Chương 164: Dành điều tốt nhất cho người thân
Khuyết Danh
01/10/2021
Vừa kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với bác sĩ, giáo sư Phạm Văn Toàn - người đang điều trị cho Chúng Thời Giang xong, Chúng Thanh Phong lập tức gọi điện cho Võ Quế Sơn bảo trợ lý của mình huỷ toàn bộ lịch trình làm việc của anh trong buổi sáng.
Sau đó, Thanh Phong tới bệnh viện gặp bác sĩ để trao đổi về tình hình điều trị bệnh suy thận giai đoạn cuối của Chúng Thời Giang.
Sau khi thực hiện các xét nghiệm cần thiết, bác sĩ Phạm Văn Toàn cho biết Chúng Thanh Phong có các chỉ số miễn dịch hông, và chỉ số sinh hoá phù hợp, có thể hiến thận cho Chúng Thời Giang.
Nghe bác sĩ Phạm Văn Toàn nói xong, Chúng Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm.
Anh cảm thán: "Tốt quá rồi! Thật sự quá tốt!"
Bác sĩ Phạm Văn Toàn tư vấn cho Chúng Thanh Phong: "Cậu có hai quả thận phát triển bình thường, chỉ cân một quả thận cũng có thể sống được vài chục năm nữa mà không vấn đề gì.
Sau khi đo đạc thì chúng tôi thấy rằng cậu vẫn có thể sống được với quả thận của mình, và Thời Giang cũng có thể lấy thận này để ghép.
Việc hiến thận sẽ không ảnh hưởng gì đến chất lượng cuộc sống cũng như tuổi thọ của cậu."
Điều này Chúng Thanh Phong đã tìm hiểu từ trước, nên anh cũng không cảm thấy bất ngờ khi nghe bác sĩ nói.
Vì tạng người của Chúng Thời Giang và Chúng Thanh Phong khá tương đồng với nhau từ chiêu cao cho tới cân nặng, nên Thời Giang rất phù hợp để nhận một trong hai quả thận từ Thanh Phong.
Bác sĩ Phạm Văn Toàn tiếp tục tư vấn cho Chúng Thanh Phong: "Theo quan điểm nhân đạo, khi một người tình nguyện hiến tạng khi còn sống, nếu hai quả thận có độ lọc trong phạm vi bình thường thì chúng tôi khuyến cáo là nên lấy quả thận kém hơn."
Thấy Chúng Thanh Phong chau mày, bác sĩ giải thích rõ ràng hơn: "Kém hơn về chức năng hoặc có tì vết, hoặc là có bệnh nho nhỏ.
Ví dụ như có sỏi nhỏ, nang nhỏ, hoặc có một chút bất thường về giải phẫu học.
Thì ta lấy quả thận kém chứ không lấy quả thận tốt."
Không chần chừ suy nghĩ, Chúng Thanh Phong đã quyết định sẽ dành những thứ tốt nhất cho cậu của mình.
Anh nhìn bác sĩ Phạm Văn Toàn hỏi: "Cháu có thể hiến cho cậu mình quả thận tốt hơn được không bác sĩ?"
Bác sĩ nhìn Chúng Thanh Phong với ánh mắt ngỡ ngàng.
Ông nói: "Trong suốt sự nghiệp của mình, tôi đã thực hiện trên dưới 300 ca ghép thận nhưng chưa thấy ai tình nguyện hiến quả thận tốt hơn của mình cho người bệnh hết."
Chúng Thanh Phong tha thiết trình bày mong muốn của mình: "Bác sĩ cứ lấy quả thận tốt nhất của cháu để ghép cho cậu cháu đi ạ."
Chúng Thời Giang hỏi.
"Bác sĩ nói cậu phải nhập viện 1 tháng để làm phẫu thuật."
Nghe Chúng Thanh Phong nói xong, mặt Chúng Thời Giang hiện rõ hai từ hoang mang.
"Trò này đùa không vui đâu nha."
"Cháu nói thật, không đùa."
Chúng Thời Giang nằm dựa lưng vào ghế sô pha, thở dài tuyên bố: "Nếu phải nằm viện một tháng thì thà để cậu chết đi còn hơn."
"Cậu nhất định phải nhập viện."
Chúng Thời Giang lắc đầu chống đối: "Chết cũng không vào viện."
Vẻ mặt nghiêm trọng nãy giờ của Chúng Thanh Phong biến mất, và được thay thế bằng một nụ cười.
Anh nhìn cậu mình hỏi: "Cậu không vào viện làm sao các bác sĩ thực hiện được phẫu thuật ghép thận cho cậu chứ?"
Đúng như dự đoán của Chúng Thanh Phong, khi nhận được tin đã tìm được người hiến thận có các chỉ số tương thích có thể hiến thận cho mình, Chúng Thời Giang vui như Tết.
Anh cười không ngậm được mồm.
"Cuối cùng trời Phật cũng độ cậu rồi!"
Tuy chưa thực hiện phẫu thuật nhưng Chúng Thời Giang cảm thấy mình giống như đã được sinh ra lần thứ hai.
Sau đó, Thanh Phong tới bệnh viện gặp bác sĩ để trao đổi về tình hình điều trị bệnh suy thận giai đoạn cuối của Chúng Thời Giang.
Sau khi thực hiện các xét nghiệm cần thiết, bác sĩ Phạm Văn Toàn cho biết Chúng Thanh Phong có các chỉ số miễn dịch hông, và chỉ số sinh hoá phù hợp, có thể hiến thận cho Chúng Thời Giang.
Nghe bác sĩ Phạm Văn Toàn nói xong, Chúng Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm.
Anh cảm thán: "Tốt quá rồi! Thật sự quá tốt!"
Bác sĩ Phạm Văn Toàn tư vấn cho Chúng Thanh Phong: "Cậu có hai quả thận phát triển bình thường, chỉ cân một quả thận cũng có thể sống được vài chục năm nữa mà không vấn đề gì.
Sau khi đo đạc thì chúng tôi thấy rằng cậu vẫn có thể sống được với quả thận của mình, và Thời Giang cũng có thể lấy thận này để ghép.
Việc hiến thận sẽ không ảnh hưởng gì đến chất lượng cuộc sống cũng như tuổi thọ của cậu."
Điều này Chúng Thanh Phong đã tìm hiểu từ trước, nên anh cũng không cảm thấy bất ngờ khi nghe bác sĩ nói.
Vì tạng người của Chúng Thời Giang và Chúng Thanh Phong khá tương đồng với nhau từ chiêu cao cho tới cân nặng, nên Thời Giang rất phù hợp để nhận một trong hai quả thận từ Thanh Phong.
Bác sĩ Phạm Văn Toàn tiếp tục tư vấn cho Chúng Thanh Phong: "Theo quan điểm nhân đạo, khi một người tình nguyện hiến tạng khi còn sống, nếu hai quả thận có độ lọc trong phạm vi bình thường thì chúng tôi khuyến cáo là nên lấy quả thận kém hơn."
Thấy Chúng Thanh Phong chau mày, bác sĩ giải thích rõ ràng hơn: "Kém hơn về chức năng hoặc có tì vết, hoặc là có bệnh nho nhỏ.
Ví dụ như có sỏi nhỏ, nang nhỏ, hoặc có một chút bất thường về giải phẫu học.
Thì ta lấy quả thận kém chứ không lấy quả thận tốt."
Không chần chừ suy nghĩ, Chúng Thanh Phong đã quyết định sẽ dành những thứ tốt nhất cho cậu của mình.
Anh nhìn bác sĩ Phạm Văn Toàn hỏi: "Cháu có thể hiến cho cậu mình quả thận tốt hơn được không bác sĩ?"
Bác sĩ nhìn Chúng Thanh Phong với ánh mắt ngỡ ngàng.
Ông nói: "Trong suốt sự nghiệp của mình, tôi đã thực hiện trên dưới 300 ca ghép thận nhưng chưa thấy ai tình nguyện hiến quả thận tốt hơn của mình cho người bệnh hết."
Chúng Thanh Phong tha thiết trình bày mong muốn của mình: "Bác sĩ cứ lấy quả thận tốt nhất của cháu để ghép cho cậu cháu đi ạ."
Chúng Thời Giang hỏi.
"Bác sĩ nói cậu phải nhập viện 1 tháng để làm phẫu thuật."
Nghe Chúng Thanh Phong nói xong, mặt Chúng Thời Giang hiện rõ hai từ hoang mang.
"Trò này đùa không vui đâu nha."
"Cháu nói thật, không đùa."
Chúng Thời Giang nằm dựa lưng vào ghế sô pha, thở dài tuyên bố: "Nếu phải nằm viện một tháng thì thà để cậu chết đi còn hơn."
"Cậu nhất định phải nhập viện."
Chúng Thời Giang lắc đầu chống đối: "Chết cũng không vào viện."
Vẻ mặt nghiêm trọng nãy giờ của Chúng Thanh Phong biến mất, và được thay thế bằng một nụ cười.
Anh nhìn cậu mình hỏi: "Cậu không vào viện làm sao các bác sĩ thực hiện được phẫu thuật ghép thận cho cậu chứ?"
Đúng như dự đoán của Chúng Thanh Phong, khi nhận được tin đã tìm được người hiến thận có các chỉ số tương thích có thể hiến thận cho mình, Chúng Thời Giang vui như Tết.
Anh cười không ngậm được mồm.
"Cuối cùng trời Phật cũng độ cậu rồi!"
Tuy chưa thực hiện phẫu thuật nhưng Chúng Thời Giang cảm thấy mình giống như đã được sinh ra lần thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.