Mặt Trời Lớn! Cậu Còn Nợ Tôi Một Trái Tim
Chương 7: Sự Thật
Lan Idol
18/12/2015
Nam buông tay, bất lực ngả người vào thành sô pha, hắn theo lời kể của bà nhắm mắt hồi tưởng, cố gắng chắp vá những mảnh kí ức vỡ vụn.
Hắn thấy một cậu bé chỉ tầm 9-10 tuổi nằm trên giường bệnh, cả hai chân được quấn kín bởi lớp băng dày trắng toát, bên cạnh giường, cô bé gái cũng trạc tuổi như cậu đang nở nụ cười tươi tắn, bàn tay khéo léo gọt vỏ táo thành vòng tròn, xong xuôi còn mãn nguyện giơ ra thành quả cho bé trai xem. Hai đứa nhỏ cười nói với nhau rất vui vẻ, chúng cùng nhau đọc sách, xem phim, cùng nhau chơi đùa.
Hắn thấy vào mỗi buổi sáng đẹp trời, bé gái sẽ đẩy bé trai đang ngồi trên xe lăn ra khuôn viên bệnh viện, rồi cố gắng dìu bé trai bước đi từng bước nhỏ.
Hắn thấy ngày bé trai hoàn toàn bình phục, cậu đã dẫn bé gái ra chiếc xích đu quen thuộc phía sau bệnh viện, vòng tay đeo lên cổ bé gái sợi dây chuyền có lồng một vòng tròn nhỏ gần giống như chiếc nhẫn, giọng cậu rất dịu dàng, nụ cười cũng rất dịu dàng:
-Đeo sợi dây này vào rồi thì cũng có nghĩa cậu là người của tớ, vĩnh viễn cũng không được rời xa tớ.
Bé gái tròn xoe mắt nhìn cậu, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
-Cậu học cái này ở đâu vậy?
Bé trai có chút xấu hổ đưa tay gãi gãi đầu, cười ngây thơ:
-Ở trên tivi đó.
Hắn còn thấy vào đêm cuối cùng ở bệnh viện, đêm đó trời mưa rất lớn, bé trai bị một đám người lạ mặt đưa đi, họ đưa cậu vào một con ngõ nhỏ, rất tối, rất lạnh. Khi cậu ra sức chống cự thì bị một người đàn ông cao lớn xô một cái thật mạnh. Cậu bé bị ngã, đầu đập mạnh xuống đất, đau đến choáng váng. Cậu thấy lưỡi dao sắc lém hướng về phía mình nhưng là bất ngờ dừng lại ở đâu đó giữa không trung.
Đúng rồi! Hình như là một cô nhóc, cô ấy là người đã đỡ cho cậu nhát dao sắc lạnh kia. Bây giờ cậu mệt mỏi quá, đầu lại đau muốn nứt ra, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật say. Trong tia chớp sáng loáng, vật lấp lánh đang treo trước cổ cô bé trước mặt cậu lóe lên, tỏa ra thứ ánh sáng chói lóa mà ám ảnh, cứ như vậy theo cậu vào giấc ngủ.
Bé trai kia thế nhưng lại chính là Vương Hạo Nam hắn. Hắn đang thấy chính mình, thấy phần kí ức mà mình đã lãng quên.
-Tại sao không để cô ấy ở lại cạnh con.
Nam mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà sa hoa, có chút cay đắng mở lời.
-Sau khi chữa trị cho con, bác sĩ đã nói con do bị chấn thương ở đầu mà mất đi một phần kí ức, ba mẹ cũng đoán con đã quên mất con bé kia.
-Tại sao không để cô ấy ở lại.
Giọng nói hắn lần nữa vang lên, rất lạnh lẽo, rất đơn độc.
-Bà nội con bé đột ngột qua đời ngay vào sáng hôm sau, con bé đang bị thương rất nặng đã vội vã xuất viện, nghe nói một mình lo xong hậu sự cho bà rồi cũng biến mất không dấu vết.
-Nói dối! Quyền lực của C.K lớn như vậy, có lí nào tìm một con nhóc 10 tuổi cũng không có khả năng.
-Nam, việc khác thì mẹ không dám nói nhưng đây đúng là sự thật. Huống hồ đó chỉ là con nhóc con quen 3 tháng tại bệnh viện. Bà nội con bé nhập viện đúng lúc con gặp phải tai nạn xe cộ, có chăng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không nên bận tâm quá nhiều.
-Mẹ im đi!
Hắn có chút phiền muộn đưa tay bấm huyệt thái dương. Chiếc vòng kia xuất hiện ở nhà Dương, không nằm ngoài khả năng nó chính là cô bé năm ấy.
Nghĩ tới đây, Nam bất ngờ đứng dậy lao thẳng ra ngoài, hoàn toàn bỏ ngoài tai những tiếng gọi với theo của bà Sang.
Đứng dưới cổng chung cư thật lâu, ánh mắt hắn yên tĩnh hướng về một nơi duy nhất, căn phòng của Dương, cũng chính là căn phòng cuối cùng còn sáng đèn. Mặt trời vậy mà lại có thói quen sống về đêm. Không biết nó đang làm gì. Ăn đêm chẳng hạn? Nổi hứng lên ngồi uống rượu một mình hay vẫn vì chuyện hồi sáng mà gục đầu khóc lóc đây.
Đèn vụt tắt, Nam vẫn kiên nhẫn nhìn chăm chú một hồi mới xoay người rời đi, bóng dáng hắn dần chìm vào màn đêm tĩnh lặng.
***
-Này!
-Gì đây?
Nam nhận lấy chiếc hộp nhỏ xíu trên tay nó, có chút bất mãn, tặng quà người ta gì mà bé tí tẹo thế này, keo kiệt nó vừa vừa thôi chứ.
Ồ! Chính là chiếc vòng thánh giá mà nó đã trắng trợn cướp mất vào một ngày đẹp giời nào đó đây mà.
Hắn có vẻ thích thú khi mở hộp quà ra, phía đối diện, sắc mặt Dương đã chuyển hồng, giọng nói lí nhí:
-Chuyện hôm qua...rất cảm ơn cậu.
Im lặng...
-Cái này tôi tặng lại cho cậu đấy, tại thấy cậu cũng có vẻ rất yêu thích nó
Im lặng...
-Tôi chưa đeo lần nào đâu.
Im lặng...
-Không tin thì cậu cứ xem lại đi, vẫn còn nguyên tem ở bên dưới kia kìa.
Vẫn im lặng...Dương có chút khó hiểu ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt phóng đại của Nam đập thẳng vào tầm mắt. Oa! Đẹp trai quá! Nó ngơ ngẩn nhìn hắn. Bất ngờ...
Xoẹt! Tiếng vải bị xé rách, Dương bừng tỉnh, cánh tay trái có chút mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì...
Ống tay áo sơ mi của nó không biết làm thế nào mà nằm gọn trong tay Nam, ( Anh ý xé áo chị rồi kìa, là xé áo, xé áo đó >”<) từ vai dọc xuống bàn tay hoàn toàn không còn một mảnh vải, dây áo trong suốt cũng cứ thế lộ ra ngoài. Tình huống xảy ra quá đột ngột khiến nó bất động, quên cả phản ứng. Nam nhìn chăm chú vào bờ vai trần của nó, mi tâm nhíu chặt. Không thể nào như vậy, hắn đã tính toán rõ ràng vết thương chắc chắn sẽ ở vai, hơn nữa lực đạo nhát dao không hề nhỏ, nếu nói vì qua nhiều năm mà vết thương đã hoàn toàn biến mất là không có khả năng. Có khi nào xảy ra nhầm lẫn ở đâu rồi không?
Lại “Xoẹt” một tiếng, ống tay áo bên kia cũng bị hắn mạnh mẽ xé ra. Dương trợn trừng mắt nhìn hắn, lại thấy hắn cũng đang hướng mắt nhìn chằm chằm bả vai nó một cách lộ liễu. Dương mặt đỏ tía tai, thẹn quá hóa giận và thế là...
Chat! Chat!
-Vương Hạo Nam, cái đồ biến thái này. Cậu điên rồi phải không???
Lời nói hoàn toàn là rít qua kẽ răng mà thoát ra ngoài, hai mắt Dương tóe lửa, cảm thấy hai cái tát vẫn còn là quá nhẹ nhàng nên tính vung tay cho hắn thêm một bạt tai nữa. Nhưng là bàn tay Dương bỗng dưng khựng lại ở không trung, có chút không tin nổi vào mắt mình, giận dữ vừa rồi cũng hoàn toàn tan biến.
Nam đang khóc! Khóc? Khóc ư? Dương đưa tay dụi dụi hai mắt, lại cắn răng tự véo má mình một cái. Đúng là không phải mơ! Đúng là hắn đang khóc. Nước mắt chảy ra, một giọt lại một giọt. Hắn bất lực ngồi phịch xuống đất. Hai tay ôm mặt rất khổ sở.
Dương nhìn vào tay mình, không phải lúc nãy đã ra tay quá mạnh đấy chứ?
Nam nhắm chặt mắt, vết sẹo kia lần nữa hiện ra. Vết sẹo dài cỡ bàn tay, trông rất xấu xí đang ngoan cố yên vị ở vai phải của nó. Hắn chỉ thấy tim mình đau đớn như bị dao đâm. Dương đúng là cô bé đó. Nó đúng là cô bé năm xưa đã đỡ cho hắn một nhát dao.
“Mặt trời”, hóa ra ngay từ ngày đầu hắn gặp nó không phải chỉ là tùy tiện gọi ra một cái tên mà trong sâu thẳm trong tiềm thức vốn đã tồn tại hai chữ đó.
Hóa ra việc hắn không ngần ngại lao ra đỡ cho nó một nhát dao cũng vì nó đã từng không ngần ngại mà làm vậy cho hắn.
Hóa ra hắn không thể buông tay là bởi vì hắn đã từng nắm giữ.
Hóa ra việc hắn luôn cảm thấy bản thân có một mối liên hệ khó hiểu với nó là đúng.
Hóa ra...chỉ có hắn sai lầm. Mù quáng đến điên rồ.
- Nam! Cậu đau sao? Xin lỗi, tôi hơi mạnh tay.
Dương tiến lại ngồi xuống cạnh hắn, giọng nói hiện rõ áy náy. Dù gì hắn cũng mới chỉ xé hai cái tay áo, chứ đâu phải là xé cả cái áo, nó tát hắn những hai cái đau điếng thế kia, ngẫm lại thì đúng là có phần hơi quá. Nam xoay qua, cứ thế ôm nó vào lòng, vòng tay mạnh mẽ siết chặt, giọng hắn khàn hẳn xuống như đang cố gắng đè nén kích động, lại có chút nghẹn ngào thốt ra ba từ:
- Mặt trời lớn!
Dương toàn thân chấn động, hắn chưa bao giờ gọi nó như vậy, cũng chưa có ai từng gọi nó như vậy, ba chữ “mặt trời lớn” này nếu có gọi cũng chỉ có duy nhất một người gọi nó mà thôi. Dương khẽ nhăn mặt, suy nghĩ cứ thế trôi tuột về một miền xa xôi nào đó...
-Tiểu Dương Dương, tớ muốn ăn táo.
Một bé trai khoảng 9-10 tuổi đang ngồi trên giường bệnh lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú vào quyển sách khoa học dày cộp trên tay.
-Đã dặn là không được kêu là Tiểu Dương Dương, người ta là mặt trời lớn, mặt trời lớn đó có biết không?
Cô nhóc vẻ mặt bất mãn, đôi môi phấn nộn chu lên thật đáng yêu, hai tay trắng nõn còn khua khua vẽ ra một vòng tròn thật lớn lên không trung.
-Cậu kêu tớ là Tiểu Nam Nam, nên tớ gọi cậu là Tiểu Dương Dương còn gì.
-Ai bảo, đấy là tại cậu có chịu nói rõ họ tên thật cho tớ biết đâu, cậu không phải biện minh.
-Ừ ừ, biết rồi Tiểu Dương Dương
Bé trai che miệng cười khúc khích, vẫn tiếp tục trêu chọc cô bé. Cô nhóc thấy thế liền phùng mồm lên, có chút giận dỗi
-Còn gọi một câu Tiểu Dương Dương, người ta sẽ không thèm để ý tới cậu, không thèm gọt táo cho cậu ăn nữa, không thèm chơi với cậu.
Cô nhóc nói xong còn giả vờ bước thêm mấy bước ra phía cửa, bé trai thấy vậy liền cuống quýt cả lên:
-Được rồi được rồi, cậu là mặt trời lớn được chưa, lớn nhất hành tinh này luôn.
-Haha, vậy cậu nói xem mặt trời lớn có đáng yêu không.
-Có chứ, mặt trời lớn của tớ là đáng yêu nhất.
-Ừ, thế Tiểu Nam Nam phải hứa suốt đời chỉ được yêu mặt trời lớn là tớ thôi đấy.
Cô nhóc cười tinh nghịch, đồng thời tiến lại gần giường, đưa tay với lấy trái táo trên đỉnh tủ, chuẩn bị gọt vỏ.
-Được, Tiểu Nam Nam hứa sẽ chỉ yêu một mình mặt trời lớn, quyết không bao giờ thay đổi.
“Tiểu Nam Nam hứa sẽ chỉ yêu một mình mặt trời lớn, quyết không bao giờ thay đổi” Câu nói cứ thế lặp đi lặp lại trong đầu Dương. Chỉ là một lời hứa ngốc nghếch giữa hai đứa trẻ năm nào, thế nhưng lại dễ dàng làm lòng Dương sánh lại.
-Tiểu Nam Nam!
Dương vô thức gọi, đáp lại lời nó là một tiếng “ừ” rất khẽ từ hắn. Dương mở mắt, ngẩng đầu đối diện với hắn, ánh mắt Nam phản chiếu hình ảnh của nó, còn có cả ánh nắng chiều nhàn nhạt, nghĩ ngợi một chút, nó khẽ nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng tựa gió:
-Tiểu Nam Nam! Chào mừng cậu trở lại.
Hắn thấy một cậu bé chỉ tầm 9-10 tuổi nằm trên giường bệnh, cả hai chân được quấn kín bởi lớp băng dày trắng toát, bên cạnh giường, cô bé gái cũng trạc tuổi như cậu đang nở nụ cười tươi tắn, bàn tay khéo léo gọt vỏ táo thành vòng tròn, xong xuôi còn mãn nguyện giơ ra thành quả cho bé trai xem. Hai đứa nhỏ cười nói với nhau rất vui vẻ, chúng cùng nhau đọc sách, xem phim, cùng nhau chơi đùa.
Hắn thấy vào mỗi buổi sáng đẹp trời, bé gái sẽ đẩy bé trai đang ngồi trên xe lăn ra khuôn viên bệnh viện, rồi cố gắng dìu bé trai bước đi từng bước nhỏ.
Hắn thấy ngày bé trai hoàn toàn bình phục, cậu đã dẫn bé gái ra chiếc xích đu quen thuộc phía sau bệnh viện, vòng tay đeo lên cổ bé gái sợi dây chuyền có lồng một vòng tròn nhỏ gần giống như chiếc nhẫn, giọng cậu rất dịu dàng, nụ cười cũng rất dịu dàng:
-Đeo sợi dây này vào rồi thì cũng có nghĩa cậu là người của tớ, vĩnh viễn cũng không được rời xa tớ.
Bé gái tròn xoe mắt nhìn cậu, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
-Cậu học cái này ở đâu vậy?
Bé trai có chút xấu hổ đưa tay gãi gãi đầu, cười ngây thơ:
-Ở trên tivi đó.
Hắn còn thấy vào đêm cuối cùng ở bệnh viện, đêm đó trời mưa rất lớn, bé trai bị một đám người lạ mặt đưa đi, họ đưa cậu vào một con ngõ nhỏ, rất tối, rất lạnh. Khi cậu ra sức chống cự thì bị một người đàn ông cao lớn xô một cái thật mạnh. Cậu bé bị ngã, đầu đập mạnh xuống đất, đau đến choáng váng. Cậu thấy lưỡi dao sắc lém hướng về phía mình nhưng là bất ngờ dừng lại ở đâu đó giữa không trung.
Đúng rồi! Hình như là một cô nhóc, cô ấy là người đã đỡ cho cậu nhát dao sắc lạnh kia. Bây giờ cậu mệt mỏi quá, đầu lại đau muốn nứt ra, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật say. Trong tia chớp sáng loáng, vật lấp lánh đang treo trước cổ cô bé trước mặt cậu lóe lên, tỏa ra thứ ánh sáng chói lóa mà ám ảnh, cứ như vậy theo cậu vào giấc ngủ.
Bé trai kia thế nhưng lại chính là Vương Hạo Nam hắn. Hắn đang thấy chính mình, thấy phần kí ức mà mình đã lãng quên.
-Tại sao không để cô ấy ở lại cạnh con.
Nam mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà sa hoa, có chút cay đắng mở lời.
-Sau khi chữa trị cho con, bác sĩ đã nói con do bị chấn thương ở đầu mà mất đi một phần kí ức, ba mẹ cũng đoán con đã quên mất con bé kia.
-Tại sao không để cô ấy ở lại.
Giọng nói hắn lần nữa vang lên, rất lạnh lẽo, rất đơn độc.
-Bà nội con bé đột ngột qua đời ngay vào sáng hôm sau, con bé đang bị thương rất nặng đã vội vã xuất viện, nghe nói một mình lo xong hậu sự cho bà rồi cũng biến mất không dấu vết.
-Nói dối! Quyền lực của C.K lớn như vậy, có lí nào tìm một con nhóc 10 tuổi cũng không có khả năng.
-Nam, việc khác thì mẹ không dám nói nhưng đây đúng là sự thật. Huống hồ đó chỉ là con nhóc con quen 3 tháng tại bệnh viện. Bà nội con bé nhập viện đúng lúc con gặp phải tai nạn xe cộ, có chăng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không nên bận tâm quá nhiều.
-Mẹ im đi!
Hắn có chút phiền muộn đưa tay bấm huyệt thái dương. Chiếc vòng kia xuất hiện ở nhà Dương, không nằm ngoài khả năng nó chính là cô bé năm ấy.
Nghĩ tới đây, Nam bất ngờ đứng dậy lao thẳng ra ngoài, hoàn toàn bỏ ngoài tai những tiếng gọi với theo của bà Sang.
Đứng dưới cổng chung cư thật lâu, ánh mắt hắn yên tĩnh hướng về một nơi duy nhất, căn phòng của Dương, cũng chính là căn phòng cuối cùng còn sáng đèn. Mặt trời vậy mà lại có thói quen sống về đêm. Không biết nó đang làm gì. Ăn đêm chẳng hạn? Nổi hứng lên ngồi uống rượu một mình hay vẫn vì chuyện hồi sáng mà gục đầu khóc lóc đây.
Đèn vụt tắt, Nam vẫn kiên nhẫn nhìn chăm chú một hồi mới xoay người rời đi, bóng dáng hắn dần chìm vào màn đêm tĩnh lặng.
***
-Này!
-Gì đây?
Nam nhận lấy chiếc hộp nhỏ xíu trên tay nó, có chút bất mãn, tặng quà người ta gì mà bé tí tẹo thế này, keo kiệt nó vừa vừa thôi chứ.
Ồ! Chính là chiếc vòng thánh giá mà nó đã trắng trợn cướp mất vào một ngày đẹp giời nào đó đây mà.
Hắn có vẻ thích thú khi mở hộp quà ra, phía đối diện, sắc mặt Dương đã chuyển hồng, giọng nói lí nhí:
-Chuyện hôm qua...rất cảm ơn cậu.
Im lặng...
-Cái này tôi tặng lại cho cậu đấy, tại thấy cậu cũng có vẻ rất yêu thích nó
Im lặng...
-Tôi chưa đeo lần nào đâu.
Im lặng...
-Không tin thì cậu cứ xem lại đi, vẫn còn nguyên tem ở bên dưới kia kìa.
Vẫn im lặng...Dương có chút khó hiểu ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt phóng đại của Nam đập thẳng vào tầm mắt. Oa! Đẹp trai quá! Nó ngơ ngẩn nhìn hắn. Bất ngờ...
Xoẹt! Tiếng vải bị xé rách, Dương bừng tỉnh, cánh tay trái có chút mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì...
Ống tay áo sơ mi của nó không biết làm thế nào mà nằm gọn trong tay Nam, ( Anh ý xé áo chị rồi kìa, là xé áo, xé áo đó >”<) từ vai dọc xuống bàn tay hoàn toàn không còn một mảnh vải, dây áo trong suốt cũng cứ thế lộ ra ngoài. Tình huống xảy ra quá đột ngột khiến nó bất động, quên cả phản ứng. Nam nhìn chăm chú vào bờ vai trần của nó, mi tâm nhíu chặt. Không thể nào như vậy, hắn đã tính toán rõ ràng vết thương chắc chắn sẽ ở vai, hơn nữa lực đạo nhát dao không hề nhỏ, nếu nói vì qua nhiều năm mà vết thương đã hoàn toàn biến mất là không có khả năng. Có khi nào xảy ra nhầm lẫn ở đâu rồi không?
Lại “Xoẹt” một tiếng, ống tay áo bên kia cũng bị hắn mạnh mẽ xé ra. Dương trợn trừng mắt nhìn hắn, lại thấy hắn cũng đang hướng mắt nhìn chằm chằm bả vai nó một cách lộ liễu. Dương mặt đỏ tía tai, thẹn quá hóa giận và thế là...
Chat! Chat!
-Vương Hạo Nam, cái đồ biến thái này. Cậu điên rồi phải không???
Lời nói hoàn toàn là rít qua kẽ răng mà thoát ra ngoài, hai mắt Dương tóe lửa, cảm thấy hai cái tát vẫn còn là quá nhẹ nhàng nên tính vung tay cho hắn thêm một bạt tai nữa. Nhưng là bàn tay Dương bỗng dưng khựng lại ở không trung, có chút không tin nổi vào mắt mình, giận dữ vừa rồi cũng hoàn toàn tan biến.
Nam đang khóc! Khóc? Khóc ư? Dương đưa tay dụi dụi hai mắt, lại cắn răng tự véo má mình một cái. Đúng là không phải mơ! Đúng là hắn đang khóc. Nước mắt chảy ra, một giọt lại một giọt. Hắn bất lực ngồi phịch xuống đất. Hai tay ôm mặt rất khổ sở.
Dương nhìn vào tay mình, không phải lúc nãy đã ra tay quá mạnh đấy chứ?
Nam nhắm chặt mắt, vết sẹo kia lần nữa hiện ra. Vết sẹo dài cỡ bàn tay, trông rất xấu xí đang ngoan cố yên vị ở vai phải của nó. Hắn chỉ thấy tim mình đau đớn như bị dao đâm. Dương đúng là cô bé đó. Nó đúng là cô bé năm xưa đã đỡ cho hắn một nhát dao.
“Mặt trời”, hóa ra ngay từ ngày đầu hắn gặp nó không phải chỉ là tùy tiện gọi ra một cái tên mà trong sâu thẳm trong tiềm thức vốn đã tồn tại hai chữ đó.
Hóa ra việc hắn không ngần ngại lao ra đỡ cho nó một nhát dao cũng vì nó đã từng không ngần ngại mà làm vậy cho hắn.
Hóa ra hắn không thể buông tay là bởi vì hắn đã từng nắm giữ.
Hóa ra việc hắn luôn cảm thấy bản thân có một mối liên hệ khó hiểu với nó là đúng.
Hóa ra...chỉ có hắn sai lầm. Mù quáng đến điên rồ.
- Nam! Cậu đau sao? Xin lỗi, tôi hơi mạnh tay.
Dương tiến lại ngồi xuống cạnh hắn, giọng nói hiện rõ áy náy. Dù gì hắn cũng mới chỉ xé hai cái tay áo, chứ đâu phải là xé cả cái áo, nó tát hắn những hai cái đau điếng thế kia, ngẫm lại thì đúng là có phần hơi quá. Nam xoay qua, cứ thế ôm nó vào lòng, vòng tay mạnh mẽ siết chặt, giọng hắn khàn hẳn xuống như đang cố gắng đè nén kích động, lại có chút nghẹn ngào thốt ra ba từ:
- Mặt trời lớn!
Dương toàn thân chấn động, hắn chưa bao giờ gọi nó như vậy, cũng chưa có ai từng gọi nó như vậy, ba chữ “mặt trời lớn” này nếu có gọi cũng chỉ có duy nhất một người gọi nó mà thôi. Dương khẽ nhăn mặt, suy nghĩ cứ thế trôi tuột về một miền xa xôi nào đó...
-Tiểu Dương Dương, tớ muốn ăn táo.
Một bé trai khoảng 9-10 tuổi đang ngồi trên giường bệnh lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú vào quyển sách khoa học dày cộp trên tay.
-Đã dặn là không được kêu là Tiểu Dương Dương, người ta là mặt trời lớn, mặt trời lớn đó có biết không?
Cô nhóc vẻ mặt bất mãn, đôi môi phấn nộn chu lên thật đáng yêu, hai tay trắng nõn còn khua khua vẽ ra một vòng tròn thật lớn lên không trung.
-Cậu kêu tớ là Tiểu Nam Nam, nên tớ gọi cậu là Tiểu Dương Dương còn gì.
-Ai bảo, đấy là tại cậu có chịu nói rõ họ tên thật cho tớ biết đâu, cậu không phải biện minh.
-Ừ ừ, biết rồi Tiểu Dương Dương
Bé trai che miệng cười khúc khích, vẫn tiếp tục trêu chọc cô bé. Cô nhóc thấy thế liền phùng mồm lên, có chút giận dỗi
-Còn gọi một câu Tiểu Dương Dương, người ta sẽ không thèm để ý tới cậu, không thèm gọt táo cho cậu ăn nữa, không thèm chơi với cậu.
Cô nhóc nói xong còn giả vờ bước thêm mấy bước ra phía cửa, bé trai thấy vậy liền cuống quýt cả lên:
-Được rồi được rồi, cậu là mặt trời lớn được chưa, lớn nhất hành tinh này luôn.
-Haha, vậy cậu nói xem mặt trời lớn có đáng yêu không.
-Có chứ, mặt trời lớn của tớ là đáng yêu nhất.
-Ừ, thế Tiểu Nam Nam phải hứa suốt đời chỉ được yêu mặt trời lớn là tớ thôi đấy.
Cô nhóc cười tinh nghịch, đồng thời tiến lại gần giường, đưa tay với lấy trái táo trên đỉnh tủ, chuẩn bị gọt vỏ.
-Được, Tiểu Nam Nam hứa sẽ chỉ yêu một mình mặt trời lớn, quyết không bao giờ thay đổi.
“Tiểu Nam Nam hứa sẽ chỉ yêu một mình mặt trời lớn, quyết không bao giờ thay đổi” Câu nói cứ thế lặp đi lặp lại trong đầu Dương. Chỉ là một lời hứa ngốc nghếch giữa hai đứa trẻ năm nào, thế nhưng lại dễ dàng làm lòng Dương sánh lại.
-Tiểu Nam Nam!
Dương vô thức gọi, đáp lại lời nó là một tiếng “ừ” rất khẽ từ hắn. Dương mở mắt, ngẩng đầu đối diện với hắn, ánh mắt Nam phản chiếu hình ảnh của nó, còn có cả ánh nắng chiều nhàn nhạt, nghĩ ngợi một chút, nó khẽ nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng tựa gió:
-Tiểu Nam Nam! Chào mừng cậu trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.