Chương 60: Dỗ dành
Td180694
26/04/2024
Đường Y còn chưa hết giận. Mấy bài báo trên mạng không biết vì sao cứ đăng tin Phong Sính cùng cô ca sĩ này đến người mẫu khác.
Phong Sính cả ngày bực bội không biết trút giận vào đâu.
Mấy hôm nay công ty có dự án mới. Phong Sính họp hành cả sáng cuối cùng cũng xong. Khi anh giơ tay lên xem giờ thì đã 12 giờ trưa.
Anh tháo chiếc cúc áo bên cổ tay phải rồi tùy tiện nới lỏng cà vạt ra. Phong Sính ngồi xuống chiếc ghế da, tựa ra sau, sắc mặt lộ rõ mỏi mệt. Theo thói quen mấy ngày nay, anh gọi điện thoại cho Đường Y. Cứ tưởng cô như thường lệ sẽ tắt máy. Anh vừa nhẹ nhàng lấy hai ngón cái và ngón trỏ xoa xoa thái dương.
“A lô?” Giọng nói vọng qua loa hơi khàn khàn.
Phong Sính cười hơn trúng số độc đắc. Mệt mỏi tan biến đi đâu hết.
“Y Y em hết giận anh rồi hả?”
“Anh có việc gì không?”, Đường Y yếu ớt hỏi.
Phong Sính khẩn trương đứng dậy:
“Anh nhớ em. Bây giờ anh lập tức về nhà!”
Đường Y đã bình ổn tâm trạng. Không phải cô giận anh mà vì cô xấu hổ. Thấy mấy ngày nay tin tức về anh rất nhiều muốn gặp mặt hỏi cho rõ. Có phải anh ăn được rồi lại xách dép bỏ chạy không?
Còn chưa mở miệng thì nghe bên phía anh có tiếng mở cửa kèm theo giọng nói ngọt xớt:
“Phong thiếu, ăn cơm thôi ạ!”
Khóe mắt Phong Sính giật liên hồi. Chỉ nghe Đường Y buông hai chữ đơn giản: “Cúp đây”.
Cô thẳng thừng ngắt máy ngang luôn.
Phong Sính tức giận chỉ điện thoại nào cô gái trước mặt quát lớn:
“Cô có thể ăn nói nó tử tế được không? Giọng dẹo dẹo muốn người ta gớm chết hả? Cô mà không biết cách nói chuyện ấy thì bò vào bụng mẹ mà học lại cho tôi!”.
Chưa bao giờ thấy anh mắng người dữ như vậy. Còn làm cho cô trợ lý mới tuyển chưa hiểu chuyện gì ôm mặt chạy thẳng ra ngoài.
“Huhu… Huhu…”
Thư ký Hoài Nam của anh nghe có chuyện không lành. Anh chỉ vừa nhờ cô trợ lý thực tập này gọi Phong Sính ăn cơm mà. Đầu giờ chiều Phong Sính còn có cuộc họp, chưa gì hết đã bị mắng thế sao?
“Phong thiếu, có chuyện gì?”
Phong Sính mặt đỏ bừng, hòng học thở chỉ tay:
“Ai cho cô ta vào đây thì cuốn gói đi cho tôi. Còn nữa, tôi không họp hành nữa. Bây giờ tôi phải về nhà!”
Phong Thiếu hùng hổ xông ra. Chỉ thấy Hoài Nam ôm chân anh níu lại:
“Phong thiếu bớt giận. Cuộc họp rất quan trọng. Liên quan đến bao nhiêu cái miệng ăn. Ngài đừng đi!”
Đúng là không thể đi được vì cuộc họp rất quan trọng. Phong Sính giận đá chân vào Hoài Nam.
“Nếu không hoãn được thì nhanh đi họp!”
Cố gắng giải quyết xong việc là đến 12 giờ đêm. Cơm không kịp ăn, nước không thèm uống. Vừa kết thúc là Phong Sính đứng dậy về nhà ngay.
Anh mặc kệ tất cả nhất định phải dỗ dành cô gái nhỏ của mình.
Trong nhà mọi người đã đi ngủ sớm, căn nhà tối om không bật đèn. Nhìn từ phía bên ngoài, đèn trong phòng Đường Y cũng tắt. Phong Sính đi chân trước chân sau vào nhà. Suốt quãng đường không dám gây nên tiếng động nào cả. Anh cứ như ăn trộm trong chính căn nhà của mình.
Chỉ nghe một tiếng “tạch” cửa phòng đường Y mở ra.
Đường Y đang trong giấc ngủ mơ màng, có tiếng bước chân sột soạt từ ngoài cửa vọng vào. Cô cảm nhận được một luồng hơi lạnh chui vào trong chăn. Đường Y vẫn không thể mở mắt vì khóc suốt từ trưa đến giờ.
Nghe bên tai có người gọi cô.
“Y Y?”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc. Không lẽ cô đã bị ảo thanh rồi?
Đường Y giọng ngái ngủ lên tiếng. Bỗng có hai bàn tay đột ngột tấn công eo cô khiến cả người cô nổi da gà, lập tức mở mắt ra. Chưa kịp lấy lại hồn vía miệng cô đã bị bịt lại:
“Suỵt! Y Y, là anh!”
“Ư…Ư… A…?
“Hứa với anh không được đuổi anh ra khỏi phòng anh mới buông tay.”
Trong không gian mờ mờ, Đường Y gật đầu.
Phong Sính mở tay ra. Cô đẩy anh ra, ngồi dậy:
“Anh sao lại vào được đây?”
“Em quên rồi sao đây là nhà anh!”
“Chụt!”
Đôi môi kia đã áp một nụ hôn xuống môi cô.
“Y Y, anh nhớ em… Em đừng tránh né anh nữa có được không?”
Phong Sính cả ngày bực bội không biết trút giận vào đâu.
Mấy hôm nay công ty có dự án mới. Phong Sính họp hành cả sáng cuối cùng cũng xong. Khi anh giơ tay lên xem giờ thì đã 12 giờ trưa.
Anh tháo chiếc cúc áo bên cổ tay phải rồi tùy tiện nới lỏng cà vạt ra. Phong Sính ngồi xuống chiếc ghế da, tựa ra sau, sắc mặt lộ rõ mỏi mệt. Theo thói quen mấy ngày nay, anh gọi điện thoại cho Đường Y. Cứ tưởng cô như thường lệ sẽ tắt máy. Anh vừa nhẹ nhàng lấy hai ngón cái và ngón trỏ xoa xoa thái dương.
“A lô?” Giọng nói vọng qua loa hơi khàn khàn.
Phong Sính cười hơn trúng số độc đắc. Mệt mỏi tan biến đi đâu hết.
“Y Y em hết giận anh rồi hả?”
“Anh có việc gì không?”, Đường Y yếu ớt hỏi.
Phong Sính khẩn trương đứng dậy:
“Anh nhớ em. Bây giờ anh lập tức về nhà!”
Đường Y đã bình ổn tâm trạng. Không phải cô giận anh mà vì cô xấu hổ. Thấy mấy ngày nay tin tức về anh rất nhiều muốn gặp mặt hỏi cho rõ. Có phải anh ăn được rồi lại xách dép bỏ chạy không?
Còn chưa mở miệng thì nghe bên phía anh có tiếng mở cửa kèm theo giọng nói ngọt xớt:
“Phong thiếu, ăn cơm thôi ạ!”
Khóe mắt Phong Sính giật liên hồi. Chỉ nghe Đường Y buông hai chữ đơn giản: “Cúp đây”.
Cô thẳng thừng ngắt máy ngang luôn.
Phong Sính tức giận chỉ điện thoại nào cô gái trước mặt quát lớn:
“Cô có thể ăn nói nó tử tế được không? Giọng dẹo dẹo muốn người ta gớm chết hả? Cô mà không biết cách nói chuyện ấy thì bò vào bụng mẹ mà học lại cho tôi!”.
Chưa bao giờ thấy anh mắng người dữ như vậy. Còn làm cho cô trợ lý mới tuyển chưa hiểu chuyện gì ôm mặt chạy thẳng ra ngoài.
“Huhu… Huhu…”
Thư ký Hoài Nam của anh nghe có chuyện không lành. Anh chỉ vừa nhờ cô trợ lý thực tập này gọi Phong Sính ăn cơm mà. Đầu giờ chiều Phong Sính còn có cuộc họp, chưa gì hết đã bị mắng thế sao?
“Phong thiếu, có chuyện gì?”
Phong Sính mặt đỏ bừng, hòng học thở chỉ tay:
“Ai cho cô ta vào đây thì cuốn gói đi cho tôi. Còn nữa, tôi không họp hành nữa. Bây giờ tôi phải về nhà!”
Phong Thiếu hùng hổ xông ra. Chỉ thấy Hoài Nam ôm chân anh níu lại:
“Phong thiếu bớt giận. Cuộc họp rất quan trọng. Liên quan đến bao nhiêu cái miệng ăn. Ngài đừng đi!”
Đúng là không thể đi được vì cuộc họp rất quan trọng. Phong Sính giận đá chân vào Hoài Nam.
“Nếu không hoãn được thì nhanh đi họp!”
Cố gắng giải quyết xong việc là đến 12 giờ đêm. Cơm không kịp ăn, nước không thèm uống. Vừa kết thúc là Phong Sính đứng dậy về nhà ngay.
Anh mặc kệ tất cả nhất định phải dỗ dành cô gái nhỏ của mình.
Trong nhà mọi người đã đi ngủ sớm, căn nhà tối om không bật đèn. Nhìn từ phía bên ngoài, đèn trong phòng Đường Y cũng tắt. Phong Sính đi chân trước chân sau vào nhà. Suốt quãng đường không dám gây nên tiếng động nào cả. Anh cứ như ăn trộm trong chính căn nhà của mình.
Chỉ nghe một tiếng “tạch” cửa phòng đường Y mở ra.
Đường Y đang trong giấc ngủ mơ màng, có tiếng bước chân sột soạt từ ngoài cửa vọng vào. Cô cảm nhận được một luồng hơi lạnh chui vào trong chăn. Đường Y vẫn không thể mở mắt vì khóc suốt từ trưa đến giờ.
Nghe bên tai có người gọi cô.
“Y Y?”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc. Không lẽ cô đã bị ảo thanh rồi?
Đường Y giọng ngái ngủ lên tiếng. Bỗng có hai bàn tay đột ngột tấn công eo cô khiến cả người cô nổi da gà, lập tức mở mắt ra. Chưa kịp lấy lại hồn vía miệng cô đã bị bịt lại:
“Suỵt! Y Y, là anh!”
“Ư…Ư… A…?
“Hứa với anh không được đuổi anh ra khỏi phòng anh mới buông tay.”
Trong không gian mờ mờ, Đường Y gật đầu.
Phong Sính mở tay ra. Cô đẩy anh ra, ngồi dậy:
“Anh sao lại vào được đây?”
“Em quên rồi sao đây là nhà anh!”
“Chụt!”
Đôi môi kia đã áp một nụ hôn xuống môi cô.
“Y Y, anh nhớ em… Em đừng tránh né anh nữa có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.