Chương 73: Ôn lại ân oán
Td180694
07/05/2024
“Phong Sính, còn nhớ tao là ai không?”
Hắn là một thành phần cá biệt trong lớp. Cũng là nhân chứng của phiên tòa xét xử Phong Sính.
“Nhất Bá?”
Phong Sính giao Đường Y cho Tiêu Đằng cò cẩn thận căn dặn:
“Một lát nếu xảy ra chuyện gì hãy nhớ mang theo Y Y chạy trước.”
“Còn cậu?”
“Đừng lo cho tôi. Đây là ân oán của tôi. Hãy để tôi kết thúc nó!”
Tiêu Đằng bế Đường Y. Anh tìm một chỗ an toàn của kho hàng trốn vào.
Phong Sính nghiến răng, nước mắt rơi ra một giọt. Không phải anh muốn khóc trước mặt tên khốn Nhất Bá đó. Mà vì anh quá đau lòng.
“Nhất Bá, mày có hận tao thì cũng là chuyện của tao với mày. Làm sao lại đi hại Y Y của tao?”
“Tao thích! Chỉ cần nghe thấy nó hét lại tao lại tưởng tượng ra cảnh mày đau lòng. Mà mày đau lòng tao lại sung sướng!”
Nhất Bá nâng khẩu súng lục ở trong tay xoay một vòng, sảng khoái nói:
“Đúng là da thịt con bé mềm mại, vừa chạm vào đã thấy êm tay. Muốn sờ mãi thôi. Mày không biết lúc tao chạm vào nó. Nó run lên thế nào? Nó đã gào lên xin tao thế nào?”
“Mẹ kiếp!”
Phong Sính chạy nhanh về phía Nhất Bá. Anh lúc này chỉ muốn đấm vỡ mặt của tên khốn đó.
Một tiếng “đùng" lớn vang lên, làm Phong Sính phải chững bước lại.
Hắn đem cây súng lục đi bắt chỉ thiên. Tiếng súng dọa đàn chuột trong kho hàng cũ chạy điên loạn.
“Tại sao?”
Phong Sính quỳ xuống, đấm mạnh tay mình lên nền xi măng gồ ghề đó. Anh trách bản thân mình đã không bảo vệ tốt cho Đường Y.
“Tại sao? Tại sao mày không nhầm vào tao? Tao đã làm gì mày hả thằng khốn nạn?”
Nhất Bá trợn mắt: “Mày không làm gì tao sao? Mày nghĩ kỹ lại đi Phong Sính!”
Chỉ nghe tiếng Phong Sính gầm lên, mang theo bực dọc, âm thanh tựa như cây dao sắc đâm thủng màng nhĩ người nghe.
“Con mẹ mày. Tao đụng chạm gì tới mày?”
“Mày cướp Từ Nhan của tao.”
Câu trả lời khiến Phong Sính vừa cười vừa khóc.
“Tao cướp cô ấy khi nào? Tao còn không biết mày có tình cảm với cô ấy…”
Phía sau, Tiêu Đằng nghe đến Đường Y bị tên khốn đó làm nhục, anh ôm lấy cô, nước mắt của anh rơi lệ thấm ướt gò má sưng tấy của Đường Y.
Hẳn là hắn đã đánh cô rất tàn nhẫn. Vết tích còn lưu lại làm minh chứng.
“Khốn nạn mà!”
“Nhưng mà Phong Sính à, tao không những làm nhục con Đường Y kia. Mà tao còn làm nhục cả Từ Nhan mà mày yêu thương.”
“Mày nói cái gì vậy?”
“Ngày hôm đó, cô ta định rời khỏi tổ chức. Ta đã ra tay. Còn lưu lại bằng chứng. Vậy cho nên nó mới nói với mày câu: “Em xin lỗi. Em không còn trong sạch để đứng trước mặt anh. Không còn xứng đáng nói chuyện yêu đương với anh.”
Thì ra đến bây giờ anh mới hiểu vì sao ngày hôm đó Từ Nhan lại nói với anh như vậy, lại có thể rời bỏ thế gian này. Là vì tên khốn trước mặt.
Tên Nhất Bá ngửa mặt ra cười: “Haha. Đến cuối cùng thì con nhỏ kia cũng sẽ nói với mày câu đó!”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||
Tiêu Đằng nghe không nỗi nữa, lợi dụng lúc hắn không để ý đã ném một thanh gỗ thẳng vào chân hắn.
“Chết mày đi!”
Hắn khuỵu chân xuống, chỉ còn một con mắt nên hắn nhìn càng hung dữ hơn. Tựa loài quỷ dữ ở địa ngục tăm tối.
Thấy hắn bị thương, Phong Sính nhào đến cưới súng của hắn.
Nhất Bá lăn lộn ôm chân. Nhưng một phút sau đó hắn đứng dậy, trên môi nở nụ cười quỷ dị. Kiếp sợ đến tột cùng.
Hắn dang tay ra, vẻ mặt như đang hưởng thụ:
“Phong Sính mày bắn tao đi. Bắn đi! Mày nên nhớ tao là người hại mày, chính tao đã tống mày vào tù…”
Nghe hắn nói, lửa giận trong người anh sôi sục, tựa như núi lửa Mauna Loa đang ngủ yên chuẩn bị tỉnh giấc. Tay Phong Sính cầm súng không hề run, nhắm thẳng vào thái dương của tên quỷ dữ đội lốt người đó.
Hắn trợn một con mắt, miệng phát ra âm thanh: “Đùng"
“Bắn đi Phong Sính…”
“Đừng Phong Sính, đừng bắn. Hãy nghĩ đến YY!”, Tiêu Đằng ở phía sau nhắc nhỡ.
Trong lúc này, lý trí và con tim giằng xé. Con tim thôi thúc anh co tay bóp cò.
“Y Y cần cậu, Phong Sính!”
Phong Sính cong người lại, khóc lớn.
Anh thật sự rất yêu Đường Y. Anh chỉ muốn giết hắn để rửa hận cho cô.
Nhưng mà, nếu anh bị bắt vì tội giết người. Ai sẽ lo cho cô?
Anh buông cây súng ra. Đau lòng tột độ, giằng xe tâm can.
Lợi dụng lúc này, hắn nhào đến đem cây dao trong người đâm thẳng vào người Phong Sính. Tiêu Đằng thấy vậy nhào đến. Thuộc hạ của hắn xong ra từ tứ phía.
Bọn họ khẳng định là không thể thoát khỏi.
Hắn là một thành phần cá biệt trong lớp. Cũng là nhân chứng của phiên tòa xét xử Phong Sính.
“Nhất Bá?”
Phong Sính giao Đường Y cho Tiêu Đằng cò cẩn thận căn dặn:
“Một lát nếu xảy ra chuyện gì hãy nhớ mang theo Y Y chạy trước.”
“Còn cậu?”
“Đừng lo cho tôi. Đây là ân oán của tôi. Hãy để tôi kết thúc nó!”
Tiêu Đằng bế Đường Y. Anh tìm một chỗ an toàn của kho hàng trốn vào.
Phong Sính nghiến răng, nước mắt rơi ra một giọt. Không phải anh muốn khóc trước mặt tên khốn Nhất Bá đó. Mà vì anh quá đau lòng.
“Nhất Bá, mày có hận tao thì cũng là chuyện của tao với mày. Làm sao lại đi hại Y Y của tao?”
“Tao thích! Chỉ cần nghe thấy nó hét lại tao lại tưởng tượng ra cảnh mày đau lòng. Mà mày đau lòng tao lại sung sướng!”
Nhất Bá nâng khẩu súng lục ở trong tay xoay một vòng, sảng khoái nói:
“Đúng là da thịt con bé mềm mại, vừa chạm vào đã thấy êm tay. Muốn sờ mãi thôi. Mày không biết lúc tao chạm vào nó. Nó run lên thế nào? Nó đã gào lên xin tao thế nào?”
“Mẹ kiếp!”
Phong Sính chạy nhanh về phía Nhất Bá. Anh lúc này chỉ muốn đấm vỡ mặt của tên khốn đó.
Một tiếng “đùng" lớn vang lên, làm Phong Sính phải chững bước lại.
Hắn đem cây súng lục đi bắt chỉ thiên. Tiếng súng dọa đàn chuột trong kho hàng cũ chạy điên loạn.
“Tại sao?”
Phong Sính quỳ xuống, đấm mạnh tay mình lên nền xi măng gồ ghề đó. Anh trách bản thân mình đã không bảo vệ tốt cho Đường Y.
“Tại sao? Tại sao mày không nhầm vào tao? Tao đã làm gì mày hả thằng khốn nạn?”
Nhất Bá trợn mắt: “Mày không làm gì tao sao? Mày nghĩ kỹ lại đi Phong Sính!”
Chỉ nghe tiếng Phong Sính gầm lên, mang theo bực dọc, âm thanh tựa như cây dao sắc đâm thủng màng nhĩ người nghe.
“Con mẹ mày. Tao đụng chạm gì tới mày?”
“Mày cướp Từ Nhan của tao.”
Câu trả lời khiến Phong Sính vừa cười vừa khóc.
“Tao cướp cô ấy khi nào? Tao còn không biết mày có tình cảm với cô ấy…”
Phía sau, Tiêu Đằng nghe đến Đường Y bị tên khốn đó làm nhục, anh ôm lấy cô, nước mắt của anh rơi lệ thấm ướt gò má sưng tấy của Đường Y.
Hẳn là hắn đã đánh cô rất tàn nhẫn. Vết tích còn lưu lại làm minh chứng.
“Khốn nạn mà!”
“Nhưng mà Phong Sính à, tao không những làm nhục con Đường Y kia. Mà tao còn làm nhục cả Từ Nhan mà mày yêu thương.”
“Mày nói cái gì vậy?”
“Ngày hôm đó, cô ta định rời khỏi tổ chức. Ta đã ra tay. Còn lưu lại bằng chứng. Vậy cho nên nó mới nói với mày câu: “Em xin lỗi. Em không còn trong sạch để đứng trước mặt anh. Không còn xứng đáng nói chuyện yêu đương với anh.”
Thì ra đến bây giờ anh mới hiểu vì sao ngày hôm đó Từ Nhan lại nói với anh như vậy, lại có thể rời bỏ thế gian này. Là vì tên khốn trước mặt.
Tên Nhất Bá ngửa mặt ra cười: “Haha. Đến cuối cùng thì con nhỏ kia cũng sẽ nói với mày câu đó!”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||
Tiêu Đằng nghe không nỗi nữa, lợi dụng lúc hắn không để ý đã ném một thanh gỗ thẳng vào chân hắn.
“Chết mày đi!”
Hắn khuỵu chân xuống, chỉ còn một con mắt nên hắn nhìn càng hung dữ hơn. Tựa loài quỷ dữ ở địa ngục tăm tối.
Thấy hắn bị thương, Phong Sính nhào đến cưới súng của hắn.
Nhất Bá lăn lộn ôm chân. Nhưng một phút sau đó hắn đứng dậy, trên môi nở nụ cười quỷ dị. Kiếp sợ đến tột cùng.
Hắn dang tay ra, vẻ mặt như đang hưởng thụ:
“Phong Sính mày bắn tao đi. Bắn đi! Mày nên nhớ tao là người hại mày, chính tao đã tống mày vào tù…”
Nghe hắn nói, lửa giận trong người anh sôi sục, tựa như núi lửa Mauna Loa đang ngủ yên chuẩn bị tỉnh giấc. Tay Phong Sính cầm súng không hề run, nhắm thẳng vào thái dương của tên quỷ dữ đội lốt người đó.
Hắn trợn một con mắt, miệng phát ra âm thanh: “Đùng"
“Bắn đi Phong Sính…”
“Đừng Phong Sính, đừng bắn. Hãy nghĩ đến YY!”, Tiêu Đằng ở phía sau nhắc nhỡ.
Trong lúc này, lý trí và con tim giằng xé. Con tim thôi thúc anh co tay bóp cò.
“Y Y cần cậu, Phong Sính!”
Phong Sính cong người lại, khóc lớn.
Anh thật sự rất yêu Đường Y. Anh chỉ muốn giết hắn để rửa hận cho cô.
Nhưng mà, nếu anh bị bắt vì tội giết người. Ai sẽ lo cho cô?
Anh buông cây súng ra. Đau lòng tột độ, giằng xe tâm can.
Lợi dụng lúc này, hắn nhào đến đem cây dao trong người đâm thẳng vào người Phong Sính. Tiêu Đằng thấy vậy nhào đến. Thuộc hạ của hắn xong ra từ tứ phía.
Bọn họ khẳng định là không thể thoát khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.