Chả hiểu sao tao lại thân với một đứa chập mạch cấp độ n như mày.
-Xì! Mày biết tao phải tranh giành mãi không? Thằng cha đó cứng đầu như đầu trâu ế.
Dương phản bác lại lời nói của Thảo, còn làm ra bộ dạng vô cùng thảm hại. Hai con nhỏ đứng cạnh chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm.
-Thôi không phải diễn, sinh viên đại học sân khấu điện ảnh còn phải bái chị làm thầy đấy chị hai.
Nó cười hì hì, nhanh chóng lôi kéo hai con bạn lên nhà mình. Chuyện xảy ra hồi sáng đã sớm được đặt vào góc quên lãng của cơ quan đầu não. Nhưng biết làm sao nhỉ, ông tơ bà nguyện đã trót nối dây tơ hồng, đi nửa vòng trái đất cuối cùng cũng phải gặp lại thôi. Trái đất này nhỏ lắm à nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.