Chương 137: Cây tầm gửi
Khuyết Danh
29/09/2021
Trong không khí ấm áp của một quán cà phê quen thuộc, ngồi ở góc cũ mà trước đây Trương Mỹ Vân và Thẩm Toàn Đức vẫn thường ngồi cùng nhau, họ nhấm nháp ly cà phê trứng, rôm rả ôn lại những kỉ niệm ngày xưa.
Đó là những gì diễn ra trong tưởng tượng của Thẩm Toàn Đức nên anh ta đã cố tình đưa Trương Mỹ Vân tới quán cà phê Bao Cấp, chốn cũ quen thuộc của hai người họ.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với mong đợi của Thẩm Toàn Đức, ngay khi vừa nhìn thấy tấm biển hiệu của quán cà phê Trương Mỹ Vân đã tỏ ra khó chịu.
Cô không muốn có chút dây dưa nào đối với Thẩm Toàn Đức, càng không có hứng thú cùng anh ta ôn lại chuyện xưa: "Chỉ có con người thay đổi theo thời gian, còn quán cà phê này vẫn như ngày nào em nhỉ?"
Trương Mỹ Vân chẳng buồn đáp lại câu hỏi hững hờ của Thẩm Toàn Đức.
Cô cởi dây an toàn, định xuống xe thì bị Thấm Toàn Đức ngăn lại: "Để anh!"
Nói dứt câu Thẩm Toàn Đức nhanh chóng mở cửa xuống xe, đi vòng qua đuôi xe sang cánh cửa bên phía Trương Mỹ Vân ngôi, ga lăng mở cửa giúp cô.
Trương Mỹ Vân vừa xuống xe vừa nhìn Thẩm Toàn Đức với ánh mắt thăm dò.
Mỹ Vân không biết hôm nay Thẩm Toàn Đức có ý đồ gì với mình nhưng cô có thể nhìn thấu thái độ giả tạo của anh ta.
Thẩm Toàn Đức muốn đưa Trương Mỹ Vân lên tầng hai quán cà phê, tới chỗ mà anh ta và cô thường ngồi trước kia nhưng Mỹ Vân đã chọn đại một bàn ngay dưới tầng một: "Ngồi đây đi!"
"Hay mình lên tầng hai ngồi cho yên tĩnh?"
Trương Mỹ Vân không nói không răng, kéo ghế ngồi xuống.
Vậy là Thẩm Toàn Đức cũng miễn cưỡng ngồi xuống theo.
Sau khi order đồ uống xong, Trương Mỹ Vân nhìn Thẩm Toàn Đức hỏi thẳng vào vấn đề chính: "Anh muốn nói chuyện gì thì nói đi"
Bất thình lình Thẩm Toàn Đức vươn tay ra nắm lấy bàn tay Trương Mỹ Vân đang đặt trên mặt bàn.
Cô nhìn xuống bàn tay Thẩm Toàn Đức đang nắm chặt lấy tay mình khẽ nói: "Bỏ tay tôi ral"
"Mỹ Vân.."
"Nếu không muốn bị tôi làm xấu mặt trước đông đảo mọi người thì bỏ tay tôi ra..."
Trương Mỹ Vân cảnh cáo Thẩm Toàn Đức.
"Em có biết thời gian qua anh đã ăn năn, hối hận thế nào không?"
Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn bộ mặt giả trân của Thẩm Toàn Đức.
"Anh biết anh sai rồi.
Em có thể...
"Ngoài anh ra thì ở đây còn ai xứng với những tính từ đó nữa?"
"Cô đừng tưởng có đại gia chống lưng mà tôi không dám làm gì cô nhé...
Trương Mỹ Vân bật điện thoại lên để xem giờ.
Lúc này đã là 12 rưỡi.
Cô đang định gọi điện cho Võ Quế Sơn nhờ anh qua đón mình nhưng chưa kịp vào danh bạ thì đã nhận được cuộc gọi tới của Chúng Thanh Phong.
Lưỡng lự một vài giây rồi cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng quyết định nhấc máy.
Dù sao nói chuyện với Chúng Thanh Phong cũng tốt hơn là ngồi nghe Thẩm Toàn Đức lảm nhảm.
"Em đây!"
"Em đang ở đâu thế?"
"Em đang ngồi ở quán cà phê Bao Cấp chỗ đường Giảng Võ."
"Tự dưng em tới đó làm gì?"
Chúng Thanh Phong thắc mắc.
"Em ngồi nói chuyện với một người bạn cũ.
Nhưng xong rồi, anh có thể tới đón em không?"
"Gửi địa chỉ cụ thể vào tin nhắn cho anh.
15 phút nữa anh sẽ có mặt ở đó"
"Ok anh!"
Đó là những gì diễn ra trong tưởng tượng của Thẩm Toàn Đức nên anh ta đã cố tình đưa Trương Mỹ Vân tới quán cà phê Bao Cấp, chốn cũ quen thuộc của hai người họ.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với mong đợi của Thẩm Toàn Đức, ngay khi vừa nhìn thấy tấm biển hiệu của quán cà phê Trương Mỹ Vân đã tỏ ra khó chịu.
Cô không muốn có chút dây dưa nào đối với Thẩm Toàn Đức, càng không có hứng thú cùng anh ta ôn lại chuyện xưa: "Chỉ có con người thay đổi theo thời gian, còn quán cà phê này vẫn như ngày nào em nhỉ?"
Trương Mỹ Vân chẳng buồn đáp lại câu hỏi hững hờ của Thẩm Toàn Đức.
Cô cởi dây an toàn, định xuống xe thì bị Thấm Toàn Đức ngăn lại: "Để anh!"
Nói dứt câu Thẩm Toàn Đức nhanh chóng mở cửa xuống xe, đi vòng qua đuôi xe sang cánh cửa bên phía Trương Mỹ Vân ngôi, ga lăng mở cửa giúp cô.
Trương Mỹ Vân vừa xuống xe vừa nhìn Thẩm Toàn Đức với ánh mắt thăm dò.
Mỹ Vân không biết hôm nay Thẩm Toàn Đức có ý đồ gì với mình nhưng cô có thể nhìn thấu thái độ giả tạo của anh ta.
Thẩm Toàn Đức muốn đưa Trương Mỹ Vân lên tầng hai quán cà phê, tới chỗ mà anh ta và cô thường ngồi trước kia nhưng Mỹ Vân đã chọn đại một bàn ngay dưới tầng một: "Ngồi đây đi!"
"Hay mình lên tầng hai ngồi cho yên tĩnh?"
Trương Mỹ Vân không nói không răng, kéo ghế ngồi xuống.
Vậy là Thẩm Toàn Đức cũng miễn cưỡng ngồi xuống theo.
Sau khi order đồ uống xong, Trương Mỹ Vân nhìn Thẩm Toàn Đức hỏi thẳng vào vấn đề chính: "Anh muốn nói chuyện gì thì nói đi"
Bất thình lình Thẩm Toàn Đức vươn tay ra nắm lấy bàn tay Trương Mỹ Vân đang đặt trên mặt bàn.
Cô nhìn xuống bàn tay Thẩm Toàn Đức đang nắm chặt lấy tay mình khẽ nói: "Bỏ tay tôi ral"
"Mỹ Vân.."
"Nếu không muốn bị tôi làm xấu mặt trước đông đảo mọi người thì bỏ tay tôi ra..."
Trương Mỹ Vân cảnh cáo Thẩm Toàn Đức.
"Em có biết thời gian qua anh đã ăn năn, hối hận thế nào không?"
Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn bộ mặt giả trân của Thẩm Toàn Đức.
"Anh biết anh sai rồi.
Em có thể...
"Ngoài anh ra thì ở đây còn ai xứng với những tính từ đó nữa?"
"Cô đừng tưởng có đại gia chống lưng mà tôi không dám làm gì cô nhé...
Trương Mỹ Vân bật điện thoại lên để xem giờ.
Lúc này đã là 12 rưỡi.
Cô đang định gọi điện cho Võ Quế Sơn nhờ anh qua đón mình nhưng chưa kịp vào danh bạ thì đã nhận được cuộc gọi tới của Chúng Thanh Phong.
Lưỡng lự một vài giây rồi cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng quyết định nhấc máy.
Dù sao nói chuyện với Chúng Thanh Phong cũng tốt hơn là ngồi nghe Thẩm Toàn Đức lảm nhảm.
"Em đây!"
"Em đang ở đâu thế?"
"Em đang ngồi ở quán cà phê Bao Cấp chỗ đường Giảng Võ."
"Tự dưng em tới đó làm gì?"
Chúng Thanh Phong thắc mắc.
"Em ngồi nói chuyện với một người bạn cũ.
Nhưng xong rồi, anh có thể tới đón em không?"
"Gửi địa chỉ cụ thể vào tin nhắn cho anh.
15 phút nữa anh sẽ có mặt ở đó"
"Ok anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.